Tao nhân mặc khách hạ bút tương phùng....
Nội qui chuyên mục
Không tranh luận về chính trị và tôn giáo
Không tranh luận về chính trị và tôn giáo
TL: Tao nhân mặc khách hạ bút tương phùng....
Bác gnoucnn ơi! cho Lã viết tiếp nhé!
Rèm thưa buông nhẹ bên thềm
Chiếu hoa em trải đợi người mắt xanh!
Trà xanh pha nước cũng xanh
Kề môi ta uống cho xanh cuộc tình!
Chúc bác nhiều duyên nhé!
Rèm thưa buông nhẹ bên thềm
Chiếu hoa em trải đợi người mắt xanh!
Trà xanh pha nước cũng xanh
Kề môi ta uống cho xanh cuộc tình!
Chúc bác nhiều duyên nhé!
TL: Tao nhân mặc khách hạ bút tương phùng....
Phùng mang trợn mắt tương nhau (đá)
Bút hạ trùng trùng ý kiếm đao
Khách ở hay đi thì cũng mặc
Nhân duyên tiền kiếp có thanh tao
Bút hạ trùng trùng ý kiếm đao
Khách ở hay đi thì cũng mặc
Nhân duyên tiền kiếp có thanh tao
TL: Tao nhân mặc khách hạ bút tương phùng....
Lão Lái Trâu này thật là...ai bảo trong văn chương không có kiếm đao? Khách văn tuy nho nhã mà chí khí ngang trời dọc đất, thế mới là anh hùng. Văn chương cũng cần phải tỏ rõ chí khí, chứ ẻo lả quá thì hoá ra...phường chèo ah...
Xưa nay, những bậc anh hùng Quán thế cổ kim như Nguyễn Trãi với Bình Ngô Đại cáo, Lý Thường Kiệt với Nam Quốc Sơn Hà...chẳng phải là Thiên cổ Anh hùng - Thiên cổ hùng văn hay sao? Quán văn chương đây, tuy không phải là hội Hồng Môn, nhưng lấy câu chữ mà thể hiện tài chí, đối đáp nhân gian...cũng là một bản lĩnh văn trường đó!.
Nhớ khi xưa, Hàn Thuyên làm phú đuổi được cá sấu, Đồ Chiểu viết văn góp phần đánh giặc....Chẳng phải là hơn cả kiếm đao đó ư ?
Trong Quán văn chương này, các Tao Nhân Mặc Khách làm thơ, viết văn lấy cái hóm hỉnh, cái thâm sâu văn học làm chủ đề. Đối đáp tuy nho nhã mà thể hiện văn phong bản lĩnh, ngôn ngữ tuy trần tục mà ý nghĩa thanh tao, mọi người chớ hiểu lầm. Cổ kim xưa nay, có ai bảo đối đáp là dễ đâu, cần phải có bản lĩnh mới tung hoành được. Các tao nhân mặc khách cũng nên vì tiêu chí đó mà thể hiện chính mình.
Diễn ý trên bằng mấy câu thơ cho nó hợp với quán văn chương :
Tự cố văn chương vẫn kiếm đao
Nhân duyên tiền kiếp vẫn thanh tao
Khách văn đâu phải phường chèo hát
Ngang dọc giang hồ! thế mới cao
TB : Bác Lái Trâu chớ giận nha, trên mạng ảo, lấy văn chương, câu chữ đối đáp trêu cợt là chuyện thường tình. Hóm hỉnh, vui nhộn trao đổi giao lưu văn chương là chính. Còn với nhau ngoài đời, lúc nào Đồ ta cũng dành cho Bác những tình cảm chân thành nhất.
Kính!
Xưa nay, những bậc anh hùng Quán thế cổ kim như Nguyễn Trãi với Bình Ngô Đại cáo, Lý Thường Kiệt với Nam Quốc Sơn Hà...chẳng phải là Thiên cổ Anh hùng - Thiên cổ hùng văn hay sao? Quán văn chương đây, tuy không phải là hội Hồng Môn, nhưng lấy câu chữ mà thể hiện tài chí, đối đáp nhân gian...cũng là một bản lĩnh văn trường đó!.
