Mỗi ngày 1 bài thơ...

Trao đổi về các lĩnh vực khoa học và đời sống
Hình đại diện của thành viên
tthanh
Ngũ đẳng
Ngũ đẳng
Bài viết: 1257
Tham gia: 04:15, 02/02/10

TL: Mỗi ngày 1 bài thơ...

Gửi bài gửi bởi tthanh »

Buồn, chẳng có gì làm, post thơ lên cho ai...buồn giống mình đọc :x :D


Tự hát

Chẳng dại gì em ước nó bằng vàng
Trái tim em anh đã từng biết đấy
Anh là người coi thường của cải
Nên nếu cần anh bán nó đi ngay

Em cũng không mong nó giống mặt trời
Vì sẽ tắt khi bóng chiều đổ xuống
Lại mình anh với đêm dài câm lặng
Mà lòng anh xa cách với lòng em

Em trở về đúng nghĩa trái tim
Biết làm sống những hồng cầu đã chết
Biết lấy lại những gì đã mất
Biết rút gần khong cách của yêu tin

Em trở về đúng nghĩa trái-tim-em
Biết khao khát những điều anh mơ ước
Biết xúc động qua nhiều nhận thức
Biết yêu anh và biết được anh yêu

Mùa thu nay sao bão mưa nhiều
Những cửa sổ con tàu chẳng đóng
Di đồng hoang và đại ngàn tối sẫm
Em lạc loài giữa sâu thẳm rừng anh

Em lo âu trước xa tắp đường mình
Trái tim đập những điều không thể nói
Trái tim đập cồn cào cơn đói
Ngọn lửa nào le lói giữa cô đơn

Em trở về đúng nghĩa trái-tim-em
Là máu thịt, đời thường ai chẳng có
Vẫn ngừng đập lúc cuộc đời không còn nữa
Nhưng biết yêu anh có khi chết đi rồi.
Sửa lần cuối bởi tthanh vào lúc 20:30, 01/04/10 với 1 lần sửa.
Đầu trang

Hình đại diện của thành viên
tthanh
Ngũ đẳng
Ngũ đẳng
Bài viết: 1257
Tham gia: 04:15, 02/02/10

TL: Mỗi ngày 1 bài thơ...

Gửi bài gửi bởi tthanh »

Thơ viết cho mình và những người con gái khác

I

Các cô gái cùng thời với tôi
Tôi giống các cô và lại khác các cô
Trán tôi dô ra bướng bỉnh hơn, bàn tay thô lại còn vụng nữa .
Vụng đến nỗi không chỉ mó tới đâu là đổ vỡ.
Mà khi nói chuyện với ai, tôi thấy tay thừa không biết dấu vào đâu.

Như các cô tôi có một tình yêu rất sâu
Rất dữ dội nhưng không bao giờ yêu được hết
ở các cô, các cô âm thầm chịu đựng
Cho đến ngày tình yêu ấy tắt đi.
Còn ở tôi, tôi mang nó nặng nề
Muốn nguôi quên, nó lại ngày càng lớn
Luôn xao động, tôi không sao ngủ được.
Không làm sao có thể ngồi nguyên
Tôi sợ màu trời sau khung cửa bình yên
Con đường vắng, người đi và rừng cây lặng gió.

Tôi yêu những dòng sông mùa nước lũ
Sau phá phách ngàn đời vẫn là lượng phù sa
Cơn mưa rào, yêu biết mấy cơ mưa
Qua sấm sét, cỏ cây từng trải
Tôi không thích nhìn ngôi nhà lộng lẫy,
Bằng những công trình còn sắt thép ngổn ngang
Những công trình giống như tuổi thanh niên
Chưa hoàn chỉnh những đó là hi vọng.

Nếu được đổi nghề tôi sẽ xin đi xây dựng
Không phải ở trong nhà rộng mát này đâu
Với nghề kia tôi luôn được bắt đầu
Mùi vôi vữa bao giờ cũng mới...

Những cái chính chúng ta ta thường chả nói
Mà bọn con gái mình hay nói xấu lẫn nhau
Bọn con trai nghe lỏm đôi câu:
"Cô này lác, cô kia thì cằm lẹm..."
Họ khinh chúng ta và lời cửa miệng:
"Chuyện đàn bà".
Họ có biết đâu
Biết bao điều mãi tận thẳm sâu
Ta chịu đựng hy sinh vì họ.

