vợ chồng

Trao đổi về phong tục, tín ngưỡng
Trả lời bài viết
KMD
Ngũ đẳng
Ngũ đẳng
Bài viết: 1741
Tham gia: 11:03, 25/04/14

vợ chồng

Gửi bài gửi bởi KMD »

Bí mật mang tên "SHMILY"

Ông bà tôi đã cưới nhau được hơn nửa thế kỷ. Họ hàng ngày đều hay chơi một trò chơi rất đặc biệt: một người viết từ “SHMILY” ở bất kỳ nơi nào và người kia sẽ đi tìm.

Ông bà tôi viết từ đó lên cửa sổ, lên hơi nước còn đọng lại trên gương. Có lần, bà tôi còn lật từng tờ giấy nháp trên bàn để tìm thấy “SHMILY” được viết nắn nót trên tờ cuối cùng.

Những mảnh giấy nhỏ với chữ “SHMILY” được viết nguệch ngoạc khắp nơi trong ngôi nhà. Chẳng biết từ bao giờ, từ “SHMILY” bí ẩn dường như đã trở thành một phần không thể thiếu trong ngôi nhà của ông bà tôi. Và một ngày, tôi đã biết bí mật về từ tưởng chừng vô nghĩa đó.

Ông bà tôi vẫn tiếp tục trò chơi đi tìm từ “SHMILY” cho đến khi bà mắc bệnh ung thư. Bà tôi yếu dần và đến lúc không thể đi lại được nữa. Một ngày kia, chúng tôi phải chấp nhận sự thật quá đau lòng. Bà tôi qua đời. Chữ “SHMILY” được viết nguệch ngoạc màu vàng trên một dải lụa hồng đặt cạnh giường bà vào hôm bà mất.

Sau khi tất cả họ hàng và những người quen biết ra về, ông tôi lại gần nơi bà nằm và hát cho bà nghe. Ông hát mà không khỏi nghẹn giọng. Tôi không bao giờ quên được khoảnh khắc ấy, khi biết rằng tình yêu là vĩnh cửu.

Tôi quyết định hỏi ông tôi sau bao năm thắc mắc về ý nghĩa của “SHMILY”. Đó cũng là lần đầu tiên sau bao nhiêu năm, tôi được biết “SHMILY” đơn giản là “See How Much I Love You” (Hãy xem anh yêu em nhiều đến nhường nào).

Theo Phụ Nữ Việt Nam
Được cảm ơn bởi: Tudotutronghanhphuc, H_T_N_297, Info@
Đầu trang

KMD
Ngũ đẳng
Ngũ đẳng
Bài viết: 1741
Tham gia: 11:03, 25/04/14

vợ chồng

Gửi bài gửi bởi KMD »

Cổ học tinh hoa
Nguyễn Văn Ngọc & Trần Lê Nhân

Đạo vợ chồng

Lư phu nhân, vợ ông Phòng Huyền Linh là người tuyệt đẹp và có đức hạnh.

Ông lúc tuổi trẻ hàn vi lắm. Một khi ốm nặng tưởng đã sắp chết, ông gọi Lưu thị đến bảo rằng:

- Tôi bệnh nguy quá, nàng tuổi còn trẻ không nên ở vậy, liệu mà ăn ở cho tử tế với người chồng sau.

Lư thị nghe nói, nức nở khóc. Đoạn vào trong màn khoét một mắt bỏ đi, có ý tỏ cho chồng biết rằng dù chồng bất hạnh có chết, cũng không lấy ai nữa.

Không bao lâu, ông Huyền Linh khỏi bệnh.

Sau ông thi đỗ, làm quan đến chức Tể tướng. Ông một niềm yêu mến, kính trọng Lư thị vô cùng, không hề lấy người tì thiếp nào nữa.

Người ngoài cho thế là tại ông sợ Lư thị có tính hay ghen.

Chính vua Đường Thái Tôn, muốn thử Lư phu nhân, một hôm cho hoàng hậu gọi vào bảo:

- Theo phép thường, các quan to vẫn có tì thiếp. Quan nhà ta tuổi đã cao, vua muốn ban cho một người mỹ nhân.

Lư thị nhất quyết không nghe. Vua nổi giận mắng rằng:

- Nhà ngươi không ghen thì sống, mà ghen thì chết.

Rồi sai người đưa cho một chén rượu, giả làm chén thuốc độc, phán rằng:

- Đã vậy thì phải uống chén thuốc độc này.

Lư thị không ngần ngại chút nào, cầm chén, uống hết ngay. Vua thấy thế, nói:

- Ta cũng phải sợ, nữa là Huyền Linh.

Lời bàn:

Tưởng mình sắp chết, thấy vợ trẻ trung, không muốn để cho ở vậy thế là quá yêu thương vợ, thể tất cho vợ lắm. Sợ chồng tiếc đẹp, chết đi không dứt, mà khoét mắt để tỏ ra thành tật cho yên lòng chồng, thế là chí tình và nhất tâm với chồng lắm.

May khỏi bệnh, sau lại làm đến Tể tướng, ông chỉ biết có bà mắt khoét, không thiết gì đến tì thiếp xinh đẹp, thế là ông muốn giữ cho được trọn vẹn cái tình đối với bà. Còn bà không muốn để cho ông có tì thiếp, tuy gọi là thói ghen thường tình, nhưng cũng là vì chung tình với ông, không muốn cùng ai san sẻ mối tình nữa. Quý thay! Đôi vợ chồng này, chân tình và chí tình, suốt đời kính yêu nhau, vợ chỉ biết có chồng, chồng cũng chỉ biết có vợ, chồng một vợ một, không những thoát khỏi cái nạn “đa nhân duyên nhiều đường phiền não” mà còn gây được cái hạnh phúc lâu dài cho thân, cho gia đình, cho con cháu sau nữa.
Được cảm ơn bởi: H_T_N_297, Tudotutronghanhphuc
Đầu trang

KMD
Ngũ đẳng
Ngũ đẳng
Bài viết: 1741
Tham gia: 11:03, 25/04/14

vợ chồng

Gửi bài gửi bởi KMD »

A HUSBAND AND WIFE HAVE BEEN

A husband and wife have been living together for 30 years. On the 30th anniversary of their marriage the wife, as usual, has baked the bun – she baked it every morning, it was a tradition. During the breakfast she cut it across, buttered both sides, and, as usual, gave the top to the husband, but her hand stopped halfway…

She thought: “On the day of our 30th anniversary I want to eat this rosy part of the bun; I was dreaming about this for 30 years. Finally, I was an exemplary wife for 30 years and I raised good sons for him. I put so much efforts and health for the well-being of our family.”

