Lá số, sự luân hồi và luật nhân quả
Nội qui chuyên mục
Đây là chuyên mục dành cho việc xem lá số tử vi. Các bài mang tính trao đổi học thuật xin vui lòng đăng trong mục Kiến thức tử vi.
Không được đính kèm lá số của trang web khác. Các bài không liên quan sẽ bị chuyển khỏi chuyên mục này.
Đây là chuyên mục dành cho việc xem lá số tử vi. Các bài mang tính trao đổi học thuật xin vui lòng đăng trong mục Kiến thức tử vi.
Không được đính kèm lá số của trang web khác. Các bài không liên quan sẽ bị chuyển khỏi chuyên mục này.
TL: Lá số, sự luân hồi và luật nhân quả
Thưa bác, xin bác chỉ dẫn cho con về khái niệm niết bàn ?
Đây là một trạng thái để tiến tới hay là một nơi chốn.
Đây là một trạng thái để tiến tới hay là một nơi chốn.
TL: Lá số, sự luân hồi và luật nhân quả
có thể hiểu là cả 2
nếu trong lòng em thanh thản k tạp niệm thì coi như đạt được Niết bàn, k lo buòn suy nghĩ dù gặp phải khó khăn
còn nếu trong tâm lo buồn thì dẫu ở thiên đàng vẫn đau khổ




còn nếu trong tâm lo buồn thì dẫu ở thiên đàng vẫn đau khổ
TL: Lá số, sự luân hồi và luật nhân quả
háu nhờ bác xem dùm lá số hộ em trai cháu , nhìn nó ai cũng bảo nó yểu mệnh. Cung thê của nó có vẻ xấu quá. Ở ngoài thì trông nó thư sinh, trắng treo hơi nhỏ người. Học hành thông minh nhưng cũng ngang tàng lắm. Vừa ra trường mới đi làm nhưng cũng làm mất lòng khá nhiều người. Công danh của nó có sáng sủa không ạ? chứ tính nó nóng nảy không biết kiềm chế là hay bị ghét. Bác xem lá số và cho e cháu lời khuyên để có thể cải đổi số phận sống cho tốt hơn được ko ạ? Cháu cảm ơn bác nhiều. Kính chúc bác sức khoẻ!


-
- Ngũ đẳng
- Bài viết: 1305
- Tham gia: 17:04, 01/04/11
TL: Lá số, sự luân hồi và luật nhân quả
Một bài viết khá hay http://pi-company.com.vn/Default.aspx?M ... NewsID=345" target="_blank
Freud và Phật giáo - Sự tương đồng đến kinh ngạc
Freud và Phật giáo - Sự tương đồng đến kinh ngạc
Cho đến hôm nay, có thể nói nhân loại đã có 3 lần nhận ra mình bị “hớ”, đến mức nhiều chuẩn mực bị đảo lộn, thậm chí nhiều niềm tin bị sụp đổ sau 3 cuộc “cách mạng” ấy: Đầu tiên là thuyết nhật tâm, khi cả nhân loại đều tin một cách vững chắc rằng trái đất là trung tâm của vũ trụ, trên đó, cả vũ trụ quay quanh mình thì Copecnic bảo không phải vậy, mặt trời mới là trung tâm.
Lần thứ hai là Darwin với học thuyết tiến hóa; khi ai cũng tin rằng con người ta là một sản phẩm đặc biệt của tự nhiên, của Thượng Đế, không có một mối quan hệ nào với động vật cấp thấp thì Darwin bảo không phải vậy, con người là từ khỉ mà thành, chính xác hơn là một nhánh nào đó của động vật linh trưởng mà thành.
Và lần thứ ba là Freud với Phân tâm học; khi ai cũng chắc như đinh đóng cột rằng ý thức của con người ta (trong đó có trí tuệ, nhận thức và sự hiểu biết) là thiêng liêng và mạnh mẽ, nó quyết định mọi hành vi của con người ta, là điểm khác biệt giữa con người và động vật khác; thế nhưng Freud, với sự phân tích tâm lý của con người ta một cách xuất sắc và trung thực của mình đã bảo rằng: Không phải vậy! Vô thức và bản năng, những thứ rất gần, nếu không nói là giống hệt với động vật, mới là những điều quyết định rất nhiều đến hành vi của con người! Có thể ví von để dễ hình dung, ý thức như cái con rối mà vô thức và bản năng là kẻ đứng sau giật dây, điều khiển mọi chuyện. Điều này thì “khó chịu” chẳng khác gì khi nghe Darwin bảo con người ta vốn là từ con khỉ mà thành. Nó khó chịu đến mức con người thường ngụy tạo nên những cái vỏ, cái áo mỹ miều để khoác lên cái động lực rất bản năng chẳng khác với con khỉ, con chó là mấy. Mặc cảm Edip, cái mặc cảm của kẻ giết cha và lấy mẹ của con người thời bầy đàn kéo dài hàng triệu năm (cần nhớ rằng con người văn minh mới chỉ có chừng 20.000, nếu không nói là chỉ 10.000 năm trở lại đây thôi) đến giờ vẫn còn ám ảnh đâu đó trong vô thức con người và tạo nên những hành vi, căn bệnh tâm thần mà chỉ có nhờ Freud với sự Phân tâm mới có thể chữa hết được. Rồi bản năng tính dục, cái chuyện vặt mà ai cũng xấu hổ khi nói đến ấy thì Freud lại bảo rằng chính nó đã khiến cái thế giới này hình thành, nó khiến cái xã hội con người này cứ như sôi lên sùng sục suốt mấy ngàn năm qua; bao cuộc chiến tranh, bao kẻ tội đồ, bao thánh nhân, bao triết gia, bao nhà thơ, bao của cải... là cũng từ cái nguồn năng lượng vĩnh viễn không bao giờ chịu vơi cạn ấy mà hình thành. Đè nén nó là như lấy giấy mà gói lửa. Không tin ư? Bạn hãy cứ hỏi con mắt bạn khắc biết, tại sao cái bóng hồng giữa đám đông kia lại hút ánh nhìn của bạn đến vậy?
Rồi bản năng sống, bản năng sinh tồn, bản năng chết, bản năng sợ hãi, bản năng giận dữ nữa, ý thức chẳng bao giờ điều khiển được nó. Tại sao nói trước đám đông tim bạn cứ đập liên hồi vậy? Tại sao con người ta lại sợ rắn, đỉa, chuột, gián? Tại sao đèn đỏ ở ngã tư lại làm ta cồn cào bất an? Và tại sao con người ta lại không thể kìm chế được sự giận dữ, nhiều khi qua rồi mới thấy là vô cớ và kỳ cục? Vâng, đời sống tinh thần của con người, mặc dù đã được Freud phân tích khá kỹ từ gần 100 năm trước nhưng cho đến nay vẫn còn ẩn chứa rất nhiều bí ẩn, không phải là không nhìn thấy mà giống như là con người đã không chịu nhìn nhận, mặc dù ai cũng có thể nhìn thấy.
Và thật kỳ lạ, những điều Freud phân tích và khám phá ở trên gần như trùng khớp với những khái niệm cơ bản nhất của Phật giáo, chỉ có điều tất cả đều được diễn đạt bằng một thứ ngôn ngữ khác.
Này nhé, bản năng thì tăm tối và hình thành từ thuở con người còn là những động vật bầy đàn hú hét trong rừng sâu. Nhà Phật cũng có khái niệm Vô minh hình thành từ Vô thủy, thường được gọi chung là Vô thủy Vô minh. Thật kỳ lạ, tại sao nhà Phật lại có cái khái niệm và sự diễn đạt chính xác đến vậy về cái tối tăm trong đời sống tinh thần của mình hình thành từ thời con người chưa là NGƯỜI, những điều mà khoa học đã tốn rất nhiều công sức mới dần nhận ra cái phần tâm lý bí ẩn mà Freud gọi là vô thức, bản năng. Mà Freud có được những suy nghĩ ấy chính lại nhờ vào sự quyết liệt và dũng khí của Darwin. Từ hơn 2000 năm trước Phật Thích Ca và các vị tổ sau này nhìn thấy điều gì trong tâm hồn con người rồi gọi tên nó là “cái hầm sâu vô thủy vô minh”? “Cái hầm sâu này” dường như Freud cũng chỉ mới bắt đầu cảm thấy chứ chưa thực sự hiểu cặn kẽ về nó, thậm chí đã tìm ra phương pháp để “phá tan” cái hầm sâu vô thủy vô minh ấy như Phật và các thiền sư nhà Phật đã làm để có được một cái nụ cười tự nhiên, thanh thản, an lạc như thấm đẫm đến từng tế bào như vậy.
Không cần đến cái mục đích cuối cùng là sự giải thoát, giác ngộ, và cũng khó mà yêu cầu Freud “đạt” đến chỗ mục đích cuối cùng như nhà Phật hay nêu; chỉ với những khái niệm cơ bản, những mục đích đạt tới, những cách diễn đạt, những phương pháp sử dụng để khảo sát đời sống tinh thần con người... chúng ta đã thấy Freud và Phật giáo nhiều chỗ tương đồng đến mức kinh ngạc.
