TÔI ĐÃ THẤT BẠI NHƯ THẾ NÀOHôm qua, lúc 13:40 Xóa
Người ta thì thường thích nói về những thành công của mình, đó củng là lẽ đương nhiên của bản tính con người. Nhưng một
thực tế rằng sau những thành công đó mấy ai không từng trãi qua những thất bại. Và khi thất bại người ta thường đổ lỗi do số phận, đó củng là một cách để con người ta tự an ủi mình. Số tôi sinh ra không được may mắn như nhiều người khác, bởi vậy nên trong tiến trình của đời mình tôi đã gặp không ít những điều không may.
Có lẽ cái số lận đận của tôi đã bám lấy tôi ngay từ khi tôi đang trong bụng mẹ. Bố mẹ tôi vốn là người Hà tĩnh trong thời gian chiến tranh chống Mỹ, mẹ tôi tham gia quân đội đi chiến trường B ( Quảng trị) rồi sang Lào. Ngày giải phóng mẹ tôi trở về quê hương và xin vào làm ở ti Thương nghiệp ( nay gọi là sở Thương mại) đóng ở thị xã Hà tĩnh ( nay là thành phố Hà Tĩnh). Còn bố tôi, trong thời kháng chiến chống Mỹ, ông đã từng lấy máu viết đơn xin tham gia chiến đấu ở chiến trường nhưng không được, nên ông ở nhà tham gia đội thanh niên xung phong, làm công tác tiếp tế tại Trạm đón tiếp T72. Sau giải phóng bố tôi chuyển công tác về ti xây dựng ( nay là sở Xây dựng). Điều thú vị là bố tôi ít hơn mẹ tôi 2 tuổi, điều bí mật này mãi sau này mẹ tôi tiết lộ chúng tôi mới biết. Ngày đó, mẹ tôi đẹp có tiếng ở Ti thương nghiệp, mẹ tôi nổi tiếng vì có làn da trắng mịn màng và mái tóc dài chấm gối, cái gu đẹp ngày xưa là như vậy cho nên có rất nhiều người theo đuổi, và những người theo đuổi mẹ tôi đều là những người có học vấn và địa vị, điều rất lạ là họ đều ít tuổi hơn mẹ tôi. Thật ra, trong thời bao cấp đó, được làm ở Ti thương nghiệp là một điều ao ước của nhiều người vì thời đó người ta đều dùng tem phiếu để trao đổi và mua bán hàng hóa, mà để có tem phiếu nhiều thì chỉ những người làm ở những Ti mới có. Ở Ti thương nghiệp mẹ tôi làm nghề văn thư nên công việc củng nhàn nhã, còn bố tôi lúc đó chỉ là anh công nhân xây dựng. Khi ấy mẹ tôi chẳng có ấn tượng gì về bố tôi, ngoài nước da ngăm đen, mặt có nhiều lang ben, mà lại nghiện thuôc lá, hút đến nổi cả mười móng tay từ trằng chuyển sang vàng. Ấy vậy mà rất lạ, khi ông đã tấn công đổ mẹ tôi rồi, mẹ tôi yêu cầu ông bỏ thuốc lá, một tuần sau ông bỏ ngay. Bố tôi đã xây dựng ý đồ tấn công mẹ tôi từ trước, biết là mẹ tôi có rất nhiều người theo đuổi, thâm chí còn có cháu của ông trưởng Ty, nhưng bất lợi cho họ đều ở xa cả, nên ông đã dùng tuyệt chiêu " nhất cự ly nhì tốc độ". Một tháng 30 ngày, ngày nào ông củng đến ám phòng mẹ tôi cho dù mưa hay nắng. Có hôm mẹ tôi bực quá, nói thẳng là có người yêu rồi nhưng ông vẫn không từ bỏ ý định. Sau bữa đó, mẹ tôi không tiếp mà chỉ cho bạn trong phòng mẹ tiếp. Ấy vậy mà không biết thế nào cô bạn mẹ tôi lại khen ông lich sự, hiền