Mời bạn tham khảo nhé:Mango-style đã viết:chó mà cũng quy y đc hả chị NN? lần đầu tiên em nghe đó
Con mèo quí Bobo của tôi, tôi mua nó vào năm 1990, lúc đó tôi chưa học
Phật pháp. Trước khi mua Bobo, tôi chẳng thích gì mấy con thú vật, nhưng
vì tôi rất thương Bobo nên coi nó chẳng khác gì đứa con gái của tôi.
Năm 1993 do một nhân duyên hiếm có, tôi quy y Sư Phụ Thượng Nhân [Tức
Hoà Thượng Tuyên Hoá], trở thành tín đồ Phật giáo, và dần dần tôi hiểu
được giáo nghĩa của đạo Phật.
Tôi bắt đầu biết đến thế nào là “Lục Đạo Luân Hồi” và cũng biết được sự
đau khổ của con đường súc sinh, nên tôi cố tìm mọi biện pháp để có thể
giúp cho Bobo trong tương lai được thoát khỏi con đường súc sinh. Ngày
quy y, tôi có nhờ Pháp Sư thay tôi hỏi Sư phụ Thượng Nhân: “Mèo có thể
quy y Thượng Nhân được không?” Thượng Nhân trả lời: “Nghiệp chướng của
mèo rất nặng, nếu quy y phải tốn một triệu!”. Tôi thật sự không hiểu nên
hỏi các Đạo hữu khác: “Không hiểu ý Sư phụ nói là tiền Đài Loan (tiền
NT) hay tiền Mỹ?” Nếu như thế, thì tôi không có đủ tiền để cho Bobo quy y
Sư phụ Thượng Nhân, tôi phải nghĩ cách khác.
Trời đã không phụ lòng kẻ thành tâm. Vào ngày 1 tháng 5 năm 1993, với sự
cố gắng của tôi cuối cùng Bobo đã được quy y “Tam Bảo”, trở thành một
Phật tử mèo Pháp danh “Lâm Từ Ba”. Mùa xuân năm 1994, tôi có dịp may
cùng với hai đạo hữu đến bái kiến Thượng Nhân tại Burlingame. Tôi có
bạch cùng Sư Phụ rằng tôi là người xin cho mèo được quy y vào lúc tôi
quy y trước đây. Lúc đó Sư Phụ nói với tôi rằng, chỉ cần tôi cố gắng tu
hành, tôi có thể độ nó, nó không cần quy y với Ngài.

