CÂU CHUYỆN CHƯA ĐẶT TÊN...
Lan Nhi, cô gái trẻ vừa mới lớn, chắc độ 18…Cái tuổi hồn nhiên, ngây thơ và đẹp nhất của một đời người…Và cái tuổi đủ đẹp cho một tình yêu mới chớm nở…
Lan Nhi là cô bé chưa có nhiều vấp váp trong đời. Đối với cô, thứ gì trên đời cũng còn mới mẻ, còn nhiều bí ẩn…nhưng trong đôi mắt của một thiếu nữ chập chững vào đời, mọi thứ còn mới tinh ấy đầy những sắc hồng lung linh, đẹp đẽ…
Cho đến khi cô gặp Tuấn Phong…Một chàng sinh viên năm cuối của một trường đại học danh tiếng…
Hôm đó trời mưa lớn lắm, mưa tầm tã, nước ngập sâu cả một con hẻm dài hun hút. Dưới cơn mưa như trút nước, cô đứng run rẩy như một chiếc lá non dưới mái hiên một căn nhà lụp xụp ven đường…Dưới ánh đèn hiu hắt, cô bất chợt nhìn thấy từ phía xa xa, một chàng thanh niên trong chiếc áo sơ mi xanh, chạy vội vã, đội cả cơn mưa đang tiến thẳng về phía cô…
Anh không nhìn thấy cô, nhưng vì không còn mái hiên nào đủ rộng hơn mái hiên Lan Nhi đang đứng, nên anh tình cờ trú mưa cạnh cô. Đó là Tuấn Phong…
Chiếc áo khoát đen của anh đã ướt nhũng, nó không đủ dày để giúp anh không khỏi thấm nước mưa…Anh cởi vội chiếc áo khoát, vắt nước…Những giọt nước đua nhau rơi xuống…
Thấy cô bé run, nhưng anh chẳng nói chẳng rằng, chỉ nhìn thoáng qua, rồi lại tiếp tục vặn chiếc áo cho ráo hẳn nước…Lan Nhi hơi sửng sốt vì cách phản ứng của anh, nhưng cô chằng biết nói gì, lúng túng, cô giả vờ liếc nhìn đồng hồ và…. không biết làm gì hơn, cô chỉ thầm trách sao ông trời lại mưa lâu thế…
Họ đứng bên nhau rất lâu…Ngoài tiếng mưa xối xả, nước chảy róc rách dọc ven lối đi…Mọi thứ thật yên lặng đến ngột ngạt…
Về phần Tuấn Phong, chàng vội vã châm một điếu thuốc, và hít những hơi thật sâu, đôi mắt đăm chiêu, khuôn mặt đẫm nước mưa,… Dẫu ánh sáng mờ mờ ảo ảo, nhưng vẫn thoáng hiện lên một khuôn mặt vuông vức rất khôi ngô, tuấn tú…Anh chẳng nói chẳng rằng…Mặc thời gian và không gian xung quanh…và cả một cô gái rất dễ thương, với khuôn mặt trắng trẻo, hồng hào, hiền lành, phúc hậu… đứng cách anh không đến 2 mét…
Hút hết một điếu…Anh lại lôi một điếu thuốc khác, định châm mồi lửa…Bỗng quay sang nhìn Lan Nhi. Bất chợt anh hỏi một câu gọn lỏn. Sự đột ngột đó khiến cô giật bắn cả người… “Nhà cô bé ở đâu, có xa đây không?”…Lan Nhi hơi bất ngờ… Từ lúc anh bước vào trú mưa chung mái hiên với mình, sau những phút yên lặng đến khó chịu, đây là sự giao tiếp đầu tiên giữa anh và cô…Mặc dù vậy, Lan Nhi lấy hết can đảm, điềm tĩnh đáp lại, với một giọng điệu mang đầy vẻ rụt rè… “Dạ, cũng không xa lắm, nhưng mưa lớn quá…!”
Tuấn Phong đã châm xong điếu thuốc thứ hai, anh lại tiếp tục rít thêm một hơi dài…Dưới ánh sáng mờ ảo, loe lói từ ngôi nhà đối diện, lần này cô nhìn anh kỹ hơn chút xíu, cô nhìn thoáng thấy mắt anh toát lên một nỗi buồn khó tả,… nhưng một cô bé mới lớn như cô, cũng chỉ biết vậy, và cô thấy lạ…
Anh bất chợt thả điếu thuốc đang cháy dở xuống nền gạch, dẫm cho nó tắt hẳn, và tiến chậm rãi về phía cô... “Mưa không biết đến khi nào mới tạnh, tôi sẽ đưa cô về…”..
(Còn tiếp)