Nhật ký đêm...
- cucchikhan110229
- Mới gia nhập
- Bài viết: 31
- Tham gia: 14:25, 26/04/10
- Đến từ: QQ: 1507734915
TL: Nhật ký đêm...
Em biết những gì em đang trải qua, không quá sớm để em nhận ra rằng em đã yêu anh. Em biết em không chỉ đơn giản là yêu anh, em còn yêu anh rất nhiều nữa.
Nếu em chỉ đơn thuần là thích anh, em chỉ cần vui khi gặp anh mà không cần buồn khi vắng anh. Nếu thích anh, khi e đi chơi với bạn bè, em chỉ cần vui vẻ với mọi người chứ không cần nghĩ đến anh đang ở đâu, đang làm gì, em sẽ mua quà gì về cho anh. Nếu chỉ thích anh, em có thể nói tất cả những gì em suy nghĩ, nhưng em lại không thể nói nên lời. Chỉ bởi vì em sợ mất anh. Em chỉ dám trộm nhìn anh khi anh quay mặt đi, để khi đó em chỉ lặng im nhìn anh bước đi, tay em muốn giữ anh lại nhưng có lẽ do tay em quá ngắn nên không níu được anh. Em muốn được chăm sóc anh mỗi ngày nhưng có lẽ anh nghĩ em quá vô dụng, nên em chỉ biết hỏi thăm anh những câu vu vơ mà chẳng làm được gì cho anh. Em không thể bước vào cuộc sống của anh vì nơi đó không có chỗ cho em. Em muốn nhìn thẳng vào đôi mắt của anh để em biết anh có tình cảm gì với em không? Vậy mà em chẳng làm được, em chạy trốn khỏi đôi mắt đó bởi vì em sợ ánh mắt đó làm tim em tan vỡ. Em đã từng ảo tưởng và hy vọng rằng anh cũng có chút tình cảm với em nhưng thật thất vọng khi tất cả chỉ là do "em nghĩ".
Nếu em chỉ đơn thuần là thích anh, em chỉ cần vui khi gặp anh mà không cần buồn khi vắng anh. Nếu thích anh, khi e đi chơi với bạn bè, em chỉ cần vui vẻ với mọi người chứ không cần nghĩ đến anh đang ở đâu, đang làm gì, em sẽ mua quà gì về cho anh. Nếu chỉ thích anh, em có thể nói tất cả những gì em suy nghĩ, nhưng em lại không thể nói nên lời. Chỉ bởi vì em sợ mất anh. Em chỉ dám trộm nhìn anh khi anh quay mặt đi, để khi đó em chỉ lặng im nhìn anh bước đi, tay em muốn giữ anh lại nhưng có lẽ do tay em quá ngắn nên không níu được anh. Em muốn được chăm sóc anh mỗi ngày nhưng có lẽ anh nghĩ em quá vô dụng, nên em chỉ biết hỏi thăm anh những câu vu vơ mà chẳng làm được gì cho anh. Em không thể bước vào cuộc sống của anh vì nơi đó không có chỗ cho em. Em muốn nhìn thẳng vào đôi mắt của anh để em biết anh có tình cảm gì với em không? Vậy mà em chẳng làm được, em chạy trốn khỏi đôi mắt đó bởi vì em sợ ánh mắt đó làm tim em tan vỡ. Em đã từng ảo tưởng và hy vọng rằng anh cũng có chút tình cảm với em nhưng thật thất vọng khi tất cả chỉ là do "em nghĩ".
- cucchikhan110229
- Mới gia nhập
- Bài viết: 31
- Tham gia: 14:25, 26/04/10
- Đến từ: QQ: 1507734915
TL: Nhật ký đêm...
