Lỗi không phải do anh !

Chia sẻ thơ ca, nhạc họa, các trải nghiệm của cuộc sống
Hình đại diện của thành viên
oak
Nhị đẳng
Nhị đẳng
Bài viết: 324
Tham gia: 23:01, 18/12/12

TL: Lỗi không phải do anh !

Gửi bài gửi bởi oak »

Điền vào chỗ trống: Tiền không mua được....
Đầu trang

hiro12051987
Ngũ đẳng
Ngũ đẳng
Bài viết: 1577
Tham gia: 22:35, 17/05/14

TL: Lỗi không phải do anh !

Gửi bài gửi bởi hiro12051987 »

ThoNguyen đã viết:4 năm trời yêu em , đi làm để dành từng đồng chờ 2 năm nữa là cưới em , thế mà chỉ trong 3 tháng lơ là , gọi là có 1 chút bỏ bê.... Em lại quen người khác sau lưng anh , haizz , uh thì người ta nhiều tiền hơn anh , xe đẹp hơn anh , mua cho em những thứ đắt tiền hơn những thứ anh mua cho em nhưng chắc chắn ko yêu em nhiều hơn anh. Em nói lỗi ko phải do anh , uh thì h chỉ trách ai ? Anh chỉ tự trách bản thân mình ! Hay lỗi do 2 ngôi sao Liêm Trinh Thất Sát ở cung phu thê nhỉ ? Nỗi đau này anh sẽ cố vượt qua nhưng khó , khó lắm !

Thế quái nào yêu nhau mà lại nói đến xiền ở đây nhỉ, mà đã nghĩ thế thì next, luyến tiếc làm cái zề. có xiền chưa chắc đã hạnh phúc, đồng sàng dị mộng.
Nghĩ theo chiều hướng tích cực đi bạn ơi, chắc gì cô í đã tốt nhất, xã hội đầy người vừa xênh vừa tốt ra. Chỉ sợ số mềnh k may thoai.
Những cái mình đang có or đã mất chưa hẳn đã là thứ tốt nhất.
Để k bị đá......ta nên đá trước cho đẹp mặtHình ảnh=))=))
Đầu trang

quynhmai1990
Lục đẳng
Lục đẳng
Bài viết: 3319
Tham gia: 10:01, 01/02/12

TL: Lỗi không phải do anh !

Gửi bài gửi bởi quynhmai1990 »

hiro12051987 đã viết: Để k bị đá......ta nên đá trước cho đẹp mặt=))=))=))
@@ !
Đầu trang

ThoNguyen
Mới gia nhập
Mới gia nhập
Bài viết: 29
Tham gia: 18:52, 09/10/14

TL: Lỗi không phải do anh !

Gửi bài gửi bởi ThoNguyen »

hiro12051987 đã viết:
ThoNguyen đã viết:4 năm trời yêu em , đi làm để dành từng đồng chờ 2 năm nữa là cưới em , thế mà chỉ trong 3 tháng lơ là , gọi là có 1 chút bỏ bê.... Em lại quen người khác sau lưng anh , haizz , uh thì người ta nhiều tiền hơn anh , xe đẹp hơn anh , mua cho em những thứ đắt tiền hơn những thứ anh mua cho em nhưng chắc chắn ko yêu em nhiều hơn anh. Em nói lỗi ko phải do anh , uh thì h chỉ trách ai ? Anh chỉ tự trách bản thân mình ! Hay lỗi do 2 ngôi sao Liêm Trinh Thất Sát ở cung phu thê nhỉ ? Nỗi đau này anh sẽ cố vượt qua nhưng khó , khó lắm !

Thế quái nào yêu nhau mà lại nói đến xiền ở đây nhỉ, mà đã nghĩ thế thì next, luyến tiếc làm cái zề. có xiền chưa chắc đã hạnh phúc, đồng sàng dị mộng.
Nghĩ theo chiều hướng tích cực đi bạn ơi, chắc gì cô í đã tốt nhất, xã hội đầy người vừa xênh vừa tốt ra. Chỉ sợ số mềnh k may thoai.
Những cái mình đang có or đã mất chưa hẳn đã là thứ tốt nhất.
Để k bị đá......ta nên đá trước cho đẹp mặtHình ảnh=))=))

Đơn giản mình là người nặng tình nghĩa thôi bạn à , khi ta yêu thật lòng mà bị phản bội thì khó tránh khỏi đau lòng
Đầu trang

Hình đại diện của thành viên
Vampy
Thất đẳng
Thất đẳng
Bài viết: 6813
Tham gia: 04:20, 20/05/13

TL: Lỗi không phải do anh !

