Vi diệu

Trao đổi về phong tục, tín ngưỡng
KMD
Ngũ đẳng
Ngũ đẳng
Bài viết: 1741
Tham gia: 11:03, 25/04/14

Vi diệu

Gửi bài gửi bởi KMD »

Vạn Pháp Giai Không, Nhân Quả Bất Không - Pháp Sư Tịnh Không

https://www.youtube.com/watch?v=cumJ72c ... DnH%C3%B3a
Được cảm ơn bởi: Tudotutronghanhphuc
Đầu trang

KMD
Ngũ đẳng
Ngũ đẳng
Bài viết: 1741
Tham gia: 11:03, 25/04/14

Vi diệu

Gửi bài gửi bởi KMD »

Tuệ Trung Thượng Sĩ Ngữ Lục Giảng Giải
Hòa Thượng Thích Thanh Từ

Thi Ca 2

Dịch:

BÀI NGÂM PHÓNG CUỒNG

Trời đất liếc trông chừ sao thênh thang
Chống gậy rong chơi chừ phương ngoại phương.
Hoặc cao cao chừ mây đỉnh núi
Hoặc sâu sâu chừ nước trùng dương.
Đói thì ăn chừ cơm tùy ý
Mệt thì ngủ chừ nào có quê hương.
Hứng lên chừ thổi sáo không lỗ
Chỗ lặng chừ đốt giải thoát hương.
Nhọc chút chừ nghỉ đất hoan hỉ
Khát uống no chừ thang tiêu dao.
Qui Sơn láng giềng chừ chăn con trâu nước
Tạ Tam đồng thuyền chừ hát khúc Thương Lang.
Thăm Tào Khê chừ chào Lư Thị
Viếng Thạch Đầu chừ sánh lão Bàng.
Vui ta vui chừ Bố Đại vui
Cuồng ta cuồng chừ Phổ Hóa cuồng.
Chao! Chao! Chừ giàu sang mây nổi
Năm tháng chừ cửa sổ ngựa qua.
Đi càn chừ đường quan hiểm trở
Chịu sao chừ ấm lạnh tình đời.
Sâu thì xắn chừ cạn thì vén.
Dùng thì hành chừ bỏ thì tàng.
Buông bốn đại chừ đừng nắm bắt
Tỉnh một đời chừ thôi chạy quàng.
Thỏa nguyện ta chừ được sở thích
Sống chết bức nhau chừ nơi ta ngại gì.

Giảng:


Tuệ Trung Thượng Sĩ là một cư sĩ mà thấy tột cùng được giáo lý Phật. Cuộc sống của Ngài là một cuộc sống thênh thang không bị cột trói gò bó bởi danh lợi quyền thế ở thế gian. Đọc Bài Ngâm Phóng Cuồng này, chúng ta thấy được tâm hồn của Ngài một cách rõ ràng. Trước hết tôi giảng tựa Bài Ngâm Phóng Cuồng. Phóng là phóng khoáng phóng đạt, rộng thênh thang, tự do không giới hạn, không gò bó trong một khuôn khổ nào. Cuồng là cuồng loạn hay điên cuồng, nhưng cuồng còn có nghĩa là cuồng nhiệt, là ý khí mạnh mẽ. Hiểu theo nghĩa Thượng Sĩ dùng trong bài thì không có nghĩa là điên mà là ý khí mạnh mẽ như cuồng nhiệt.

Trời đất liếc trông chừ sao thênh thang
Chống gậy rong chơi chừ phương ngoại phương.


Thượng Sĩ thấy trời đất thênh thang không giới hạn, Ngài chống gậy rong chơi ngoài nơi chốn không chỗ nơi. Ngài thong thả tự tại như thế.

Hoặc cao cao chừ mây đỉnh núi
Hoặc sâu sâu chừ nước trùng dương.


Nhìn lên thì thấy mây ấp chót núi, phủ đảnh núi. Đó là chỗ cao. Nếu nhìn xuống thì thấy biển cả mênh mông không giới hạn. Đó là chỗ sâu. Cao như mây trên đảnh núi, sâu như nước mênh mông đầy biển cả.

Đói thì ăn chừ cơm tùy ý
Mệt thì ngủ chừ nào có quê hương.


Cơm tùy ý nguyên chữ là hòa la phạn, nghĩa là cơm do tùy ý thí chủ mười phương đóng góp, nên gọi là cơm tùy ý. Các vị Tỳ-kheo đi khất thực đúng pháp là ôm bình bát đi tuần tự từ nhà này đến nhà kia, tùy ý ai phát tâm cúng dường thì cúng chớ không nài ép. Thức ăn này gọi là hòa la phạn. Thượng Sĩ không phải là người xuất gia sao nói ăn cơm của mười phương thí chủ góp? Mệt thì cứ ngủ, hoặc dưới gốc cây, hoặc trên bãi cỏ, hoặc trong sân chùa... tùy lúc mệt thì cứ ngủ, không định trước nơi chốn xứ sở. Ý này Ngài dẫn từ câu “hà hữu hương” trong Nam Hoa Kinh của Trang Tử.

Hứng lên chừ thổi sáo không lỗ
Chỗ lặng chừ đốt giải thoát hương.

