Số mệnh với thực tế như thế nào?
Đã gửi: 22:31, 27/11/10
Xin lỗi mọi người, cho em hỏi tí... em có một lý thuyết không biết đúng không hoặc có ai nói rồi chưa nhưng mong được nói ra để mọi người chỉ giáo thêm ạ... ( Cái này em có post trong bài Liệu có thể thay đổi được định mệnh??? của bác Tây Đô đạo sĩ nhưng không thấy mấy ai quan tâm nên xin phép được trích lại một lần nữa mong được bàn luận kĩ lưỡng...)
Em cũng là người theo đạo Phật nên cũng có đọc ít sách nói về nhân quả, lại được đọc ít quyển của những danh nhân thành công... Cho nên ở đây theo cháu thì nhân quả không chỉ dừng lại ở hành động, mà nó còn tác động đến tâm tưởng, ý nghĩ của mình nữa...
Như thuyết hấp dẫn, niềm tin thì " Hãy nói cho tôi biết bạn nghĩ gì, và tôi sẽ cho bạn biết bạn là ai!". Câu nói này quả không sai, không phải nói không sai vì con người không có số mệnh mà không sai ở đây chính là vì con người có số mệnh...
Những gì tạo tác trong quá khứ không những gây những hậu quả hữu hình mà nó còn gây ra hậu quả vô hình ... Vô hình ở đây theo em đó là tâm tư, tình cảm và tư tưởng của mình... Vì khi ta nói về một việc nào đó dần sẽ ta tin rằng điều đó đúng dù nó có sai theo nhận thức lúc đầu của ta... Khi ta làm việc gì đó thì khi nhớ đến ta chỉ nhớ đến hành động, kết quả của việc làm đó chứ thường ít chú ý đến cái ý nghĩ, cảm xúc lúc ấy của ta ... nên nếu ta hành động ngược lại với ý muốn của mình... sớm muộn ta cũng trở thành 1 người hoàn toàn xa lạ với chính ta vì chính ta còn không hiểu nổi, nhớ đến chính mình nữa là...
Như vậy thì con người từ muôn đời kiếp trước đến nay đã bao lần làm trái với mong muốn của mình? ...
Đã bao lần quên đi nhận thức, cảm xúc và niềm tin sơ nguyên của chính mình... Có phải vì thế mà đã tạo ra sự sai lệch ở nhận thức của mỗi người, chính cái sai lệch này hay còn gọi là tiềm thức theo phương Tây và nghiệp theo phương Đông đã tự dẫn dắt bản thân mình...
Như thế nói cải mệnh không chỉ là chỉ làm việc thiện mà còn phải tu tâm, dưỡng tánh... Cố gắng trở về với chính xác cái mà mình tin tưởng, cái sơ nguyên của chính mình... thì tự dưng nghiệp hay tiềm thức không cách nào dẫn ta đi được...
Không dẫn được nghĩa là sao?... Thông thường, một việc xẩy đến với chính chúng ta thì cách chúng ta hành động chính là cái chúng ta tin tưởng... (mà cái tin tưởng đã có phần sai lệch do muôn kiếp trước như đã nói...) cho nên cách mỗi khác nhau mà dẫn đến kết quả khác nhau... Nếu một ngưởi tâm tánh lương thiện, khiêm nhường khi gặp việc cùng bị sỉ nhục như một người tâm tánh cố chấp, tự tôn, tư kiêu thì có phải là kết quả tùy trường hợp sẽ dẫn đến khác nhau không? ... Như cải, đánh hay làm tổn hại nhau dẫn đến kết quả sau nữa là tù tội hoặc cái chết?...
Nói thông thường vì như đã nói nhiều lúc chúng ta cũng hành động ngược lại cái chúng ta tin tưởng... Chính cái này ... nó không giúp chúng ta trở về với chính mình mà nó càng đẩy chúng ta ra xa chính mình...
Nói như là vậy là sao? Chẳng lẽ một người hành động giúp người thì bảo người ấy lại đang hành động không đúng ư?... Đúng ở đây là tạo phước nhưng sai ở đây chính là lạc mất chính mình...
Tại sao nói tạo phước mà lại lạc mất chính mình?... Người hành động tạo ra nhận thức là mình lương thiện trong tương lai sẽ giúp tránh được tai họa... Nhưng như thế thì họ đang lừa dối chính họ rồi... Vì bản thân họ không muốn giúp mà lại đi giúp... Nếu không về với chính mình, không tự nhận thức để đi giúp mà vì lý nên mới dẫn đến giúp thì chẳng phải là đang xa dần chính mình sao?...
