Luật nhân quả và cách cải thiện số mạng

Trao đổi về y học, võ thuật, văn hóa, phong tục, tín ngưỡng
Nội qui chuyên mục
Không tranh luận về chính trị và tôn giáo
Hình đại diện của thành viên
zhangjuhua1712
Nhất đẳng
Nhất đẳng
Bài viết: 120
Tham gia: 00:14, 22/09/11

TL: Luật nhân quả và cách cải thiện số mạng

Gửi bài gửi bởi zhangjuhua1712 »

Thế thì càng tốt chứ sao, khỏi cần tìm hiểu lôi thôi, tới luôn ;) ;) . Đã gọi là duyên nợ thì không trốn đi đâu được, chấp nhận thôi
bác tây Đô sao bác vui zỵ
:-?
B-)B-)Cháu tuy có chồng nhưng ko bỏ cuộc vui đâu ...cháu sẽ báo danh hàng ngày trên 4rum của bác B-) kekeke bác yên tâm
Đầu trang

baochinh87
Ngũ đẳng
Ngũ đẳng
Bài viết: 1946
Tham gia: 16:18, 16/10/11
Đến từ: Đà Nẵng

TL: Luật nhân quả và cách cải thiện số mạng

Gửi bài gửi bởi baochinh87 »

Nhân quả là luật công bình của trời đất quan điểm này có được ghi nhận bởi các tôn giáo

Các tôn giáo khác nhau cũng ghi nhận sự hiện hữu của luật nhân quả :
- Ấn Độ giáo dạy rằng: “Thân thể con người như là một cánh đồng, người gieo hột giống nào sẽ gặt quả ấy”
- Phật giáo có dạy:
“Người làm ác vẫn sung sướng là vì cái quả ác chưa tới, Nhưng khi cái quả ác đã tới, thì người làm ác sẽ thấy ngay”
”Còn người làm điều thiện mà bị khổ sở là vì quả thiện chưa tới, nhưng khi cái quả thiện đã tới thì người làm điều thiện sẽ được hạnh phúc”
- Lão giáo ghi nhận rằng: “Người làm ác giữa ban ngày sẽ bị luật pháp con người trừng trị, còn người làm điều ác mà không ai hay biết, thì sẽ bị Trời phạt” .
- Do Thái giáo cũng dạy rõ rằng “Gieo nhân thì gặt được phước”.
- Thiên Chúa giáo cũng dạy tương tự: " Con người gieo giống nào thì gặt giống ấy ".
- Đức Khổng Tử dạy: "Người làm lành, Trời lấy phước trả cho họ, người làm chẳng lành, Trời lấy họa trả cho họ... "(Vi thiện giả Thiên báo chi dĩ phúc, vi bất thiện giả Thiên báo chi dĩ họa...)
- Đạo Hồi (Đạo Islam) Kinh Koran, chương 6, câu 132: "Mọi người đều được ban thưởng tương xứng với việc họ làm; và Trời không làm ngơ trước những việc họ làm ".
- Trong Đại Đạo Tam Kỳ Phổ Độ, Đại thừa chơn giáo (Sài Gòn 1950, tr. 204) dạy không khác:
" Trời Đất rất công minh, hễ làm lành thì lành trả, gây họa thì họa lai. Hễ gieo giống ngọt thì quả ngọt hưởng nhờ, gieo giống chua thì quả chua nó đậu ".
- Kinh Sám hối trong tôn giáo Cao Đài diễn tả như sau:
" Điều họa phước không hay tìm tới, 3
Tại mình vời nên mới theo mình.
Cũng như bóng nọ tùy hình,
Dữ lành hai lẽ công bình thưởng răn. "
- Hình ảnh nhân quả nối theo nhau như bánh xe lăn theo chân con vật kéo xe như Đức Phật dạy, Đại thừa chơn giáo (Sài Gòn 1950, tr. 198) diễn tả bằng thơ như sau:
Gieo giống chi mọc liền giống nấy,
Cảm vật nào vật ấy ứng cho,
Coi như trong cái xe bò,
Bánh xe lăn trả kịp giò bước chưn.
- Đại thừa chơn giáo (Sài Gòn 1950, tr. 196) còn diễn tả như sau:
Trả vay vay trả liền liền,
Nhơn nào quả nấy, nghiệp duyên buộc mình.
Được cảm ơn bởi: Tây Đô đạo sĩ, tamlac, babygal, quynhanh90, HoaSenTuoiSang, công chúa mùa thu
Đầu trang

mysterious
Ngũ đẳng
Ngũ đẳng
Bài viết: 1578
Tham gia: 10:51, 10/05/10

TL: Luật nhân quả và cách cải thiện số mạng

Gửi bài gửi bởi mysterious »

Tây Đô đạo sĩ đã viết:
mysterious đã viết:Ôi Tây đô ơi ! Thế giới bên này cái gì cũng có cả , khác với thế giới trần gian năm xưa , nghe có vẻ lạ , nhưng mãi một hồi mys mới làm quen được đó . Nghe đủ thứ cách nói chuyện v..v.. Thông qua cái ti vi để biết về trần gian . những sự việc bên này trôi qua chậm lắm .
Tùy duyên...buông xả...khà...khà... :x
:x hihi :D
Đầu trang

baochinh87
Ngũ đẳng
Ngũ đẳng
Bài viết: 1946
Tham gia: 16:18, 16/10/11
Đến từ: Đà Nẵng

TL: Luật nhân quả và cách cải thiện số mạng

Gửi bài gửi bởi baochinh87 »