em đã rất cố gắng để kiềm chế mình, để không nhắn cho anh, không liên lạc cho anh, sao mà khó quá, hình như đã trở thành 1 thói quen, thói quen luôn chờ 1 ai đó, luôn nói chuyện với 1 ai đó, luôn lo lắng cho 1 ai đó, luôn giẫn dỗi 1 ai đó
thạt sự là khó khăn lắm, khi muốn nói rất nhiều điều mà ko dám nói, sợ phá hỏng đi mối quan hệ đang rất mong mang, anh cũng thế, nhẹ nhàng, bình thản và im lặng, nhưng có gì đó le lói trong em, hy vọng
em sẽ vượt qua tất cả, sự đòi hỏi của bản thân, sự can ngăn của người khác và cả sự chần chừ của anh nữa, em sẽ vẫn chờ, chờ 1 điều mà em vẫn chờ đợi, điều mà em luôn mong muốn
yêu anh, một mình em phải chống chọi lại với tất cả, không một ai ủng hộ em ngoài bản thân em, kể cả anh, ai cũng nói anh ko yêu em, rằng em đừng nên hy vọng, đừng nên cố gắng, ngay cả anh cũng nói em nên từ bỏ
Anh đã nói với em nên làm việc gì đó để ko suy nghĩ linh tinh, em đã đọc xong cuốn tiểu thuyết đó, em ko hiểu tác giả muốn gửi gắm điều gì, điều em băn khoăn duy nhất đó là em ko biết đàn ông cần gì ở tình yêu, và trong tất cả những gì đàn ông muốn đạt được trong cuộc đời, ng phụ nữ của họ đứng thứ mấy
Liệu em đã yêu anh thật chưa, em đã tự hỏi rất nhiều lần, ngay cả lúc này, anh cho em những cảm giác của con tim, cảm giác của nước mắt
em trở lại nhạy cảm như xưa, ko chai sạn, ko gai góc, ko lạnh lùng tỉnh táo được như trước nữa
điều duy nhất em biết lúc này, là em cần 1 ng ở bên em, đến giờ phút này, có lẽ ng đó ko phải là anh nữa, sự im lặng của anh làm em sợ, cảm giác lần đầu tiên mà em có, sợ mất đi một ng có thể sẽ gắn bó với mình suốt đời - anh thật sự ko có một chút nào giống với hình mẫu mà em mong đợi, nhg với anh em có cảm giác an toàn, cảm giác em có thể vượt qua tất cả khi ở bên anh
nhưng lúc nghĩ về anh, em lại bật QQ, ngồi đọc lại những dòng ngày xưa mình đã nói, chỉ mong sao được như ngày xưa, khi anh và em còn gần gũi, khi em ko biết tình cảm của anh trước đó và anh cũng ko biết tình cảm của em, mình có thể nói chuyện rất thoải mái, đùa vui, ko phải kiêng dè
có lẽ sẽ đến lúc em nhận ra tình cảm thật của mình, đối với em tình yêu xa xôi lắm , không thực và không dành cho mình
thạt sự là khó khăn lắm, khi muốn nói rất nhiều điều mà ko dám nói, sợ phá hỏng đi mối quan hệ đang rất mong mang, anh cũng thế, nhẹ nhàng, bình thản và im lặng, nhưng có gì đó le lói trong em, hy vọng
em sẽ vượt qua tất cả, sự đòi hỏi của bản thân, sự can ngăn của người khác và cả sự chần chừ của anh nữa, em sẽ vẫn chờ, chờ 1 điều mà em vẫn chờ đợi, điều mà em luôn mong muốn
yêu anh, một mình em phải chống chọi lại với tất cả, không một ai ủng hộ em ngoài bản thân em, kể cả anh, ai cũng nói anh ko yêu em, rằng em đừng nên hy vọng, đừng nên cố gắng, ngay cả anh cũng nói em nên từ bỏ
Anh đã nói với em nên làm việc gì đó để ko suy nghĩ linh tinh, em đã đọc xong cuốn tiểu thuyết đó, em ko hiểu tác giả muốn gửi gắm điều gì, điều em băn khoăn duy nhất đó là em ko biết đàn ông cần gì ở tình yêu, và trong tất cả những gì đàn ông muốn đạt được trong cuộc đời, ng phụ nữ của họ đứng thứ mấy
Liệu em đã yêu anh thật chưa, em đã tự hỏi rất nhiều lần, ngay cả lúc này, anh cho em những cảm giác của con tim, cảm giác của nước mắt
em trở lại nhạy cảm như xưa, ko chai sạn, ko gai góc, ko lạnh lùng tỉnh táo được như trước nữa
điều duy nhất em biết lúc này, là em cần 1 ng ở bên em, đến giờ phút này, có lẽ ng đó ko phải là anh nữa, sự im lặng của anh làm em sợ, cảm giác lần đầu tiên mà em có, sợ mất đi một ng có thể sẽ gắn bó với mình suốt đời - anh thật sự ko có một chút nào giống với hình mẫu mà em mong đợi, nhg với anh em có cảm giác an toàn, cảm giác em có thể vượt qua tất cả khi ở bên anh
nhưng lúc nghĩ về anh, em lại bật QQ, ngồi đọc lại những dòng ngày xưa mình đã nói, chỉ mong sao được như ngày xưa, khi anh và em còn gần gũi, khi em ko biết tình cảm của anh trước đó và anh cũng ko biết tình cảm của em, mình có thể nói chuyện rất thoải mái, đùa vui, ko phải kiêng dè
có lẽ sẽ đến lúc em nhận ra tình cảm thật của mình, đối với em tình yêu xa xôi lắm , không thực và không dành cho mình
- cucchikhan110229
- Mới gia nhập
- Bài viết: 31
- Tham gia: 14:25, 26/04/10
- Đến từ: QQ: 1507734915
TL: Nhật ký đêm...
