NHÀ THƠ HỮU LOAN _ 15 CÂU THƠ LÀM THÊM BÀI MÀU TÍM HOA SIM
Đã gửi: 15:33, 28/08/10
BÀI THƠ MÀU TÍM HOA SIM ĐÃ ĐƯỢC CỤ HỮU LOAN SÁNG TÁC THÊM ĐOẠN CUỐI.
Đã có quá nhiều học giả, các nhà văn, nhà phê bình tốn nhiều giấy bút viết về nhà thơ Hữu Loan và bài Màu tím hoa sim rồi. Tôi còn muốn viết gì đây, mà có viết chắc cũng trùng lặp với những người đi trước thôi. Bởi vậy mà tôi xin kể chuyện vậy:
Tôi được quen biết cụ từ đầu năm 1993. Hôm ấy anh bạn nhà văn Nguyễn Văn Đ.chuyên viết về biển, công tác tại Hội văn học nghệ thuật Thanh Hoá nói với tôi:
Chuẩn bị đi, hôm nay cụ Hữu Loan lên tôi sẽ giới thiệu anh với cụ. Mừng quá tôi chạy vội về nhà, thấp thỏm ngồi đợi.
Tôi đã hẹn anh mấy lần rồi, mà chưa lần nào được toại nguyện.
Trong ký ức, khi còn là một thằng nhóc con học lớp 5 tôi đã thuộc lòng bài Màu tím hoa sim, những câu thơ lúc ngắn lúc dài, vần điệu xoắn xuýt lấy nhau, câu thơ được ngắt và xuống hàng một cách lạ lùng và âm nhạc của bài thơ đẹp như một khúc “Aria” đã làm tôi say đắm. Đến tuổi trưởng thành, tôi càng yêu mến thêm nữa. Tôi so sánh thủ pháp thơ của cụ, với thủ pháp âm nhạc. Thêu dệt ư? Đúng! Nhắc lại ư? Đúng! Mô phỏng ư? Đúng! Tiết tấu có lúc được chẻ nhỏ ra, lúc được thu ngắn lại; lại có lúc tuôn trào như thác đổ. Đối với tôi, Màu tím hoa sim là một bài thơ tình hay nhất trong những bài thơ tình của Việt nam. Cụ Hữu Loan trong tôi sừng sững một thần tượng. Tôi vốn trọng người tài. Nghe thấy người tài ở đâu là tìm đến, có thể “đào đất để vái chào”.
Bởi vậy mà từ quen biết cụ, rồi chuyển thành thân thiết với cụ từ lúc nào cũng không biết nữa. Cụ coi tôi như một người bạn vong niên. Mỗi khi cụ có việc lên thành phố, hoặc trước khi vào miền Nam, cụ thường ở lại nhà tôi nghỉ ngơi, và hai ông cháu chuyện trò cả đêm không dứt.
Cụ đã kể cho tôi nghe bao chuyện ĐỜI, chuyện NGƯỜI. Đến bây giờ tôi tiếc đến đứt ruột, đứt gan tại sao không ghi chép lại hàng trăm câu đối cụ đã đọc. Người đời mới biết thơ Hữu Loan, mà chưa biết câu đối của Hữu Loan! Nay tôi chỉ nhớ mang máng, đại loại “đèn không dám khêu, chó không dám sủa”. Nhà Hữu Loan mà có ánh đèn, hoặc tiếng chó sủa, chắc là Hữu Loan đang họp kín với ai đó! Ông Đội cải cách nói thế mà!
Cụ đã dạy tôi bao điều về thơ ca, về ngôn ngữ thơ. Những câu thơ hay nhất là những câu nói ngược với văn xuôi
Long lanh đáy nước in trời
Thành xây khói biếc non phơi bóng vàng.
phải là trời in bóng xuống nước, khói xây thành và bóng chiều vàng chiếu trên non chứ!
Một hôm ( ngày 29/7/1993), trong bữa rượu đạm bạc, tôi cùng anh bạn giáo viên trường trung học Đào Duy Từ là anh Ngô Thọ V. tiếp cụ. Đôi mắt còn rất sáng, nhìn xa xăm, cụ bảo hai chúng tôi:
Bài Màu tím hoa sim tôi còn làm thêm 15 câu nữa, âu cung là gặm nhấm lại một kỷ niêm, hưởng lại ánh sáng của một vì sao đã tắt. Mà làm trong khi đi thồ đá kiếm gạo nuôi con đấy!
Hai chúng tôi vội vàng lấy giấy bút ra chép lại. Cắm cúi chép đến nỗi quên không hỏi cụ đến chữ nào thì xuống hàng, đến câu nào thì thụt ra thụt vào tạo thành bậc thang để đúng với ý cụ nữa.
