Trang 1 trên 10

Whisper

Đã gửi: 23:35, 15/10/18
gửi bởi Trần Thúy
More I can hide
Higher I can fly
Show my own style
With my free mind
Over and over in the sky

- Somewhere with someone -

Queen of Pentacles

TL: Whisper

Đã gửi: 18:20, 16/10/18
gửi bởi Trần Thúy
https://www.youtube.com/watch?v=zCjPB-K0hQ8

Bài hát cậu tặng tôi :))
Điều duy nhất còn lại với tôi là giọng hát trầm ấm và tiếng đàn ghita của cậu.
Còn phía cậu tôi nghĩ cậu đã lãng quên rồi, thế thì hơn :))

TL: Whisper

Đã gửi: 20:45, 17/10/18
gửi bởi Trần Thúy
Chưa bao giờ nói thành lời nhưng tôi thấy may mắn vì có lũ bạn như các cậu ghê :))
Không cần nhiều. Vừa đủ. Đủ dùng thế là tôi thấy mãn nguyện rồi.

TL: Whisper

Đã gửi: 12:57, 19/10/18
gửi bởi Trần Thúy
Hôm nay tôi nhận tin nhà cậu có chuyện, bố cậu bị bệnh nặng khó qua khỏi...
----------------
Cậu ấy là mùa hè năm 15t của tôi, vì sự nông nổi của mình mà tôi để mất cậu ấy. Tôi mất 5 năm để thoát khỏi hình bóng ấy. Chàng trai Bảo Bình thông minh, ít nói, âm thầm để ý và quan tâm đến tôi. Cái cảm giác của mùa hè, cảm giác của sự trong sáng và rung động nhưng đầy tiếc nuối.

Tôi đã từng nói không thích những cậu trai lành lặn. Với suy nghĩ cay nghiệt rằng những kẻ có mọi thứ và chưa từng mất mát là những kẻ thiếu trân trọng mọi thứ hắn ta đang có nhất, tôi tự cho mình dành sự “thiếu trân trọng” với cậu ấy. Tôi chẳng biết nữa, lúc đấy tôi đã đẩy cậu ấy ra xa thật xa. Lần này qua lần khác và cuối cùng cậu ấy đi thật, mất hút khỏi tôi.

2 năm sau khi cậu rời đi, tôi hèn nhát theo dõi một trang riêng tư của cậu, tôi thấy cậu hạnh phúc bên một cô gái cùng tên tôi. Tôi nhớ cậu nói cậu hạnh phúc vì có người lắng nghe cậu, người đó ở bên nghe những tâm sự của cậu.

Lúc đó tôi đã ước gì mình có cơ hội đấy, tôi biết mình thật sự mất mát điều gì rồi… Chỉ là suy nghĩ thôi, tôi đã thấy mình ngu ngốc và "nhục" thế nào.
---------------
Đúng là chẳng tự nhiên mà hôm trước tôi mơ thấy cậu...

Nghe mọi người bảo cậu đợt này cậu cứ thức trắng đêm để trông bố. Tôi thật sự rất muốn nói gì đó với cậu, tôi ước gì mình có đủ dũng cảm để đến bên cậu và vỗ về cậu với tư cách là một người bạn. Bây giờ là thời gian cần có một nguồn cổ vũ tinh thần nhất với cậu.

Chuyện của cậu khiến tôi bị lạnh hơn trong cái tiết lạnh này. Tự dưng tôi nghĩ về cuộc đời, tôi nghĩ đến những bước ngoặt.

Sao cuộc sống cứ luôn thế nhỉ? Người đời nói những sóng gió con người ta mới trưởng thành, à không phải là có những sóng gió ép con người ta phải trưởng thành? Thôi xin đời đấy, chẳng cần trưởng thành đâu nên đừng mang sóng gió tới.