Mỗi người có một định mệnh khác nhau do kết quả của cái nhân mình đã gây ra, còn theo khoa học thì sao? Khoa học có chấp nhận luật nhân quả không?
Nhân quả là luật động và phản động (action and reaction), vì mỗi cái động thì luôn luôn có cái phản động trả lại; động và phản động không bao giờ rời nhau (Action and reaction are companions).
Trong cuộc sống hàng ngày, luật nhân quả vẫn luôn diễn ra quanh ta, nhưng vì quen thuộc quá, ít khi ta nhớ rằng đó là biểu hiện của nhân quả.
Thí dụ:
- Ăn rau thì rửa chén mau sạch. Ăn thịt heo rửa chén cực hơn vì bị nhầy mỡ.
- Ăn quá no thì mệt, nặng bụng.
- Ăn quá mặn thì khát nước.
- Uống rượu quá độ thì nhức đầu, say xỉn, nôn mửa…
Phản động (quả) nặng hay nhẹ, mạnh hay yếu tùy thuộc vào tính chất của động (nhân). Thí dụ:
- Dập trái banh vào tường càng mạnh, nó dội lại càng mạnh.
- Trèo càng cao, té càng đau và nguy hiểm…
Phản động (quả) mau hay chậm tùy thuộc vào tính chất của động (nhân).
Thí dụ:
- Cấy lúa tùy theo giống, sau ba hay sáu tháng thì gặt được. Trồng xoài, sau vài năm mới có trái.
Chính vì cái quả có khi đến chậm, người đời lầm tưởng không có báo ứng. Để sửa sai ngộ nhận này, sách Minh tâm bảo giám, chương Kế thiện, có câu:
Làm lành thì có lành trả, làm dữ thì có dữ trả; nếu như chưa trả là bởi chưa tới ngày giờ. (Thiện hữu thiện báo, ác hữu ác báo, nhược hoàn bất báo thời thần vị đáo).
Trong sự so sánh cái chết của Tổng Thống Lincoln và Tổng Thống Kennedy cho thấy một sự liên quan kỳ lạ:
" Abraham Lincoln được bầu vào Hạ viện vào năm 1846. John F. Kennedy được bầu vào Hạ viện vào năm 1946, nghĩa là đúng 100 năm sau. Abraham Lincoln được bầu làm Tổng Thống vào năm 1860. John F. Kennedy được bầu làm Tổng Thống vào năm 1960, cũng đúng 100 năm sau. Tên Lincoln và Kennedy đều có 7 chữ cái. Cả hai đều quan tâm tới luật nhân quyền. Cả hai đều bị ám sát vào ngày Thứ Sáu."
Cả hai đều bị bắn vào đầu.
Thư ký của Lincoln tên là Kennedy. Thư ký của Kennedy tên là Lincoln. Cả hai đều bị ám sát bởi người Mỹ ở miền Nam. Cả hai đều được kế vị bởi người Mỹ miền Nam. Người kế vị của cả hai đều có tên là Johnson. Andrew Johnson, người kế vị Lincoln, sanh năm 1808. Lyndon Johnson, người kế vị Kennedy, sanh năm 1908. John Wilkes Booth, người ám sát Lincoln, sanh năm 1839. Lee Harvey Oswald, người ám sát Kennedy, sanh năm 1939. Lincoln bị ám sát tại rạp hát tên "Ford". Kennedy bị ám sát trên xe "Lincoln -của hảng Ford". Booth chạy ra từ rạp hát và bị bắt trong nhà kho. Oswald chạy ra từ nhà kho và bị bắt trong rạp hát.
Cả hai người John Booth and Lee Oswald đều bị ám sát trước khi bị xử án.
So sánh những chi tiết liên quan đến hai vị Tổng Thống trên cho thấy có một sự liên quan lạ lùng, khiến cho ta nghĩ rằng đây là luật nhân quả.
Được cảm ơn bởi: teamoon, Minh Mạng
Đầu trang

phimanh
Mới gia nhập
Mới gia nhập
Bài viết: 18
Tham gia: 08:09, 14/01/11

TL: Luật nhân quả và cách cải thiện số mạng

Gửi bài gửi bởi phimanh »

Tính Chất Của Nhân Quả – Quy Luật Của Cuộc Sống


[color=][font=]Quy luật của cuộc sống không khác gì tính chất của nhân quả. Hiểu rõ tính chất của nhân quả chính là hiểu rõ quy luật của cuộc sống.

Để hiểu rõ nhân quả trong cuộc sống chúng ta hãy nhìn cây thảo mộc thì sẽ hình dung ra được ngay được nhân quả của con người không khác gì nhân quả của thảo mộc. Tính chất của nhân quả con người không khác gì tính chất của nhân quả của thảo mộc, bởi vì thảo mộc, con người và muôn vàn vạn vật khác trong cuộc sống đều có đồng tính chất, chỉ cần chịu khó để tâm quan sát thì sẽ dễ dàng nhận ra những quy luật chung của cuộc sống.

• Một nhân cho ra nhiều quả.
• Một quả có nhiều nhân.
• Quả bao giờ cũng lớn hơn nhân nhiều lần.
• Nhân quả của mỗi cây khác nhau.
• Nhân nào quả đó.
• Nhân quả là vô thường.
• Sự tương ưng tái sinh của nghiệp báo nhân quả.
• Nhân quả có thể chuyển hóa được.

1. Một nhân cho ra nhiều quả.
Khi gieo một hạt giống xuống đất, chúng ta gặt hái được rất nhiều hoa, quả, củ, trái.

Con người cũng vậy khi gieo một nhân trộm cắp, chính người đó sẽ gặt hái được rất nhiều hậu quả như: bị đuổi rượt, bị truy nã, bị đánh đập, bị bắn giết, bị ngồi tù, bị ức hiếp, bị tra tấn, bị người đời khinh thường, bị người nhà xa lánh, bị lý lịch xấu, khi ra tù khó xin việc làm, v.v…

2. Một quả có nhiều nhân.
Trong trái đu đủ có hàng trăm hạt, trái ớt cũng có rất nhiều hạt, tuy nhiên cũng có vài quả có một hạt như quả xoài, v.v…

Con người khi bị nhân quả tới thăm, thường phản ứng lại rất nhanh. Ví dụ khi bị quả có người đánh mình, người bị đánh giận nóng mặt lên, nói những lời nói hung dữ, nạt nộ nhau, tìm cách trả thù, đánh nhau, chém giết bắn nhau,v.v…hoặc nhẫn nhịn, thương yêu tha thứ bỏ qua, nói lời nói xin lỗi, v.v… Những phản ứng đó chính là những nhân mới từ một quả bị người đánh đập.

3. Quả bao giờ cũng lớn hơn nhân nhiều lần.
Đúng vậy trái quả nào cũng lớn hơn rất nhiều lần hạt gieo xuống đất từ 10, 100 hay 1000 lần.

Nhân quả của con người cũng như vậy, không phải khi chúng ta gieo nhân trộm cắp người khác 1 đồng thì sẽ bị người khác trộm lại 1 đồng. Trái lại có khi chúng ta bị người khác trộm lại vật nào đó có giá trị gấp rất nhiều lần. Khi đánh một người một cái, người đó sẽ bị đánh trả lại không phải chỉ một cái mà có khi bị đánh túi bụi bầm dập,v.v…

4. Nhân quả của mỗi cây khác nhau
Thời gian cây thực vật cho ra trái, quả, củ rất khác nhau, có khi chỉ trong một ngày (cây giá từ hột đậu xanh), có khi trong vòng vài ngày, vài tháng,…cho đến vài năm (cây lan, cây mai, cây ớt, cây đu đủ, cây lúa, cây xoài,…).

