Bí ẩn về cái cười của Thiền

Trao đổi về phong tục, tín ngưỡng
phuongmtt47
Nhị đẳng
Nhị đẳng
Bài viết: 346
Tham gia: 12:41, 05/05/11

TL: Bí ẩn về cái cười của Thiền

Gửi bài gửi bởi phuongmtt47 »

Vạn vật đều là huyễn
sắc tướng cũng là huyễn
Lời nói cũng là huyễn
Bới vì chấp vào huyễn mới có vọng tưởng
Pháp huệ đâu có thể nói bằng lời
Chẳng có phuongmtt47
Cũng chẳng có chú Tây đô đạo sĩ
cũng chẳng có chúng sinh nào cả
Vì chấp mà luân hổi
Lặng lẽ hồi quang phản chiếu
Mới thấy được cái bổn tâm này
Đầu trang

phuongmtt47
Nhị đẳng
Nhị đẳng
Bài viết: 346
Tham gia: 12:41, 05/05/11

TL: Bí ẩn về cái cười của Thiền

Gửi bài gửi bởi phuongmtt47 »

Mr.Hoang đã viết:
phuongmtt47 đã viết:Cuộc đời gian nan không dễ bước
Tham sân si như gió ngút ngàn
Lạc bước trong khoái lạc và sân hận
Ôm giấc ngàn thu lòng tiếc hoài
Bồ đề tâm là cội nguồn hạnh phúc
Tánh không là áo giáp cuộc đời
Buông xả bỗng thấy lòng an tĩnh
Hạnh phúc xin đem tặng cho đời
Hi, cứ mãi trách cứ mình thì làm sao tu đây! Sao không để nó tự đến rồi tự mất đi!
Chẳng có ai trách
Chẳng có ai bị trách
sắc thanh hương vị xúc pháp chỉ là huyễn hóa
chấp vào cái có cái không thì phiền não nổi lên
Đầu trang

Mr.Hoang
Lục đẳng
Lục đẳng
Bài viết: 3318
Tham gia: 08:09, 04/10/11

TL: Bí ẩn về cái cười của Thiền

Gửi bài gửi bởi Mr.Hoang »

phuongmtt47 đã viết:Vạn vật đều là huyễn
sắc tướng cũng là huyễn
Lời nói cũng là huyễn
Bới vì chấp vào huyễn mới có vọng tưởng
Pháp huệ đâu có thể nói bằng lời
Chẳng có phuongmtt47
Cũng chẳng có chú Tây đô đạo sĩ
cũng chẳng có chúng sinh nào cả
Vì chấp mà luân hổi
Lặng lẽ hồi quang phản chiếu
Mới thấy được cái bổn tâm này
Bởi vậy mới xem lại
Đời này là thật không?
ta là thật, phải không?
Nhưng ta lại nhân thấy
cuộc đời này có cả
cả phuongmtt47
cả một Bác Tây Đô
thật thật mà giả giả
thôi thì quên nó đi
sống một đời hỷ xả!!
Đầu trang

phuongmtt47
Nhị đẳng
Nhị đẳng
Bài viết: 346
Tham gia: 12:41, 05/05/11

TL: Bí ẩn về cái cười của Thiền

Gửi bài gửi bởi phuongmtt47 »

Tây Đô đạo sĩ đã viết:Tô Đông Pha, một đại văn hào đời Tống, chẳng những văn hay chữ tốt, mà còn giỏi về thi họa. Ông thường chơi thân với thiền sư Phật Ấn, một cao tăng đương thời.

Ông là người thông kim bác cổ và háo Phật, nên hay luận đạo với Phật Ấn. Có một lần Tô Đông Pha tưởng rằng mình đã tu đến cảnh giới bất động tâm, nổi hứng viết lên bốn câu thơ:

Khể thủ thiên ngoại thiên
Hào quang chiếu đại thiên
Bát phong(1) xúy bất động
Ổn tỏa tử kim liên

Làm xong bài thơ, Tô Đông Pha sai thơ đồng mang đi cho thiền sư Phật Ấn xem. Phật Ấn đọc xong bài thơ bèn mìm cười, lấy bút ra phê hai chữ “Phóng thí”(2) trên bài thơ và giao trả lại cho thơ đồng.

