Kỳ - Nhân
Đã gửi: 12:41, 17/10/09
Người cao cờ đệ nhất thiên hạ
Tả Tôn Đường, một danh tướng đời Thanh và cũng là người cao cờ nổi tiếng trong thiên hạ. Ông được người đời ví như là Đế Thích của trần gian.
Một hôm trên đường đi kinh lý ở Giang Tô, Tả Tôn Đường thấy một ngôi nhà tranh cũ nát, bé nhỏ song lại treo một tấm biển lớn “Người cao cờ đệ nhất thiên hạ”. Tả Tôn Đường lắc đầu: “Kẻ nào mà kiêu ngạo như vậy. Chắc người này chưa bao giờ ra khỏi nhà nên mục hạ vô nhân”.
Nói rồi ông đẩy tấm liếp che cửa để vào nhà, xin đọ tài với chủ nhân. Tả Tôn Đường giao hẹn: “Nếu nhà ngươi thua ta liền ba ván thì phải dỡ tấm biển ngay lập tức”. Chủ nhà - một cụ già đã trọng tuổi nhưng đôi mắt rất tinh anh bèn vâng dạ đồng ý. Quả nhiên chỉ chưa uống hết chén trà, Tả Tôn Đường thắng liền ba ván, ông hồ hởi đốc toàn quân tiếp tục lên đường.
Bẵng đi vài năm sau, Tả Tôn Đường được vua cho an trí. Ông sai gia nhân đi đường Giang Tô để hy vọng gặp lại đối thủ cũ. Rất ngạc nhiên, Tả Tôn Đường thấy đối thủ của mình không những không bỏ tấm biển “Người cao cờ đệ nhất thiên hạ” đi mà lại còn thay bằng một tấm biển khác có dòng chữ “Người cao cờ đệ nhất thiên hạ” to gấp hai, ba lần dòng chữ ở tấm biển cũ. Dừng lại trước ngôi nhà, Tả Tôn Đường gọi “đối thủ” ra rồi mắng: “Nhà ngươi thật là hợm hĩnh. Lần trước thua ta cờ, ngươi hứa là sẽ bỏ tấm biển đi. Ta đi khỏi, ngươi lại treo tấm biển khác to hơn để loè thiên hạ. Để ngươi chừa thói kiêu ngạo, ta chơi với ngươi năm ván nữa. Nếu lần này ta lại thắng, ngươi phải chẻ ngay tấm biển kia để làm củi”.
Chủ nhân ngôi nhà tranh vâng dạ rối rít, lấy bàn cờ ra để đọ trí với Tả Tôn Đường. Lần này chưa kịp ngồi ấm chỗ, Tả Tôn Đường đại bại.
Không hề tức giận, trái lại trong lòng vô cùng cảm phục các thế cờ bí hiểm, biến hoá như thần của cụ già, Tả Tôn Đường khiêm tốn hỏi: “Thưa tiên sinh, vì sao lần này tiên sinh chơi giỏi như thế? Loại cao cờ như tôi, cũng không thể lường được”.
Cụ già lễ phép thưa: “Bẩm ngài. Lần trước sở dĩ tôi không dám thắng ngài, chỉ vì ngài đang là mệnh quan của triều đình. Nếu thắng, chắc ngài sẽ không để tôi được yên, chứ đâu chỉ bắt bỏ đi cái biển hiệu. Vậy nên tôi đã cố tình thua. Lần này, nhìn đồ đạc và gia nhân, tôi biết ngài đã nghỉ hưu. Vậy nên tôi mới dám phạm thượng, thắng ngài. Mong ngài đại xá cho kẻ tối dạ này”...
Tả Tôn Đường ôm ghì “đối thủ” vào lòng, rồi cả cười: “Trên bàn cờ, tiên sinh quả là người sáng trí. Song trong cách nhìn người, tiên sinh đúng là tối dạ. Tiên sinh hiểu về ta như thế tức là chẳng hiểu gì cả và coi thường ta quá. Ta đâu phải loại tiểu nhân. Bởi lẽ, vị trí trong xã hội và vị trí ở bàn cờ tướng là hai chuyện rất khác nhau. Ta không bao giờ lấy vị trí của ta trong xã hội để áp đảo tiên sinh lúc chơi cờ. Chẳng qua tiên sinh tự áp đảo mình mà thôi”.