Nhân quả của con người cũng vậy, có người gieo nhân thì gặt quả ngay như khi đánh người thì bị người đánh lại ngay, có khi đến vài tháng, vài năm cho đến vài chục năm.
Có người đặt câu hỏi tại sao những người tham ô của cải nhà nước lại càng ngày càng giàu, không thấy bị quả báo. Đó là vì phước báu thiện của họ vẫn còn, đến khi phước báu hết thì họ sẽ gặt phải quả báo xấu ngay. Do vậy nhân quả của mỗi việc làm của mỗi con người đều khác, không giống nhau và không có công thức nào tính được.

5. Nhân nào quả đó
Hạt ớt cho ra trái ớt, hạt đu đủ cho trái đu đủ, hạt xoài cho ra quả xoài, không thể hạt ớt cho ra trái đu đủ hay trái xoài được. Chúng ta ví ớt giống như điều ác, đu đủ giống như điều thiện. Gieo nhân ác thì phải gặt quả ác, gieo nhân thiện thì sẽ gặt được quả thiện.

Nhân quả của con người cũng vậy, gieo nhân nào phải gặt quả đó. Gieo nhân giết hại, ăn thịt hay nướng chúng sanh thì phải có quả báo bị giết hại, bệnh tật, tai nạn, bị hỏa hoạn, phỏng hoặc chết cháy. Gieo nhân biết thương yêu tha thứ người hay muôn loài vạn vật thì có quả báo được thương yêu, gặp may mắn và muôn điều lành khác. Sống tham lam ích kỷ, trộm cắp không bố thí giúp đỡ người thì phải có quả báo nghèo hèn, túng thiếu. Sống không siêng năng tìm tòi học hỏi thì làm sao tạo quả thông minh được. Sống không sân giận, nóng tính và luôn trãi rộng lòng từ đến với mọi người, dùng lời nói diu dàng, ôn tồn thì sẽ có quả báo được nhan sắc đẹp tuấn tú, được người thương mến và có cảm tình thân thiện ngay, ngược lại thì tạo quả nhan sắc xấu xí (bởi vì người nóng tính sân giận, thì có gương mặt rất hung dữ và sát khí).

Nhân nào quả đó, không thể nói gieo nhân dâng hoa cho Phật thì được nhan sắc đẹp hay tuấn tú khôi ngô, hay quy y tam bảo thì được quả thông minh. Gieo nhân làm biếng không học hành, đi cầu xin thần thánh cho thi đậu thì không thể thi đậu được.

6. Nhân quả là vô thường.
Sự vô thường đó là sự thay đổi, không bất biến, không bất dịch nghĩa là không có vật gì trên đời này là không thay đổi. Cây thảo mộc rồi cũng phải chết, trái quả cũng có to nhỏ khác nhau, rụng sớm muộn khác nhau, v.v…
Sự vô thường của con người cũng nằm chung trong quy luật của cuộc sống, không thể thoát khỏi. Ai nghĩ rằng chuyện gì đó bất biến, không thay đổi thì chính người đó sẽ tự làm khổ mình, khổ người và khổ muôn loài vạn vật khác. Ai hiểu rõ quy luật vô thường của nhân quả thì người đó không chấp hay dính mắc vào bất kỳ điều gì, vật gì, hay bất kỳ ai, người đó là người sống biết buông xả, biết cách sống đem niềm vui và hạnh phúc đến cho mình, cho người và cho muôn loài vạn vật khác.

Để hiểu rõ hơn xin đọc bài “Buông xuống”
http://chanhkien-pa.blogspot.com/2011/1 ... xuong.html" target="_blank

7. Sự tương ưng tái sinh của nghiệp báo nhân quả
Để dễ hiểu chúng ta hãy nhìn xem cây thảo mộc. Khi cây có trái, người nông phu lại lấy tiếp những hạt từ trái quả của cây mẹ đầu tiên làm giống gieo xuống đất để ươm thành những cây con mới, những cây con này lại phát triển sanh trưởng lớn lên cho ra trái quả, và cứ như thế bao thế hệ tiếp theo được gieo trồng lớn lên từ thế hệ trước. Cái đặc biệt đáng chú ý ở đây chính là những thế hệ con cháu đó là gốc từ một cây mẹ ban đầu vẫn còn sống chưa chết. Đó gọi là nhân quả hiện tại tương ưng tái sinh.
Còn nếu như cây mẹ chết đi sanh ra những cây con mới gọi là nhân quả cận tử nghiệp tương ưng tái sanh.

Hành động nhân quả của mỗi con người đều phóng xuất từ trường. Nhân ác thì phóng xuất từ trường ác; nhân thiện thì phóng xuất từ trường thiện, nhưng từ trường gồm có hai:
1- Từ trường phóng xuất theo duyên nhân quả nghiệp báo hiện tại.
2- Từ trường phóng xuất theo duyên nhân quả nghiệp báo cận tử nghiệp.

Nghiệp báo của nhân quả có hai trường hợp tái sinh đó là:
• Nhân quả thiện ác hiện sinh nghiệp báo phóng xuất tương ưng tái sinh.
• Nhân quả thiện ác cận tử nghiệp báo phóng xuất tương ưng tái sinh.
Chúng ta hãy thử xem từng trường hợp:
a) Nhân quả thiện ác hiện sinh nghiệp báo phóng xuất tương ưng tái sinh.
Hằng ngày nhân quả thiện ác của mỗi người qua thân, khẩu, ý đều phóng xuất ra môi trường sống những từ trường nghiệp báo thiện ác, những nghiệp báo đó sẽ tương ưng tái sinh ngay trong từng giây phút hiện tại mà không ai ngờ được.

Nếu như nhân quả nghiệp báo ác thì sẽ tương ưng tái sanh trong môi trường ác. Ví dụ như người thích ăn thịt gà sẽ phóng xuất từ trường ác và từ trường nghiệp báo này sẽ tương ưng tái sinh thành nhiều chú gà con khắp nơi trên thế giới. nhân quả nghiệp báo thiện thì sẽ tương ưng tái sinh vào môi trường thiện. Ví dụ người sống thiện, giữ gìn ngũ giới thì sẽ tương ưng tái sinh trong hiện kiếp vào gia đình nào đó để được sinh ra làm người.

