Trang 1 trên 1

Nhân quả- Luân hồi

Đã gửi: 09:14, 23/01/25
gửi bởi phuongdong_vt
Táo Thần Hiển Linh: Hé lộ Bí Quyết Giải Hạn

Thờ cúng Táo thần là một truyền thống phổ biến ở các nước Á Đông, vào ngày 23 tháng chạp, nhà nhà lại nô nức cúng vái tiễn Táo Quân về trời, nhưng việc ấy hầu hết mang tính chất văn hóa, phong trào là chính. Ít ai ngờ tới, Táo Thần lại có thể bất ngờ xuất hiện, phơi bày những góc khuất của con người…


Câu chuyện Du Đô, khi vận hạn bị dồn đến đường cùng
Đêm giao thừa lạnh lẽo, gió đông bắc thổi qua ngõ nhỏ, mang theo hơi thở của mùa đông khắc nghiệt. Trong căn nhà nhỏ xiêu vẹo ở Giang Tây, vào những năm Gia Tĩnh triều Minh, ánh đèn dầu le lói chiếu sáng khuôn mặt đầy nếp nhăn của Du Đô (1524 – 1612)

Ông ngồi bên bàn, mắt đăm đăm nhìn vào tờ giấy trắng, trên đó là những dòng chữ nguệch ngoạc, kể lể nỗi oán hận với trời cao. Vợ ông, người phụ nữ mù lòa, ngồi im lặng trong góc, đôi mắt vô hồn như đã chấp nhận số phận. Đứa con gái duy nhất còn lại, mặt mày ngơ ngẩn, ngồi bên cạnh, thỉnh thoảng lại thở dài.

– Trời ơi, sao ông trời lại bất công với tôi như vậy? -Du Đô lẩm bẩm, giọng đầy uất ức. – Tôi đã làm gì nên tội? Tôi đã sống lương thiện, làm việc thiện, vậy mà sao cuộc đời tôi lại khổ sở đến thế này?

Ông cầm tờ giấy lên, đọc lại lần nữa những lời than trách, rồi châm lửa đốt. Khói tờ giấy bay lên, hòa vào không khí lạnh lẽo của đêm khuya. Du Đô nhìn theo làn khói, lòng đầy hy vọng mơ hồ rằng trời cao sẽ thấu hiểu và ban cho ông một cơ hội.

Táo thần hiển linh, phơi bày những góc khuất
Bỗng, tiếng gõ cửa vang lên, chậm rãi nhưng đầy uy lực. Du Đô giật mình, đứng dậy cầm đuốc ra mở cửa. Trước mặt ông là một người đàn ông tuổi trung niên, mặc áo đen, đầu đội khăn vuông, khuôn mặt nghiêm nghị nhưng ánh mắt lại ẩn chứa sự từ bi. Người đàn ông chắp tay, cúi đầu chào:

– Tôi họ Trương, từ xa đến đây, nghe nói nhà ông có chuyện buồn khổ, nên đặc biệt tìm đến an ủi.

Du Đô vội vàng mời khách vào nhà, lòng đầy nghi hoặc nhưng cũng xen lẫn hy vọng. Trò chuyện đôi câu, ông kể lại cuộc đời mình, từ những ngày tháng tuổi trẻ đầy hoài bão, đến những thất bại chồng chất, con cái chết yểu, vợ mù lòa, và cảnh nghèo khó không lối thoát. Ông kết thúc bằng giọng đầy oán trách:

– Tôi đã làm việc thiện, sống lương thiện, vậy mà sao trời lại đối xử với tôi như vậy?

Người khách họ Trương lắng nghe chăm chú, rồi từ từ lên tiếng, giọng lạnh lùng nhưng đầy sức nặng:

– Ông Du Đô, ông có biết vì sao mình lại gặp khổ nạn như vậy không? Tâm ý xấu ác của ông thật quá nặng nề. Ông làm việc thiện chỉ vì hư danh, còn trong lòng thì đầy tham lam, dâm dục, ganh ghét. Miệng lưỡi ông độc ác, lời nói như dao găm, khiến quỷ thần phải nổi giận. Những việc thiện ông làm chỉ là hình thức, còn tâm ý xấu xa thì chất chứa đầy trong lòng. Ông nghĩ trời cao không thấu hiểu sao?

Du Đô sững sờ, mặt tái mét. Ông lắp bắp:

– Nhưng… nhưng tôi đã làm việc thiện, tôi đã giữ gìn đạo đức, sao lại có thể như vậy được?

Người khách họ Trương nhìn thẳng vào mắt ông, ánh mắt như xuyên thấu tâm can:

– Ông hãy tự hỏi lòng mình. Khi ông phóng sinh, có phải là vì lòng từ bi, hay chỉ là để người khác khen ngợi? Khi ông nói lời thiện, có phải là để giúp người, hay chỉ là để tỏ ra mình đạo đức? Ông đã từng nghĩ đến việc giết hại sinh linh, từng tham lam, dâm dục, và miệng lưỡi ông đã nói những lời độc ác, làm tổn thương người khác. Tất cả những điều đó, trời cao đều ghi chép rõ ràng.

Du Đô cảm thấy như có ngàn mũi tên đâm vào tim. Ông quỳ xuống, nước mắt giàn giụa:

– Xin ngài chỉ cho tôi cách sửa đổi. Tôi không muốn sống trong khổ đau như thế này nữa.

Bí quyết giải hạn
Người khách họ Trương đỡ ông dậy, giọng nhẹ nhàng hơn:

– Nếu ông thực sự muốn sửa đổi, giải hạn, cải mệnh cho mình, hãy bắt đầu từ tâm ý. Mỗi khi có ý niệm xấu, hãy dứt bỏ ngay. Làm việc thiện với tấm lòng chân thành, không mong cầu danh lợi. Hãy kiên trì, nhẫn nại, và tuyệt đối không được lừa dối chính mình. Chỉ khi tâm ý trong sạch, ông mới có thể thay đổi được vận mệnh.

Táo Thần hiển linh - hé lộ bí quyết giải hạn
Táo Thần hiển linh – hé lộ bí quyết giải hạn
Nói xong, người khách họ Trương đứng dậy, đi thẳng vào trong nhà. Du Đô vội vàng đi theo, nhưng khi đến bàn thờ Táo Thần, vị khách đã biến mất không dấu vết. Du Đô chợt hiểu ra, người khách kia chính là Táo Thần hiển linh để cảnh tỉnh mình.

Từ đó, Du Đô quyết tâm sửa đổi. Ông đổi tên thành Tịnh Ý Đạo nhân, mỗi ngày đều ghi chép lại lỗi lầm, cầu nguyện và làm việc thiện với tấm lòng chân thành. Dần dần, ông cảm nhận được sự thay đổi trong tâm hồn mình. Những ý niệm xấu dần biến mất, thay vào đó là sự bình an và thanh thản.