So she made a decision and gave the bottom of the bun to her husband, but her hands trembled – breaking the 30-year-old tradition! Her husband took the bun and said to her:

-What a wonderful gift you gave me today, my dear! 30 years I did not eat my favourite –bottom- part of the bun, because I thought that it rightfully belongs to you.

(WWW.INSPIRATIONALSTORIES.EU)
Được cảm ơn bởi: H_T_N_297, Tudotutronghanhphuc
Đầu trang

KMD
Ngũ đẳng
Ngũ đẳng
Bài viết: 1741
Tham gia: 11:03, 25/04/14

vợ chồng

Gửi bài gửi bởi KMD »

Khắc hạnh phúc lên bánh quẩy

Năm đó, người vợ ngã bệnh, người chồng dùng xe ba gác đẩy vợ vào trấn để tìm phòng khám bệnh. Sau khi anh vét tất cả tiền xu trong túi ra, thầy thuốc cuối cùng cũng tiêm cho vợ anh một mũi, còn nhét cho cô hai túi thuốc Đông y bọc trong gói tre vàng.

Người chồng kéo chiếc xe rời đi, người vợ vẫn nằm yên trên xe. Băng qua một con đường nhỏ, rẽ sang phải, rồi lại băng qua một con đường nhỏ, có một mùi hương rất thơm bay tới. Người chồng nuốt nước miếng, ngập ngừng vài giây rồi dừng bước, quay đầu hỏi: “Có muốn ăn bánh quẩy không?”

Người vợ nằm trên xe vốn cũng đã lén nuốt nước miếng, đột nhiên nghe tiếng chồng hỏi, sững sờ một hồi, lắc đầu: “Không ăn, không muốn ăn”. Người vợ ấn vào trong túi có vài củ khoai lang nóng hổi: “Đây là khoai lang nè, nếu như tôi đói sẽ chỉ ăn khoai lang”. Người vợ hiểu rõ, túi tiền của chồng mình ngay cả một mảnh tiền xu cũng không có, làm sao có tiền mua bánh quẩy.

Người chồng nhìn vợ, tựa như lập tức thấy được tâm can của cô. Người vợ cảm thấy xấu hổ, cúi đầu. Chết thật, mùi thơm quyến rũ ấy cứ bay qua đây, người vợ không cầm được lại nuốt nước miếng.

Khi chiếc xe được đẩy đến bên đường, dựng cho ổn định, người chồng sải bước hướng về cái quán chiên bánh quẩy nho nhỏ bên góc đường. Ánh mắt người vợ đuổi theo bóng lưng dài và rộng của chồng, nhìn chằm chặp vào người chồng đang đứng trước cái quán ấy.

Người vợ đỏ mặt, xấu hổ đến nỗi nhắm mắt lại: “Trời ơi, chúng ta không phải là ăn mày, sao anh lại có thể chai mặt đi ăn xin người khác chứ!”. Mở đôi mắt ra, người vợ nhìn thấy anh chồng cười cười giơ bánh quẩy lên đi về phía mình.

Người vợ tức giận, lắc đầu: “Tôi không ăn. Tôi không phải ăn mày, không ăn những thứ đi xin”. Người chồng lớn tiếng nói: “Ai bảo bánh quẩy này là đồ ăn xin, là anh lấy thuốc để đổi”.

Người vợ kinh ngạc: “Lấy thuốc để đổi? Vậy lúc anh hút thuốc thì phải làm sao?”. Người chồng hút thuốc đã nhiều năm rồi, người ta nói “Người là sắt, cơm là thép”, người chồng lại nói “Người là sắt, thuốc là thép”. Trong mắt anh chồng, thuốc quan trọng hơn cơm.

Khi mệt, người chồng hút một điếu, liền thấy khỏe mạnh; khi đói, người chồng hút một điếu, liền thấy no. Thuốc mà người chồng hút là cây thuốc nhà tự trồng, sau khi phơi khô, lá cây thuốc lá cắt thành tơ cho vào túi nhựa nhỏ rồi lại bỏ trong túi, lúc muốn hút, cầm tờ giấy cuộn thành “loa tròn”.

Người chồng cười: “Một ngày, nửa ngày không hút thuốc, cũng không thể chết. Nếu không thể nhịn, nghiện thuốc đến không chịu nổi, thì anh sẽ đập vài cái lá khô bên đường cuộn thành loa tròn, không phải cũng có thể hút để đáp ứng nhu cầu sao…”. Người chồng cầm bánh quẩy đưa cho vợ: “Mau ăn đi, nhân lúc còn đang nóng, vừa thơm lại vừa mềm”.

Người vợ nói: “Chúng ta chia ra ăn đi, anh một nửa, em một nửa”. Người chồng lắc đầu lia lịa: “Không, anh không thích ăn những thứ đầy dầu như thế này, em mau ăn đi”.

Người vợ căn một miếng, đôi mắt ngấn lệ đi, muốn lau, nhưng lại không lau. Người chồng còn vui vẻ hỏi: “Có thơm không, có ngon không?”. Người vợ buột miệng: “Đắng, rất đắng”.

Người chồng suýt nữa nhảy cẫng lên: “Đắng? Sao lại có thể đắng, anh đã kêu chủ tiệm nướng một cái bánh ngọt nhất, thơm nhất mà”. Người vợ ngước đầu lên, chân mày chau lại: “Không tin, anh tự thử đi”.

Người vợ dùng sức xé ra nửa miếng, mạnh mẽ nhét vào miệng chồng. Người chồng nhai, rồi lại nhai, ơ, thật kỳ lạ, nó không đắng, vừa ngọt lại vừa thơm, còn ấm nữa.

