Chẳng lẽ .... bị "phê" là .... trẻ con nên giận không thèm phản hồi sao lalaa ? Em biết không, anh đang thèm được trở lại là đứa trẻ hồn nhiên, trong trắng mà không được đây ! Thần tiên là gì em biết không, thần tiên chính là trẻ con đó ! Không phải ngẫu nhiên người ta gọi tuổi hồn nhiên là tuổi thần tiên .... Hà, hà, hà ....tulang đã viết:Hà, hà, hà .... Em sâu sắc lắm ! ... Hà, hà .... Sâu sắc một cách rất ... trẻ ....con ! ... Vì anh làm sao mà suốt ngày hà, hà, hà được em .... Hà, hà, hà ....lalaa đã viết:
hì có lẽ anh chỉ nói thế thôi...chẳng làm thầy, làm thợ, chẳng làm cu li vậy là sướng nhất. Hay nhất là " hà hà hà " này của anh á
Xin lỗi, anh gọi là em không biết có bị ... xử không đây .... Hà, hà ....
Thành Cát Tứ Hãn !
Nội qui chuyên mục
Không tranh luận về chính trị và tôn giáo
Không tranh luận về chính trị và tôn giáo
TL: Thành Cát Tứ Hãn !
Được cảm ơn bởi: lalaa, greenfield09
TL: Thành Cát Tứ Hãn !
Hà, hà, hà .... Em sâu sắc lắm ! ... Hà, hà .... Sâu sắc một cách rất ... trẻ ....con ! ... Vì anh làm sao mà suốt ngày hà, hà, hà được em .... Hà, hà, hà ....
Xin lỗi, anh gọi là em không biết có bị ... xử không đây .... Hà, hà ....[/quote]
hì em còn nhiều điều chưa biết về TCTH, về tình yêu thương, lòng hận thù, sự dũng cảm. Chỉ nghĩ đơn giản tại vì người vợ ông yêu thương bị bắt cóc nên ông hận thù và là lí do ông là thủ lĩnh của đội quân chinh phạt. Mong anh giảng giải chứ em chỉ làm em thôi. hì
Xin lỗi, anh gọi là em không biết có bị ... xử không đây .... Hà, hà ....[/quote]
hì em còn nhiều điều chưa biết về TCTH, về tình yêu thương, lòng hận thù, sự dũng cảm. Chỉ nghĩ đơn giản tại vì người vợ ông yêu thương bị bắt cóc nên ông hận thù và là lí do ông là thủ lĩnh của đội quân chinh phạt. Mong anh giảng giải chứ em chỉ làm em thôi. hì
Được cảm ơn bởi: tulang
TL: Thành Cát Tứ Hãn !
Chẳng lẽ .... bị "phê" là .... trẻ con nên giận không thèm phản hồi sao lalaa ? Em biết không, anh đang thèm được trở lại là đứa trẻ hồn nhiên, trong trắng mà không được đây ! Thần tiên là gì em biết không, thần tiên chính là trẻ con đó ! Không phải ngẫu nhiên người ta gọi tuổi hồn nhiên là tuổi thần tiên .... Hà, hà, hà ....[/quote]
hì em là bà cô vừa ế, vừa già nhưng thích cuộc sống của trẻ con chỉ lo ăn, chơi, ngủ...không phải lo toan tranh giành cơm áo gạo tiền. Người có tiền chỉ mong cất giữ tiền , tiền sinh tiền, tiền sinh quyền, tiền sinh uy, tiền sinh phú quý lễ nghĩa. Người có chút công danh thì trong con mắt của em giống như dùng sự thông minh của mình để thống trị kẻ kém hơn.........cho nên dù có già hơn thế em cũng thích làm trẻ con
hì em là bà cô vừa ế, vừa già nhưng thích cuộc sống của trẻ con chỉ lo ăn, chơi, ngủ...không phải lo toan tranh giành cơm áo gạo tiền. Người có tiền chỉ mong cất giữ tiền , tiền sinh tiền, tiền sinh quyền, tiền sinh uy, tiền sinh phú quý lễ nghĩa. Người có chút công danh thì trong con mắt của em giống như dùng sự thông minh của mình để thống trị kẻ kém hơn.........cho nên dù có già hơn thế em cũng thích làm trẻ con
Được cảm ơn bởi: tulang
TL: Thành Cát Tứ Hãn !
