Lợi ích của việc phóng sinh

Trao đổi về phong tục, tín ngưỡng
Hình đại diện của thành viên
Tây Đô đạo sĩ
Bát đẳng
Bát đẳng
Bài viết: 7976
Tham gia: 19:37, 19/10/10
Đến từ: Tây Đô

TL: Lợi ích của việc phóng sinh

Gửi bài gửi bởi Tây Đô đạo sĩ »



Nhân quả sát sinh

Ngày hôm qua, người con trai của một bạn đồng tu từ TP.HCM về ghé thăm và trao 100 quyển kinh Vô lượng thọ nhờ tôi tìm chùa hoặc Phật tử nào cần thì tặng giúp. Qua thăm hỏi được biết cậu ấy đã tốt nghiệp đại học, ra trường làm cho một công ty nước ngoài hưởng lương khá cao, những quyển kinh trên là một phần trong số kinh được ấn tống từ hai tháng tiền lương đầu tiên mà cậu ấy nhận được.
Nhìn những quyển kinh Phật còn thơm mùi giấy mới, tôi thầm khâm phục cách sử dụng đồng tiền một cách có ý nghĩa của gia đình bạn tôi. Vừa lợi ích cho người vừa tạo phước lớn cho mình. Trông người lại ngẫm đến mình, lòng tôi lại thấy nao nao tiếc nuối về những việc làm sai trái trong quá khứ để bây giờ mang một niềm ân hận khôn nguôi.
Vào những năm thuộc thập kỷ 80 đất nước còn nhiều khó khăn, lương bổng công nhân viên chức đa phần đều ít ỏi, sinh hoạt chật vật, thiếu thốn. Khi nhà nước với chính sách mở cửa thực hiện chủ trương kinh tế thị trường thì cuộc sống mọi người được cải thiện. Thời điểm đó tôi cũng tranh thủ làm thêm để tăng thu nhập, dành dụm một thời gian tôi có một chỉ vàng. Và chính từ chỉ vàng này, do vô minh tôi đã gây một nghiệp xấu là tìm mua một khẩu súng hơi và bắt đầu một cuộc tàn sát sinh linh mà mỗi khi nhớ lại tôi giật mình sợ hãi vì sự tàn ác của mình.
Lúc bấy giờ quê tôi có rất nhiều chim, cò và dơi. Vào mùa trái cây chín chim ăn quả bay về hàng đàn. Cò trắng kiếm ăn từng bầy trên những cánh đồng đang cày bừa, chúng rất dạn với người. Còn dơi thì cũng rất nhiều, ban ngày chúng đeo dưới những tàu dừa rậm rạp, tụ lại thành từng nhóm hàng chục con. Với điều kiện chim chóc đầy dẫy, dạn người, tôi tha hồ bắn giết. Mỗi buổi tôi bắn được vài chục con chim là chuyện thường. Số chim, dơi bắn được lớp chế biến làm thức ăn, lớp phơi khô. Những người được tôi đãi nhậu bằng thịt chim rất thích, hết lời khen ngợi tài bách phát bách trúng của tôi. Được khen, tôi lại càng hăng đi bắn giết.
Rồi điều gì sẽ đến đã đến. Sau hai năm bắn giết, một buổi sáng ngủ dậy tôi thấy đau đau ở chân mày trái. Tôi đến bệnh viện khám được chỉ định phẫu thuật, một tuần sau vết mổ lành. Tưởng đã yên, nào ngờ trên đỉnh đầu phía bên mổ đau nhức dữ dội khiến một bên mắt bị mờ đi, kèm theo đó là nhớt tanh hôi tuôn trên xoang mũi xuống cổ họng khiến tôi phải khạc nhổ liên tục. Đến bệnh viện chuyên khoa tai-mũi-họng khám và được chẩn đoán là viêm xoang mãn hồi cấp, tôi được chỉ định rửa, thông xoang và thuốc uống.
