Yeutanhuong đã viết: ↑06:21, 08/04/22
thamlang070 đã viết: ↑22:06, 07/04/22
trangross đã viết: ↑19:53, 07/04/22
À toàn mấy người nói cạnh khóe nhau, nhận xét nhau chị thấy có chị trong đó lúc thì ok, diễn viên, trang bức, thể hiện... đúng là... thôi ko muốn nói. CHị chán chẳng thèm đọc, cũng chẳng muốn nói nữa mệt...
Anw, trở về chuyện chính là từ hồi chị đi làm ... chị ngủ sớm lắm. Giờ chị đã buồn ngủ rồi mới hớn 730pm, hôm nay ko biết sao.
Chị chỉ thấy em nói đúng, ai cũng bảo sau 30 chị sướng. Chị tự nhiên cũng thấy vậy, trước cái gì cũng đến tay, từ hồi về Bắc này, chị đúng là chăgr phải động tay vc gì cả, chị ko bt sau này thế nào tự nhiên nhớ ra em bảo chị may mắn với xưa có người xem tay chị bảo sau 3o chị sướng,...chẳng bù cho hồi bên nn vất vả, bê đồ, khuân đồ, ăn cơm nguội, đi bộ đi làm mấy cây cảm cũng ko bt mình cảm, chà nhà vệ sinh, tỷ thứ trên đời...chỉ ko bt sau này sao mà chị cũng chẳng care....nhất tâm sống tốt ko tạo nghiệp ý thức dc cuộc sống này phải biết giúp đỡ yêu thương mn thì chẳng có gì phải khổ với sợ cả...buồn ngủ quá....em cố lên, ông trời luôn yêu thương chúngta....
Bạn nói mình à?
Thứ 1: sống trên đời này không thể vừa lòng tất cả mọi người
Thứ 2: thích thì nghe không thích thì ignore.
Nói chuyện toàn là tâm trạng nên đừng quá quan tâm về lời nói.
Tôi làm kinh doanh nếu quan trọng về lời nói chẳng lẽ tôi cầm dao chém trên một triệu người. Lúc họ buồn đang stress lời nói có hơi không suy nghĩa. Bình thường miễn họ có lợi ( trả tiền mua đồ tôi) dăm ba lời nhảm nhí không đáng quan tâm.
Nhiều người thích chê nhưng quan trọng là họ mua.
....
ừ. Mình cảm ơn. Trước mình đi làm nhân viên bán hàng. Có một anh rõ là cao to, đẹp trai, đi xe ô tô vào mua hàng. Đợt đó là dịp Tết. Anh ấy đồng ý mua 1 thùng bia rồi. Xong đến cơ anh bảo cho anh cái túi anh xách. Thì túi chủ quán phải đi mua túi đẹp về người ta bán, bán cho khách 5k một cái. Nghe xong anh bảo:" phải mua túi thì anh chẳng mua bia nữa."
Trước mình đi bán tổ yến có bà bảo mình:" nhà mày ở đâu thế hả cháu." Mình bảo cháu ở... Bà ý bảo:" ừ tao sợ nhất mấy đứa ở trong sài gòn ra đây." Mình thấy buồn cười, ét o ét. Xong đến cơ bà mua thùng mì, bà ấy bắt mua một thùng mì, nhưng phải chia đều ra. Tức là phải bóc 2 thùng mì khác vị nhau, rồi cho tất cả vào một thùng. Bà ý nói với nhân viên khác là:" em phải chia đều ra cho chị, về kiểm tra mì không chia đều chỉ một cái nhầm thôi là chị ra trả lại hàng đấy." Nhân viên đó nói chia đều mì hộ chị với em ơi, chị sợ cái bà này quá. Đến cơ mình nhét mì từ thùng nọ sang thùng kia. Bà ấy quát:" nhét thế này thì còn gì là mì nữa, nát hết của tôi rồi. Thôi không mua cái gì nữa. Đi về. " Trong khi đó mình mới để nó nhẹ vào thôi, cái thùng nó hơi kích nên có lôi và cho vào lại một tí. Về sau chủ quán nịnh ninh máy câu bà lại mua hàng. Bà ý đi cùng con gái. Hai mẹ con họ vào trong cửa hàng cứ cãi nhau inh ỏi nên giận cá chém thớt đó mà. Bà đi mình và mọi người được một trận cười luôn ấy.
Trước có bà vào mua bộ đầm, nhưng bà mặc chật, đặt trên công ty size to hơn cho về. Hàng về thì gọi bà ra lấy. Bà mặc thử thì bà kêu bà mặc không đẹp như cái trước. Bà bắt đầu soi loại vải của hai chiếc đầm. Bà bảo chiếc váy lấy về size to hơn khác chất vải của chiếc váy cũ. Bảo công ty bán hàng loại 2 cho bà ý. Mình mới chị nhân viên kia ra sức giải thích hàng công ty chúng cháu là hàng hãng thương hiệu việt nam sản xuất. Không phải hàng fake, không có loại 1, loại 2 và thấy chất vải của hai cái nó không khác nhau. Đặt hàng rồi, trả tiền rồi, hàng về thì phải lấy, không được trả lại hàng. Mặc size to hơn bà không thấy đẹp, không ưng nhưng lại không được trả hàng. Nên trước khi đi ra khỏi cửa, bà cú bà chửi đó mà..... Đầy đủ loại khách hàng.