Sau khi Sư Phụ Thượng Nhân nhập Niết Bàn, tôi có thỉnh rất nhiều băng
khai thị và băng giảng kinh do Thượng Nhân thuyết giảng. Tôi bắt đầu cho
Bobo cùng với tôi nghe kinh, và để Bobo trước bàn thờ Phật, trước pháp
tượng của Thượng Nhân, cầu xin sám hối, đồng thời trong nhà thường xuyên
mở máy niệm Phật, hy vọng Bobo có thể cố gắng theo máy niệm Phật mà
niệm hồng danh Phật. Một hôm có một đạo hữu đến nhà thăm viếng thấy
Bobo, họ cũng cất tiếng chào bằng câu “A Di Đà Phật!”. Bobo cũng ngẩng
đầu lên hồi đáp bằng tiếng “mèo”: “A Di Đà Phật!”
Sau khi Bobo được 10 tuổi, cứ khoảng 3 đến 4 tháng, tôi lại đưa Bobo đi
khám sức khỏe, vì 10 tuổi của mèo tương đương với 56 tuổi của người, sau
đó mỗi năm của mèo bằng 4 năm tuổi của người. Khi tuổi Bobo dần dần già
đi, tôi thường xuyên nhắc nhở nó cố gắng niệm Phật, lúc lâm chung mới
có thể vãng sanh Tây phương Cực Lạc thế giới.
Đầu năm 2005, bản báo cáo sức khỏe của Bobo cho biết nó mắc bệnh thận
suy mãn tính, tôi luôn luôn cảnh tỉnh Bobo là nhất định phải cố gắng
niệm Phật.
Bây giờ hồi tưởng lại, hình như Bobo đã biết trước nó gần đến lúc vãng
sanh; vào những lúc nửa đêm khi tôi thức dậy, đều thấy nó nhìn tôi chăm
chú, nhất là vài tháng trước khi nó vãng sanh. Trong năm nay (2006) vào
buổi sáng ngày 6 tháng Giêng, Bác sĩ thú y gọi điên thoại đến bảo tôi
cấp tốc làm thủ tục đưa Bobo vào bệnh viện thú y, vì tình trạng bệnh
thận của Bobo đã nặng hơn trước kia nhiều!
Trên đường đi đến bệnh viện thú y, tôi luôn luôn nhắc nhở Bobo, nếu như
nó không muôn lưu lại thế giới Ta bà nầy, nó có thể an tâm mà ra đi,
cũng đừng lưu luyến gì đến tôi, phải cố gắng niệm Phật cầu vãng sanh Tây
phương Tịnh độ. Tôi cũng yêu cầu bệnh viện thú y để máy niệm Phật kế
bên Bobo; như thế, bất cứ lúc nào Bobo cũng nghe được danh hiệu Phật.
Bobo ở trong bệnh viện thú y được hai ngày rưỡi, vào buổi trưa ngày 8,
Bác sĩ đột nhiên gọi điện thoại thông báo cho tôi biết, thận của Bobo
mất chức năng, không thể bài tiết nước tiểu, bệnh trạng rất nghiêm
trọng. Bệnh thận của nó từ mãn tính trở thành cấp tính, khó cứu vãn. Bác
sĩ thú y đề nghị cho nó “chết an lạc” giúp nó giảm bớt đau đớn; tôi
không chút do dự liền từ chối ngay đề nghị của Bác sĩ, tôi lập tức đến
bệnh viện, làm thủ tục cho Bobo xuất viện, đưa Bobo về nhà.
Tôi ở bên cạnh Bobo, luôn nhắc nhở nó phải nên buông xả tất cả, phải cố
gắng niệm Phật, cầu sanh Tây phương Tịnh độ. Bobo về đến nhà khoảng 6
giờ chiều ngày 8, và mất vào lúc 1 giờ 42 phút sáng ngày 9, ra đi rất an
lạc, hoàn toàn không có những tình trạng xảy ra như bác sĩ thú y đã
cảnh cáo trước đây. Nó rất may mắn, tôi luôn luôn ngồi bên cạnh để trợ
niệm cho nó; suốt cuộc đời tôi, đây là lần đầu tiên,tận mắt thấy được sự
sống chết vô thường từ đầu đến cuối, trong tâm tôi hoàn toàn không có
sự chuẩn bị, không thể dùng những từ ngữ nào có thể hình dung nổi sự
tiếc nuối và đau xót trong tâm tôi! Trong đời tôi lúc này là lúc đau khổ
nhất và vui mừng nhất: đau khổ nhất là “sanh ly tử biệt”. Mừng nhất là
thấy Bobo được an lạc vãng sanh! Bobo hỏa táng vào sáng ngày 19 tháng
Giêng năm 2006. Ngạc nhiên nhất là sau khi hỏa táng có rất nhiều Xá Lợi
lưu lại!!! Điều này cũng cho ta thấy được sự từ bi của Phật, Bồ Tát!
Không riêng gì con người hay súc sanh, chỉ cần ta có lòng thành tâm niệm
Phật, A Di Đà Phật nhất định sẽ đến nghinh tiếp ta!
Phật tử Mèo Lâm Từ Ba, kiếp nầy may mắn biết bao, tuy là súc sanh nhưng
được Sư Phụ, một vị cao tăng đại đức khai thị và giáo hóa, rốt cuộc làm
cho nó phát đại Bồ Đề tâm và tinh tấn niệm Phật.
Do câu chuyện này mà tôi cũng đươc học hỏi thêm: chúng ta phải biết trân
quý cuộc đời ngắn ngủi của chúng ta, và lúc nào cũng đừng quên tinh tấn
dụng công tu hành. Nguyện rằng câu chuyện này sẽ giúp cho tất cả mọi
người cùng tinh tấn tu hành.

Lời Ban Biên Tập: Có một câu chuyện khác về mèo biết niệm Phật, nhưng
làm sao để có bằng cớ là câu chuyện đó có thật hay không? Sau khi mèo
mất, được chôn ở vườn sau của chùa, mặc dầu gần đó không ao nước gì cả,
nhưng trên mộ nhỏ của mèo lại mọc lên một đóa hoa sen. Điều này cho thấy
súc sanh cũng có Phật tánh.
Trâu Và Két Vãng Sanh Lưu Xá Lợi

Đăng ngày 06 07 2010 | Có 1 hồi đáp


Vào năm 1980, tai Phúc Kiến có một cậu bé chăn trâu nói với con trâu rằng: “Ngày mai mày sẽ bị bán cho người làm thịt.” Con trâu lập tức chảy nước mắt và quỳ hai chân trước xuống. Cậu bé chăn trâu nói cho cha mẹ và mấy người quan chức địa phương đến xem, sau đó trâu quỳ xuống và xin được tha mạng. Mọi người đều thương xót, quyên góp một số tiền để mua con trâu đó và đưa trâu đến một tu viện để phóng sanh. Sau khi trâu đến tu viện, trâu rất thích nghe giảng kinh và lạy Phật. Mỗi khi thấy những người tại gia đến tu viện, trâu thường lạy cảm ơn họ. Vào cuối cuộc đời, trâu biết trước giờ mất, nó đi chậm chạp ra đồng và nằm xuống. Sau nữa ngày thì trâu vãng sanh. Đó là vào ngày 13 tháng 10 âm lịch năm 1993. Trâu được chôn tại chỗ nó mất.