Điều trị một thời gian dài thấy đỡ, tôi ngưng dùng thuốc, chỉ vài ngày sau là bệnh tái phát như cũ, lại phải uống thuốc, xông rửa xoang tiếp. Cứ như thế bệnh kéo dài hết năm này đến năm khác, cuộc đời tôi lúc ấy thật thê thảm. Có những lúc nhức đầu dữ dội tôi phải chúi đầu vào mền gối chịu đựng, tư thế lúc đó giống như những con chim bị trúng đạn chúi đầu vào bụi cỏ trốn sự truy sát của tôi. Sau này khi đến với Phật pháp tôi rất thấm thía từ “địa ngục vô gián”, sự đày đọa liên tục khiến ta dở sống, dở chết, nhìn cuộc đời sao quá tăm tối, không còn thiết tha với bất cứ chuyện gì.
Ngoài bệnh tật hành hạ, hao tốn tiền bạc, quả báo còn tác động đến gia đình tôi hết sức nặng nề. Vợ tôi mang thai bốn lần đều bị hư hết. Khao khát có được một đứa con để ẵm bồng luôn dằn vặt nên tôi quyết định xin con nuôi. Bốn đứa trẻ vào nhà tôi chỉ ở một thời gian ngắn rồi cũng trở về. Tôi tốn khá nhiều tiền trong việc xin con nuôi nhưng rốt cuộc vẫn trắng tay. Tôi phải chịu đựng cảnh bệnh tật triền miên, nhà cửa quạnh hiu suốt mười mấy năm trời. Do sức khỏe suy sụp nên tôi bỏ hẳn việc săn bắn, khẩu súng không dùng lâu ngày đã hỏng do gỉ sét.
Đến khoảng năm 1993, tôi may mắn quen được một chị Phật tử. Biết cảnh trục trặc về đường con cái của tôi, chị ấy khuyên nên đi hốt thuốc Nam của chùa Pháp Hoa ở Đồng Nai về uống xem sao. Không ngờ, chỉ với những món thuốc lá cây đơn giản mà vợ tôi đã có thai và sinh ra một bé gái khỏe mạnh. Gia đình, nội ngoại hai bên ai nấy đều vui mừng đến thăm viếng rất đông. Còn tôi thì khỏi phải nói, cứ lăng xăng tối ngày bên em bé để ngắm nhìn, hôn hít.
Từ việc uống thuốc Nam của chùa mà có được đứa con, tôi đã có niềm tin vào Phật pháp. Tôi bắt đầu đến chùa gần nhà để lạy Phật và ăn cơm chay vào những ngày rằm lớn. Sau đó, nhờ những băng giảng Phật pháp, đặc biệt khi tôi được tặng bộ sách Phật học phổ thông, đọc hơn một tháng tôi đã dần nắm được giáo lý căn bản. Khi đã hiểu về Phật pháp, nhất là luật nhân quả tôi biết mình đã gây nghiệp xấu quá nặng nề. Tôi nguyện cố làm theo lời Phật dạy hy vọng có thể giảm bớt phần nào báo ứng của những tội lỗi mình đã gây ra. Ngoài đọc tụng kinh Phật, mỗi đêm đều có hai thời tọa thiền, ban ngày thì thường niệm Phật A Di Đà. Tôi hành trì như thế suốt hơn 15 năm không hề lơ là, chỉ trừ khi bệnh nặng ngồi không nổi mới tạm ngưng. Ngoài công phu, tôi còn thường xuyên tham gia các hoạt động Phật sự, cúng dường, phóng sanh, công tác từ thiện...
Dù đã cố hết sức làm theo lời Phật dạy nhưng bệnh tật vẫn đeo đẳng mãi không giảm mà còn có chiều hướng tăng thêm. Những cơn đau đầu dữ dội đến mờ cả mắt, nhớt chảy từ xoang mũi tanh hôi nhiều hơn, các cơn nóng lạnh kéo đến thường xuyên, những tác dụng phụ của thuốc uống vào khiến người tôi lúc nào cũng lao đao, bứt rứt. Cứ như thế hành hạ tôi gần 18 năm trời.