Này nhé, nhà Phật không ai không biết đến các khái niệm vạn pháp do tâm tạo và tu là chuyển nghiệp. Freud cũng nói đến rất nhiều khái niệm số phận của mỗi người là do chính người đó, qua sự điều khiển của vô thức mà hình thành nên số phận của anh ta. Có người sống với người vợ nào rồi cũng ly dị, chơi với bạn nào rồi cũng bị bạn phản. Freud đã phân tích khá kỹ rằng chính vô thức đã thôi thúc ở bên trong anh ta để cuộc ly dị xảy ra, cuộc phản bội của bạn hình thành thì anh ta mới thỏa mãn mà không hề tự biết điều đó. Thì ra ta đi đâu cũng gặp người khó tính, người ích kỷ, người thủ đoạn là do chính bởi ta tạo nên họ chứ không phải họ có sẵn đó và ta chỉ gặp. Những khái niệm này là vô cùng gần với Phật giáo, số phận của ta là do chính nhân duyên nghiệp chướng ta tạo nên mà thành. Nhà Phật hay kể một câu chuyện rất hay để minh hoạ là: Có một cô con dâu không chịu nổi bà mẹ chồng khó tính, mới quyết định xin thầy cho loại thuốc nào đó cho bà chết đi. Vị thầy bảo, để cô không phải bị truy tố, ông sẽ cho một loại thuốc uống hằng ngày mà bà mẹ chồng sẽ chết sau một năm không để lại một dấu vết nào, chỉ với một điều kiện, đừng làm cho bà giận, bà chỉ cần giận một lần thôi là thuốc sẽ không hiệu quả. Cô con dâu từ đó cho bà uống thuốc và cố không làm bà giận, mà khi con người ta không giận thì chỉ có vui trở lên. Sau một năm cô con dâu đến gặp thầy và khóc xin sao cho mẹ chồng đừng chết nữa, vì cô đã rất yêu mến mẹ chồng và bà mẹ chồng cũng rất yêu mến cô. Vị thầy cười bảo, thuốc đó là củ sâm, chỉ có tốt chứ không độc, và báo cho cô biết mọi chuyện đã thay đổi kể từ khi chính cô thay đổi cách sống, thay đổi thái độ của cô với bà mẹ chồng.
Tu là chuyển nghiệp, tức sửa chữa mình thì sẽ thay đổi số phận. Đi đến cùng của khái niệm này ta sẽ thấy quả thật là “Vạn pháp do tâm tạo”. Thế giới này xét cho cùng là thế giới ở trong ta, thế giới ta nhận thức. Thế giới được ta quan sát là quan trọng hơn rất nhiều cái thế giới thực mà con người khó có thể nắm bắt. Cái tâm ta đối diện với mặt trăng quan trọng hơn rất nhiều bản thân cái mặt trăng khô khốc bụi đất, hoặc mặt trăng có chị Hằng chú Cuội ở trên. Thượng Đế có thật hay không không quan trọng bằng thái độ của chúng ta khi đối diện với một Thượng Đế thật hoặc không có một Thượng Đế nào cả.
Có nghĩa là, với Phật giáo, thì cái tâm của mình là một thế giới cần được khám phá hơn bất cứ điều gì khác. Các tầng mức giác ngộ, các tầng thánh quả, chính là các tầng mức hiểu biết về cái tâm của mình.
Và Freud cũng vậy, cả sự nghiệp của ông là sự nghiệp khám phá những góc khuất sâu kín, tối tăm thậm chí bỉ ổi, thối tha nhất mà không ai dám thừa nhận trong tâm hồn con người. Kéo con người đừng nhìn ra ngoài nữa mà hãy nhìn vào cái động lực, trên đó từng mỗi hành vi hình thành là mục đích của cả Freud và Phật giáo. Quán nhân duyên, biết mỗi sự việc xảy ra (quả) là từ cái nguyên nhân (nhân) nào đưa đến là trí tuệ cao nhất mà mỗi Phật tử đều mưu cầu.
Làm chủ sanh tử há không phải là làm chủ bản năng đấy sao? Các tổ Thiền tông cũng thường bảo, phá tan được cái hầm sâu vô thủy vô minh ấy thì kiến tánh thành Phật! Có một điều cần chú ý là, nhà Phật hay nói lìa tri kiến, sở tri chướng, tức những hiểu biết, kiến thức, nhận thức luôn là những trở ngại trên con đường đạt đến sự giác ngộ. Chỗ này thì Lão Tử và Đạo Đức Kinh lại có một tương đồng khác nữa. Nếu hiểu bản năng chính là Vô minh thì ta sẽ hiểu một tầng nghĩa khác của nó, đó chính là sự hiểu biết không bao giờ, và sẽ không bao giờ, chế ngự được bản năng. Chỉ có sự không biết, thiền định ở mức độ “vô nhãn, nhĩ, tỉ, thiệt, thân, ý” (không có mắt, tai, mũi, lưỡi, thân, ý-Bát Nhã Tâm Kinh); hoặc “tâm như tường bích” (tường đá) (Bồ Đề Đạt Ma); hoặc Vô Sở trụ (kinh Kim Cang); tức ở cái chỗ mà tâm con người ta không đứng, không dựa trên bất cứ điều gì cả, tức chỗ không biết cái gì cả, không ý thức cái gì cả, thì hầm sâu vô minh sẽ bị phá, đó là lúc mà Bản Năng sẽ không còn “quấy rầy” con người nữa, con người thực sự mất đi phần CON để trở thành một NGƯỜI đúng nghĩa.
Đó là nói phần khác nhau trong giải quyết vấn đề, giữa Freud và Phật giáo, sau khi nhìn thấy sự tác động mạnh mẽ của bản năng đến đời sống tinh thần của con người. Freud thì lôi nó ra đặt nó trên mặt bàn của ý thức, và ông đã chữa được nhiều bệnh tâm thần cho con người. Phật giáo thì không vậy, thật ra lôi tất cả ra dưới ánh sáng của ý thức cũng là đường lối của nhiều tông phái Phật giáo, tuy nhiên, cái mục đích cuối cùng của Phật giáo thì phải phá tan cái hầm sâu “Vô thủy vô minh” ấy. Làm sao phá, đó là một chuyện vô cùng lớn và không thể bàn trong một bài báo. Ở đây, chỉ với những cái nhìn ban đầu, chỉ với những bước đi đầu tiên nhằm tìm thấy những góc khuất trong đời sống tinh thần con người chúng ta đã thấy với công cụ “Phân tâm học” do Freud lập nên, có lẽ sẽ là điều kiện tốt nhất để mỗi Phật tử, và để mỗi người có thể nhận ra những động cơ sâu kín nhất trong mình, vẫn thường thôi thúc mình hành động thế này chứ không phải thế khác, tạo nên “quả” này chứ không phải “quả” khác. Để rồi từ đó hình thành nên một con người thực sự thông tuệ, không còn bị những bản năng tăm tối hoặc vô thức vớ vẩn nào đó điều khiển nữa. Đó há không phải là mục đích cao nhất mà nhân loại vẫn mưu cầu từ hàng chục ngàn năm qua đấy sao?
Lần thứ hai là Darwin với học thuyết tiến hóa; khi ai cũng tin rằng con người ta là một sản phẩm đặc biệt của tự nhiên, của Thượng Đế, không có một mối quan hệ nào với động vật cấp thấp thì Darwin bảo không phải vậy, con người là từ khỉ mà thành, chính xác hơn là một nhánh nào đó của động vật linh trưởng mà thành.
Và lần thứ ba là Freud với Phân tâm học; khi ai cũng chắc như đinh đóng cột rằng ý thức của con người ta (trong đó có trí tuệ, nhận thức và sự hiểu biết) là thiêng liêng và mạnh mẽ, nó quyết định mọi hành vi của con người ta, là điểm khác biệt giữa con người và động vật khác; thế nhưng Freud, với sự phân tích tâm lý của con người ta một cách xuất sắc và trung thực của mình đã bảo rằng: Không phải vậy! Vô thức và bản năng, những thứ rất gần, nếu không nói là giống hệt với động vật, mới là những điều quyết định rất nhiều đến hành vi của con người! Có thể ví von để dễ hình dung, ý thức như cái con rối mà vô thức và bản năng là kẻ đứng sau giật dây, điều khiển mọi chuyện. Điều này thì “khó chịu” chẳng khác gì khi nghe Darwin bảo con người ta vốn là từ con khỉ mà thành. Nó khó chịu đến mức con người thường ngụy tạo nên những cái vỏ, cái áo mỹ miều để khoác lên cái động lực rất bản năng chẳng khác với con khỉ, con chó là mấy. Mặc cảm Edip, cái mặc cảm của kẻ giết cha và lấy mẹ của con người thời bầy đàn kéo dài hàng triệu năm (cần nhớ rằng con người văn minh mới chỉ có chừng 20.000, nếu không nói là chỉ 10.000 năm trở lại đây thôi) đến giờ vẫn còn ám ảnh đâu đó trong vô thức con người và tạo nên những hành vi, căn bệnh tâm thần mà chỉ có nhờ Freud với sự Phân tâm mới có thể chữa hết được. Rồi bản năng tính dục, cái chuyện vặt mà ai cũng xấu hổ khi nói đến ấy thì Freud lại bảo rằng chính nó đã khiến cái thế giới này hình thành, nó khiến cái xã hội con người này cứ như sôi lên sùng sục suốt mấy ngàn năm qua; bao cuộc chiến tranh, bao kẻ tội đồ, bao thánh nhân, bao triết gia, bao nhà thơ, bao của cải... là cũng từ cái nguồn năng lượng vĩnh viễn không bao giờ chịu vơi cạn ấy mà hình thành. Đè nén nó là như lấy giấy mà gói lửa. Không tin ư? Bạn hãy cứ hỏi con mắt bạn khắc biết, tại sao cái bóng hồng giữa đám đông kia lại hút ánh nhìn của bạn đến vậy?
