Tôi có cảm giác tin vào định mệnh và luật nhân quả!

Trao đổi về phong tục, tín ngưỡng
Hình đại diện của thành viên
SƯ TỬ
Tứ đẳng
Tứ đẳng
Bài viết: 853
Tham gia: 15:44, 19/11/13

Tôi có cảm giác tin vào định mệnh và luật nhân quả!

Gửi bài gửi bởi SƯ TỬ »

Thưa các bạn!
Đọc bài của bác Tây Đô Đạo Sỹ về định mệnh và nhân quả, liên hệ với bản thân qua câu chuyện sau đây:

Thứ 2 tuần này (1/3 âl) ST đi phỏng vấn chuyển việc, người hẹn 7h, nhưng 6h10p ST đã đến! Lòng háo hức chờ được phỏng vấn, khi bước vào phòng thấy không khí rất căng thẳng, đối đáp được vài 3 câu đã bị chủ toạ đuổi cổ ra ngoài. Tinh thần quá căng thẳng, ST ngồi bệt xuống băng đá trước cơ quan, lòng buồn rười rượi, đầu óc trống rổng..không biết vợ con mình sẽ sống ra sao trong đoạn đường còn lại!!!
- Này cậu em! làm gì mà ngồi trước cổng cơ quan với khuôn mặt nhăn nheo thế kia vậy?
- Xắp chết đói rồi! nhăn nheo vậy còn ít đấy!
- Đói là đói thế nào?
Ngước nhìn lên, ST thấy ông trạc ngũ tuần, với cặp kính lão đang nhìn mình!
- Ủa ST làm gì ngồi đây vậy? Anh là người ST mang vào bệnh viện lúc nữa đêm nè! Trời ơi, nếu lúc đó không có ST thì anh đã theo ông theo bà rồi?
Giật mình!!! à! thì ra, cái hồi còn sinh viên, đi học thêm về hơi khuya, ra đến cổng trường gặp một ông nằm gục bên đường, do..cái gì đó thúc đẩy, ST cõng anh ấy chạy một mạch đến bệnh viện cấp cứu...thì ra anh ấy củng đi học thêm lấy cái bằng đại học, nhưng do đói quá nên xuất huyết dạ dày ngất xỉu! Chia tay anh ấy 19 năm, nay gặp lại quá bất ngờ!
- À! anh bây giờ công tác ở đâu? sức khoẻ thế nào rồi?
- À..ừ!!! Anh hiện là xếp ở cơ quan này nè! Vào đây..vào đây!!! anh em mình tâm sự..rồi uống vài ly...
- Vậy hả? (tròn xoe đôi mắt..mang hình viên kẹo luôn!!!)
---------------------
Định mệnh..đúng là định mệnh...đúng là nhân quả!!!
Trái đất này nhỏ thật!!! Lá số của ST ứng với việc gặp gỡ này đấy!

Kết quả chuyển việc như thế nào?các bạn tự đoán nhé!
Thân mến!
Sửa lần cuối bởi SƯ TỬ vào lúc 20:46, 01/04/14 với 1 lần sửa.
Đầu trang

Meomunkd
Ngũ đẳng
Ngũ đẳng
Bài viết: 1192
Tham gia: 22:35, 27/02/14

TL: Tôi có cảm giác tin vào định mệnh và thuyết nhân quả!

Gửi bài gửi bởi Meomunkd »

Chắc bác sư tử đg vui lắm hehehe
Đầu trang

Hình đại diện của thành viên
Hoa @nh Dao
Chính thức
Chính thức
Bài viết: 59
Tham gia: 00:34, 09/01/14

TL: Tôi có cảm giác tin vào định mệnh và thuyết nhân quả!

Gửi bài gửi bởi Hoa @nh Dao »

Hay nhỉ, lạ nào hôm trước bác cứ tưng tưng mãi :)). Hóa ra là chuyện này
Đầu trang

Hình đại diện của thành viên
SƯ TỬ
Tứ đẳng
Tứ đẳng
Bài viết: 853
Tham gia: 15:44, 19/11/13

TL: Tôi có cảm giác tin vào định mệnh và thuyết nhân quả!

