Mệt nhoài ............
Đã gửi: 16:41, 19/06/12
Thực sự là rất mệt, mệt theo kiểu không còn muốn làm gì, không còn thiết cái gì. Bản thân chỉ muốn ngủ 1 giấc thật say để khi tỉnh dậy mọi thứ chỉ là 1 cơn ác mộng. Bản thân chỉ muốn bỏ đi thật xa để không phải đối mặt với những chuyện ntn. Nhưng rồi lại tự bảo rằng nếu mình buông tay thì ai gánh lấy đây, chẳng phải sẽ là bố là mẹ là người nhà mình sao???? Thế là lại gắng gượng và gắng gượng.. Để rồi đầu óc lúc nào cũng như muốn nổ tung, để rồi lúc nào cũng cảm thấy mệt nhoài ntn.
Nghĩ lại những ngày tháng trước đây và xin thề với lòng sẽ không bh tiêu pha hoang phí, sẽ không bao giờ quá tin vào bất kỳ ai ngoài chính bản thân và bố mẹ, xin thề sẽ không sống hết mình với những đứa đang được gọi là bạn và bè.
Cái mất đi không phải là vật chất, cái mất đi lớn nhất là niềm tin vào cuộc sống, niềm tin vào con người.
Đôi khi tự hỏi bản thân tại sao chúng nó có thể sống với mình như thế, trong khi bao nhiêu năm nay mình đối đãi với chúng nó cũng không bạc.
Mẹ cứ cằn nhằn là thóc đâu mà đãi gà rừng, mình lại cắm cảu nói : Bạn Con
Đến khi hoạn nạn mới hiểu lòng người. Có những con người khiến mình thất vọng tràn trề, cũng có những con người mà mình phải khắc cốt ghi tâm.
Bế tắc lắm, chẳng cách nào để thoát ra được. Mọi thứ cứ ntn rồi không biết sẽ đi đến đâu. Có ng nói năm nay sẽ dính dáng đến chính quyền và giấy tờ. Mình lo lắng thực sự. Nhỡ đâu đến 1 ngày mình ko thể lo được nữa, mình ko thể cáng đáng đc nữa, mọi thứ bung bét lên thì bố mẹ mình sẽ ntn.
Nhiều khi nhìn bố mẹ mà mình ứa nước mắt. Sao mình lại bất lực đến như thế này???? Sao mình không thể làm được gì để thay đổi đc tình trạng này ????
Thực sự mệt mỏi lắm rồi, Chán nản lắm rồi ... Nhưng lại không thể trốn chạy hay từ bỏ !!!
Chỉ muốn có 1 bàn tay nắm tay mình thật chặt, chỉ muốn có 1 bờ vai để mình có thể gục vào... Chỉ muốn có 1 cái ôm thật ấm khi mình cảm thấy bế tắc... Nhưng có lẽ mình sẽ chẳng bh được như thế, những khó khăn trong cuộc đời chỉ có 1 mình mình đối mặt. Không ai chia sẻ, không ai đồng hành ... Cô độc trong 1 mớ bùng nhùng khó khăn, cô độc trong 1 mớ thất vọng, oán ghét, căm thù...!!!!
Nghĩ lại những ngày tháng trước đây và xin thề với lòng sẽ không bh tiêu pha hoang phí, sẽ không bao giờ quá tin vào bất kỳ ai ngoài chính bản thân và bố mẹ, xin thề sẽ không sống hết mình với những đứa đang được gọi là bạn và bè.
Cái mất đi không phải là vật chất, cái mất đi lớn nhất là niềm tin vào cuộc sống, niềm tin vào con người.
Đôi khi tự hỏi bản thân tại sao chúng nó có thể sống với mình như thế, trong khi bao nhiêu năm nay mình đối đãi với chúng nó cũng không bạc.
Mẹ cứ cằn nhằn là thóc đâu mà đãi gà rừng, mình lại cắm cảu nói : Bạn Con
Đến khi hoạn nạn mới hiểu lòng người. Có những con người khiến mình thất vọng tràn trề, cũng có những con người mà mình phải khắc cốt ghi tâm.
Bế tắc lắm, chẳng cách nào để thoát ra được. Mọi thứ cứ ntn rồi không biết sẽ đi đến đâu. Có ng nói năm nay sẽ dính dáng đến chính quyền và giấy tờ. Mình lo lắng thực sự. Nhỡ đâu đến 1 ngày mình ko thể lo được nữa, mình ko thể cáng đáng đc nữa, mọi thứ bung bét lên thì bố mẹ mình sẽ ntn.
Nhiều khi nhìn bố mẹ mà mình ứa nước mắt. Sao mình lại bất lực đến như thế này???? Sao mình không thể làm được gì để thay đổi đc tình trạng này ????
Thực sự mệt mỏi lắm rồi, Chán nản lắm rồi ... Nhưng lại không thể trốn chạy hay từ bỏ !!!
Chỉ muốn có 1 bàn tay nắm tay mình thật chặt, chỉ muốn có 1 bờ vai để mình có thể gục vào... Chỉ muốn có 1 cái ôm thật ấm khi mình cảm thấy bế tắc... Nhưng có lẽ mình sẽ chẳng bh được như thế, những khó khăn trong cuộc đời chỉ có 1 mình mình đối mặt. Không ai chia sẻ, không ai đồng hành ... Cô độc trong 1 mớ bùng nhùng khó khăn, cô độc trong 1 mớ thất vọng, oán ghét, căm thù...!!!!