Gửi bài gửi bởi Vampy »

quynhmai1990 đã viết:
hiro12051987 đã viết: Để k bị đá......ta nên đá trước cho đẹp mặt=))=))=))
@@ !
phong cách này giống em nè,em mà để ý có biểu hiện khác lạ(không tôn trọng em,em nói chuyện mà không để ý) là em chơi "lý tam cước" ngay lập tức.
Đầu trang

ThoNguyen
Mới gia nhập
Mới gia nhập
Bài viết: 29
Tham gia: 18:52, 09/10/14

TL: Lỗi không phải do anh !

Gửi bài gửi bởi ThoNguyen »

oak đã viết:Điền vào chỗ trống: Tiền không mua được....
Tiền ko mua được hạnh phúc , tình yêu ? Nhưng tiền có thể mua được vợ đấy bạn ơi, và có những người cần tiền chứ ko cần hạnh phúc vì có tiền là họ vui vẻ , hạnh phúc rồi vậy
Đầu trang

Lưu Ly
Nhị đẳng
Nhị đẳng
Bài viết: 453
Tham gia: 12:27, 11/10/14

TL: Lỗi không phải do anh !

Gửi bài gửi bởi Lưu Ly »

đã không được thì thôi chứ đừng như gần như xa vì lòng tôi vẫn cứ mãi mong chờ và không bao giờ ngừng hy vọng , trong tình yêu tôi giống như một con thiêu thân lao vào lửa.
Đầu trang

anhdong1
Lục đẳng
Lục đẳng
Bài viết: 3939
Tham gia: 19:30, 09/04/12
Đến từ: Ta dại ta tìm nơi vắng vẻ . Người khôn người đến chốn lao xao.

TL: Lỗi không phải do anh !

Gửi bài gửi bởi anhdong1 »

Trước miếu Quan Âm mỗi ngày có vô số người tới thắp hương lễ Phật, khói hương nghi ngút. Trên cây xà ngang trước miếu có con nhện chăng tơ, mỗi ngày đều ngập trong khói hương và những lời cầu đảo, nhện dần có Phật tính. Trải nghìn năm tu luyện, nhện đã linh.

***

Một ngày, bỗng Phật dạo đến ngôi miếu nọ, thấy khói hương rất vượng, hài lòng lắm. Lúc rời miếu, ngài vô tình ngẩng đầu lên, nhìn thấy nhện trên xà.
Phật dừng lại, hỏi nhện: "Ta gặp ngươi hẳn là có duyên, ta hỏi ngươi một câu, xem ngươi tu luyện một nghìn năm nay có thật thông tuệ chăng. Được không?"

Nhện gặp được Phật rất mừng rỡ, vội vàng đồng ý. Phật hỏi: "Thế gian cái gì quý giá nhất?"

Nhện suy ngẫm, rồi đáp: "Thế gian quý nhất là những gì không có được và những gì đã mất đi!". Phật gật đầu, đi khỏi.

Lại một nghìn năm nữa trôi qua, nhện vẫn tu luyện trên thanh xà trước miếu Quan Âm, Phật tính của nhện đã mạnh hơn.

Một ngày, Phật đến trước miếu, hỏi nhện: "Ngươi có nhớ câu hỏi một nghìn năm trước của ta không, giờ ngươi đã hiểu nó sâu sắc hơn chăng?"

Nhện nói: "Con cảm thấy trong nhân gian quý nhất vẫn là "không có được" và "đã mất đi" ạ!"

Phật bảo: "Ngươi cứ nghĩ nữa đi, ta sẽ lại tìm ngươi."

Một nghìn năm nữa lại qua, có một hôm, nổi gió lớn, gió cuốn một hạt sương đọng lên lưới nhện. Nhện nhìn giọt sương, thấy nó long lanh trong suốt sáng lấp lánh, đẹp đẽ quá, nhện có ý yêu thích. Ngày này nhìn thấy giọt sương nhện cũng vui, nó thấy là ngày vui sướng nhất trong suốt ba nghìn năm qua. Bỗng dưng, gió lớn lại nổi, cuốn giọt sương đi. Nhện giây khắc thấy mất mát, thấy cô đơn, thấy đớn đau.

Lúc đó Phật tới, ngài hỏi: "Nhện, một nghìn năm qua, ngươi đã suy nghĩ thêm chưa: Thế gian này cái gì quý giá nhất?"

Nhện nghĩ tới giọt sương, đáp với Phật: "Thế gian này cái quý giá nhất chính là cái không có được và cái đã mất đi."

Phật nói: "Tốt, nếu ngươi đã nhận thức như thế, ta cho ngươi một lần vào sống cõi người nhé!"

