Liệu có thể thay đổi được định mệnh???

Xem, hỏi đáp, luận giải về tử vi
Nội qui chuyên mục
Đây là chuyên mục dành cho việc xem lá số tử vi. Các bài mang tính trao đổi học thuật xin vui lòng đăng trong mục Kiến thức tử vi.
Không được đính kèm lá số của trang web khác. Các bài không liên quan sẽ bị chuyển khỏi chuyên mục này.
manhtu
Nhị đẳng
Nhị đẳng
Bài viết: 434
Tham gia: 13:59, 03/07/11
Đến từ: Sun

TL: Liệu có thể thay đổi được định mệnh???

Gửi bài gửi bởi manhtu »

Hình ảnh[/quote]

quá tốt nhưng cái gì cũng có giá của nó , ko ai được hêt cả !
Chồng và con cái bạn nhìn rất xấu (xấu lắm)

Hình đại diện của thành viên
bambi0123
Nhất đẳng
Nhất đẳng
Bài viết: 178
Tham gia: 12:34, 06/08/10

TL: Liệu có thể thay đổi được định mệnh???

Gửi bài gửi bởi bambi0123 »

Nhờ bác xem giúp LS anh trai cháu về công danh, sự nghiệp sau này.
Nếu được thì nhờ bác coi giúp về cung phụ mẫu, huynh đệ của anh trai cháu luôn. :D
Cháu xin cảm ơn. :)
Hình ảnh

Hình đại diện của thành viên
Tây Đô đạo sĩ
Bát đẳng
Bát đẳng
Bài viết: 7976
Tham gia: 19:37, 19/10/10
Đến từ: Tây Đô

TL: Liệu có thể thay đổi được định mệnh???

Gửi bài gửi bởi Tây Đô đạo sĩ »

Chuyện đời trước và đời này minh chứng luân hồi

Tác giả: Hiểu Huy chỉnh lý

[Chanhkien.org] Luân hồi thực sự là chuyện có thật. Khi thúc phụ của Hằng Lan Đài tiên sinh mới được mấy tuổi, ông đã nói kiếp trước ông từng là một tăng nhân ở chùa Vạn Thọ tại Thành Tây. Tuy chưa bao giờ đến đó, ông có thể cầm bút vẽ lại đại thể đường vào và điện đường của ngôi chùa. Ông thậm chí còn mô tả được cách bài trí trang nghiêm và phong cảnh xung quanh ngôi chùa như thế nào. Có người đã đi tới chùa Vạn Thọ để kiểm nghiệm và kết quả thấy toàn bộ là trùng khớp. Điều kỳ lạ là cả đời thúc phụ của Hằng Lan Đài tiên sinh chưa từng tới chùa Vạn Tự. Điều này chứng minh rằng luân hồi là thực sự tồn tại.
Chu Hy, nhà lý học nổi tiếng triều Tống cho rằng luân hồi tuy có nhưng chỉ là do sinh khí chưa tận của người chết ngẫu nhiên kết hợp với lực sinh mệnh mà thành. Cách nói này cũng có ví dụ thực tế. Ngày xưa tại Thôi Trang, có một hộ tá điền tên là Thương Long có con trai chết yểu từ thời niên thiếu; sau khi chết, cậu bé chuyển sinh vào nhà hàng xóm. Khi đứa bé chưa được một tháng tuổi đã có thể nói. Vào Tết Nguyên đán, cha mẹ cậu bé tình cờ đi ra ngoài và để đứa trẻ nằm trong tã lót một mình ở nhà; khi ấy một người cùng thôn đến gõ cửa, nói là đến để chúc mừng năm mới. Đứa trẻ nghe thấy tiếng người bèn đáp lại: “Bác cả XX đấy phải không, cha mẹ cháu vừa mới đi ra ngoài rồi. Cửa phòng không khóa, xin mời bác vào nhà ngồi chơi.” Người khách nghe xong kinh hãi quá, lại cũng thấy buồn cười. Nhưng không lâu sau, đứa trẻ cũng qua đời. Đây có lẽ là tình huống mà Chu Hy đề cập tới.
Tuy nhiên, đạo lý trong thiên hạ là vô cùng vô tận, sự tình trong thiên hạ cũng đủ thứ đủ loại; người ta không thể chỉ căn cứ vào chỗ nghe chỗ thấy của mình mà cứng nhắc bảo vệ một loại nhận định.

(Tư liệu gốc: «Duyệt vi thảo đường bút ký» của triều Thanh.