Thường thường người đời thổi sáo có lỗ và đốt hương trầm hoặc hương quế. Ở đây Thượng Sĩ thổi sáo không lỗ, đốt hương giải thoát. Vậy sáo không lỗ là sáo gì và hương giải thoát là hương gì? Khi hứng lên là lúc tâm thanh tịnh sáng rực là thổi sáo không lỗ; khi tỉnh lặng thì nằm chơi hoặc ngồi nghỉ lòng không vướng mắc, cảnh nào cũng là cảnh giải thoát, đó là đốt giải thoát hương. Như vậy, hứng thì hiện tướng thanh tịnh sáng suốt của Thiền, khi lặng yên thì hiện cả tâm trạng giải thoát.

Nhọc chút chừ nghỉ đất hoan hỉ
Khát uống no chừ thang tiêu dao.

Nếu nhọc mà nghỉ thì nghỉ đất hoan hỉ; nghỉ ở đâu cũng là đất hoan hỉ; vườn cây, đồng trống, núi rừng... đối với Ngài đều là đất hoan hỉ, Ngài nghỉ ở đâu cũng thấy vui cả. Nếu khát thì uống nước tiêu dao đến no thôi. Giả sử nước lấy từ giếng, Ngài uống cũng thành nước thuốc tiêu dao. Còn chúng ta dù có được uống thang thuốc bổ, song chưa chắc tâm hồn đã được tiêu dao thanh thản, vẫn còn rối loạn nặng nề.

Từ câu đầu đến câu này nói lên phong độ sống của Thượng Sĩ, Ngài thảnh thơi tự tại, không có gì giới hạn ngăn ngại, ở đâu đi đâu, ăn, uống, ngủ, nghỉ... đều ở trong tư thái nhàn nhã thong dong, không hề thấy khó khăn vướng bận. Đối với Thượng Sĩ trời đất thênh thang nơi nào cũng là quê hương xứ sở, dù có xin cơm của ngàn nhà Ngài ăn cũng thấy vui, chỗ nào Ngài ngồi cũng thấy thoải mái, uống nước giếng nước suối Ngài cũng thấy tâm hồn thanh thản giải thoát, không có gì chướng ngại. Tóm lại, tất cả mọi oai nghi đi, đứng, nằm, ngồi, ăn, uống, ngủ, nghỉ... bất cứ ở đâu Ngài cũng đều ở trong tư thái tự do tự tại, phong thái này mới hàm nghĩa chữ Phóng. Chúng ta ngày nay ở chỗ này đi tới chỗ khác là đã thấy chướng rồi, lạ nơi lạ chỗ khó ngủ, khó ăn, khó chịu đủ thứ.

Qui Sơn láng giềng chừ chăn con trâu nước.

Qui Sơn Linh Hựu khi sắp tịch Ngài nói: “Sau khi Lão tăng trăm tuổi đến dưới núi làm con trâu, hông bên trái viết năm chữ ‘Qui Sơn Tăng Linh Hựu’. Khi ấy gọi là Qui Sơn Tăng hay gọi là trâu? Gọi là con trâu hay gọi là Qui Sơn Tăng? Gọi thế nào mới đúng?” Và, người kế thừa trụ trì núi Qui sau khi Thiền sư Linh Hựu tịch là Thiền sư Đại An cũng nói: “Đại An này ở tại núi Qui ba mươi năm, ăn cơm núi Qui, đại tiện núi Qui, mà không học thiền núi Qui, chỉ coi chừng con trâu, nó lạc đường hay vào trong cỏ, liền lôi nó lại. Nếu nó ăn lúa mạ của người, liền đánh đập điều phục nó. Đáng thương đã lâu chịu người rầy rà, hiện giờ nó đổi thành con trâu trắng đứng trước mặt, trọn ngày hiện sờ sờ đuổi cũng chẳng đi.” Chẳng biết Thượng Sĩ làm bạn với Qui Sơn Linh Hựu hay Qui Sơn Đại An? Thượng Sĩ nói chăn trâu thì chắc là làm bạn láng giềng với Qui Sơn Đại An.

Tạ Tam đồng thuyền chừ hát khúc Thương Lang.

Tạ Tam gọi đủ là Tạ Tam Lang, chỉ cho Thiền sư Tông Nhất pháp danh là Sư Bị ở Huyền Sa. Người đời thường gọi là Huyền Sa Sư Bị. Sư con nhà họ Tạ, mà là con thứ ba nên gọi là Tạ Tam. Ngài quê ở huyện Mân, Phước Châu, thuở nhỏ theo cha làm nghề lưới cá trên sông Nam Đài. Năm ba mươi tuổi Sư phát tâm cầu giải thoát, liền bỏ thuyền câu, lên núi xuất gia. Sau ngộ đạo, nổi tiếng cả hai mặt đức hạnh và trí tuệ. Thượng Sĩ sánh mình là bạn đồng thuyền với Huyền Sa Sư Bị nên nói Tạ Tam đồng thuyền. Tức là Ngài đi đồng thuyền câu với chàng Tạ Tam, thuyền nổi lênh đênh trên mặt nước, Ngài hát khúc nhạc Thương Lang là khúc nhạc của ông chài. (Thương Lang còn là tên một đoạn sông Hán Thủy.) Thượng Sĩ sánh mình là bạn của Qui Sơn Đại An, Ngài cũng chăn trâu nước như Qui Sơn Đại An, cũng sánh mình là bạn của Huyền Sa Sư Bị, cũng đi câu cá như Tạ Tam hát khúc hát ông chài trên khúc sông Thương Lang.

