Nội qui chuyên mục
Đây là chuyên mục dành cho việc xem lá số tử vi. Các bài mang tính trao đổi học thuật xin vui lòng đăng trong mục Kiến thức tử vi.
Không được đính kèm lá số của trang web khác. Các bài không liên quan sẽ bị chuyển khỏi chuyên mục này.
nhất chỉ đã viết:dạ cháu chào bác Tây Đô
cho cháu hỏi phóng sinh 1 con ngao và 1 con ghẹ thì công đức con nào lớn hơn, mà phóng sinh có cần phải nghi lễ gì không khi phóng sinh xong có cần niệm câu A DI Đà Phật không? phóng sinh vào ngày nào thì thích hợp nhất ạ
cảm ơn bác
Phóng sinh là cứu mạng con vật, chẳng lẽ lại phải xem ngày nào nên cứu ngày nào không sao? Như mình gặp hoạn nạn kêu cứu mà ai đó đi ngang qua nói" Hôm nay không phải ngày rằm hay mùng 1 nên tôi không cứu" cậu nghĩ sao?
Khi phóng sinh thì tùy theo sự tu tập của mình có thể tụng kinh chú cho con vật nghe, bình thường thì niệm Phật và Quán Thế Âm nhiều lần rồi thả. Sợ để lâu chúng nó có thể bị chết.
Nói chung mỗi con một mạng, mình không biết các tiền kiếp của chúng nó thế nào nên khó mà nói được thả con nào nhiều công đức hơn. Theo tôi hiểu thì mình cứu chúng nó với sự thương xót mạng sống một cách vô tư là có nhiều công đức rồi, không cần để ý công đức nhiều hay ít cho bận tâm. Chào cháu.
Được cảm ơn bởi: pccd, Nhất Niệm, THT, nhất chỉ, banglangtim1985, mitmitnana, làm sao bớt sân si
Bác ơi ở lá số trên con thấy có lẽ hợp với con hơn vì đại vận từ 15 trở đi con học hành ngày càng giỏi, ngày bé con nghịch lắm ham chơi đi tắm sông biển cũng suýt đi với lại con sinh cuối năm nên ông nội con sợ yếu khó nuôi nên sinh ra là bán khoán trên chùa à. Theo lá số trước con cơ nguyệt đồng lương nếu gặp sát phá tham hãm ở đại vận 15 trở đi khéo bỏ học hoặc học sụt giảm ạ, với lại con xem đường chỉ tay của bố mẹ con rất dài nên thọ lâu( đường sống đi vào giữa đậm dài) lá số trên thì cung phụ mẫu phá quân liêm trinh hãm địa thì cha mẹ hay gặp tại nạn( k đúng ạ). Mong bác cho ý kiến ạ con xin chân thành cảm ơn ạ
làm sao bớt sân si đã viết:Thưa bác Tây Đô đạo sĩ, con xin lối bác trước nếu bác thấy gợi ý của con quá mạo muội và mang hơi hướng tọc mạch. Nhưng thực sự con nghĩ sẽ là một chia sẻ có ích nếu những người đọc chuyên mục của bác được biết con đường nào đã đưa bác đến với đạo Phật. Chắc chắn phải có một duyên lành khá đặc biệt thì một người theo ngành công nghệ, mà nền tảng của nó là duy vật, mới trở thành Phật tử tận tuỵ như bác. Hì hì, chắc con lại mắc phải tật tò mò rồi, nhưng tò mò sẽ dẫn tới kiến thức mà, bác nhỉ.
Con chúc bác ngày thứ Bảy an lành, thư thái.
Tôi không phải nhà duy tâm, cũng không phải nhà duy vật. Tôi chỉ tin và làm theo những gì tôi thấy đúng và được kiểm chứng qua nhiều phương tiện, kinh điển, sách vở tài liệu và thực tế. Hiện nay đạo Phật theo sự hiểu biết của tôi phản ánh đúng những gì khoa học và nhất là ngành vật lý hạ nguyên tử phát hiện ra. Sự học tập hành trì của tôi không do một nhân duyên bất ngờ nào, từ bé tôi đã có xu hướng tôn giáo. Có lẽ các kiếp trước đã từng là người tu hành.