Chính vì tính chất này của nhân quả mà chúng ta nhận thấy dân số thế giới càng ngày càng tăng lẫn người và vật. Không cần phải đợi đến lúc con người chết mới có tái sanh, mà ngay trong từng giây phút hiện tại con người đang sống đã có biết bao nhiêu sự sống được tương ưng tái sinh từ nhân quả nghiệp báo của chính người đó.

Chúng ta còn nhớ về tính chất của nhân quả, “một nhân có nhiều quả”, mỗi mỗi một từ trường nghiệp báo sẽ tương ưng tái sinh ra nhiều chúng sinh chứ không phải một đâu.

Nếu nói rằng khi chết nghiệp báo mới có tương ưng tái sinh thì khi chết một người, có một người tái sinh thì chắc số lượng chúng sinh trên thế giới là một con số không đổi (constant), nhưng thực ra thì không phải vậy, ngày nay số lượng người và vật (gà, bò, heo, cá sấu, cá, v.v…) tăng rất nhiều. Chính những con vật đó chính là con cháu của những người thích ăn thịt gà, bò, heo, cá, tôm, cua,v.v… và chính những con vật đó lại phải trả nhân quả bị người khác giết, ăn, nướng, v.v…

b) Nhân quả thiện ác cận tử nghiệp báo phóng xuất tương ưng tái sinh.
Trường hợp cận tử nghiệp thì dễ hiểu và ai cũng biết đó là trước khi chết từ trường nghiệp báo cuối cùng của người còn sống phóng xuất vào không gian sẽ tương ưng tái sanh vào những gia đình nào có cùng nghiệp báo tham sân si khắp thế giới, bởi vì thế giới này là thế giới của tham sân si.

Chỉ khi hết tham sân si thì mới không còn tương ưng tái sinh vào thế giới luân hồi này, còn tham sân si thì không thể thoát khỏi thế giới trần gian này. Điều kiện này không phụ thuộc vào người theo tôn giáo nào, ở đây chỉ xét có nghiệp báo tham sân si là đủ điều kiện để quyết định có còn tái sinh hay không tái sinh.

8. Nhân quả có thể chuyển hóa được.
Đối với cây thảo mộc con người luôn không ngừng chuyển hóa chúng thành những cây trái bõ dưỡng, ngon ngọt, thơm và có ích cho con người. Cụ thể như tưới nước, bón phân, cắt ghép giống cây tốt, chuyển gen, giữ lại những gen tốt, loại bỏ những gen xấu,.v.v…Chính vì vậy mà ngày nay chúng ta thấy có rất nhiều loài giống tốt, thu hoạch ngắn ngày, trái mùa, từ cây lúa, cây lan nhiều loại nhiều màu, xoài, sầu riêng, mận thái lan, trái bưởi, quả măng cụt, trái vú sữa, trái thanh long…

Cuộc sống của con người luôn bị nhân quả chi phối như vậy cho nên đức Phật mới nói rằng: “Con người từ nhân quả sinh ra, sống trong nhân quả và chết với nhân quả.”

Khi chúng ta hiểu được câu này thì những giải đáp của cuộc sống đã sáng tỏ, tại sao có người sinh ra trong gia đình giàu sang, nghèo hèn, bệnh tật, chết yểu, thông minh, ngu khờ, thành thị, nông thôn, cao nguyên, biên giới, miền nam, miền bắc, miền trung, hay ở nước Việt Nam, nước Nga, nước Mỹ, v.v…

Ai cũng muốn có cuộc sống sung sướng, hạnh phúc, vui vẻ, thành công, phát đạt, sống lâu, hưởng thụ phú quý đời đời. Vậy yếu tố gì quyết định cuộc sống hạnh phúc đó?
Có phải là do thần thánh phù hộ?

Chỉ cần chịu khó quan sát một chút ai cũng nhận ra rằng, người nghèo, kẻ khó khăn rất tin tưởng thần thánh, họ còn cầu xin thần thánh, đi chùa, đi nhà thờ, cầu nguyện, tụng đọc kinh còn nhiều hơn người giàu sang phú quý, nhưng cuộc sống của họ vẫn nghèo hèn, khó khăn và túng thiếu.

Lại nữa trong bất kỳ tôn giáo nào cũng có người giàu kẻ nghèo, người khỏe kẻ bệnh, người thông minh kẻ ngu dốt, người thành công, kẻ thất bại,v.v… Do vậy tôn giáo không phải là yếu tố chính làm cho con người trở nên giàu có hạnh phúc hay thành công được.

Vậy yếu tố nào là yếu tố quan trọng nhất để có thể chuyển hóa nhân quả. Đó chính là đạo đức nhân bản nhân quả. Đạo đức nhân bản nhân quả là những đạo đức sống không làm khổ mình, khổ người và khổ tất cả muôn loài vạn vật khác, nghĩa là những đức hạnh mang niềm vui và hạnh phúc đến cho mình, mọi người và muôn loài vạn vật khác.

Chính vì khi gieo một nhân đức hạnh thì chúng ta sẽ gặt được những quả thiện sum sê thơm ngọt trong tương lai.

Có bao nhiêu đức hạnh? Thưa rằng có rất nhiều không thể kể hết, từ một việc nhỏ như nhặt đinh hay vỏ chuối ngoài đường, cho đến bố thí, chia sẻ những gì mình có cho người khác cho đến biết thương yêu sự sống của những loài vật khác bằng cách không ăn thịt hay giết các loài vật và những lời nói ái ngữ thương yêu,v.v… Chính những đức hạnh đó sẽ giúp cho con người thay đổi được cuộc đời mình.

Để hiểu rõ hơn về một phần đa dạng của đạo đức xin mời các bài đọc bài “Sống Thương Yêu”:
http://chanhkien-pa.blogspot.com/2010/0 ... g-yeu.html" target="_blank


Kết luận: Tóm lại khi hiểu được những tính chất của nhân quả, con người hiểu rõ được những quy luật của cuộc sống, biết sợ hãi từng hành vi của mình từ lời nói, hành động và suy nghĩ. Tự trau dồi hay sửa lại những gì đã sai phạm, dần dần trở nên toàn thiện con người mình và cảm thấy rất hạnh phúc.

Để đạt được kết quả thì phương pháp “như lý tác ý” hay còn gọi là phương pháp tự kỷ ám thị sẽ giúp chúng ta rèn luyện những đức hạnh tốt. Thiếu “tác ý” con người sẽ bị cuốn trôi vào ác pháp lúc nào không biết. Nhờ có tác ý mà con người sẽ thấy hiểu rõ và làm chủ từng tâm niệm của mình.

