Để kể cho đồng chí nghe câu chuyện nhỏ nhỏ đời tôi.
+ 18 tuổi, đội sổ của lớp. 2.5 tháng rưỡi trc khi thi đại học, thi thử cộng điểm 3 môn dc 10 điểm. Cày ngày cày đêm + may mắn nên đậu ĐH.
+ 19 tuổi, thếu 0.01 điểm trung bình để xét chuyên ngành (trường kinh tế HCM có cái màn học 1.5 năm rồi mới xét chuyên ngành bằng điểm)
+ Cũng năm 19 tuổi đi buôn đầu đời, bị lừa hàng đểu, bị hư, lỗ nhẹ
+ 20 tuổi, làm ăn với bạn cấp 3 - chơi lớn, bị nó ôm 80 củ trốn.
Ko buồn báo gia đình, cắn rang đi làm culi trả nợ
+ 22 tuổi, người ta thì sắp ra trường - tôi nợ 14 môn
+ 23 tuổi, vẫn chưa xong bằng, còn nợ lại vài môn. Ngửa tay xin tiền nhục quá, quyết tâm đi làm mà bằng thì d' có, phải vác xác đi sale bánh snack của C2. Sau đó lăn lộn đầu đường xó chợ các tỉnh miền đông bán xà bông - bột giặt, lặn ngụp từ 4h sáng tới 8h tối, ngày hơn trăm cây.
+ 24, 25, 26: làm sale supervisor chán, qua bên bank làm kiều hối, làm chán về học cao học, và giờ đang ở hà lan bằng tiền học bổng
8 năm từ 19 đến 26, là 8 năm lặn ngụp lên voi thì ít mà xuống chó thì nhiều, và... cũng d' có bóng hồng nào bên cạnh vì mấy em nó chê ko bảnh trai, ko rủng rỉnh, đi xe ghẻ nên ko thèm nhòm ngó. Tôi d' quan tâm, chỉ khinh khỉnh cười nhạt mà làm chuyện của mình. Tôi tự biết là tôi chịu khổ ko phải do gia đình ko support dc, mà là do... thích tự bươn chải để chứng minh cho các cụ "hổ phụ ko sinh khuyển tử". Các cụ tay trắng, ko học hành gì nhiều dựng cơ đồ dc thì tôi cũng phải tay trắng thành đại ngihệp - Con phải mạnh hơn cha.
Lúc lặn ngụp như chó chết ngoài đường, ko thấy em nào. Đến lúc ngóc đầu dậy thì các em cũng bắt đầu đến. Đấy là đời... cho nên, đừng oán trách gì, cứ lầm lũi mà rèn luyện. Làm trai, trời có sập xuống chết, cũng phải hiên ngang mà chết nhé