Tôi rất mong muốn các bạn trẻ có được nền tảng hiểu biêt về nhân quả, biết lánh dữ làm lành, tránh gây nhân xấu để không bị quả xấu, hơn nữa biết học đạo giải thoát luân hồi nên mượn lý số để trao đổi. Việc ấy là tâm nguyện của tôi, cũng chính là mục đích của kiếp này của tôi. Chào cháu.
Được cảm ơn bởi: pccd, cloudstrife, Nhất Niệm, THT, ngoctrantran, Ngon_gio_Dong, cunconhamchoi, banglangtim1985, mitmitnana, tuankietxm, làm sao bớt sân si
gacon84 đã viết:dạ, thầy cho con hỏi khoảng cách giữa tín ngưỡng và mê tín phân biệt như thế nào
cám ơn thầy
Mê tín là tin tưởng một cách mê muội không phân biệt đúng sai, nghe sao tin vậy, không cần biết thực tế có đúng như thế hay không. Lại cầu xin những việc không phải do sức mình làm ra, không đúng lý nhân quả.
Chánh tín thì nghe nhưng suy xét kỹ, chỉ khi nào thấy đúng thực tế, hợp lý nhân quả và có những sự ứng nghiệm nhất định mới tin. Luôn hiểu rằng không thể xin xỏ ai ban phúc giáng họa cho mình mà chính mình tạo nhân tốt mới có quả tốt, tạo nhân xấu thì chịu quả xấu. Không thể cứ tạo nhân xấu rồi xì xụp khấn vái xin quả tốt được.
Ví dụ: Tạo tội cố ý giết người rồi cầu xin người ta không oán hận, dù cúng sao giải hạn hay đút lót thánh thần thế nào cũng không thể được, nếu tin rằng được thì rõ là mê tín.Thân mến.
Tái sinh và nghiệp báo
Truyện có thật Ni Sư Trí Hải thuật
Vào khoảng năm 1978, chùa chúng tôi xảy ra một biến cố làm cho tất cả mọi người có thêm kinh nghiệm rùng rợn về tái sinh và nghiệp báo. Nếu biến cố này xảy ra trước 75 thì chắc chắn những tờ nhật báo tha hồ khai thác để làm tiền thiên hạ, và chùa chúng tôi cũng sẽ bị ảnh hưởng không ít vì cái cảnh dập dìu tài tử giai nhân đua nhau tới chùa tìm hiểu sự vụ hòng kiểm chứng những lời tường thuật của báo chí. Nhưng vì sự cố đã xảy ra vào một thời rất căng cho các chùa chiền, thêm nữa chùa chúng tôi ở nơi thật hẻo lánh trên núi thì còn ai biết được một sự cố hi hữu đã xảy đến.
Đương sự hiện nay là một ni cô đã ngoài ba mươi, tốt nghiệp đại học và đang ở Sàigòn để theo cao học. Một hôm về thăm chốn tổ - chùa Trúc Lâm nằm trên đường đi lăng Khải Định - chúng tôi gặp nhau và nhân lúc cao hứng y đã kể lại chuyện đời của y cho tôi nghe.