Đức Phật đã dạy: “Có như lý tác ý và không như lý tác ý.
Này các Tỳ-kheo, do không như lý tác ý, các lậu hoặc chưa sanh được sanh khởi, và các lậu hoặc đã sanh được tăng trưởng.
Này các Tỳ-kheo, do như lý tác ý, các lậu hoặc chưa sanh không sanh khởi, và các lậu hoặc đã sanh được trừ diệt”

(Các lậu hoặc ở đây chính là những điều ác, những điều làm khổ mình, khổ người và khổ những loài vật khác.)
Từ những tính chất này con người có thể dễ đàng tìm thấy được nhân quả của vũ trụ.

Còn nhiều bài khác về nhân quả, mời các bạn tải file đính kèm về đọc.

[/font][/color]
Tập tin đính kèm
Nhan Qua.zip
(122.03 KiB) Đã tải về 408 lần.
Được cảm ơn bởi: Tây Đô đạo sĩ, LờithìthầmLove
Đầu trang

Hình đại diện của thành viên
manhho
Lục đẳng
Lục đẳng
Bài viết: 2645
Tham gia: 23:00, 11/11/11
Đến từ: "Vạn sự tùy duyên" xứ.

TL: Luật nhân quả và cách cải thiện số mạng

Gửi bài gửi bởi manhho »

Forsythia đã viết:Dạ, cám ơn chú!
Những khi k ngủ được, cháu thường niệm chú, tuy nhiên vẫn rất khó ngủ.
Cháu k rõ thực sự cháu có nhẹ vía hay k? Bình thường cháu k sợ gì hết, nhưng ngay trước hôm chuyển đến nhà này cháu chứng kiến 1 chuyện, làm cho cháu đến giờ vẫn sợ.
Chả là trước đây cháu ở bên nhà bác cháu bên 1 khu rất đông đúc bên quận Tân Bình. Nhà bác cháu có ông anh mất từ hồi 16t, cách đây 25 năm, từ ngoài Bắc, nhưng anh vì thương yêu lưu luyến bố mẹ nên khi hai bác cháu từ Bắc vào Nam, anh cũng đi theo vào, bác cháu có lập bàn thờ cho anh cùng ông bà trên tầng 3, và hồi trước thường xuyên anh về. Đêm có 1 thằng em ngủ trên đó, anh thường xuyên ra xoa chân cho nó. Thi thoảng anh cũng xuống tầng 2 để chọc bố mẹ.
Gần đây anh nói anh đã được thăng chức gì ấy cao lắm nên bận lắm, ít khi về nhà.
Nhưng hôm rồi: con em gái cháu vừa ở HN vào, có qua thăm hai bác và đứa cháu. K hiểu tại sao đứa cháu 1tuổi bình thường nó lỳ lợm lắm, chả bao giờ biết khóc là gì, hôm ấy nó khóc ngằn ngặt, k dứt, cứ tắt điện đi thì nó lại khóc toáng lên rồi ôm chặt cổ bác, víu chặt sợ hãi. Nó khóc k ngừng nghỉ. Bác mới lên bàn thờ thắp hương khấn anh, thế là con cháu im lặng và đi ngủ. Đêm hôm sau thằng em họ vẫn hay nằm trên tầng 3, bị người ôm, nó càng cựa quậy thì càng bị ôm chặt, thế là nó k vùng vậy nữa, kệ cho ôm thì vòng ôm lỏng dần, lúc sau nó vùng dậy và phi xuống tầng 2 nằm, lại tiếp tục bị ôm tiếp, thế là nó sợ ra ngồi cạnh bác cháu, k dám ngủ đến sáng. Thế là sự kiện ấy làm xôn xao tất cả mọi người trong nhà, khắp nhà bàn tán. Chả là nhà bác cháu đất đai rất rộng, con cháu ở Bắc vào lại hay qua nhà bác ở luôn. Tối hôm ấy, bọn cháu có 5 đứa đang ngồi nói chuyện với nhau về chuyện ấy, em gái của anh đang ba hoa kể lể thì đột nhiên anh nhập vào 1 chị. 3 đứa kia nó nhìn trực diện lúc ấy, thấy nó bảo mặt chuyển trạng thái và ánh mắt sợ lắm, đỏ quạch, quắc lên nhìn chúng nó rất là tức giận, nó vẫn còn ám ảnh, thế là chúng nó rú lên rồi bỏ chạy tán loạn, vứt lại mình cháu, cháu chưa bao giờ chứng kiến cảnh đấy nên lúc đó cháu hồn vía lên mây, sợ gần chết k nói được câu nào, k biết làm gì. Chạy cũng k nổi vì cháu ngồi phía trong, chị kia án ngữ bên ngoài. Về sau cháu thấy vong kêu khóc suốt: "K phải tao đâu, gọi mẹ tao xuống đây cho tao" rất nhiều, cháu mới nghĩ ra là anh cháu, thế là cháu lần sờ điện thoại để gọi bác cháu xuống mà k tài nào lần được ra số vì cháu sợ quá, nên cuống. Mãi về sau bác xuống, cháu mới hoàn hồn. Anh cháu nhắc đi nhắc lại: người trêu em và trêu cháu k phải là con đâu, mà là người lạ, nhưng anh k được phép tiết lộ vì người ấy làm chức to lắm, nhưng anh tức quá, vì bị đổ vạ nên phải về thanh minh, dù anh bận lắm, k có thời gian mà về (hic, cháu thấy sợ lắm vì cháu tưởng nhà mình có thờ thổ công, thờ phật thì ma lạ làm sao vào được nhà hả chú???). Anh thương mẹ lắm, cứ ôm mẹ mà khóc lóc, khuyên nhủ, dặn dò vì gần đây bác cháu có nhiều chuyện rất buồn, nên khi anh chào bác đi 3 lần mà cứ lưu luyến k đi rồi lại quay lại khóc thương mẹ. Anh còn dặn dò: đừng thắp hương những ngày bình thường, vì thắp những ngày ấy chỉ tổ rước ma lạ vào nhà. Mà cũng đừng gửi gì cho anh, hoang phí lắm, anh ở dưới kia đầy đủ mọi thứ. Rằm tháng 7 nhớ cúng cô hồn thật to, vì xung quanh nhà mình nhiều ma đói lắm, khổ thân chúng nó. Anh cháu nói được khoảng 45p rồi đi. Thế là cả nhà sợ lắm, đêm hôm ấy bọn cháu 3 đứa phải ngủ chung với nhau, cháu có dám ngủ đâu mà thiếp đi được 1 tí thì bị bóng đè, thế là chả dám ngủ luôn. Hôm sau cháu chuyển nhà luôn. Gần đây cháu có nhiều chuyện bế tắc nên cháu hay đi chùa và siêng qua thắp hương cho anh lắm, biết anh thiêng nên chỉ mong gặp được anh 1 lần, lần này gặp được thì cháu lại sợ hãi vô cùng.