Tôi nghĩ về cậu, với tình huống chao đao này cậu sẽ vượt qua thế nào? Cậu là công tử nhà giàu, cậu chẳng thiếu gì, cuộc sống của cậu khá viên mãn. Tôi nghĩ ước gì cậu được mãi mãi như thế, tôi chẳng muốn mất mát đến với cậu theo cách này đâu. Nếu chẳng may, chẳng may thôi… Tôi không mong nó đến… Bố cậu không qua khỏi thì hẳn đây là một bước ngoặt chao đảo cuộc đời cậu. Tôi chẳng dám nghĩ đến lúc đấy, tôi chỉ mong cậu bình tâm vượt qua.

Tôi khó mở lời quá, tôi chỉ ước rằng bên cạnh cậu lúc này có những người khác bên cạnh. Người đó không thể là tôi nữa rồi nhưng tôi mong sẽ có một người nào đó bên cậu, lúc này cậu cần thêm một ai đó tiếp thêm sức mạnh.

Tôi thật lòng ước mong mọi chuyện an bình đến với cậu, trong trường hợp mọi chuyện không ổn thì mong rằng cậu vững tâm.

Mùa hè - Bảo Bình từng là của tôi.

TL: Whisper

Đã gửi: 20:16, 19/10/18
gửi bởi Trần Thúy
Những con số nguyên tố và nỗi cô đơn, nỗi cô đơn và tình yêu, chúng tự nhiên hòa vào nhau trong một câu chuyện buồn đến ám ảnh. Cuộc sống cho ta rất nhiều lựa chọn, vì sao lại phải là cô đơn?

Cuộc sống cho ta rất nhiều lựa chọn, vì sao lại phải là cô đơn?

Thử hỏi thế nào là cô đơn?
Chẳng rõ :))
Chúng ta được lựa chọn đúng không?
Cũng chẳng biết luôn :))

TL: Whisper

Đã gửi: 09:53, 20/10/18
gửi bởi Trần Thúy
I am kind of not patient enough to break the ice...

https://youtu.be/SCRapCVtJi0
______________________
Cant feel anything else but your ambivalence. Kind of "the closer I get, the colder I feel"... Sometimes it is hard to make feeling clear. It's always wrong for me to either come into people's life or let people come into my life?

Running away is always my only and one choice. How could we find our sunshine when we are just a craven?

TL: Whisper

Đã gửi: 00:10, 21/10/18
gửi bởi Trần Thúy
Hôm nay buồn cười nhờ :))
Vì một đêm quá đà chắc mai phải xuyên đêm...

The Devil vs The Fool

TL: Whisper

Đã gửi: 13:48, 21/10/18
gửi bởi Trần Thúy
Những ngày như 20/10 cứ buồn cười thế nào ấy nhỉ :))

Cục tạ nhà mình hùng hục chạy về nhà với vẻ mặt tức giận, không có hoa từ kẻ "say ánh mắt" mình làm nó điên tiết cả lên. Vừa về đã lẩm bẩm "nhục, nhục, nhục quá mày ạ". Cười sấp mặt được :)). Đứa sợ nhục như nó mà phải kể ra như này chứng tỏ đang tức lắm cho xem.

Mình chẳng biết nhân vật đ tặng hoa dù miệng kêu chết đứ đừ vì nụ cười của cục tạ là ai luôn. Bạn thân như bọn mình cũng lạ, chỉ kể cho nhau khi câu chuyện đã kết thúc thôi là vì lí gì nhỉ?.

Cục tạ tức giận vì sao một kẻ nói ra những lời sến sẩm như thế với nó mà sao lại không tặng hoa cho nó?

Chẳng hiểu sao mình chỉ thấy buồn cười, cười hô hố vào cái mặt nó... Chắc muốn nghe mình chửi cho tỉnh ra nên kể. Mình chửi nó nhục nhất là chuyện nó tức giận ý, để tâm đến việc thằng kia có tặng hoa hay không mới là nhục. Nó cũng nóng tính với xàm giống mình vãi lúa. Nhưng chỉ có điều nếu trong trường hợp như nó mình sẽ phát điên lên vì việc mình phải để tâm, việc chính mình phải đi trông đợi vào hành động của đối phương chứ không phải việc có hoa hay không có hoa.