Khi thơ đồng về đến nhà, Tô Đông Pha hỏi:
- Thiền sư có lời gì phê bình về bốn câu thơ của ta chăng?

Thơ đồng đáp:
- Thiền sư không nói gì cả, nhưng có đề chữ trên bài thơ và nhờ con giao lại cho đại nhân.

Tô Đông Pha đọc lại bài thơ của mình, thấy cuối câu có hai chữ “phóng thí” của Phật Ấn, ông liền nổi trận lôi đình, lớn tiếng rằng:
- Lão này khinh thường ta quá, ta phải đích thân quá giang gặp lão để hỏi rõ, vì lý do gì mà làm nhục ta như thế.

Nói xong ông bèn vội vã đáp thuyền qua sông, đến chùa để gặp Phật Ấn. Về phần thiền sư Phật Ấn, biết rằng Tô Đông Pha thế nào cũng tìm đến chùa để lý luận với mình, nên viết hai câu thơ:

Bát phong xúy bất động
Nhất phí đả quá giang

dán trước cửa thiền phòng.

Khi đến chùa, Tô Đông Pha xông thẳng đến thiền phòng của Phật Ấn. Nhưng thiền sư Phật Ấn đã đi ra khỏi chùa mà không gặp, chỉ thấy hai câu thơ: “Bát phong xúy bất động, nhất phí đả quá giang” dán trước cửa.
Nhìn thấy hai câu thơ của Phật Ấn, Tô Đông Pha hổ thẹn đi về.



(1) Bát phong: chỉ sự ảnh hưởng của Lợi, Suy, Hủy, Dự, Xưng, Cơ, Khổ, lạc đối với người tu hành.
(2) Phóng Thí: đánh rắm.

Tô Đông Pha cho rằng mình đã tu chứng được tam muội, đối với sự lợi hại, thịnh suy, hủy báng, khen chê, cười nhạo, đau khổ, vui sướng của thế tục đều không hề lung lay. Trong khi đó thiền sư Phật Ấn biết công phu và hỏa hầu của Tô học sĩ còn kém, cần phải tu luyện thêm, nên viết hai câu thơ dán trước cửa phòng cho Tô học sĩ hay:
- Ông nói tám gió đều thổi ông không nhúc nhích, nhưng hai chữ “phóng thí” của bần đạo cũng đủ làm cho ông giận điên cả người. Ông bị cái đánh rắm của bần đạo thổi qua sông rồi đó.


Nguồn:
Luyện hỏa hầu [Lưu Trữ] - DIỂN ĐÀN BẠCH DƯƠNG KỲ
tự mình chấp vào cái ngã
còn phân biệt ta, người
thì tâm tất bấn loạn
vọng tưởng liền sinh ngay
Tô Đông Pha học pháp
Nhẫn nhục cần lên học
thì chấp ngã tiêu tan
Bậc chân thiện tri thức đời nay thường khó gặp
Phật Ấn đại thiền sư
Chỉ một câu ngắn gọn
Đã khiến tâm mở khai
Bồ đề là phiền não
Phiền não là bồ đề
Người tu hành nên nhớ
Con đường đến không xa
Đầu trang

phuongmtt47
Nhị đẳng
Nhị đẳng
Bài viết: 346
Tham gia: 12:41, 05/05/11

TL: Bí ẩn về cái cười của Thiền

Gửi bài gửi bởi phuongmtt47 »