Cho nên ở đây nói cải mệnh, thật ra phải nói cải, tu sửa lại cái tâm thức, tư tưởng và niềm tin của chính chúng ta mới hay... Thiết nghĩ tại sao có người phải tu ngàn đời mới thành Phật. Lại có kẻ trong giây lát nhận ra tánh đã thành Phật...
Mong được cao nhân chỉ dạy thêm ạ...
Em cũng là người theo đạo Phật nên cũng có đọc ít sách nói về nhân quả, lại được đọc ít quyển của những danh nhân thành công... Cho nên ở đây theo cháu thì nhân quả không chỉ dừng lại ở hành động, mà nó còn tác động đến tâm tưởng, ý nghĩ của mình nữa...
Như thuyết hấp dẫn, niềm tin thì " Hãy nói cho tôi biết bạn nghĩ gì, và tôi sẽ cho bạn biết bạn là ai!". Câu nói này quả không sai, không phải nói không sai vì con người không có số mệnh mà không sai ở đây chính là vì con người có số mệnh...
Những gì tạo tác trong quá khứ không những gây những hậu quả hữu hình mà nó còn gây ra hậu quả vô hình ... Vô hình ở đây theo em đó là tâm tư, tình cảm và tư tưởng của mình... Vì khi ta nói về một việc nào đó dần sẽ ta tin rằng điều đó đúng dù nó có sai theo nhận thức lúc đầu của ta... Khi ta làm việc gì đó thì khi nhớ đến ta chỉ nhớ đến hành động, kết quả của việc làm đó chứ thường ít chú ý đến cái ý nghĩ, cảm xúc lúc ấy của ta ... nên nếu ta hành động ngược lại với ý muốn của mình... sớm muộn ta cũng trở thành 1 người hoàn toàn xa lạ với chính ta vì chính ta còn không hiểu nổi, nhớ đến chính mình nữa là...
Như vậy thì con người từ muôn đời kiếp trước đến nay đã bao lần làm trái với mong muốn của mình? ...
Đã bao lần quên đi nhận thức, cảm xúc và niềm tin sơ nguyên của chính mình... Có phải vì thế mà đã tạo ra sự sai lệch ở nhận thức của mỗi người, chính cái sai lệch này hay còn gọi là tiềm thức theo phương Tây và nghiệp theo phương Đông đã tự dẫn dắt bản thân mình...
Như thế nói cải mệnh không chỉ là chỉ làm việc thiện mà còn phải tu tâm, dưỡng tánh... Cố gắng trở về với chính xác cái mà mình tin tưởng, cái sơ nguyên của chính mình... thì tự dưng nghiệp hay tiềm thức không cách nào dẫn ta đi được...
Không dẫn được nghĩa là sao?... Thông thường, một việc xẩy đến với chính chúng ta thì cách chúng ta hành động chính là cái chúng ta tin tưởng... (mà cái tin tưởng đã có phần sai lệch do muôn kiếp trước như đã nói...) cho nên cách mỗi khác nhau mà dẫn đến kết quả khác nhau... Nếu một ngưởi tâm tánh lương thiện, khiêm nhường khi gặp việc cùng bị sỉ nhục như một người tâm tánh cố chấp, tự tôn, tư kiêu thì có phải là kết quả tùy trường hợp sẽ dẫn đến khác nhau không? ... Như cải, đánh hay làm tổn hại nhau dẫn đến kết quả sau nữa là tù tội hoặc cái chết?...
Nói thông thường vì như đã nói nhiều lúc chúng ta cũng hành động ngược lại cái chúng ta tin tưởng... Chính cái này ... nó không giúp chúng ta trở về với chính mình mà nó càng đẩy chúng ta ra xa chính mình...
Nói như là vậy là sao? Chẳng lẽ một người hành động giúp người thì bảo người ấy lại đang hành động không đúng ư?... Đúng ở đây là tạo phước nhưng sai ở đây chính là lạc mất chính mình...
Tại sao nói tạo phước mà lại lạc mất chính mình?... Người hành động tạo ra nhận thức là mình lương thiện trong tương lai sẽ giúp tránh được tai họa... Nhưng như thế thì họ đang lừa dối chính họ rồi... Vì bản thân họ không muốn giúp mà lại đi giúp... Nếu không về với chính mình, không tự nhận thức để đi giúp mà vì lý nên mới dẫn đến giúp thì chẳng phải là đang xa dần chính mình sao?...
Cho nên ở đây nói cải mệnh, thật ra phải nói cải, tu sửa lại cái tâm thức, tư tưởng và niềm tin của chính chúng ta mới hay... Thiết nghĩ tại sao có người phải tu ngàn đời mới thành Phật. Lại có kẻ trong giây lát nhận ra tánh đã thành Phật...
Mong được cao nhân chỉ dạy thêm ạ...