Nhìn thấy dáng vẻ của người chồng, đột nhiên, người vợ bật cười. Người chồng lúc đó đã hiểu là tại sao. Người vợ chỉ là “gạt” chồng để chia sẻ bánh quẩy đó mà thôi, gạt người chồng ăn nửa còn lại của cái bánh…

Người chồng trong câu chuyện này, là bố tôi lúc 30 năm trước. Người vợ trong câu chuyện này, là mẹ tôi lúc 30 năm trước. Câu chuyện này bố đã kể tôi nghe “9999” lần, mẹ cũng kể tôi nghe “9999” lần. “Phiên bản” mà hai người họ kể có chút sai lệch.

Bố tôi luôn bỏ qua tình tiết ông ấy dùng số thuốc yêu thích ấy để đổi lấy bánh quẩy, nhưng lại liên tục kể chi tiết về việc mẹ đã gạt ông ấy ăn bánh quẩy. Mẹ tôi thì luôn nhấn mạnh tình tiết bố đã dùng số thuốc để đổi bánh quẩy như thế nào, nhưng lại bỏ qua khoảnh khắc bà đã gạt ông ấy ăn bánh quẩy.

Trên đây là câu chuyện về chiếc bánh quẩy truyền nhau trên mạng, nó đã làm cảm động biết bao nhiêu người.

Hạnh phúc là gì?

Hạnh phúc, không phải là áo ấm đồ ăn ngon, hay bạc triệu dắt lưng, không phải là vinh hoa phú quý, không phải là lái xe xịn, ở biệt thự!

Hạnh phúc là khi ta khóc thì có người đau, khi ta mệt có người để dựa, mỗi nguyện vọng nho nhỏ, có người giúp ta thực hiện.

Hạnh phúc là có người yêu và hiểu mình, cho dù người đó có bao nhiêu, cũng đều lấy thứ tốt nhất đưa cho mình.

Phong cảnh có đẹp, nếu như không có người cùng thưởng thức, thì không có gì lạnh lẽo hơn thế. Cuộc sống có tốt, nhưng không có ai cùng chia sẻ, thì không có gì ảm đạm hơn như vậy. Tháng ngày đau khổ, nếu có người bên cạnh, thì còn gì hạnh hơn.

Hạnh phúc là một loại cảm gphúc iác, không liên quan tới giàu nghèo. Tình yêu không cần phải lãng mạn, không cần kinh thiên động địa, chỉ cần tay trái nắm tay phải, không buông không bỏ, không đổi không dời!

Tiền dĩ nhiên là quan trọng, nhưng nó chỉ là nhu cầu cuộc sống. Miễn là bạn có hai đôi tay chăm chỉ, bao nhiêu cũng có thể kiếm được, nhưng người yêu, nếu bỏ lỡ, bạn sẽ không bao giờ tìm thấy được nữa.

Tiền chỉ là để thỏa mãn vật chất, còn hạnh phúc mới là thỏa mãn tinh thần. Tình yêu thật sự, không cần tiền mua, tấm lòng thật sự, tiền càng không mua được. Phụ nữ đẹp chẳng bằng có cuộc sống tốt đẹp; có tiền tiêu, không bằng có người yêu thương!

Hạnh phúc rất đơn giản, một cái ôm ấm áp, một bờ vai đáng tin! Bạn ơi, bạn hiểu chứ!

Tuệ Tâm, theo SOH

https://www.youtube.com/watch?v=xIISmnf ... risbyNight
Được cảm ơn bởi: H_T_N_297, trangross, Tudotutronghanhphuc, tqla89
Đầu trang

KMD
Ngũ đẳng
Ngũ đẳng
Bài viết: 1741
Tham gia: 11:03, 25/04/14

vợ chồng

Gửi bài gửi bởi KMD »

Lấy chồng chung
Tác giả: Hồ Xuân Hương

Kẻ đắp chăn bông kẻ lạnh lùng,
Chém cha cái kiếp lấy chồng chung.
Năm chừng mười hoạ hay chăng chớ,
Một tháng đôi lần có cũng không.
Cố đấm ăn xôi xôi lại hỏng,
Cầm bằng làm mướn mướn không công.
Nỗi này ví biết dường này nhỉ,
Thời trước thôi đành ở vậy xong.

/\ /\ /\

Bài thơ thứ nhất
Tác giả: T.T.Kh.

Thuở trước hồn tôi phơi phới quá,
Lòng thơ nguyên vẹn một làn hương...
Nhưng nhà nghệ sĩ từ đâu lại,
Êm ái trao tôi một vết thương.

Tai ác ngờ đâu gió lại qua,
Làm kinh giấc mộng những ngày hoa,
Thổi tan tâm điệu du dương trước
Và tiễn Người đi bến cát xa.

Ở lại vườn Thanh có một mình,
Tôi yêu gió rụng lúc tàn canh;
Yêu trăng lặng lẽ rơi trên áo,
Yêu bóng chim xa, nắng lướt mành.

Và một ngày kia tôi phải yêu
Cả chồng tôi nữa lúc đi theo
Những cô áo đỏ sang nhà khác,
- Gió hỡi! Làm sao lạnh rất nhiều?

Từ đấy không mong, không dám hẹn
Một lần gặp nữa dưới trăng nghiêm,
Nhưng tôi vẫn chắc nơi trời lạ,
Người ấy ghi lòng: “Vẫn nhớ em!”

Đang lúc lòng tôi muốn tạm yên,
Bỗng ai mang lại cánh hoa tim
Cho tôi ép nốt dòng dư lệ
Rỏ xuống thành thơ khóc chút duyên?

Đẹp gì một mảnh lòng tan vỡ
Đã bọc hoa tàn dấu xác xơ!
Tóc úa giết dần đời thiếu phụ...
Thì ai trông ngóng, chả nên chờ!

Viết đoạn thơ đầu lo ngại quá
Vì tôi còn nhớ hẹn nhau xưa:
- “Cố quên đi nhé, câm mà nín
Đừng thở than bằng những giọng thơ!”

Tôi run sợ viết, lặng im nghe
Tiếng lá thu khô siết mặt hè
Như tiếng chân người len lén đến.
- Song đời nào dám gặp ai về!