Mr.Hoang đã viết:
phuongmtt47 đã viết:Vạn vật đều là huyễn
sắc tướng cũng là huyễn
Lời nói cũng là huyễn
Bới vì chấp vào huyễn mới có vọng tưởng
Pháp huệ đâu có thể nói bằng lời
Chẳng có phuongmtt47
Cũng chẳng có chú Tây đô đạo sĩ
cũng chẳng có chúng sinh nào cả
Vì chấp mà luân hổi
Lặng lẽ hồi quang phản chiếu
Mới thấy được cái bổn tâm này
Bởi vậy mới xem lại
Đời này là thật không?
ta là thật, phải không?
Nhưng ta lại nhân thấy
cuộc đời này có cả
cả phuongmtt47
cả một Bác Tây Đô
thật thật mà giả giả
thôi thì quên nó đi
sống một đời hỷ xả!!
Ta là ai là ai ?
Đang viết thơ là ai
Đang suy nghĩ là ai
Đang thấy đời là ai
Hỉ xả là cái gì
truy cầu một chữ ai
Cho đến khi thấu tận
Đầu trang

Mr.Hoang
Lục đẳng
Lục đẳng
Bài viết: 3318
Tham gia: 08:09, 04/10/11

TL: Bí ẩn về cái cười của Thiền

Gửi bài gửi bởi Mr.Hoang »

Ui...... thôi quên đi ! :))
Đầu trang

Hình đại diện của thành viên
anhlinhmotminh
Ngũ đẳng
Ngũ đẳng
Bài viết: 2127
Tham gia: 15:43, 09/09/12
Liên hệ:

TL: Bí ẩn về cái cười của Thiền

Gửi bài gửi bởi anhlinhmotminh »

Một chữ tình để duy trì tạo hóa .
Một chữ tài để tô điểm càn khôn !
8->
Đầu trang

phuongmtt47
Nhị đẳng
Nhị đẳng
Bài viết: 346
Tham gia: 12:41, 05/05/11

TL: Bí ẩn về cái cười của Thiền

Gửi bài gửi bởi phuongmtt47 »

anhlinhmotminh đã viết:Một chữ tình để duy trì tạo hóa .
Một chữ tài để tô điểm càn khôn !
8->
Một chữ Tử kết thúc cuộc đời
Một chữ Sinh bắt đầu nỗi khổ
Có sanh ắt có diệt
Vô thường khổ vô ngã
Buông bỏ, buông bỏ quay về với ngôi nhà mình
Đầu trang

Thiên Hương
Nhất đẳng
Nhất đẳng
Bài viết: 179
Tham gia: 18:54, 08/03/09

CÚNG DƯỜNG

Gửi bài gửi bởi Thiên Hương »

Cúng dường
Lúc Thiền sư Thành Chuyết hoằng hóa tại chùa Viên Giác, pháp duyên rất hưng thịnh. Mỗi lần giảng kinh, mọi người kéo đến nghe pháp chen chân không lọt. Do đó, các Phật tử đề nghị xây dựng một ngôi giảng đường rộng rãi hơn.

Có một Phật tử đem đến chùa năm mươi lượng vàng ròng đựng trong túi đãy cúng dường cho Thiền sư Thành Chuyết và nói hãy dùng số vàng này mà xây dựng giảng đường. Thiền sư nhận lấy, rồi tiếp tục công việc.

Thái độ của thiền sư khiến ông Phật tử không hài lòng và vô cùng bất mãn, vì năm mươi lượng vàng ròng không phải nhỏ, có thể đem cho người nghèo sống được mấy năm. Vậy mà Thiền sư nhận số tiền này với thái độ dửng dưng, lại không một lời cám ơn. Do đó, ông Phật tử vội đến sau lưng Thiền sư Thành Chuyết nhắc nhở:

- Sư phụ! Trong túi đãy của con đựng năm mươi lượng vàng ròng.
Thiền sư Thành Chuyết thản nhiên nói:

- Ông đã nói qua, tôi cũng biết rồi.
Thiền sư khoan thai tiếp tục làm việc. Ông Phật tử chịu hết nổi, cao giọng nói:

- Này sư phụ! Hôm nay con cúng năm mươi lượng vàng ròng, không phải là ít. Chẳng lẽ thầy không có lời cám ơn nào sao?

