Hoa tigon...
TL: Hoa tigon...
@Quynu87 : Giá mà bỏ đi 1 chữ CHỤP và một cái dấu phảy thì hay biết mấy ...
@Triệu Cơ, Bobcat : CÔng nhận, đời tớ chưa được ai khen hay như thế bao giờ
@Vạn Hoa Tiên : Nghe não nề quá, nhưng mà cuộc đời có đắng cay thì mới hiểu thế nào là hạnh phúc, để ta đọc nốt 2 câu cuối :
"Cho tôi ép nốt lòng dư lệ
Rỏ xuống thành thi khóc chút duyên?"
@Triệu Cơ, Bobcat : CÔng nhận, đời tớ chưa được ai khen hay như thế bao giờ
@Vạn Hoa Tiên : Nghe não nề quá, nhưng mà cuộc đời có đắng cay thì mới hiểu thế nào là hạnh phúc, để ta đọc nốt 2 câu cuối :
"Cho tôi ép nốt lòng dư lệ
Rỏ xuống thành thi khóc chút duyên?"
-
- Hội viên CLB
- Bài viết: 1159
- Tham gia: 20:57, 06/10/09
TL: Hoa tigon...
2 câu đấy sau 2 câu em viết mà lão
Để em post cả 2 bài lên nhé! Ngày xưa thích 2 bài này lắm nhưng mà đọc chẳng hiểu gì cả. Mỗi lần đọc lại thấy hiểu hơn 1 chút
Hai sắc hoa Ti-gôn
Một mùa thu trước mỗi hoàng hôn
Nhặt cánh hoa rơi chẳng thấy buồn
Nhuộm ánh nắng tà qua mái tóc
Tôi chờ người đến với yêu thương
Người ấy thường hay ngắm lạnh lùng
Dải đường xa vút bóng chiều phong,
Và phương trời thẳm mờ sương, cát
Tay vít dây hoa trắng chạnh lòng
Người ấy thuờng hay vuốt tóc tôi
Thở dài trong lúc thấy tôi vui
Bảo rằng: "Hoa, dáng như tim vỡ
Anh sợ tình ta cũng thế thôi!"
Thuở ấy nào tôi đã hiểu gì
Cánh hoa tan tác của sinh ly
Cho nên cười đáp: "Màu hoa trắng,
Là chút lòng trong chẳng biến suy!"
Đâu biết lần đi một lỡ làng,
Dưới trời đau khổ chết yêu đương
Người xa xăm quá! Tồi buồn lắm,
Trong một ngày vui pháo nhuộm đường...
Từ đấy, thu rồi, thu lại thụ..
Lòng tôi còn giá đến bao giờ
Chồng tôi vẫn biết tôi thương nhớ
Người ấy, cho nên vẫn hững hờ
Tôi vẫn đi bên cạnh cuộc đời
Ái ân lạt lẽo của chồng tôi,
Mà từng thu chết, từng thu chết
Vẫn giấu trong tim bóng một người
Buồn quá! Hôm nay xem tiểu thuyết
Thấy ai cũng ví cánh hoa xưa
Sắc hồng tựa trái tim tan vỡ
Và đỏ như màu máu thắm pha!
Tôi nhớ lời người đã bảo tôi
Một muà thu trước rất xa xôị..
Đến nay tôi hiểu thì tôi đã
Làm lỡ tình duyên cũ mất rồi!
Tôi sợ chiều thu phớt nắng mờ
Chiều thu hoa đỏ rụng. Chiều thu
Gió về lạnh lẽo chân mây vắng
Người ấy ngang sông đứng ngóng đò
Nếu biết rằng tôi đã lấy chồng
Trời ơi! Người ấy có buồn không
Có thầm nghĩ tới loài hoa vỡ
Tựa trái tim phai, tựa máu hồng
Bài Thơ Thứ Nhất
Thuở trước hồn tôi phơi phới quá,
Lòng thơ nguyên vẹn một làn hương...
Nhưng nhà nghệ sĩ từ đâu lại,
Em ái trao tôi một vết thương.
Tai ác ngờ đâu gió lạ qua,
Làm kinh giấc mộng những ngày hoa,
Thổi tan âm điệu du dương trước
Và tiễn Người đi bến cát xạ
Ở lại vườn Thanh có một mình,
Tôi yêu gió rụng lúc tàn canh;
Yêu trăng lặng lẽ rơi trên áo,
Yêu bóng chim xa, nắng lướt mành.
Và một ngày kia tôi phải yêu
Cả chồng tôi nữa lúc đi theo
Những cô áo đỏ sang nhà khác,
-- Gió hỡi ! Làm sao lạnh rất nhiều ?