Kết quả, cuộc đời ông thay đổi kỳ diệu. Ông tiếp tục đi thi, và cuối cùng cũng đỗ tiến sĩ. Trong khi dạy học tại dinh phủ một vị quan lớn, ông bất ngờ tìm lại được đứa con trai thất lạc. Vợ ông gặp được con, mừng mừng tủi tủi, nước mắt giàn giụa, không ngờ nhờ vậy mà đôi mắt sáng trở lại.

Từ đó, gia đình ông sống hạnh phúc, con cháu đỗ đạt thành danh. Ông sống an lành đến tuổi già, thọ 88 tuổi. Cho đến lúc cuối, ông vẫn không quên căn dặn con cháu:

– Điều thiện ta làm, không phải để được khen, mà để nuôi dưỡng tâm lành. Ai làm được, trời cao tất sẽ chứng.


Luận bàn: bí quyết giải hạn
(Quang Tử)

Trong cuộc sống, chúng ta thường dễ dàng bắt gặp kiểu người hay than trời trách đất.
“Trời ơi, sao ông trời lại bất công với tôi như vậy ?”
“Trời không có mắt, sao không cho tôi cơ hội ?”
Họ luôn cho rằng mình sống rất tốt, nhưng cuộc đời thì lại thất bại thảm hại, xui xẻo đeo bám, không sao ngóc lên được.
Ở đây có một điều cần làm rõ, đó là:

“ Có thật là anh đã sống tốt không ? Hay đó chỉ là một sự giả tạo ?”

Nhiều người có thói quen ảo tưởng, luôn cho rằng mình là người tốt, là lương thiện, và tự tin nghĩ rằng “ Tốt như mình thì trời phải phù hộ là lẽ đương nhiên”, lỡ như xảy ra chuyện đau khổ gì đó, thì y như rằng lại ngửa mặt lên trời mà bảo trời không có mắt”

Không, cần phải bỏ ngay tư duy sai lầm này. Đối trước quy luật nhân quả, không hề có người oan. Dù mắt thường không thấy, nhưng Nhân Quả là cỗ máy điện toán siêu cấp, ghi chép đầy đủ mọi ý nghĩ, lời nói, việc làm của từng người không sót thứ gì từ kiếp này sang kiếp khác, luôn luôn công bằng và cực kì chính xác.

Một người có thể dùng mặt nạ giả tạo để lừa mọi người, thậm chí lừa dối chính mình, sai nhưng chẳng bao giờ nhận mình sai, tuy nhiên, quả báo thì vẫn cứ xảy đến, chối cãi, che đậy… không có tác dụng gì. Những quả báo đó, chính là bằng chứng cho những sai lầm họ đã phạm.

Ngay đây, nếu ai đủ trí tuệ và sự dũng cảm, dám thừa nhận những mặt tối của chính mình. Thì người đó sẽ nắm được bí quyết giải hạn, sửa đổi vận mệnh cho chính mình. Đó là hãy làm ngược lại.
1. Thay vì chối cãi, lảng tránh, hãy nhìn nhận lại bản thân một cách khách quan, công tâm để thấy rõ những sai trái, những lỗi lầm của mình. Thậm chí cần được ghi chép lại cẩn thận, như ông Du Đô đã từng làm.
2. Thay vì lấp liếm, hãy chân thành sám hối. Và đừng sám hối một cách chung chung, đại khái, mà hãy xoáy sâu vào những lỗi lầm đã được thừa nhận.
3. Thay vì tiếp tục lặp lại cái sai, hãy nỗ lực để từ bỏ chúng.
4. Thay đổi thói quen, siêng năng làm những việc thiện một cách thành thật, làm việc thiện không cần ai biết, ai khen, mà cứ làm, đơn giản vì đó là việc thiện cần phải làm, vậy thôi.
Bí quyết có thể gói gọn rất đơn giản như vậy, nhưng có làm được không thì đòi hỏi rất lớn vào sự tự giác, và nỗ lực của mỗi người. Điều thiện siêng làm, điều ác tránh xa, nội tâm chân thành sám hối, sửa đổi không ngừng, làm được thì mọi việc tự nhiên tốt đẹp, làm không được thì chuyện xấu ập đến, cũng không nên oán trời trách đất, mà chỉ nên tự vấn chính mình.