lành. Dần già mẹ tôi củng xiêu lòng vì " mưa dầm thấm lâu". Hơn nữa, ông lại là người cùng quê, sau này có lấy thì đi lại củng gần. Thật ra, bố tôi củng có khiếu ăn nói, tán gái thì phải biết, trước khi yêu mẹ tôi ông củng đã có hai ba mối tình sâu đậm rồi, có người suýt cưới. Điều này khi mẹ tôi về ra mắt gia đình bên nội thì nghe người quanh xóm kể vậy. Khi biết được điều này mẹ tôi đã giận và bỏ về, ông thấy vậy chạy ra đường ngăn lại, khóc xin. Mẹ tôi thấy thương quá nên bỏ ý định. Ngày xưa người ta củng hay quan niệm môn đăng hổ đối lắm. Ông bà ngoại tôi lên chơi gia đình bố tôi thấy thành phần gia đình củng tốt, ông nội tôi vốn là cán bộ thuế huyện, cho nên kinh tế củng khấm khá, còn bà nội tôi vốn con địa chủ. Hồi cải cách ruộng đất, ông nội từng bị quy sai vì lấy con địa chủ nên bị gông nhốt đi trên huyện ít tuần. Ngày đó, ở xã nhà bố tôi thuộc tầng lớp phong lưu vì con cán bộ huyện, nên ăn mặc được tươm tinh, quần kaki, có xe đạp Mifa, ông củng biết chưng diện nữa, đầu tóc lúc nào củng bóng mượt. Dân trong xã củng nể gia đình bố tôi ra mặt. Bởi vậy, dù nghe tiếng tăm không hay mấy về chuyện tình cảm bố tôi, ông bà ngoại và mẹ tôi củng đồng ý. Sau này, mẹ tôi hối hận về quyết định này lắm. Chẳng là, trước khi yêu bố tôi, có chú Quân công tác trong nghành quân đôi, có chức tước hẳn hoi, yêu mẹ tôi lắm. Chú thường xuyên biên thư qua lại với mẹ tôi, và lâu lại về thăm mẹ tôi. Băng đi thời gian không thấy thư từ qua lại, mẹ tôi củng đâm ra nghi nghờ. Sau này, gặp lại mới biết do chú bị điều chuyển công tác đột xuất về biên giới nên thư từ khó khăn, hơn nữa có lần ghé qua thăm mẹ tôi không gặp lại nghe người trong cơ quan bảo mẹ sắp lấy chồng người cùng quê, lần đó chú rất buồn về đơn vị ốm mất mấy ngày. Chú vóc người cao to và đẹp trai lắm, làm thơ và chơi đàn rất hay. Mẹ tôi vẫn không quên được mối tình đó. Bố mẹ tôi cưới nhau, cơ quan đứng ra tổ chức cho hai người. Ngày đó, kinh tế khó khăn cho nên họ chỉ làm ít bánh kẹo, thuốc nước, rồi mời đại diện gia đình hai bên và lãnh đạo cơ quan đứng ra chủ trì chứ không làm linh đình như thời nay. Sau ngày cưới, cơ quan mẹ tôi cấp cho bố mẹ tôi một căn phòng tập thể khẳng chừng đâu 10 m2, một cái giường 1m1ở ngay đầu khu tập thể. Bố mẹ tôi mua sắm thêm 2 cái bát, 2 đôi đũa, 2 cái nồi. Mầm mống gia đình của bố mẹ tôi bắt đầu từ đó. Sau này tách tỉnh Nghệ tỉnh, bố mẹ tôi chuyển sang Vinh để làm việc ở Sở thủy sản. Mẹ tôi do nhiễm chất độc gia cam nên 2 lần mang thai đầu tiên không giữ được. Mãi lần thứ 3 mang thai, phải kiêng khe và được mấy chị ban trong cơ quan chăm sóc mới giữ được. Và anh trai đầu của tôi đã ra đời trong niềm hạnh phúc vô bờ bến của bố mẹ tôi. Nhưng ngày sinh anh tôi ra, anh không khóc mà mặt tím bầm, bác sỹ nói do ngạt