II

Dẫu sao con trai cũng là đáng quí
Mỗi người sinh ra đã hướng sẵn một chân trời
Việc hôm nay họ không để ngày mai
Họ lượng sức, lượng đường "đi phải đến".
Đầu óc họ đã quen tính toán.
Mỗi khoản trong đời đều xếp thành ngăn:

Ngăn làm thơ, ngăn đánh giặc, gia đình
Tình yêu nữa cũng trong chăn của họ
Ôi con trai thật kì lạ
Tôi yêu tất cả mọi người mà chẳng yêu được riêng ai
Không sĩ diện đâu, nếu tôi yêu được một người
Tôi sẽ yêu anh ta hơn anh ta yêu tôi nhiều lắm
Tôi yêu anh dẫu ngàn lần cay đắng...

Con gái chúng mình mang tiếng nhỏ nhen chật hẹp,
Nhưng hơn bọn con trai cái đức biết hi sinh
Ta yêu người con trai không phải vì mình
Mà họ yêu ta vì họ yêu chính họ
Được yêu hai lần, họ cao lên một bậc
Ta không được yêu cảm thấy thấp dần đi
Vì chính ta cũng chẳng yêu ta.

Chúng ta cam lòng với việc tần tảo nuôi con việc đồng ruộng hậu phương là việc phụ.
Con trai cho rằng ra mặt trận, làm thơ... là việc chính của đời kia.

Nhưng họ đâu biết rằng nếu không có chúng ta thì họ cũng chẳng đánh giặc làm thơ.
Không có chúng ta, chỉ họ sống với nhau thôi họ sẽ trở thành ngu ngốc.

III

Và cả anh, anh yêu của riêng em
Khi anh nói yêu em, trái tim em đập chừng mạnh quá.

Mạnh đến nỗi em tưởng là nghe rõ
Tiếng tim anh đang đập vì em
Em yêu anh, yêu anh như điên
Em viết những bài thơ tình yêu tưởng anh là ý tứ
Trán em bớt dô ra, bàn tay không vụng nữa
Tay này đây, em may áo cho anh
Bàn sẽ cắm hoa, tường sẽ treo tranh
Em sẽ làm theo những điều anh mơ ước
Và khi nào anh buồn, em sẽ hát
Bài hát tình yêu ca ngợi con trai
Khi chỉ anh nghe, hát cho cả mọi người
Để họ biết thế nào là hạnh phúc
Em yêu sự thông minh hóm hỉnh
Đến thói thường hay cáu gắt của anh
Nếu đời anh đã xếp thành ngăn
Em sẽ đảo tung lề thói cũ.

Điều đơn giản anh hiểu ra tất cả
Rằng tình yêu không thể tách rời
Khi ấy em là cơ thể anh rồi
Nếu cắt đi anh sẽ ngàn lần đau đớn

Nhưng mà anh thì vẫn là anh
Anh không vượt qua bọn con trai ấy nữa
Anh tính nỗi đau, niềm vui bằng tháng, bằng tuần lễ
Nhưng với em, em hiến cả cuộc đời
Anh tiếc thời gian chúng ta đã qua rồi
Em, em biết không gì mất được
Bài thơ nói về trái tim anh lại viết bằng bộ óc.

Đọc bài thơ yêu em thấy sự chia xa
Và bỗng nhiên em lại bơ vơ
Tay vẫn vụng, trán dô ra như trước
Biết bao giờ em trở nên tốt được
Vì khi già tay còn vụng về hơn!
Đầu trang

Hình đại diện của thành viên
tthanh
Ngũ đẳng
Ngũ đẳng
Bài viết: 1257
Tham gia: 04:15, 02/02/10

TL: Mỗi ngày 1 bài thơ...

Gửi bài gửi bởi tthanh »

"Có thể đó là một câu chuyện dài
Ám ảnh tôi mưa bụi và hoa gạo
Và bến đò ngàn năm không phai màu áo
Nên dáng nằm cũng cổ kính rêu phong

Tâm hồn tôi là một cánh đồng
Bình yên tiếng chuông trong chiều sương lãng đãng
Nỗi buồn của tôi mang màu dĩ vãng
Chảy ngọt ngào sâu nặng một dòng sông

Trái tim tôi màu hoa gạo rất hồng
Đập nhọc nhằn mùa tháng ba đói khổ
Tôi không được quyền quên dù chỉ một viên sỏi nhỏ
Mòn mỏi những chiều nước chảy bèo trôi

Cơm mẹ áo cha là bài học đầu đời
Tôi gìn giữ để không bạc lòng cùng quá khứ
Khói bếp mịt mù những ngày bão lũ
Những khoai sắn tình người ươm tôi lớn khôn.