Nhớ khi xưa, Hàn Thuyên làm phú đuổi được cá sấu, Đồ Chiểu viết văn góp phần đánh giặc....Chẳng phải là hơn cả kiếm đao đó ư ?
Trong Quán văn chương này, các Tao Nhân Mặc Khách làm thơ, viết văn lấy cái hóm hỉnh, cái thâm sâu văn học làm chủ đề. Đối đáp tuy nho nhã mà thể hiện văn phong bản lĩnh, ngôn ngữ tuy trần tục mà ý nghĩa thanh tao, mọi người chớ hiểu lầm. Cổ kim xưa nay, có ai bảo đối đáp là dễ đâu, cần phải có bản lĩnh mới tung hoành được. Các tao nhân mặc khách cũng nên vì tiêu chí đó mà thể hiện chính mình.
Diễn ý trên bằng mấy câu thơ cho nó hợp với quán văn chương :
Tự cố văn chương vẫn kiếm đao
Nhân duyên tiền kiếp vẫn thanh tao
Khách văn đâu phải phường chèo hát
Ngang dọc giang hồ! thế mới cao
TB : Bác Lái Trâu chớ giận nha, trên mạng ảo, lấy văn chương, câu chữ đối đáp trêu cợt là chuyện thường tình. Hóm hỉnh, vui nhộn trao đổi giao lưu văn chương là chính. Còn với nhau ngoài đời, lúc nào Đồ ta cũng dành cho Bác những tình cảm chân thành nhất.
Kính!
TL: Tao nhân mặc khách hạ bút tương phùng....
Ong_Do đã viết:Lão Lái Trâu này thật là...ai bảo trong văn chương không có kiếm đao? Khách văn tuy nho nhã mà chí khí ngang trời dọc đất, thế mới là anh hùng. Văn chương cũng cần phải tỏ rõ chí khí, chứ ẻo lả quá thì hoá ra...phường chèo ah...
Xưa nay, những bậc anh hùng Quán thế cổ kim như Nguyễn Trãi với Bình Ngô Đại cáo, Lý Thường Kiệt với Nam Quốc Sơn Hà...chẳng phải là Thiên cổ Anh hùng - Thiên cổ hùng văn hay sao? Quán văn chương đây, tuy không phải là hội Hồng Môn, nhưng lấy câu chữ mà thể hiện tài chí, đối đáp nhân gian...cũng là một bản lĩnh văn trường đó!.
Nhớ khi xưa, Hàn Thuyên làm phú đuổi được cá sấu, Đồ Chiểu viết văn góp phần đánh giặc....Chẳng phải là hơn cả kiếm đao đó ư ?
Trong Quán văn chương này, các Tao Nhân Mặc Khách làm thơ, viết văn lấy cái hóm hỉnh, cái thâm sâu văn học làm chủ đề. Đối đáp tuy nho nhã mà thể hiện văn phong bản lĩnh, ngôn ngữ tuy trần tục mà ý nghĩa thanh tao, mọi người chớ hiểu lầm. Cổ kim xưa nay, có ai bảo đối đáp là dễ đâu, cần phải có bản lĩnh mới tung hoành được. Các tao nhân mặc khách cũng nên vì tiêu chí đó mà thể hiện chính mình.
Diễn ý trên bằng mấy câu thơ cho nó hợp với quán văn chương :
Tự cố văn chương vẫn kiếm đao
Nhân duyên tiền kiếp vẫn thanh tao
Khách văn đâu phải phường chèo hát
Ngang dọc giang hồ! thế mới cao
TB : Bác Lái Trâu chớ giận nha, trên mạng ảo, lấy văn chương, câu chữ đối đáp trêu cợt là chuyện thường tình. Hóm hỉnh, vui nhộn trao đổi giao lưu văn chương là chính. Còn với nhau ngoài đời, lúc nào Đồ ta cũng dành cho Bác những tình cảm chân thành nhất.
Kính!
Lái Trâu đã có thương hiệu "thật thà" từ xưa tới nay rồi. Vào Quán văn chương nói ngọng líu ngọng lô thế mà được ông Đồ vẫn dành cho "tình cảm chân thành nhất" thì quả là còn hơn đi buôn Trâu trúng quả. Chà chà, vui thật, vui thật.