Câu chuyện không .... thơ mộng như em nghĩ ! Không phải "tại vì người vợ ông yêu thương bị bắt cóc nên ông hận thù và là lí do ông là thủ lĩnh của đội quân chinh phạt" ! Nếu vậy, sau khi lấy máu kẻ thù và tiêu diệt cả bộ tộc là .... xong ! TCTH mang trong người dòng máu anh hùng kiểu .... Mông Cổ. Cha ông ấy, Dã Tốc Cai, cũng là một đấng anh hùng. Ngay cái tên Thiết Mộc Chân cũng là tên một tù trưởng khét tiếng bị Dã Tốc Cai giết ngay dịp TCTH vừa được sinh ra. Vừa tôn trọng kẻ thù, vừa để kỹ niệm chiến thắng, Dã Tốc Cai đã lấy tên kẻ thù đặt cho thằng con vừa mới sinh. Em thấy chất lãng mạn Mông Cổ chưa ? Tương truyền, lúc mới lọt lòng mẹ, đứa bé (TCTH) nắm trong tay một hòn máu giống như hòn hồng thạch nên có vị pháp sư đoán rằng về sau Thiết mộc Chân sẽ trở nên một chiến tướng lừng danh. Chính dòng máu đó, cùng với chất lãng tử của đời du mục trên thảo nguyên bao la đã tạo ra một TCTH và đế chế Mông Cổ vang bóng một thời, chứ không đơn giản chì vì một mối hận tình .... Hà, hà ....lalaa đã viết:
hì em còn nhiều điều chưa biết về TCTH, về tình yêu thương, lòng hận thù, sự dũng cảm. Chỉ nghĩ đơn giản tại vì người vợ ông yêu thương bị bắt cóc nên ông hận thù và là lí do ông là thủ lĩnh của đội quân chinh phạt. Mong anh giảng giải chứ em chỉ làm em thôi. hì
Được cảm ơn bởi: lalaa
-
- Lục đẳng
- Bài viết: 2693
- Tham gia: 20:42, 07/08/11
TL: Thành Cát Tứ Hãn !
hôm nay mưa to nhà e dột,đang tủi thântulang đã viết:Sao không nói gì hết vậy Green ?

A biết nói ngta,dạo này a cũng ít nói quá

Được cảm ơn bởi: tulang
TL: Thành Cát Tứ Hãn !
Nhà em không có đàn ông à ? Thì thuê người ta sửa ! Xử lý chuyện dột có gì đâu ....greenfield09 đã viết:hôm nay mưa to nhà e dột,đang tủi thântulang đã viết:Sao không nói gì hết vậy Green ?![]()
A biết nói ngta,dạo này a cũng ít nói quá
Được cảm ơn bởi: greenfield09
-
- Lục đẳng
- Bài viết: 2693
- Tham gia: 20:42, 07/08/11
TL: Thành Cát Tứ Hãn !
a ko biết e sống với mẹ 20 năm nay ko có đàn ông ah,thay bóng đèn ,đóng đinh tường cái gì ko biết :>
mẹ đã đổ vào ngôi nhà mướn nầy biết bao nhiêu tiền rùi,tiền mướn nhà 1 tháng đủ nuôi 2 ng ăn học đó.mẹ con làm bao nhiêu tiền nhà ăn hết

mẹ đã đổ vào ngôi nhà mướn nầy biết bao nhiêu tiền rùi,tiền mướn nhà 1 tháng đủ nuôi 2 ng ăn học đó.mẹ con làm bao nhiêu tiền nhà ăn hết


TL: Thành Cát Tứ Hãn !
Tôi lại trích một đoạn mô tả ý chí và sự dũng cảm của Thiết Mộc Chân ngày còn trẻ cho em đọc nhé :
Một hôm, Biên gô Đài cỡi ngựa đi săn chuột rừng, còn Thiết mộc Chân và Cát Xa thì đi thăm bẫy thú. Bỗng một bọn cướp Diệt xích Ngột ào tới lùa hết tám con ngựa đang ăn cỏ ngoài đồng. Không thể chạy bộ đuổi theo được, đành phải chờ chiều tối Biên gô Đài trở về mới có ngựa, vậy mà Thiết mộc Chân không chịu bỏ qua, có ngựa rồi bèn phóng đi tìm.