Một mình loanh quanh trên đường, cảm thất thật lẻ loi...
Tôi luôn có cảm giác mình đang đi ngược chiều người đi đường, người đi đường đều vội vã tấp nập, dường như đang vội vã đi làm một việc gì đó hết sức cấp bách khẩn trương. Tôi không quen người nào cũng không người nào quen tôi. Người đi đường không liên quan gì đến tôi, cảnh phồn hoa trên đường không liên quan gì đến tôi, thế giới này không liên quan gì đến tôi. Tôi không cần phải quan tâm đế nhân loại, tôi chỉ cần quan tâm đến tôi, trên con đường ồn ào và náo nhiệt này, tôi lặng lẽ...
Tôi không biết mình nên đi đâu, làm gì... Tôi thấy cần một người, dù chỉ để nói chuyện gẫu hay lang thang trên đường cũng được, phải tìm một người quen, nếu không nỗi cô đơn và chán chường này sẽ giết chết tôi mất. ... Thế mà tôi đành lang thang một mình với tâm trạng trống trải...
Nỗi cô đơn của tôi quá lớn, nó cần một không gian lớn, một không gian bao la như bầu trời, một khoảng không vô tận như vũ trụ để bao trùm lên nó. Tôi phát hiện thấy nó lớn như vậy, thực tế như vậy. Ai bảo tinh thần của con người là hư vô? Dường như đau khổ cũng có trọng lượng. Trái tim như bị đè nén sắp nổ tung...
Đột nhiên tôi muốn khóc thật to. Nhưng khóc không thành tiếng, mà cũng chẳng có giọt nước mắt nào chảy ra. Chỉ có trái tim tôi đang đau đớn...
Tôi luôn khát khao tình yêu, chỉ tình yêu mới cứu vãn được tâm hồn tôi. Nhưng tôi không thể có được tình yêu trên đời này nữa. Người mà tôi yêu họ không yêu tôi, người yêu tôi, tôi lại không yêu họ...
Nhưng dần dần, tôi cũng bắt đầu thấy nghi ngờ sức mạnh của tình yêu. Tôi phát hiện ra rằng mình đã không còn hứng thú với tình yêu nữa. Trong lòng tôi, đốm lửa tình yêu đã tắt ngấm rồi...
Tôi không còn mong chờ sự xuất hiện của tình yêu...
Tôi chỉ mong tìm được ý nghĩa của cuộc sống...
“ai chia sẻ với tôi ánh chiều
Rôi cùng bước vào cung trăng điện ngọc”
Không có ai để nói chuyện, không có chốn để đi, không có việc gì để làm. Người ta chỉ có một sự lựa chọn duy nhất là hòa mình vào màn đêm rộng lớn và trở thành một phần của nó. Người ta cũng chỉ biết im lặng, và chỉ có im lặng mới giúp lòng yên ổn...
Trước kia tôi tưởng rằng, nỗi cô đơn thực sự của con người là sự bơ vơ không nơi nương tựa khi bạn đi giữa muôn người...
Đến giờ tôi mới hiểu, nỗi cô đơn thực sự của con người là khi ta một mình đối mặt với sự tĩnh mịch, không tìm ra con đường để hòa hợp với thế giới, phát hiện thấy mình và thế giới là hai thực thể đối lập nhau...