Gửi bài gửi bởi SƯ TỬ »

Hoa @nh Dao đã viết:Hay nhỉ, lạ nào hôm trước bác cứ tưng tưng mãi :)). Hóa ra là chuyện này
Theo ngu ý của ST:
- Hồn nhiên giúp một người nào đó đang trong giai đoạn thập tử nhất sinh và trong khả năng mình có thể! là niềm vui trong cuộc sống..điều này các bạn trẻ có khả năng làm được..! và hãy đón nhận nhân quả..bất thình lình..đến với mình giống như ST vậy!
Khi đó các bạn có vui không nhỉ?
Đầu trang

Amazing
Thất đẳng
Thất đẳng
Bài viết: 5192
Tham gia: 06:41, 13/09/13

TL: Tôi có cảm giác tin vào định mệnh và luật nhân quả!

Gửi bài gửi bởi Amazing »

giúp đỡ người khá một cách hồn nhiên như thế thì quả thật phước báo ko nhỏ
Đầu trang

Hình đại diện của thành viên
SƯ TỬ
Tứ đẳng
Tứ đẳng
Bài viết: 853
Tham gia: 15:44, 19/11/13

TL: Tôi có cảm giác tin vào định mệnh và luật nhân quả!

Gửi bài gửi bởi SƯ TỬ »

Trich báo Dân Trí:

Hơn 10 năm tù tội oan ức, phạm nhân Nguyễn Thanh Chấn đã trở về đoàn tụ cùng gia đình trong vòng tay bè bạn, người thân. Hiện vụ án oan của ông Chấn đã bị Hội đồng thẩm phán TAND tối cao tuyên huỷ, một cái kết có hậu đối với ông Chấn.
Thế nhưng, ít ai biết rằng trong vụ án oan này, nhiều cán bộ liên quan đều bị chết đột ngột hoặc bị tai nạn dẫn đến mất trí nhớ. Dư luận không khỏi đặt câu hỏi: “Có hay không thuyết nhân quả” trong vụ án oan này!
Những ngày qua, trong căn nhà cấp 4 tồi tàn của gia đình ông Nguyễn Thanh Chấn (52 tuổi, trú tại huyện Việt Yên, Bắc Giang) luôn ngập tràn hạnh phúc. Không vui sao được, bởi sau hơn 10 năm bị bắt giam một cách oan ức, ông Chấn được trở về đoàn tụ với gia đình, được ăn bữa cơm đầm ấm bên người vợ và các con.

Ông Chấn bảo rằng, đêm đầu tiên nằm bên cạnh vợ, ông không thể ngủ được, hai vợ chồng ôm nhau khóc bởi vì cứ tưởng đó chỉ là một giấc mơ trong câu chuyện cổ tích. Rồi ông khoe, sau 10 năm “ăn cơm tù”, ông không nhớ mình đã viết và gửi bao nhiêu lá đơn kêu cứu đến các cơ quan chức năng. Chỉ biết rằng, ngày ra khỏi trại giam, hành trang theo ông trở về nhà là những tấm phiếu trả lời “đã nhận được đơn” chất đầy trong ba lô của ông.

Ông Chấn kể, những ngày đầu bị tạm giam để phục vụ công tác điều tra, ông nhiều lần bị điều tra viên ép phải nhận đã ra tay sát hại chị Nguyễn Thị Hoan. Nếu kêu oan, họ lại xúm vào đánh đập ông không thương tiếc. Quá sức chịu đựng, ông buộc phải nhận mình là hung thủ đã sát hại chị Hoan vào ngày 15/8/2003. Khi đó, một cán bộ tên T đã hướng dẫn ông viết một lá đơn tự thú khai nhận là hung thủ giết người.

Nhớ lại những ngày tháng kinh hoàng trong trại tạm giam, ông Chấn nói: “Điều tra viên tên D đánh và bắt tôi tập đi tập lại các động tác để thực nghiệm tại hiện trường vụ án mạng. Mỗi lần thực hiện sai các động tác, tôi lại bị những cán bộ này lao vào đánh đập. Tại các phiên toà, tôi đã nhiều lần khai bị ép cung nên mới nhận tội nhưng HĐXX không chấp nhận mà yêu cầu tôi đưa ra bằng chứng”.