https://thuvienquangtu.com/tao-than-bi-quyet-giai-han/

TL: Nhân quả- Luân hồi

Đã gửi: 08:01, 10/02/25
gửi bởi phuongdong_vt
SỞN GAI ỐC CHUYỆN
THAI NHI BÁO THÙ CHO MẸ
(Thanh Vân)
– Chị hỏi thật mày, đi phụ đám tang nhiều như vậy, thấy ma bao giờ chưa?
Bất chợt chị Nhung nhìn thẳng vào mắt tôi và hỏi. Nãy giờ ngồi trong quán, hai chị em tám dóc nhăng cuội, tự dưng chị đổi đề tài.
Vốn nhóm chúng tôi hay tham gia những việc thiện nguyện, phụ giúp những gia đình neo đơn có người thân qua đời không lo nổi ma chay, nghe chị hỏi tôi đáp luôn:
– Em mong còn không gặp đây, người ta có về, thì về gặp người thân của họ, chứ gặp em làm gì?
Vừa phì phèo điếu thuốc, chị hỏi tiếp:
– Vậy mày có tin là có ma không?
– Tin chứ, chả có gì là không thể cả!
Chị nhấp một ngụm cà phê, rít thêm một hơi thuốc, có vẻ để lấy thêm tinh thần, rồi chị hạ giọng nói với tôi:
– Để chị kể chuyện cuộc đời chị cho mày nghe. Nó là vết sẹo lúc nào cũng đau đớn, nhức nhối trong lòng chị.
Chị Nhung lớn hơn tôi 7-8 tuổi, đến giờ vẫn cô đơn lẻ bóng, nghe nhóm đi từ thiện ở đâu là hăng hái đi liền. Còn thì tôi nhỏ nhất trong nhóm thiện nguyện, đa số là các cô, các chú đã lớn tuổi, thêm mấy anh chị cũng đều lớn hơn tôi.
Vì chung một nhóm, bao nhiêu lần đi làm từ thiện với nhau, nên tôi quen biết chị, rồi ngày càng thân nhau hơn, như là chị em trong nhà vậy.
Chị bắt đầu kể:
– Đời chị là một chuỗi đau khổ nối đuôi nhau em ạ. Có lẽ chị được sinh ra kiếp này là để trả nghiệp, đền tội cho quả báo kiếp trước vậy. Gia đình chị người Việt gốc Hoa, sau năm 1975, khi chị mới sinh ra được mấy tháng, thì ba mẹ chị đi vượt biên. Gửi chị cho một bà dì họ, hàng tháng ba mẹ gửi tiền về cho bà dì nuôi chị.
Chị không biết ba mẹ gửi về bao nhiêu, nhưng chị sống chị rất khổ, ngày ngày đều là cơm chan nước mắt. Gia đình họ, người này thay phiên người kia mắng chửi, đánh đập chị mỗi lúc họ buồn, họ hết tiền.
Chị biết thân biết phận nên rất ngoan, rất giỏi phụ giúp mọi việc. Trong nhà có một bà chị họ lớn hơn chị 2 tuồi, chỉ riêng bà chị ấy thường đứng ra bảo vệ chị mỗi khi chị bị ăn hiếp, thế nên hai chị em rất thân.
Năm đó chị lên lớp 9, một hôm, chị ấy bảo: “Hôm nay là sinh nhật chị, mày mặc đồ thật đẹp, tối chị về chở mày đi chơi”.
Chị cũng háo hức lắm, vì chả mấy khi chị được ra ngoài đường chơi.
Tối đó cả đám ăn uống xong, rủ nhau đi Karaoke hát hò, rồi lại rủ nhau đi khách sạn.
Chị nào có biết gì, người ta chở đi đâu thì chị đi đó thôi. Vào trong khách sạn, cả đám bày bồ đà, hàng trắng ra hít. Có đứa rủ chị hít. Cái này thì chị biết, chị từ chối thẳng thừng.
Chị chỉ ngồi uống nước, và nhìn họ phê thuốc với nhau. Chẳng hiểu sao, chị bỗng thấy buồn ngủ kinh khủng, thế rồi chị ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Sáng dậy, chị thấy toàn thân mình đau nhức, người không một mảnh vải che thân. Nhìn quanh là đám bạn của bà chị họ đang còn nằm ngủ la liệt. Hiểu ngay ra số phận của mình, chị đau đớn, ôm thân mình ngồi khóc tức tưởi…
Sau đó, bà chị họ kia chở chị về nhà. Trước khi về không quên hăm dọa chị một trận, dặn không được nói cho ai biết, bằng không sẽ bị đánh, bị đuổi học.
Khi ấy chị còn nhỏ dại, chị sợ, rất sợ bị đuổi học, vì chỉ lúc đi học chị mới có cái cớ ra khỏi cái nhà như nhà tù, nhà ngục ấy. Thế nên, chị cũng đành ngậm đắng nuốt cay mà im lặng.
Từ ngày đó, chị cũng trở nên bất cần, cứng đầu, cứng cổ. Chị như muốn nổi loạn. Trước người ta đánh chị còn van xin. Nay chị kệ ! Muốn đánh bao nhiêu thì đánh. Chị cứ trơ ra.
Cuối năm lớp 9, cũng là thời gian ba mẹ chị về lại Việt Nam. Chị được ba mẹ đón về nhà, và không bao lâu, ba mẹ chị cũng phát hiện ra cái bụng con gái mình to một cách bất thường…
Mẹ chị dẫn chị vào bệnh viện Từ Dũ khám, bác sĩ cho biết, thai được 20 tuần tuổi rồi.
Và rồi, chị bị đánh một trận thê thảm, bị chửi là đồ hư hỏng, ba mẹ vặn hỏi chị cha đứa trẻ là ai?
Đến nước này thì chị chẳng cần giấu diếm gì cả, vừa khóc vừa tuôn hết mọi chuyện ra.
Lập tức bà chị họ kia bị nắm đầu lại, hỏi đầu đuôi cho ra nhẽ. Lúc này, chị mới đau đớn nhận ra, người chị họ mà chị yêu thương, tin tưởng, người mà lúc nào cũng bảo vệ chị, lại chính là người hại chị thê thảm nhất.
Hóa ra bồ chị ta dọa chia tay. Chẳng biết vì sao chị ta lại lụy tình đến vậy, van xin đủ kiểu để hắn đừng bỏ chị ta. Thế là tên nham hiểm ấy vẽ ra một kế hoạch bẩn thỉu, đòi chị ta đáp ứng. Ấy vậy mà bà chị họ kia cũng đồng ý. Chị ta cam tâm bỏ thuốc ngủ vào ly nước của chị, dâng chị cho bồ chị ta và đám bạn thay nhau cưỡng hiếp …
Thực sự, khi ba mẹ hỏi cha đứa bé, chị cũng chả biết con chị là của tên nào trong đám đó. Chị không muốn bỏ, nhưng mẹ chị ép chị phải phá bằng mọi giá.
Mẹ chị đưa chị vào Từ Dũ “bỏ” đứa bé ấy đi. Nhưng bác sĩ nói thai lớn quá, không bỏ được. Bà lại dẫn chị ra phòng khám tư, rồi bà năn nỉ mãi, người ta mới chấp nhận cho chị uống thuốc kích sinh non.
Chị vừa tủi, vừa đau, nhưng mẹ ép quá nên phải vâng lời. Đau quằn quại hai ngày trời, chị mới sinh ra một cái thai nam đã tím tái. Mọi chuyện cũng dần chìm vào quên lãng…
Ba năm sau, chị học lớp 12, kinh tế gia đình chị trở nên sa sút. Ngày ba mẹ chị mới về Việt Nam, kinh tế rất vững, có thể nói là giàu số 1, số 2 trong cộng đồng người Hoa chỗ chị ở.
Nay vì mẹ chị cứ đau bệnh triền miên, hết bệnh viện này đến phòng khám khác, thuốc thang tốn kém kiểu gì cũng đã thử, nhưng bệnh cứ trơ ra, không thể khỏi.
Tiền hết, ba mẹ chị bán cả đất, cả nhà, bán hết cả tài sản để mẹ chị ra nước ngoài chữa trị. Rồi thì cũng không thấy bệnh tình thuyên giảm chút nào.
Một ngày, sau khi chị đi lễ ở nhà thờ Ba Chuông về (đường Lê Văn Sĩ, quận Phú Nhuận), đang ngồi ăn bánh ướt ở quán, thì có một cô ngồi gần đó, cứ nhìn chị với một ánh mắt dò xét.
Cuối cùng cô lại gần và hỏi : “Con có anh chị em gì chết trẻ không?”
Chị trả lời : “Không cô ạ, con là con một.”
Cô ấy bảo, vậy thì chị phải đi qua quận 3 ,nhà cô đó, địa chị đó… Nhờ người ta gọi hồn xem sao, vì cô ấy thấy có vong đứa bé cứ đi theo chị.
Chị cũng bán tín bán nghi, nhưng tính tò mò, nên cũng đi một chuyến xem sao.
Đến nơi, sau đủ các thứ nghi lễ gọi hồn. Gọi mãi một lúc sau, cô kia tự nhiên rùng mình. Rồi khóc oe oe như trẻ con.
Rồi vừa mếu máo, vừa kể lể : “Con thương mẹ lắm,nhưng con ghét bà ngoại, bà ngoại không cho con ra đời gặp mẹ.”
Nghe đến đây, bao nhiêu tủi hờn chuyện năm ấy ùa về, tự nhiên chị cũng òa khóc lên.
“Đứa bé” cứ thút thít khóc, giọng nói ngọng nghịu, không được tròn vành, rõ tiếng. Nó kể, lúc người ta lôi nó ra ngoài, họ lấy cái kìm, kẹp đúng vào miệng, rồi lôi nó ra làm nó bị rách miệng.
Rồi nó kể, nó về tìm bà ngoại, người khi xưa quyết đòi giết nó để báo thù.
Ngày thì nó cưỡi lên đầu, nắm tóc bà ngoại ghì xuống mà đạp, mà hành. Đêm thì nó phá không cho bà ngoại ngủ. Đó là lý do vì sao mẹ chị đau đầu quằn quại, đau cổ, nhức vai, mất ngủ… mà khám thì lại không ra bệnh gì. Đến mức tán gia bại sản vì chữa chạy cũng không thể khỏi.
Nó còn bảo: “Con trả thù cho mẹ rồi đấy ! Đứa hại mẹ, con cho nó treo cổ chết tươi rồi!”
Chị giật nảy mình, không biết nó nói thật, hay chỉ là con nít nói đùa. Rồi chị tạm biệt nó, hẹn nó một ngày gần nhất, lại gọi lên gặp nói chuyện.
Về nhà, chuyện nó nói làm chị đứng ngồi không yên. Chị liền tìm đến nhà bà dì hỏi thăm. Chị hận họ thấu xương, nên không muốn nghe một chút tin tức gì của họ nữa. Kể từ ngày mẹ chị đón về nhà, chưa một lần chị quay lại căn nhà ám ảnh ấy nữa.
Chị hỏi ra mới biết, đúng thật, bà chị họ kia đã treo cổ tự tử, chết cũng được mấy tháng rồi!
Chị lập tức về nhà, kể lại cho mẹ chị nghe. Mẹ chị cũng bán tín bán nghi, gia đình theo đạo Công Giáo, nên không tin những chuyện kiểu thế này. Nhưng trước những chứng cứ sờ sờ, cũng đồng ý theo chị đi gọi hồn.
Sau những nghi lễ như lần trước, “thằng bé” lên nhập vào người ta, liền vừa khóc, vừa xổ ra một tràng những lời tủi hận.
Nó kể lể, trách móc, oán hờn mẹ chị đủ điều: “Con ghét bà ngoại lắm…con không thương bà ngoại đâu.”
Mẹ chị cũng khóc nức nở, đến lúc này, nghe những điều nó kể về chuyện năm xưa, thì bà đã tin.
Bà van xin thằng bé: “Xin con hãy hiểu cho ngoại. Lúc đó, mẹ con còn nhỏ quá! Nó mới học lớp 9, tương lai của nó sẽ ra sao? Bà ngoại cũng là bất đắc dĩ mới phải làm như vậy! Xin con nếu thương mẹ, thì cũng hãy hiểu và thông cảm cho ngoại.”
Mẹ chị phải hứa rước nó về, đem lên nhà thờ đàng hoàng, mãi nó mới chịu tha thứ cho.
Cũng bao năm qua rồi, nhưng chị vẫn bị ám ảnh mãi. Nên đó giờ nhiều năm chẳng quen được ai! Chị sống gần như bất cần đời như vậy. Thời gian rảnh, chị đều đi làm thiện nguyện. Có vậy trong lòng mới tìm được một chút niềm vui.
Đó, cuộc đời chị, nó như thế đó…
Tôi lặng người nghe hết câu chuyện của chị. Tâm can như thắt lại, không nói được lời nào. Chị rít một hơi thuốc lá, rồi nhìn ra xa, từ từ nhả ra những sợi khói xám xịt, xám như cuộc đời chị vậy.
( Quang Tử, viết lại từ lời kể của Thanh Vân)
https://www.facebook.com/share/v/15ifLsyUyG/