Rồi bản năng sống, bản năng sinh tồn, bản năng chết, bản năng sợ hãi, bản năng giận dữ nữa, ý thức chẳng bao giờ điều khiển được nó. Tại sao nói trước đám đông tim bạn cứ đập liên hồi vậy? Tại sao con người ta lại sợ rắn, đỉa, chuột, gián? Tại sao đèn đỏ ở ngã tư lại làm ta cồn cào bất an? Và tại sao con người ta lại không thể kìm chế được sự giận dữ, nhiều khi qua rồi mới thấy là vô cớ và kỳ cục? Vâng, đời sống tinh thần của con người, mặc dù đã được Freud phân tích khá kỹ từ gần 100 năm trước nhưng cho đến nay vẫn còn ẩn chứa rất nhiều bí ẩn, không phải là không nhìn thấy mà giống như là con người đã không chịu nhìn nhận, mặc dù ai cũng có thể nhìn thấy.
Và thật kỳ lạ, những điều Freud phân tích và khám phá ở trên gần như trùng khớp với những khái niệm cơ bản nhất của Phật giáo, chỉ có điều tất cả đều được diễn đạt bằng một thứ ngôn ngữ khác.
Này nhé, bản năng thì tăm tối và hình thành từ thuở con người còn là những động vật bầy đàn hú hét trong rừng sâu. Nhà Phật cũng có khái niệm Vô minh hình thành từ Vô thủy, thường được gọi chung là Vô thủy Vô minh. Thật kỳ lạ, tại sao nhà Phật lại có cái khái niệm và sự diễn đạt chính xác đến vậy về cái tối tăm trong đời sống tinh thần của mình hình thành từ thời con người chưa là NGƯỜI, những điều mà khoa học đã tốn rất nhiều công sức mới dần nhận ra cái phần tâm lý bí ẩn mà Freud gọi là vô thức, bản năng. Mà Freud có được những suy nghĩ ấy chính lại nhờ vào sự quyết liệt và dũng khí của Darwin. Từ hơn 2000 năm trước Phật Thích Ca và các vị tổ sau này nhìn thấy điều gì trong tâm hồn con người rồi gọi tên nó là “cái hầm sâu vô thủy vô minh”? “Cái hầm sâu này” dường như Freud cũng chỉ mới bắt đầu cảm thấy chứ chưa thực sự hiểu cặn kẽ về nó, thậm chí đã tìm ra phương pháp để “phá tan” cái hầm sâu vô thủy vô minh ấy như Phật và các thiền sư nhà Phật đã làm để có được một cái nụ cười tự nhiên, thanh thản, an lạc như thấm đẫm đến từng tế bào như vậy.
Không cần đến cái mục đích cuối cùng là sự giải thoát, giác ngộ, và cũng khó mà yêu cầu Freud “đạt” đến chỗ mục đích cuối cùng như nhà Phật hay nêu; chỉ với những khái niệm cơ bản, những mục đích đạt tới, những cách diễn đạt, những phương pháp sử dụng để khảo sát đời sống tinh thần con người... chúng ta đã thấy Freud và Phật giáo nhiều chỗ tương đồng đến mức kinh ngạc.
Này nhé, nhà Phật không ai không biết đến các khái niệm vạn pháp do tâm tạo và tu là chuyển nghiệp. Freud cũng nói đến rất nhiều khái niệm số phận của mỗi người là do chính người đó, qua sự điều khiển của vô thức mà hình thành nên số phận của anh ta. Có người sống với người vợ nào rồi cũng ly dị, chơi với bạn nào rồi cũng bị bạn phản. Freud đã phân tích khá kỹ rằng chính vô thức đã thôi thúc ở bên trong anh ta để cuộc ly dị xảy ra, cuộc phản bội của bạn hình thành thì anh ta mới thỏa mãn mà không hề tự biết điều đó. Thì ra ta đi đâu cũng gặp người khó tính, người ích kỷ, người thủ đoạn là do chính bởi ta tạo nên họ chứ không phải họ có sẵn đó và ta chỉ gặp. Những khái niệm này là vô cùng gần với Phật giáo, số phận của ta là do chính nhân duyên nghiệp chướng ta tạo nên mà thành. Nhà Phật hay kể một câu chuyện rất hay để minh hoạ là: Có một cô con dâu không chịu nổi bà mẹ chồng khó tính, mới quyết định xin thầy cho loại thuốc nào đó cho bà chết đi. Vị thầy bảo, để cô không phải bị truy tố, ông sẽ cho một loại thuốc uống hằng ngày mà bà mẹ chồng sẽ chết sau một năm không để lại một dấu vết nào, chỉ với một điều kiện, đừng làm cho bà giận, bà chỉ cần giận một lần thôi là thuốc sẽ không hiệu quả. Cô con dâu từ đó cho bà uống thuốc và cố không làm bà giận, mà khi con người ta không giận thì chỉ có vui trở lên. Sau một năm cô con dâu đến gặp thầy và khóc xin sao cho mẹ chồng đừng chết nữa, vì cô đã rất yêu mến mẹ chồng và bà mẹ chồng cũng rất yêu mến cô. Vị thầy cười bảo, thuốc đó là củ sâm, chỉ có tốt chứ không độc, và báo cho cô biết mọi chuyện đã thay đổi kể từ khi chính cô thay đổi cách sống, thay đổi thái độ của cô với bà mẹ chồng.
Tu là chuyển nghiệp, tức sửa chữa mình thì sẽ thay đổi số phận. Đi đến cùng của khái niệm này ta sẽ thấy quả thật là “Vạn pháp do tâm tạo”. Thế giới này xét cho cùng là thế giới ở trong ta, thế giới ta nhận thức. Thế giới được ta quan sát là quan trọng hơn rất nhiều cái thế giới thực mà con người khó có thể nắm bắt. Cái tâm ta đối diện với mặt trăng quan trọng hơn rất nhiều bản thân cái mặt trăng khô khốc bụi đất, hoặc mặt trăng có chị Hằng chú Cuội ở trên. Thượng Đế có thật hay không không quan trọng bằng thái độ của chúng ta khi đối diện với một Thượng Đế thật hoặc không có một Thượng Đế nào cả.
Có nghĩa là, với Phật giáo, thì cái tâm của mình là một thế giới cần được khám phá hơn bất cứ điều gì khác. Các tầng mức giác ngộ, các tầng thánh quả, chính là các tầng mức hiểu biết về cái tâm của mình.
Và Freud cũng vậy, cả sự nghiệp của ông là sự nghiệp khám phá những góc khuất sâu kín, tối tăm thậm chí bỉ ổi, thối tha nhất mà không ai dám thừa nhận trong tâm hồn con người. Kéo con người đừng nhìn ra ngoài nữa mà hãy nhìn vào cái động lực, trên đó từng mỗi hành vi hình thành là mục đích của cả Freud và Phật giáo. Quán nhân duyên, biết mỗi sự việc xảy ra (quả) là từ cái nguyên nhân (nhân) nào đưa đến là trí tuệ cao nhất mà mỗi Phật tử đều mưu cầu.
Làm chủ sanh tử há không phải là làm chủ bản năng đấy sao? Các tổ Thiền tông cũng thường bảo, phá tan được cái hầm sâu vô thủy vô minh ấy thì kiến tánh thành Phật! Có một điều cần chú ý là, nhà Phật hay nói lìa tri kiến, sở tri chướng, tức những hiểu biết, kiến thức, nhận thức luôn là những trở ngại trên con đường đạt đến sự giác ngộ. Chỗ này thì Lão Tử và Đạo Đức Kinh lại có một tương đồng khác nữa. Nếu hiểu bản năng chính là Vô minh thì ta sẽ hiểu một tầng nghĩa khác của nó, đó chính là sự hiểu biết không bao giờ, và sẽ không bao giờ, chế ngự được bản năng. Chỉ có sự không biết, thiền định ở mức độ “vô nhãn, nhĩ, tỉ, thiệt, thân, ý” (không có mắt, tai, mũi, lưỡi, thân, ý-Bát Nhã Tâm Kinh); hoặc “tâm như tường bích” (tường đá) (Bồ Đề Đạt Ma); hoặc Vô Sở trụ (kinh Kim Cang); tức ở cái chỗ mà tâm con người ta không đứng, không dựa trên bất cứ điều gì cả, tức chỗ không biết cái gì cả, không ý thức cái gì cả, thì hầm sâu vô minh sẽ bị phá, đó là lúc mà Bản Năng sẽ không còn “quấy rầy” con người nữa, con người thực sự mất đi phần CON để trở thành một NGƯỜI đúng nghĩa.
Đó là nói phần khác nhau trong giải quyết vấn đề, giữa Freud và Phật giáo, sau khi nhìn thấy sự tác động mạnh mẽ của bản năng đến đời sống tinh thần của con người. Freud thì lôi nó ra đặt nó trên mặt bàn của ý thức, và ông đã chữa được nhiều bệnh tâm thần cho con người. Phật giáo thì không vậy, thật ra lôi tất cả ra dưới ánh sáng của ý thức cũng là đường lối của nhiều tông phái Phật giáo, tuy nhiên, cái mục đích cuối cùng của Phật giáo thì phải phá tan cái hầm sâu “Vô thủy vô minh” ấy. Làm sao phá, đó là một chuyện vô cùng lớn và không thể bàn trong một bài báo. Ở đây, chỉ với những cái nhìn ban đầu, chỉ với những bước đi đầu tiên nhằm tìm thấy những góc khuất trong đời sống tinh thần con người chúng ta đã thấy với công cụ “Phân tâm học” do Freud lập nên, có lẽ sẽ là điều kiện tốt nhất để mỗi Phật tử, và để mỗi người có thể nhận ra những động cơ sâu kín nhất trong mình, vẫn thường thôi thúc mình hành động thế này chứ không phải thế khác, tạo nên “quả” này chứ không phải “quả” khác. Để rồi từ đó hình thành nên một con người thực sự thông tuệ, không còn bị những bản năng tăm tối hoặc vô thức vớ vẩn nào đó điều khiển nữa. Đó há không phải là mục đích cao nhất mà nhân loại vẫn mưu cầu từ hàng chục ngàn năm qua đấy sao?