Luôn ba ngày đêm chàng phi nước đại theo dấu bọn cướp. Mớ thịt khô nhét dưới yên ngựa đã hết sạch, ngựa đuối sức lại què chân. Đến ngày thứ tư, Thiết mộc Chân gặp một chàng thanh niên trạc tuổi mình bèn dừng chân lại hỏi thăm tung tích bọn cướp. Chàng tự giới thiệu: “Thiết mộc Chân con của Dũng sĩ Dã tốc Cai”. Chàng thanh niên hết sức kinh ngạc, liền đem thức ăn ra mời, đồng thời cho con ngựa què nhập vào bầy ngựa của mình, rồi chàng dẫn ra hai con ngựa khác thật khoẻ, nói với Thiết mộc Chân:
- Tôi tên là Bác nhĩ Truật. Tôi cùng đi với anh, chắc sẽ giúp đỡ anh được.
Họ phi ngựa luôn ba ngày nữa và trở thành đôi bạn thân. Thiết mộc Chân được bạn cho biết khắp miền đồng cỏ người ta đang kể chuyện chàng trốn khỏi trại của Tạc gô Đài và họ không biết làm sao chàng trốn thoát được. Họ rất phục lòng can đảm và trí khôn ngoan của chàng; tất cả thanh niên đều coi chàng như một thần tượng.
Bỗng hai người thấy bọn Diệt xích Ngột ở phía xa với cả tám con ngựa. Đợi đêm tối họ mới bò tới tháo dây dắt ngựa trở về. Sáng ngày, bọn Diệt xích Ngột liền đuổi theo, Bác nhĩ Truật muốn dừng lại chặn quân cướp để một mình bạn thoát về, nhưng Thiết mộc Chân không chịu. Thỉnh thoảng chàng ngoái nhìn ra sau thấy bọn cướp chạy giăng hàng khá đông. Mặt chàng vẫn giữ vẻ điềm tĩnh và lạc quan nữa. Chàng nói:
- Ngựa của chúng ta còn khoẻ lắm. Cứ cho phi nước đại, khi nào nó mệt thì mình nhảy qua lưng con sau.
Bác nhĩ Truật cũng ngoái lại nhìn, nhưng mặt chàng càng lúc càng tái mét. Bọn cướp đã đuổi gần kịp, tên dẫn đầu cỡi một con bạch mã, tay đã cầm sẵn một sợi giây thòng lọng.
- Để tôi ở lại sau đương đầu với chúng, - Bác nhĩ Truật nói. - Tôi sẽ tặng cho thằng này một mũi tên.
- Chưa được. - Thiết mộc Chân đáp – hãy chờ nó tiến sát bọn mình và cách xa bọn kia.
Khi tên cướp tới gần quá rồi và vừa cất giây thòng lọng lên quay mấy vòng. Thiết mộc Chân mới dừng lại thét lên:
- Bắn nó đi!
Bác nhĩ Truật buông phát tên trúng ngay tướng cướp ngã lăn quay xuống ngựa. Tức thì Thiết mộc Chân ra roi cho ngựa sảy theo bạn. Một lát sau, hai người ngoái lại nhìn thấy tốp đầu đang vây quanh tên bị thương. Một lát nữa, toàn thể bọn cướp đều dừng lại ở đó, không thấy một tên nào đuổi theo cả.
Bác nhĩ Truật cười vang lên:
- Một thành tích của anh nữa! Thiên hạ lại được dịp nhắc đến tên anh, phen này tha hồ cho bọn trẻ hăng máu lên!
(Nguyễn Trọng Khanh - Thành Cát Tư Hãn)
Một hôm, Biên gô Đài cỡi ngựa đi săn chuột rừng, còn Thiết mộc Chân và Cát Xa thì đi thăm bẫy thú. Bỗng một bọn cướp Diệt xích Ngột ào tới lùa hết tám con ngựa đang ăn cỏ ngoài đồng. Không thể chạy bộ đuổi theo được, đành phải chờ chiều tối Biên gô Đài trở về mới có ngựa, vậy mà Thiết mộc Chân không chịu bỏ qua, có ngựa rồi bèn phóng đi tìm.