TL: Nhân quả- Luân hồi

Đã gửi: 08:06, 10/02/25
gửi bởi phuongdong_vt
BÍ KÍP HÓA GIẢI "MẸ CHỒNG"
CỦA TRÀ GIANG
Trai lớn dựng vợ, gái lớn gả chồng. Từ ngàn xưa, nếp sống ấy đã thấm vào máu, vào cái nhận thức cố hữu của cả xã hội. Hầu hết mọi người đều cho rằng nếu chẳng có vợ chồng con cái, thì cuộc sống biết nương tựa vào đâu, về già biết nhờ cậy vào ai.
Chúng ta thường tự an ủi chính mình bằng cách cố tình lý tưởng hóa sự thật về hôn nhân, rằng dù ngoài kia phong ba bão táp, thì khi trở về nhà, đằng sau cánh cửa sẽ là một chốn bình yên.
Ừ thì đúng là đôi khi cũng yên bình thật, thế nhưng đó không phải tất cả. Bình yên một phần, sóng gió lại có khi đến đôi ba phần, bảy tám phần chứ chẳng ít. Rất nhiều người sau khi bước chân vào cuộc sống hôn nhân, bỗng như tỉnh cơn mộng, phát hiện một sự thật rằng hóa ra phần lớn những mâu thuẫn, căng thẳng nhất trong cuộc sống lại xuất phát từ chính những tổ ấm nhỏ bé này.
Nhắc đến Trà Giang, cô giáo mầm non quê xứ Nghệ, họ hàng lối xóm nghĩ ngay đến một người con gái dễ mến, rất đỗi hiền lành, điềm đạm, với một giọng nói nhẹ nhàng, và thái độ luôn dễ gần. Giang có một người chồng tốt tính, chăm sóc, lo lắng, yêu thương cô hết mực. Có thể nói là hiếm ai yêu vợ được như anh, tất bật lo cho vợ học ngành mầm non, rồi lại chạy đôn chạy đáo xin việc cho vào một trường mầm non có tiếng ở Đà Nẵng. Lúc nào cũng sợ cô ấy đau cô ấy mệt, chăm sóc Giang từng ly từng tí.
Thoạt nghe ai cũng tưởng rằng đời Giang thế là êm ấm, mấy ai sánh bằng, khối người mơ còn chẳng được như vậy. Các chị các cô đi lấy chồng chỉ thấy than thở cả ngày, chạy về nhà mẹ đẻ thút tha thút thít, đằng này Giang phải tự mình công nhận chồng cô quá tốt với mình.
Ấy thế nhưng mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh, ai rồi cũng có những nỗi khổ tâm riêng. Chồng đối xử tốt bao nhiêu thì bố mẹ chồng lại khắc nghiệt với cô bấy nhiêu. Đã không ít lần trong tâm trí Giang nảy sinh ý định tự tử vì quá khổ tâm, bức bách bởi sự cay nghiệt của mẹ chồng.
Khi còn là cô gái đôi mươi, trẻ trung, mơ mộng, nhìn cuộc đời bằng lăng kính màu hồng, Giang tình cờ quen biết với anh sinh viên trường báo chí đẹp trai, thư sinh. Ra trường, anh trở thành một nhà báo, có công ăn việc làm, thu nhập hết sức ổn định, trở thành niềm tự hào trong mắt gia đình. Trong khi đó, công việc của Giang thì bấp bênh, nghề nghiệp không rõ ràng, thu nhập lúc có lúc không, gia đình Giang cũng thuộc diện nghèo chứ không được khấm khá gì. Chính sự khác biệt đó khiến bố mẹ chồng ngay từ đầu đã nhất quyết phản đối cuộc hôn nhân mà ông bà cho là không môn đăng hộ đối, thậm chí dọa sẽ từ mặt con trai nếu hai đứa vẫn cố tình đến với nhau, bất chấp khi ấy, Giang đã có bầu.
-Con xin lỗi mẹ, con là đứa bất hiếu, mong ba mẹ thông cảm mà chấp nhận Giang, đó là cô gái con đã chọn. Con chấp nhận bị từ mặt chứ con không thể bỏ vợ và con của con được – anh con trai nghẹn ứ ở cổ họng, nói trong sự dằn vặt, khổ tâm, với anh dường như không còn sự lựa chọn nào khác. Một bên là cha mẹ, một bên là vợ con, có lẽ đây là trường hợp khó xử nhất đối với một người đàn ông có trách nhiệm trong gia đình.
Đứa con trai mình yêu thương đùm bọc bao tháng ngày đã cương quyết như vậy, ông bà giận lắm, xong cũng đành phải nhắm mắt chấp nhận. Chờ đến khi cưới về rồi, bao nhiêu sự căm giận nay được trút hết lên đầu cô con dâu hiền thảo.
Ông bà tỏ ý ghét Giang ra mặt, luôn lấy đứa bé trong bụng làm cái cớ cho sự chấp nhận Giang bước chân vào cái nhà này. Đặc biệt với bà mẹ chồng, Giang như cái gai trong mắt, lúc nào cũng muốn nhổ ra ngay. Mỗi lời bà nói ra, nếu không đay nghiến thì cũng là xúc phạm thậm tệ cô, cũng như gia đình cô.
Bao nhiêu năm sống trong sự hiềm khích của mẹ chồng, thậm chí nhiều phen bà còn xúi con trai bỏ vợ, xong Giang chẳng một lời oán thán hay cãi mẹ. Mỗi lần bị sỉ nhục, Giang chỉ hiền lành nhoẻn miệng cười kèm theo một vẻ mặt khờ khạo. Đến nỗi bà mẹ chồng phải thốt lên:
– Cái con sao mà tao nói đúng nói sai gì nó cũng cười hết á, chửi vào mặt nó mà nó cũng cười, hiền hiền đến mức thành đần.
Không phải Giang không hiểu hết những thâm ý cay nghiệt trong lời của bà, mà vì cô hiểu nỗi khổ tâm của chồng, đang kẹt ở giữa với một bên là mẹ, một bên là vợ. Thế nên cô nhịn, cho chồng cô không phải khó xử. Nhưng nhịn mãi thì cũng đến giới hạn của nó, Giang nhiều lần cảm thấy uất ức, chỉ muốn chết quách đi cho xong.
Mỗi lần như vậy, Giang chạy vào phòng, khóa chặt cửa, một tay chạm nhẹ vào cái bụng đang lớn lên từng ngày, như vỗ về an ủi đứa con, cô úp mặt vào gối mà khóc, đó không phải tiếng khóc nấc của cảm xúc muốn vỡ òa lên, mà đó là những giọt nước mắt âm thầm lặng lẽ chảy hai bên má của một cô gái tinh tế, sâu sắc và hiểu chuyện.