Tuy thế, tôi tin vẫn có người
Thiết tha theo đuổi nữa, than ôi!
Biết đâu... tôi: một tâm hồn héo,
Bên cạnh chồng nghiêm luống tuổi rồi.

/\ /\ /\

https://www.youtube.com/watch?v=HOIv5_lPNIM
Được cảm ơn bởi: Tudotutronghanhphuc
Đầu trang

KMD
Ngũ đẳng
Ngũ đẳng
Bài viết: 1741
Tham gia: 11:03, 25/04/14

vợ chồng

Gửi bài gửi bởi KMD »

“Every heart sings a song, incomplete, until another heart whispers back. Those who wish to sing always find a song. At the touch of a lover, everyone becomes a poet.”
— Plato

“There is no more lovely, friendly, and charming relationship, communion or company than a good marriage.”
— Martin Luther

“To get the full value of joy you must have someone to divide it with.”
— Mark Twain

“The ideal that marriage aims at is that of spiritual union through the physical. The human love that it incarnates is intended to serve as a stepping stone to diving or universal love.”
— Mahatma Gandhi

“Men marry women with the hope they will never change. Women marry men with the hope they will change. Invariably, they are both disappointed.”
— Albert Einstein

“A successful marriage requires falling in love many times, and always with the same person.”
— Mignon McLaughlin

“Sensual pleasures have the fleeting brilliance of a comet; a happy marriage has the tranquility of a lovely sunset.”
— Ann Landers

"If I am asked what I think about family life after 25 years of marriage, I can answer with equal simplicity and conviction, I am for it." The Queen's Silver Wedding speech at the Guildhall, November 1972.

“I am a very committed wife. And I should be committed, too—for being married so many times.”
— Elizabeth Taylor

“Being someone’s first love may be great, but to be their last is beyond perfect.”
— Anonymous

https://www.youtube.com/watch?v=qcBvgpd ... %BA%ADtCao
Được cảm ơn bởi: H_T_N_297
Đầu trang

tqla89
Mới gia nhập
Mới gia nhập
Bài viết: 10
Tham gia: 21:23, 05/02/12

Re: vợ chồng

Gửi bài gửi bởi tqla89 »

"Tiền chỉ là để thỏa mãn vật chất, còn hạnh phúc mới là thỏa mãn tinh thần."


E chưa lập gia đình. nhưng ý của câu này e thực sự hiểu và thích.
Đã từng trải qua cảm giác, cả ngày mệt mỏi vất vả, nhưng cố găng thu sếp và về nhà để ăn bữa cơm cùng mấy người bạn ở cùng nhà khi đó. Ăn cơm canh rau luộc, thịt luộc, đơn giản thôi, nhưng nó vui, chém gió vui .... cái thỏa mãn về tinh thần - quan trọng và cực kỳ quan trọng. .... giờ sang tuổi 34-35 gái hơi già, nhưng vẫn chỉ là tìm kiếm cái cảm giác hạnh phúc kia, bên cạnh người cùng mình cố gắng để xây dựng cảm xúc đó kéo dài đến mãi sau này. ... P/s: đã từng ko có ý hi vọng nào về việc đó, nhưng giờ thì lại nuôi hi vọng là có thể gặp gỡ người cùng hợp với mình. uhm .... gặp ai có mà tự dưng có cảm giác có thể sống được cùng họ đến già ... - hơi kiểu liên thiên hoặc bị bảo mơ mộng hão huyền, nhưng ít nhất có cảm giác đó thì mới bắt đầu được, mơi có cơ hội ... - thui kệ, cứ tin là có cơ hội đi =)) :))
Được cảm ơn bởi: KMD
Đầu trang

KMD
Ngũ đẳng
Ngũ đẳng
Bài viết: 1741
Tham gia: 11:03, 25/04/14

Re: vợ chồng

Gửi bài gửi bởi KMD »

tqla89 đã viết: 21:00, 23/05/23 "Tiền chỉ là để thỏa mãn vật chất, còn hạnh phúc mới là thỏa mãn tinh thần."


E chưa lập gia đình. nhưng ý của câu này e thực sự hiểu và thích.
Đã từng trải qua cảm giác, cả ngày mệt mỏi vất vả, nhưng cố găng thu sếp và về nhà để ăn bữa cơm cùng mấy người bạn ở cùng nhà khi đó. Ăn cơm canh rau luộc, thịt luộc, đơn giản thôi, nhưng nó vui, chém gió vui .... cái thỏa mãn về tinh thần - quan trọng và cực kỳ quan trọng. .... giờ sang tuổi 34-35 gái hơi già, nhưng vẫn chỉ là tìm kiếm cái cảm giác hạnh phúc kia, bên cạnh người cùng mình cố gắng để xây dựng cảm xúc đó kéo dài đến mãi sau này. ... P/s: đã từng ko có ý hi vọng nào về việc đó, nhưng giờ thì lại nuôi hi vọng là có thể gặp gỡ người cùng hợp với mình. uhm .... gặp ai có mà tự dưng có cảm giác có thể sống được cùng họ đến già ... - hơi kiểu liên thiên hoặc bị bảo mơ mộng hão huyền, nhưng ít nhất có cảm giác đó thì mới bắt đầu được, mơi có cơ hội ... - thui kệ, cứ tin là có cơ hội đi =)) :))
E đọc câu chuyện dưới đây sẽ nhận ra cơ hội ngay. ;)

INSPIRING MORAL STORY ABOUT HAPPY MARRIAGE

I was waiting to pick up a friend at the airport. That day I had one of those experiences that change people‘s lives. It happened just two feet away from me. I noticed a man, carrying two bags, coming toward me. He stopped next to me to greet his family.

First of all he laid down his bag and came closer to his younger son (about six years old), they gave each other a warm, loving hug. Then the father looked in his son‘s eyes with words: „I missed you so much, it‘s so good to see you, son!“. The boy smiled and said: „Me too, dad“.

Then the man talked to his older son (nine or ten years old). „Oh, you are quite the young man, I love you very much!“ and cupped his face. Then they had the most tender hug too.