Đến mùa đông năm 2007 tôi phát bệnh nặng, đã điều trị hơn 15 ngày vẫn không giảm. Một đêm thắp hương xá trước bàn thờ Phật (vì lạy không nổi) tôi tuyệt vọng mà than thở rằng: “Phật, Bồ-tát ơi! Con đã hết lòng thực hành theo lời dạy của các Ngài mà sao bệnh tật cứ hành hạ con hoài, đau đớn không chịu nổi. Thôi thì xin giúp cho con chết đi để nhẹ tấm thân”. Khấn nguyện rồi tôi đi ngủ, trong giấc ngủ chập chờn nửa mê nửa tỉnh tôi chợt thấy Đức Bồ-tát Quan Âm hiện ra trước mặt. Ngài nói: “Để Ta cho con bài thảo dược này để trị bệnh”. Mừng quá tôi chắp tay chuẩn bị lắng nghe thì đột nhiên tỉnh dậy. Ngơ ngẩn vì tiếc nuối, tôi giận mình tỉnh giấc không đúng lúc khi Bồ-tát chưa kịp đọc cho nghe tên các vị thuốc, biết lấy gì để trị bệnh đây. Cứ như thế tôi thức tới sáng không ngủ lại được.
Sáng hôm sau đang nằm võng với tâm trạng chán nản thì người chị ruột gọi về hỏi thăm, nghe tôi kể tình trạng bệnh chị khuyên tôi thử dùng tỏi và gừng xông hơi xem sao vì có nhiều người dùng như vậy mà đỡ bệnh. Tôi thực hiện theo lời chị ấy bảo nhưng khi tiến hành xông thì chịu không nổi vì đau, rát trong mũi và tức ngực nên đành ngừng xông. Ngồi nhìn tô nước gừng, tỏi bốc hơi nghi ngút tôi thấy tiêng tiếc và chợt nghĩ, nếu xông không được thì mình uống, không có lợi thì cũng đâu có hại vì chỉ là gia vị dùng hàng ngày. Sẵn trên bàn có mấy món thức ăn và gia vị khác, tôi lấy mỗi thứ một chút đem bỏ thêm vào tô nước tỏi gừng cho thơm, ngon dễ uống.
Tôi bắt đầu uống món thuốc “tự chế” nóng hổi từng ngụm nhỏ và ngạc nhiên vì vị hấp dẫn của nó, vừa thơm thơm, cay cay, chua chua, ngòn ngọt chẳng hề có mùi hôi của tỏi. Cứ như thế tôi đã uống hết tô hỗn hợp thức ăn, gia vị đó trong ngày. Đêm đó tôi ngủ rất ngon, không chiêm bao mộng mị, ho giảm nhiều dù không dùng thuốc ho. Sáng hôm sau thấy khỏe trong người tôi quyết định cắt thuốc Tây chỉ dùng nước gừng tỏi hỗn hợp như hôm trước và qua một đêm nữa, biết bệnh đã giảm nhiều nhưng tôi vẫn tiếp tục uống thêm năm ngày liên tục. Lạ thay, tất cả các triệu chứng bệnh tật hoàn toàn biến mất.
Khi đã qua cơn bạo bệnh, tôi ngẫm nghĩ dù Bồ-tát Quan Âm không trực tiếp đọc cho tôi bài thuốc nhưng có lẽ Ngài đã xui khiến cho chị của tôi đúng sáng hôm sau điện về thăm hỏi, khuyên tôi nên dùng bài thuốc dân gian mà hầu như ai cũng biết; và có lẽ cũng chính Ngài hỗ trợ cho tôi chọn thêm gia vị vào để thành một bài thuốc cứu mạng chính mình. Từ đó về sau cứ vài ngày tôi lại làm món nước gừng tỏi hỗn hợp trên để uống. Tôi gọi món nước đó là trà Quan Âm để nhớ đến công ơn của Ngài và cứ như thế sức khỏe của tôi hồi phục hoàn toàn.
Chiêm nghiệm cuộc đời, tôi hiểu bệnh của mình là do nghiệp báo sát sanh mà có. Nhờ tin theo Phật pháp mà tôi được cứu mạng, nên tôi nguyện tinh tấn tu tập, luôn sống và thực hành theo lời Phật dạy để chuyển hóa ác nghiệp của mình.