Được cảm ơn bởi: pccd, Tây Đô đạo sĩ, cloudstrife, THT, phoenix18, vnb777, Hoả Kỳ Lân, scorpio.passion, BillGates6868
TL: Lá số, sự luân hồi và luật nhân quả
Con cảm ơn thầy đã dành thời gian cho con! Lời khuyên và động viên của thầy sẽ giúp con vững vàng hơn, con sẽ làm theo lời thầy khuyên. Giờ con cũng chỉ mong hai mẹ con con được khỏe mạnh thôi thầy ạ, con không dám mong gì hơn. Thầy có thể nói rõ hơn cho con về việc niệm " nam mô Đại Bi Quán Thế Âm Bồ Tát" được không ạ? con có cần lập ban thờ hay chỉ là tâm niệm thôi ạ? Mong thầy giúp con! Một lần nữa con cảm ơn thầy và kính chúc thầy sức khỏe!Tây Đô đạo sĩ đã viết:Đọc các dòng tâm sự của cháu tôi không khỏi ái ngại. Thật là cõi trần là bể khổ, vì ái dục mà hỏng cả cuộc đời, tôi rất thông cảm với hoàn cảnh của cháu hiện nay.caoso đã viết:Kính gửi thầy Tây Đô!
Con nhờ thầy xem giúp con lá số này với ạ. Hiện tại chuyện tình duyên và công danh của con chán quá. Con và người ta yêu nhau, con có bầu bây giờ là tháng thứ 7 rồi mà gia đình nhà trai không chấp nhận con, người ta cũng bỏ rơi con luôn. Con tự thấy mình là người ăn ở biết trước biết sau, chẳng làm điều ác với ai bao giờ và con luôn tâm niệm mình cứ sống đúng với cái tâm của mình, cư xử phải đạo thì mọi điều sẽ tốt đẹp. Nhưng mọi chuyện chẳng như con nghĩ, có những người con luôn hết lòng hết dạ với họ nhưng họ lại "đâm sau lưng" con. Nhiều lúc con thấy mất hết niềm tin vào cuộc sống này.
Con thỉnh cầu thầy hãy xem giúp con lá số này của con. Thầy hãy nói giúp con tất cả những gì thầy thầy có thể đọc ra từ lá số này. Và hiện tại điều con quan tâm nhất là đứa bé mà con đang mang trong mình sẽ thế nào? Liệu con và người ấy có thể đoàn tụ để con con được có cả cha lẫn mẹ hay không?
Con cảm ơn thầy nhiều và mong mọi điều tốt lành sẽ đến với thầy!
dây là lá số của con. Mong thầy giúp con!
Đứa con nó là duyên nghiệp với mình từ tiền kiếp, dù trong hoàn cảnh nào nó đã là con mình thì đây cũng là sự sắp đặt của bàn tay tạo hóa. Việc đã lỡ thế này thì cháu nên yên tâm tĩnh dưỡng, khoan hãy đòi hỏi bên cha cháu bé điều gì, chờ khi sinh con xong hạ hồi phân giải. Thực ra tôi thấy rằng chuyện này là do nghiệp hiện tại cháu tự gây tạo chứ không hoàn toàn do tiền kiếp. Cung tử tức của cháu khá tốt, tuy hiện tại cháu sẽ khá vất vả nhưng về sau đứa con này sẽ thành đạt khá giả và có lúc cháu sẽ thấy nó chính là người đem lại vận may cho cháu sau này. Số do liêm tham hóa kỵ triệt lộ, lại bị không kiếp xung chiếu nên bị tai tiếng vất vả một thời gian, cung phúc bị hỏa linh thiên không không kiếp vây hãm, rõ ràng phần mộ tổ và sự thờ cúng tổ tiên có vấn đề.
Bây giờ cháu hãy ngày ngày niệm "nam mô Đại Bi Quán Thế Âm Bồ Tát" xin ngài phù hộ cho hai mẹ con mạnh khỏe, ngài rất có duyên với những việc thế này. Tôi cho rằng cháu sớm có đứa con này cũng là điều hay vì cung phu của cháu bị thiên không, không kiếp linh tinh xung phá thiên phủ, việc hôn nhân rất trắc trở lạnh nhạt, chính nó sẽ là niềm an ủi lớn cho cuộc đời của cháu sau này. Chúc cháu khỏe.
Được cảm ơn bởi: pccd, bombo, phoenix18
TL: Lá số, sự luân hồi và luật nhân quả
Hôm nay tình cờ con đọc được topic của thầy. con cũng không mong thầy chiếu cố nhưng nếu có duyên mong thầy xem giúp. con tự thấy nhiều khi mình ích kỹ nhỏ nhoi quá. tính tình thì nóng nảy, hay làm nhiều người phải buồn lòng.
Nên qua đây mong thầy cho con lời khuyên.
đây là lá số của cháu

chân thành cảm ơn những lời dạy của thầy.
Nên qua đây mong thầy cho con lời khuyên.
đây là lá số của cháu

chân thành cảm ơn những lời dạy của thầy.
- Tây Đô đạo sĩ
- Bát đẳng
- Bài viết: 7976
- Tham gia: 19:37, 19/10/10
- Đến từ: Tây Đô
TL: Lá số, sự luân hồi và luật nhân quả
Khái niệm nay thuộc về tâm, chúng ta do mê lầm nên cho là có 6 nẻo luân hồi, có nhân sinh vũ trụ. Dùng các giác quan và ý phân biệt hưởng thọ sự khổ sự vui. Trạng thái gọi là niết bàn (hay nát bàn) là khi chúng ta dứt được hết các mê lầm ấy, dĩ nhiên không còn thân, không có các hiện tượng như ta tưởng là có, không còn nhu cầu hưởng thụ hay chịu khổ. Tâm ta hòa đồng với Phật không còn gì phân biệt nữa. Muốn chứng niết bàn thì cần tu tập thiền định, khi tâm lặng ý trong sẽ thấy sự an lạc vô bờ bến. Điều này khó dùng ngôn ngữ để mô tả. Khi thực chứng sẽ hiểu. Chào cậu.vegatable đã viết:Thưa bác, xin bác chỉ dẫn cho con về khái niệm niết bàn ?
Đây là một trạng thái để tiến tới hay là một nơi chốn.
@Hói phệ: Không thể nói ở niết bàn mà tâm phiền não, khác nào nói tiến sĩ không biết chữ. Thân mến.
Được cảm ơn bởi: pccd, angel152, phoenix18, hói phệ, BillGates6868
- Tây Đô đạo sĩ
- Bát đẳng
- Bài viết: 7976
- Tham gia: 19:37, 19/10/10
- Đến từ: Tây Đô
TL: Lá số, sự luân hồi và luật nhân quả
"caoso"
Con cảm ơn thầy đã dành thời gian cho con! Lời khuyên và động viên của thầy sẽ giúp con vững vàng hơn, con sẽ làm theo lời thầy khuyên. Giờ con cũng chỉ mong hai mẹ con con được khỏe mạnh thôi thầy ạ, con không dám mong gì hơn. Thầy có thể nói rõ hơn cho con về việc niệm " nam mô Đại Bi Quán Thế Âm Bồ Tát" được không ạ? con có cần lập ban thờ hay chỉ là tâm niệm thôi ạ? Mong thầy giúp con! Một lần nữa con cảm ơn thầy và kính chúc thầy sức khỏe!
Nếu nhà cháu chưa có ban thờ thì cháu cứ niệm câu ấy thường xuyên là được, có thể niệm thầm hay ra tiếng, nhất định ngài Quán Thế Âm sẽ giúp cháu vượt qua giai đoạn khó khăn này. Nếu có điều kiện cháu thỉnh hình ngài về thờ thì càng tốt. Chào cháu.
Con cảm ơn thầy đã dành thời gian cho con! Lời khuyên và động viên của thầy sẽ giúp con vững vàng hơn, con sẽ làm theo lời thầy khuyên. Giờ con cũng chỉ mong hai mẹ con con được khỏe mạnh thôi thầy ạ, con không dám mong gì hơn. Thầy có thể nói rõ hơn cho con về việc niệm " nam mô Đại Bi Quán Thế Âm Bồ Tát" được không ạ? con có cần lập ban thờ hay chỉ là tâm niệm thôi ạ? Mong thầy giúp con! Một lần nữa con cảm ơn thầy và kính chúc thầy sức khỏe!
Nếu nhà cháu chưa có ban thờ thì cháu cứ niệm câu ấy thường xuyên là được, có thể niệm thầm hay ra tiếng, nhất định ngài Quán Thế Âm sẽ giúp cháu vượt qua giai đoạn khó khăn này. Nếu có điều kiện cháu thỉnh hình ngài về thờ thì càng tốt. Chào cháu.