Afterwards the father said „Hi, baby girl“ to his baby daughter. She was squirming excitedly in her mother‘s arm and watching her returning father all the time. The man gently took his little daughter, quickly kissed her face all over and then held her close to his chest. The little girl laid her head on his shoulder in pure contentment.

After several moments the man looked at his wife and said „I‘ve saved the best for last“ and shared with her the most passionate kiss. They stared at each other, beaming big smiles. They reminded me of newlyweds.

Suddenly, I heard myself asking „Wow, how long have you been married?“. „Been together fourteen years, and married twelve of those“ . „Well then, have long have you been away?“. He replied with joyous smile on his face: „Two whole days!“.

I was stunned, as I imagined that he had been gone for several weeks at least. I could only say: „I hope that my marriage is still that passionate after twelve years“. The man looked straight into my eyes and told me something that changed my life:

„Don‘t hope, friend, decide!“…

(WWW.INSPIRATIONALSTORIES.EU)
Được cảm ơn bởi: H_T_N_297, tqla89
Đầu trang

KMD
Ngũ đẳng
Ngũ đẳng
Bài viết: 1741
Tham gia: 11:03, 25/04/14

vợ chồng

Gửi bài gửi bởi KMD »

CÂU CHUYỆN NGỤ NGÔN VÀ ĐẠO PHẬT

Buổi sáng hôm nay bầu trời Cali quang đãng và xanh ngắt. Hồ nước trước nhà trong veo và cá lội tung tăng… nhả bọt. Thiện đang mơ hồn trong cảnh đẹp thì nghe Từ, vợ chàng gọi rối rít:
“Anh ơi đi nhanh chở con đi học, trễ giờ của con rồi.”
Thiện thủng thỉnh bước vào nhà sửa soạn thay quần áo. Chàng chưa muốn rời khỏi nhà vì tâm hồn còn đang thả mộng ở bên hồ cá và bầu trời đẹp xanh lơ thơ mộng.
Từ lại kêu:
“Kìa anh, em và con đang chờ trong xe. Sau đó mình đi lên chùa Dược Sư cầu nguyện nhé và ghé qua tiệm Goodwill để coi giùm em cái máy khâu. Hôm qua em ghé Goodwill thấy có cái máy coi bộ còn tốt, em cần mua để khâu vá chút đỉnh cho con.”
Thiện thay quần áo và quay trở ra xe, nhìn vợ và con sẵn sàng. Chàng nói:
“Được em, mình lên chùa cầu nguyện đi, năm cùng tháng tận rồi. Cầu nguyện và cúng dường để gia đình mình có được chút phước đức cho các con, sắp sang năm mới rồi đó em.”
Từ, vợ chàng mỉm cười, nụ cười thật xinh xắn. Từ thủa xa xưa, chàng đã thương nụ cười xinh ấy của Từ, vừa đẹp và vừa có nét từ bi. Chàng quay sang bên và hôn Từ. Vợ chàng sung sướng hôn lại và lại nở nụ cười rạng rỡ.
Hai người đã quen nhau trong khung cảnh của chùa và trong sự hộ trì che chở của ánh đạo vàng. Rồi cùng nhau chia sẻ đời sống gia đình, tuy khó khăn và bon chen của đất Mỹ, nhưng lúc nào cũng cùng nhau quay về đạo pháp. Hai đứa con trai vẫn thường cùng cha mẹ tụng chú Đại bi vào buổi tối trong bầu không khí thật là đầm ấm của gia đình.
Cuộc đời dĩ nhiên chẳng khi nào vẹn toàn. Bản chất bất toàn và bất hạnh lúc nào cũng chực chen vào trong mọi giây phút của đời sống. Và dường như trong cõi thế gian vốn bất toàn và bất hạnh đó, mỗi người đều phải im lặng chịu đựng nỗi bất toàn, bất hạnh… mà chẳng thể nào nói ra. Tâm thức chao đảo trước nỗi khổ đau của cuộc đời. Dù lớn hay nhỏ, những nỗi khổ đau vẫn gậm nhấm tâm hồn và nếu không biết cách đối phó, tâm thức sẽ băng hoại từ từ và dẫn dắt đến một sự nổi loạn ở bên trong với niềm cô đơn bao la và đáng sợ.
Đôi khi, chỉ cần nhìn một lá thu rơi rụng… hay một đóa hoa tàn úa, Thiện cảm thấy nỗi sầu muộn đang từ từ dâng tràn trên tâm thức. Dĩ nhiên là chàng có đôi lần tâm sự với Từ, nhưng vợ chàng có một tâm thức khác. Từ có một tâm hồn thánh thiện tự bản chất của nàng, có một tâm thức giản dị và dễ hiểu hơn Thiện, nhìn sự việc qua các hiện tướng và hiểu sự vật qua các hiện tướng đó.
Nhưng dù thế nào đi chăng nữa thì hai vợ chồng sống hạnh phúc và bình lặng, cùng nhau nuôi con và thực hành Phật pháp và cùng nhau mang lại niềm an vui, hạnh phúc cho gia đình. Tình yêu giữa hai người thật là trầm lặng nhưng cũng rất là sâu đậm, vượt lên ngoài tất cả những lý luận phiến diện của tâm thức.
Sau khi bỏ con tại trường học và lái thêm một chút thì đã đến cổng chùa Dược sư, hôm nay chùa hơi vắng. Khi đến nơi thì hai vợ chồng mới biết là có một vị cao tăng đến từ Ấn Độ ghé qua chùa từ hơn tuần nay để hoằng pháp và quyên góp tịnh tài để trùng tu một chánh điện của tu viện nơi ngài trụ trì.