Thật ra những ngày như này mình không thích hoa, đại trà vãi lúa :)).
______________________

Thế rồi nó cũng chẳng nói gì thêm, chắc vì thấy nhục quá :))... Bọn mình dắt nhau đi ăn tiệc "20/10" rồi đi dạo.

Mình với nó lại nói những câu chuyện bất tận về người yêu của Cas, khẩu nghiệp nặng... Cứ hễ đi với nhau là lại đem người yêu bạn ra phân tích, phán xét. Rồi mình với nó cũng có những câu chuyện bất tận về tình yêu, về tình bạn và về cách bọn mình nhìn nhận thế giới. Thật ra trong câu nói của nó, mình cũng hiểu nó cảm thấy rất hài lòng về tình bạn của mình và nó. Quen nhau 10 năm, chơi thân với nhau 7 năm, chúng mình không còn là chúng mình của những ngày mới quen biết nữa nhưng mọi thứ khớp hợp lạ thường. Chúng mình không cần chia sẻ quá nhiều, không quan tâm quá kĩ nhưng luôn biết thời điểm của nhau: vừa đủ và đúng lúc.

Nó có một nhóm bạn đại học, trong nhóm đấy nó là trung tâm bởi tính cách khá ngông và cũng giỏi của nó. Nó bảo mình khác với những đứa bạn ngoài kia. Ồ, nó không cần nói mình cũng tự biết mình ở đâu và như thế nào trong lòng nó. Ở ngoài kia, họ đâu thể handle nổi tính cách của nó và nó đâu có thể cảm thấy mình thật sự thoải mái trong tập thể kia? Mình thấy cuộc đời vẫn thật thú vị, mình và nó suốt ngày chí chóe với nhau nhưng sâu thẳm nhất, chúng mình đều đặt nhau ở những vị trí bất biến.

Nhiều khi có phải vì mình và nó cạnh nhau quá lâu nên tiêm thêm vào nhau những suy nghĩ quái dị hay không nữa :)). Mình và nó đều là những đứa ưa sự "mạnh bạo"... Đợt này còn được tiêm thêm sự bức bối vì sự "yếu ớt" của ny Cas thì bọn mình lại càng nói nhiều về sự mạnh bạo. Cũng chỉ có nó mới hiểu được cái tâm lí chấp nhận đau khổ của mình :)) Mình và nó tâm đầu ý hợp vãi lúa... Chỉ có nó mới biết rằng giờ đối tượng mà làm cho bọn mình quằn quại mù quáng bước theo tình yêu thì chắc hẳn rằng đối tượng đó phải rất hợp ý bọn mình rồi cơ. Bọn mình đã quá chán với việc bước ra khỏi một mối quan hệ không với một chút đau thương tiếc nuối lắm rồi. Cả 2 đứa mình đều khao khát cảm xúc, cảm xúc của chúng mình bằng phẳng quá lâu rồi. Chắc chẳng có đôi bạn thân nào lại cầu chúc cho nhau có một tình yêu quằn quại trừ chúng mình nhỉ :)).

Mình với nó giống nhau đến nỗi mà đi học thêm cùng nhau, giây phút nghe một cậu trai kể mấy câu chuyện xạo lìn là ngay lập tức 2 đứa tương thông nhìn nhau với một điệu cười nhếch mép trên môi.

Nó và mình đều là những đứa con gái khó tính và nóng tính, đều có cái tôi quá lớn để có thể bao dung cho các chàng trai :)).