Tâm Tưởng - pháp danh cô bé lúc mới vào chùa - trước kia vào khoảng 1978, là một nữ sinh viên đại học Sư phạm Huế sắp ra trường. Cả gia đình y không ai biết đạo Phật là cái gì cả. Y đang lưu trú trong cư xá của đại học vì nhà ở tận dưới quê xa. Một hôm y về thăm nhà, ở lại trong căn phòng nhỏ, thức đêm ôn bài cho kỳ thi tốt nghiệp sắp tới. Giữa khuya, thình lình có một con rắn lớn bò qua cửa sổ vào phòng. Y hét lên, đánh thức cả nhà. Cha y đang ngủ nhỏm dậy, cầm cây then cửa phóng về hướng con rắn và lập tức đập nó chết. Không lâu sau đó, ông tự nhiên bỏ ăn bỏ uống, nằm dài suốt ngày này qua tháng khác, thân hình mỗi lúc một tiều tụy. Chở đi bệnh viện thì bác sĩ không khám phá ra được bệnh gì, đành về nhà nằm tiếp. Cô gái trở lại đại học xá, đang học thi thì bỗng được tin cha chết. Cô chạy như bay về nhà, vào lúc giữa trưa đứng bóng. Cô chạy ngay giữa đường xe hơi nhưng kỳ lạ thay, không bị một chướng ngại gì suốt cả quãng đường dài gần 20 cây số. Người cha đã được khâm liệm bỏ vào quan tài, khằn kín mít chỉ chờ cô về để đưa ma vì phải làm theo giờ giấc mà ông thầy coi lịch số đã định.
Cô gái hùng hổ từ ngoài chạy vào nhà, gạt tất cả mọi người ra mà đâm bổ vào nơi đặt quan tài cha. Đến nơi, cô dùng hai tay trần bứt tất cả giây nịt quan tài, mở tung cái nắp hòm, moi vứt ra mọi vật dụng tẩm liệm rườm rà phủ trên xác chết cho đến khi lộ gương mặt thây ma. Rồi cô dùng 10 ngón tay cào cấu gương mặt ấy cho rách nát xong chạy ra giữa đường cười ha hả la lên: "Ta đã trả được mối thù! Ta đã trả được cả hai mối thù!"
Mọi người quá bất ngờ không kịp phản ứng vì cứ ngỡ cô gái thương cha muốn tới gần quan tài để khóc lóc cho hả. Đến khi cô làm mọi sự nói trên một cách chớp nhoáng, họ không kịp trở tay và vô cùng kinh ngạc trước sức mạnh phi thường của cô gái đang bị quỷ nhập. Nhiều người đàn ông lực lưỡng xông vào can ngăn nhưng đều bị gạt cho té nhào. Sau đó hồn ma ứng vào miệng cô để đọc lên một bài thơ dài, theo đó người ta được biết câu chuyện đại khái như sau:
Nguyên kiếp trước cô là một người đàn ông có vợ; người đàn ông này ngoại tình và lại còn về giết vợ. Người vợ chết trong tâm trạng uất hận nên đã tái sinh làm con rắn, còn người đàn ông (có lẽ do nghiệp ngoại tình) tái sinh làm cô gái trong đời hiện tại. (Thảo nào gương mặt cô bé do ấn tượng tiền kiếp vừa qua, không mang vẻ nữ tính cho lắm). Con rắn bò vào nhà toan mổ cô gái để trả mối thù xưa, thì lại bị cha cô đánh chết. Thần thức của người đàn bà bị tình phụ kiếp trước - tức của con rắn bị giết kiếp này - đã nhập vào cô con gái, bắt cô phải cào nát mặt cha cô.
Khi tỉnh dậy nghe thuật lại những gì mình đã làm, cô gái vô cùng đau khổ. Gia đình cô cũng từ đấy càng ngày càng sa sút. Hồn ma báo oán không những nhập vào cô gái làm cô khi tỉnh khi say mà còn khiến tất cả các thành viên trong gia đình cũng trở nên dở dở ương ương từ ngày cha cô chết. Đôi khi vào những ngày "thất thất trai tuần" của người cha, vị thầy đang tụng kinh phải rởn ốc vì tiếng cười rùng rợn của tất cả mọi người trong gia đình đang quỳ sau lưng.
Cô gái bỏ học, về nhà thức suốt ba đêm thắp hương giữa trời cầu khẩn vị nào có phép thần thông (cô chưa hề biết Phật) xin hãy giải mối oan khiên nghiệp chướng cho cô. Lời cầu nguyện của cô đã cảm đến một vị thiền sư trong cõi vô sắc. Vị ấy nhập vào xác cô gái bắt người anh phải đưa cô lên chùa Trúc Lâm xin Hòa thượng thế phát quy y. Trong nhà không ai biết đến chùa và Hòa thượng, nhưng cô gái cương quyết bảo người anh cứ theo cô là được. Nói xong cô gái lôi người anh chạy như bay giữa đường trường gần 20 cây số lên tới chùa Trúc Lâm.