Thăm Tào Khê chừ chào Lư Thị
Viếng Thạch Đầu chừ sánh lão Bàng.


Thượng Sĩ oai quá! Ngài đi Tào Khê thăm cư sĩ họ Lư, là Lư hành giả tức Lục tổ Huệ Năng. Ngài tự sánh mình như cư sĩ Bàng Long Uẩn tới Thạch Đầu hỏi đạo, được Hy Thiên Thạch Đầu khai ngộ tỉnh ra.

Vui ta vui chừ Bố Đại vui
Cuồng ta cuồng chừ Phổ Hóa cuồng.


Thượng Sĩ có cái vui như cái vui của Bố Đại. Bố Đại là một vị Tăng họ Thị đời nhà Lương trong thời Ngũ Đại, quê ở Minh Châu, Chiết Giang, Phụng Hóa. Trong Cảnh Đức Truyền Đăng Lục chép Hòa thượng Bố Đại mập mạp, mày rộng, bụng to, nói năng không chừng, ngủ nghỉ tùy ý, vai vác cây gậy, trên đầu gậy quảy một cái đãy, mọi đồ tùy thân đều chứa trong đãy. Người đời gọi là Trường Đinh Tử Bố Đại Sư. Hòa thượng hay nói trước chuyện kiết hung cho người, và hay dự biết mưa nắng. Hòa thượng ngồi trên bàn thạch đông lang chùa Nhạc Lâm nói kệ:

Di-lặc chân Di-lặc
Phân thân thiên bách ức
Thời thời thị thời nhân
Thời nhân tự bất thức.

Dịch:

Di-lặc thật Di-lặc
Phân thân ngàn trăm ức
Luôn luôn chỉ người đời
Người đời tự chẳng biết.

Nói kệ xong Ngài ngồi an nhiên thị tịch.

Như vậy là Hòa thượng Bố Đại vui lắm, lúc nào và ở đâu Ngài cũng cười. Hiện tại chúng ta thấy tượng Ngài ngồi cười toe toét, người đời cho là tượng Bồ-tát Di-lặc. Thực tế thì Ngài mới là con người lịch sử, còn Bồ-tát Di-lặc chỉ là hình ảnh biểu trưng. Trước khi tịch Ngài nói bài kệ này thì biết đó là Hóa thân của đức Di-lặc, nên người sau tạc tượng thờ Ngài lấy theo hình ảnh Hóa thân đó. Thượng Sĩ có cái vui giống như cái vui của Hòa thượng Bố Đại. Nếu Thượng Sĩ có nổi cuồng thì cuồng như Phổ Hóa cuồng. Phổ Hóa là đệ tử nối pháp của Thiền sư Bảo Tích, núi Bàn Sơn ở U Châu. Bàn Sơn sắp tịch bảo chúng:

- Ai vẽ được chân dung ta?

Phổ Hóa thưa:

- Con vẽ được.

- Sao chẳng trình ta xem?

Phổ Hóa bèn nhào ngược thân rồi đi. Bàn Sơn bảo:

- Gã này về sau như khùng điên tế độ người.

Lúc Thiền sư Nghĩa Huyền đến giáo hóa ở đất Lâm Tế, nơi đây Phổ Hóa đã ở trước, Ngài giúp Thiền sư Lâm Tế giáo hóa ở đây với cái hạnh như điên như tỉnh.

Thượng Sĩ sánh mình là bạn của Qui Sơn Đại An, của Huyền Sa Sư Bị, Thượng Sĩ là người đi viếng Lục Tổ ở Tào Khê, là người đồng chí với Bàng Long Uẩn, Ngài luôn luôn vui cười như Hòa thượng Bố Đại, và có cái cuồng như Phổ Hóa. Vậy trong bài này có phải tỏ ý khí mãnh liệt không? Nếu ý khí không mãnh liệt đâu dám sánh mình với các Thiền sư nổi tiếng ở Trung Hoa, kể cả Lục Tổ. Ngài tự thấy mình có phần trong những vị ấy nên mới nói như thế.

Chao! Chao! Chừ giàu sang mây nổi
Năm tháng chừ cửa sổ ngựa qua.


Những cái sang giàu ở thế gian này đối với Thượng Sĩ giống như đám mây tụ rồi tan, không bền lâu, thế mà người đời ai cũng đuổi tìm tranh nhau nắm bắt. Ngài thấy thương mới than “Chao! Chao! Chừ...”. Còn năm tháng đối với Thượng Sĩ mau chớp nhoáng như ngựa chạy qua cửa sổ. Người đứng trong nhà nhìn ra cửa sổ, bỗng thấy ngựa sải chân chạy qua, vừa thoáng thấy dáng ngựa chạy qua là mất hút. Ngày tháng qua nhanh như ngựa chạy, thế mà người đời không tỉnh; sự giàu sang như mây tụ rồi tan, thế mà người đời không biết. Ngài tỉnh, thấy rõ ràng, cảm thương người đời mê muội nên mới có lời than như thế.

Đi càn chừ đường quan hiểm trở
Chịu sao chừ ấm lạnh tình đời.