Thiện nói với Từ, vào đi em kẻo trễ, nhân dịp này mình cúng dường cho cuối năm luôn đi em. Từ mỉm cười gật đầu. Thiện lại nhìn nụ cười và thầm nói trong đầu:
“Em ơi, anh thương đôi môi xinh đẹp này của em quá.” Nhưng vợ chàng không biết gì cả và nắm tay chàng đi vào chánh điện tìm chỗ ngồi.
Thiện nhìn lên chánh điện, vị tăng sĩ đã ngồi trên tòa và đang chú nguyện cho vài vị Phật tử lên xin chú nguyện cho tượng Phật thỉnh tại chùa để mang về nhà thờ phụng. Khuôn mặt của Sư thật là từ bi, nhưng thật là nghiêm trang, mang dáng dấp của một vị đại sư, tái sinh trong một hóa thân với những đại nguyện cứu độ mọi chúng sinh hữu tình. Thiện liên tưởng đến những bài kệ tụng, nói đến cõi tịnh độ, “trang nghiêm cõi Phật”.
Trang nghiêm tự tâm mình chính là trang nghiêm cõi Phật… Tự tâm tịnh độ…
Sau buổi cầu nguyện ngắn, vị tăng sĩ khởi sự thuyết pháp. Thiện thật là ngạc nhiên bởi vì Sư nói tiếng Anh rất là thuần thục và lưu loát. Quả thật hôm nay mình may mắn được diện kiến và nghe pháp thẳng bằng tiếng Anh từ một vị đại đạo sư. Thiện để hết tâm thức trong lời giảng…
Vị tăng sĩ thuyết pháp về Duy thức, một môn học khá khó hiểu trong Phật pháp, vì thính chúng có lời thỉnh cầu. Chắc vì thế mà hôm nay hơi vắng. Đề tài khá khó đối với những Phật tử bình thường. Nhưng Thiện vô cùng hứng khởi bởi vì đây là một đề tài chàng đã bỏ công học hỏi từ nhiều năm nay. Chàng uống cạn từng lời thuyết giảng và lâu lâu quay lại nhìn vợ, Từ cũng chăm chú theo dõi buổi thuyết pháp.
Sau buổi thuyết giảng thì vị Sư người Việt trụ trì chùa Dược Sư lên cảm tạ vị tăng sĩ đến từ Ấn Độ và giới thiệu về vị đó cũng như chương trình trùng tu chánh điện tại Ấn Độ. Lúc đó Thiện mới được biết là vị tăng sĩ này có bằng Anh ngữ từ bên Anh quốc và thường đi du hành theo Đức Đạt Lai Lạt Ma để thông dịch. Thảo nào mà bài thuyết giảng của Sư cực kỳ rõ ràng và thấm sâu trong lòng người đi nghe pháp. Tuy vậy mà chùa Dược Sư cũng vẫn cho người dịch sang tiếng Việt cho một số Phật tử không quen các từ Anh ngữ khó hiểu của đạo.
Sư dạy là mình phải chính niệm theo dõi cái ngã trong đời sống thường ngày, sự chấp ngã điều khiển mình chạy theo tam độc tham sân si, do cái thức thứ bảy là Mạt-na thức… Vì Mạt-na thức, nó núp sau thức thứ tám là Tạng thức, điều khiển mọi hành động thường ngày của mình, thúc đẩy mình tạo biết bao nhiêu nghiệp tích lũy trong Tạng thức để rồi khi chết đi, tái sinh trong thân người mới, chẳng mang theo được gì, của cải tiền bạc, danh tiếng đều bỏ lại… mà chỉ mang nghiệp tích lũy trong Tạng thức của mình đi theo qua thân người trong kiếp mới mà thôi.
Điều này là điều mà Thiện cố gắng thực tập hằng ngày, luôn luôn cố gắng theo dõi xem tâm thức của mình có bị chấp ngã tức là bị Mạt-na thức sai sử không. Bởi vì có một thời gian, chàng đã theo học về thiền Minh sát rất lâu…
Sau khi cúng dường và được vị Sư hộ trì, ban phép lành xong, Thiện và Từ rời chùa ngay chứ không ở lại thọ trai, bởi vì phải đi xem cái máy may và đi đón con tại trường học cho kịp giờ.
Khi đến Goodwill, Thiện đi vào xem máy may ngay, xuất thân là một kỹ sư, chàng có khả năng sửa các máy móc bị hư. Nhưng khi nhìn cái máy cũ kỹ, mà lại còn thiếu khá nhiều bộ phận, chàng lắc đầu nói với Từ là không thể mua dùng vì các bộ phận thiếu có thể sẽ không còn mua được nữa và dù có bán thì giá bán cũng sẽ rất đắt. Từ vui vẻ nói là vậy để thủng thẳng mình đi kiếm cái khác sau.
Vì quyết định không mua máy may nhanh chóng, không cần phải thử máy, cho nên hai vợ chồng còn thì giờ và đi loanh quanh xem. Trời Cali đang mùa thu và sắp vào mùa đông. Khí trời có những hôm trở nên lạnh buốt. Hai người theo bản năng vô tình đi vào khu bán quần áo. Từ đi xem quần áo cho mùa lạnh và gọi chàng khi thấy hai chiếc áo khoác thật là đẹp và cũng là hàng hiệu mà Goodwill bỏ ra bán rẻ.
Chàng thử hai chiếc áo. Thật là vừa vặn, và đẹp nữa. Mùa đông có áo ấm như thế này mặc bên trong chiếc áo lạnh khoác ngoài thì thật là ấm áp.
Từ nhìn chồng và hài lòng, nàng nói:
“Bán rẻ quá anh.”
Thiện cũng thấy thế, chàng cầm hai chiếc áo đi theo Từ loanh quanh để Từ xem áo cho nàng và cho con. Trong lúc đi theo vợ, Thiện im lặng quán sát tâm mình. Hình như chàng vừa mới khởi lên một tâm niệm thích thú hai chiếc áo. Ừ nhỉ đẹp, ấm và thích đấy. Phải giữ lại không người khác mua mất, giá lại quá rẻ so với giá trị thật của chiếc áo gần như còn mới toanh. Thích đấy!