Mạng ảo chẳng hay Đồ trẻ già
Văn chương thông tỏ bóng Đề Đa
Múa bút gặp Đồ sao thấy thẹn
Hội ngộ xin dâng bát bửu trà
Kính!!!
TL: Tao nhân mặc khách hạ bút tương phùng....
Khi xưa các bậc anh hùng văn chương đao kiếm là chuyện thường tình bởi thời thế nó thế. Nay, thiên hạ thái bình sao văn chương lại có kiếm đao được. Khách văn chương cũng phải cập nhật chút chứ....ít ra thì cũng nói chuyện Lý số hoặc buôn bán (í, phải dùng từ kinh doanh chứ nhỉ), có người xưa đi buôn "vua", có kẻ nay đi buôn hàng hóa, công nghệ, rồi kể cả có người còn bán cả "nước non" nữa chứ... Thời xưa đóng cửa đọc sách thì còn sống được, chứ đời nay đóng cửa mà đọc sách, chắc ba hôm "móm" mất/ Lái Trâu thì cũng phải làm ăn để sống, thấy người ta buôn gà, buôn vịt, buôn bò thì cũng a dua giở món nghề cũ đi buôn Trâu.
Nói đến buôn bán, Lái Trâu lại nhớ cụ Tú Xương.
Chúc Tết
Lẳng lặng mà nghe nó chúc nhau:
Chúc nhau trăm tuổi bạc đầu râu
Phen này ông quyết đi buôn cối
Thiên hạ bao nhiêu đứa giã trầu
Lẳng lặng mà nghe nó chúc giàu:
Trăm, nghìn, vạn mớ để vào đâu?
Phen này, ắt hẳn gà ăn bạc
Đồng rụng, đồng rơi, lọ phải cầu.
Lẳng lặng mà nghe nó chúc sang:
Đứa thì mua tước; đứa mua quan.
Phen này ông quyết đi buôn lọng,
Vừa bán vừa la cũng đắt hàng.
Lẳng lặng mà nghe nó chúc con:
Sinh năm đẻ bảy được vuông tròn.
Phố phường chật hẹp, người đông đúc
Bồng bế nhau lên nó ở non.
Bắt chước ai ta chúc mấy lời
Chúc cho khắp hết ở trong đời
Vua, quan, sĩ, thứ, người muôn nước
Sao được cho ra cái giống người.
(St)
Nói đến buôn bán, Lái Trâu lại nhớ cụ Tú Xương.
Chúc Tết
Lẳng lặng mà nghe nó chúc nhau:
Chúc nhau trăm tuổi bạc đầu râu
Phen này ông quyết đi buôn cối
Thiên hạ bao nhiêu đứa giã trầu
Lẳng lặng mà nghe nó chúc giàu:
Trăm, nghìn, vạn mớ để vào đâu?
Phen này, ắt hẳn gà ăn bạc
Đồng rụng, đồng rơi, lọ phải cầu.
Lẳng lặng mà nghe nó chúc sang:
Đứa thì mua tước; đứa mua quan.
Phen này ông quyết đi buôn lọng,
Vừa bán vừa la cũng đắt hàng.
Lẳng lặng mà nghe nó chúc con:
Sinh năm đẻ bảy được vuông tròn.
Phố phường chật hẹp, người đông đúc
Bồng bế nhau lên nó ở non.
Bắt chước ai ta chúc mấy lời
Chúc cho khắp hết ở trong đời
Vua, quan, sĩ, thứ, người muôn nước
Sao được cho ra cái giống người.
(St)
TL: Tao nhân mặc khách hạ bút tương phùng....
Lái Trâu quen nghe mõ cốc cốc rồi, đao kiếm trong văn chương không không phải thể này..
Nay ở trong thơ nên có thép
Nhà thơ cũng phải biết xung phong
Mà nó phải mềm như dải lụa, lúc tao nhã thì phơ phất, lúc cần có thế làm cái tròng thắt cổ
...
Thi nhân xưa viết:
...Ai mua trăng tôi bán trăng cho
Không bán đoàn viên, ước hẹn hò...
Bao giờ đậu trạng vinh qui đã
Anh lại đây tôi thối chữ thơ...
Lái vào đây lụa là vô tình.. ngộ nhỡ lại.. thì bầy Trâu bơ vơ biết về đâu??