Có lẽ chính tình yêu thương ấm áp chân thành của chồng đã níu giữ cô lại, là động lực giúp Giang trải qua những tháng ngày cay đắng trong căn nhà này.
Chẳng những ghét bỏ con dâu, mẹ chồng Giang cũng coi thường ông bà thông gia ra mặt, chẳng nể nang chút nào. Chả là một năm bố mẹ đẻ Giang cũng thu xếp một hai lần vào thăm con, thăm cháu. Dù kinh tế khó khăn, nhưng phận làm con, Giang cố gắng biếu cha mẹ năm trăm, một triệu cho phải phép, chứ nhiều hơn cũng chẳng lấy đâu ra.
– Tưởng thế nào, hóa ra vào đây cũng chỉ để xin tiền con trai tôi. – Mẹ chồng Giang đi ngang qua, liếc xéo đôi mắt nhìn ông bà thông gia từ trên xuống dưới, ra vẻ săm soi bộ quần áo cũ kĩ và đôi giầy đã mòn của họ, thả một câu gọn lỏn rồi bỏ đi luôn.
Nghe thấy lời nói cay độc như xát muối của bà thông gia, bố mẹ Giang tím tái mặt mày, mới đến thăm con đã phải tìm cách ra về sớm. Chồng Giang thấy vậy, cũng không khỏi xấu hổ thay, cúi đầu, mắt nhìn chằm chằm xuống đất như muốn tìm ngay một cái lỗ để chui vào.
Riêng Giang thì lòng chua xót vô cùng, bản thân cô làm dâu chịu xỉa xói đã đành, nay lại còn để bố mẹ bị ảnh hưởng.
Vì sao mà chuyện mẹ chồng nàng dâu dường như đã trở thành vấn nạn trong xã hội từ ngàn xưa tới nay chưa bao giờ chấm dứt? Bởi do nhiều yếu tố gây ra.
Trước tiên phải kể đến tâm lý mâu thuẫn của hai người phụ nữ ở hai thế hệ, vốn xa lạ và nhiều khác biệt bị cột chặt trong một mối ràng buộc, dù muốn dù không cũng phải ở chung trong một gia đình.
Rồi cũng phải kể đến thói quen can thiệp quá sâu của một số bậc làm cha mẹ tới cuộc sống riêng tư của con cái, họ muốn thay con quyết định những thứ đáng nhẽ phải do chúng tự quyết định, họ muốn giúp con cái mình được hạnh phúc, nhưng thực tế họ càng làm vậy, thì họ càng đẩy con cái vào đau khổ triền miên.
Xã hội thì đào tạo ra những hệ tư tưởng hết sức trái tự nhiên, như quan niệm về “môn đăng hộ đối” trong trường hợp này là một ví dụ, gây mâu thuẫn, ảnh hưởng lớn đến hạnh phúc của nhiều gia đình, thậm chí gây ra sự đau khổ cho rất nhiều người.
Đó là những nguyên nhân bề nổi trong xã hội, chưa kể đến sự chi phối âm thầm nhưng vô cùng mạnh mẽ của luật nhân quả vẫn liên tục tác động lên những mối quan hệ trong gia đình. Và đây mới là nguyên nhân cốt lõi.
Bất lực khi không biết phải giải quyết như thế nào, trong đầu Giang luôn tràn ngập sự thắc mắc, thắc mắc vì sao cuộc đời mình lại rơi vào hoàn cảnh oái ăm, ngang trái như thế, thắc mắc không hiểu mình đã làm gì sai để phải gánh chịu tất cả những điều này, và thắc mắc không biết giờ đây mình nên làm gì để xoay chuyển tình thế?
Giang cảm tưởng như mình sắp không thể chịu đựng được nữa, mọi thứ trong cô sắp đạt đến ngưỡng giới hạn, thêm xíu nữa thôi nó sẽ nổ tung tanh bành như một quả bóng bị bơm quá căng bắt buộc phải nổ vậy.
Những trăn trở ấy cứ quanh quẩn, quẩn quanh, khiến Giang không cam tâm. Dù không phải một Phật tử thuần thành có bề dày tu tập, nhưng có lẽ bản thân Giang cũng sẵn có chút duyên với Phật, ban đêm trước khi đi ngủ, cô thường niệm danh hiệu Phật A Di Đà và Địa Tạng Vương Bồ Tát.
Trong Giang đã sẵn có niềm tôn kính với các Ngài, cô coi các Ngài như người cha hiền luôn che chở cho mình.
Một hôm như bao hôm khác, Giang ngồi trong phòng, cung kính thành tâm chắp tay niệm Phật, trong tâm cô khởi lên mong muốn được biết kiếp trước, xin các Ngài giúp cô được thấu rõ nguyên do vì sao cuộc đời mình hiện tại lại bi đát như vậy. Cứ thế vừa niệm Phật vừa trăn trở, mong mỏi được biết câu trả lời, Giang mệt chìm vào giấc ngủ từ lúc nào không hay.
Rồi những cảnh tượng lạ lẫm bỗng xuất hiện trong giấc ngủ như những thước phim được tua nhanh, nhưng không hề mơ hồ, hỗn loạn như các giấc mơ bình thường, mà đây là một giấc mơ hết sức chân thực và sống động, logic và mạch lạc.
-Aaaa, cứuuu…
Tiếng la hét chưa kịp cất lên, chưa kịp thoát ra khỏi vòm họng, và cũng chưa có ai kịp nghe thấy, thì đã có một bàn tay to lớn và rắn chắc bịt lấy miệng cô thiếu nữ.
Đó là Giang của kiếp trước – cô tiểu thư đài các của một gia đình địa chủ giàu có trong vùng. Đã đến tuổi cập kê, bố mẹ cô ngắm sẵn cho con gái một mối rất “môn đăng hộ đối”, là cậu con nhà phú ông ở xóm bên.
Cuộc hôn nhân được sắp xếp theo kiểu cha mẹ đặt đâu con ngồi đó đúng theo phong tục văn hóa phong kiến xưa. Mặc dù được cả hai bên gia đình ưng thuận, nhưng bản thân Giang lại chẳng ưng ý chút nào, chỉ miễn cưỡng mà nghe theo thôi.
Gần nhà cô có một anh chàng chuyên chăn trâu mướn cho địa chủ, dù gia cảnh bần hàn, nhưng thấy cô tiểu thư hiền thục dễ thương, anh chăn trâu cũng mặc kệ những rào cản giàu nghèo mà đem lòng thương nhớ cô.