Tả Tôn Đường vừa đi khuất, người cao cờ đệ nhất thiên hạ liền hạ ngay tấm biển nọ rồi đem đốt. Trong ánh lửa bập bùng, ông thầm nghĩ: “Người ứng xử như Tả Tôn Đường mới là bậc cao cờ đệ nhất thiên hạ”.
(Sưu tầm)
Bình loạn:
Cả cụ già và Tả Tôn Đường đều là kỳ thủ tuyệt thế nhưng chắc chắn cả hai người họ đều không phải đại cao thủ xem tướng hay bói dịch... nên mới có chuyện một vị không nhận rõ tư cách, một vị không nhận rõ tài năng của đối phương như thế ^_^
Cờ chính là người, qua cách chơi cờ có thể biết được đối phương là người như thế nào. Dù một bên cố tình tìm cách che đậy nhưng trong quá trình dụng binh thể nào cũng có lúc sơ hở mà để lộ ra bản chất, nhất là khi gặp phải đối thủ có tài năng khí lực tương đương hoặc cao hơn.
Đọc câu chuyện này, tôi đoán chừng có lẽ quan lại địa phương nơi cụ già cư ngụ không hành xử đúng chức trách nên làm cho cụ có thành kiến về quan triều đình, nghĩ rằng đã là quan triều đình thì ai cũng như ai. Nếu như ngày đó cụ không cố ý để thua nhanh thế, có lẽ qua các nước cờ cụ sẽ nhận ra được người khách cờ của mình là người quân tử.
Nhìn từ một góc độ khác, tôi phải thừa nhận rằng cụ già quả thật khôn ngoan. Có thể hành động của cụ không được các bậc quân tử tán đồng nhưng cụ thừa tiêu chuẩn để xếp vào hạng trí giả.
Tả Tôn Đường, một danh tướng đời Thanh và cũng là người cao cờ nổi tiếng trong thiên hạ. Ông được người đời ví như là Đế Thích của trần gian.
Một hôm trên đường đi kinh lý ở Giang Tô, Tả Tôn Đường thấy một ngôi nhà tranh cũ nát, bé nhỏ song lại treo một tấm biển lớn “Người cao cờ đệ nhất thiên hạ”. Tả Tôn Đường lắc đầu: “Kẻ nào mà kiêu ngạo như vậy. Chắc người này chưa bao giờ ra khỏi nhà nên mục hạ vô nhân”.
Nói rồi ông đẩy tấm liếp che cửa để vào nhà, xin đọ tài với chủ nhân. Tả Tôn Đường giao hẹn: “Nếu nhà ngươi thua ta liền ba ván thì phải dỡ tấm biển ngay lập tức”. Chủ nhà - một cụ già đã trọng tuổi nhưng đôi mắt rất tinh anh bèn vâng dạ đồng ý. Quả nhiên chỉ chưa uống hết chén trà, Tả Tôn Đường thắng liền ba ván, ông hồ hởi đốc toàn quân tiếp tục lên đường.
Bẵng đi vài năm sau, Tả Tôn Đường được vua cho an trí. Ông sai gia nhân đi đường Giang Tô để hy vọng gặp lại đối thủ cũ. Rất ngạc nhiên, Tả Tôn Đường thấy đối thủ của mình không những không bỏ tấm biển “Người cao cờ đệ nhất thiên hạ” đi mà lại còn thay bằng một tấm biển khác có dòng chữ “Người cao cờ đệ nhất thiên hạ” to gấp hai, ba lần dòng chữ ở tấm biển cũ. Dừng lại trước ngôi nhà, Tả Tôn Đường gọi “đối thủ” ra rồi mắng: “Nhà ngươi thật là hợm hĩnh. Lần trước thua ta cờ, ngươi hứa là sẽ bỏ tấm biển đi. Ta đi khỏi, ngươi lại treo tấm biển khác to hơn để loè thiên hạ. Để ngươi chừa thói kiêu ngạo, ta chơi với ngươi năm ván nữa. Nếu lần này ta lại thắng, ngươi phải chẻ ngay tấm biển kia để làm củi”.