Nay ở trong thơ nên có thép
Nhà thơ cũng phải biết xung phong
Mà nó phải mềm như dải lụa, lúc tao nhã thì phơ phất, lúc cần có thế làm cái tròng thắt cổ

Thi nhân xưa viết:
...Ai mua trăng tôi bán trăng cho
Không bán đoàn viên, ước hẹn hò...
Bao giờ đậu trạng vinh qui đã
Anh lại đây tôi thối chữ thơ...
Lái vào đây lụa là vô tình.. ngộ nhỡ lại.. thì bầy Trâu bơ vơ biết về đâu??
TL: Tao nhân mặc khách hạ bút tương phùng....
Em đi lạc vào đây, chứng kiến "cuộc chiến của loài rồng", thật là mở rộng tầm mắt! Xin phép các tao nhân mặc khách, cho Triệu Cơ em nói đôi lời với "tình quân" em tý ạ!
Đôi lời nhắn nhủ với tình quân
Đời người ngắn ngủi, được mấy xuân?
Nỡ lòng chàng đang tâm gán thiếp
Đổi lấy công danh, được mấy phần?
Đôi lời nhắn nhủ với tình lang
Đêm thâu thức trắng, lệ hàng hàng
Hận tình kẻ bạc, trời khôn thấu
Lao Ái chăm lo, có đặng chăng?
Đôi lời nhắn nhủ với tình quân
Đời người ngắn ngủi, được mấy xuân?
Nỡ lòng chàng đang tâm gán thiếp
Đổi lấy công danh, được mấy phần?
Đôi lời nhắn nhủ với tình lang
Đêm thâu thức trắng, lệ hàng hàng
Hận tình kẻ bạc, trời khôn thấu
Lao Ái chăm lo, có đặng chăng?
TL: Tao nhân mặc khách hạ bút tương phùng....
Triệu Cơ đã viết:Em đi lạc vào đây, chứng kiến "cuộc chiến của loài rồng", thật là mở rộng tầm mắt! Xin phép các tao nhân mặc khách, cho Triệu Cơ em nói đôi lời với "tình quân" em tý ạ!
Đôi lời nhắn nhủ với tình quân
Đời người ngắn ngủi, được mấy xuân?
Nỡ lòng chàng đang tâm gán thiếp
Đổi lấy công danh, được mấy phần?
Đôi lời nhắn nhủ với tình lang
Đêm thâu thức trắng, lệ hàng hàng
Hận tình kẻ bạc, trời khôn thấu
Lao Ái chăm lo, có đặng chăng?
Ôi! Tâm sự của Triệu Nương : Thiên thu lệ mãn quan sơn lệ ... Đồ ta nghe mà đứt ruột...
Cái tên Buôn Vua kia! Sao lại nỡ tệ bạc đến thế! Quỷ tha ma bắt nhà người đi...
(Bài thơ này, câu từ vần điệu ý tứ rõ ràng chặt chẽ, tạm được, nhưng giá như ở khổ 1 đừng để lặp lại 2 lần cụm từ "được mấy", thi sẽ trọn vẹn hơn)
- DoanBinhAn
- Chính thức
- Bài viết: 82
- Tham gia: 03:04, 09/06/09
TL: Tao nhân mặc khách hạ bút tương phùng....
Lá thu
Đêm tắt rồi em đã biết hay chưa ?
Nửa muốn đi ,sao nửa muốn ngủ vùi .
Gió đã thở , từng hơi khe khẽ
Lá úa rồi , sao chẳng muốn rơi ?
Viển vông đó , chỉ là viển vông thôi
Bàn tay nhỏ , muốn khuất lấp bầu trời .
Muốn níu lại , thu hao gầy run rẩy
Heo may lạnh lùng , quên chiếc lá nhỏ nhoi ..
( Đoàn Bình An , 19/5/2008 - "Thời gian và sự tồn tại .")
Đêm tắt rồi em đã biết hay chưa ?
Nửa muốn đi ,sao nửa muốn ngủ vùi .
Gió đã thở , từng hơi khe khẽ
Lá úa rồi , sao chẳng muốn rơi ?
Viển vông đó , chỉ là viển vông thôi
Bàn tay nhỏ , muốn khuất lấp bầu trời .