Đường quan là đường đi tới cửa quan, nói rõ hơn là ra làm quan, là con đường rất hiểm trở, mà người đời đua nhau để đi. Đường hiểm trở mà vẫn đua nhau đi càn đi bướng không ngại khó khổ. Chính vì người đời ai cũng chen nhau đi trên quan lộ để được lợi danh, nên mới có xảy ra tình đời khi ấm khi lạnh. Gặp nhau vui vẻ tay bắt mặt mừng là ấm, gặp nhau không nhìn không chào là lạnh. Trong mối quan hệ giữa bạn bè, giữa láng giềng, giữa anh em thân thuộc... khi làm ăn phát đạt giàu sang, đi tới đâu ai cũng mừng rỡ đón tiếp đó là ấm, khi làm ăn thất bại cảnh nhà sa sút, nghèo thiếu thì bị bỏ rơi không chào hỏi đó là lạnh. Hoặc giả ở trong đường quan được thăng quan lên cấp thì được nể trọng cúc cung, đó là ấm; nếu bị hất ra hay giáng cấp thì bị khinh thường xem nhẹ, đó là lạnh. Quí vị chắc đã từng trải qua những ấm lạnh này rồi, chắc cũng thấm thía lắm. Đừng chen vào, chỉ khổ thôi! Qua bốn câu này, chúng ta thấy Thượng Sĩ có vẻ bi quan, nhìn đời với con mắt chán ngán. Nhưng không, Ngài có thái độ tùy thời rất hay.

Sâu thì lội chừ cạn thì vén
Dùng thì hành chừ bỏ thì tàng.


Gặp chỗ nước sâu thì để nguyên quần áo lội qua, gặp chỗ nước cạn chỉ vén quần là qua được. Khi gặp tình đời ấm lạnh, tùy duyên tùy thời xử sự sao cho ổn thôi, không cố chấp. Thiên hạ cần thì đem hết khả năng ra làm mọi việc để giúp. Lúc thiên hạ không dùng, xã hội không ngó ngàng tới thì ẩn tu dưỡng thần dưỡng trí, có gì đâu mà buồn! Đó là sống tùy thời trong vòng tương đối. Ở đây thái độ sống của Thượng Sĩ còn vượt cao hơn nữa!

Buông bốn đại chừ đừng nắm bắt
Tỉnh một đời chừ thôi chạy quàng.


Người đời mắc kẹt với bao thứ: được, mất, khổ, vui, gốc từ chấp thân này mà ra. Bởi chấp thân nên mới có phiền não. Bây giờ đối với thân tứ đại này buông bỏ đi, không bám chặt không chấp giữ nó nữa thì tỉnh táo sáng suốt, sống đời an nhàn tự tại, không còn điên đảo chạy ngược chạy xuôi nữa.

Thỏa nguyện ta chừ được sở thích
Sống chết bức nhau chừ nơi ta ngại gì.


Sống giữa thiên hạ, Thượng Sĩ tự thấy mình đã được thỏa nguyện, vì những sở thích ước muốn Ngài đã đạt được. Giữa trời đất thênh thang núi cao biển rộng Ngài đã dạo khắp. Ăn uống ngủ nghỉ lúc nào Ngài cũng tự tại, Ngài thấy nơi nào cũng là quê hương. Ngài thảnh thơi đi thăm viếng các Thiền sư lỗi lạc ở Trung Hoa. Thái độ vui hay cuồng của Ngài chẳng khác Bố Đại hay Phổ Hóa, việc sống chết đối với Ngài, Ngài không ngại.

Kiếp người nay sống tạo nghiệp, mai chết theo nghiệp sanh ra; sanh ra rồi chết, chết rồi sanh. Sống chết cứ đuổi nhau bức ngặt con người không dừng. Song, sống chết không làm ngại Thượng Sĩ. Thượng Sĩ là cư sĩ mà dõng dạc tuyên bố một câu mạnh mẽ như vậy, chúng ta là hàng tu sĩ xuất gia thấy sao? Đa số chúng ta ở đây đều là những người tu từ mười năm, hai mươi năm trở lên, đối với việc sanh tử có dám tuyên bố câu nào không? Hay tâm còn lo nghĩ về cái chết của mình, không biết mai kia chết rồi sẽ đi về đâu? Sở dĩ chúng ta sợ là vì mình chưa làm chủ được mình nên mới sợ chết sợ sanh. Thượng Sĩ vì đã làm chủ được mình nên Ngài không sợ sanh tử.

Qua Bài Ngâm Phóng Cuồng này, tuy Thượng Sĩ nói Thượng Sĩ điên, nhưng Ngài điên trong tỉnh, chúng ta cũng nên điên như Ngài. Nhưng rất tiếc, đa số chúng ta đều điên trong mê loạn, những cái không đáng quí trọng mà cứ đuổi theo để nắm bắt, rốt cuộc rồi vẫn tay không. Điên mà không biết mình điên, cứ nghĩ mình sáng. Còn Ngài nói Ngài điên mà thật sự Ngài không điên. Đó là hình ảnh đẹp của Thượng Sĩ qua bài ca trên.
Đầu trang

KMD
Ngũ đẳng
Ngũ đẳng
Bài viết: 1741
Tham gia: 11:03, 25/04/14

Vi diệu

Gửi bài gửi bởi KMD »

Tuệ Trung Thượng Sĩ Ngữ Lục Giảng Giải
Hòa Thượng Thích Thanh Từ

Thi Ca 8

Dịch:

MUÔN VIỆC VỀ NHƯ

Từ không hiện có, có không thông
Có có không không rốt cuộc đồng.
Phiền não Bồ-đề vốn chẳng khác
Chân như vọng niệm thảy đều không.
Thân như cảnh huyễn, nghiệp như bóng
Tâm tợ gió đưa, tánh tợ bồng.
Đừng hỏi tử sanh, ma với Phật
Các sao hướng Bắc, nước về Đông.