Theo Giác Ngộ
Đầu trang

Hình đại diện của thành viên
Tây Đô đạo sĩ
Bát đẳng
Bát đẳng
Bài viết: 7976
Tham gia: 19:37, 19/10/10
Đến từ: Tây Đô

TL: Lợi ích của việc phóng sinh

Gửi bài gửi bởi Tây Đô đạo sĩ »

Hình ảnh

Chú Rùa Biển Được Phóng Sinh, 16 Năm Sau Cứu Mạng Trả Ơn!

Tại Keelung, Đài Loan có một cửa hàng với cái tên là "Ngộ Duyên Hào". Ông chủ Lâm vốn là một người rất tử tế, xung quanh khu vực ông sống có rất nhiều những cư dân đánh cá hay kiếm sống quanh đó.

Một ngày, ngư dân dùng lưới bắt được một con rùa lớn, đúng lúc khi họ chuẩn bị giết làm thịt bán thì ông Lâm đi ngang qua, và thấy một đám đông vây quanh con rùa chuẩn bị giết nó, nhìn thấy cảnh tượng con rùa không ngừng vươn cổ cúi đầu lậy người xung quanh. Hai mắt của chú rùa đầy nước mắt, dường như cầu cứu mọi người. Ông Lâm đã xuất tâm từ bi, không tiếc bỏ ra một số tiền lớn để mua con rùa, đồng thời nhờ mọi người giúp đưa nó trở lại biển để phóng sinh.

Do lo lắng rằng ai đó sẽ lại bắt lấy nó và giết, vì vậy ông đã viết lên mai của rùa 5 chữ là "Gặp duyên số phóng sinh", thông qua đó hy vọng rằng người sau sẽ từ bi, khai ân cho nó được sống tự do, đừng tùy ý giết hại nó. Sau khi viết xong họ liền đưa chú rùa ra biển phóng sinh, rất nhiều người dân tại bãi biển lúc đó đều nhìn thấy con rùa khổng lồ nổi lên, không ngừng liên tục khấu đầu tạ ơn ông Lâm.

Mọi người chứng kiến cảnh tượng đó đều cảm thấy rất cảm động. Vì vậy, họ cũng tự hứa với nhau, nếu sau này gặp phải một con rùa lớn như vậy, thì họ sẽ không bắt, không giết và cũng không ăn. Với khẩu hiệu và phương châm "3 không" này, cho đến hôm nay nó vẫn còn được lưu giữ ở khu vực này.

Sự việc đã trôi qua 16 năm, cậu con trai thứ hai của ông Lâm đã được nhận vào trường thương nghiệp tại Đài Bắc, trong dịp nghỉ lễ cậu tranh thủ về thăm nhà. Lần đó, khi đang trong chuyến hành trình trở về, do thuyền đi ngược dòng biển, thật không may con tàu bị mắc cạn và chìm. Hơn 100 hành khách trên tàu, thì có tới 90 người bị dòng nước nhấn chìm.

Tại thời điểm này, con thuyền tràn đầy tiếng la hét cứu mạng, thực sự đinh tai nhức óc. Con trai ông Lâm mặc dù biết bơi, nhưng do sóng biển quá lớn, anh gần như bị nhấn chìm, cố gắng nỗ lực cuối cùng để sống sót trên biển. Đột nhiên anh cảm thấy cơ thể mình như được đẩy lên bởi một vật giống như chiếc bàn tròn lớn, nhìn kỹ, thì hóa ra anh đang nằm trên lưng một con rùa, sau đó nhìn kĩ hơn, anh thấy miệng của con rùa to giống như một chậu rửa mặt. Anh chợt hoảng sợ, nghĩ rằng chẳng lẽ mình sẽ phải chôn thân trong bụng con rùa này. Vì vậy, anh định quay người nhảy xuống dòng nước, nhưng do lúc đó đã quá đuối sức, không còn sức lực nào để mà tranh đấu tiếp nữa.

Sau đó, không biết đã qua một khoảng thời gian bao lâu, khi quay lưng lại, đột nhiên anh nhìn thấy trên lưng con rùa viết đúng 5 chữ "Gặp duyên số phóng sinh". Anh mới biết rằng, con rùa biển này chính là con rùa mà cha anh đã từng cứu mạng. Đột nhiên, tâm trạng của anh bỗng chuyển từ đau thương, sợ hãi thành niềm vui vô hạn cùng sự an ủi, hóa ra chú rùa chính là đến cứu mình. Vì vậy, anh đã ôm con rùa biển, để cho con rùa mang mình đi, trong miệng liên tụng niệm Phật hiệu và cầu nguyện.

Con rùa rất thoải mái khuấy động bốn chân, giống như đang chèo thuyền, cố gắng chống chọi lại với sóng to gió lớn để đưa anh lên bờ, khi vẫn còn chưa lên đến bờ, anh liền nhảy xuống vùng nước nông. Con trai ông Lâm liền hợp thập cảm tạ ơn cứu mạng của con rùa. Con rùa cũng vương cổ lên, gật gật đầu, giống như trả lễ lại, hơn nữa còn mở miệng cố nói gì đó, phát ra âm thanh, có vẻ như rất vui vẻ hạnh phúc chúc mừng, sau đó mới quay đầu và bơi đi, người dân trên bờ đều lo lắng vội tới chúc mừng.