Muốn níu lại , thu hao gầy run rẩy
Heo may lạnh lùng , quên chiếc lá nhỏ nhoi ..
( Đoàn Bình An , 19/5/2008 - "Thời gian và sự tồn tại .")
TL: Tao nhân mặc khách hạ bút tương phùng....
Lã này lại vào quán, thấy tao nhân đông đủ, thoáng giật mình....
@lái trâu:
Thật thà như lão lái trâu
Cho xin quả trứng, Lã đây biếu Nàng....hehe
@ Ong đồ: Văn lão thật rõ như mặt trời....lý giải thông thái, Lã không bằng được...ẩn đằng sau ấy là cái trí lớn, Lã này thành tâm chúc Ông đồ....toại ý, có câu rằng: Gian khổ trời dành kẻ trượng phu....Lã mong có ngày nhìn thấy Đồ thành đại sự: Ông đồ: còn có nghĩa la : Đại nhân đồ đại sự.....hihihi.
@Nàng...Lã đến quán nàng, gây chuyện, cũng âu là duyên nghiệp, Tài hoa như Nàng, chẳng cần đôi co với kẻ buôn bán như Lã này làm gì....mất cả phong thái quý nhân. Người xưa có câu rằng:
Mỹ nhân tự cổ như danh tướng
Bất hứa nhân gian kiến bạch đầu.
Nàng cũng nên nhớ....có khí khái, tài hoa...sắc đẹp....thì cũng chả nên sống lâu làm gi!
@Triệu nương
Thường nghe rằng:
Thủa trời đất nổi cơn gió bụi
Khách má hồng lắm nỗi chuân chuyên.
Ta hiểu lắm, hiểu lắm. Thời buổi loạn lạc, lẽ ra nàng phải khổ nhiều, nàng tuy tinh thần sa sút, nhưng là Quốc mẫu. Con ta, con nàng là bậc trượng phu....Lao Ái lại cận kề bên cạnh....sao nàng chỉ nhớ một mình ta?
Đã nói lời đắc tội
Vẫn oán đến tận trời
Ôi nghiệp trần vô tận
Xin trả nợ kiếp sau!
Ôi trời: Mưu cao chước quỷ làm chi nhỉ? Để mối oan tình trải thiên thu!
Lã bất vi cẩn bút!
@lái trâu:
Thật thà như lão lái trâu
Cho xin quả trứng, Lã đây biếu Nàng....hehe
@ Ong đồ: Văn lão thật rõ như mặt trời....lý giải thông thái, Lã không bằng được...ẩn đằng sau ấy là cái trí lớn, Lã này thành tâm chúc Ông đồ....toại ý, có câu rằng: Gian khổ trời dành kẻ trượng phu....Lã mong có ngày nhìn thấy Đồ thành đại sự: Ông đồ: còn có nghĩa la : Đại nhân đồ đại sự.....hihihi.
@Nàng...Lã đến quán nàng, gây chuyện, cũng âu là duyên nghiệp, Tài hoa như Nàng, chẳng cần đôi co với kẻ buôn bán như Lã này làm gì....mất cả phong thái quý nhân. Người xưa có câu rằng:
Mỹ nhân tự cổ như danh tướng
Bất hứa nhân gian kiến bạch đầu.
Nàng cũng nên nhớ....có khí khái, tài hoa...sắc đẹp....thì cũng chả nên sống lâu làm gi!
@Triệu nương
Thường nghe rằng:
Thủa trời đất nổi cơn gió bụi
Khách má hồng lắm nỗi chuân chuyên.
Ta hiểu lắm, hiểu lắm. Thời buổi loạn lạc, lẽ ra nàng phải khổ nhiều, nàng tuy tinh thần sa sút, nhưng là Quốc mẫu. Con ta, con nàng là bậc trượng phu....Lao Ái lại cận kề bên cạnh....sao nàng chỉ nhớ một mình ta?
Đã nói lời đắc tội
Vẫn oán đến tận trời
Ôi nghiệp trần vô tận
Xin trả nợ kiếp sau!
Ôi trời: Mưu cao chước quỷ làm chi nhỉ? Để mối oan tình trải thiên thu!
Lã bất vi cẩn bút!