Và thế, nhện đầu thai vào một nhà quan lại, thành tiểu thư đài các, bố mẹ đặt tên cho nàng là Châu Nhi. Thoáng chốc Châu Nhi đã mười sáu, thành thiếu nữ xinh đẹp yểu điệu, duyên dáng. Hôm đó, tân Trạng Nguyên Cam Lộc đỗ đầu khoa, nhà vua quyết định mở tiệc mừng sau vườn ngự uyển.

Rất nhiều người đẹp tới yến tiệc, trong đó có Châu Nhi và Trường Phong công chúa. Trạng Nguyên trổ tài thi ca trên tiệc, nhiều tài nghệ khiến mọi thiếu nữ trong bữa tiệc đều phải lòng. Nhưng Châu Nhi không hề lo âu cũng không ghen, bởi nàng biết, chàng là mối nhân duyên mà Phật đã đưa tới dành cho nàng.

Qua vài ngày, tình cờ Châu Nhi theo mẹ lên miếu lễ Phật, cũng lúc Cam Lộc đưa mẹ tới miếu. Sau khi lễ Phật, hai vị mẫu thân ngồi nói chuyện. Châu Nhi và Cam Lộc thì tới hành lang tâm sự, Châu Nhi vui lắm, cuối cùng nàng đã có thể ở bên người nàng yêu, nhưng Cam Lộc dường như quá khách sáo.

Châu Nhi nói với Cam Lộc: "Chàng còn nhớ việc mười sáu năm trước, của con nhện trên xà miếu Quan Âm chăng?"

Cam Lộc kinh ngạc, hỏi: "Châu Nhi cô nương, cô thật xinh đẹp, ai cũng hâm mộ, nên trí tưởng tượng của cô cũng hơi quá nhiều chăng?". Nói đoạn, chàng cùng mẹ chàng đi khỏi đó.

Châu Nhi về nhà, nghĩ, Phật đã an bài mối nhân duyên này, vì sao không để cho chàng nhớ ra chuyện cũ, Cam Lộc vì sao lại không hề có cảm tình với ta? Vài ngày sau, vua có chiếu ban cho Trạng Nguyên Cam Lộc sánh duyên cùng công chúa Trường Phong, Châu Nhi được sánh duyên với thái tử Chi Thụ. Tin như sấm động giữa trời quang, nàng không hiểu vì sao Phật tàn nhẫn với nàng thế.

Châu Nhi bỏ ăn uống, nằm khô nhắm mắt nghĩ ngợi đau đớn, vài ngày sau linh hồn nàng sắp thoát khỏi thân xác, sinh mệnh thoi thóp.

Thái tử Chi Thụ biết tin, vội vàng tới, phục xuống bên giường nói với nàng: "Hôm đó, trong những cô gái giữa bữa tiệc sau vườn thượng uyển, ta vừa gặp nàng đã thấy yêu thương, ta đã khốn khổ cầu xin phụ vương để cha ta cho phép cưới nàng. Nếu như nàng chết, thì ta còn sống làm chi." Nói đoạn rút gươm tự sát.

Và giây khắc ấy Phật xuất hiện, Phật nói với linh hồn sắp lìa thể xác Châu Nhi: "Nhện, ngươi đã từng nghĩ ra, giọt sương (Cam Lộc) là do ai mang đến bên ngươi chăng? Là gió (Trường Phong) mang tới đấy, rồi gió lại mang nó đi. Cam Lộc thuộc về công chúa Trường Phong, anh ta chỉ là một khúc nhạc thêm ngắn ngủi vào sinh mệnh ngươi mà thôi.

Còn thái tử Chi Thụ chính là cái cây nhỏ trước cửa miếu Quan Âm đó, anh ta đã ngắm ngươi ba nghìn năm, yêu ngươi ba nghìn năm, nhưng ngươi chưa hề cúi xuống nhìn anh ta. Nhện, ta lại đến hỏi ngươi, thế gian này cái gì là quý giá nhất?"

Nhện nghe ra sự thật, chợt tỉnh ngộ, nàng nói với Phật: "Thế gian này cái quý nhất không phải là thứ không có được và đã mất đi, mà là hạnh phúc hiện đang nắm giữ!"

Vừa nói xong, Phật đã đi mất, linh hồn Châu Nhi quay lại thân xác, mở mắt ra, thấy thái tử Chi Thụ định tự sát, nàng vội đỡ lấy thanh kiếm...

"Thế gian này cái quý nhất không phải là thứ không có được và đã mất đi, mà là hạnh phúc hiện đang nắm giữ!"