Sau khi vụ án có hiệu lực pháp luật, ông Chấn bị đưa đi cải tạo tại trại giam Vĩnh Quang (Vĩnh Phúc), nhưng ít ai biết rằng, chỉ một thời gian ngắn sau đó đã có hai điều tra viên của vụ án đều bị chết đột ngột do tai nạn giao thông và bệnh tật. Thậm chí, Thẩm phán Nguyễn Minh N - Chủ tọa phiên xét xử sơ thẩm cũng bị tai nạn giao thông vào năm 2010. Ông N may mắn thoát chết nhưng hiện tại vẫn đang phải điều trị do bị ảnh hưởng đến não.

Một nguồn tin cho biết, sau khi sát hại chị Hoan, Chung bỏ lên Lạng Sơn gặp một người thân là chị Lý Thị N và cho biết hắn chính là hung thủ gây ra vụ án mạng tại Bắc Giang. Khi đó, Chung có đưa hai chiếc nhẫn kim loại màu vàng nhờ chị N mang bán hộ nhưng biết đây là tài sản của vụ “giết người, cướp tài sản” nên chị N đã từ chối.

Sau đó, Chung đã nhờ anh trai của mình đang sinh sống tại Lạng Sơn mang nhẫn đi bán. Hậu quả, cuối năm 2005 (2 năm sau khi vụ án xảy ra), người anh trai này đã bị một số đối tượng ở Lạng Sơn đâm chết trong một vụ xô xát nhỏ.

Liên quan đến vụ án này, Cơ quan Điều tra Hình sự - Viện KSND Tối cao đã khởi tố vụ án, khởi tố bị can, bắt tạm giam Lý Nguyễn Chung để điều tra về hành vi giết người, cướp tài sản. Đồng thời, cơ quan điều tra cũng bắt khẩn cấp Lý Văn Chúc (bố đẻ của Chung) để điều tra hành vi đe dọa giết người. Theo thông tin ban đầu, ông Chúc đã có hành vi đe dọa một số người biết hành vi gây án của con trai mình và đe sẽ giết họ nếu những người này dám tố cáo tới cơ quan công an.

Trong một diễn biến khác, đến cuối giờ chiều ngày 6/11, Hội đồng thẩm phán TAND tối cao đã tiến hành xét xử theo trình tự tái thẩm và tuyên huỷ bản án sơ thẩm của TAND tỉnh Bắc Giang và bản án phúc thẩm của TAND tối cao. Với phán quyết trên, trong quá trình điều tra ở gian đoạn tới, nếu cơ quan tố tụng chứng minh được hung thủ gây án chính là Lý Nguyễn Chung, còn ông Chấn không phải là thủ phạm thì Tòa phúc thẩm TAND Tối cao (cơ quan xét xử cuối cùng vụ án) sẽ phải bồi thường oan sai theo Luật Trách nhiệm bồi thường của nhà nước.

Khi đó, ông Chấn có quyền đâm đơn kiện ra TAND huyện Việt Yên yêu cầu Tòa phúc thẩm TAND Tối cao bồi thường các khoản: thiệt hại do tài sản bị xâm phạm, thiệt hại do thu nhập thực tế bị mất hoặc bị giảm sút, thiệt hại do tổn thất về tinh thần, thiệt hại về vật chất do bị tổn hại về sức khỏe. Đây cũng là một cái kết có hậu cho ông Chấn và là bài học cảnh tỉnh với các cơ quan tiến hành tố tụng; cần tôn trọng sự thật, không áp đặt ý chí chủ quan vào vụ án.

Đúng là nhân quả!Trả ngay, chứ không đợi kiếp sau !
Đầu trang

Meomunkd
Ngũ đẳng
Ngũ đẳng
Bài viết: 1192
Tham gia: 22:35, 27/02/14

TL: Tôi có cảm giác tin vào định mệnh và luật nhân quả!

Gửi bài gửi bởi Meomunkd »

Ngày xưa cháu nhặt được 1 cái đầu lâu
Đầu trang

Hình đại diện của thành viên
nam2610
Lục đẳng
Lục đẳng
Bài viết: 3070
Tham gia: 17:59, 28/01/14

TL: Tôi có cảm giác tin vào định mệnh và luật nhân quả!

Gửi bài gửi bởi nam2610 »

vấn đề là xử lý sao
vì nếu bỏ đầu người ta đi là tạo nghiệp đấy. cơ mà ko biết có thể được giảm nhẹ tí xíu @@
Đầu trang

Hình đại diện của thành viên
SƯ TỬ
Tứ đẳng
Tứ đẳng
Bài viết: 853
Tham gia: 15:44, 19/11/13

TL: Tôi có cảm giác tin vào định mệnh và luật nhân quả!