Tới nơi trong khi người anh sụp lạy Hòa thượng trụ trì như tế sao, xin Hòa thượng cứu cho em gái, thì cô gái cứ đứng sừng sững ngang nhiên nhìn Hòa thượng mà mỉm cười. Hòa thượng quắc mắt nhìn cô gái, quát lên: - "Quỳ xuống".
Hồn ma trong xác cô vẫn không quy phục, cứ nhìn chằm chặp vào Hòa thượng mà cười ngạo nghễ. Khi Hòa thượng rút con roi bằng gỗ dâu sắp giáng lên người cô gái và quát lần thứ hai "quỳ xuống" thì cô gái mới từ từ quỳ xuống, nhưng vẫn nhìn Hòa thượng mà mỉm cười nói: - "Vì muốn độ cho nữ này mà tôi phải quỳ trước sư đệ".
Theo những gì xác cô gái nói, thì đấy là một thiền sư (mang một cái tên bằng tiếng Phạn) đã viên tịch 200 năm, hiện trú cõi vô sắc, vì cảm lời cầu khẩn của cô gái nên muốn giúp cô ta đi tu để giải thoát oan nghiệp nhiều đời giữa cô và con rắn. Theo vị thiền sư thì giữa đôi bên đã có oan nghiệp từ 500 năm chứ không phải mới đời trước và đời này. Thiền sư yêu cầu Hòa thượng độ cho cô gái xuất gia. Hòa thượng bèn gửi cô gái qua chùa ni bên cạnh cho sư trưởng tôi dạy bảo. Khi tỉnh cô gái sinh hoạt rất bình thường và tuyệt nhiên không nhớ được điều gì đã xảy ra trong khi vị thiền sư mượn xác cô để nói chuyện với Hòa thượng. Cũng do áp lực vô hình của vị thiền sư, cô lên trường đại học Sư phạm nhiều lần xin nghỉ học để xuất gia, nhưng nhà trường không chấp thuận. Cuối cùng một chuyện kỳ lạ xảy đến làm cho bạn bè và nhà trường phải chấp thuận cho cô nghỉ học vì lý do bệnh thần kinh. Mỗi lần bước vào cổng trường là cô tự nhiên bị câm không thể nói một tiếng nào cho đến khi ra khỏi cổng. Nhiều lần như vậy trước sự chứng kiến của những nhân viên trong trường, nên họ phải làm chứng cho cô được nghỉ học vì bệnh điên. Trở về chùa, cô gái hành điệu như tất cả những người tập sự xuất gia khác, nhưng thỉnh thoảng cô lại bị oan hồn con rắn (mà cũng là bạn đời trong kiếp trước) nhập vào xác để quấy nhiễu, trách móc về chuyện không lo tu hành, có tư tưởng xấu, muốn bỏ về nhà. Mỗi lần như vậy xác cô gái lại bị một trận đòn nhừ tử của sư trưởng tôi. Một hôm sau khi bị đòn, cô gái khóc lóc đến quỳ trước sư trưởng mà bạch:
- Bạch sư trưởng, sư trưởng đánh con oan ức lắm. Y có ý nghĩ thối lui về nhà không muốn tu, nên con mới phá y. Con chỉ muốn cho y tu hành để giải oan nghiệp giữa con và y mà thôi.
Sư trưởng tôi bảo hồn ma:
- Bây giờ ta quy y cho ngươi. Hãy theo Phật, đừng theo nó nữa, ngươi chịu không?
- Dạ, dạ, thế thì tốt lắm, bạch sư trưởng. (Hồn ma có vẻ mừng rỡ, mượn xác cô gái để bày tỏ sự cám ơn). Xin sư trưởng quy y cho con luôn.