Còn cô, mặc dù là tiểu thư đài các, nhưng chưa bao giờ sinh tâm khinh khi những người có địa vị xã hội thấp kém hơn mình, kể cả với các nô tỳ trong nhà, và kể cả với anh chăn trâu mặt mày lấm lem bùn đất này cũng vậy.
Thấy anh là người có tình có nghĩa, cô cũng có chút cảm mến, xong chỉ là một chút tình cảm trong sáng mà thôi.
Cho đến hôm anh chăn trâu biết được cô sắp đi lấy chồng, lòng dạ anh như lửa đốt. Sẩm tối hôm ấy, gió thổi hiu hiu, cô tiểu thư cùng mấy nô tỳ đang trên đường trở về nhà.
Trăng hôm nay sáng hơn mọi ngày, trăng tròn vành vạnh soi chiếu cả một bầu không gian thanh vắng, chiếu rọi cả những đám bụi rậm hai bên đường. Cô để nô tỳ đi về trước, còn mình tự do thơ thẩn ngắm nhìn ánh trăng, tận hưởng những cơn gió mát của mùa hè đang luồn qua từng lọn tóc đen dài mượt mà của cô.
-Aaaa, cứuuu …
Đột ngột cô bị ai đó lôi xệch vào bụi rậm, dùng tay bịt miệng khi cô vừa mới chỉ kịp hét lên một tiếng kêu cứu, nhưng chẳng có ai nghe thấy, xung quanh bốn bề vắng lặng.
Trong tư thế khum người phòng vệ, miệng cô vẫn bị người ta bịt chặt, đôi bàn tay ấy khỏe đến nỗi cô không thể động đậy nói thêm lời nào, chỉ cố đưa mắt nhìn ra sau, chợt nhận ra người đàn ông khỏe mạnh đang khống chế cô chả phải ai xa lạ, chính là anh chăn trâu ở bên cạnh nhà.
Bí quá hóa liều, vì không muốn mất cô nên anh ta quyết liều một phen, để cho gạo nấu thành cơm, rồi muốn ra sao thì ra. Với sự chống cự yếu đuối, cuối cùng cô tiểu thư đã bị anh cưỡng đoạt.
Mọi việc diễn ra quá nhanh và chóng vánh, khiến cô tiểu thư vô cùng sợ hãi. Cô chạy thật nhanh về nhà, nước mắt chảy dài hai bên má, kể hết sự tình cho cha mẹ.
Nghe như sấm nổ bên tai, không thể chịu nổi sự thật phũ phàng này, ông bà địa chủ đứng đơ như trời trồng một lúc rất lâu, dường như chưa thể chấp nhận điều mình vừa nghe thấy.
Họ thường nghĩ rằng những việc nhơ nhớp ấy chỉ có thể xảy ra ở đâu đó đầu làng, cuối xóm, hay ở tít vùng bên, chứ chẳng bao giờ nghĩ sự việc ấy lại có thể xảy ra ngay tại đây, với chính gia đình họ.
Căn nhà tràn ngập không khí sục sôi căm giận, lập tức ông bà địa chủ huy động một đội gia nô đông đảo, gậy gộc lăm lăm trong tay, xồng xộc đến bao vây kín mái nhà lá xiêu vẹo của gã chăn trâu.
Rồi họ chửi rủa, họ nện, họ giã cho gã chăn trâu một trận đòn dã man “thừa sống thiếu chết” để thỏa lòng căm phẫn tột độ của gia đình. May sao họ vẫn còn kiềm chế, không đánh chết luôn cái tên chăn trâu “to gan lớn mật” này.
Không lâu sau, cô tiểu thư phát hiện mình có thai. Nó trở thành thông tin nóng hổi nhất, được kháo ầm lên ở cái xóm ấy. Khắp mọi ngóc ngách, hang cùng ngõ hẻm, đâu đâu cũng đang bàn tán, nói ra nói vào về cái việc không chồng mà có chửa, chả mấy đã đến tai gia đình phú hộ xóm bên, khiến họ phẫn nộ quyết định từ hôn.
Với cô tiểu thư, đó lại là một tin tốt lành, bởi vì vốn dĩ cô cũng không ưng ý việc sắp đặt này. Sẵn có chút cảm mến từ trước, nay chuyện đã tới nước này, cô xin cha mẹ cho lấy anh chăn trâu. Tất nhiên ông bà địa chủ phản đối kịch liệt, cô liền tuyệt thực để ép cha mẹ tác thành.
Dù có căm phẫn tới mức nào, xong thương con gái, và đằng nào thì sự cũng đã rồi, gạo cũng đã nấu thành cơm, ông bà địa chủ cuối cùng đành chịu thua, đồng ý cho con gái về làm vợ gã chăn trâu.
Cất cho chúng một cái nhà nho nhỏ, cách xa xa một chút để hai vợ chồng sinh sống, chứ không được ở nhà bố mẹ đẻ, cũng là một cách để phần nào xoa dịu lời ra tiếng vào của dư luận, làng xóm.
Một hôm sang thăm con, ông bà địa chủ thấy con gái mình đang dúi vào tay bà mẹ chồng mấy quan tiền. Chẳng cần biết đầu đuôi như thế nào, bà địa chủ liền xông đến giật lấy tiền, vứt xuống đất, lấy chân day day lên, rồi có bao nhiêu lời lẽ miệt thị, cay độc nhất, bà trút hết lên đầu bà thông gia, mẹ của “thằng rể chăn trâu bất đắc dĩ”. Biết thân phận mình nghèo hèn, bà ấy chỉ biết cúi đầu im lặng, nhưng trong lòng bà thì bừng bừng biết bao nhiêu lời nguyền rủa căm hận.
Biết được như thế, sợ cha mẹ vốn đã quá khổ tâm vì mình, nay lại chồng thêm nghiệp chướng, kết oán với mẹ chồng, cô phát nguyện bao nhiêu tội lỗi của cha mẹ mình, cô xin gánh hết.
Ngay đó, Giang chợt tỉnh sau giấc mơ tiền kiếp chân thực. Giang bất ngờ nhận ra anh chăn trâu kiếp đó chính là người chồng yêu thương của mình hiện tại, và mẹ chồng hiện tại cũng chính là mẹ chồng kiếp trước, cha mẹ đẻ cũng vậy, chỉ khác nhau ở sự hoán đổi gia cảnh giàu nghèo mà thôi.
Kiếp xưa chồng Giang, tức anh chăn trâu yêu thương cô như thế nào, nay vẫn vậy. Hơn nữa, anh đã khiến cho cô và gia đình lâm vào cảnh phẫn nộ, nhục nhã, nên kiếp này anh càng yêu thương, chăm lo cho cô nhiều hơn, coi như để đền trả món nợ.
Mẹ chồng và mẹ đẻ của cô thì vẫn hiềm khích với nhau như xưa, chỉ là vị trí đã được luật Nhân Quả hoán đổi từ “người khinh thường người khác” thành “kẻ bị khinh thường”.