Được cảm ơn bởi: pccd, phoenix18, BillGates6868
- Tây Đô đạo sĩ
- Bát đẳng
- Bài viết: 7976
- Tham gia: 19:37, 19/10/10
- Đến từ: Tây Đô
TL: Lá số, sự luân hồi và luật nhân quả
SỰ LINH ỨNG CỦA BỒ TÁT QUÁN THẾ ÂM.
Hôm qua 19/6 âm lịch là ngày vía BT Quán Thế Âm, thế mà con quên mất. Con xin sám hối Bồ Tát.
BT Quán Thế Âm có nhân duyên lớn với tôi. Bồ Tát đã che chở cho tôi được tai qua nạn khỏi nhiều lần trong đời. Hôm nay tôi ghi lại để tưởng nhớ đến công ơn ngài.
Từ năm 2000 đến năm 2006, tôi dạy học ở trường Tân Phú, Định Quán, Đồng Nai. Năm đầu tôi đi xe đò, nhưng phiền phức quá nên những năm sau tôi đi bằng xe gắn máy. Hồi đó tối mới tậu được chiêc Dream Tàu, mỗi tuần tôi đều chạy xe từ nhà (TP.HCM) lên Định Quán để làm việc. Vì nó là hàng Tàu nên chất lượng không được tốt. Một hôm trên đường về, ở xa lộ Hà Nội trước khi đến ngã ba Vũng Tàu có một đoạn đường vắng, thẳng tắp mà lại xuống dốc nữa. Cứ mỗi lần qua đoạn đường đó tôi lại cho xe chạy thả ga, song song với xe hơi, xe đò. Tốc độ lên đến trên 70 km/h. Đương chạy bỗng thấy xe hơi chậm lại, xích xe chạm vào vỏ liên tục, Tôi nghĩ “chết cha, nếu xích xe mà đứt thì chắc nó cuốn vào bánh xe, làm cho xe khựng lại, mình sẽ té chết “ Tôi cho xe đi chậm lại, nhưng thấy xe vẫn chạy được, tôi cứ thế tuôn về đến Sài Gòn. Lúc đó là 8 giờ đêm. Sáng hôm sau tôi dắt xe ra sửa, thợ bảo là bị bể bạc đạn. Tôi cho thay tất cả các bạc đạn bánh xe. Từ đó xe đi như xe Nhật. Nếu không có sự phù hộ của Bồ Tát thì bánh xe của tôi sẽ lắc, xe sẽ bị đảo và té. Với tốc độ nhanh như vậy, chắc chắn tôi sẽ chết hay bị thương nặng.
Lại một lần Tôi đi từ Sài Gòn lên Định Quán. Đến ngã ba Vũng Tàu, thì có một dãy chừng 3 – 4 cái xe tải chạy bên ngoài rẽ về Vũng Tàu, ép xe tôi phải quẹo theo hướng đó. Đoàn xe vừa đi qua, đường trống, tôi vội vàng phóng xe, quẹo lên hướng đi Hố Nai, thì ngay lúc đó một cô gái đi xe đời mới màu đỏ cũng chạy về hướng Vũng Tàu với tốc độ nhanh, phóng thẳng vào xe tôi. Tôi thấy rõ ràng là xe cô ấy đâm thẳng vào mình trong gang tấc, vậy mà không biết tại sao mình lại thoát ra được lao đi, còn cô kia ngã xuống, có lẽ do thắng gấp quá. Lúc đó đường trống.
Một lần khác, trên đường về, khi qua khỏi Dầu Giây, đến một xứ đạo, có một ông cụ già băng qua đường. Từ xa tôi đã bấm còi. Nhưng cụ già vẫn tiến tới. Xe tới gần, tôi vừa la vừa bóp còi nhưng hình như ông cụ bị điếc, không nghe thầy gì nên cứ thản nhiên bước tới. Tôi quẹo vô trong không được, có xe chạy song song, Còn bên ngoài thì có một xe khách chạy ngược chiều cũng sắp tới điểm đó. Nếu tôi quẹo ra ngoài thì sẽ đụng phải xe khách. Thắng lại thì không kịp, vì các xe đều chạy rất nhanh cỡ 60 km/h. Tôi nhắm mắt lao xe chèn vào ông cụ và xe khách. Thật là lạ lùng, xe tôi vượt qua trong đường tơ kẽ tóc, còn ông cụ bị một phen hết hồn. Tôi quay lại thấy ông cụ đang chỉ tay theo chửi với.
Một lần trên đường đi, đến ngã ba Dầu Giây, tôi sắp quẹo trái, thì ở phía trên, cũng có một người quẹo trái. Lúc đó có một xe container đi ngược chiều, người kia rà xe lại, đợi xe kéo container đi qua là họ quẹo. Như vô tình, người đó ép tôi vào gầm xe container. Tôi nhấn còi để báo hiệu, nhưng người kia hình như không nghe thấy cứ tiếp tục ép tôi vào xe container. Xe tôi từ phía sau tới, đang có tốc độ nhanh không thể thắng gấp được. Nếu ngã sẽ trượt vào gầm xe container. Tôi cũng rà thắng cho xe chậm lại. Đợi xe container đi qua thì đúng lúc tôi đến sát đầu xe người ấy Tôi tống ga vọt lên qua mặt người đó, quẹo vào đường đi Đà Lạt. Chỉ nghe người đó kêu lên một tiếng “ôi trời !” thì tôi đã đi xa rồi. Nếu không được Bồ Tát phù hộ thì tôi đã đâm xe vào người đó rồi. Cái khó là ở chỗ : Xe tôi từ xa đến, đang chạy nhanh, người đó ở phía trước đang chạy chậm, khép khoảng hở giữa người đó và xe container lại. Tôi không còn con đường nào khác là phải tông vào người đó. Tôi nhấn còi báo hiệu để người đó biết mà tránh hay dừng lại, nhưng người đó không nghe, dẫn đến 2 xe bắt buộc phải tông vào nhau. Nhưng nhờ Bồ Tát phù hộ nên xe container vừa đi qua đúng lúc tôi đến sát người đó, và mở ra cho tôi một con đường sống.
Một lần khác, tôi đi qua chợ Gia Kiệm. Lúc đó sáng sớm mà chợ họp rất đông, người mua bán, xe gắn máy chở hàng dày đặc phía trước. Tôi chạy sau một xe tải, cách một khoảng, định nhờ xe tải chạy qua thì mình cũng đi qua được. Mọi người thấy xe tải to lớn thì họ tránh đường. Tôi lao xe theo, bỗng nhiên một người đi xe gắn máy chở rau quẹo ngang qua đường. thế là tôi tông vào xe đó. Không biết bằng cách nào, tôi bay qua đầu xe mình và xe kia rồi rơi xuống đường, đập đầu xuống đất (có đội nón bảo hiểm), mà khi đứng dậy, người không xây sát, quần áo không rách, không đau đớn, hoàn toàn bình thường. Tôi nghĩ nếu không nhờ Bồ Tát phù hộ thì không thể được như thế.
Và còn những trường hợp khác không phải trong giao thông tôi cũng được tai qua nạn khỏi như thế. Sở dĩ tôi nghĩ được Bồ Tát phù hộ là vf khi đi xe tôi “Niệm Phật A Di Đà” và khi qua đoạn đường nào nguy hiểm , tôi niệm danh hiệu Bồ Tát Quán Thế Âm. ( Nhưng thường thì khi nguy hiểm, sắp xẩy ra tai nạn thì tôi quên niệm, vì lo đối phó với tình huống. Nhưng Bồ Tát vẫn gia hộ cho mình, vì trước đó mình có niệm).
Hôm nay tôi ghi lại những ký ức này là để ghi nhớ công ơn Bồ Tát Quán Thế Âm, và cũng để mọi người biết đến sự linh ứng của ngài. Nếu ta có lòng thành, niệm danh hiệu Bồ Tát Quán Thế Âm thì Bồ Tát sẽ che chở cho ta.
Nam Mô Đại Bi Quán Thế Âm Bồ Tát.
Vì có bạn hỏi (bên đại tạng kinh) những linh ứng khác của Bồ Tát Quán Thế Âm mà tôi có kinh nghiệm nên tôi sẽ viết tiếp những điều mà tôi đã trải qua để chứng minh sự linh ứng của Bồ Tát.
Năm 1992, nhà tôi chưa xây sửa lại, vẫn còn là một căn nhà gỗ ọp ẹp. Lúc đó con trai tôi mới có 2 tuổi. Một hôm vợ tôi trông con ở trên gác, vô ý để cháu bé một mình đi ra cầu thang. May sao lúc đó tôi ở dưới nhà đi tới, thấy con đang đứng cheo meo trên đầu cầu thang, tôi vội vàng leo lên để đỡ nó xuống. Vừa mới vịn cầu thang, cúi xuống để tìm bậc đặt chân leo lên, thì đã thấy thằng bé nằm trong tay mình rồi. Cháu đã rơi từ trên đầu cầu thang xuống ngay lúc tôi đưa tay ra vịn cầu thang để leo lên, rơi một cách nhẹ nhàng, dường như ai đặt thằng bé vào tay tôi vậy. Lúc đó tôi hầu như không cảm thấy sức nặng của cháu bé. Tôi nghĩ chắc là được Bồ Tát che chở, vì trong nhà có thờ tranh tượng Bồ Tát. Và cháu bé đó, lúc vợ tôi mang bầu tôi có niệm Quán Thế Âm Bồ Tát, cầu cho được mẹ tròn con vuông, nên cháu được Bồ Tát hộ trì.