Trong vụ đắm tàu lần này, chỉ có vài chục hành khách còn sống sót, sau cuộc điều tra mọi người phát hiện ra hóa ra họ thực sự đều là những người con hiếu thảo, những người phụ nữ đức hạnh, và thường ngày hay làm những việc thiện, chúng ta có thể nhìn thấy ông Trời đều đang ban phúc lành bảo hộ cho những người lương thiện, nhân từ và tốt bụng.

Những người dân địa phương khi biết về sự việc đều rất xúc động, đồng thời từ đó họ luôn vui vẻ hành thiện, ban đầu đã có một nhà chiêm tinh xem mệnh cho ông Lâm và nói rằng ông chỉ có thể sống tới năm 70 tuổi, nhưng ông Lâm đã sống tới 88 tuổi, hơn nữa không hề có bệnh nào hết và có được một kết thúc có hậu.

Quan hệ nhân quả một chút cũng không sai chệch, trong biển trời rộng lớn này, làm sao chú rùa biển lại có thể biết được sắp có hải nạn? Và cũng làm thế nào mà nó biết được người con trai thứ 2 của ân nhân mình ngày hôm nay sẽ bị gặp nạn trên biển? Họ đều chưa bao giờ gặp nhau, vậy thì làm thế nào con rùa lại có thể tìm thấy anh ấy trên biển cả, và lại còn có thể chở anh ta trên người? Nếu như chúng ta dùng nguồn nhân lực để tìm,cũng không nhất định là sẽ có thể thành công tìm thấy anh ấy đúng không! Điều này nếu dùng thuyết Duy vật biện chứng thì không cách nào lý giải được. Linh tính của chúng sinh cùng với Phật tính thực sự đáng kinh ngạc! Rùa cũng biết tri ân, cũng biết đền ơn đáp nghĩa, không ngại sóng to gió lớn mạo hiểm tính mạng mà đưa con trai của ân nhân an toàn trở về nhà, quả thực tinh thần này, nhân loại cũng không nhất định là có. Giá trị như vậy thật đáng để vinh danh!

Hiện nay có nhiều người cũng muốn phóng sinh, làm việc tốt với suy nghĩ đó là hành thiện sẽ có phúc báo. Cũng có người đi xem bói, thầy bói cho rằng trong năm có hạn cần phải hành thiện như phóng sinh thì mới tai qua nạn khỏi được. Thực ra làm việc thiện hay không là ở người đó có thiện tâm hay không, nhiều người phóng sinh với suy nghĩ sẽ được phúc báo hay làm theo lời thầy bói để tai qua nạn khỏi, đó là hoàn toàn xuất phát từ tư tâm, vì bản thân mình, đó không phải thiện tâm, người có thiện tâm thực sự là vì muốn điều tốt cho các con vật mà phóng sinh cho chúng. Khi một người có thiện tâm thì không chỉ phóng sinh mà mỗi hành vi lời nói hay suy nghĩ đều là có thiện ở đó rồi.

(ST)
Sửa lần cuối bởi Tây Đô đạo sĩ vào lúc 20:52, 28/11/14 với 1 lần sửa.
Đầu trang

aliakaka
Mới gia nhập
Mới gia nhập
Bài viết: 1
Tham gia: 15:55, 17/12/14

TL: Lợi ích của việc phóng sinh

Gửi bài gửi bởi aliakaka »

Mình mới quay clip phóng sinh tại chùa Thiền Viện Trúc Lâm.
https://www.youtube.com/watch?v=cSUMR3eG8LY
Đầu trang

danvac
Lục đẳng
Lục đẳng
Bài viết: 3317
Tham gia: 21:37, 24/05/11

TL: Lợi ích của việc phóng sinh

Gửi bài gửi bởi danvac »

cháu xin lỗi các bác nhưng ta đang ở vn, vừa phóng sinh đc vài p thì con chym bị bắt lại rồi, nên thành ra mất tiền oan mà chả đc gì :(
Đầu trang

Hình đại diện của thành viên
Tây Đô đạo sĩ
Bát đẳng
Bát đẳng
Bài viết: 7976
Tham gia: 19:37, 19/10/10
Đến từ: Tây Đô

TL: Lợi ích của việc phóng sinh

Gửi bài gửi bởi Tây Đô đạo sĩ »

danvac đã viết:cháu xin lỗi các bác nhưng ta đang ở vn, vừa phóng sinh đc vài p thì con chym bị bắt lại rồi, nên thành ra mất tiền oan mà chả đc gì :(
Sao không chọn các con không bị bắt lại ấy? Tôi đâu có nói phải phóng sinh chỉ có loài chim? :-O
https://www.facebook.com/video.php?v=406433602837038
Đầu trang