Trải qua luân hồi ba đời mới được thân người
Tác giả: Tưởng Trân Tường

[Chanhkien.org] Vào một năm thời Đồng Trị triều đại nhà Thanh (1856-1875), một cuộc thi do Triều đình tổ chức đã được cử hành tại phủ Hoàng Châu, tỉnh Hồ Quảng (tỉnh Hồ Bắc, Hồ Nam ngày nay). Một thư sinh họ Lý đến từ Hi Thủy cũng tới dự thi. Anh ở cùng phòng với một người đồng hương mang họ Trần. Bất kể người họ Trần này làm gì, anh ta đều đeo một cái băng đỏ tại ống tay áo bên trái. Và bất kể trời nóng thế nào, anh ta cũng không bao giờ cởi áo. Tất cả các thí sinh đều nghĩ rằng anh ta thật kỳ dị và họ bắt đầu bàn tán sau lưng anh ta. Chỉ có thư sinh họ Lý là không nói gì cả. Sau kỳ thi, mọi người đều ở lại đợi xem bảng công bố danh sách thi đậu.

Một ngày nọ, tất cả những người khác trong phòng đều đi ra ngoài chơi. Thư sinh họ Trần nói với thư sinh họ Lý: “Lý huynh, tôi thấy anh là người thành thật đáng tin cậy. Tôi có một việc cần nói với anh. Anh có biết tại sao tôi luôn đeo cái băng đỏ trên tay áo và không bao giờ cởi áo ngay cả khi trời rất nóng hay không? Than ôi! Đây là kiếp luân hồi thứ ba của tôi và cuối cùng tôi đã được thân người!”
Thư sinh họ Lý vội hỏi lại: “Trần huynh nói thế là sao?”
Thư sinh họ Trần đáp: “Lý huynh, xin hãy nghe câu chuyện của tôi.”
“Tôi nhớ rằng kiếp trước tôi từng là một con tê tê. Một năm kia, có một trận hạn hán và trời không đổ mưa trong một thời gian dài. Tôi đã không uống chút nước nào trong suốt thời gian ấy, bởi vì chúng tôi không được phép xuống núi tùy tiện. Một ngày nọ, tôi rất khát và cảm thấy thật tồi tệ. Tôi bò xuống núi và muốn ra bờ sông uống chút nước. Nhưng khi đến con sông, tôi thấy một phụ nữ mang thai đang giặt quần áo. Khi ấy tôi nghĩ rằng nếu tôi đột nhiên bò xuống, người phụ nữ đó chắc chắn sẽ bị sợ chết khiếp, và tôi có thể làm hại hai sinh mạng. Tuy nhiên, nếu tôi không đi xuống, tôi sẽ bị khát tới chết. Tôi chần chừ một lúc và quyết định: ‘Dù sao, ta cũng không thể đi xuống. Nếu ta chết vì khát, đó chỉ là một đời, và sẽ còn hơn là giết chết hai sinh mạng.’ Do đó tôi đã chết vì khát. Sau khi chết, tôi tới chỗ Diêm vương ở. Ngài nói: ‘Ngươi đã tích đức trong kiếp này, và giờ ngươi có thể đầu thai tới một nơi tốt hơn.’ Tôi nói tôi không muốn đầu thai, nhưng Ngài nói điều đó không phụ thuộc vào tôi.
“Trong kiếp sống tiếp theo, tôi chuyển sinh thành một con lợn. Tôi được nuôi bởi một cặp vợ chồng già. Họ rất tốt với tôi và tôi lớn rất nhanh. Ngay khi hết năm, họ đã lên kế hoạch bán tôi. Tôi nghĩ: ‘Chẳng phải điều này có nghĩa là giết ta sao? Chạy thôi!’ Ngày hôm sau, tôi chạy lên núi và trốn ở đó. Cặp vợ chồng già đưa người mua lợn tới và tìm kiếm tôi khắp nơi. Họ gọi tên tôi hết lần này tới lần khác. Tôi nghe thấy và rất buồn: ‘Nếu ta ra ngoài, ta sẽ bị giết; nhưng nếu không, họ đã nuôi lớn ta trong một năm và hy vọng kiếm được chút tiền cho năm sau bằng cách bán ta. Trời ơi! Ta phải ra ngoài. Ta không đáng được nhận sự tốt bụng của họ khi nuôi ta.’ Do đó tôi lại bị chết lần nữa. Sau khi chết, tôi lại tới nơi Diêm vương ở. Ngài nói: ‘Lần này ngươi đã tích đức nữa. Giờ ngươi có thể chuyển sinh thành người rồi.’ Tôi nói tôi không muốn chuyển sinh chút nào nữa. Ngài nói: ‘Cả hai lần, ngươi đều nghĩ đến người khác và hy sinh thân mình, do đó ngươi đã tích đức. Lần này ngươi sẽ đầu thai vào một gia đình tốt và sẽ có thể hưởng phúc.’ Đó chính là tôi bây giờ.
Khi đang kể câu chuyện, thư sinh họ Trần kéo ống tay áo lên và cởi áo ra. “Lý huynh, nếu anh không tin tôi thì hãy nhìn đây. Tôi vẫn còn những dấu hiệu từ hai kiếp trước.” Thư sinh họ Lý thấy rằng tay trái thư sinh họ Trần là một cái móng heo, và trên lưng anh là chín cái vảy tê tê. Không thể không tin anh, thư sinh họ Lý gật đầu lia lịa. Kể từ đó, thư sinh họ Lý không còn hứng thú với quan trường nữa. Thay vào đó, anh nhất tâm tu Phật hướng Thiện. Anh đã sống đến 80 tuổi và chết mà không có bệnh gì. Trước khi chết, anh thấy một chiếc kiệu tới đón anh, và rất nhiều người dân làng nghe thấy tiếng trống và tiếng nhạc.
Thư sinh họ Lý này là ông ngoại của mẹ tôi.


