Khi không có anh,
ngày đầu tiên, em như con thuyền chông chênh không biết sẽ trôi đến nơi nào... Em hoảng hốt và bơ vơ như đứa trẻ lần đầu tiên đến trường, em không muốn chấp nhận thực tại và em thấy sợ hãi cuộc sống.
Khi không có anh,
ngày thứ hai, em cứ quanh quẩn với những nghĩ suy, rằng vì sao, rằng đâu là lí do, rằng tại sao mình phải thế này, rằng mình đã làm gì...? Em nghĩ mãi, khi học bài, khi nghe nhạc, khi đi trên đường một mình, và em rồi cũng mệt, và lại về căn phòng mình, ... chìm vào giấc ngủ.
Khi không có anh,
những giấc mơ của em lúc nào cũng váng vất hình ảnh anh. Những giấc mơ lộn xộn và chắp vá, mờ nhạt một nụ cười, xa vời một vòng tay..., là anh đấy, nhưng không đủ để sưởi ấm em những đêm lạnh giá, và đủ để em nhói lòng khi mở mắt. Àh, thì ra chỉ là mơ. Anh ấy còn nữa đâu.
Khi không có anh, em vẫn
nhớ anh thật nhiều. Nhưng đã không còn có thể gửi nỗi nhớ ấy cho anh nữa, em và kỉ niệm, chỉ thế mà thôi. Nhiều khi em thấy trái tim tưởng chừng nguôi ngoai đập thật mạnh, và em lại khóc, nước mắt nhỏ từng giọt trong em, thấm vào nỗi đau, tan chảy cả quá khứ... Nỗi nhớ dành cho một người mình cần phải quên, nó sao đáng sợ quá anh à, em bé nhỏ quá và chẳng thể nào chiến thắng nỗi nhớ để thanh thản...
Khi không có anh, thế giới của em
thật khác. Thế giới ấy là một thế giới đan cài giữa quá khứ và hiện tại, giữa thật nhiều nỗi buồn không thể gọi thành tên, và thật
cô đơn. Em không còn bàn tay ấm, không còn vòng tay ấm, không còn giọng cười ấm, không còn những ngày đông thật ấm áp bên người em yêu... Em chậm rãi bước từng bước một, trên những con đường cũ, nhớ từng kỉ niệm, ôm ấp từng khoảnh khắc và chắt chiu từng nụ cười... Và để rồi em
đau đớn nhận ra, tất cả đã
qua, tất cả đã
không còn, và mình phải
quên quá khứ đi. Em đối mặt với những đêm lạnh lẽo, những đêm ngồi ngắm nhìn những món đồ của ngày cũ, những đêm tủi thân khóc một mình... Em đối diện với bản thân trước gương, tự nhủ rằng mình phải cười lên, em nhìn thằng vào đôi mắt mình, thấy bao mệt mỏi đã in hằn và nỗi buồn ngập đầy... Và em nhận ra rằng hạnh phúc sao quá
mong manh , để đến khi nó rời xa ta rồi, ta mới thấy tiếc những ngày gần nhau, tiếc những niềm vui giản dị, và em đã hiểu thế nào là cô đơn thực sự. Vẫn còn những người thân yêu, vẫn còn những người thương mình, vẫn còn những đam mê và ước mơ. Em vẫn đi học mỗi ngày, vẫn blog, vẫn online, đọc truyện Nhật, nghe nhạc, xem phim,..., vẫn bận rộn với những kì thi, vẫn đi chơi, vẫn cười nói. Cuộc sống đấy, ý nghĩa thật đấy, mà đôi lúc lắng lòng lại, em thấy mình
trắng tay. Em chẳng còn gì cả, em
một mình.