Nhiều người hay mỉa mai chê bai nhau để thỏa mãn tính kiêu ngạo, để cho “sướng cái mồm”, họ cho rằng đó chỉ là lời nói đầu môi, nói xong rồi thì thôi, đâu có để lại hậu quả gì.
Nhưng thực tế lại nghiêm trọng hơn ta tưởng, dù chỉ một câu nói đôi khi cũng đủ sức làm cho người nghe suy sụp tinh thần, từ đó ảnh hưởng đến tâm tư, tình cảm, thậm chí cả lối sống, hành vi của người nghe.
Sự chê bai, miệt thị có mục đích hạ thấp đối phương và nâng cao tầm giá trị của chính mình, nó khác với lời góp ý thẳng thắn với thiện chí mong muốn người đó nhận ra điều xấu để thay đổi trở nên tốt đẹp hơn. Nói những lời lẽ chê bai, miệt thị người khác sẽ tạo ra ý nghiệp và khẩu nghiệp.
Và quả báo trong tương lai sẽ như thế nào ? Quy luật rằng: khi ta khinh chê người khác ra sao, thì quả báo là chính ta sẽ bị khinh chê lại như vậy. Và đó là những gì bố mẹ Giang đã phải trả.
Bản thân Giang và mẹ chồng kiếp trước cũng không có hiềm khích gì, nhưng vì lời nguyện sẽ chịu nghiệp thay cha mẹ, nên cô kiếp này gần như lãnh trọn quả báo đó, sinh ra trong gia đình nghèo khó, lớn lên kết hôn thì bị mẹ chồng miệt thị, đối xử vô cùng thậm tệ.
Sự trải nghiệm tiền kiếp đã cho Giang một lời giải đáp rõ ràng, mạnh mẽ hơn, vì thế cô càng thấu hiểu và cảm thông hơn với mẹ chồng mình.
Giờ đây, Giang đón nhận những ngang trái xảy đến một cách nhẹ nhàng, bình thản, an nhiên hơn nhiều, bởi vì cô đã nhìn ra căn nguyên gốc rễ của nó. Chính là do duyên nợ với mẹ chồng, và nó cần phải được hóa giải. Vậy hóa giải bằng cách nào?
Hôm đó, vào khoảng tháng 10/2021, Giang mạnh dạn kể lại câu chuyện và giấc mơ của mình cho một vị thiện tri thức, và được vị ấy hướng dẫn cách hóa giải nhanh chóng bằng việc tạo công đức và hồi hướng cho chủ nợ – chính là mẹ chồng, thông qua một bài viết tên “DUYÊN NỢ & CÁCH TRẢ NỢ.”
(bạn nào chưa đọc có thể comment bên dưởi để nhận link bài này)
Giang đọc xong, tâm trí như bừng tỉnh. Cô đã hiểu nguyên lý và quyết tâm áp dụng cách đó triệt để, mỗi ngày Giang cố gắng duy trì niệm 108 câu danh hiệu “Nam Mô A Di Đà Phật” và tụng một bộ kinh Địa Tạng hồi hướng cho mẹ chồng, cứ thế bền bỉ trong một thời gian dài. Ai tụng kinh nhiều sẽ hiểu, đó là một việc cần nỗ lực đến mức nào.
Thêm vào đó, cô cố gắng thấu hiểu và quan tâm hơn nữa đến mẹ chồng. Khi bị bà mắng chửi, thì cô vẫn cười, xong không phải là cố gắng gượng nhẫn nhịn như trước, mà cô cố gắng hiểu tâm tư của bà, để rồi bao dung và buông xả nỗi hiềm hận. Thế là tâm được nhẹ nhõm. Cô còn thường bảo chồng phải biết chăm sóc cho mẹ nhiều hơn.
Cuối cùng thì những cố gắng của cô cũng làm xoay chuyển được hoàn cảnh. Thật vi diệu, sau một thời gian hồi hướng trả nợ, mẹ chồng Giang đã bớt cay độc. Những lời rủa mắng thưa thớt dần rồi tắt hẳn. Từ bên trong, tự dưng bà cảm thấy Giang quả là một cô con dâu khó tìm.
Dù bà chỉ một bề đay nghiến cô bao năm, thì cô vẫn một mực thảo hiền, chịu đựng, nghĩ tốt về bà. Và bà bắt đầu thương con dâu. Và càng ngày thì tình thương ấy càng nhiều hơn. Điều đó khiến Giang vui mừng khôn tả, cuối cùng thì những nỗ lực của cô đã được đền đáp.
Mỗi khi gặp điều gì đó bất công, thông thường chúng ta đều than thở, trách trời đất không công bằng, đổ hết tội lỗi cho ai đã đối xử với mình tệ bạc, hoặc ước rằng chưa bao giờ mình gặp phải người đó.
Thế nhưng chúng sinh đâu biết rằng thực ra mọi thứ rất công bằng bởi vì đã có luật nhân quả điều khiển không chút sai lệch. Chẳng điều gì lại vô cớ xảy ra, tất cả mọi thứ đều có nguyên nhân của nó.
Không ai ngẫu nhiên xuất hiện trong cuộc đời của ta cả. Đã gặp ắt phải có duyên từ tiền kiếp. Gặp mà còn ảnh hưởng mạnh mẽ đến nhau, ắt ngoài duyên còn có nợ. Điều đó là một sự sắp xếp của nhân quả dựa vào chính những ân oán duyên nợ quá khứ nhiều kiếp ta đã tạo ra, nên giờ bắt buộc phải xảy đến với ta, không thể chạy đâu mà thoát được.
Thế nên, chuyện hôn nhân hay vô vàn những mối quan hệ khác vốn không thể cưỡng cầu mà thành, cũng không phải muốn bỏ là bỏ được. Không phải cha mẹ có thể bắt ép con cưới gả cho ai tùy ý, cũng chẳng phải tự mình chọn lựa theo ý thích, muốn đến với người này, muốn bỏ người kia mà được.
Đó không phải việc bản thân ta có thể thay đổi, mà việc ta có thể làm, đó là trong hiện tại, hãy cố gắng sống tốt với những mối lương duyên đến với cuộc đời ta, dù nó là mối duyên lành hay oan trái. Khéo léo hóa giải những mối oan nghiệp đến từ quá khứ, đồng thời gieo thật nhiều nhân thiện lành, giúp đỡ, thương yêu với mọi người, mọi chúng sinh để chờ đón một tương lai tốt đẹp hơn ở phía trước. Người nào nắm chắc quy luật Nhân Quả trong tay, người ấy mới có thể đủ sáng suốt và năng lực để tự mình hoạch định tương lai cho chính mình.
(Tĩnh Như, viết lại từ lời kể của Trần Trà Giang)