Luân hồi cố sự
Tác giả: Thanh Hương

[Chanhkien.org] Đây là một câu chuyện có thực. Nó xảy ra cách đây không lâu lắm tại một thị trấn nhỏ ở Trung Quốc.

Một cặp vợ chồng nọ có một chú chó cưng tên là “Bối Bối”. Bối Bối rất dễ thương và đáng yêu; nó có lông trắng khắp mình và cặp vợ chồng luôn giữ nó sạch sẽ và gọn gàng. Mỗi thành viên trong gia đình đều yêu chú chó; họ thường cho nó ăn sữa và thịt hun khói. Cặp vợ chồng sẽ mua mọi thứ mà chú chó thích ăn.
Người ta có thể nói rằng chú chó này thật quá may mắn. Tuy nhiên, “Trời đất mưa gió khó lường”, chú chó Bối Bối đột nhiên bệnh chết. Cả gia đình khóc lóc đau thương trước cái chết của nó. Đã qua nhiều tháng mà cặp vợ chồng vẫn không vượt qua nổi điều này. Người khác thấy thật khó tin: “Chẳng phải chỉ là một con chó thôi sao? Có cần tự làm khổ mình như vậy hay không? Tôi thậm chí còn không thấy bạn khóc quá nhiều khi mẹ bạn qua đời!” Mặc dù những lời bình luận này hơi gay gắt nhưng chúng phản ánh sự thực. Khi mẹ của người chồng lâm chung, cả gia đình thực sự không để tâm quá nhiều.
Một đêm nọ, người vợ có một giấc mơ. Trong mơ, mẹ chồng cô nói với cô: “Khi ta sắp qua đời, con và con trai ta quá bận việc nên đã không quan tâm chăm sóc ta; hai con đã bỏ mặc ta tại nhà. Kết quả là khi ta chết, không có ai ở bên ta. Sau khi ta chết, các con cũng không khóc nhiều vì ta nữa. Con chó ấy chính là ta. Ta đã chuyển sinh thành nó để đòi nợ từ các con. Hãy thử tính xem, các con đã nuôi nấng con chó trong bao lâu và đã bỏ mặc ta trong bao lâu trước khi ta chết? Hơn nữa, ta sẽ nói với các con lai lịch của Bối Bối, và các con có thể điều tra để xác nhận lời của ta. Đậu Đậu, con gái của các con đã lấy Bối Bối từ bạn học đại học của nó, và người bạn ấy thì lại lấy nó từ người dì. Do đó Bối Bối đã đến từ thành phố XX. Mẹ của Bối Bối có 5 chú chó nhỏ vào lúc ấy, và Bối Bối là đáng yêu nhất. Hãy đi và kiểm tra xem.” Rồi bà biến mất trong giấc mơ.
Người vợ thức dậy và cảm thấy thật kỳ quặc. Cô khó mà tin nó, nhưng mọi thứ rất chân thực và rõ ràng trong giấc mơ. Mọi thứ đã xảy ra trước đây hiện ra rất rõ ràng: cô và chồng đã bỏ rơi người mẹ ở nhà một mình như thế nào, họ đã quan tâm đến kiếm tiền và quên hoàn thành nghĩ vụ của người con như thế nào, và người mẹ đã chết trong đau khổ như thế nào.
Để xác nhận lời nói trong giấc mơ, người vợ đã kể lại với cô con gái Đậu Đậu và nhờ cô bé hỏi bạn cùng lớp xem cô bạn đã lấy Bối Bối từ đâu. Thật kinh ngạc, với một cú điện thoại, mọi thứ mẹ Đậu Đậu đã được xác nhận cách chính xác với điều bà của cô bé nói trong giấc mơ. Người vợ bèn ra khỏi nhà và kể với mọi người về điều đó, và cô đã bị vây quanh bởi một đám đông lớn. Đột nhiên có một giọng nói: “Thiếu người thì phải hoàn trả. Chẳng phải sẽ có quả báo vì làm điều xấu sao? Chẳng trách người ta nói ‘thiện có thiện báo, ác có ác báo’, thế mà tôi lại cười nhạo họ là mê tín. A, có lần một học viên Pháp Luân Công bảo tôi đừng bức hại Pháp Luân Đại Pháp; anh ấy nói rằng người ta sẽ phải nhận quả báo vì làm điều xấu, nhưng lúc ấy tôi nghĩ anh ấy bịa đặt! Nghe câu chuyện này xong, tôi mới thật sự tin anh ấy. À…”
Đúng như vậy. Sống trên thế gian này, nếu người ta không nợ người khác hay làm những điều táng tận lương tâm, đặc biệt là đối xử tốt với người già và cha mẹ, thì họ sẽ cảm thấy giấc mộng này là chân thực. Đây chẳng phải là những yêu cầu cơ bản để làm người hay sao?
Được cảm ơn bởi: cathy, Ham học, cloudstrife, tuoisten17, tigerstock68, cunconhamchoi, minhgurluver, Mộc 8, kimtudon, menhvcd, Minh Mạng