Giảng:

“Muôn việc về như” là tất cả mọi sự mọi việc vốn dĩ là như vậy, chẳng có gì phải nghĩ phải bàn.

Từ không hiện có, có không thông
Có có không không rốt cuộc đồng.


Tất cả mọi vật trên đời này từ cái không rồi thành cái có, có một thời gian hoại đi thành không, có và không thông nhau. Ví dụ cái nhà, trước đây là không, sau do nhiều duyên hợp lại nên có cái nhà. Cái nhà có khoảng năm bảy chục năm hư mục, không sửa chữa thì nó hoại mất không còn, trở lại không. Vậy nên có không thông với nhau, không riêng thật có và cũng không riêng thật không. Từ không, duyên hợp thành có; từ có duyên ly tán thành không. Con người cũng vậy, trước kia là không, do duyên cha mẹ gặp nhau mà có thân này, thân này sống năm bảy mươi năm thì gió lửa ly tán, hoại diệt thành không. Thế nên cái có hiện giờ gốc từ cái không thuở trước. Cái có hiện giờ một mai duyên ly tán cũng trở thành không. Cái có cái không thông nhau, chớ không riêng không khác. Thấy dường như hai, nhưng sự thật không hai. Vì trước không, sau có, có rồi lại không. Có không không hai thể.

Phiền não Bồ-đề vốn chẳng khác
Chân như vọng niệm thảy đều không.

Đa số người tu đều sợ phiền não, thích Bồ-đề. Bồ-đề là giác, phiền não là mê, nên thích giác sợ mê. Nhưng sự thật mê không rời giác, giác không ngoài mê. Tại sao? Vì giác là giác cái mê và mê là mê cái giác. Cũng như trong cái nhà này, không có đèn, nói tối, mở đèn, hết tối, nói sáng. Hết tối nói nhà sáng, hết sáng nói nhà tối. Sáng tối đổi thay chớ không gian cái nhà không thay đổi. Sáng không thêm gì cho cái nhà, tối không làm mất gì trong cái nhà. Cũng vậy, Tâm thể chân như không phải là Bồ-đề, cũng không phải là phiền não. Do dấy nghiệp sanh phiền não, hễ có phiền não thì che khuất Bồ-đề. Thế nên phải giác, biết phiền não là nhân đau khổ cần phải xả bỏ. Giác biết phiền não, gọi là Bồ-đề. Phiền não và giác biết phiền não dường như hai, nhưng thật sự thể nó không hai. Từ Tâm thể chân như dấy khởi phiền não và cũng từ Tâm thể chân như khởi giác phiền não, phiền não hết, giác cũng không còn, chỉ là Tâm thể chân như không hai, không khác. Tôi lấy ví dụ này cho dễ hiểu: Tâm chúng ta đang bình an thì không có nhẫn, nhưng lúc chúng ta nổi sân mới có nhẫn để ức chế cơn sân cho lặng xuống, khi sân lặng rồi thì nhẫn cũng hết. Như vậy sân và nhẫn không thật, nó khởi lên từ tâm bình an rồi diệt mất. Thể nó không hai không khác. Cũng vậy, chúng ta vì mê nên mới chạy theo ngũ dục thế gian, bây giờ cần phải tỉnh giác để hết mê. Khi chúng ta hết mê rồi thì không cần tỉnh giác nữa, lúc đó không nói mê cũng không nói giác. Như vậy phiền não và Bồ-đề không phải hai, “chân như vọng niệm thảy đều không.” Vọng niệm dấy khởi che khuất Chân như. Khi vọng niệm dấy khởi nói là động, muốn trở về cái tịnh là Chân như. Động và tịnh thấy như hai, vọng niệm là cái động, cái động lặng rồi đâu cần trở về cái tịnh, cái tịnh là Chân như. Hết động không nói tịnh, tự nó là như vậy thôi. Vậy, vọng niệm, Chân như, phiền não, Bồ-đề chỉ là chuyện đối trị nhau; đối trị rồi buông hết. Đó mới là chỗ chân thật cứu kính.

Thân như cảnh huyễn, nghiệp như bóng.

Chúng ta mang thân này thấy nó là thật là quí. Nhưng xét cho cùng thì nó chỉ là cái thân tạm bợ giả dối. Nhìn lui về quá khứ, những người xưa như tổ tiên ông bà chúng ta, cũng hoạt động, cũng sanh sống, bây giờ còn đâu? Người kế đó cũng hoạt động cũng làm đủ thứ, bây giờ còn đâu? Người gần nhất là cha mẹ chúng ta cũng một thời làm ra tiền của, bây giờ còn đâu? Giờ đến chúng ta cũng lăng xăng hoạt động tạo tác, mai kia có còn không? Tất cả đều không còn. Như vậy người xưa và người nay có thật không? Nếu thật thì không mất. Bây giờ người trước mất, người kế mất, người sau cũng mất. Vậy thì cái gì là thật? Thân này chỉ là huyễn có, có không thật. Thân đã huyễn thì nghiệp cũng như bóng, vì nghiệp phát xuất từ thân khẩu ý, mà thân khẩu ý tựa nơi thân này. Thân không thật thì nghiệp cũng không thật, cũng như bóng như hình. Như vậy chúng ta có sợ nghiệp không? Quí vị nói một câu chí lý nghe coi?

