Đáng ra tối nay mình có một plan cần làm nhưng có vẻ lại out of plan
).
Nói sao nhỉ, mình đang thấy rất nhiều thứ hay ho đang diễn ra xung quanh và khái quát lên thì cuộc sống này luôn thú vị vô cùng.
Covid-19? Mình đang nhìn nhận nó như một cú wake-up call cho loài người và tất nhiên mình cũng nằm trong số đó. Tất cả những thứ pop-up lên trong đầu mình đều khiến mình phải cười nhếch mép hay chính là cười đểu như mình vẫn thường gọi, vì thật sự thì nó quá thú vị.
Nếu mà "biến cố" được dành để miêu tả một cột mốc cho một con người thì covid-19 nó là cột mốc cho nhân loại vậy đó.
Những gì đang xảy ra, mình cảm nhận được xu hướng năng lượng rõ rệt hơn, những ngày gần đây mình luôn cảm thấy tất cả mọi thứ xung quanh đều đang được cho một khoảng lặng để nhìn và ngẫm về chính mình.
Khi mà tất cả đều lao đi rất nhanh, lao vùn vụt vào những thứ mà trước giờ chúng ta đang cho là quan trọng và cần thiết, là nằm trong tay chúng ta thì một phát biến cố này nó kìm hãm tất cả mọi thứ, là cơ hội để tự đánh giá xem core value là gì? Điều này đáng hay không đáng và quan trọng hay không quan trọng? Nhưng thật ra trước khi xét đến cái đó thì lại phải nhìn lại xem cái sự sinh tồn này là gì? Chúng ta đang sống như thế nào? Chúng ta đang sống vì điều gì? Và điều gì mới thật sự làm chúng ta hạnh phúc?
Mình cho rằng tình huống "cách li" này với loài người hay với chính mình của hiện tại đều trong kế hoạch của vũ trụ, God has their plan to help you be a better you.
Với bản thân mình à? Một pha "cách li" không thể cưỡng lại, kể ra cũng thú vị hết sức khi mà điều mà vũ trụ mang đến là sự cô đơn, việc đi một mình. Mình tin rằng mình được trao quyền làm "The Hermit" và chắc chắn cũng rất nhiều người khác đang ở giống như mình lúc này.
Nói về sự cách li của chính mình, hay ho rằng nó là một điều hết sức "kì bí" mà mỗi khi mình nghĩ đến mình lại thấy hết sức hài hước. Một ngày nọ tháng 12 lúc 5h sáng mình lờ mờ tỉnh mơ rút một lá bài tarot và được lá "The High Priestess". Sáng hôm đó đứa bạn thân mà mình nghĩ rằng cuộc đời này hiếm ai có được, nhắn cho mình một tin "Tao đi đây, t thấy muốn về để nghĩ ngợi vài thứ. T không nhớ tên lá bài nhưng tối qua t bốc được lá in hệt như lúc sáng này m bốc được, dù đang trong cơn mơ nhưng lá bài đó lấp lánh trước mắt t"
thế rồi cả 2 cười phớ lớ, từ đó đến nay gần 4 tháng rồi mình sống một mình ở một nơi mà mình không có bất kì một ai.
Cuộc sống một mình của mình dài hơn dự định khi covid-19 tự dưng ập đến.
Quay lại với covid-19, chắc khó khăn mà dồn vào đường cùng chính là cơ hội để con người biết rằng chúng ta có những "siêu năng lực" nào?
Và cũng chính là một cơ hội để tất cả cùng chậm lại và nhìn nhận xem để phát triển bền vững chúng ta cần điều gì? Mình nghĩ rằng hay biết đâu đây chỉ là một pha tập dượt cho một trận thanh lọc còn to và bự hơn nữa ở đằng trước.
Con người đâu thể kiểm soát được tất cả, điều cần làm là phát huy tinh thần linh hoạt và sự sáng tạo của mình mà thôi. Điều to lớn nhất chính là để con người nhận ra điều gì làm nên sức mạnh của một loài. Nếu nói rằng đó là sự mất kiểm soát nhưng theo mình đó chỉ là sự mất kiểm soát với một plan đã cũ, muốn nắm lại mọi thứ trong tay chúng ta có thể thay đổi kế hoạch.