Soanala
Mới gia nhập
Mới gia nhập
Bài viết: 6
Tham gia: 09:52, 12/07/11

TL: Liệu có thể thay đổi được định mệnh???

Gửi bài gửi bởi Soanala »

Nhờ bác xem giúp

Hình đại diện của thành viên
nhất chỉ
Nhị đẳng
Nhị đẳng
Bài viết: 259
Tham gia: 21:39, 11/05/11

TL: Liệu có thể thay đổi được định mệnh???

Gửi bài gửi bởi nhất chỉ »

tìm tìm mãi mới thấy topic của bác TDDS đây
mong bác xem giúp cháu LS này của cháu với bác xem bao quát về cuộc đời của cháu lun

cảm ơn bác trước ạ
Hình ảnh
Được cảm ơn bởi: tuoisten17

phamloan
Chính thức
Chính thức
Bài viết: 56
Tham gia: 17:00, 26/01/11
Đến từ: Hà Nội

TL: Liệu có thể thay đổi được định mệnh???

Gửi bài gửi bởi phamloan »

Nhờ bác xem giúp, đặc biệt là đường con cái, cháu đang lo lắng lắm lắm ạ.
huhu
Hình ảnh

Hình đại diện của thành viên
nhất chỉ
Nhị đẳng
Nhị đẳng
Bài viết: 259
Tham gia: 21:39, 11/05/11

TL: Liệu có thể thay đổi được định mệnh???

Gửi bài gửi bởi nhất chỉ »

bác bỏ topic lâu oy`
Được cảm ơn bởi: tuoisten17

Hình đại diện của thành viên
Tây Đô đạo sĩ
Bát đẳng
Bát đẳng
Bài viết: 7976
Tham gia: 19:37, 19/10/10
Đến từ: Tây Đô

TL: Liệu có thể thay đổi được định mệnh???

Gửi bài gửi bởi Tây Đô đạo sĩ »

nhất chỉ đã viết:bác bỏ topic lâu oy`
Mời quý vị sang nhà mới của tôi chơi:Lá số, sự luân hồi và luật nhân quả
Được cảm ơn bởi: cathy

Hình đại diện của thành viên
Tây Đô đạo sĩ
Bát đẳng
Bát đẳng
Bài viết: 7976
Tham gia: 19:37, 19/10/10
Đến từ: Tây Đô

TL: Liệu có thể thay đổi được định mệnh???