Luôn ba ngày đêm chàng phi nước đại theo dấu bọn cướp. Mớ thịt khô nhét dưới yên ngựa đã hết sạch, ngựa đuối sức lại què chân. Đến ngày thứ tư, Thiết mộc Chân gặp một chàng thanh niên trạc tuổi mình bèn dừng chân lại hỏi thăm tung tích bọn cướp. Chàng tự giới thiệu: “Thiết mộc Chân con của Dũng sĩ Dã tốc Cai”. Chàng thanh niên hết sức kinh ngạc, liền đem thức ăn ra mời, đồng thời cho con ngựa què nhập vào bầy ngựa của mình, rồi chàng dẫn ra hai con ngựa khác thật khoẻ, nói với Thiết mộc Chân:
- Tôi tên là Bác nhĩ Truật. Tôi cùng đi với anh, chắc sẽ giúp đỡ anh được.
Họ phi ngựa luôn ba ngày nữa và trở thành đôi bạn thân. Thiết mộc Chân được bạn cho biết khắp miền đồng cỏ người ta đang kể chuyện chàng trốn khỏi trại của Tạc gô Đài và họ không biết làm sao chàng trốn thoát được. Họ rất phục lòng can đảm và trí khôn ngoan của chàng; tất cả thanh niên đều coi chàng như một thần tượng.
Bỗng hai người thấy bọn Diệt xích Ngột ở phía xa với cả tám con ngựa. Đợi đêm tối họ mới bò tới tháo dây dắt ngựa trở về. Sáng ngày, bọn Diệt xích Ngột liền đuổi theo, Bác nhĩ Truật muốn dừng lại chặn quân cướp để một mình bạn thoát về, nhưng Thiết mộc Chân không chịu. Thỉnh thoảng chàng ngoái nhìn ra sau thấy bọn cướp chạy giăng hàng khá đông. Mặt chàng vẫn giữ vẻ điềm tĩnh và lạc quan nữa. Chàng nói:
- Ngựa của chúng ta còn khoẻ lắm. Cứ cho phi nước đại, khi nào nó mệt thì mình nhảy qua lưng con sau.
Bác nhĩ Truật cũng ngoái lại nhìn, nhưng mặt chàng càng lúc càng tái mét. Bọn cướp đã đuổi gần kịp, tên dẫn đầu cỡi một con bạch mã, tay đã cầm sẵn một sợi giây thòng lọng.
- Để tôi ở lại sau đương đầu với chúng, - Bác nhĩ Truật nói. - Tôi sẽ tặng cho thằng này một mũi tên.
- Chưa được. - Thiết mộc Chân đáp – hãy chờ nó tiến sát bọn mình và cách xa bọn kia.
Khi tên cướp tới gần quá rồi và vừa cất giây thòng lọng lên quay mấy vòng. Thiết mộc Chân mới dừng lại thét lên:
- Bắn nó đi!
Bác nhĩ Truật buông phát tên trúng ngay tướng cướp ngã lăn quay xuống ngựa. Tức thì Thiết mộc Chân ra roi cho ngựa sảy theo bạn. Một lát sau, hai người ngoái lại nhìn thấy tốp đầu đang vây quanh tên bị thương. Một lát nữa, toàn thể bọn cướp đều dừng lại ở đó, không thấy một tên nào đuổi theo cả.
Bác nhĩ Truật cười vang lên:
- Một thành tích của anh nữa! Thiên hạ lại được dịp nhắc đến tên anh, phen này tha hồ cho bọn trẻ hăng máu lên!
(Nguyễn Trọng Khanh - Thành Cát Tư Hãn)
Được cảm ơn bởi: greenfield09, alpenliebe
TL: Thành Cát Tứ Hãn !
Xin lỗi ! Em hay nhắc đến bố, nên anh nghĩ ông ấy cũng tới lui giúp đỡ mẹ em ....greenfield09 đã viết: a ko biết e sống với mẹ 20 năm nay ko có đàn ông ah,thay bóng đèn ,đóng đinh tường cái gì ko biết :>
mẹ đã đổ vào ngôi nhà mướn nầy biết bao nhiêu tiền rùi,tiền mướn nhà 1 tháng đủ nuôi 2 ng ăn học đó.mẹ con làm bao nhiêu tiền nhà ăn hết![]()
Được cảm ơn bởi: greenfield09