Tannhang đã viết: ↑01:12, 16/09/19
Hic, sao mà giống nhau vậy ạ. Cái đó gọi là cần sạc lại năng lượng. Bởi thế nên em sợ nhất là đi tụ tập, họp nhóm, team building lâu ấy ạ. Có dạo đi công tác với toàn cơ quan ở tỉnh 5 ngày về em phải ở lì trong nhà 1 tuần để sạc lại năng lượng vì đã sinh hoạt cùng đồng nghiệp 24/24 trong 5 ngày đó. Anh có từng thắc mắc vì sao lại chán cái “cuộc đời” không? Em nghĩ, vì anh thuộc số hiếm trong xã hội đấy ạ. Bây giờ người ta đặt lợi ích cá nhân lên hàng đầu nhiều quá. Người ta giành lấy cái lợi, cái nhàn hạ, tiện lợi về mình bất chấp có khiến những người khác thiệt thòi hay không. À mà, đàn ông chuẩn mực trong xã hội, sống vì cộng đồng thường sẽ dễ quên đi mình và chịu thiệt vì đại cuộc. Mà... đôi khi, những gì họ cho là thuộc về họ thì cũng nghiễm nhiên sẽ chịu phần thiệt đó, bao gồm cả người phụ nữ bên cạnh đấy ạ
Vâng, em hiểu điều anh chia sẻ vì em cũng là người biết tự tiêu khiển lắm, cũng biết cách để thời gian để lại cho mình điều gì đó.
Hí hí, phải là lúc ở nhà mới được sao ạ?
. Em thường gym, đọc sách, xem phim, viết nhật ký, cf với bạn bè thân thiết. Còn nếu quá mệt, em thường nằm trên giường, mở nhạc bằng loa có hiệu ứng âm thanh tốt thật to và ngủ khi có thể
. Có phải anh nghĩ là em sẽ làm gì đó có ích cho đời hơn đúng không?
Còn anh thì sao ạ? Mặc dù hình như em cũng đoán được rồi
Người xưa nói, người phụ nữ khi buồn không than oán, khi giận không nặng lời là thuộc quý cách. Maruko quả nhiên không đơn giản.
Anh biết sao anh thất vọng với đời mà. Nói thất vọng với đời cho hoa mỹ vậy thôi. Chứ lý do thật sự là thất vọng với chính mình đấy. Thất vọng vì đã cố gắng để rồi nhận ra: “Ngay cả điều nhỏ nhoi nhất trong môi trường nhỏ hẹp đang sống và làm việc, mình cũng không thay đổi được thì nói chi những điều lớn lao“. Thế nên, bảo anh là người sống vì cộng đồng thì cũng đúng. Có điều cái cộng đồng ấy bây giờ nó thu lại chỉ còn là gia đình của mình thôi.
Save the world là một giấc mơ đẹp, nhưng tội cái…… người mơ dễ thức giấc vì dấm đài
Phát hiện Maruko có sở thích giống anh này. Cả khi rảnh rỗi cũng như lúc buồn chán luôn.
Lúc rảnh anh hay dọn nhà, đọc sách, xem phim, chơi trò chơi, chuyện phiếm với người thân, bạn bè. Gần đây bị khích bác còn đi học nấu ăn nữa cơ
. Sự nghiệp tìm vui của anh bất tận không?
Có điều đặc biệt giống Maruko là lúc buồn anh cũng chỉ có đi ngủ. Khi ấy anh không muốn nói gì với ai hết, chỉ muốn tự bình ổn cảm xúc bằng cách ngủ. Ngủ trong bao lâu thì còn tùy vào buồn đến thế nào. Có lần anh viết đơn xin nghỉ học để ngủ 3 ngày liên tiếp đấy. Cứ ngủ xong dậy ăn, ăn xong lại ngủ. 3 ngày liên tục cứ thế, cho đến khi đầu óc mình mụ mị hẳn mới thức dậy sắp xếp lại mọi việc.
Tất nhiên lúc đó mình vẫn còn nhớ hết tất cả những việc đã xảy ra, nhưng do đầu óc mụ mị, chậm chạp nên cảm xúc về những sự việc đó đã nhạt đi rất nhiều, không còn đau nữa. Vậy mình có thể gạt nó sang một bên, để tập trung vào những vấn đề mình cần đối diện ngay trước mắt. Phương pháp này anh dùng lúc nào cũng thành công. Lạ nhi?
Trước có người bảo với anh là “Ngay cả cái cách anh hồi phục cũng cô quạnh”. Maruko có bị ai nói thế chưa?