Gửi bài gửi bởi Tây Đô đạo sĩ »

VONG HỒN QUẤN QUÝT THEO QUẤY PHÁ, NIỆM PHẬT ĐƯỢC GIẢI OÁN KẾT

Một câu Nam mô A Di Đà Phật là thuốc A Già Đà trị hết muôn bệnh. A Di Đà Phật lại là đại chú vương, xưng niệm hoan hỷ thì giải được oán kết, gặp dữ hóa lành. Đoạn văn dưới đây chính là câu chuyện niệm A Di Đà Phật giải thoát được vong hồn quấn quýt theo quấy phá.

Năm năm trước ở một khu đất phồn hoa náo nhiệt ở thành phố Đài Bắc có một thanh niên phóng xe như bay chở một cô gái đẹp, chạy như giông như gió lạng lách ẩu tả, đến nỗi cô gái chở phía sau bị té xuống chết cũng không hay, lúc đó có rất nhiều nam nữ hiếu kỳ vây lại xem, mọi người đang lúc tội nghiệp cho cô gái này, bỗng có một người đi đến kêu to: “A Tam! A Tam!”, trong những người đứng xem có người tên A Tam liền ứng thinh đáp to: “Tôi đến đây, tôi đến đây!”. Nguyên vị A Tam này là thợ hớt tóc trong tiệm hớt tóc gần đó, do vì có khách muốn hớt tóc cho nên ông chủ cho người học việc đi kêu A Tam về hớt tóc cho khách.
Tục ngữ có câu “Trời có bão táp không lường, con người có họa phúc trong sớm tối”. A Tam, anh chàng thanh niên tốt, sống có khuôn phép này bắt đầu từ tối hôm đó, sau nửa đêm ở trong cảnh giới nửa tỉnh nửa mê nhìn thấy một cô gái đẹp đến rủ anh ra ngoài chơi, liền mở cửa sau đi theo cô ta. Đến khi trời sáng, một mình A Tam ngồi ngủ gật dưới cột điện, bị người ta phát hiện mới kêu anh ta thức dậy đi về. Liên tục một tuần lễ như thế, ban ngày làm việc, ban đêm cô gái kia đến dẫn đi chơi, sáng sớm đều nằm ngủ gật trên đất bên ngoài. A Tam tự thấy không ổn, liền bỏ việc về quê.
Quê của A Tam ở trên núi, thôn Đồng Lâm, Bắc Cấu Khanh, Vụ Phong, Đài Trung. Nhà có một mẹ già mù lòa và mấy anh em. A Tam về nhà qua ngày sau phụ giúp với ông anh cả, dùng xe tải hàng ra ngoài chở hàng cho người ta, đến tối về nhà. Bà mẹ liền kêu A Tam đến trước mặt nói: “Con mỗi lần lúc sắp ra ngoài. Mẹ đều dặn dò bảo con ở bên ngoài không nên kết giao tùm lum với con gái, con lại cứ không nghe. Con mới về ngày hôm qua, hôm nay đã có con gái đến kiếm, cái tiếng đi mang giày cao gót, lại còn miệng kêu A Tam, A Tam không ngớt! Mẹ hỏi là ai muốn tìm A Tam cũng không trả lời”. A Tam liền đáp với mẹ mình rằng: “Mẹ à! Con từ nào đến giờ ở bên ngoài sống có khuôn phép đàng hoàng, chưa từng kết giao với cô gái nào”. Tức thời liền cùng với mấy anh em của anh ta đi tìm kiếm bên trong bên ngoài nhà đều tìm không ra bóng dáng cô gái nào. Nhưng tối hôm đó vào nửa đêm thì cô gái lại đến cùng A Tam mở cửa sau ra ngoài chơi, sáng sớm A Tam lại ngồi ngủ gật dưới cây, thế là lại bị người kêu tỉnh dậy. A Tam ở Đài Bắc trong một tuần lễ, mỗi đêm đều bị chuyện như thế xảy ra, nhưng tự mình không biết là thế nào, bây giờ về ở nhà quê cũng là như thế, không biết có cách gì mới có thể giải quyết?
Lúc bấy giờ ở trên núi thôn Bắc Đồng Lâm, mọi người đều tin thờ một tượng Vương Gia Công. Mẹ của A Tam liền đi mời đồng cốt và thỉnh Vương Gia Công về hỏi bệnh của A Tam là bệnh gì? Thì ra thần cũng có chút thần thông, thần dựa vào đồng cốt nói: “Bệnh của A Tam là do mười ngày trước đây ở chỗ nào đó của Đài Bắc nhìn thấy một cô gái té chết bên đường, người bạn trai dùng xe chở cô gái này tên là A Tam. Lúc đó có người gọi to A Tam thì vị A Tam này của chúng ta cũng to tiếng trả lời “Đến