Nếu đi đứng nằm ngồi lúc nào cũng thấy thân này như huyễn, nghiệp như bóng thì có gì sợ! Còn nếu lúc nào cũng thấy thân này thật thì có nghiệp thật nên phải sợ. Nhớ, phải thấy hai chiều, đừng nhìn một chiều. Ở đây Thượng Sĩ nói trong trường hợp của người tỉnh. Nếu chúng ta là người còn mê chưa tỉnh thì phải sợ nghiệp. Vì tạo nghiệp dữ thì đọa địa ngục, thọ quả báo khổ, tạo nghiệp lành thì sanh lên thiên đường được sung sướng. Như vậy, nếu còn thấy thân thật cảnh thật thì nghiệp cũng thật, nếu thấy thân giả, cảnh giả thì nghiệp như bóng như vang. Phật dạy rõ ràng như thế để chúng ta đừng lầm chấp. Người không hiểu nghe đâu chấp đó làm những chuyện không hợp đạo. Miệng nói thân không thật mà cứ tranh chấp quyền lợi hơn thua đủ thứ. Hành động như vậy không hợp lý, vì còn thấy thân thật.

Tâm tợ gió đưa tánh tợ bồng.

Ở đây Thượng Sĩ dùng chữ tâm chữ tánh, đúng ra tâm tánh thảy đều bặt. Cũng vậy Tâm thể chân như vốn không động, nhưng vọng niệm dấy khởi in tuồng như có động. Giống như bông cỏ bồng tự nó không bay không động. Vì gió thổi nó bay lên, nó bay là do gió. Tâm thể chân như vốn không động, do vọng niệm dấy khởi in tuồng như động.

Đừng hỏi tử sanh ma với Phật
Các sao hướng Bắc, nước về Đông.

Tử, sanh, ma, Phật, tất cả những từ ngữ đó do đối đãi giả lập, không thật có nên Thượng Sĩ bảo đừng có hỏi, đừng có thắc mắc. Vì tất cả pháp trên thế gian này từ tâm dấy khởi, rồi lặng về như. Ví như ở Việt Nam các chòm sao trên trời đều chầu về phương Bắc và nước ở sông đều chảy ra biển Đông.

Bài này Thượng Sĩ nói, tất cả muôn sự muôn vật trên thế gian tuy có sai biệt, nhưng đến chỗ rốt ráo chân thật đều hướng về như như, chớ không chỗ nào khác, nên Ngài đề tựa là “Muôn việc về như”.
Đầu trang

Fightforjustice
Nhị đẳng
Nhị đẳng
Bài viết: 462
Tham gia: 10:10, 12/12/23

Re: Vi diệu

Gửi bài gửi bởi Fightforjustice »

Cháu chào chú KMD.
Cháu chúc chú năm mới an khang thịnh vượng ạ.
Cháu đang tim hiểu về thế giới cõi âm của người tự sát ạ.
Nhiều người vì quá đau khổ nên quyết định tự sát, cháu cho rằng đó quá ngốc nghếch vì thế giới âm sẽ có quy tắc riêng để sống thậm chí khắc nghiệt hơn thế giới loài người rất nhiều. Tùy theo duyên nghiệp nữa rất dễ bị ước hiếp, đánh đập, thậm chí bị giết vì người tự sát rất yếu ớt về tinh thần.
Có lần cháu từng thử nói chuyện với hồn ma của một người tự sát anh ấy nói anh ấy thi rớt đại học và cảm giác đã làm thất vọng cha mẹ anh ấy nên anh ấy đã tự sát. Anh ấy nói thật ngốc nghếch khi giết bản thân vì thế giới âm này ai cũng muốn được đầu thai làm người để tranh thủ tạo nhiều phước đức để được sống ở nơi tốt đẹp hơn hay chết đi nhờ phước khí mà được ở những nơi thiện lành. Nếu anh ấy chọn thi lại hay đi làm thì giờ anh ấy rất giàu có vì Phước Đức anh ấy rất nhiều nhưng bị anh ấy phá hết rồi đợi đến khi chết anh ấy mới biết mình ngu ngốc cỡ nào.
Còn sống là còn cơ hội để thành công.
Cháu học được rất nhiều ở thế giới tâm linh, linh hồn cuộc sống của họ....
Những người có thể tương tác nói chuyện được thì đa số đều có Phước khí.
Thế giới này thật nhiều điều diệu kì ho chú.
Ngủ ngon chú.
Cháu sẽ tiếp tục những chuyến phiêu lưu để thỏa mãn tính tò mò của bản thân 😁✌️
Được cảm ơn bởi: KMD
Đầu trang

KMD
Ngũ đẳng
Ngũ đẳng
Bài viết: 1741
Tham gia: 11:03, 25/04/14

Re: Vi diệu

Gửi bài gửi bởi KMD »