Trong suốt đời ta, sẽ gặp hàng nghìn hàng vạn loại người.

Để yêu một người thì không cần cố gắng, chỉ cần có "duyên" là đủ.

Nhưng để tiếp tục yêu một người thì phải cố gắng.

Mất một người không biết trân quý bạn, có gì phải buồn rầu?

Bởi bạn còn cơ hội, một lần nữa, gặp người biết rằng bạn quý giá.
Đầu trang

ThoNguyen
Mới gia nhập
Mới gia nhập
Bài viết: 29
Tham gia: 18:52, 09/10/14

TL: Lỗi không phải do anh !

Gửi bài gửi bởi ThoNguyen »

anhdong1 đã viết:Trước miếu Quan Âm mỗi ngày có vô số người tới thắp hương lễ Phật, khói hương nghi ngút. Trên cây xà ngang trước miếu có con nhện chăng tơ, mỗi ngày đều ngập trong khói hương và những lời cầu đảo, nhện dần có Phật tính. Trải nghìn năm tu luyện, nhện đã linh.

***

Một ngày, bỗng Phật dạo đến ngôi miếu nọ, thấy khói hương rất vượng, hài lòng lắm. Lúc rời miếu, ngài vô tình ngẩng đầu lên, nhìn thấy nhện trên xà.
Phật dừng lại, hỏi nhện: "Ta gặp ngươi hẳn là có duyên, ta hỏi ngươi một câu, xem ngươi tu luyện một nghìn năm nay có thật thông tuệ chăng. Được không?"

Nhện gặp được Phật rất mừng rỡ, vội vàng đồng ý. Phật hỏi: "Thế gian cái gì quý giá nhất?"

Nhện suy ngẫm, rồi đáp: "Thế gian quý nhất là những gì không có được và những gì đã mất đi!". Phật gật đầu, đi khỏi.

Lại một nghìn năm nữa trôi qua, nhện vẫn tu luyện trên thanh xà trước miếu Quan Âm, Phật tính của nhện đã mạnh hơn.

Một ngày, Phật đến trước miếu, hỏi nhện: "Ngươi có nhớ câu hỏi một nghìn năm trước của ta không, giờ ngươi đã hiểu nó sâu sắc hơn chăng?"

Nhện nói: "Con cảm thấy trong nhân gian quý nhất vẫn là "không có được" và "đã mất đi" ạ!"

Phật bảo: "Ngươi cứ nghĩ nữa đi, ta sẽ lại tìm ngươi."

Một nghìn năm nữa lại qua, có một hôm, nổi gió lớn, gió cuốn một hạt sương đọng lên lưới nhện. Nhện nhìn giọt sương, thấy nó long lanh trong suốt sáng lấp lánh, đẹp đẽ quá, nhện có ý yêu thích. Ngày này nhìn thấy giọt sương nhện cũng vui, nó thấy là ngày vui sướng nhất trong suốt ba nghìn năm qua. Bỗng dưng, gió lớn lại nổi, cuốn giọt sương đi. Nhện giây khắc thấy mất mát, thấy cô đơn, thấy đớn đau.

Lúc đó Phật tới, ngài hỏi: "Nhện, một nghìn năm qua, ngươi đã suy nghĩ thêm chưa: Thế gian này cái gì quý giá nhất?"

Nhện nghĩ tới giọt sương, đáp với Phật: "Thế gian này cái quý giá nhất chính là cái không có được và cái đã mất đi."

Phật nói: "Tốt, nếu ngươi đã nhận thức như thế, ta cho ngươi một lần vào sống cõi người nhé!"

Và thế, nhện đầu thai vào một nhà quan lại, thành tiểu thư đài các, bố mẹ đặt tên cho nàng là Châu Nhi. Thoáng chốc Châu Nhi đã mười sáu, thành thiếu nữ xinh đẹp yểu điệu, duyên dáng. Hôm đó, tân Trạng Nguyên Cam Lộc đỗ đầu khoa, nhà vua quyết định mở tiệc mừng sau vườn ngự uyển.

Rất nhiều người đẹp tới yến tiệc, trong đó có Châu Nhi và Trường Phong công chúa. Trạng Nguyên trổ tài thi ca trên tiệc, nhiều tài nghệ khiến mọi thiếu nữ trong bữa tiệc đều phải lòng. Nhưng Châu Nhi không hề lo âu cũng không ghen, bởi nàng biết, chàng là mối nhân duyên mà Phật đã đưa tới dành cho nàng.