hơi. Các bác sỹ phải tát vào mặt mãi mới khóc được. Anh tôi sinh ra đầu to hơn người nên, các cô chú trong cơ quan cứ trêu Tuấn trốc ( đầu). Anh tôi khá đẹp trai, tính hiền lành lễ phép và ngoan nữa, nên nhiều người trong cơ quan thích chơi và cho quà. Khi anh tôi lên 3 tuổi, mẹ tôi mang thai tôi. Mọi người trong cơ quan ai củng đoán mẹ tôi sinh con gái, nhưng mẹ tôi cứ chắc nịnh là sẻ sinh con trai. Trước ngày mẹ sinh tôi 1 tháng bố tôi chở mẹ tôi về quê nội để sinh, vì nghỉ có ông bà chăm sóc đỡ phần nào vất vã. Cơ quan họ hỗ trở cho 2 yến gạo, mẹ tôi đều đưa hết về quê. Ngày ấy chủ yếu là ăn mì hột, có được gạo là quý lắm. Ông nội tôi giai đoạn đó đã nghỉ hưu, nhà lại đông con. Bố tôi là trưởng sau còn có tới 5 người em, 4 chú và một o. Một chú mất khi mới 8 tuổi vì bị bệnh nhiệm trùng uốn ván, ngày đó thuốc men khan hiếm biết vậy mà không thể cứu chữa được, chú tôi nghe nói là chơi cờ hay lắm, học toán rất giỏi, đó là chú kế bố tôi. Còn chú thứ 3, đi tham gia chiến trường Camphuchia, nhưng không may trong một lần đi chơi với bạn nhảy lên xe bị ngã nên mất. chú này đẹp trai nhất nhà. Bố tôi chỉ còn 2 chú và một O. Khi mẹ tôi về nghỉ sinh ở nhà ông nội, bố tôi phải đi đi về về củng vất vã, mà 2 yến gạo phải nuôi 5,6 người chỉ chưa đầy tháng đã hết, mà ông bà củng không mua gì để bồi bổ cho mẹ tôi. Mà chỉ có cơm ăn với muối khổ lắm, mẹ tôi phải che màn để, khóc một mình. Ngày mẹ chuyển dạ sinh tôi củng chỉ có một mình, may nhờ người bên xóm đưa lên trạm xá. Lên đến nơi khoảng 1 tiếng sau tôi ra đời, lúc ấy trời đã nhá nhem gần tối. Sinh tôi được chưa đầy một tháng, mẹ thấy cực quá, không đủ sửa cho con bú, nên bảo bố tôi đưa tôi lên cơ quan. Từ quê lên cơ quan trong ở Vinh là 30 km, bố tôi chở mẹ, trời mưa, mẹ ôm tôi ngồi sau khóc suốt dọc đường.
Bố tôi là người ham vui, chỉ thích bù khú với bạn bè để nhậu nhẹt cho nên việc nuôi dưỡng anh em tôi một tay mẹ săn sóc. Anh tôi do thiếu chất nên bị suy dinh dưỡng, người chỉ có da bọc xương, đầu to hơn người. Ngày đó đường sửa rất hiếm, mẹ tôi thương phải chắt nước cơm pha với muối cho anh tôi uống. Một tháng được cơ quan cấp cho bao nhiêu gạo đều dành để nấu cháo cho con. Mẹ tôi ít sửa nên tôi củng khóc đòi suốt vì đói, nên củng thường xuyên uống nước cơm. Có hôm, mẹ tôi đi làm về muộn, tôi đói khóc thét, o tôi lên giữ tôi thấy vậy không biết làm sao đành cởi cúc áo cho tôi bú, nhưng không có sửa tôi lại khóc thét , o cuống quá lấy nước gạo vừa mới vo xong pha với muối cho tôi uống. Sau bữa đó tôi bị tiêu chảy mất mấy tuần, khiến mẹ tôi càng khổ sở vì tôi hơn. Khi tôi chưa lên 2 tuổi mẹ tôi lại mang bầu, và sinh ra em gái tôi. Thời gian này kinh tế gia đình tôi có khá hơn, do bố tôi chuyển sang chạy vật tư nên củng dành giụm được ít vốn liếng.