Gửi bài gửi bởi SƯ TỬ »

Trích báo pháp luật:
- Đã 10 năm “ăn cơm tù, mặc áo số”, từ ngày Nguyễn Quốc Hồi, SN 1958, quê ở xã Nhạo Sơn, huyện Lập Thạch, tỉnh Vĩnh Phúc, thụ án chung thân về tội Hiếp dâm trẻ em.

Hành vi phạm tội của Hồi từng gây chấn động dư luận một thời ở tỉnh Vĩnh Phúc, vì nạn nhân không ai khác chính là ba con gái ruột của ông ta...

Những ngày đông giá rét, Nguyễn Quốc Hồi vẫn diện manh áo mỏng manh. Ông ta bảo rằng, ở môi trường tù tội giờ đây ông cũng chẳng thiết tha gì cuộc đời mình. Bi kịch từ lối sống bừa bãi, đã ảnh hưởng vào đầu óc, khiến người đàn ông ấy trở thành con người khác.

Hãnh diện vì một thời “sát gái”

Theo lời Hồi thì trước đây, ông ta cũng đã có một mái nhà ấm êm với người vợ hiền và 5 đứa con hiếu thảo. Công việc làm cán bộ tổ chức, kế toán cho Cty chế biến hoa quả Vĩnh Phúc của Hồi cũng thuận lợi. Có thời điểm Cty làm ăn tốt, thu nhập của Hồi phất lên như diều gặp gió. Về tới nhà, những đứa con gái rất tình cảm, rót nước, xách cặp rồi quây quần bên Hồi khiến lòng ông ta cảm thấy ấm áp sau mỗi ngày làm việc. Nhưng hạnh phúc ấy chỉ vỏn vẹn được ít năm. Bởi cái tính lăng nhăng của Hồi đã cướp đi hạnh phúc mà cả gia đình vun đắp bấy lâu.

Hồi bảo rằng ngày ấy rất “sát gái”, dù đã có gia đình, có con nhưng nhiều cô gái làm cùng cơ quan vẫn tình nguyện ngã vào lòng ông ta. Thấy “mỡ để miệng mèo”, Hồi cũng không thể kìm lòng và rồi tình cảm ngang trái đã nảy sinh. Hồi kể rằng: “Ở Cty rất nhiều cô gái còn trẻ và xinh đẹp nên tôi cũng thấy mến. Được cái tôi thuộc diện đẹp trai, hào hoa lại có chút địa vị nên cũng nhiều em thích. Lúc đó còn trẻ nên cùng một lúc tôi đã quan hệ tình cảm với bốn, năm cô. Có hai cô được cưng chiều nhất và lúc ấy tôi còn định lấy cả hai làm vợ bé”.

Song có lẽ “đi đêm lắm cũng có ngày gặp ma”, cuộc tình tay năm đó được ít thời gian thì cũng là lúc chính những người ấy tự cắn xé nhau khiến cho những mối quan hệ không minh bạch của Hồi bị bại lộ. Ông ta bị điều chuyển công tác lên làm việc ở huyện Bảo Thắng, tỉnh Lào Cai. Lên đến đây, bản chất háo sắc của ông ta vẫn không hề thay đổi. Ông ta “nổ” rằng: “Sau một lần bị ốm, tôi phải đi viện. Tại đây chỉ một tuần mà tôi đã cưa đổ tới hai cô y tá. Nằm viện, cả hai em chăm sóc tôi tỉ mỉ, ân cần và bản thân tôi cũng thấy vui. Nhưng ra viện, tôi cũng chào hai em luôn và cắt đứt liên hệ”.

Hồi nói rằng, cuộc đời ông ta có lẽ chết cũng vì đàn bà. Nên dù bị phát hiện quan hệ bất chính và bị điều chuyển công tác nhưng cái tính lăng nhăng nó không thoát được ra khỏi người đàn ông háo sắc. Khi làm ở môi trường mới, Hồi lại bập vào mối quan hệ bất chính với cô gái đồng nghiệp. Cô này cũng chiều chuộng và chăm bẵm ông ta không kém những người khác. Mối quan hệ lần này cũng chẳng được bao lâu thì tiếp tục bị Cty phát giác và Hồi bị đuổi khỏi cơ quan.