Năm 2001 tôi dạy ở chi nhánh của trường Tân Phú, nằm ở xã Phú Ngọc, cách trường chính 10 km. Tết năm đó đến ngày 29 tết rồi mà tôi chưa về, vì trước đó mấy hôm tôi bị tiêu chảy. Mua thuốc uống thì gặp toàn thuốc giả, càng uống càng tiêu chảy, không bớt. Tôi đã phải gọi điện thoại về, bảo rằng tết này không về được. Thế rồi tôi nhịn đói để cho bớt tiêu chảy. Được 2 -3 bữa người lả đi, nằm sụm một chỗ đợi qua tết xem có ai đến giúp mình không, vì tôi ở một mình một căn nhà. Lối xóm thấy thường đóng cửa nên cũng không ai để ý. Thế rồi bản năng sinh tồn trổi dạy, tôi ngĩ nằm đây mấy ngày nữa chắc chết vì đói và bịnh. Nên tôi ráng sức , niệm Bồ Tát Quán Thế Âm, cầu ngài che chở, rồi tôi pha một ly nước chanh uống lấy sức. Đóng cửa, dắt xe ra chạy thẳng xuống trường chính lãnh tiền lương và tiền Tết, rồi cứ thế chạy thẳng về Saigon. Về đến nhà, tôi ngồi xuống rồi không đứng dạy được nữa. Vợ tôi phải dìu vào nhà. Thế mà sau khi uống thuốc (flagyl của VN) và ăn cháo, tôi liền tỉnh lại. Nếu không nhờ Bồ Tát phù hộ thì chắc giờ này tôi đã xanh cỏ rồi.
Năm 2005 người bạn tôi mua được căn nhà cũ mà không dám đến ở, vì nghe đồn nhà có ma. Liền nhờ tôi và một người quen nữa đến ở, trước khi họ dọn về. Tôi thấy có chỗ ở mà không phải thuê mướn gì nên bằng lòng ngay. Lúc đầu 2 người cùng ở một phòng, thì thỉnh thoảng cũng bị bóng đè sơ sơ nên bọn tôi cũng coi thường. Sau đó tôi thấy chật chội nên tự mình dọn ra phòng ngoài ở. Phòng này có bàn thờ Phật và bàn thờ ông bà. Một đêm, tôi đã đi ngủ, bỗng nhiên thấy rất hồi hộp, cảm thấy nguy hiểm đến gần. Tôi liền trổi dạy, đến trước bàn thờ Phật, trên có tượng Bồ Tát Quán Thế Âm bằng đồng. Tôi lễ Phật và Bồ Tát cầu xin gia hộ rồi đi ngủ. Đêm hôm đó tôi nằm mơ thấy có một người đàn bà đến đòi chỗ, người ấy nói đó là chỗ của bà ấy từ lâu rồi (Trong mộng thì phòng đó là một phòng trong một trạm y tế thời chiến). Tôi không nói gì, thì có 2 người đàn ông, một người cao mà ốm, một người thấp mà mập, đến đứng cạnh tôi. Bỗng nhiên người cao xô tôi một cái, nhưng lại xô phải cánh tay tôi, và tay tôi đụng trúng người mập, thấp làm người này ngã lăn ra đất. Tôi tính quay lại nói rằng không phải tại tôi, thì hai người này nhìn tôi một cách lạ lùng rồi kéo nhau đi mất. Tôi tỉnh lại, cũng chưa hiểu giấc mơ đó báo điềm gì, nên rồi cũng đi ngủ lại. Nhưng kể từ hôm đó không có ai bị bóng đè nữa. Sau này tôi suy ra rằng người đàn bà đó chết trong trạm này thời chiến tranh, nên đinh ninh căn nhà đó là chỗ ở của mình, không siêu thoát đi được. Sau này bị tôi chiếm chỗ, bà này mới nhờ 2 con quỉ vô thường đến bắt tôi. May mà tôi có khấn xin Bồ Tát phù hộ trước khi đi ngủ nên Bồ Tát mới làm cho 2 con quỉ vô thường không bắt tôi được. Nếu người cao gầy xô tôi té ngang qua người thấp ở đàng sau, rơi xuống đất là tôi nhập thổ luôn rồi, không thể tỉnh lại được. Tức là đã chết. Vì họ làm không được nên họ mới nhìn tôi kinh ngạc như thế. Sau đó tôi có tạ ơn Bồ Tát đã cứu tôi và lòng tin vào Bồ Tát còn lớn hơn nữa.
Tôi viết lại những điều này vì có người yêu cầu, và để làm tăng trưởng lòng tin cho những ai đã tin tưởng sự linh ứng của Bồ Tát Quán Thế Âm, sự linh ứng của Phật pháp. Và để những người chưa biết đến Bồ Tát có thể khởi lòng tin thanh tịnh vào Bồ Tát Quán Thế Âm cũng như vào Phật pháp.
Nam mô A Di Đà Phật
Nam mô Đại Bi Quán Thế Âm Bồ Tát.
Nam mô Quán Thế Âm Bồ Tát
Tôi cũng xin kể lại nhưng điều linh thiêng trong đời tôi, xin 1 lòng hướng về Bồ Tát ,nguyện 1 đời dâng tron trái tím hướng về Bồ Tát.
Hồi tôi còn nhỏ mẹ dẫn tôi đi xem bói,thầy bói nói tôi là đệ tử của Phật kiếp trước là 1 chú tiểu,tôi đã tu đc 2 kiếp,nếu kiếp này tôi đi tu đc nữa thì rất tốt.Thực lòng mà nói,tôi chưa có ý nghĩ đi tu,tôi còn bé và tôi còn nhiều ham mê,tham sân si..
Mỗi sáng thức dậy tôi thấy có sắc cầu vồng 7 màu tỏa quanh người tôi khoảng 2 phút,tôi nghĩ mình hoa mắt,nhưng ngày nào cũng thế trong 1 tg dài.
Cuộc đời tôi diễn ra suôn sẻ ,tôi nghĩ tôi có quí nhân nâng đỡ ,chưa bao giờ tôi nghĩ tôi sẽ đi qui..các vấn đề tai nạn hay ngã xe máy,oto đâm tôi đều k sao hết,thậm chí vết đứt,cắt trên người tôi cũng lành lại với tốc độ rất nhanh mà còn k có dấu vết gì .
1 ngày Mẹ tôi mất(tôi còn rất trẻ lúc đó) và tôi k biết phải làm gì nữa trong 6 năm mẹ mất tôi liên tục mơ thấy mẹ tôi,ngày nào cũng thế.Đến năm thứ 7 vô tình tôi lên chùa nghe đc thượng tọa giảng kinh,tôi nghĩ tôi đã để vong linh của mẹ tôi quanh quẩn bên tôi k đc siêu thoát rồi.Lễ vu lan tôi lên chùa đứng chắp tay trước bức tượng của Quán Thế Âm Bồ Tát tự nhiện nước mắt tuôn như suối chảy ròng ròng k cầm đc ,tôi k khóc nhưng nước mắt chảy ra liên tục,tất cả mọi người nhìn tôi rất ngạc nhiên,tôi chỉ xin người cứu vớt vong linh hồn mẹ tôi để mẹ tôi ra đi thanh thản.
Sau rằm tháng 7 và lễ vu lan,tôi k còn mơ thấy mẹ nữa,trong lòng tôi yên ổn rồi ,kết thúc 7 năm đau khổ vì ngày nào cũng mơ thấy mẹ tôi k đi cứ quanh quẩn cạnh tôi.
Tôi biết Bồ Tát đã động lòng với tôi,tôi chỉ biết kiếp này tôi phải tích đức phải cầu xin Bồ Tát cứu khổ cưu nạn đến muôn người ,muôn loài..
Sau buổi đầu tiên nghe Thượng Tọa giảng kinh tôi đi qui rồi.Cuộc đời tôi đúng như tiên đoán mọi thứ đưa đường chỉ lối đên ngày hôm này tôi nhìn lại,tôi tin ..dù tôi còn nhiều chuyện rất linh ứng chưa kể hết(cả chuyện tôi có bầu,sinh con đều do người thương tôi nâng đỡ đứa con trai của tôi,con trai tôi cũng là con Phật như tôi,cháu theo tôi đi lễ từ lúc 3 tuổi và dù 3 tuổi nhưng đã biết nhắc tôi là đi lên chùa phải đưa cháu đi cháu lễ Phật )
Bây giờ đứng trước tượng của người tôi k còn khóc nữa,có người bảo tôi hết oan ức rồi vì càng oan ức thì càng khóc nhiều khi đứng trước tượng của người.Tôi thanh thản ,rất thanh thản,tuy nhiên tôi vẫn phải tiếp tục sám hối nhưng lỗi lầm của 1 con người trần mắt thit nhiều lắm vì tôi nói mà vân chưa làm đc.
Con xin đội ơn Quán Thế Âm Bồ Tát
Nam mô A Di Đà Phật
Nguồn:http://phatgiaovnn.com/upload1/bz/showthread.php?t=4134
Hôm qua 19/6 âm lịch là ngày vía BT Quán Thế Âm, thế mà con quên mất. Con xin sám hối Bồ Tát.
BT Quán Thế Âm có nhân duyên lớn với tôi. Bồ Tát đã che chở cho tôi được tai qua nạn khỏi nhiều lần trong đời. Hôm nay tôi ghi lại để tưởng nhớ đến công ơn ngài.