Tôi níu giữ ngày xưa để nương tựa linh hồn
Để giữa phố phường không thấy mình lạc lối
Để mỗi sớm trong ngực mình nghe con chim hót gọi
Bài hát đượm nồng như miếng trầu say

Có đôi khi tôi mê mải tháng ngày
Tôi phung phí thời gian và tuổi trẻ
Rồi mỗi tháng ba nhói lòng hoa khế
Tôi tìm về nhặt hoa gạo hố vôi

Còn lại một điều mãi mãi ám ảnh tôi
Sau tất cả mọi vui buồn lầm lỗi
Là quá khứ tháng ba về hiện hữu
Tôi chưa bao giờ lớn hơn một chú cỏ gà

Tôi chưa bao giờ lớn khôn trong mắt mẹ cha
Mà thiên hạ không nhìn tôi như đứa trẻ
Ôi nỗi buồn hãy luôn là màu xanh nhé
Để mỗi tháng ba cuộc sống lại bắt đầu...
Đầu trang

find
Nhị đẳng
Nhị đẳng
Bài viết: 495
Tham gia: 15:42, 04/03/10

TL: Mỗi ngày 1 bài thơ...

Gửi bài gửi bởi find »

Sao tthanh muội post thơ lên lại không ghi xuất xứ vậy, vi phạm bản quyền rồi. Mai huynh báo công ăn bắt, muôi xem thử lại nếu mai huynh báo công an bắt thì vào hạn gì, sao gì, văn xương hãm địa à, hì hì
Đầu trang

Hình đại diện của thành viên
tthanh
Ngũ đẳng
Ngũ đẳng
Bài viết: 1257
Tham gia: 04:15, 02/02/10

TL: Mỗi ngày 1 bài thơ...

Gửi bài gửi bởi tthanh »

find đã viết:Sao tthanh muội post thơ lên lại không ghi xuất xứ vậy, vi phạm bản quyền rồi. Mai huynh báo công ăn bắt, muôi xem thử lại nếu mai huynh báo công an bắt thì vào hạn gì, sao gì, văn xương hãm địa à, hì hì



find huynh đừng báo công an, muội sợ ở tù lắm...:-S
Đầu trang

Hình đại diện của thành viên
veo_veo
Ngũ đẳng
Ngũ đẳng
Bài viết: 1409
Tham gia: 08:11, 09/12/09

TL: Mỗi ngày 1 bài thơ...

Gửi bài gửi bởi veo_veo »

CÓ MỘT THỜI

Có một thời tôi là "thằng con trai"
Đầu đinh ngắn ba phân , quần cộc
Cái áo trắng còn lấm lem vết mực
Chân tay tím bầm những dấu đánh nhau

Có một thời tôi gọi bạn - bạn thân
Cùng mút cây kem , cùng chia bánh quế
Cái bánh giòn tan tranh giành thành vụn vỡ
"Thằng con trai" tôi khóc òa bạn bối rối lặng im

Và lúc ấy tôi tám tuổi
Chúng mình chung lớp 2E
Chung thước kẻ , chung bàn , chung tất cả
Kỷ niệm nào cũng có bạn bên tôi

Đó là ngày xưa trong trẻo những câu cười
"Thằng con trai" tôi thành người lớn
Cô gái mười lăm , rồi mười sáu ... dịu dàng
Ngượng nghịu quay đi trước ánh nhìn "người nối khố"

Cái bánh quế ngày nào rạn vỡ
Tiếng cười nào ngày xưa trong mơ
Giọt nước mắt nào hiện về nức nở
Tôi ơi ...
Được cảm ơn bởi: Trí phèo
Đầu trang

Hình đại diện của thành viên
veo_veo
Ngũ đẳng
Ngũ đẳng
Bài viết: 1409
Tham gia: 08:11, 09/12/09

TL: Mỗi ngày 1 bài thơ...

Gửi bài gửi bởi veo_veo »

CÔ GÁI ĐI TÌM SỰ THẬT

Người yêu,
Hãy nói cho em sự thật
Để em được nhìn thấy gương mặt anh ngơ ngác không cười
Để em sờ được những giọt mồ hôi lấm tấm trên tấm lưng không nhẵn nhụi
Để em ngửi mái tóc anh hôi.
Mẹ,
Hãy nói cho con sự thật
Cho con nhìn một lần mẹ đanh đá chua ngoa
Cho con nghe một lần mẹ quát tháo
Cho con chứng kiến một lần mẹ lạnh lanh, vô hồn, sống sượng, chán chường, tuyệt vọng, căm thù...