Hình đại diện của thành viên
Tây Đô đạo sĩ
Bát đẳng
Bát đẳng
Bài viết: 7976
Tham gia: 19:37, 19/10/10
Đến từ: Tây Đô

TL: Lợi ích của việc phóng sinh

Gửi bài gửi bởi Tây Đô đạo sĩ »

CÔNG ĐỨC PHÓNG SANH VÀ SÁM HỐI GIÚP THÂN TÂM AN LẠC
Em tên H., là một cô gái rất xinh, 26 tuổi, sống tại Đồng Nai. Em vào hộp thư bắt chuyện với tôi vào trung tuần tháng 7/2014, với một tâm trạng chán chường, buồn bã, mất niềm tin vào cuộc sống.
Sau khi xem Gương nhân quả hàng ngày, em tự đặt câu hỏi: “Phải chăng mình đã từng gây nghiệp xấu trong tiền kiếp nên hiện tại mình gặp toàn oan gia gây chướng ngại trong công việc và cuộc sống?”.
Trong tình cảm, em cũng đã từng phạm sai lầm giống như tôi: “Phá thai”. Việc này đa phần phụ nữ đều mắc phải kể cả chưa kết hôn lẫn người đã có gia đình, vì ý niệm sai lầm mà dẫn đến tạo tác ác nghiệp cực trọng này. Khi hiểu được Phật pháp thì nỗi ân hận dày vò và sợ hãi nhân quả của chính mình. Sự hối hận này cứ đeo đẳng trong tâm, cứ như không có lối thoát.
Tôi và em trò chuyện khá nhiều vì có sự đồng cảm. Em hỏi: Muội phải làm gì bây giờ để sám hối?. Tôi hỏi em: “Nếu đủ duyên, quả báo đến, muội có sợ không, có chấp nhận không?”. Em dứt khoát: “Giờ biết được Phật pháp, muội đã tin nhân quả, đã hiểu đều do mình gây ra, quả báo đến muội cũng cam tâm mà chấp nhận”. Tôi bảo: “A Di Đà Phật, thật tốt, muội thật có tâm sám hối. Vậy chân thật sám hối nghĩa là chấm dứt không tiếp diễn những việc ác đã từng làm. Kế tiếp là ăn chay, phóng sanh, niệm Phật, giúp đỡ mọi người….đem công đức thiện lành này hồi hướng hết cho tất cả những oan gia trái chủ, những vong linh thai nhi mà mình đã từng vô minh, ngu si sát hại họ. Gặp những người người phụ nữ mà đang nhen nhóm ý định phá thai, hủy thai…thì hãy nên khuyên không nên làm như thế, đây là một tội ác, là tội sát sinh lớn. Quả báo sẽ khôn lường, địa ngục chứ chẳng phải đùa! Nếu ai đã lỡ tạo tác Nhân sát sinh này rồi thì phải nên hồi đầu ngày ngày sám hối để chuyển nghiệp……..”.
Sau cuộc nói chuyện xong thì chúng tôi thỉnh thoảng hỏi thăm nhau và cũng nhắc nhở niệm Phật.
Gần đây, em đã vào báo tin cho tôi là em đã ăn chay trường kể từ sau khi nói chuyện lần đầu nửa tháng. Em còn phóng sinh, niệm Phật sám hối hàng ngày, giúp đỡ mọi người…Tâm của em đã trở nên an lạc hơn bao giờ hết, ngay cả sắc diện cũng thay đổi. Quả là “tướng do tâm sanh, cảnh tùy tâm chuyển”! Mọi người xung quanh em, ai cũng cảm thấy em có sự chuyển biến tốt.
Có một việc khiến tôi rất cảm động, đó là sau khi có được lợi ích từ việc học Phật, em bắt đầu muốn chia sẻ đến nhiều người khác, khuyên mọi người ăn chay niệm Phật.
Trong những người mà em quen biết thì có một người bạn nuôi hai con rùa trong nhà, một đực một cái. Bạn này nuôi rùa được hơn một năm. Em nhìn hai chú rùa thì thương quá nên mới khuyên bạn mình phóng sinh rùa trả về môi trường tự nhiên cho chúng được thoải mái, an vui. Ban đầu người bạn này không đồng ý vì đã nuôi lâu nên có tình cảm, em đã năn nỉ, thuyết phục rất nhiều lần, rồi khuyên “nếu thương yêu chúng thật thì nên thả chúng tự tại trong môi trường rộng lớn thiên nhiên thì mới gọi là thương”. Cuối cùng người bạn này đã đồng ý đưa hai bạn rùa này trả về dòng sông lớn.
Cũng đồng thời đêm hôm đó, người bạn của em đã nằm mộng thấy có hai đứa trẻ một trai, một gái đến tạ ơn anh ta. Anh ta hỏi: “Các người là ai?” thì hai đứa trẻ này lại hiện ra hình hai con rùa. Người bạn này qua ngày hôm sau đã kể lại cho em nghe, nhưng lại không hiểu về Phật pháp nhiều nên chỉ thấy giấc mơ ngồ ngộ. Em nghe xong tâm lấy làm hoan hỷ và hiểu được rằng đôi rùa này đã được tự do và đến cảm ân. Việc này đã càng khiến em càng tin sâu Phật pháp, tin nhân quả, tin loài vật cũng có linh tánh, có tình yêu thương có khác chi con người chúng ta.
Nếu chúng ta không biết tu hành, liệu đời sau có bị rơi vào tam ác đạo? Có bị rơi vào đường súc sinh hay không? Liệu khi đó sẽ thế nào? Loài súc sinh thì loài này ăn thịt loài kia, hoặc bị banh da xẻ thịt làm thức ăn cho con người, thật muôn vàn nỗi thống khổ. Loài ngạ quỷ thì trước mặt chỉ là một màn đêm tối tăm không ánh sáng, đói khát lạnh lẽo, lang thang cô độc, vất vưởng, kiếp dài đăng đẳng. Còn làm chúng sanh địa ngục thì bị đày đọa đau đớn không cùng tận vì sau khi bị hành hình rồi chết đi sống lại trong cái cảnh giới này không ngừng. Ngẫm kỹ lại xem thấy đáng sợ không? Nếu không biết tin, không biết sợ thì thôi kể như xong, còn nếu biết sợ thì phải lo tu ngay bây giờ thôi.
Em bây giờ quyết tâm tu hành tha thiết và hễ có cơ hội thì em đều khuyên người phát tâm trường chay, phóng sinh, niệm Phật, phát nguyện cầu sanh Tây Phương Cực lạc. Em là một trong những tấm gương tốt về cầu sám hối và tu học nên tôi xin ghi lại để chúng ta cùng sách tấn nhau tu học.
Chúc em thường tinh tấn và an lạc trong cuộc sống này, mãn báo thân được diện kiến A Di Đà Phật, cùng hội ngộ tại Tây Phương Cực lạc thế giới.
Nam Mô A Di Đà Phật.
Diệu Âm Lệ Hiếu

