Ca mà đc làm lại, ca sẽ học người tình trăm năm của coco87
Thuê người đẻ thuê chứ ko cưới vợ về làm gì
Thèn đó khôn thật, đúng zai Mỹ
Hoặc ca sẽ nghe lời ba, chọn cưới người "môn đăng hộ đối" chứ ko tự tin 1 cách ngu xuẩn như vậy
Môn đăng hộ đối ở đây ko chỉ tiền bạc mà là gia đình đầy đủ, bố mẹ ko ly hôn, ko vợ 2 vợ 3.
Hồi đó tuổi trẻ nông nổi nên coi nhẹ mấy cái này.
Nhưng là do thiếu hiểu biết thôi. Đây là lỗi ý thức hệ cực kỳ khó cải bằng sức người sức của. Hoặc mê tín chút thì là lỗi mồ mả rất khó cải.
Ở những gia đình gia giáo nề nếp, họ chỉ cưới 1 lần thôi. May nhờ rủi chịu. Ko hợp thì cải tạo cho hợp.
Bố mẹ họ vậy nên sau này khi rơi vào tình huống gần giống vậy thì họ cũng sẽ lựa chọn như vậy.
Còn ở những gia đình khác, khi có chuyện ko như ý, họ sẽ ko nhìn ra lỗi của bản thân mà chỉ chăm chăm đổ lỗi cho đối tác. Khi có chuyện, họ chỉ nghĩ đến li hôn mà ko bao giờ muốn dung hòa. Sẵn sàng tung hê tất cả và làm lại từ đầu.
-------
Tôi chẳng có gì nhiều đâu
Cho chuyến hành trình trên sân ga tuổi trẻ
Vài ba cái áo cái quần sạch sẽ
Quyển sách mà tôi từng kể cho em
Và một cuốn sổ trắng
Tôi sẽ viết đầy thêm.
Sảnh tiễn về đêm
Tôi bắt gặp những dáng hình vội vã
Những ánh mắt, những con người xa lạ
Nhìn tôi cảm thông
Khi chuyến tàu cuối cùng
Tôi-không ai đưa tiễn.
Tôi sợ hãi vô cùng những nỗi niềm bịn rịn
Sợ ánh nhìn tha thiết của em
Người con gái mắt đen
Tôi đã quen như là hơi thở
Nhớ thương vô cớ
Hình như là sẽ níu bước chân tôi.
Cứ để tôi đi qua bao núi bao đồi
Những miền đất mang tên là khát vọng
Cho thỏa giấc mộng
Gã trai cuồng si
Khi tôi chẳng biết làm gì
Tuổi trẻ thì nông nổi…
Em từng bảo tôi rằng cuộc sống này chật chội
Mệt mỏi và muộn phiền
Tháng ngày quẩn quanh cơm áo gạo tiền
Giá mình bỏ đằng sau tất cả
Cho chuyến hành trình không vội vã
Về vùng đất của mặt trời.
Câu chuyện tào lao em đã quên rồi
Nhưng tôi thì vẫn nhớ
Làm thế nào vượt lên ngàn nỗi sợ
Khi ta chẳng thỏa mãn chính mình
Nếu cứ sống bình bình
Có còn coi là sống?
Ưu tư chất thành đống
Bao thuốc hết rồi chẳng đốt nổi nữa đâu
Sống trọn vẹn và yêu ai đó nặng sâu
Điều ấy tôi từng nghĩ đến
Nhưng để rồi lỡ hẹn
Khi chỉ nghĩ thôi mà chẳng dám làm gì.
Này, em có muốn cạnh tôi trong những chuyến đi?
Như đàn chim thiên di
Tìm nơi nào ấm áp
Chạm vào đời thô ráp
Yêu mến những miền xa
Không còn là tôi-em, mà sẽ là “chúng ta”
Sống trọn vẹn quãng đời người ta ngợi ca mà gọi là tuổi trẻ.
Câu trả lời của em là không thể
Tôi biết điều đó rồi
Khi sảnh chờ hôm nay vắng bóng một người
Tôi còn biết làm gì, ngoài nụ cười thường trực
Nỗi buồn tự nhiên khiến tôi tức ngực
Nỗi buồn những kiếp người sợ hãi đi xa.
Xin em hãy coi tôi như chuyện cũ đã qua
Quên tôi như quên gã ngốc
Ném mình vào cuộc đời trần tục
Tha phương tìm câu trả lời
Ta là ai ở giữa cuộc đời
Tôi sẽ biết, còn em thì không biết…
(Ngay cả điều đó cũng nhiều khi chết tiệt
Em cần gì tha thiết của riêng tôi?)
Tôi chẳng có gì nhiều |Trần Việt Anh
Trích