Để liền mạch bài thơ, cụ bắt đầu đọc từ câu :
Gió sớm thu về rờn rợn nước sông
Đứa em nhỏ lớn lên ngỡ ngàng nhìn ảnh chị
…….
…Vợ anh chết sớm mẹ già chưa khâu.
Tôi xin chép lại từ đầu bài thơ, và cả 15 câu đã được cụ làm thêm.
MÀU TÍM HOA SIM
Nàng có ba người anh đi bộ đội
Những em nàng
Có em chưa biết nói
Khi tóc nàng đang xanh.
Tôi người Vệ quốc quân
Xa gia đình
Yêu nàmg như tình yêu em gái
Ngày hợp hôn
Nàng không đòi may áo mới
Tôi mặc đồ quân nhân
Đôi giày đinh
Bết bùn đất hành quân
Nàng cười xinh xinh
Bên anh chồng độc đáo.
Tôi ở đơn vị về
Cưới nhau xong là đi
Từ chiến khu xa
Nhớ về ái ngại
Lấy chồng thời chiến chinh
Mấy người đi trở lại
Lỡ khi mình không về
Thì thương
Người vợ chờ
Bé bỏng chiều quê.
Nhưng không chết
Người trai khói lửa
Mà chết
Người gái nhỏ hậu phương
Tôi về
Không gặp nàng
Má tôi ngồi bên mộ con đầy bóng tối
Chiếc bình hoa ngày cưới
Thành bình hương
Tàn lạnh vây quanh.
Tóc nàng xanh xanh
Ngắn chưa đầy búi
Em ơi giây phút cuối
Không được nghe nhau nói
Không được nhìn nhau một lần.
Ngày xưa nàng yêu hoa sim tím
Áo nàng màu tím hoa sim
Ngày xưa
một mình
đèn khuya
bóng nhỏ
Nàng vá cho chồng tấm áo
ngày xưa…
Một chiều rừng mưa
Ba người anh trên chiến trường Đông bắc
Biết tin em gái mất
Trước tin em lấy chồng;
Gió sớm thu về rờn rợn nước sông
Đứa em nhỏ lớn lên
Ngỡ ngàng nhìn ảnh chị
Khi gió sớm thu về cỏ vàng chân mộ chí
Chiều hành quân
Qua những đồi hoa sim
Những đồi hoa sim dài trong chiều không hết
Màu tím hoa sim
Tím chiều hoang biền biệt
Nhìn áo rách vai
Tôi hát
trong màu hoa
“Áo anh sứt chỉ đường tà
Vợ anh mất sớm mẹ già chưa khâu”
Cụ đã sáng tác thêm 15 câu sau:
Ai hát vì tình hay ác ý với nhau
Chiều hoang tím có chiều hoang biết
Chiều hoang tím
tím thêm màu da diết
Nhì áo rách vai
tôi hát trong màu hoa
“Áo anh sứt chỉ đường tà
Vợ anh mất sớm…”
Màu tím hoa sim tím tình tang lệ rớm
Tím tình ơi lệ ứa
Ráng vàng ma và sừng rúc điệu quân hành
Vang vọng chập chờn
Theo bóng những binh đoàn biền biệt hành binh
Và thăm thẳm chiều trong màu tím
Tôi ví vọng về đâu
Tôi với vọng về đâu
Áo anh sứt chỉ dù lâu…
Hôm nay, con ngồi viết những dòng này; con không biết cụ đã đọc cho bao nhiêu người nghe đoạn thơ trên; cũng không biết khi cụ bán bản quyền bài này, cụ có cho họ luôn 15 câu thơ trên không, nhưng với lòng ngưỡng mộ vô bờ bến đối với cụ, con cứ viết cho thoả một nhu cầu không gì cưỡng lại được, để những ai yêu mến cụ, mà chưa biết đoạn thơ trên có dịp được thưởng thức những câu thơ mà cái thần của nó, sẽ sống mãi với thời gian và mọi thời đại.
Để kết thúc bài này, trước ảnh cụ ở máy vi tính, con thắp một nén nhang xin cúi lạy Hoàng Thiên Hậu Thổ Chư vị Tôn Thần, cúi lạy các vị Thần linh phù hộ cho vong linh cụ sớm được siêu thoát, sớm được Hoá thân làm một thần thơ khác; để con cháu chúng ta lại được đọc những bài thơ như những bài thơ, câu đối mà cụ đã để lại cho cuộc đời này.
Tấm ảnh đính kèm là ảnh cụ chụp với tác giả bài viết tháng 7/ 1993.
Bài nhạc đính kèm là bài HOA LÚA mà cụ đã đồng ý cho tôi sửa lại là Hương Lúa và được phổ nhạc từ năm 1993. Bài này không lưu hành, mà chỉ là một kỷ niệm nhỏ giữa hai ông cháu và tôi cũng coi nó là một bài nhạc trong tập nhật ký nhạc mà thôi.