đây! Đến đây!”. Lúc đó hồn cô gái bị té chết đang trong lúc mênh mang mù mịt không có chỗ nương, nghe được cái tên A Tam, tức thời quấn theo không buông”. Đồng cốt nói tiếp: “Cách tốt nhất là đưa u hồn của cô ta về Đài Bắc”. Mẹ của A Tam lại nói “Phải dùng cách gì để đưa?”. Đồng cốt lại nói: “Phải dùng hình nộm (rơm)”. Tức thời dùng rơm làm thành một hình người, cao khoảng bốn thước (thước Tàu) mặc áo đỏ quần đen, chân cũng mang giầy, trên đầu buộc một chiếc khăn bông, vẽ mày, mắt, miệng, mũi, vào lúc sau nửa đêm, Vương Gia Công với đồng cốt đưa hình nộm này đến bên trạm xe, buộc vào dưới cột điện, đồng cốt liền đốt rất nhiều giấy vàng bạc ở đó kêu u hồn ngồi chuyến xe thứ nhứt đến Đài Bắc tìm người yêu của mình là A Tam.
Hình nộm người con gái buộc ở dưới cột điện, những người qua lại ở xa xa đã có thể nhìn thấy rồi. Ở dưới cột điện có một người con gái đẹp đứng ở đó bất động, đi lại gần nhìn mới rõ là hình nộm làm bằng rơm, làm sáng sớm hôm cô bị giật mình sợ đến hồn bất phụ thể, có thể nói sợ lớn bệnh lớn, sợ nhỏ bệnh nhỏ. Cô gái bị giật mình hoảng sợ té ngã hôn mê đó là một cô nữ sinh cao đẳng năm thứ ba họ Chu tên là A Lập. Sáng sớm mỗi ngày khi trời còn chưa sáng đã phải chạy xe đạp xuống núi, từ con đường thôn Đồng Lâm đi ngang qua Bắc Cấu Khanh, rồi lại từ Vụ Phong chuyển đến thành phố Đài Trung đi học, chuẩn bị thi đại học. Đó là một cô gái trẻ 19 tuổi tài năng và học vấn đều giỏi. Chu A Lập sáng sớm hôm đó sương mù trắng xóa mù mịt, xa xa thấy một cô gái trẻ, trong bụng nghĩ lạ quá, còn sớm như vậy đứng ở đó làm gì? Đang lúc không biết là cái gì đó thì xe đã đến qua đó, vừa xem biết là hình nộm mặc áo, tức thì lông tóc dựng đứng, đầu cảm thấy to lên như cái đấu, sức khỏe không chịu đựng được nữa, không thể đi học được, lại quay về nhà. Bắt đầu bị bệnh luôn không dậy được, đầu đau như muốn vỡ kêu khóc ầm ĩ, muôn phần đau đớn, trong một ngày mời về mấy vị Đông, Tây y bác sĩ, đều chẩn đoán không ra bệnh.
Người dân trên núi nơi A Lập ở này đều tin thờ Thái Tử Gia. Cha của A Lập liền đi thỉnh Thái Tử Gia đến cầu xin đạp đồng lên chỉ bảo. Thái Tử Gia này có thể nói là khá thông minh, ông ta dựa vào đồng cốt nói: “Cái đầu đau của A Lập thuốc men trị không hết được đâu, ta cũng không có cách nào trị lành được, do vì có một con quỷ nữ quấn theo quấy phá, thần không có cách đuổi đi, cần phải thỉnh bậc chân tu đến tụng kinh niệm Phật, siêu độ cho nó thoát khổ, đó mới là biện pháp rốt ráo (tốt nhất)”. Cha của A Lập lại hỏi Thái Tử Gia rằng: “Phải đi đến nơi nào thỉnh bậc chân tu?”. Thái Tử Gia dựa vào đồng cốt nói: “Gần thì trước mắt, xa thì ngàn dặm”. Cha của Chu A Lập tức thời nghĩ đến sư phụ Phổ Độ ở trên núi đối diện (em gái của cô Chơn tức cô Phụng đã thế phát thọ giới, truyện 27, 28, 29) và cô Chơn, hai người là chân tu hành. A Lập vẫn cứ đau đầu chịu không nổi, cha và anh của cô hai người liền đỡ cô đi gặp sư phụ Phổ Độ và cô Chơn, rồi nói rõ lại những lời của Thái Tử Gia lên đồng đã nói, xin nhờ giúp cho việc tiêu tai bạt độ.