Nhưng nó còn mâu thuẫn hơn mình, không thể chịu đựng sự trẻ con nhưng lại thích các bạn bằng hoặc hơn ít tuổi. Nó cũng thích những người có "cái đầu" hơn mình nhưng cứ hễ có những chàng trai nổi bật là lại xét đoán như kẻ thù vậy. Tóm lại thì đến tuổi này rồi mà không chịu yêu đi thì chắc chắc tâm lí cũng có đôi chút bất ổn, chẳng biết mình có phải là một trong những tác nhân trong đó hay không nữa cơ.

Kể cũng lạ, nó ngoài xã hội khép kín hơn mình nhưng nó lại thích những đứa con trai nổi bật. Ngược lại, mình tỏ ra khá quảng giao nhưng mình lại không bị thu hút bởi những kẻ có ánh hào quang. Mình chẳng biết mình bị sao sao ý nhờ. Mình có vẻ thích những nhân vật phản diện hơn là những anh zai mưa ấm áp với toàn bộ thế giới, chẳng biết thể nào mà mình nghĩ những người được nhiều người quý mến chẳng hay ho gì. Mình chẳng biết sau này mình sẽ yêu một người thế nào nữa nhưng chắc hắn cũng là một kẻ đầy mâu thuẫn... Hoặc thôi đấy chỉ là những điều mình nghĩ còn mình lại hợp với những chàng trai nho nhã thư sinh yên bình cũng nên?? Cuộc sống mà, đúng là chuyện quái nào cũng có thể xảy ra hết nên chẳng dự tính trước làm gì.

Trong khi nó rất khó gần nhưng một khi đã gần được nó thì nó lại là một người khá tình cảm thì mình trong có vẻ dễ tiếp cận nhưng có những người sẽ cảm thấy càng biết mình càng thấy lạnh. Đây là điều rõ rệt mà cả hai cùng thấy sự magic của Tarot, đúng tính chất, rất đúng. Nó đúng là đứa rất thích tỏ ra ngầu trước thế giới, nó khiến người khác giới ngưỡng mộ nó vào những lần đầu gặp mặt, nó khó thích nhưng một khi đã qua được ải đầu tiên thì người ta sẽ cảm nhận được nó rất thuần Kim Ngưu - điềm tĩnh và tình cảm. Vì đi cạnh mình nên nó mới nhí nha nhí nhố vậy thôi chứ mình biết ở trong đám bạn đại học kia nó lại luôn làm trụ cột, một đứa điềm tĩnh và biết điều. Còn mình à, đúng như Tarot nói, mình cho người mới gặp một cảm giác nhẹ nhàng và ấm áp nhưng đi qua cái giai đoạn đấy họ chỉ cảm thấy mình là một dạng khó có thể cảm được. Như lời nó là "Chắc mấy thính của mày sẽ tự hỏi mày đã từng ở trong mối quan hệ hay chưa", mình cũng chẳng biết... chưa đúng người thì mình không thể ở lại. Ờ thì sao cũng được, một khi mình đã chạy ra ngoài thì người ta thấy tốt hay xấu cũng thế cả thôi.

Nói chung cuộc sống cứ hài hòa và bổ khuyết cho nhau, thế nên mình với nó đã hòa hợp với nhau. Chúng mình bên nhau để nói cho nhau biết những phần chúng mình còn thiếu nhỉ?

TL: Whisper

Đã gửi: 13:08, 22/10/18
gửi bởi Trần Thúy
Sao thế nhờ...

Tự dưng thấy con người nhạt nhẽo dễ sợ. Mấy hôm cao hứng thì nhìn đâu cũng thấy hay ho. Hôm nay trời âm u nên thấy mọi thứ âm u?
Có những ngày mà nhìn đâu cũng thấy con người làm những việc thừa thãi, những hành động đ hề hay ho gì là sao nhỉ?