Sư trưởng tôi làm phép thọ tam quy y cho cả cô gái lẫn hồn ma đang mượn xác cô. Hồn ma được pháp danh Tâm Tín, còn cô gái pháp danh là Tâm Tưởng. Từ đấy cô gái được yên ổn tu hành không bị quấy nhiễu.
Bẵng đi một dạo khá lâu, bỗng một đêm kia, sau giờ "chỉ tịnh" (khoảng 9 giờ tối, giờ mà tất cả tu sĩ trong chùa đều leo lên bồ đoàn để tọa thiền niệm Phật trước khi nằm xuống ngủ), cô gái xồng xộc chạy vào "liêu" của sư trưởng trong khi người đang nhập thiền. Người quát hỏi:
- Ai đó? Tâm Tín hay Tâm Tưởng?
Cô gái trả lời ngay : - "Dạ con là Tâm Tín".
Cô bé thị giả đang hầu quạt cho sư trưởng (vì lúc đó vào mùa an cư khí trời khá nóng nực) nghe mà ớn lạnh toàn thân, cả mình rởn ốc. Sư trưởng bình tĩnh dạy:
- Ta đã bảo ngươi hãy để yên cho nó tu, sao cứ theo nó hoài? Người còn muốn theo nó tới bao giờ nữa? Có phải như vậy là cả ngươi lẫn nó cùng khổ cả không?
Hồn ma tỏ lộ sự vui vẻ, nói qua xác cô gái:
- Dạ, dạ bạch sư trưởng, con không theo nó nữa! Con chỉ muốn đến báo cho sư trưởng một tin mừng là con đã tìm được chốn đầu thai. Xin cảm tạ sư trưởng!
Nói xong cô gái chạy về chỗ ở dành cho chúng điệu, và từ đấy hồn ma không bao giờ trở lại.
Nghe xong chuyện ni cô kể (khi kể chuyện này thì cô gái đã là một tỷ kheo ni trong đạo) tôi củng cố được vài kinh nghiệm bổ ích cho việc tu hành. Trước hết là tính cách giả dối tạm thời của giới tính như nam hoặc nữ và của sinh vật như người hay súc sinh. Khi bị vô minh làm mờ ám thì người nam si mê người nữ và ngược lại, mà không ý thức được rằng hai yếu tố nam, nữ không có gì là chắc thực cố định. Mỗi người qua quá trình luân chuyển, ai cũng đã vô số lần khi mang thân người nam, khi khoác lốt người nữa, cho nên hai thứ mặc cảm tự tôn (khi mang thân nam nhi) và tự ti (khi khoác hình hài nữ nhân) đều vô lối; lại nữa bản chất mỗi người đều có đủ cả hai yếu tố nam nữ không ai thiếu ai. Chính cái cảm giác thiếu thốn tưởng tượng ấy đã đẻ ra vô số vấn đề xã hội và tâm lý.
Thứ hai, chẳng những nam nữ là huyễn hóa mà người và súc sinh cũng thay nhau như bỡn. Ta không thể quyết chắc mình sẽ được mãi mãi làm người. Nếu vô tình nổi một niệm sân si trước khi chết là ta có thể thác sinh làm rắn rết như chơi. Tỉ như người đàn bà bị phụ tình đời trước, vì chết trong cơn tức tối mà đã tái sinh làm thân rắn trong đời này, bất kể oan hay ưng. Vậy thì điều cốt yếu là đừng nên thù hiềm bất cứ ai, vì sẽ rất hiểm cho chính bản thân mình.
Nên trong kinh Di Giáo đức Phật có dạy: "Nếu ai cắt xẻ thân thể ngươi ra từng mảng từng đoạn, cũng đừng vì thế mà ôm lòng giận dữ." Lạy Phật! Mong sao cho tất cả mọi người đều ý thức được hạnh phúc hiếm có mình đang hưởng (là được tái sinh làm thân người) để lo tu học theo chánh pháp, không bỏ lỡ dịp may hiếm có này.
Trích nội san Tuệ Uyển, số 4, tháng 07/95.
Phật tử Minh Lâm đánh máy lại.