Qua vài ngày, tình cờ Châu Nhi theo mẹ lên miếu lễ Phật, cũng lúc Cam Lộc đưa mẹ tới miếu. Sau khi lễ Phật, hai vị mẫu thân ngồi nói chuyện. Châu Nhi và Cam Lộc thì tới hành lang tâm sự, Châu Nhi vui lắm, cuối cùng nàng đã có thể ở bên người nàng yêu, nhưng Cam Lộc dường như quá khách sáo.

Châu Nhi nói với Cam Lộc: "Chàng còn nhớ việc mười sáu năm trước, của con nhện trên xà miếu Quan Âm chăng?"

Cam Lộc kinh ngạc, hỏi: "Châu Nhi cô nương, cô thật xinh đẹp, ai cũng hâm mộ, nên trí tưởng tượng của cô cũng hơi quá nhiều chăng?". Nói đoạn, chàng cùng mẹ chàng đi khỏi đó.

Châu Nhi về nhà, nghĩ, Phật đã an bài mối nhân duyên này, vì sao không để cho chàng nhớ ra chuyện cũ, Cam Lộc vì sao lại không hề có cảm tình với ta? Vài ngày sau, vua có chiếu ban cho Trạng Nguyên Cam Lộc sánh duyên cùng công chúa Trường Phong, Châu Nhi được sánh duyên với thái tử Chi Thụ. Tin như sấm động giữa trời quang, nàng không hiểu vì sao Phật tàn nhẫn với nàng thế.

Châu Nhi bỏ ăn uống, nằm khô nhắm mắt nghĩ ngợi đau đớn, vài ngày sau linh hồn nàng sắp thoát khỏi thân xác, sinh mệnh thoi thóp.

Thái tử Chi Thụ biết tin, vội vàng tới, phục xuống bên giường nói với nàng: "Hôm đó, trong những cô gái giữa bữa tiệc sau vườn thượng uyển, ta vừa gặp nàng đã thấy yêu thương, ta đã khốn khổ cầu xin phụ vương để cha ta cho phép cưới nàng. Nếu như nàng chết, thì ta còn sống làm chi." Nói đoạn rút gươm tự sát.

Và giây khắc ấy Phật xuất hiện, Phật nói với linh hồn sắp lìa thể xác Châu Nhi: "Nhện, ngươi đã từng nghĩ ra, giọt sương (Cam Lộc) là do ai mang đến bên ngươi chăng? Là gió (Trường Phong) mang tới đấy, rồi gió lại mang nó đi. Cam Lộc thuộc về công chúa Trường Phong, anh ta chỉ là một khúc nhạc thêm ngắn ngủi vào sinh mệnh ngươi mà thôi.

Còn thái tử Chi Thụ chính là cái cây nhỏ trước cửa miếu Quan Âm đó, anh ta đã ngắm ngươi ba nghìn năm, yêu ngươi ba nghìn năm, nhưng ngươi chưa hề cúi xuống nhìn anh ta. Nhện, ta lại đến hỏi ngươi, thế gian này cái gì là quý giá nhất?"

Nhện nghe ra sự thật, chợt tỉnh ngộ, nàng nói với Phật: "Thế gian này cái quý nhất không phải là thứ không có được và đã mất đi, mà là hạnh phúc hiện đang nắm giữ!"

Vừa nói xong, Phật đã đi mất, linh hồn Châu Nhi quay lại thân xác, mở mắt ra, thấy thái tử Chi Thụ định tự sát, nàng vội đỡ lấy thanh kiếm...

"Thế gian này cái quý nhất không phải là thứ không có được và đã mất đi, mà là hạnh phúc hiện đang nắm giữ!"

Trong suốt đời ta, sẽ gặp hàng nghìn hàng vạn loại người.

Để yêu một người thì không cần cố gắng, chỉ cần có "duyên" là đủ.

Nhưng để tiếp tục yêu một người thì phải cố gắng.

Mất một người không biết trân quý bạn, có gì phải buồn rầu?

Bởi bạn còn cơ hội, một lần nữa, gặp người biết rằng bạn quý giá.

Truyện hay quá , thanks bạn nhiều lắm :D
Đầu trang

adela
Tam đẳng
Tam đẳng
Bài viết: 728
Tham gia: 00:06, 28/12/13
Đến từ: khai dân trí, chấn dân khí, phục dân chí, hậu dân sinh

TL: Lỗi không phải do anh !

Gửi bài gửi bởi adela »

Chuyện anhdong1 kể rất hay !
ThoNguyen cứ thẩn thờ đi nhé , hôm nào anh vòng ra đằng sau anh đá cho mấy đá , cho tỉnh giấc mộng Nam Kha , cái này gọi là đốn ngộ ( xin lỗi vì hơi bạo lực tí )
Đầu trang

Trả lời bài viết