Từ khi ấy, Hồi trở thành kẻ vô công rồi nghề lang thang kiếm sống. Vốn có kinh nghiệm bao năm trong cuộc đời buôn bán, lang thang một thời gian, Hồi câu kết với nhóm khai thác quặng. Bọn quặng tặc đã dạy võ để dùng Hồi vào việc đâm chém tranh giành thị phần khai thác. Nằm trong rừng sâu núi thẳm nhưng bản chất hám gái của Hồi vẫn không thay đổi. Trên mảnh đất miền núi này, Hồi lừa mọi người là chưa có vợ nên đã chiếm được cảm tình của người con gái bản xứ, rồi cưới và ở rể tại nhà cô này luôn. Năm 1983, Hồi bỏ cô vợ ở vùng cao, sau đó cùng bạn bè đến huyện Sơn Dương, tỉnh Tuyên Quang, làm quặng. Tại đây, Hồi tiếp tục “quăng lưới tình” với một người phụ nữ khác và có với nhau một cậu con trai.

Hồi kể, trong thời gian đi làm quặng, nhiệm vụ của Hồi là sửa chữa máy móc. Một ngày, chiếc máy khai thác quặng đang chạy thì bị hỏng, do quá trình lọc quặng chưa hoàn thành nên dù khi đó trời đã rất khuya nhưng Hồi vẫn phải cầm cờ lê, tuốc-nơ-vít ra để sửa. Trời tối, đèn chiếu sáng yếu nên trong quá trình sửa máy, Hồi đã sơ ý làm tuột chiếc ốc vít dầu dẫn đến dầu trong máy chảy ra tay, làm Hồi bị bỏng nặng. Hiện cánh tay phải của Hồi vẫn còn vết sẹo do bỏng để lại.
Tội ác...

Sau lần bị bỏng dầu, Hồi không làm “quặng tặc” nữa mà về quê làm nghề sửa đồng hồ. Tưởng chừng việc “giác ngộ” về quy luật nhân – quả sẽ giúp Hồi sống hướng thiện để sửa chữa những lỗi lầm đã gây ra, không ngờ sau đó hắn lại tiếp tục phạm phải những tội lỗi và ngang trái khác.

Ngày ấy, Hồi trở về quê hương với công việc thu nhập ít ỏi từ sửa chữa đồng hồ. Thương chồng, thương con, vợ Hồi đã bàn với ông ta sẽ đi làm ăn, để lại những đứa con cho Hồi ở nhà chăm sóc. Cứ tưởng, thấm thía quãng thời gian lang bạt nơi xứ người, Hồi sẽ tu chí chăm lo cho cuộc sống của các con để vợ yên tâm làm kinh tế. Nào ngờ, từ ngày về, Hồi lại sở hữu cái tính gia trưởng, luôn quát nạt và sẵn sàng xuống tay với các con bất cứ khi nào. Dù đã nhiều lần ba cô con gái của Hồi phải tím tái mặt mày vì sợ cha nhưng chúng chẳng dám cãi nửa lời.

Không những vậy, nhân cơ hội vợ đi làm xa, nhiều đêm thú tính nổi lên, ông ta đã nổi cơn dục vọng với chính những đứa con của mình. Phần vì bị Hồi đe dọa sẽ giết nếu “tố” với mẹ, phần vì xấu hổ nên hai cô con gái đầu của Hồi đã phải cắn răng chịu đựng suốt một thời gian dài khi cả hai chưa đủ 13 tuổi. Sau này, hai cô con gái lớn đi xây dựng gia đình, vợ Hồi cũng đã đến lúc sức khỏe yếu nên quay về quê. Nào ngờ, chính cái đêm vợ Hồi nằm viện, Hồi tiếp tục giở trò đồi bại với đứa con gái thứ 3 của mình.

Đau đớn, tối hôm sau nằm cùng với mẹ ở BV, cô con gái thứ ba đành phải nói với mẹ để được bảo vệ. Song, sợ tan nát gia đình, vợ Hồi đã cắn răng chịu đựng để êm ấm cửa nhà và bí mật bảo vệ con. Tối 12-8-2004, Hồi lớn tiếng chửi bới hai cô gái lớn, đổ dầu hỏa ra nhà và bê điếu cày, búa đinh định đánh đập vợ và các con. Uất ức vì bị dồn nén bao lâu, vợ Hồi và các con đành làm đơn tố cáo hành vi thú tính của ông ta.