Trước hết con cảm ơn bác Đô đã có một top ý nghĩa như thế này, con giờ mới biết và chiêm ngưỡng. :D
Đúng là thế giới bên kia tồn tại song song với mình, người có người tốt người xấu, ma (theo con thì không có ma mà chỉ là linh hồn vô hình) cũng có hồn tốt hồn xấu, cũng có hệ thống quản lý hành chính, chức vụ … như dương gian mình.
Theo con đọc một tài liệu phương tây không nhớ rõ ở trang nào, thì đó là thế giới thứ hai mà chúng ta phải trải qua, sau khi đã chết, khi tu hành với cái tâm thực sự (chứ không phải chỉ ở hiền, không làm hại ai là được), con có đọc đoạn giải thích về thế nào là sống có tâm, với câu chuyện thực tế, về một số người thắc mắc khi qua cửa hai thế giới, sao mình sống hiền lành không hại ai .... do một ông gì đó nhập hồn vào người dương ghi lại. Đoạn này cũng khá là mắc cười, vì ai cũng nghĩ đơn giản, cứ sống hiền, không hại ai, là được, nhưng trong tâm của họ, lại hàm chứa những sự ích kỷ và nhỏ nhen, mà họ không biết. Họ không biết, nhưng thượng đế biết.
Sau thế giới này, chúng ta mới có thể lên thế giới thứ hai đó, và cứ tiếp tục lên các thế giới cao hơn (ng trần mắt thịt -> vô hình ...-> ý nghĩ -> ánh sáng), thế giới cao thứ nhì chính là đức phật và thượng đế của các tôn giáo, và thế giới cao nhất là tạo hoá. Hai thế giới này, người thường dù có tu luyện tới đâu cũng không thể đạt tới, không thể biết được. Hai thế giới này, không còn vương vấn bụi trần, đã đạt tới cảnh giới cao độ.
Điều này cũng lý giải tại sao thế giới này có tốt, có xấu, có vui, có buồn, có công bằng và bất công, vì có thể chúng ta mới tu luyện. Chứ nếu công bằng hoàn hảo, tốt đẹp hết thì chúng ta đã không còn phải tu luyện để được lên thế giới khác.
Thế giới cao hơn sẽ thấy được hành động và có quyền năng tác động đến thế giới thấp hơn, nhưng chỉ tác động được khi có sự tương tác nào về không gian, thời gian nhất định (nên đôi lúc chúng ta thấy "ma" và không phải ai cũng thấy, cũng như không phải "ma" nào muốn cũng có thể tác động đến chúng ta).


Con chỉ ước mình đạt đến thế giới thứ 3 (hình như 3/7) là mừng rồi! B-) Con sớt được link đây rồi: http://www.thienlybuutoa.org/Giaoly/The ... Kia-p1.htm
Được cảm ơn bởi: Tây Đô đạo sĩ
Đầu trang

Hình đại diện của thành viên
Tây Đô đạo sĩ
Bát đẳng
Bát đẳng
Bài viết: 7976
Tham gia: 19:37, 19/10/10
Đến từ: Tây Đô

TL: Luật nhân quả và cách cải thiện số mạng

Gửi bài gửi bởi Tây Đô đạo sĩ »

Muốn biết đời trước gieo nhân gì
Hãy xem cuộc sống hiện tại sẽ rõ
Muốn biết đời sau thế nào
Hãy xem hành động hiện tại sẽ rõ.
Đầu trang

Hình đại diện của thành viên
HoaSenTuoiSang
Nhất đẳng
Nhất đẳng
Bài viết: 156
Tham gia: 21:47, 10/02/12

TL: Luật nhân quả và cách cải thiện số mạng

Gửi bài gửi bởi HoaSenTuoiSang »

cho con đánh dấu topic nào của thầy cũng hay con cảm ơn thầy nhiều [-O<
Đầu trang

Hình đại diện của thành viên
Tây Đô đạo sĩ
Bát đẳng
Bát đẳng
Bài viết: 7976
Tham gia: 19:37, 19/10/10
Đến từ: Tây Đô

TL: Luật nhân quả và cách cải thiện số mạng

Gửi bài gửi bởi Tây Đô đạo sĩ »

VONG HỒN QUẤN QUÝT THEO QUẤY PHÁ, NIỆM PHẬT ĐƯỢC GIẢI OÁN KẾT

Một câu Nam mô A Di Đà Phật là thuốc A Già Đà trị hết muôn bệnh. A Di Đà Phật lại là đại chú vương, xưng niệm hoan hỷ thì giải được oán kết, gặp dữ hóa lành. Đoạn văn dưới đây chính là câu chuyện niệm A Di Đà Phật giải thoát được vong hồn quấn quýt theo quấy phá.

Năm năm trước ở một khu đất phồn hoa náo nhiệt ở thành phố Đài Bắc có một thanh niên phóng xe như bay chở một cô gái đẹp, chạy như giông như gió lạng lách ẩu tả, đến nỗi cô gái chở phía sau bị té xuống chết cũng không hay, lúc đó có rất nhiều nam nữ hiếu kỳ vây lại xem, mọi người đang lúc tội nghiệp cho cô gái này, bỗng có một người đi đến kêu to: “A Tam! A Tam!”, trong những người đứng xem có người tên A Tam liền ứng thinh đáp to: “Tôi đến đây, tôi đến đây!”. Nguyên vị A Tam này là thợ hớt tóc trong tiệm hớt tóc gần đó, do vì có khách muốn hớt tóc cho nên ông chủ cho người học việc đi kêu A Tam về hớt tóc cho khách.