Khu tập thể nơi gia đình tôi ở có một cái ao to của cơ quan dùng để nuôi cá để lấy giống và cải thiện đời sống nhân viên, đến dịp Tết là tổ chức kéo cá để chia cho các gia đình trong cơ quan . Ngày đó, bọn trẻ trong cơ quan chúng tôi thường kéo nhau ra bờ ao chơi, xem cá lên ăn. Năm ấy tôi sắp bước lên ba tuổi, củng theo anh trai tôi ra bờ ao chơi với bọn trẻ trong cơ quan. Mấy anh chị lớn hơn lội xuống bậc tam cấp để cho cá ăn, trong đó có cả anh tôi. Tôi thấy vậy lội theo anh, bậc tam cấp do nghập dưới nước lâu ngày rêu xanh phủ đầy, tôi mon men theo anh thì không may trượt ngã trôi ra ngoài ao, bọn trẻ trên bờ thấy vậy vỗ tay hoan hô” bây ơi thằng Hùng tập bơi kìa”, anh tôi thấy vậy chạy vào nhà mach với mẹ tôi là “ mẹ ơi ra xem em Hùng ta đang tập bơi ngoài ao kìa”. Mẹ tôi hốt hoảng biết là tôi chết đuối lao nhanh ra ao, vừa kịp lội xuống thì tôi củng gần chìm xuống dưới đáy. Mẹ vớt tôi lên khóc, bụng tôi thì căng tròn đầy nước, mặt tím ngắt. May lúc đấy bác Ngạc bí thư chi bộ đi qua thấy vậy bế xốc ngược tôi qua vai và xóc, một lúc thì tôi nôn thốc nôn tháo, bao nhiêu nước vàng nước xanh cứ thế chảy ra, tôi tỉnh lại dần. Kể từ đó bệnh tiêu chảy của tôi ngày càng trầm trọng. Người đã gầy lại càng xanh xao vàng vọt hơn do mất nước. Mới 3 tuổi mà tôi đã phải uống hơn cả mấy trăm viên thuốc tây, điều trị gần 3 tháng trời mới đở hẳn. Đường ruột tôi củng kém từ đó. Lên 5 tuổi mẹ cho tôi đi học mẫu giáo, tôi với mấy đứa bạn trong cơ quan đi học được hai hôm thì đánh nhau với mấy đứa trong nhà trẻ. Tôi xô một cậu ngã xuống nền, thấy nó bị chảy máu, tôi liền bảo cả hội trốn học về. Cô giáo đến cơ quan báo, bố mẹ tôi và mấy bác liền đi tìm. Nhà trẻ cách cơ quan tôi đâu chừng 500 m, bon tôi chạy liền một mạch về. Tôi rủ cả hội trốn trong hội trường. Thằng Cương vì sợ chuột nên khi mấy đứa rúc phía sau cánh gà của hội trường thấy con chuột chạy ra, thằng Cương sợ quá khóc thét , nên bọn tôi bị lộ. Lần đó về tôi và mấy đứa bị một trận đòn nhừ tử. Sau hôm đó, bố mẹ bắt tôi ở nhà luôn. Lên 6 tuổi, tôi củng chưa được cho đi học lớp 1 vì mẹ thấy tôi nhỏ quá. Mà tôi thì thích đi học lắm. Mổi lần anh tôi đi học về tôi hay hỏi anh tôi học ở trường có vui không, bạn có đông không. Môi lần mẹ tôi bày cho anh tôi học, tôi cứ xấn một bên đê bắt chước anh tôi đọc. Anh tôi đọc lên tôi bắt chước một vài lần là nhớ và đọc lại được ngay. Mẹ thấy vậy, mới cho tôi đi học lớp 1.
Ngày đi học đầu tiên, bố chở tôi đi. Cảm giác tôi hôm đó vui sướng lạ thường, đến cổng trường tôi thấy củng có rất nhiều bạn được bố hoặc mẹ đưa đến trường, nhiều bạn khóc đòi về. Tôi thì bảo bố về đi để con tự vào. Cô giáo đón tôi ngoài cửa lớp, cô người dong dỏng cao, da trăng, mái tóc dài giống mẹ tôi. Cô dẫn tôi vào và giới thiệu với cả lớp, và được bố trí ngồi bàn đầu vì tôi nhỏ quá.
Vì lúc nhỏ không được bú sữa mẹ nhiều nên tôi sinh ra tật mút tay. Cú hễ mổi lần đói là tôi cứ cho ngón tay cái vào miệng để nút, tôi mút nhiều đến nổi ngón tay cái mòn đi chỉ to bằng ngón trỏ. Thói quen xấu đó tôi không thể nào bỏ được, dù mẹ tôi đã dùng nhiều hình thức để cai tật xấu đó của tôi. Nhiều lần ngồi học trong lớp tôi đói quá, biết là xấu nhưng không kiềm chế được cứ cúi mặt xuống gầm bàn để mút. Cô nghỉ tôi ăn quà trong lớp nên đã gọi lên phạt, đứng trên bục giảng cả tiết học. Mãi tới tận năm tôi học lớp 4 mới bỏ được tật này vì thấy bạn trong lớp trêu nhiều quá nên tôi bảo mẹ mua cho tôi một hộp sữa uống xong tôi hứa sẻ bỏ, và tôi dã quyết tâm bỏ được.