Hôm qua mới thấy cục tạ cũng đáng yêu ra phết, hôm nay đã thấy bực mình vì sự "tức giận" đời quá đà của nó. Nó bực mình vì thằng bạn cùng lớp được giáo viên quý và khen ngớt lời... Nó tức giận vì thằng kia không thật sự quá xuất sắc nhưng tất cả giáo viên luôn tâng bốc hắn, lũ con gái hò reo bên thằng kia. Nó tức giận vì nó thấy hắn là một kẻ cũng tầm thường thôi mà mọi người không nhận ra, thay vì nói "thường thôi" mọi người lại nể phục hắn??

Mình chẳng hiểu việc nó phân bua với mọi người về năng lực của thằng kia để làm gì? Hay sâu xa vì nó muốn chứng minh nó còn giỏi hơn thằng kia? Mình chẳng nhìn ra insight của các hành động đấy là gì và có khi cũng đ cần biết.

Ôi thật ra mình lại thấy bình thường mà.. Mình không quan tâm lắm chuyện một kẻ tầm thường được mọi người chú ý, xã hội nhìn nhận sai thì kệ cmn xã hội thôi... Người ta làm mấy hành động gây chú ý, người ta tỏ ra khác người để được fame? Cười khẩy một phát và kệ mẹ bọn nó. Ờ mình không quan tâm cũng một phần vì mình chẳng hay phán xét những thứ lấp lánh nhiều người vây quanh... Nên mình không tức giận như nó??

Ơ mà cũng lạ...
Mình cũng là kẻ khó chịu vì chuyện không đâu nhỉ? Mình cũng đang khó chịu vì người khác khó chịu vì một chuyện mình nghĩ không có gì để phải phản ứng thái quá???

Cũng đếch biết nữa, khó ở là đây. Ơ... Tự dưng thấy con người như bay màu hết, chẳng hay ho gì thế này.

Đây là di chứng của việc gặp lại nhân vật mình tưởng sẽ không được gặp lại nữa, nhân vật có thần thái khiến mình phải chú ý đó à?... Cũng chẳng hiểu sao gặp lại hắn mình như bị xóa hết cmn cảm xúc. Cái điệu cười của hắn trong lần gặp đầu k còn nữa, chắc vì mình lại vô cảm mood??? Lại lần nữa chán bản thân mình, tròn đúng 1 tháng nhỉ :)) Có vẻ chu kì 1 tháng xảy đến với quá nhiều thứ thì phải...

Nói thế nào cho hết sự khó ở lúc này nhỉ... Lại ước, lại ước gì có cảm xúc cho xem. Lại xàm, lại đi tìm kiếm cảm xúc cho xem... Nhiều khi thấy bất lực ghê, tự hỏi sao những đứa con gái khác nó cứ dễ có cảm xúc vãi lúa mà sao mình lại không?

Aygooo, cái mood thờ ơ và đếch quan tâm thế giới không nên xuất hiện với một cô gái tuổi này đâu dời ạ :)...

Ai đó thú vị hãy xuất hiện đi và làm ơn hãy làm mình phát điên trong một quãng dài dài điiii...

TL: Whisper

Đã gửi: 13:20, 22/10/18
gửi bởi Trần Thúy
À hôm nay để ý mới thấy... Mình bị thu hút bởi giọng nói, mũi, vai, tay và bụng.
Một giọng nói trầm và ấm, ôi tan chảy được giữa ngày lạnh. Mình sẽ chết vì giọng nói được.
Mình thích áp hai tay vào mặt rồi vuốt dọc sống mũi, vuốt vuốt...
Vai và tay nữa, chắc chắn và rộng.
Nghe gàn dở vãi lúa nhưng mình chỉ thích người có bụng... Chẳng hiểu sao nhìn những người to béo một xíu rất đáng tin và cứ vui vui, năng lượng tích cực vãi lúa. Còn gầy làm mình khó chịu, đặc biệt bực mình...

Đm sao chỉ nghĩ đến Kim Ngưu thế này nhỉ...