Nhất Niệm đã viết:
Từ đêm qua tới giờ chị thấy lời của đức Từ Phụ nói quá đúng, em ạ!
Để họ hiểu hơn về Thầy, chị đã chia sẻ với họ là hôm đầu tiên chị đến chùa, chị đã đến với bộ đồ thể thao, cùng đôi dép lào lếch xếch! Hôm đó chị đến và muốn thỉnh 1 vật, và Thầy đã bỏ dở bữa trưa đứng dậy lục hết mọi chổ tìm cho chị vật chị muốn thỉnh! LÚc tìm ra, Thầy nói chị cầm lấy đi, ko cần phải cúng dường gì cả! Chị nói chị phải cúng vì chị muốn cúng, nhưng chị ko hay đem tiền mặt trên người! Lúc ấy chị chỉ có $1 mà thôi, lại ăn mặc lếch xếch mà Thầy đã tiếp đón chị nồng hậu, bỏ cả bữa trưa để tìm đồ cho chị gần 30 phút, mà lại ko có mang theo tiền mặt trên người! Em biê't hình ảnh đó rồi: quần áo ko mượt mà mà lại ko có tiền trên người là hình ảnh thế nào (và đó là lần đầu Thầy đã tiếp xúc với chị, ko biết 1 tí gì về chị cả), vậy mà Thầy đã tiếp đón nồng hậu! THì lúc ấy chị dc họ nói rằng họ thấy cho dù chị mặc quần áo rách nát thì cũng ko ai dám coi thường chị do họ thấy ở chị có nét gì đó mà khiến người khác phải nể! Chị nghĩ đó là điều biện luận vô lý cho sự muốn phá hòa hợp TĂng! Họ là người đã từng thành đạt trong thương trường mặc dầu chính họ ko có học hành gì (chỉ là thời vận dc lên rồi xuống mà thôi) mà lại coi thường tất cả các bác lớn tuổi tại đó nên gọi họ là "đồ bá dơ". Chị nghe họ gọi các bác là đồ bá dơ chị đã rất ko vui! Đem tâm xã hội vào chốn Tu hành mà làm lộn xộn cả lên!
Rồi thêm nữa là mấy tuần sau đó chị cũng đã đến chùa để đem kinh đến ấn tống! Thầy lúc ấy đang mở cuộc từ thiện quyên góp để giúp cho những người nghèo! Thầy đã tổ chức 1 bữa ăn chay tại 1 nhà hàng và có bán vé! CHính Thầy hôm đó cầm vé mời chị đóng góp, nhưng chị đã nói chị ko đem theo tiền mặt, với lại chị ko hiểu rõ về mục đích từ thiện lúc dc mời nên nếu chị góp là ko phải tự nguyện từ tâm mà làm theo phong trào là điều chị ko tin vào, nên chị đã ko góp! Họ khi biê't dc chi từ chối ko mua vé mà chính Thầy hỏi như thế đã giật mình do họ nói có lẽ chị là người duy nhất mà từ khước Thầy như thế do ko ai khác dám làm! Thầy hỏi là phải mua do em biết người VN rồi, đa số là nể hay sợ mất mặt mà mua chứ lắm người có thực lòng muốn tự nguyện đâu! Nhưng chị đã ko vậy, đã từ chối ko có mua. Nhưng Thầy vẫn tiếp đón chị nồng hậu, và mong chị đến chùa sau đó, chứ có hằn học gì đâu! Như thế những lời nói về Thầy chị đều đặt câu hỏi!
Em nên tin vào kinh sách và tu theo đó, em a. Điều này chứng tỏ đức Từ Phụ quá cao siêu nên đã biết trước quá rõ nên cảnh tĩnh chúng ta!
Dòng em in đậm bự nhất : Các vị này chắc cũng đã thấy được nét đặc biệt của chị : đó là sự thuần thành, tín tâm, và ẩn trong đó là 1 ý chí quyết tâm vãng sinh mạnh mẽ.