Chủ nhân ngôi nhà tranh vâng dạ rối rít, lấy bàn cờ ra để đọ trí với Tả Tôn Đường. Lần này chưa kịp ngồi ấm chỗ, Tả Tôn Đường đại bại.
Không hề tức giận, trái lại trong lòng vô cùng cảm phục các thế cờ bí hiểm, biến hoá như thần của cụ già, Tả Tôn Đường khiêm tốn hỏi: “Thưa tiên sinh, vì sao lần này tiên sinh chơi giỏi như thế? Loại cao cờ như tôi, cũng không thể lường được”.
Cụ già lễ phép thưa: “Bẩm ngài. Lần trước sở dĩ tôi không dám thắng ngài, chỉ vì ngài đang là mệnh quan của triều đình. Nếu thắng, chắc ngài sẽ không để tôi được yên, chứ đâu chỉ bắt bỏ đi cái biển hiệu. Vậy nên tôi đã cố tình thua. Lần này, nhìn đồ đạc và gia nhân, tôi biết ngài đã nghỉ hưu. Vậy nên tôi mới dám phạm thượng, thắng ngài. Mong ngài đại xá cho kẻ tối dạ này”...
Tả Tôn Đường ôm ghì “đối thủ” vào lòng, rồi cả cười: “Trên bàn cờ, tiên sinh quả là người sáng trí. Song trong cách nhìn người, tiên sinh đúng là tối dạ. Tiên sinh hiểu về ta như thế tức là chẳng hiểu gì cả và coi thường ta quá. Ta đâu phải loại tiểu nhân. Bởi lẽ, vị trí trong xã hội và vị trí ở bàn cờ tướng là hai chuyện rất khác nhau. Ta không bao giờ lấy vị trí của ta trong xã hội để áp đảo tiên sinh lúc chơi cờ. Chẳng qua tiên sinh tự áp đảo mình mà thôi”.
Tả Tôn Đường vừa đi khuất, người cao cờ đệ nhất thiên hạ liền hạ ngay tấm biển nọ rồi đem đốt. Trong ánh lửa bập bùng, ông thầm nghĩ: “Người ứng xử như Tả Tôn Đường mới là bậc cao cờ đệ nhất thiên hạ”.
(Sưu tầm)
Bình loạn:
Cả cụ già và Tả Tôn Đường đều là kỳ thủ tuyệt thế nhưng chắc chắn cả hai người họ đều không phải đại cao thủ xem tướng hay bói dịch... nên mới có chuyện một vị không nhận rõ tư cách, một vị không nhận rõ tài năng của đối phương như thế ^_^
Cờ chính là người, qua cách chơi cờ có thể biết được đối phương là người như thế nào. Dù một bên cố tình tìm cách che đậy nhưng trong quá trình dụng binh thể nào cũng có lúc sơ hở mà để lộ ra bản chất, nhất là khi gặp phải đối thủ có tài năng khí lực tương đương hoặc cao hơn.
Đọc câu chuyện này, tôi đoán chừng có lẽ quan lại địa phương nơi cụ già cư ngụ không hành xử đúng chức trách nên làm cho cụ có thành kiến về quan triều đình, nghĩ rằng đã là quan triều đình thì ai cũng như ai. Nếu như ngày đó cụ không cố ý để thua nhanh thế, có lẽ qua các nước cờ cụ sẽ nhận ra được người khách cờ của mình là người quân tử.
Nhìn từ một góc độ khác, tôi phải thừa nhận rằng cụ già quả thật khôn ngoan. Có thể hành động của cụ không được các bậc quân tử tán đồng nhưng cụ thừa tiêu chuẩn để xếp vào hạng trí giả.