Hình ảnh
Đầu trang

trang260214
Chính thức
Chính thức
Bài viết: 95
Tham gia: 12:59, 10/08/16

Re: TL: Lợi ích của việc phóng sinh

Gửi bài gửi bởi trang260214 »

Tây Đô đạo sĩ đã viết:Vận mạng có thể thay đổi

Viên Liễu Trang là một nhà tướng số danh tiếng. Nhìn chỉ tay hay cái mũi của một người nam hoặc nữ, ông có thể đoán biết trước vận mạng tương lai của họ. Một hôm có một vị đại thần dắt con đến nhờ ông xem tướng. Viên Trang coi tướng xong biết đứa bé này vài năm sau sẽ chết. Ông liền bảo cho vị quan kia hay.
Nghe nói vậy, vị quan ấy rất đau khổ. Trên đường về nhà ông đến gặp một vị sư. Vị tăng hỏi: “Có việc gì xảy ra mà trông ngài sầu não như thế?” Vị quan đáp rằng ông vừa mới nghe nhà tướng số báo cho biết một tin chẳng lành.
Hòa Thượng liền xem tướng đứa nhỏ để tìm hiểu vận mạng của nó. Ngài nói với cha em bé: “Chỉ có phước đức mới cứu được mạng sống của cháu. Nhưng cơ duyên làm phước không phải dễ. Nếu ngài muốn có phước đức thì cách tốt nhất là nên phóng sinh. Tạo phước đức bằng hành động thiện không giết hại sinh vật mới có thể bảo vệ mạng sống cho con ông.Nghe lời Hòa Thượng, vị quan kia liền phát nguyện không bao giờ sát sanh mà lại còn phóng sanh. Ông tinh tấn làm lành như vậy được ít năm; sau đó gặp lại cha con ông, Hòa Thượng bảo: “Chưa đủ! Ông cố gắng tạo thêm nhiều thiện nghiệp nữa mới có thể cứu được mạng sống của con ông”.
Viên quan lại nỗ lực cứu thoát nhiều sinh vật nữa. Khi gặp dịp làm phước giúp đỡ ai, người cũng như thú vật; ông luôn luôn sẵn sàng đóng góp thời giờ lẫn tiền bạc. Nhờ vậy, viên quan đã cứu độ vô số sinh linh, và người con đến năm bị chết yểu nó vẫn sống và biến đổi trở thành một thanh niên khỏe mạnh.
Nhà tướng số Viên Liễu Trang biết sự việc này. Từ đó về sau, mỗi khi coi thấy người nào có vận mạng xấu, ông liền khuyên bảo họ nên cố gắng làm việc phước đức và đừng bao giờ sát sanh. Nhờ tu nhân tích đức mà nhiều người đáng lý sẽ phải chết sớm khổ đau, họ lại sống trường thọ; nhiều kẻ nghèo khó trở nên giàu sang.