Thiền sư từ tốn đáp:

- Sao ông lại nói như thế! Ông cúng tiền cho Phật Tổ, tại sao phải bảo ta cảm ơn ông? Ông bố thí là làm công đức cho chính ông, nếu ông muốn xem công đức như là một thứ hàng hóa mua bán thì ta sẽ thay thế Phật Tổ nói lời cảm tạ cho ông. Xin ông hãy mang lời cảm ơn về đi, từ đây ông đã thanh toán tiền bạc cho Phật Tổ xong rồi đấy!
(Theo Tinh Vân thiền thoại)
Được cảm ơn bởi: phuongmtt47
Đầu trang

Thiên Hương
Nhất đẳng
Nhất đẳng
Bài viết: 179
Tham gia: 18:54, 08/03/09

CÚNG DƯỜNG

Gửi bài gửi bởi Thiên Hương »

* BÀI HỌC ĐẠO LÝ:

Thông thường, khi mình cho ai đó một cái gì, mình nghĩ người đó mang ơn mình. Nhưng kỳ thật, nếu quán chiếu một cách sâu sắc, người mang ơn phải là chính mình mới đúng! Bởi khi mình cho, tức là mình đang thực tập hạnh tu bố thí, xả ly, nếu không có đối tượng để bố thí, làm sao mình tu được? Cho nên, làm phước là làm giàu phước đức cho chính bản thân mình, tu phước là tu bổ phước đức cho chính bản thân mình. Có ai vì chính bản thân mình mà bắt người ta phải cảm ơn không?

Người Phật tử hộ trì Tam bảo cũng vậy. Cúng dường cho quý Tăng Ni tịnh tài tịnh vật để xây dựng Tam bảo, có công đức rất lớn. Quý thầy quý cô là người đứng ra gánh vác công việc xây dựng cho Phật tử, công bằng mà nói, người công người của, cùng nhau làm việc phước thiện, công đức như nhau.

Thế nhưng, thói thường khi bỏ ra một món tiền lớn, tâm lý “tôi dâng cúng” còn nặng, nên mình luôn muốn được quan tâm đặc biệt hơn, phải được nêu tên trên “bảng vàng”… Chung quy đều xuất phát từ ý niệm ngã và ngã sở. Vì vậy, việc làm phước thiện của mình không được viên mãn, nhất là khó đạt được kết quả tối hậu của pháp môn tu là đưa đến giác ngộ giải thoát. Luận Đại trí độ nói: “Hạng người thiếu trí bố thí mà không hiểu gì, hoặc vì cầu tài nên bố thí, vì sợ hiềm trách nên bố thí, hoặc sợ sệt nên bố thí, hoặc vì muốn cầu ý người nên bố thí, hoặc sợ chết nên bố thí, hoặc dối người làm cho họ mừng nên bố thí, hoặc tự cho mình giàu nên bố thí, hoặc kiêu ngạo tự cao nên bố thí, hoặc vì danh dự nên bố thí, hoặc vì chú nguyện nên bố thí, hoặc vì giải trừ suy hoại cầu tôt lành nên bố thí, hoặc vì quy tụ đông người nên bố thí. Cách bố thí như vậy gọi là bố thí không thanh tịnh”. Bố thí cúng dường mà không xuất phát từ tâm thanh tịnh thì khó tròn đầy công đức, phước báo. Điều này giúp ta hiểu được câu trả lời của Tổ Bồ Đề Đạt Ma khi vua Lương Vũ đế hỏi ông bấy lâu xây chùa, đúc chuông, tạo tượng, bảo trợ Tăng Ni có được bao nhiêu công đức?

Cho nên, để đạt được kết quả viên mãn trong pháp tu bố thí cúng dường, người Phật tử phải vượt thoát mọi ý niệm chấp ngã và ngã sở. Như kinh Kim Cang dạy: “Không có người thí, vật thí, đối tượng nhận sự bố thí”. “Không nên trú ở sắc, thanh, hương, vị, xúc, pháp, không trú ở đâu cả mà làm bố thí” mới đích thực là Bố thí Ba la mật.

(Theo Báo Giác Ngộ của Hạo Nhiên)
Được cảm ơn bởi: Tây Đô đạo sĩ, phuongmtt47
Đầu trang

Trả lời bài viết

Quay về “Phong tục - Tín ngưỡng”