Sư Phổ Độ và cô Chơn tức thời tụng một quyển Kinh Di Đà, 49 biến chú vãng sanh, tụng chú đại bi, Bát nhã Tâm kinh mỗi thứ 7 biến, hồi hướng bố thí cho nữ quỷ được siêu sanh thoát khổ, và cho A Lập một xâu chuỗi, dạy cô cách niệm “Nam mô A Di Đà Phật”, niệm một câu lần một hột. Lại thuyết minh tiếp: “Một câu A Di Đà Phật chính là đại chú vương, muốn tránh tà tự mình niệm mới kết quả, tự mình liền có thể tiêu tai khỏi nạn do vì tà ma quỷ quái không dám lại gần”. A Lập nghe xong thấy rất có đạo lý, vô cùng cám ơn, về nhà liền gắng sức niệm Thánh hiệu “A Di Đà Phật” mãi, niệm luôn mấy giờ, đầu nhẹ nhàng như thường lúc nào không hay. Ngược lại, mẹ của A Lập kêu to đau đầu, liền kêu A Lập đem xâu chuỗi đến cho mẹ mượn niệm. Cũng lần từng hột niệm một câu A Di Đà Phật… niệm được mấy giờ khỏe rồi, nhưng cái đầu của A Lập lại đau trở lại, lại đòi xâu chuỗi trong tay của mẹ lại niệm. Cha của A Lập liền chạy qua cô Chơn lần nữa nói rõ sự việc và xin thỉnh xâu chuỗi nữa, cô Chơn một lần nữa dặn dò ông: “Niệm Phật, không phải tay cầm chuỗi mới có thể niệm được. Không có chuỗi và ở bất cứ chỗ nào, bất cứ lúc nào đều có thể niệm, chỉ ở trong giấc ngủ hoặc đang trong nhà xí thì không thể niệm ra tiếng, nhưng phải nhớ niệm thầm, cũng không phải đợi lúc đau mới niệm, lúc bình thường không kể là nam hay nữ, già hay trẻ đều phải niệm, càng niệm càng tiêu tai, tăng thêm phước thọ”. Về sau cả nhà A Lập bình an, đối với sư Phổ Độ và cô Chơn rất là cảm đội ơn đức và tin sâu Phật pháp vô biên, không thể nghĩ bàn.
Chúng ta nói trở lại câu truyện hình nộm mặc đồ kia, hai ngày nay đứng bất động dưới cột điện, một truyền ra mười, mười truyền ra một trăm, một trăm truyền ra một ngàn, người trên núi không có người nào dám đi qua đó, ông trưởng thôn bèn đi đến nhờ cô Chơn, nói: “Các sư cô, cứu người thì phải cứu đến nơi đến chốn, cái hình nộm mặc đồ buộc luôn ở đó là điều lành ít dữ nhiều, trong làng không có người nào dám đụng đến nó, xin các sư cô phát tâm từ bi mở nó ra đốt bỏ đi để tránh gây ra nhiều tai ương. Xin nhờ! Xin nhờ!”. Sư Phổ Độ và cô Chơn liền nhận lời nói: “Được rồi, sáng sớm ngày mai bắt đầu làm là được rồi”. Qua sáng sớm hôm sau, sư Phổ Độ và cô Chơn đốt ba cây nhang, hướng vào hình nộm mặc đồ nói: “Nữ cô hồn! Ngươi ở đây tạo tội nghiệt, hại người, tội rất sâu, chúng ta thương xót cho ngươi, cho nên bây giờ tụng kinh, chú, niệm Thánh hiệu A Di Đà Phật bố thí cho ngươi, siêu độ cho ngươi thoát ra ba cõi, vãng sanh Tây phương Cực Lạc thế giới, vĩnh viễn thoát khỏi cái đau khổ lớn của luân hồi sanh tử, đây mới là cứu cánh cho ngươi”. Nói xong, liền tụng một quyển Kinh A Di Đà, chú vãng sanh, chú đại bi, Bát nhã Tâm kinh, v.v… lúc niệm lại Thánh hiệu A Di Đà Phật, thuận tiện liền mở hình nộm xuống, tháo bung hết toàn thân, lấy lửa đốt, trong khoảnh khắc biến thành một đống tro. Cuối cùng lại hồi hướng rằng: “Nguyện công đức thù thắng của kinh chú này hồi hướng cho cô hồn được siêu thăng”. Tiếp theo quét đống tro đó xuống khe nước lớn, nước cuốn trôi đi. Từ đó những người dân nam nữ già trẻ trong thôn Đồng Lâm này đã biết được điều hay tốt của việc niệm Nam mô A Di Đà Phật, có rất nhiều người phát tâm quy y theo Phật.