Trâu lạy cảm ơn những người ở tu viện đã cứu mạng
Vào năm 1987, một con két lông xanh, mỏ đỏ tử Lạc Sơn, tỉnh Tứ Xuyên được mang đến Chùa Bảo Đậu ở Nội Mông. Bởi vì con két này ngu si không nói tiếng người được, và mổ cắn vào những người tìm cách huấn luyện nó, nên là con két này ít được ai ưa thích. Cuối cùng con két được đem cho Lão Cư Sĩ họ Vương để nuôi. Cả nhà Cư Sĩ họ Vương đều là Phật tử thuần thành, ưa thích đủ loại động vật và thú vật nhỏ. Họ nuôi trong nhà nhiều chó, mèo, dê, bồ câu bị người ta ruồng bỏ. Sau khi con két vào gia đình này, nó nghe băng niệm danh hiệu A Di Đà Phật và Quán Thế Âm Bỏ Tát được mở suốt ngày, và tánh tình của nó trở nên dịu hiền hơn. Nhiều tháng sau, con két mà trước đây không học nói được gì cả, nay bắt đầu niệm danh hiệu Phật! Nó niệm “Nam Mô A Di Đà Phật! A Di Đà Phật, Phật, Phật! Nam Mô Quán Thế Âm Bồ Tát! Quán Âm Phật!” v.v… Giọng của nó rất rõ ràng và dễ nghe.Thường nó nói thêm “Niệm Phật lẹ lên! Anh niệm Phật! (Anh là tên riêng của nó), A, Niệm Phật đi!”

Két Anh niệm Phật được Phật tiếp dẫn vãng sanh
Mỗi ngày khi chủ của nó tụng kinh sáng và tối, con két thường đi theo. Bất cứ khi nào có người tụng kinh hay niệm Phật trong Phật đường của nhà họ Vương, nó đều tham gia. Ngay cả khi chủ của nó niệm thầm trong tâm, con két cũng biết và niệm lâu giống như chủ. Điều kỳ lạ nhất là ngoài việc niệm danh hiệu Phật, không ai có thể dạy nó nói điều gì khác. Gia đình họ Vương đón tiếp nhiều người đến nhà cùng tụ tập với nhau, và hàng ngày có nhiều tiếng nói chuyện trong nhà. Tuy nhiên con két không bao giờ học những câu thông thường như “Ông khỏe không? Xin mời ngồi.” Là những câu người ta cố gắng dạy nó. Nó chỉ nói “Niệm Phật đi! Nam Mô A Di Đà Phật!”
Một ngày nọ vào tháng 5 năm 1998, con két bị cái gì đó làm cho sợ sệt và sau đó ngừng ăn. Nó bị tiêu chảy liên tục cho đến ngày hôm sau. Khi gần cuối cuộc đời, nó cùng niệm danh hiệu Phật với chủ, và người ta có thể nghe tiếng niệm yếu ớt “Nam Mô A Di Đà Phật” từ trong cổ họng của nó. Sau khi vãng sanh, cơ thể nó vẫn mềm mại và lông vẫn sáng giống như đang còn sống. Cư sĩ họ Vương và cả gia đình ông niệm cho nó suốt 12 giờ đồng hồ. Họ mời một vị Lão Pháp sư từ Ngũ Đài Sơn đến chủ trì lễ hỏa táng, hơn một trăm người cư sĩ nghe biết và đến tham dự. Đó là một buổi lễ trang trọng. Sau khi hỏa thiêu, người ta tìm thấy lưỡi của con két vẫn còn nguyên vẹn và hơn 20 xá lợi trắng như ngọc với những đốm đỏ li ti, cùng nhiều chục xá lợi tử.

Lưỡi két Anh còn nguyên vẹn & 1 số xá lợi sau khi hỏa thiêu.
Câu chuyện này, cùng với nhiều câu chuyện khác về những con vật trong Phật giáo, cho thấy rằng từ sinh vật khôn ngoan nhất đến sinh vật ngu si nhất tất cả đều có thể được lợi ích của việc niệm danh hiệu Phật. Câu chuyện này cũng cho thấy rằng tất cả chúng sanh đều có Phật tánh và đều có thể trở thành Phật.