Ngày 28/8/2010
thanhlonghungtran
Đã có quá nhiều học giả, các nhà văn, nhà phê bình tốn nhiều giấy bút viết về nhà thơ Hữu Loan và bài Màu tím hoa sim rồi. Tôi còn muốn viết gì đây, mà có viết chắc cũng trùng lặp với những người đi trước thôi. Bởi vậy mà tôi xin kể chuyện vậy:
Tôi được quen biết cụ từ đầu năm 1993. Hôm ấy anh bạn nhà văn Nguyễn Văn Đ.chuyên viết về biển, công tác tại Hội văn học nghệ thuật Thanh Hoá nói với tôi:
Chuẩn bị đi, hôm nay cụ Hữu Loan lên tôi sẽ giới thiệu anh với cụ. Mừng quá tôi chạy vội về nhà, thấp thỏm ngồi đợi.
Tôi đã hẹn anh mấy lần rồi, mà chưa lần nào được toại nguyện.
Trong ký ức, khi còn là một thằng nhóc con học lớp 5 tôi đã thuộc lòng bài Màu tím hoa sim, những câu thơ lúc ngắn lúc dài, vần điệu xoắn xuýt lấy nhau, câu thơ được ngắt và xuống hàng một cách lạ lùng và âm nhạc của bài thơ đẹp như một khúc “Aria” đã làm tôi say đắm. Đến tuổi trưởng thành, tôi càng yêu mến thêm nữa. Tôi so sánh thủ pháp thơ của cụ, với thủ pháp âm nhạc. Thêu dệt ư? Đúng! Nhắc lại ư? Đúng! Mô phỏng ư? Đúng! Tiết tấu có lúc được chẻ nhỏ ra, lúc được thu ngắn lại; lại có lúc tuôn trào như thác đổ. Đối với tôi, Màu tím hoa sim là một bài thơ tình hay nhất trong những bài thơ tình của Việt nam. Cụ Hữu Loan trong tôi sừng sững một thần tượng. Tôi vốn trọng người tài. Nghe thấy người tài ở đâu là tìm đến, có thể “đào đất để vái chào”.
Bởi vậy mà từ quen biết cụ, rồi chuyển thành thân thiết với cụ từ lúc nào cũng không biết nữa. Cụ coi tôi như một người bạn vong niên. Mỗi khi cụ có việc lên thành phố, hoặc trước khi vào miền Nam, cụ thường ở lại nhà tôi nghỉ ngơi, và hai ông cháu chuyện trò cả đêm không dứt.
Cụ đã kể cho tôi nghe bao chuyện ĐỜI, chuyện NGƯỜI. Đến bây giờ tôi tiếc đến đứt ruột, đứt gan tại sao không ghi chép lại hàng trăm câu đối cụ đã đọc. Người đời mới biết thơ Hữu Loan, mà chưa biết câu đối của Hữu Loan! Nay tôi chỉ nhớ mang máng, đại loại “đèn không dám khêu, chó không dám sủa”. Nhà Hữu Loan mà có ánh đèn, hoặc tiếng chó sủa, chắc là Hữu Loan đang họp kín với ai đó! Ông Đội cải cách nói thế mà!
Cụ đã dạy tôi bao điều về thơ ca, về ngôn ngữ thơ. Những câu thơ hay nhất là những câu nói ngược với văn xuôi
Long lanh đáy nước in trời
Thành xây khói biếc non phơi bóng vàng.
phải là trời in bóng xuống nước, khói xây thành và bóng chiều vàng chiếu trên non chứ!
Một hôm ( ngày 29/7/1993), trong bữa rượu đạm bạc, tôi cùng anh bạn giáo viên trường trung học Đào Duy Từ là anh Ngô Thọ V. tiếp cụ. Đôi mắt còn rất sáng, nhìn xa xăm, cụ bảo hai chúng tôi:
Bài Màu tím hoa sim tôi còn làm thêm 15 câu nữa, âu cung là gặm nhấm lại một kỷ niêm, hưởng lại ánh sáng của một vì sao đã tắt. Mà làm trong khi đi thồ đá kiếm gạo nuôi con đấy!
Hai chúng tôi vội vàng lấy giấy bút ra chép lại. Cắm cúi chép đến nỗi quên không hỏi cụ đến chữ nào thì xuống hàng, đến câu nào thì thụt ra thụt vào tạo thành bậc thang để đúng với ý cụ nữa.
Để liền mạch bài thơ, cụ bắt đầu đọc từ câu :
Gió sớm thu về rờn rợn nước sông
Đứa em nhỏ lớn lên ngỡ ngàng nhìn ảnh chị
…….