Sự việc bị phát giác, Hồi bị khởi tố và bắt giam vì hành vi Hiếp dâm trẻ em. Ông ta khai nhận, từ tháng 5-2002 đến khi bị bắt, Hồi đã nhiều lần giở trò đồi bại với chính con đẻ của mình. Hai đứa con lớn của Hồi cũng đã tố suốt từ năm 1992 - 1995, các bé đã nhiều lần bị ông ta hãm hiếp.

Luật “nhân – quả” vận vào cuộc đời?

Mặc dù thoát tội tử hình nhưng Hồi không thấy đấy là phúc cho mình, ngồi trong trại giam, Hồi vẫn một mực kêu oan và tố do vợ con bày binh bố trận hại mình. Ông ta bảo rằng vì quá tin vợ con nên đã phải vướng vào vòng lao lý. Khi được hỏi, đêm đêm ông có vào buồng ngủ của các con không? Hồi trơ trẽn nói rằng: “Tôi có ba cô con gái rất quý mến nên tối nào cũng đòi ngủ cùng. Còn chuyện cha con âu yếm, vuốt ve là chuyện… bình thường”(?!).

Ông ta còn biện minh: “Tôi luôn ăn chay, niệm Phật, tụng kinh, gõ mõ thì làm sao làm được việc đó. Tôi còn biết xem cả chân giò, nhiều chị em đến xem tôi đoán vận mệnh, xem phong thủy tin tôi lắm”. Việc “đi tu” của ông ta chỉ là ngụy biện cho việc làm mất hết tính người.

Nhưng có lẽ, cuộc đời người ta thường nói: “Gieo nhân nào thì gặt quả ấy” có lẽ rất đúng với cuộc đời của Hồi. Vào tháng 6-2012, khi đang thụ án trong tù, Hồi bị cao huyết áp đột ngột. Mặc dù được các cán bộ cấp cứu kịp thời giữ được tính mạng, nhưng ông ta đã bị liệt 2 chân và giờ đây phải ngồi vĩnh viễn trên chiếc xe lăn.

Từ lúc bị liệt, ông ta có vẻ trầm tính hơn, Hồi bảo rằng: “Khi cấp cứu xong biết mình bị liệt, tôi thấy cuộc đời có nhân, có quả. Giờ đây chỉ ngồi vào xe lăn, có lúc tôi đã nghĩ đến cái chết. Sống mà khốn khổ thế này thì thấy cực quá rồi. Muốn làm gì cũng phải nhờ cậy vào người khác. Đã nhiều đêm tôi ngồi khóc và nghĩ đến người thân”.

“Đã nhiều đêm, tôi mơ về mái ấm, mơ về các con. Thế nhưng, giờ đây tôi chẳng có quyền gì đòi hỏi sự quan tâm ở họ. Vì chính bản thân tôi đã cướp đi hạnh phúc của gia đình và tuổi thơ của các con. Ngồi trên chiếc xe lăn này, đã không biết bao đêm tôi phải thức trắng. Những lúc như thế, tôi đã thầm ước, nếu cho tôi thêm cơ hội và thời gian có thể quay lại, thì người cha tội lỗi này sẽ không bao giờ làm các con phải khổ...”, Nguyễn Quốc Hồi day dứt...
Đầu trang

Hình đại diện của thành viên
SƯ TỬ
Tứ đẳng
Tứ đẳng
Bài viết: 853
Tham gia: 15:44, 19/11/13

TL: Tôi có cảm giác tin vào định mệnh và luật nhân quả!