TL: Nhân quả- Luân hồi

Đã gửi: 11:29, 24/02/25
gửi bởi phuongdong_vt
KIẾP TRƯỚC BẠN LÀ CON CÁ TÔI THẢ!
Có một câu chuyện về sư phụ Quảng Khâm khi còn trẻ đã từng thả động vật. Khi còn trẻ ở đại lục, Ngài thường thả các loài thủy sinh vào suối. Thời gian trôi qua thật nhanh. Sau hơn bốn mươi năm, Hòa thượng Quảng Khâm đã đến Đài Loan để định cư và truyền bá Phật pháp để mang lại lợi ích cho chúng sinh. Tôi nhớ rằng vào thời đó, nhiều Phật tử và đệ tử của Tam Bảo thường lên núi để đảnh lễ Đại sư Quảng Khâm vào các ngày lễ.
Có một lần, một doanh nhân trẻ ngoài bốn mươi tuổi đã tận dụng ngày nghỉ của mình để đến thăm sư phụ Quảng Khâm. Ngay khi doanh nhân trẻ bước vào cửa. Khi Đại sư Quảng Khâm nhìn thấy chàng trai trẻ, ông đột nhiên gọi lớn: "Ngươi tới rồi!" Lúc này, người thanh niên kia đột nhiên chấn động, đột nhiên tỉnh ngộ nhớ về kiếp trước của mình, kiếp trước hắn là một con cá nhỏ, được Tam Quy, tịnh hóa, gia trì bởi Đại sư Quảng Khâm khi thả ra. Nhờ nhân duyên tốt lành này, người đã thoát khỏi cõi súc sinh và thủy sinh và được tái sinh ở vùng đất phúc lành Đài Loan.
Bởi vì nhân duyên tiền kiếp, kiếp này hắn tự nhiên thích học Phật, thích làm nhiều việc thiện, cùng với Quảng Khâm sư phụ có cảm giác thân mật kỳ diệu. Thì ra Quảng Khâm sư phụ trước mắt chính là ân nhân của người thanh niên này. Cho nên, doanh nhân trẻ tuổi này đã khóc lóc, liên tục quỳ xuống tỏ lòng biết ơn.
Nguồn: Nhân Quả