…Vợ anh chết sớm mẹ già chưa khâu.
Tôi xin chép lại từ đầu bài thơ, và cả 15 câu đã được cụ làm thêm.
MÀU TÍM HOA SIM
Nàng có ba người anh đi bộ đội
Những em nàng
Có em chưa biết nói
Khi tóc nàng đang xanh.
Tôi người Vệ quốc quân
Xa gia đình
Yêu nàmg như tình yêu em gái
Ngày hợp hôn
Nàng không đòi may áo mới
Tôi mặc đồ quân nhân
Đôi giày đinh
Bết bùn đất hành quân
Nàng cười xinh xinh
Bên anh chồng độc đáo.
Tôi ở đơn vị về
Cưới nhau xong là đi
Từ chiến khu xa
Nhớ về ái ngại
Lấy chồng thời chiến chinh
Mấy người đi trở lại
Lỡ khi mình không về
Thì thương
Người vợ chờ
Bé bỏng chiều quê.
Nhưng không chết
Người trai khói lửa
Mà chết
Người gái nhỏ hậu phương
Tôi về
Không gặp nàng
Má tôi ngồi bên mộ con đầy bóng tối
Chiếc bình hoa ngày cưới
Thành bình hương
Tàn lạnh vây quanh.
Tóc nàng xanh xanh
Ngắn chưa đầy búi
Em ơi giây phút cuối
Không được nghe nhau nói
Không được nhìn nhau một lần.
Ngày xưa nàng yêu hoa sim tím
Áo nàng màu tím hoa sim
Ngày xưa
một mình
đèn khuya
bóng nhỏ
Nàng vá cho chồng tấm áo
ngày xưa…
Một chiều rừng mưa
Ba người anh trên chiến trường Đông bắc
Biết tin em gái mất
Trước tin em lấy chồng;
Gió sớm thu về rờn rợn nước sông
Đứa em nhỏ lớn lên
Ngỡ ngàng nhìn ảnh chị
Khi gió sớm thu về cỏ vàng chân mộ chí
Chiều hành quân
Qua những đồi hoa sim
Những đồi hoa sim dài trong chiều không hết
Màu tím hoa sim
Tím chiều hoang biền biệt
Nhìn áo rách vai
Tôi hát
trong màu hoa
“Áo anh sứt chỉ đường tà
Vợ anh mất sớm mẹ già chưa khâu”
Cụ đã sáng tác thêm 15 câu sau:
Ai hát vì tình hay ác ý với nhau
Chiều hoang tím có chiều hoang biết
Chiều hoang tím
tím thêm màu da diết
Nhì áo rách vai
tôi hát trong màu hoa
“Áo anh sứt chỉ đường tà
Vợ anh mất sớm…”
Màu tím hoa sim tím tình tang lệ rớm
Tím tình ơi lệ ứa
Ráng vàng ma và sừng rúc điệu quân hành
Vang vọng chập chờn
Theo bóng những binh đoàn biền biệt hành binh
Và thăm thẳm chiều trong màu tím
Tôi ví vọng về đâu
Tôi với vọng về đâu
Áo anh sứt chỉ dù lâu…
Hôm nay, con ngồi viết những dòng này; con không biết cụ đã đọc cho bao nhiêu người nghe đoạn thơ trên; cũng không biết khi cụ bán bản quyền bài này, cụ có cho họ luôn 15 câu thơ trên không, nhưng với lòng ngưỡng mộ vô bờ bến đối với cụ, con cứ viết cho thoả một nhu cầu không gì cưỡng lại được, để những ai yêu mến cụ, mà chưa biết đoạn thơ trên có dịp được thưởng thức những câu thơ mà cái thần của nó, sẽ sống mãi với thời gian và mọi thời đại.
Để kết thúc bài này, trước ảnh cụ ở máy vi tính, con thắp một nén nhang xin cúi lạy Hoàng Thiên Hậu Thổ Chư vị Tôn Thần, cúi lạy các vị Thần linh phù hộ cho vong linh cụ sớm được siêu thoát, sớm được Hoá thân làm một thần thơ khác; để con cháu chúng ta lại được đọc những bài thơ như những bài thơ, câu đối mà cụ đã để lại cho cuộc đời này.
Tấm ảnh đính kèm là ảnh cụ chụp với tác giả bài viết tháng 7/ 1993.
Bài nhạc đính kèm là bài HOA LÚA mà cụ đã đồng ý cho tôi sửa lại là Hương Lúa và được phổ nhạc từ năm 1993. Bài này không lưu hành, mà chỉ là một kỷ niệm nhỏ giữa hai ông cháu và tôi cũng coi nó là một bài nhạc trong tập nhật ký nhạc mà thôi.
Ngày 28/8/2010
thanhlonghungtran