(Theo Thư viện Hoa Sen)




[blockquote] Cứu mạng sinh vật có nhiều công đức

Thuở xưa, có ông Sa di theo hầu vị A la hán. La hán biết Sa di bảy ngày nữa sẽ mạng chung, liền cho về nhà viếng thăm cha mẹ. Tám hôm sau, ông Sa di bình yên trở lại. Vị La hán lấy làm lạ, nhập định để xem xét, thấy khi ông trở về nửa đường có dùng áo ca sa vớt một bầy kiến đang bị khốn giữa dòng nước, liền biết sở dĩ đệ tử mình được tăng thọ là do nhờ duyên phước đó.

Lại một chuyện: Tống Giao và Tống Kỳ, hai anh em đồng đi thi. Một hôm trời mưa, Tống Giao thấy vô số kiến bị nước cuốn sắp trôi vào lổ hủng, liền lấy cộng trúc ngăn lại, bắc thành cầu để cho nó bò lên chỗ khô. Trước khi vào thi, Giao gặp vị Tây tăng xem tướng và nói: "Dường như ông đã vừa cứu vài trăm muôn sanh mạng thì phải?" Giao từ tốn bảo mình nghèo, không có năng lực làm được việc công đức ấy. Vị tăng nói: "Chẳng phải thế đâu! Loài vật dù nhỏ cũng đều là sanh mạng". Giao đem việc cứu kiến ra thưa lại. Vị tăng bảo: "Ðúng như thế! Kỳ thi nầy lệnh đệ sẽ đứng đầu hàng sĩ tử, còn địa vị của ông cũng không kém hơn đâu!" Quả nhiên, sau khi kiểm danh, Tống Kỳ đỗ Trạng nguyên, Tống Giao vào hàng thứ mười. Nhưng triều đình cho rằng em không nên đứng trước anh, đổi Tống Kỳ đỗ hàng thứ mười, Tống Giao lên hàng đệ nhứt.

http://tuvien.com/an_chay/show.php?get=1&id=15loikhuyen [/blockquote]

Hình ảnh Gửi bởi change Hình ảnh

Hik, thế muỗi với kiến thì sao bác Tây Đô, từ ngày đọc bài của bác, có con muỗi chui vào màn cháu cũng ngần ngại... rồi cũng đập, hu hu... Mà hồi bé cháu hay nghịch ngợm, làm chết không biết bao nhiêu kiến, chuồn chuồn bọ xít. Chắc kiếp sau cháu đầu thai thành mấy con đó mất Hình ảnh


Tây Đô đạo sĩ:

Cứ yên tâm, con vật có hại cho cuộc sống thì đành giết thôi, nhưng cũng thương xót chúng nó. Nếu cháu biết tụng kinh chú thì cũng hồi hướng công đức cho chúng nó mau được siêu thoát.
Cũng như giặc đến cướp nước giết hại dân lành thì chúng ta phải giết thôi. Nếu để nó lộng hành sẽ giết nhiều dân mình thì hậu quả rất nặng. Mình giết nó thì nó cũng không thể oán trách mình được. Các con vật có hại cũng thế. Nhưng chỉ giết khi vạn bất đắc dĩ mà thôi. Thân mến.

Cảm ơn chú nhé ^^
Đầu trang

Trả lời bài viết

Quay về “Phong tục - Tín ngưỡng”