Thầy cô,
Hãy nói cho em sự thật
Đừng nói với em "Mạch nước bắt nguồn từ đất,
Sự thật làm từ những gian khổ, hi sinh."
Hãy nói với em rằng một phút giây nào đó trong đời,
Thầy cô cũng lừa dối.

Anh chị,
Hãy nói cho em sự thật
Nói với em chị một lần muốn vùng thoát khỏi chuỗi ngày quanh quẩn
Muốn sống với khao khát của mình
Kể với em một lần anh muốn tung cánh bay
khỏi thế giới này.
Hãy nói với em rằng có khoảnh khắc nào đó,
lòng ích kỉ tràn ngập mỗi người.


"Cuộc sống ơi, hãy nói cho ta sự thật..."


Cô gái trên con đường đi tìm sự thật
qua nắng, qua mưa, qua bão táp, qua những ngọn sóng trắng tràn bờ, qua những mạch nước biếc ì ạp dưới chân...
cô gái soi mình
Làn da cô sạm nắng, đôi má cô đầy mụn nhọt, tóc khô và cháy, đôi chân đầy những chấm nhỏ li ti...
Cô gái cười hạnh phúc
Được cảm ơn bởi: tthanh
Đầu trang

Hình đại diện của thành viên
veo_veo
Ngũ đẳng
Ngũ đẳng
Bài viết: 1409
Tham gia: 08:11, 09/12/09

TL: Mỗi ngày 1 bài thơ...

Gửi bài gửi bởi veo_veo »

TRỞ VỀ

“Trở về để thấy mình đã lớn
Những ngày dài đau đáu trong mơ
Dưới hiên nhà nghe trời đất làm thơ
Nơi thềm cửa đón mùa xuân vội vã


Lòng thầm hát một đôi lời khắc khoải
Những dại khôn bỏ lại chốn xa mờ
Có điều gì dường như rất ngẩn ngơ
Đang bừng nở giữa tâm hồn thơ trẻ.

Ta trở về, hồn chiều rơi thật khẽ
Nhón bàn chân trong một buổi hẹn hò
Anh không đến còn ta thì chờ đợi
Mưa lưa thưa rắc hoa tím đường về.

Cuộc đời dài hơn một giấc ngủ mê
Lang thang mãi giữa bốn bề gió nổi
Lại trở về mà nghe lời tạ lỗi
Những ban mai đã cũ kỹ lắm rồi...

Giọt sương ngủ quên trên phiến lá xa cành
Hay nước mắt ta rơi vào hoài niệm
Có những điều nên quên hơn là nhớ
Có những người mà nhớ chỉ thêm đau.

Ta trở về với nỗi buồn đến sau
Hồn nặng gánh vì bao điều dang dở
Trước cổng nhà, câu thơ còn bỡ ngỡ
Ta là người trở về trong giấc mơ...”
Đầu trang

Hình đại diện của thành viên
veo_veo
Ngũ đẳng
Ngũ đẳng
Bài viết: 1409
Tham gia: 08:11, 09/12/09

TL: Mỗi ngày 1 bài thơ...

Gửi bài gửi bởi veo_veo »

GIỮA HAI CHIỀU QUÊN NHỚ
Chưa đủ nhớ để gọi là yêu
Chưa đủ quên để thành xa lạ
Anh ám ảnh em giữa hai chiều nghiệt ngã
Ngiêng bên này lại chống chếnh bên kia

Ngôi sao nào thổn thức giữa trời khuya
Dịu dàng quá lời thì thầm của gió
Ngủ ngoan thôi ngọn cỏ mềm bé nhỏ
Biết đâu chừng thiên sứ đứng vây quanh

Trái tim đa mang trở tình yêu chòng chành
Quên với nhớ lắc lư nhịp sóng
Anh là gì giữa bốn bề vang vọng
Em ngẹn lòng khi thốt gọi thành tên.
Đầu trang

Hình đại diện của thành viên
tthanh
Ngũ đẳng
Ngũ đẳng
Bài viết: 1257
Tham gia: 04:15, 02/02/10

TL: Mỗi ngày 1 bài thơ...

Gửi bài gửi bởi tthanh »

Thơ hơi bị hay đấy nhá , nàng veo! ;)
Đầu trang

Trả lời bài viết

Quay về “Cuộc sống muôn màu”