Khi không có anh, em phải học cách
tìm về bình yên. Em đi qua những cánh đồng xanh, em dạo bước trên những con phố dài, khe khẽ hát một bài hát vu vơ, mỉm cười khi về đến nhà, rồi thấy mình bận bịu vô hạn với những thứ mình cần yêu thương. Em ghét uống cà phê, thậm ghét, nhưng vẫn phải uống để thức khuya, em học bài, em tự nhủ bản thân phải chăm chỉ nữa lên. Không có anh, không có một người quan trọng an ủi sau mỗi kì thi, thì em phải học cách đứng dậy sau mỗi lần vấp ngã. Giữa những lời chúc, những cú điện thoại, sao em thật ngốc, cứ chờ đợi một cái gì đó từ anh, chỉ một câu "
em làm bài tốt nhé" thôi, khó thế sao anh. Mà thôi, giờ thì qua rồi, dù gì thì em cũng đã thấy thất vọng về bản thân khi không thể làm tốt, chỉ vì những lỗi cơ bản. Em tạm biệt thế giới của những cuốn sách Văn dày cộp, em trở về với chính em. Không buồn nhiều vì một kì thi, chỉ buồn vì mình đã không còn là chính mình, đã khác. Và rồi em bắt đầu uống cà phê để học, để cố gắng sửa chữa bản thân, những đêm vừa qua không lạnh, không buồn, mà mênh mang sự trống rỗng. Liệu rằng em đã quên?
Khi không có anh, em phải
học lại cách quên và nhớ. Em phải quên ngày mình bên nhau, nhưng có những người mình không cần phải quên. Phải
ghi nhớ giọng nói ấy, nụ cười ấy, để em
tựa vào những đêm đông cô đơn, để em
chạm vào khi tay lạnh, để em
ru lòng với miên man nỗi buồn, niềm vui và hi vọng một ngày nắng lên,... Và em học cách quên những
thói quen khó bỏ.Qua rồi, ừ, em biết mà. Cứ mãi nhớ nhung cũng kí ức về anh cũng chẳng làm em mạnh mẽ hơn được, cứ mãi tiếc nuối những điều dang dở cũng chẳng thể thay đổi quá khứ. Và em phải khác, đúng không anh? Và giờ thì em thấy thanh thản, em thấy thoải mái, tình yêu đã không là gánh nặng nữa. Nó đã
nép một góc trong tim rồi, em biết nỗi nhớ còn dài mà nỗi đau không còn anh quá lớn, nhưng đừng lo cho em, em làm được,
em sẽ quên được, phải không?
Khi không còn anh, em vẫn thật nhiều
mộng mơ. Tình yêu, sự nghiệp, thành công, những chuyến đi dài... Và những ngày ấy sẽ không quá xa phải không anh? Ừ, không có anh, con đường của em vẫn trải dài thênh thang, cuộc sống em vẫn còn những điều tươi đẹp. Em vẫn phải bước đi thôi, anh à.
Khi anh ra đi, anh
để lại cho em thật nhiều nỗi buồn, thật nhiều nước mắt, đau đớn như mất một phần người mình, ... Em mất anh, mất chính mình của ngày yêu anh, mất 2 năm thật đáng nhớ.
Nhưng khi anh bước ra khỏi đời em, anh đã trả lại cho em những điều thật quý giá. Thế giới không có anh dẫu nhiều trống vắng, nhưng ánh nắng vẫn ngập mắt em mỗi sáng đấy thôi, em vẫn xinh tươi đến trường đấy thôi, em vẫn nuôi dưỡng ước mơ đấy thôi,
em vẫn sống tốt đấy thôi. Ừ, tất cả đã qua và
tất cả sẽ bắt đầu.
Cảm ơn đã ra đi, để em ôm nỗi đau vào lòng và sẽ không bao giờ có anh nữa.
Cảm ơn cuộc đời đã cho em có anh, đã để em mất anh, và đã rẽ lối cho em đi con đường khác, và một ngày, tình yêu mới sẽ thắp sáng trái tim em,... ....Ta xây cho Quá Khứ một nấm mồ
Ở nơi đó Người sẽ ngủ yên....
Habi
(file gốc trình bày đẹp hơn cơ, mình lười chỉnh sửa quá )