Tục ngữ có câu “Trời có bão táp không lường, con người có họa phúc trong sớm tối”. A Tam, anh chàng thanh niên tốt, sống có khuôn phép này bắt đầu từ tối hôm đó, sau nửa đêm ở trong cảnh giới nửa tỉnh nửa mê nhìn thấy một cô gái đẹp đến rủ anh ra ngoài chơi, liền mở cửa sau đi theo cô ta. Đến khi trời sáng, một mình A Tam ngồi ngủ gật dưới cột điện, bị người ta phát hiện mới kêu anh ta thức dậy đi về. Liên tục một tuần lễ như thế, ban ngày làm việc, ban đêm cô gái kia đến dẫn đi chơi, sáng sớm đều nằm ngủ gật trên đất bên ngoài. A Tam tự thấy không ổn, liền bỏ việc về quê.

Quê của A Tam ở trên núi, thôn Đồng Lâm, Bắc Cấu Khanh, Vụ Phong, Đài Trung. Nhà có một mẹ già mù lòa và mấy anh em. A Tam về nhà qua ngày sau phụ giúp với ông anh cả, dùng xe tải hàng ra ngoài chở hàng cho người ta, đến tối về nhà. Bà mẹ liền kêu A Tam đến trước mặt nói: “Con mỗi lần lúc sắp ra ngoài. Mẹ đều dặn dò bảo con ở bên ngoài không nên kết giao tùm lum với con gái, con lại cứ không nghe. Con mới về ngày hôm qua, hôm nay đã có con gái đến kiếm, cái tiếng đi mang giày cao gót, lại còn miệng kêu A Tam, A Tam không ngớt! Mẹ hỏi là ai muốn tìm A Tam cũng không trả lời”. A Tam liền đáp với mẹ mình rằng: “Mẹ à! Con từ nào đến giờ ở bên ngoài sống có khuôn phép đàng hoàng, chưa từng kết giao với cô gái nào”. Tức thời liền cùng với mấy anh em của anh ta đi tìm kiếm bên trong bên ngoài nhà đều tìm không ra bóng dáng cô gái nào. Nhưng tối hôm đó vào nửa đêm thì cô gái lại đến cùng A Tam mở cửa sau ra ngoài chơi, sáng sớm A Tam lại ngồi ngủ gật dưới cây, thế là lại bị người kêu tỉnh dậy. A Tam ở Đài Bắc trong một tuần lễ, mỗi đêm đều bị chuyện như thế xảy ra, nhưng tự mình không biết là thế nào, bây giờ về ở nhà quê cũng là như thế, không biết có cách gì mới có thể giải quyết?

Lúc bấy giờ ở trên núi thôn Bắc Đồng Lâm, mọi người đều tin thờ một tượng Vương Gia Công. Mẹ của A Tam liền đi mời đồng cốt và thỉnh Vương Gia Công về hỏi bệnh của A Tam là bệnh gì? Thì ra thần cũng có chút thần thông, thần dựa vào đồng cốt nói: “Bệnh của A Tam là do mười ngày trước đây ở chỗ nào đó của Đài Bắc nhìn thấy một cô gái té chết bên đường, người bạn trai dùng xe chở cô gái này tên là A Tam. Lúc đó có người gọi to A Tam thì vị A Tam này của chúng ta cũng to tiếng trả lời “Đến
đây! Đến đây!”. Lúc đó hồn cô gái bị té chết đang trong lúc mênh mang mù mịt không có chỗ nương, nghe được cái tên A Tam, tức thời quấn theo không buông”. Đồng cốt nói tiếp: “Cách tốt nhất là đưa u hồn của cô ta về Đài Bắc”. Mẹ của A Tam lại nói “Phải dùng cách gì để đưa?”. Đồng cốt lại nói: “Phải dùng hình nộm (rơm)”. Tức thời dùng rơm làm thành một hình người, cao khoảng bốn thước (thước Tàu) mặc áo đỏ quần đen, chân cũng mang giầy, trên đầu buộc một chiếc khăn bông, vẽ mày, mắt, miệng, mũi, vào lúc sau nửa đêm, Vương Gia Công với đồng cốt đưa hình nộm này đến bên trạm xe, buộc vào dưới cột điện, đồng cốt liền đốt rất nhiều giấy vàng bạc ở đó kêu u hồn ngồi chuyến xe thứ nhứt đến Đài Bắc tìm người yêu của mình là A Tam.

Hình nộm người con gái buộc ở dưới cột điện, những người qua lại ở xa xa đã có thể nhìn thấy rồi. Ở dưới cột điện có một người con gái đẹp đứng ở đó bất động, đi lại gần nhìn mới rõ là hình nộm làm bằng rơm, làm sáng sớm hôm cô bị giật mình sợ đến hồn bất phụ thể, có thể nói sợ lớn bệnh lớn, sợ nhỏ bệnh nhỏ. Cô gái bị giật mình hoảng sợ té ngã hôn mê đó là một cô nữ sinh cao đẳng năm thứ ba họ Chu tên là A Lập. Sáng sớm mỗi ngày khi trời còn chưa sáng đã phải chạy xe đạp xuống núi, từ con đường thôn Đồng Lâm đi ngang qua Bắc Cấu Khanh, rồi lại từ Vụ Phong chuyển đến thành phố Đài Trung đi học, chuẩn bị thi đại học. Đó là một cô gái trẻ 19 tuổi tài năng và học vấn đều giỏi. Chu A Lập sáng sớm hôm đó sương mù trắng xóa mù mịt, xa xa thấy một cô gái trẻ, trong bụng nghĩ lạ quá, còn sớm như vậy đứng ở đó làm gì? Đang lúc không biết là cái gì đó thì xe đã đến qua đó, vừa xem biết là hình nộm mặc áo, tức thì lông tóc dựng đứng, đầu cảm thấy to lên như cái đấu, sức khỏe không chịu đựng được nữa, không thể đi học được, lại quay về nhà. Bắt đầu bị bệnh luôn không dậy được, đầu đau như muốn vỡ kêu khóc ầm ĩ, muôn phần đau đớn, trong một ngày mời về mấy vị Đông, Tây y bác sĩ, đều chẩn đoán không ra bệnh.