Từ năm 2000 đến năm 2006, tôi dạy học ở trường Tân Phú, Định Quán, Đồng Nai. Năm đầu tôi đi xe đò, nhưng phiền phức quá nên những năm sau tôi đi bằng xe gắn máy. Hồi đó tối mới tậu được chiêc Dream Tàu, mỗi tuần tôi đều chạy xe từ nhà (TP.HCM) lên Định Quán để làm việc. Vì nó là hàng Tàu nên chất lượng không được tốt. Một hôm trên đường về, ở xa lộ Hà Nội trước khi đến ngã ba Vũng Tàu có một đoạn đường vắng, thẳng tắp mà lại xuống dốc nữa. Cứ mỗi lần qua đoạn đường đó tôi lại cho xe chạy thả ga, song song với xe hơi, xe đò. Tốc độ lên đến trên 70 km/h. Đương chạy bỗng thấy xe hơi chậm lại, xích xe chạm vào vỏ liên tục, Tôi nghĩ “chết cha, nếu xích xe mà đứt thì chắc nó cuốn vào bánh xe, làm cho xe khựng lại, mình sẽ té chết “ Tôi cho xe đi chậm lại, nhưng thấy xe vẫn chạy được, tôi cứ thế tuôn về đến Sài Gòn. Lúc đó là 8 giờ đêm. Sáng hôm sau tôi dắt xe ra sửa, thợ bảo là bị bể bạc đạn. Tôi cho thay tất cả các bạc đạn bánh xe. Từ đó xe đi như xe Nhật. Nếu không có sự phù hộ của Bồ Tát thì bánh xe của tôi sẽ lắc, xe sẽ bị đảo và té. Với tốc độ nhanh như vậy, chắc chắn tôi sẽ chết hay bị thương nặng.
Lại một lần Tôi đi từ Sài Gòn lên Định Quán. Đến ngã ba Vũng Tàu, thì có một dãy chừng 3 – 4 cái xe tải chạy bên ngoài rẽ về Vũng Tàu, ép xe tôi phải quẹo theo hướng đó. Đoàn xe vừa đi qua, đường trống, tôi vội vàng phóng xe, quẹo lên hướng đi Hố Nai, thì ngay lúc đó một cô gái đi xe đời mới màu đỏ cũng chạy về hướng Vũng Tàu với tốc độ nhanh, phóng thẳng vào xe tôi. Tôi thấy rõ ràng là xe cô ấy đâm thẳng vào mình trong gang tấc, vậy mà không biết tại sao mình lại thoát ra được lao đi, còn cô kia ngã xuống, có lẽ do thắng gấp quá. Lúc đó đường trống.
Một lần khác, trên đường về, khi qua khỏi Dầu Giây, đến một xứ đạo, có một ông cụ già băng qua đường. Từ xa tôi đã bấm còi. Nhưng cụ già vẫn tiến tới. Xe tới gần, tôi vừa la vừa bóp còi nhưng hình như ông cụ bị điếc, không nghe thầy gì nên cứ thản nhiên bước tới. Tôi quẹo vô trong không được, có xe chạy song song, Còn bên ngoài thì có một xe khách chạy ngược chiều cũng sắp tới điểm đó. Nếu tôi quẹo ra ngoài thì sẽ đụng phải xe khách. Thắng lại thì không kịp, vì các xe đều chạy rất nhanh cỡ 60 km/h. Tôi nhắm mắt lao xe chèn vào ông cụ và xe khách. Thật là lạ lùng, xe tôi vượt qua trong đường tơ kẽ tóc, còn ông cụ bị một phen hết hồn. Tôi quay lại thấy ông cụ đang chỉ tay theo chửi với.
Một lần trên đường đi, đến ngã ba Dầu Giây, tôi sắp quẹo trái, thì ở phía trên, cũng có một người quẹo trái. Lúc đó có một xe container đi ngược chiều, người kia rà xe lại, đợi xe kéo container đi qua là họ quẹo. Như vô tình, người đó ép tôi vào gầm xe container. Tôi nhấn còi để báo hiệu, nhưng người kia hình như không nghe thấy cứ tiếp tục ép tôi vào xe container. Xe tôi từ phía sau tới, đang có tốc độ nhanh không thể thắng gấp được. Nếu ngã sẽ trượt vào gầm xe container. Tôi cũng rà thắng cho xe chậm lại. Đợi xe container đi qua thì đúng lúc tôi đến sát đầu xe người ấy Tôi tống ga vọt lên qua mặt người đó, quẹo vào đường đi Đà Lạt. Chỉ nghe người đó kêu lên một tiếng “ôi trời !” thì tôi đã đi xa rồi. Nếu không được Bồ Tát phù hộ thì tôi đã đâm xe vào người đó rồi. Cái khó là ở chỗ : Xe tôi từ xa đến, đang chạy nhanh, người đó ở phía trước đang chạy chậm, khép khoảng hở giữa người đó và xe container lại. Tôi không còn con đường nào khác là phải tông vào người đó. Tôi nhấn còi báo hiệu để người đó biết mà tránh hay dừng lại, nhưng người đó không nghe, dẫn đến 2 xe bắt buộc phải tông vào nhau. Nhưng nhờ Bồ Tát phù hộ nên xe container vừa đi qua đúng lúc tôi đến sát người đó, và mở ra cho tôi một con đường sống.
Một lần khác, tôi đi qua chợ Gia Kiệm. Lúc đó sáng sớm mà chợ họp rất đông, người mua bán, xe gắn máy chở hàng dày đặc phía trước. Tôi chạy sau một xe tải, cách một khoảng, định nhờ xe tải chạy qua thì mình cũng đi qua được. Mọi người thấy xe tải to lớn thì họ tránh đường. Tôi lao xe theo, bỗng nhiên một người đi xe gắn máy chở rau quẹo ngang qua đường. thế là tôi tông vào xe đó. Không biết bằng cách nào, tôi bay qua đầu xe mình và xe kia rồi rơi xuống đường, đập đầu xuống đất (có đội nón bảo hiểm), mà khi đứng dậy, người không xây sát, quần áo không rách, không đau đớn, hoàn toàn bình thường. Tôi nghĩ nếu không nhờ Bồ Tát phù hộ thì không thể được như thế.
Và còn những trường hợp khác không phải trong giao thông tôi cũng được tai qua nạn khỏi như thế. Sở dĩ tôi nghĩ được Bồ Tát phù hộ là vf khi đi xe tôi “Niệm Phật A Di Đà” và khi qua đoạn đường nào nguy hiểm , tôi niệm danh hiệu Bồ Tát Quán Thế Âm. ( Nhưng thường thì khi nguy hiểm, sắp xẩy ra tai nạn thì tôi quên niệm, vì lo đối phó với tình huống. Nhưng Bồ Tát vẫn gia hộ cho mình, vì trước đó mình có niệm).
Hôm nay tôi ghi lại những ký ức này là để ghi nhớ công ơn Bồ Tát Quán Thế Âm, và cũng để mọi người biết đến sự linh ứng của ngài. Nếu ta có lòng thành, niệm danh hiệu Bồ Tát Quán Thế Âm thì Bồ Tát sẽ che chở cho ta.
Nam Mô Đại Bi Quán Thế Âm Bồ Tát.
Vì có bạn hỏi (bên đại tạng kinh) những linh ứng khác của Bồ Tát Quán Thế Âm mà tôi có kinh nghiệm nên tôi sẽ viết tiếp những điều mà tôi đã trải qua để chứng minh sự linh ứng của Bồ Tát.
Năm 1992, nhà tôi chưa xây sửa lại, vẫn còn là một căn nhà gỗ ọp ẹp. Lúc đó con trai tôi mới có 2 tuổi. Một hôm vợ tôi trông con ở trên gác, vô ý để cháu bé một mình đi ra cầu thang. May sao lúc đó tôi ở dưới nhà đi tới, thấy con đang đứng cheo meo trên đầu cầu thang, tôi vội vàng leo lên để đỡ nó xuống. Vừa mới vịn cầu thang, cúi xuống để tìm bậc đặt chân leo lên, thì đã thấy thằng bé nằm trong tay mình rồi. Cháu đã rơi từ trên đầu cầu thang xuống ngay lúc tôi đưa tay ra vịn cầu thang để leo lên, rơi một cách nhẹ nhàng, dường như ai đặt thằng bé vào tay tôi vậy. Lúc đó tôi hầu như không cảm thấy sức nặng của cháu bé. Tôi nghĩ chắc là được Bồ Tát che chở, vì trong nhà có thờ tranh tượng Bồ Tát. Và cháu bé đó, lúc vợ tôi mang bầu tôi có niệm Quán Thế Âm Bồ Tát, cầu cho được mẹ tròn con vuông, nên cháu được Bồ Tát hộ trì.
Năm 2001 tôi dạy ở chi nhánh của trường Tân Phú, nằm ở xã Phú Ngọc, cách trường chính 10 km. Tết năm đó đến ngày 29 tết rồi mà tôi chưa về, vì trước đó mấy hôm tôi bị tiêu chảy. Mua thuốc uống thì gặp toàn thuốc giả, càng uống càng tiêu chảy, không bớt. Tôi đã phải gọi điện thoại về, bảo rằng tết này không về được. Thế rồi tôi nhịn đói để cho bớt tiêu chảy. Được 2 -3 bữa người lả đi, nằm sụm một chỗ đợi qua tết xem có ai đến giúp mình không, vì tôi ở một mình một căn nhà. Lối xóm thấy thường đóng cửa nên cũng không ai để ý. Thế rồi bản năng sinh tồn trổi dạy, tôi ngĩ nằm đây mấy ngày nữa chắc chết vì đói và bịnh. Nên tôi ráng sức , niệm Bồ Tát Quán Thế Âm, cầu ngài che chở, rồi tôi pha một ly nước chanh uống lấy sức. Đóng cửa, dắt xe ra chạy thẳng xuống trường chính lãnh tiền lương và tiền Tết, rồi cứ thế chạy thẳng về Saigon. Về đến nhà, tôi ngồi xuống rồi không đứng dạy được nữa. Vợ tôi phải dìu vào nhà. Thế mà sau khi uống thuốc (flagyl của VN) và ăn cháo, tôi liền tỉnh lại. Nếu không nhờ Bồ Tát phù hộ thì chắc giờ này tôi đã xanh cỏ rồi.