Từ đấy không mong, không dám hẹn
Một lần gặp nữa dưới trăng nghiêm,
Nhưng tôi vẫn chắc nơi trời lạ,
Người ấy ghi lòng : "Vẫn nhớ em !"
Đang lúc lòng tôi muốn tạm yên,
Bỗng ai mang lại cánh hoa tim
Cho tôi ép nốt dòng dư lệ
Nhỏ xuống thành thơ khóc chút duyên ?
Đẹp gì một mảnh lòng tan vỡ
Đã bọc hoa tàn dấu xác xơ !
Tóc úa giết dần đời thiếu phụ...
Thì ai trông ngóng, chả nên chờ !
Viết đoạn thơ đầu lo ngại quá
Vì tôi còn nhớ hẹn nhau xưa :
-- "Cố quên đi nhé, câm mà nín
Đừng thở than bằng những giọng thơ !"
Tôi run sợ viết; lặng im nghe
Tiếng lá thu khô siết mặt hè
Như tiếng chân người len lén đến.
Song đời nào dám gặp ai về !
Tuy thế, tôi tin vẫn có người
Thiết tha theo đuổi nữa, than ôi
Biết đâụ.. tôi: một tâm hồn héo,
Bên cạnh chồng nghiêm luống tuổi rồi !
Để em post cả 2 bài lên nhé! Ngày xưa thích 2 bài này lắm nhưng mà đọc chẳng hiểu gì cả. Mỗi lần đọc lại thấy hiểu hơn 1 chút
Hai sắc hoa Ti-gôn
Một mùa thu trước mỗi hoàng hôn
Nhặt cánh hoa rơi chẳng thấy buồn
Nhuộm ánh nắng tà qua mái tóc
Tôi chờ người đến với yêu thương
Người ấy thường hay ngắm lạnh lùng
Dải đường xa vút bóng chiều phong,
Và phương trời thẳm mờ sương, cát
Tay vít dây hoa trắng chạnh lòng
Người ấy thuờng hay vuốt tóc tôi
Thở dài trong lúc thấy tôi vui
Bảo rằng: "Hoa, dáng như tim vỡ
Anh sợ tình ta cũng thế thôi!"
Thuở ấy nào tôi đã hiểu gì
Cánh hoa tan tác của sinh ly
Cho nên cười đáp: "Màu hoa trắng,
Là chút lòng trong chẳng biến suy!"
Đâu biết lần đi một lỡ làng,
Dưới trời đau khổ chết yêu đương
Người xa xăm quá! Tồi buồn lắm,
Trong một ngày vui pháo nhuộm đường...
Từ đấy, thu rồi, thu lại thụ..
Lòng tôi còn giá đến bao giờ
Chồng tôi vẫn biết tôi thương nhớ
Người ấy, cho nên vẫn hững hờ
Tôi vẫn đi bên cạnh cuộc đời
Ái ân lạt lẽo của chồng tôi,
Mà từng thu chết, từng thu chết
Vẫn giấu trong tim bóng một người
Buồn quá! Hôm nay xem tiểu thuyết
Thấy ai cũng ví cánh hoa xưa
Sắc hồng tựa trái tim tan vỡ
Và đỏ như màu máu thắm pha!
Tôi nhớ lời người đã bảo tôi
Một muà thu trước rất xa xôị..
Đến nay tôi hiểu thì tôi đã
Làm lỡ tình duyên cũ mất rồi!
Tôi sợ chiều thu phớt nắng mờ
Chiều thu hoa đỏ rụng. Chiều thu
Gió về lạnh lẽo chân mây vắng
Người ấy ngang sông đứng ngóng đò
Nếu biết rằng tôi đã lấy chồng
Trời ơi! Người ấy có buồn không
Có thầm nghĩ tới loài hoa vỡ
Tựa trái tim phai, tựa máu hồng
Bài Thơ Thứ Nhất
Thuở trước hồn tôi phơi phới quá,
Lòng thơ nguyên vẹn một làn hương...
Nhưng nhà nghệ sĩ từ đâu lại,
Em ái trao tôi một vết thương.
Tai ác ngờ đâu gió lạ qua,
Làm kinh giấc mộng những ngày hoa,
Thổi tan âm điệu du dương trước
Và tiễn Người đi bến cát xạ
Ở lại vườn Thanh có một mình,
Tôi yêu gió rụng lúc tàn canh;
Yêu trăng lặng lẽ rơi trên áo,
Yêu bóng chim xa, nắng lướt mành.
Và một ngày kia tôi phải yêu
Cả chồng tôi nữa lúc đi theo
Những cô áo đỏ sang nhà khác,
-- Gió hỡi ! Làm sao lạnh rất nhiều ?
Từ đấy không mong, không dám hẹn
Một lần gặp nữa dưới trăng nghiêm,
Nhưng tôi vẫn chắc nơi trời lạ,
Người ấy ghi lòng : "Vẫn nhớ em !"