Fightforjustice đã viết: 19:06, 18/01/24 Cháu chào chú KMD.
Cháu chúc chú năm mới an khang thịnh vượng ạ.
Cháu đang tim hiểu về thế giới cõi âm của người tự sát ạ.
Nhiều người vì quá đau khổ nên quyết định tự sát, cháu cho rằng đó quá ngốc nghếch vì thế giới âm sẽ có quy tắc riêng để sống thậm chí khắc nghiệt hơn thế giới loài người rất nhiều. Tùy theo duyên nghiệp nữa rất dễ bị ước hiếp, đánh đập, thậm chí bị giết vì người tự sát rất yếu ớt về tinh thần.
Có lần cháu từng thử nói chuyện với hồn ma của một người tự sát anh ấy nói anh ấy thi rớt đại học và cảm giác đã làm thất vọng cha mẹ anh ấy nên anh ấy đã tự sát. Anh ấy nói thật ngốc nghếch khi giết bản thân vì thế giới âm này ai cũng muốn được đầu thai làm người để tranh thủ tạo nhiều phước đức để được sống ở nơi tốt đẹp hơn hay chết đi nhờ phước khí mà được ở những nơi thiện lành. Nếu anh ấy chọn thi lại hay đi làm thì giờ anh ấy rất giàu có vì Phước Đức anh ấy rất nhiều nhưng bị anh ấy phá hết rồi đợi đến khi chết anh ấy mới biết mình ngu ngốc cỡ nào.
Còn sống là còn cơ hội để thành công.
Cháu học được rất nhiều ở thế giới tâm linh, linh hồn cuộc sống của họ....
Những người có thể tương tác nói chuyện được thì đa số đều có Phước khí.
Thế giới này thật nhiều điều diệu kì ho chú.
Ngủ ngon chú.
Cháu sẽ tiếp tục những chuyến phiêu lưu để thỏa mãn tính tò mò của bản thân 😁✌️
Cảm ơn cháu đã chia sẻ.
Chú nhận ra những chia sẻ của cháu có trong bài thơ trên.

Cháu có biết, chư vị và cháu câu hội với nhau bằng cái gì không?

"MUÔN VIỆC VỀ NHƯ" thật vi diệu vậy. ;)
Được cảm ơn bởi: Fightforjustice
Đầu trang

Fightforjustice
Nhị đẳng
Nhị đẳng
Bài viết: 462
Tham gia: 10:10, 12/12/23

Re: Vi diệu

Gửi bài gửi bởi Fightforjustice »

Cháu về trí tuệ gần như bằng số 0, cháu không thể suy nghĩ quá nhiều, cả tuổi thơ cháu đa số là học âm nhạc và võ thuật.
"Muôn việc về như " cháu không thích cho lắm 🤭
Tuổi trẻ nên cháu rất muốn phấn đấu mọi việc, cố gắng hoàn thành thật tốt thật hoàn hảo.
Ngày mới vui vẻ chú ✌️🙂
Đang học chạy nhảy kiểu này
https://m.youtube.com/shorts/ri7Hd3XUW88
Nhỏ tới lớn cháu bị thiểu năng nên ai cũng xua đuổi cháu, cháu không hiểu được mọi người đang nói cái gì, không ngồi yên được thường chạy nhảy nô đùa khắp nơi.
Hi vọng tương lai không xa cháu có thể thực hiện các động tác này một cách thành thạo giúp cho bài múa và quá trình trình diễn trên sân khấu thật mãn nhãn.
Bí mật một số động tác nhảy cháu đã thực hiện được 😎👍
Được cảm ơn bởi: KMD
Đầu trang

KMD
Ngũ đẳng
Ngũ đẳng
Bài viết: 1741
Tham gia: 11:03, 25/04/14

Re: Vi diệu

Gửi bài gửi bởi KMD »

Fightforjustice đã viết: 08:32, 19/01/24 Cháu về trí tuệ gần như bằng số 0, cháu không thể suy nghĩ quá nhiều, cả tuổi thơ cháu đa số là học âm nhạc và võ thuật.
"Muôn việc về như " cháu không thích cho lắm 🤭
Tuổi trẻ nên cháu rất muốn phấn đấu mọi việc, cố gắng hoàn thành thật tốt thật hoàn hảo.
Ngày mới vui vẻ chú ✌️🙂
Đang học chạy nhảy kiểu này
https://m.youtube.com/shorts/ri7Hd3XUW88
Nhỏ tới lớn cháu bị thiểu năng nên ai cũng xua đuổi cháu, cháu không hiểu được mọi người đang nói cái gì, không ngồi yên được thường chạy nhảy nô đùa khắp nơi.
Hi vọng tương lai không xa cháu có thể thực hiện các động tác này một cách thành thạo giúp cho bài múa và quá trình trình diễn trên sân khấu thật mãn nhãn.
Bí mật một số động tác nhảy cháu đã thực hiện được 😎👍
Phật, các Ngài, chư vị và chúng ta đều bình đẳng. Vì gặp duyên không đồng đều nên mới thành như vậy.

Suy nghĩ không giúp gì cho chúng ta đâu vì "MUÔN VIỆC VỀ NHƯ" mà.
Chúng ta niệm Phật rồi chờ đủ duyên thì chúng ta sẽ hiểu rõ ràng thôi.