Dòng thứ 2 in đen : Đối với hạng người vô minh đó, em chỉ cười khẩy , nhủ thầm trong bụng : Họ không xứng đáng nói chuyện với em . Em biết như thế là em còn chấp, nhưng cái chấp của em vẫn nhỏ hơn rất nhiều so với cái vô minh của họ. Họ nghĩ sao mà có thể đẹm chuyện đời bàn qua chuyện đạo ? Cái sự nghiệp bé nhỏ của họ thì làm sao sánh được với sự nghiệp sinh tử to lớn kia chứ ? Giàu có như BillGate, Warren Buffet mà vẫn còn giới hạn chỉ là phước báu thế gian, thì họ làm sao có thể nghĩ bàn được những cái mà mình đang là được chị. Bởi vậy em giờ rất kính trọng người biết Đạo, dù họ là người nghèo, còn những người giàu cỡ nào mà không biết nhân quả, ta đây , em tự xếp họ vào dạng " chưa cần nói chuyện đến ", vì có nói họ cũng chẳng hiểu gì chị à ...
Sẵn đây em kể cho chị nghe 2 câu chuyện này :
_ Hôm trước có 1 người đi bán bánh dạo ngang qua nhà em, mẹ em bảo em ra mua vì đó là loại bánh mà mẹ em thích. Khi ra mua thì em tự nhiên nghe tiếng niệm Phật ở đâu. THì ra là người bán bánh đó vừa đi bán, vừa mang theo 1 cái máy niệm Phật để vừa bán vừa nghe chị à. Thật sự lúc đó em rất xúc động và kính trọng vô cùng người bán bánh đó. EM đã mua nhiều hơn số bánh mà mẹ em yêu cầu với 1 mong ước duy nhất là để người bán bánh mau được về nhà ( hôm đó trời rất nóng, 34 độ C mà phải đi nắng thì chị biết cưc thế nào rồi đó ) , và khi mua xong em chúc cho người bán bánh mau bán được hết số bánh còn lại. Chị thấy đó, chỉ là 1 người bán bánh bình thường mà đáng quý biết chừng nào .
_ Câu chuyện thứ 2 là về tầng lớp nhà giàu khi em đi từ thiện. Họ mang tiếng là đi từ thiện, nhưng em thấy họ chẳng có chút lòng từ thiện nào cả. Khi đi , họ luôn tỏ thái độ là người trên, lúc nào cũng chỉ tay 5 ngón, và luôn bắt người khác phải chờ đợi ( họ là người lên xe cuối cùng ) trong chuyến đi. Rõ ràng họ không có sự hòa đồng, hòa mình với người khác. Họ còn thấy " tôi giàu, anh nghèo, tôi bỏ của, thì anh phải bỏ sức, t đóng nhiều tiền rồi thì không bỏ sức nữa " , chứ khơng xốc vác vào chia sẻ công việc với mọi người. Em nói thật 1 câu , họ làm chẳng qua vì họ biết luật Nhân quả, rằng : làm phước thì sau này sẽ giàu , chứ họ không cầu đạo giải thoát Tối thượng chị ạ. Họ chỉ muốn tích phước để kiếp sau hưởng tiếp thôi. Hay 1 điều là họ ứng dụng những khả năng " mồm mép " mà họ học được trong kinh doánh khá giỏi, lấy lòng người ta rất nhanh nên những ngưới ít tiền đóng góp hơn phải bỏ sức ra nhiều lắm . Bởi vậy, em thấy trong công tác từ thiện mà còn như vậy, thì ngoài đời còn khốc liệt đến thế nào?
Chị NN : nay em giải quyết được âu lo trong lòng em, và em biết đó là điều đúng ; lượn qua TGVH lại đọc được rất nhiều bài hay của các bạn và thấy chị " oanh tạc " topic Chú Đại Bi hay quá ^^ .... Hihi .... Nay em vui lắm chị ... Tín tâm của em đã khôi phục và tăng trưởng hơn sau mỗi lần vượt qua được những khó khăn thử thách, em mừng ghê chị ơi ^^ ...