Chưa bao giờ mà có một tình huống như vậy xảy ra với mình từ trước đến nay, việc tất cả ngưng trệ và hoàn toàn có thể bị tước đi những thứ mà người ta trước giờ nghĩ người ta cần để sống.
Các khu vui chơi sầm uất của Sài Thành để cấm hoạt động? Chắc đây là lúc để tự nhìn nhận rằng liệu những thứ vui chơi ấy có thật sự cần thiết hay không? Nếu không có thú vui đấy, cuộc sống của con người sẽ làm sao để vui đây?
Khi mà một người bị bệnh thì cả một khu vực bị cách li, vây những người sống bằng đồng lương qua ngày họ phải làm gì để tồn tại? Tất cả phải tìm cách sống của riêng mình, mình thì nghe câu chuyện hài hước từ người thân rằng: giờ mất dạy nên thôi thì đi bán rau, giờ mất dạy nên thôi đi dạy coach online vậy. Đúng vậy đó, con người sẽ phải tìm cách để tồn tại về cả vật chất và tinh thần.
Khi bị tước đi một thứ gì đó, điều chúng ta thấy sẽ là thiếu và cảm thấy có thể chết được nếu không có nó nhưng mà đó cũng chính là lúc họ nhận ra họ không là một sinh vật kí gửi, họ hoàn toàn phải tìm cách "tiến hóa" để có thể thích nghi và họ có thể làm được. Một bài học về niềm tin, tin rằng mình có thể sống được.
Có những lúc hãy chậm lại, vì chậm là xu thế không thể thay đổi của cả giống loài. Mình đã nhìn thấy sự cựa quậy về nhận thức của một vài người xung quanh, đây là thời gian của sự thay đổi và nhận thức, thời gian của sự nhìn nhận và chiến đấu với bản thân mình, để tìm ra đâu là lẽ sống và đâu là niềm vui.
Và cả trong đợt dịch này, mình cũng nhận thấy tình yêu theo một góc nhìn mới mẻ hơn, khi mà sự yêu được thể hiện bằng việc vì mình chính là vì người. Trong thời gian hạn chế di chuyển hiện tại, nhiều bạn bè cũng bảo với mình rằng phải chấp nhận xa cách vì muốn rằng không ảnh hưởng đến người thân và bạn bè, khi mà ý thức bảo vệ mình để bảo vệ những người mình quan tâm. Chắc cũng là lúc để nhìn lại những giá trị đơn giản và thuần khiết, việc yêu thương trở nên thiết thực chứ không phải những thứ màu mè.
Như việc thể hiện sự quan tâm bằng một chai xịt khuẩn, hay có khi tán gái bằng một bịch khẩu trang?
.
Là việc học cách trân trọng mọi thứ hơn vì bất kì tình huống bi hài nào đều có thể xảy ra. Ví như bạn với người yêu hẹn nhau ở thành phố A nhưng chẳng may transit ở quốc gia X này và sau đó thì bị cách li luôn ở đó. Nghe cũng đau buồn đấy nhưng biết đâu tự dưng không được như kế hoạch mới hiểu được rằng mình nhớ đối phương như nào?
Hay như là câu chuyện đùa của mình với đứa bạn kia: nếu một ngày t bị cách li và sắp chết đói ở thành phố A, tất cả tuyến đường bị cấm hết thì m sẽ phải đi bộ vào cứu đói tao
Thử thách tình bạn xem thế nào khi mà m đi bộ qua thành phố này sẽ bị cách li 14 ngày rồi mới đi tiếp tới thành phố khác?
Và lựa chọn lúc cấp bách của chúng ta sẽ như thế nào? Và khi con người phải nhìn lại tháp nhu cầu của mình xem là như thế nào?
Có người hỏi mình thế rồi kế hoạch A, kế hoạch B có bị dịch ảnh hưởng không? Định tính thế nào vậy?
Mình chỉ cảm thấy rằng cần quan sát rồi sẽ điều chỉnh thôi, kế hoạch A nó chỉ hợp với thời bình nên nếu là thời dịch thì phải thay đổi thành kế hoạch A' thôi? Chẳng phải nó cũng chỉ là một quy luật là sống còn hay không thôi mà, vẫn là niềm tin đấy chỉ là nó đổi từ dạng này sang dạng khác. Khi tất cả loài người tin vào một tờ giây này có giá trị thì tự dưng nó thành giá trị nhưng khi tất cả cùng tin vào chai nước này có thể chữa bệnh thế rồi chai nước ấy sẽ có giá trị. Đến cuối cùng thì tờ giấy hay chai nước đâu phải là thứ kiểm soát chúng ta, chúng ta là người đặt luật và tạo giá trị cho chúng nó.