Nhìn ngắm dòng người tranh nhau đi mua đồ rẻ, rồi nhìn vợ chàng cũng thích thú đi xem và lùng các món đồ rẻ, chàng tự nhiên cảm thấy hơi mệt. Không phải cơn mệt của thân thể vật lý. Cơn mệt này đến từ một sự nhàm chán cuộc sống bon chen. Có cái gì mà mình thiếu đâu nhỉ? Ở nhà Thiện còn một đống quần áo chưa bao giờ mặc hết. Cả vợ con chàng cũng vậy. Căn nhà từ nhiều năm nay đã khá đầy ắp đồ đạc chẳng bao giờ dùng đến. Rồi sau vài năm hay hơn, vợ chàng lại đi tom góp các đồ chưa kịp dùng, nhưng đã lỗi thời ấy mang cho các cơ quan từ thiện, như là Goodwill mà chàng và vợ chàng đang ham thích đi lùng mua hôm nay.
Chàng nhớ lại những hành trì chính niệm. Hồi còn theo học Minh sát, chàng nhớ đến vị thầy nhắc nhở các đệ tử qua câu kệ tụng:
“Bất phạ niệm khởi
Chỉ phạ giác trì…”
Đừng sợ niệm khởi, chỉ sợ biết chậm. Chàng đã biết niệm khởi trong tâm chưa. Hình như cơn ham mê thích thú làm chàng quên đi và chưa để ý đến niệm tham ái đang làm chàng vui thích hai món đồ. Ít nhất, sau cùng, mình cũng thấy bộ mặt của ngã, của Mạt na đang thò lò đằng sau tâm thức và giựt sợi dây của con múa rối.
Thiện thầm nghĩ: “Đừng mong nhé, Mạt-na kia, tên ăn trộm tâm chính niệm của ta ơi. Hôm nay, thêm một lần nữa ta đã nhìn thấy mi. Ta xin chào mi, nhưng xin hãy rời khỏi nơi tâm ta, vì khi ngộ rồi thì ánh sáng sẽ chiếu soi, và màn đêm của vô minh tăm tối phải bị xua tan ngay tức khắc.”
Trở lại gian hàng treo áo lạnh của đàn ông, Thiện mắc hai áo trên giàn treo và thầm tiếp tục nói trong tâm: “Giã từ hai món đồ xinh đẹp. Tiền này mang cúng dường hay tặng các cơ quan từ thiện, lại còn giúp cho mình vượt thoát tâm dính mắc không ngừng nghỉ chạy theo ngoại vật. Ít nhất là thoát khỏi tâm tham ái thô, dù cho mình vẫn còn yêu vợ và con, nó cũng là một chặng đường tiến dần đến sự xả bỏ cái tâm tham ái thô này.”
Tiếng Từ đằng sau lưng làm chàng giật mình quay lại:
“Ơ sao anh lại bỏ áo lạnh đẹp vào giàn treo.”
Thiện nhìn vợ và nói:
“Thôi, nhà còn nhiều áo quần lắm em. Anh nghĩ dùng chưa hết, mình đâu cần thêm làm gì.”
Không hiểu là khuôn mặt của Thiện khi trả lời Từ như vậy có diễn tả sự tiếc nuối nào không. Nhưng Từ nhìn chàng một lúc rồi nói:
“Anh xài tiền kỹ lưỡng quá. Có lẽ anh giống ông Hùng.”
Trong thời gian còn trẻ, lúc còn đi học trường đại học chung với các bạn bè của Thiện, Hùng nổi tiếng là một người hà tiện. Anh bạn này vốn xài tiền rất kỹ và không bao giờ chịu giúp ai tiền bạc. Vì sau này, Từ không thích anh bạn đó, cho nên Thiện cũng không còn liên lạc nhiều.
Thiện im lặng ẩn nhẫn. Cả hai ra xe, Thiện lái xe trên đường về đi đón con. Nhưng tâm tư Thiện cảm thấy có một không khí xa cách đang bay lảng vảng trong bầu không gian ở giữa hai vợ chồng.
.........
Bẵng đi một vài ngày… Câu chuyện hình như đã được hai vợ chồng bỏ vào quá khứ, lui vào dĩ vãng.
Sáng hôm ấy nhằm ngày thứ bảy, cuối tuần. Sáng hai vợ chồng ngủ dậy trễ. Các con cũng còn ngủ. Chín giờ sáng rồi, Thiện dậy đi tắm rửa, vệ sinh sáng xong thì ra làm ăn sáng cho vợ chồng và hai con. Đang làm xong thì Từ cũng dậy và làm vệ sinh rồi bước ra phòng bếp ngồi ăn sáng với chồng.
Thiện hỏi Từ: “Các con còn ngủ hả em?”
Từ nũng nịu ngả đầu vào vai chồng: “Dạ, lâu nay mình mới có được một buổi ăn sáng riêng tư, cho hai vợ chồng thôi nhé.”
Thiện mỉm cười hôn đôi môi vợ. Chàng nói: “Em có muốn nghe anh kể chuyện ngụ ngôn cổ tích không?”
Từ gật đầu sung sướng:
“Có chứ anh, em ưa thích giọng nói trầm ấm của anh thủ thỉ bên tai em kể chuyện cổ tích hay là nói về đạo cho em nghe. Ngày xưa lúc chưa có con, chưa bận rộn, anh hay kể cho em nghe. Em nhớ giọng nói của anh lắm, nghe như là mình đã nghe quen thuộc từ các kiếp xa xôi nào vậy.”
Thiện lại cười nhẹ và hỏi: “Em có nhớ chuyện ngụ ngôn Cáo mượn oai hùm không?”
Từ nhỏ nhẻ nói:
“Dạ, em không nhớ. Nhưng dù em nhớ, em vẫn thích nghe anh kể mà.”
Ngày xưa khi các loài vật còn biết nói chung một thứ tiếng thì có một hôm cáo ta đang đi dạo trong rừng và gặp hùm, là loài tự xưng chúa tể sơn lâm.
Hùm đang đói bụng định vồ lấy cáo ta. Chẳng ngờ, cáo đã không sợ mà lại còn đứng lên dõng dạc nói. Nhà ngươi định làm điều ngu xuẩn gì đây? Không biết ta là chúa tể sơn lâm sao?