Năm 2005 người bạn tôi mua được căn nhà cũ mà không dám đến ở, vì nghe đồn nhà có ma. Liền nhờ tôi và một người quen nữa đến ở, trước khi họ dọn về. Tôi thấy có chỗ ở mà không phải thuê mướn gì nên bằng lòng ngay. Lúc đầu 2 người cùng ở một phòng, thì thỉnh thoảng cũng bị bóng đè sơ sơ nên bọn tôi cũng coi thường. Sau đó tôi thấy chật chội nên tự mình dọn ra phòng ngoài ở. Phòng này có bàn thờ Phật và bàn thờ ông bà. Một đêm, tôi đã đi ngủ, bỗng nhiên thấy rất hồi hộp, cảm thấy nguy hiểm đến gần. Tôi liền trổi dạy, đến trước bàn thờ Phật, trên có tượng Bồ Tát Quán Thế Âm bằng đồng. Tôi lễ Phật và Bồ Tát cầu xin gia hộ rồi đi ngủ. Đêm hôm đó tôi nằm mơ thấy có một người đàn bà đến đòi chỗ, người ấy nói đó là chỗ của bà ấy từ lâu rồi (Trong mộng thì phòng đó là một phòng trong một trạm y tế thời chiến). Tôi không nói gì, thì có 2 người đàn ông, một người cao mà ốm, một người thấp mà mập, đến đứng cạnh tôi. Bỗng nhiên người cao xô tôi một cái, nhưng lại xô phải cánh tay tôi, và tay tôi đụng trúng người mập, thấp làm người này ngã lăn ra đất. Tôi tính quay lại nói rằng không phải tại tôi, thì hai người này nhìn tôi một cách lạ lùng rồi kéo nhau đi mất. Tôi tỉnh lại, cũng chưa hiểu giấc mơ đó báo điềm gì, nên rồi cũng đi ngủ lại. Nhưng kể từ hôm đó không có ai bị bóng đè nữa. Sau này tôi suy ra rằng người đàn bà đó chết trong trạm này thời chiến tranh, nên đinh ninh căn nhà đó là chỗ ở của mình, không siêu thoát đi được. Sau này bị tôi chiếm chỗ, bà này mới nhờ 2 con quỉ vô thường đến bắt tôi. May mà tôi có khấn xin Bồ Tát phù hộ trước khi đi ngủ nên Bồ Tát mới làm cho 2 con quỉ vô thường không bắt tôi được. Nếu người cao gầy xô tôi té ngang qua người thấp ở đàng sau, rơi xuống đất là tôi nhập thổ luôn rồi, không thể tỉnh lại được. Tức là đã chết. Vì họ làm không được nên họ mới nhìn tôi kinh ngạc như thế. Sau đó tôi có tạ ơn Bồ Tát đã cứu tôi và lòng tin vào Bồ Tát còn lớn hơn nữa.
Tôi viết lại những điều này vì có người yêu cầu, và để làm tăng trưởng lòng tin cho những ai đã tin tưởng sự linh ứng của Bồ Tát Quán Thế Âm, sự linh ứng của Phật pháp. Và để những người chưa biết đến Bồ Tát có thể khởi lòng tin thanh tịnh vào Bồ Tát Quán Thế Âm cũng như vào Phật pháp.
Nam mô A Di Đà Phật
Nam mô Đại Bi Quán Thế Âm Bồ Tát.
Nam mô Quán Thế Âm Bồ Tát
Tôi cũng xin kể lại nhưng điều linh thiêng trong đời tôi, xin 1 lòng hướng về Bồ Tát ,nguyện 1 đời dâng tron trái tím hướng về Bồ Tát.
Hồi tôi còn nhỏ mẹ dẫn tôi đi xem bói,thầy bói nói tôi là đệ tử của Phật kiếp trước là 1 chú tiểu,tôi đã tu đc 2 kiếp,nếu kiếp này tôi đi tu đc nữa thì rất tốt.Thực lòng mà nói,tôi chưa có ý nghĩ đi tu,tôi còn bé và tôi còn nhiều ham mê,tham sân si..
Mỗi sáng thức dậy tôi thấy có sắc cầu vồng 7 màu tỏa quanh người tôi khoảng 2 phút,tôi nghĩ mình hoa mắt,nhưng ngày nào cũng thế trong 1 tg dài.
Cuộc đời tôi diễn ra suôn sẻ ,tôi nghĩ tôi có quí nhân nâng đỡ ,chưa bao giờ tôi nghĩ tôi sẽ đi qui..các vấn đề tai nạn hay ngã xe máy,oto đâm tôi đều k sao hết,thậm chí vết đứt,cắt trên người tôi cũng lành lại với tốc độ rất nhanh mà còn k có dấu vết gì .
1 ngày Mẹ tôi mất(tôi còn rất trẻ lúc đó) và tôi k biết phải làm gì nữa trong 6 năm mẹ mất tôi liên tục mơ thấy mẹ tôi,ngày nào cũng thế.Đến năm thứ 7 vô tình tôi lên chùa nghe đc thượng tọa giảng kinh,tôi nghĩ tôi đã để vong linh của mẹ tôi quanh quẩn bên tôi k đc siêu thoát rồi.Lễ vu lan tôi lên chùa đứng chắp tay trước bức tượng của Quán Thế Âm Bồ Tát tự nhiện nước mắt tuôn như suối chảy ròng ròng k cầm đc ,tôi k khóc nhưng nước mắt chảy ra liên tục,tất cả mọi người nhìn tôi rất ngạc nhiên,tôi chỉ xin người cứu vớt vong linh hồn mẹ tôi để mẹ tôi ra đi thanh thản.
Sau rằm tháng 7 và lễ vu lan,tôi k còn mơ thấy mẹ nữa,trong lòng tôi yên ổn rồi ,kết thúc 7 năm đau khổ vì ngày nào cũng mơ thấy mẹ tôi k đi cứ quanh quẩn cạnh tôi.
Tôi biết Bồ Tát đã động lòng với tôi,tôi chỉ biết kiếp này tôi phải tích đức phải cầu xin Bồ Tát cứu khổ cưu nạn đến muôn người ,muôn loài..
Sau buổi đầu tiên nghe Thượng Tọa giảng kinh tôi đi qui rồi.Cuộc đời tôi đúng như tiên đoán mọi thứ đưa đường chỉ lối đên ngày hôm này tôi nhìn lại,tôi tin ..dù tôi còn nhiều chuyện rất linh ứng chưa kể hết(cả chuyện tôi có bầu,sinh con đều do người thương tôi nâng đỡ đứa con trai của tôi,con trai tôi cũng là con Phật như tôi,cháu theo tôi đi lễ từ lúc 3 tuổi và dù 3 tuổi nhưng đã biết nhắc tôi là đi lên chùa phải đưa cháu đi cháu lễ Phật )
Bây giờ đứng trước tượng của người tôi k còn khóc nữa,có người bảo tôi hết oan ức rồi vì càng oan ức thì càng khóc nhiều khi đứng trước tượng của người.Tôi thanh thản ,rất thanh thản,tuy nhiên tôi vẫn phải tiếp tục sám hối nhưng lỗi lầm của 1 con người trần mắt thit nhiều lắm vì tôi nói mà vân chưa làm đc.
Con xin đội ơn Quán Thế Âm Bồ Tát
Nam mô A Di Đà Phật
Nguồn:http://phatgiaovnn.com/upload1/bz/showthread.php?t=4134
Được cảm ơn bởi: pccd, gacon84, cloudstrife, ngoctrantran, phoenix18, banglangtim1985, hói phệ, tuankietxm, BillGates6868
TL: Lá số, sự luân hồi và luật nhân quả
cháu dùng ví dụ để em ý hiểu rõ ý màTây Đô đạo sĩ đã viết:Khái niệm nay thuộc về tâm, chúng ta do mê lầm nên cho là có 6 nẻo luân hồi, có nhân sinh vũ trụ. Dùng các giác quan và ý phân biệt hưởng thọ sự khổ sự vui. Trạng thái gọi là niết bàn (hay nát bàn) là khi chúng ta dứt được hết các mê lầm ấy, dĩ nhiên không còn thân, không có các hiện tượng như ta tưởng là có, không còn nhu cầu hưởng thụ hay chịu khổ. Tâm ta hòa đồng với Phật không còn gì phân biệt nữa. Muốn chứng niết bàn thì cần tu tập thiền định, khi tâm lặng ý trong sẽ thấy sự an lạc vô bờ bến. Điều này khó dùng ngôn ngữ để mô tả. Khi thực chứng sẽ hiểu. Chào cậu.vegatable đã viết:Thưa bác, xin bác chỉ dẫn cho con về khái niệm niết bàn ?
Đây là một trạng thái để tiến tới hay là một nơi chốn.
@Hói phệ: Không thể nói ở niết bàn mà tâm phiền não, khác nào nói tiến sĩ không biết chữ. Thân mến.





Được cảm ơn bởi: Tây Đô đạo sĩ, phoenix18