Mình tin rằng sẽ luôn có những tình huống như thế, những tình huống đẩy con người vào đường cùng nhưng chính là để con người nhìn nhận ra những thứ mà chính họ đã quên mất. Đứng ở vị trí ngay thời điểm này mọi chuyện có thể thật tệ nhưng sau tất cả khi chúng ta có bức tranh tổng quát, biết đâu được điểm tối đó lại chính là điểm sáng nhất cho toàn bộ bức tranh?
Không gì nhiều cho giai đoạn này, mình chỉ cảm thấy khoảng lặng và cách li là thứ thật sự cần thiết, lúc mà mỗi cá thể được trao cho cơ hội được độc lập và nhìn nhận để sau khoảng lặng đó họ sẽ trở nên mạnh mẽ hơn trước đó và rồi tụ lại để thành một khối đoàn kết lớn lao hơn.
Mình cho rằng cuộc đời này là cú toang về nhận thức này cho đến cú toang về nhận thức khác, qua thời gian đi chúng ta đều tự đập đi và xây lại những gì chúng ta có. Có khi quy cho cùng, tất cả thử thách trên mặt vật chất sờ được nắm được chính là công cụ cho con đường phát triển về nhận thức mà thôi.
Sau giai đoạn này mình có niềm tin bất diệt rằng sức mạnh về tinh thần, chúng ta cần unlock cái đó trước, để rằng niềm tin của chúng ta không bị quật ngã thì tất cả thế giới vật chất sẽ theo đằng sau đó.
Nhưng điều hay ho và thú vị rằng để có thể giữ vững niềm tin, chúng ta cần mất niềm tin cơ số lần trước đó, để niềm tin sau đúng đắn hơn với niềm tin trước đó và để niềm tin ngày càng tiệm cận với chân lí. Mình cũng tin rằng những thành công vật chất chỉ có thể đạt được khi mà chúng ta có sự phát triển và tôi luyện về mặt tinh thần.
Khi mà mình thấy những khái niệm tinh thần bị lung lay và sụp đổ thì cũng chính là lúc mà mình biết là lại có những điều mới mẻ và tuyệt vời đang chờ phía trước, miễn rằng chúng ta tin tưởng, có thể tin tưởng sai nhưng yên tâm rằng có là thứ được định sẵn cần phải học.
Thời gian qua mình đã đặt câu hỏi cho chính mình rất nhiều, điều gì mới là điều thực sự làm mình hạnh phúc? Chắc chẳng có điều gì, chỉ có khi mình cảm thấy hạnh phúc với chính mình thì tất cả mới thật sự hạnh phúc.
Mình lại viết một cách ngẫu hứng và hết sức lan man rồi
Chỉ biết rằng mình khá hài lòng với sự cách li này
. Chờ xem cái gì tiếp theo, mình vẫn thích những sự chờ hài hước này
Như việc tự dưng có lúc thoáng nghĩ năm nay hạn có dính cô quả không mà mình đúng nghĩa một mình và thích một mình đến vậy. Đến mức còn phải dặn dò với một vài người thân thương, nếu tự dưng thấy mình biến mất lâu lâu không liên lạc thì chuyện cũng dễ hiểu thôi nhé, về mặt năng lượng thì mình vẫn biết chuyện gì đang diễn ra, yên tâm.
À đợt này cũng là lần đầu tiên mình nghĩ rằng năng lượng là thứ có thật và hiện hữu, khi mà tất cả điều đang di chuyển theo một xu hướng nhất định.
Nghe như mình có vẻ hơi bị điên nhưng mà hihi điên thì sao nào?
“Oscar Wilde said that if you know what you want to be, then you inevitably become it - that is your punishment, but if you never know, then you can be anything. There is a truth to that. We are not nouns, we are verbs. I am not a thing - an actor, a writer - I am a person who does things - I write, I act - and I never know what I am going to do next. I think you can be imprisoned if you think of yourself as a noun.”