Đang lúc lòng tôi muốn tạm yên,
Bỗng ai mang lại cánh hoa tim
Cho tôi ép nốt dòng dư lệ
Nhỏ xuống thành thơ khóc chút duyên ?
Đẹp gì một mảnh lòng tan vỡ
Đã bọc hoa tàn dấu xác xơ !
Tóc úa giết dần đời thiếu phụ...
Thì ai trông ngóng, chả nên chờ !
Viết đoạn thơ đầu lo ngại quá
Vì tôi còn nhớ hẹn nhau xưa :
-- "Cố quên đi nhé, câm mà nín
Đừng thở than bằng những giọng thơ !"
Tôi run sợ viết; lặng im nghe
Tiếng lá thu khô siết mặt hè
Như tiếng chân người len lén đến.
Song đời nào dám gặp ai về !
Tuy thế, tôi tin vẫn có người
Thiết tha theo đuổi nữa, than ôi
Biết đâụ.. tôi: một tâm hồn héo,
Bên cạnh chồng nghiêm luống tuổi rồi !
Sửa lần cuối bởi Vạn Hoa Tiên vào lúc 23:36, 16/09/10 với 1 lần sửa.
TL: Hoa tigon...
Vạn Hoa Tiên đã viết:2 câu đấy sau 2 câu em viết mà lão
Để em post cả 2 bài lên nhé! Ngày xưa thích 2 bài này lắm nhưng mà đọc chẳng hiểu gì cả. Mỗi lần đọc lại thấy hiểu hơn 1 chút
Bài Thơ Thứ Nhất
.......
Đang lúc lòng tôi muốn tạm yên,
Bỗng ai mang lại cánh hoa tim
Cho tôi ép nốt dòng dư lệ
Nhỏ xuống thành thơ khóc chút duyên ?
Đẹp gì một mảnh lòng tan vỡ
Đã bọc hoa tàn dấu xác xơ !
Tóc úa giết dần đời thiếu phụ...
Thì ai trông ngóng, chả nên chờ !
.......
Là hai câu trước...
TL: Hoa tigon...
Thế là em đã quyết định "sang đò" đấy ah? hôm nào tụ tập đi, sang thu rồi....[/quote]
Lúc nào tụ tập, anh gọi là em có mặt thôi ạ. ;)
Lúc nào tụ tập, anh gọi là em có mặt thôi ạ. ;)
TL: Hoa tigon...
Và phương trời thẳm mờ sương, cát
Tay vít dây hoa trắng chạnh lòng....
Tay vít dây hoa trắng chạnh lòng....
Thuở ấy nào tôi đã hiểu gì
Cánh hoa tan tác của sinh ly
Cho nên cười đáp: "Màu hoa trắng,
Là chút lòng trong chẳng biến suy!"
Cánh hoa tan tác của sinh ly
Cho nên cười đáp: "Màu hoa trắng,
Là chút lòng trong chẳng biến suy!"
Giàn hoa trắng ngày xưa của PL đó các bác ạ - giờ thì đã phá đi rồi
TL: Hoa tigon...
Hoá ra đây là hoa tigon nổi tiếng, quê quá bây giờ mới biết :"> . Cảm ơn thầy tuệ nhờ thầy mà em bớt được tí quê mùa , ảnh thầy chụp đẹp quá
TL: Hoa tigon...
tuetvnb đã viết:giàn Ti gôn nhà Bác PHUC LONG đổ rồi ah?
Hihi, năm trước em phá đi để trồng...giàn mướp lấy quả rồi bác ạ
Giờ thấy lòng thắt lại khi nhớ... mình vẫn nợ 1 đời hoa
-
- Hội viên CLB
- Bài viết: 1159
- Tham gia: 20:57, 06/10/09
TL: Hoa tigon...
Bao giờ thì Thai với Cơ Âm hết nhầm lẫn đây. Đồng ơi là Đồngtuetvnb đã viết: Là hai câu trước...
-
- Tam đẳng
- Bài viết: 522
- Tham gia: 16:48, 30/01/10
TL: Hoa tigon...
Trúc Phong Ẩn Sĩ dạo này cảm xúc khá là dạt dào, hễ tức cảnh là sinh tình, đi đến đâu là thổi hồn vào cảnh đến đấy; mà chả bù cho một hai tuần trước khi bị các mít rụng chỉ trích thì tâm hồn lão thật nặng nề. Chắc thời gian này lão mải luýnh quýnh với đám mít, nhan sắc các mít tuy không đến mức hoa nhường nguyệt thẹn nhưng cũng đủ để ném chết một bầy gà! nếu lão biết nhạc chắc thể nào cũng thốt lên vài câu kiểu như Lam Phương " em ơi suốt đêm thao thức vì em..."