Cuối tuần vui vẻ cháu. ;)
Được cảm ơn bởi: Fightforjustice
Đầu trang

Fightforjustice
Nhị đẳng
Nhị đẳng
Bài viết: 462
Tham gia: 10:10, 12/12/23

Re: Vi diệu

Gửi bài gửi bởi Fightforjustice »

Không có bình đẳng.
Cháu phải quỳ ở ngoài để đợi được cho phép mới được bước vào. Và không phải cháu muốn đứng dậy là đứng dậy. Ngay ở phía bàn thờ cháu đã không thể đứng dậy được. Cơ thể hoàn toàn không theo ý cháu. Mỗi vị sẽ có cấp bậc cao thấp khác nhau không có chuyện nganh hàng. Cháu cũng thờ Thánh cháu biết có cấp bậc. Vị ấy tự chọn cháu không phải cháu đi kiếm ngài ấy. Vị ấy rất tốt, rất thương yêu cháu. Nếu bác xem Tây Du Ký sẽ thấy nhưng thật ra Tây Du Ký không đúng lễ nghi của họ rất nhiều có lần cháu phải quỳ lạy liên tục hơn 100 cái để được gặp ngài vì ba cháu bệnh, cháu xin ngài cho ba cháu khỏe phải có điều kiện kèm theo, xin tức là phải có quy định đánh đổi. Thật chất các ngài không bao giờ có chuyện miễn phí. Có những chuyện kể ra không tin nhưng không sao. Sau này có duyên chú sẽ thấy được nhiều thứ hơn nữa. Cháu không truyền bá tâm linh. Cứ sống vui vẻ hạnh phúc làm việc hết mình, làm thật nhiều việc thiện lành mọi thứ sẽ tốt đẹp. Tin sâu nhân quả để sống tốt, sống đúng một đời được an yên.
Nam mô a Di Đà Phật
Ngày mới vui vẻ chú.
Được cảm ơn bởi: KMD
Đầu trang

Fightforjustice
Nhị đẳng
Nhị đẳng
Bài viết: 462
Tham gia: 10:10, 12/12/23

Re: Vi diệu

Gửi bài gửi bởi Fightforjustice »

Cháu nghiêng cứu rất nhiều tại sao một người có thể tự giết chính mình???
Tại sao họ có thể dũng cảm đương đầu với sự sợ hãi cái chết mà không đủ dũng cảm tiếp tục sống tiếp tục yêu đời???
Vì bệnh tật, không có tiền, bị phụ tình, thất nghiệp, phá sản...
Có thể nhờ người giúp đỡ còn không thì cứ nhăn răng mà sống khi nào trời kêu thì đi. Mọi việc đều vô thường.
Cháu cũng đang nghiêng cứu về suy nghĩ, tập suy nghĩ yêu đời đừng quan tâm bất kì việc gì, cứ tập trung làm việc thiện lành.
Cháu nghĩ ta đầu thai mục đích thật chất là tranh thủ trả nghiệp nợ của bản thân nên đừng quan tâm người khác đối xử ta thế nào, biết ơn và xem như một bài học họ dành cho ta và giảm bớt được một nghiệp nợ. Sống tốt, sống hết mình cứ nhớ không phải ta là người làm sai thì không có việc gì phải lo sợ hay xấu hổ.
Cháu muốn mọi việc phải kết thúc một cách hoàn hảo theo nhân quả, theo những gì mình muốn nhận được thi hãy đối xử với mọi người mọi vật bằng cách trân quý yêu thương quý trọng.
Được cảm ơn bởi: KMD
Đầu trang

KMD
Ngũ đẳng
Ngũ đẳng
Bài viết: 1741
Tham gia: 11:03, 25/04/14

Re: Vi diệu

Gửi bài gửi bởi KMD »

Fightforjustice đã viết: 09:54, 20/01/24 Cháu nghiêng cứu rất nhiều tại sao một người có thể tự giết chính mình???
Tại sao họ có thể dũng cảm đương đầu với sự sợ hãi cái chết mà không đủ dũng cảm tiếp tục sống tiếp tục yêu đời???
Vì bệnh tật, không có tiền, bị phụ tình, thất nghiệp, phá sản...
Có thể nhờ người giúp đỡ còn không thì cứ nhăn răng mà sống khi nào trời kêu thì đi. Mọi việc đều vô thường.
Cháu cũng đang nghiêng cứu về suy nghĩ, tập suy nghĩ yêu đời đừng quan tâm bất kì việc gì, cứ tập trung làm việc thiện lành.
Cháu nghĩ ta đầu thai mục đích thật chất là tranh thủ trả nghiệp nợ của bản thân nên đừng quan tâm người khác đối xử ta thế nào, biết ơn và xem như một bài học họ dành cho ta và giảm bớt được một nghiệp nợ. Sống tốt, sống hết mình cứ nhớ không phải ta là người làm sai thì không có việc gì phải lo sợ hay xấu hổ.
Cháu muốn mọi việc phải kết thúc một cách hoàn hảo theo nhân quả, theo những gì mình muốn nhận được thi hãy đối xử với mọi người mọi vật bằng cách trân quý yêu thương quý trọng.
"Cháu nghiêng cứu rất nhiều tại sao một người có thể tự giết chính mình???"

Vậy cháu có kết quả cho việc nghiên cứu này chưa?
Được cảm ơn bởi: Fightforjustice
Đầu trang

Trả lời bài viết

Quay về “Phong tục - Tín ngưỡng”