Người dân trên núi nơi A Lập ở này đều tin thờ Thái Tử Gia. Cha của A Lập liền đi thỉnh Thái Tử Gia đến cầu xin đạp đồng lên chỉ bảo. Thái Tử Gia này có thể nói là khá thông minh, ông ta dựa vào đồng cốt nói: “Cái đầu đau của A Lập thuốc men trị không hết được đâu, ta cũng không có cách nào trị lành được, do vì có một con quỷ nữ quấn theo quấy phá, thần không có cách đuổi đi, cần phải thỉnh bậc chân tu đến tụng kinh niệm Phật, siêu độ cho nó thoát khổ, đó mới là biện pháp rốt ráo (tốt nhất)”. Cha của A Lập lại hỏi Thái Tử Gia rằng: “Phải đi đến nơi nào thỉnh bậc chân tu?”. Thái Tử Gia dựa vào đồng cốt nói: “Gần thì trước mắt, xa thì ngàn dặm”. Cha của Chu A Lập tức thời nghĩ đến sư phụ Phổ Độ ở trên núi đối diện (em gái của cô Chơn tức cô Phụng đã thế phát thọ giới, truyện 27, 28, 29) và cô Chơn, hai người là chân tu hành. A Lập vẫn cứ đau đầu chịu không nổi, cha và anh của cô hai người liền đỡ cô đi gặp sư phụ Phổ Độ và cô Chơn, rồi nói rõ lại những lời của Thái Tử Gia lên đồng đã nói, xin nhờ giúp cho việc tiêu tai bạt độ.

Sư Phổ Độ và cô Chơn tức thời tụng một quyển Kinh Di Đà, 49 biến chú vãng sanh, tụng chú đại bi, Bát nhã Tâm kinh mỗi thứ 7 biến, hồi hướng bố thí cho nữ quỷ được siêu sanh thoát khổ, và cho A Lập một xâu chuỗi, dạy cô cách niệm “Nam mô A Di Đà Phật”, niệm một câu lần một hột. Lại thuyết minh tiếp: “Một câu A Di Đà Phật chính là đại chú vương, muốn tránh tà tự mình niệm mới kết quả, tự mình liền có thể tiêu tai khỏi nạn do vì tà ma quỷ quái không dám lại gần”. A Lập nghe xong thấy rất có đạo lý, vô cùng cám ơn, về nhà liền gắng sức niệm Thánh hiệu “A Di Đà Phật” mãi, niệm luôn mấy giờ, đầu nhẹ nhàng như thường lúc nào không hay. Ngược lại, mẹ của A Lập kêu to đau đầu, liền kêu A Lập đem xâu chuỗi đến cho mẹ mượn niệm. Cũng lần từng hột niệm một câu A Di Đà Phật… niệm được mấy giờ khỏe rồi, nhưng cái đầu của A Lập lại đau trở lại, lại đòi xâu chuỗi trong tay của mẹ lại niệm. Cha của A Lập liền chạy qua cô Chơn lần nữa nói rõ sự việc và xin thỉnh xâu chuỗi nữa, cô Chơn một lần nữa dặn dò ông: “Niệm Phật, không phải tay cầm chuỗi mới có thể niệm được. Không có chuỗi và ở bất cứ chỗ nào, bất cứ lúc nào đều có thể niệm, chỉ ở trong giấc ngủ hoặc đang trong nhà xí thì không thể niệm ra tiếng, nhưng phải nhớ niệm thầm, cũng không phải đợi lúc đau mới niệm, lúc bình thường không kể là nam hay nữ, già hay trẻ đều phải niệm, càng niệm càng tiêu tai, tăng thêm phước thọ”. Về sau cả nhà A Lập bình an, đối với sư Phổ Độ và cô Chơn rất là cảm đội ơn đức và tin sâu Phật pháp vô biên, không thể nghĩ bàn.

Chúng ta nói trở lại câu truyện hình nộm mặc đồ kia, hai ngày nay đứng bất động dưới cột điện, một truyền ra mười, mười truyền ra một trăm, một trăm truyền ra một ngàn, người trên núi không có người nào dám đi qua đó, ông trưởng thôn bèn đi đến nhờ cô Chơn, nói: “Các sư cô, cứu người thì phải cứu đến nơi đến chốn, cái hình nộm mặc đồ buộc luôn ở đó là điều lành ít dữ nhiều, trong làng không có người nào dám đụng đến nó, xin các sư cô phát tâm từ bi mở nó ra đốt bỏ đi để tránh gây ra nhiều tai ương. Xin nhờ! Xin nhờ!”. Sư Phổ Độ và cô Chơn liền nhận lời nói: “Được rồi, sáng sớm ngày mai bắt đầu làm là được rồi”. Qua sáng sớm hôm sau, sư Phổ Độ và cô Chơn đốt ba cây nhang, hướng vào hình nộm mặc đồ nói: “Nữ cô hồn! Ngươi ở đây tạo tội nghiệt, hại người, tội rất sâu, chúng ta thương xót cho ngươi, cho nên bây giờ tụng kinh, chú, niệm Thánh hiệu A Di Đà Phật bố thí cho ngươi, siêu độ cho ngươi thoát ra ba cõi, vãng sanh Tây phương Cực Lạc thế giới, vĩnh viễn thoát khỏi cái đau khổ lớn của luân hồi sanh tử, đây mới là cứu cánh cho ngươi”. Nói xong, liền tụng một quyển Kinh A Di Đà, chú vãng sanh, chú đại bi, Bát nhã Tâm kinh, v.v… lúc niệm lại Thánh hiệu A Di Đà Phật, thuận tiện liền mở hình nộm xuống, tháo bung hết toàn thân, lấy lửa đốt, trong khoảnh khắc biến thành một đống tro. Cuối cùng lại hồi hướng rằng: “Nguyện công đức thù thắng của kinh chú này hồi hướng cho cô hồn được siêu thăng”. Tiếp theo quét đống tro đó xuống khe nước lớn, nước cuốn trôi đi. Từ đó những người dân nam nữ già trẻ trong thôn Đồng Lâm này đã biết được điều hay tốt của việc niệm Nam mô A Di Đà Phật, có rất nhiều người phát tâm quy y theo Phật.

Nguồn:Những Chuyện Niệm Phật Cảm Ứng Mắt Thấy Tai Nghe | Trang Nghiêm Tịnh Độ
Đầu trang

hongdo2804
Tam đẳng
Tam đẳng
Bài viết: 565
Tham gia: 18:01, 17/10/11

TL: Luật nhân quả và cách cải thiện số mạng

Gửi bài gửi bởi hongdo2804 »

Cảm ơn cậu Tây Đô Đạo Sĩ và các anh, chị, các bạn vì những bài viết rất có ý nghĩa này.
Mong là có thêm thật nhiều bài viết bổ ích để mọi người cùng đọc, suy ngẫm và có những việc làm, hành động tạo nhiều việc tốt.
Chúc topic ngày càng sôi nổi!
Đầu trang

Trả lời bài viết