Hùm đang định chụp cáo nghe vậy thì giật mình chột dạ. Tại sao nó lại không sợ mình. Hay là ta đã làm sai cái gì chăng. Bèn ngừng lại hỏi cáo. Ta mới là chúa sơn lâm, mọi loài đều phải khiếp phục. Cáo ta vẫn dõng dạc. Ngươi lầm rồi. Ta mới là chúa tể trong khu rừng này.
Hùm ngờ ngợ, nhưng thấy là chẳng cần vội vã vì muốn xem rằng mình có cái gì chưa biết rõ chăng. Bèn hỏi tiếp. Vậy chứ nhà ngươi có bằng cớ gì là chúa tể khu rừng này chăng.
Cáo cười ha hả và trả lời. Được, để nhà ngươi mở to mắt ra mà tự nhìn. Hãy đi theo sau lưng ta. Ta sẽ đi dạo quanh rừng, nhà ngươi đi xa xa theo sau mà xem.
Hùm theo lời đi theo cáo. Cáo ta khệnh khạng oai vệ đi dạo trong rừng. Từng buớc cáo đi đến đâu thì các loài thú vật đều sợ hãi qùy mọp hoặc lẩn trốn ngay từ đàng xa.
Sau vài vòng chứng tỏ mình là chúa tể khu rừng, cáo ta chờ hùm đến và nói. Hôm nay ta không có đói bụng và mở lượng từ bi tha cho ngươi, hãy đi mau cho khuất mắt ta.
Hùm bèn sợ hãi cúp đuôi len lén bỏ đi, tự cho rằng may mắn vừa thoát một tai nạn, một tai kiếp ngày hôm nay. Trong khi đó, cáo đứng, vểnh râu, vuốt râu và cười sằng sặc.
Giọng kể trầm trầm và nhỏ nhẹ của Thiện làm Từ thích thú. Nàng sà vào lòng Thiện ngồi lim dim.
Thiện nói: “Thế em còn nhớ bài giảng Duy thức mấy hôm trước mình đi nghe thuyết pháp ở chùa Dược sư không?”
Từ nhíu mày suy nghĩ. “Có chứ, mà sao anh lại hỏi chuyện hôm nghe pháp.”
Thiện cười đáp: “Duy thức học và chuyện ngụ ngôn anh kể có liên hệ đến nhau và liên hệ đến thực hành Duy thức ngay trong đời sống thường ngày đấy em.”
Từ càng cảm thấy mờ mịt không hiểu, bèn hỏi:
“Em chẳng thấy liên hệ gì ra sao cả.”
“Thế em nhớ là thầy giảng Duy thức ra sao, và Duy thức nói về cái gì không?”
“Thì em nhớ là thầy nói về mắt tai mũi lưỡi v.v…”
“Phải rồi, đó là những thức thô sơ gọi là tiền ngũ thức. Nhưng các thức vi tế thì sao.”
“Em không nhớ, danh từ Hán Việt khó hiểu quá.”
“Thức thứ sáu là ý thức. Em có nhớ thức thứ bảy và thứ tám không?”
“Em nhớ ra là Mạt-na thức và Tạng thức.”
“Phải rồi em. Vậy em có nhớ thầy giảng là Mạt-na thức bám rễ theo Tạng thức để điều khiển mình qua chấp ngã và tạo nghiệp qua tam độc tham sân si không?”
“Có, em nhớ.”
“Tuy vậy Mạt-na thức sẽ tan rã khi lìa đời và chỉ có Tạng thức chứa tất cả các nghiệp và chủng tử nghiệp đi đầu thai theo mình sang thân người của kiếp tái sinh mới thôi. Khi lìa đời mình phải buông bỏ lại thế gian tất cả của cải, tiếng tăm v.v…”
“Nhưng em vẫn chưa hiểu Duy thức liên hệ gì đến câu chuyện ngụ ngôn anh vừa kể.”
“Có chứ em, Mạt-na thức núp dưới Tạng thức, bám rễ Tạng thức điều khiển sai sử mình hành động theo tham ái, chạy theo tam độc mà tạo nghiệp. Mình phải nhận diện ra nó trong các hành động của đời sống thường ngày, chỉ điểm, lôi ra tên ăn trộm của mặt trời tỉnh thức chính niệm, nó ăn cắp sự chính niệm của mình làm cho mình không biết là mình đang tạo nghiệp, lao đao trong luân hồi sinh tử. Nó chính là con cáo mượn oai hùm. Mình đừng sợ nó, đừng theo nó và nhìn thẳng vào mặt nó, làm cho nó phải cúp đuôi mà bỏ đi”.
“Hay quá, em thấy ra rồi. Mà sao anh không kể cho em nghe sớm hơn.”
“Thực ra, anh nghĩ là em biết và hiểu tất cả. Nhưng có lẽ là em không để ý tâm của em để áp dụng bài dạy Duy thức một cách thực tế vào trong đời sống thường ngày mà thôi”.
“Sao anh biết em không áp dụng?”
“Em còn nhớ hôm đi Goodwill không?”
“Em nhớ, mới có vài ngày qua thôi mà.”
“Phải rồi em, hôm đó em còn nhớ là anh thích hai cái áo, rồi lại không mua mà trả lại trên giàn treo không?”
“Có anh, rồi sao nữa?”
“Thì hôm đó anh vạch mặt con cáo Mạt-na trong tâm anh, nên bỏ lại hai cái áo lạnh.”
“A, em nhớ rồi, vậy mà em nói anh hà tiện giống ông Hùng.”
“Hì hì, đúng rồi em.”
“Vậy anh có buồn không?”
“Lúc đầu anh hơi buồn vì anh bị hiểu lầm, nhưng sau đó vài ngày, anh nhìn em cười thì anh quên hết.”
“Nhớ nhé anh, sorry anh nhé.”
Thiện nhìn vợ và nói:
“Love means never having to say you are sorry.”
Từ mỉm cười vít đầu chồng xuống và hôn lên môi chàng.
Còn Thiện thì sung sướng mở đầu cuối tuần trong nụ hôn yêu thương nồng nàn đầu ngày.

CHÚ THÍCH
Goodwill là một tiệm bán đồ rất rẻ, phần lớn là đồ cũ, nhưng cũng có cả đồ mới trong vùng Cali.
“Sorry” nghĩa là xin lỗi. “Love means never having to say you are sorry” tạm dịch: Tình yêu là không bao giờ còn cần phải nói xin lỗi.

https://www.youtube.com/watch?v=-sJ1gxgeiWc
Đầu trang

Trả lời bài viết

Quay về “Phong tục - Tín ngưỡng”