Gửi bài gửi bởi SƯ TỬ »

Trích báo mới:
Trong kinh Kim Cương Đức Phật bảo ngài Tu-Bồ- Đề rằng: "Phàm sở hữu tướng giai thị hư vọng. Nhược kiến chư tướng phi tướng tắc kiến Như Lai".
"Một bác sỹ sai lầm có thể giết chết một bệnh nhân. Một nhà văn hóa sai lầm có thể giết chết cả một thế hệ". Nếu bác sỹ Nguyễn Mạnh Tường được sinh ra trong một gia đình có truyền thống đạo đức tốt, hoặc được đào tạo trong một môi trường giáo dục luôn luôn lấy y đức làm trọng, hoặc làm việc trong một môi trường luôn luôn coi trọng sinh mạng của bệnh nhân hơn là đồng tiền vô tri thì bi kịch với bác sỹ Tường đâu có xảy ra?.
Nếu nạn nhân Lê Thị Thanh Huyền không quá cầu kỳ trong việc làm đẹp hình thức bề ngoài, nếu chị hiểu ra rằng nhan sắc chỉ có thể làm mê đắm, làm đồ chơi cho những kẻ si mê háo sắc, nếu chị biết nhìn nhận ra quy luật sinh - lão - bệnh - chết của con người, nếu chị biết nhận thức rằng chỉ có tâm hồn và việc làm đứng đắn, chỉ có “nữ đức chính tịnh đoan trang” mới là vẻ đẹp vĩnh cửu của người phụ nữ Việt Nam thì bi kịch của chị và gia đình chị cũng đâu có xảy ra.
Kinh tế thị trường phát triền, tiền bạc được coi là mục đích phấn đấu hàng đầu, y đức xuống cấp, người đời chỉ biết chạy theo vẻ đẹp bề ngoài, chỉ biết “sính ngoại” mà không biết tu bổ cho vẻ đẹp vĩnh cửu - vẻ đẹp nội tâm của chính mình, thờ ơ với những giá trị đạo đức truyền thống thì bi kịch xảy ra với bác sỹ Tường và chị Huyền cũng chẳng có gì là điều khó hiểu.
Có nhân ắt có quả, luật nhân quả có bao giờ sai đâu. Xem ra đây là kết quả của một quá trình, cũng là một tác nhân, một tiếng chuông cảnh tỉnh với tất cả những “ma y” vô nhân tính, đồng thời cũng như là một lời nhắc nhở với tất cả những chị em phụ nữ: Sinh - lão - bệnh - tử là quy luật mà không ai có thể tránh khỏi.
Hãy biết chấp nhận nó, hãy sống thuận theo quy luật của tự nhiên và nếu thực sự có ý thức muốn nới dài sự trẻ đẹp của thân thể mình thì hãy nới dài bằng cách tự mình chăm chỉ thực hành các bài thể dục thẩm mỹ, xây dựng một chế độ ăn uống hợp lý, một lối sống lành mạnh và đặc biệt là luôn luôn lấy đức hạnh đoan chính, sự hiểu biết đúng đắn làm đồ trang sức cho chính mình thì sẽ hay hơn rất nhiều so với việc đi đối trị, chắp vá nhan sắc ở các trung tâm thẩm mỹ viện chứa đầy “ma y”.
Thế mới biết lời dạy của đức Phật trong kinh Ngọc Da Nữ thật là chí lý: “Này hỡi Ngọc Da! Đàn bà có bao nhiêu nghiệp chướng khuyết tật. Bộ mặt tuy xinh đẹp nhưng có cái gì để đáng kiêu ngạo với người khác đâu? Hơn nữa sắc đẹp của tuổi trẻ chỉ là thứ tạm thời, không có thực, người thông minh nhất thiết không lấy cái đó để huyễn hoặc người khác”.
Bác sĩ Tường đã phạm các tội được quy định tại điều 93, điều 102, điều 242 của Bộ Luật Hình sự Việt Nam, việc truy cứu trách nhiêm hình sự đối với bác sĩ Tường là việc của cơ quan điều tra, các cơ quan tiến hành tố tụng pháp luật. Nhưng thiết nghĩ cái tội làm cho văn hóa quốc gia bị mai một, đạo đức con người bị tha hóa thì thuộc về ai, và cơ quan nào sẽ tiến hành điều tra, cơ quan nào sẽ tiến hành xử lý và khắc phục vấn đề này đây?
Trong kinh Kim Cương Đức Phật bảo ngài Tu-Bồ- Đề rằng: "Phàm sở hữu tướng giai thị hư vọng. Nhược kiến chư tướng phi tướng tắc kiến Như Lai" (Phàm những gì có hình tướng, đều là hư vọng. Nếu thấy các tướng chẳng phải tướng, thì thấy Như-lai)
Đầu trang

Trả lời bài viết

Quay về “Phong tục - Tín ngưỡng”