Trích sách: Những truyện niêm Phật linh ứng mắt thấy tai nghe
Được cảm ơn bởi: cloudstrife, Retrats, Veronica07031, cunconhamchoi, kimtudon, luckyoven, menhvcd, anhtiendo

khoadung
Mới gia nhập
Mới gia nhập
Bài viết: 13
Tham gia: 15:33, 01/04/11

Lá số, sự luân hồi và luật nhân quả

Gửi bài gửi bởi khoadung »

Bác ơi, ngày nào cháu cũng vào mong ngóng bác giải dùm cháu lá số. Mong bác bớt chút thời gian vàng bạc giúp cháu với. Chúc bác luôn mạnh khoẻ.
Cháu là Nam, sinh năm 1985.
Gia đình cháu có 2 chị em, chị sinh năm 1980 chưa lập gia đình
Cháu đã lập gia đình năm 2009.Hiện nay đang làm bác sĩ theo nghiệp bố mẹ cháu.
Mong bác cho cháu lời khuyên.
Hình ảnh[/quote]
Cậu Khoa phá quân song đức thủ mạng, hóa khoa xung chiếu nên thông minh năng nổ học hành thông minh, thêm đào hồng diêu chiếu nên thu hút nữ giới. Cung quan tham lang hỏa tinh hồng hỉ hình y quang quý thì làm bác sĩ là hợp cách, tuy nhiên bị không kiếp thiên không đà la hãm nên danh phận thăng trầm, có thể phải đổi chỗ làm hoặc dễ bị thị phi tai tiếng với phụ nữ, thêm âm dương nghịch lý nên cần cố gắng phấn đấu rất nhiều, không nên đua tranh địa vị. May mắn cung phúc khá tốt, cậu được âm phần ủng hộ, dòng họ nhiều người thành đạt khá giả và phong thủy mộ tổ cát lợi nên cậu hay gặp may mắn trong các thời điểm quan trọng. Cung tài thất sát triệt lộ, nhờ vũ phủ là các tài tinh xung chiếu nên cậu dễ làm ra tiền, phạm song hao hãm thi cậu chi xài rộng và hay tán tài nên khó giàu lớn. Thân cư di tử tướng kình, đắc cách phá lưới, lại có hóa khoa, giáp quyền song lộc nên về hậu vận cậu sẽ có những thành công nhất định, giỏi nghề. Cậu tên là Khoa chắc cũng không phải ngẫu nhiên. Năm mão tiểu hạn tại cung huynh đệ, có nhiều cát tinh hội chiếu nên có nhiều tin vui và tài lộc.
Số này khá tốt, tuy nhiên cung quan hơi chật vật, sẽ tốt về hậu vận, không nên tham vọng địa vị sớm. Cần có thái độ làm việc tích cực vô tư thì tự nhiên sẽ có danh phận. Chú ý làm việc từ thiện, giúp đỡ hết lòng cho các bệnh nhân của mình, cúng chùa bố thí phóng sinh...sẽ thành đạt khá giả.[/quote]

Chào bác , vợ cháu đã sinh mổ con gái đầu lòng vào 20h10 ngày 18/07/2011.Chúng cháu dự định đặt tên em bé là Nguyễn Khánh Hà.Cháu post lá số của con gái , mong nhận được lời khuyên của bác về việc đặt tên con, nuôi dạy cháu.
Bây giờ , hàng ngày ở nhà vợ chồng cháu bật nhạc chú Đại bi cho cháu bé nghe.Trộm vía, cháu ngoan , ăn ngủ tốt.Tuy nhiên, ở ngực của cháu có vết bớt (chàm) khá to.Cháu cũng thấy lo lắng! Vợ chồng cháu cảm ơn bác !

Hình ảnh

Đã khóa