Được cảm ơn bởi: pccd, tuanlm_fpt, gacon84, Sầu riêng, cloudstrife, Nhất Niệm, THT, ngoctrantran, nhoknuce, banglangtim1985, mp3, BillGates6868
Bác ah cháu hiểu tại sao lại có sự khác biệt giữa 2 phần mềm lyso và tuvigiolbal. ở tuvigiolbal thì sinh từ 19-21h là giờ tuất chọn luôn ở đó, còn ở bên phần mềm lyso nếu ô phút mà để quá 30phút thì nó nhảy thêm ngày âm lịch 1 ngày ah. ví như nếu khai 19h 18/12/1990 dương lịch thì nó ra là ngày 2/11/1990 âm lịch nhưng nếu để 19h 30phut thì nó sẽ ra là 3/11/1990 âm lịch ạ
Tây Đô đạo sĩ đã viết:
.....
Nếu vô tình nổi một niệm sân si trước khi chết là ta có thể thác sinh làm rắn rết như chơi. Tỉ như người đàn bà bị phụ tình đời trước, vì chết trong cơn tức tối mà đã tái sinh làm thân rắn trong đời này, bất kể oan hay ưng. Vậy thì điều cốt yếu là đừng nên thù hiềm bất cứ ai, vì sẽ rất hiểm cho chính bản thân mình.
@ chú Tây Đô : cháu nghĩ chuyện này cũng khó nói. Người bị hại hận kẻ đã hại mình là hợp logic. Ví dụ trong Cách mạng văn hóa có hàng chục triệu người Trung Quốc bị tra tấn, đánh đập, sỉ nhục cho đến chết một cách oan ức và rất đáng thương. Đương nhiên họ có quyền hận kẻ hại họ, ko lẽ vì thế mà kiếp sau họ phải làm súc vật ?
thangmyden đã viết:Tu sĩ giảng Pháp của đạo Phật phải ôn tồn nhỏ nhẹ mới đúng .
Chùa có các tượng ông hiền và ông dữ, gặp quỷ ma đôi khi phải đánh nhau rồi mới hóa độ chúng được, gặp người hiền thì nói năng từ tốn nhỏ nhẹ. Như thế mới phổ độ được tất cả chúng sinh.
Chú nói đúng, nhưng so sánh thế hơi bị khập khiễng, người Tu Sĩ tu học đạo và đi giảng pháp cho Phật tử sao so sánh với thần thánh!!??
Với lại Thầy đang trong chùa và giảng Pháp cho Phật tử, chứ ko phải "Thánh dữ " hoá thân để đang đối phó với quỷ ma.
Không biết khúc sau thế nào, mới nhìn ,nghe Thầy này lúc đầu đã ngạc nhiên và mất hẳng đi hình ảnh .
Bác Tây Đô đừng buồn, đừng chấp nhất những người hay bươi móc lỗi của người khác nha, thời gian đi tìm lỗi của người khác thì có thể làm gì đó có ích nhất cho bản thân hay nguoi thân của mình.
Cháu ngưỡng mộ chú lắm vì chú đã đánh được rất nhiều con ma quấy nhiễu chú, chú vẫn đứng vững để giúp đỡ cho chúng cháu biết thế nào là luật nhân quả.
Cháu chỉ sợ 1 ngày nào đó,vì 1 lý do nào đó, giống như chú Chú Đại Bi , Chú lai tuyên bố kg vào diễn đàn nữa thì những người như chúng cháu sẽ hụt hẫng lắm.
Cháu mong là Chú sẽ kg vì lý do nào hết mà bỏ diễn đàn, Chú nhé! Hiện tại chỉ mới có 178 trang thui,đơn vị phải là ngàn.... trang Chú ah!
Cháu chào bác, mong bác xem qua cho cháu lá số này ạ. Cháu phạm giờ kim sà đúng không bác. Số phận của cháu sau này thế nào ạ Mong bác ghé qua lá số cháu cho lời khuyên ạ. Cháu cảm ơn bác nhiều ạ.
Sửa lần cuối bởi nhoknuce vào lúc 00:52, 21/08/11 với 1 lần sửa.