Đó là sự tuyệt vọng âm thầm. Sự tuyệt vọng này đến lặng lẽ và đi lặng lẽ, bất cứ khi nào nó cũng có thể xuất hiện, dày vò người ta tùy thích...
Tôi luôn có cảm giác mình đang đi ngược chiều người đi đường, người đi đường đều vội vã tấp nập, dường như đang vội vã đi làm một việc gì đó hết sức cấp bách khẩn trương. Tôi không quen người nào cũng không người nào quen tôi. Người đi đường không liên quan gì đến tôi, cảnh phồn hoa trên đường không liên quan gì đến tôi, thế giới này không liên quan gì đến tôi. Tôi không cần phải quan tâm đế nhân loại, tôi chỉ cần quan tâm đến tôi, trên con đường ồn ào và náo nhiệt này, tôi lặng lẽ...
Tôi không biết mình nên đi đâu, làm gì... Tôi thấy cần một người, dù chỉ để nói chuyện gẫu hay lang thang trên đường cũng được, phải tìm một người quen, nếu không nỗi cô đơn và chán chường này sẽ giết chết tôi mất. ... Thế mà tôi đành lang thang một mình với tâm trạng trống trải...
Nỗi cô đơn của tôi quá lớn, nó cần một không gian lớn, một không gian bao la như bầu trời, một khoảng không vô tận như vũ trụ để bao trùm lên nó. Tôi phát hiện thấy nó lớn như vậy, thực tế như vậy. Ai bảo tinh thần của con người là hư vô? Dường như đau khổ cũng có trọng lượng. Trái tim như bị đè nén sắp nổ tung...
Đột nhiên tôi muốn khóc thật to. Nhưng khóc không thành tiếng, mà cũng chẳng có giọt nước mắt nào chảy ra. Chỉ có trái tim tôi đang đau đớn...
Tôi luôn khát khao tình yêu, chỉ tình yêu mới cứu vãn được tâm hồn tôi. Nhưng tôi không thể có được tình yêu trên đời này nữa. Người mà tôi yêu họ không yêu tôi, người yêu tôi, tôi lại không yêu họ...
Nhưng dần dần, tôi cũng bắt đầu thấy nghi ngờ sức mạnh của tình yêu. Tôi phát hiện ra rằng mình đã không còn hứng thú với tình yêu nữa. Trong lòng tôi, đốm lửa tình yêu đã tắt ngấm rồi...
Tôi không còn mong chờ sự xuất hiện của tình yêu...
Tôi chỉ mong tìm được ý nghĩa của cuộc sống...
“ai chia sẻ với tôi ánh chiều
Rôi cùng bước vào cung trăng điện ngọc”
Không có ai để nói chuyện, không có chốn để đi, không có việc gì để làm. Người ta chỉ có một sự lựa chọn duy nhất là hòa mình vào màn đêm rộng lớn và trở thành một phần của nó. Người ta cũng chỉ biết im lặng, và chỉ có im lặng mới giúp lòng yên ổn...
Trước kia tôi tưởng rằng, nỗi cô đơn thực sự của con người là sự bơ vơ không nơi nương tựa khi bạn đi giữa muôn người...
Đến giờ tôi mới hiểu, nỗi cô đơn thực sự của con người là khi ta một mình đối mặt với sự tĩnh mịch, không tìm ra con đường để hòa hợp với thế giới, phát hiện thấy mình và thế giới là hai thực thể đối lập nhau...
Đó là sự tuyệt vọng âm thầm. Sự tuyệt vọng này đến lặng lẽ và đi lặng lẽ, bất cứ khi nào nó cũng có thể xuất hiện, dày vò người ta tùy thích...
- cucchikhan110229
- Mới gia nhập
- Bài viết: 31
- Tham gia: 14:25, 26/04/10
- Đến từ: QQ: 1507734915
TL: Nhật ký đêm...
em biết nếu em ko chủ động, có lẽ anh sẽ ko bao giờ ở bên em, nhg nếu em chủ động, em lại e rằng anh sẽ sớm chán ghét em, giờ thì thực tế cũng đã chứng minh rồi
nhớ lại ngày cách đây hơn 3 tháng, ngày mà anh đặt lên má em một nụ hôn nhẹ, sững sờ và sửng sốt, nhưng vui, và khi anh nắm tay em thật chặt và giữ em trong vòng tay anh, anh từng hỏi em là khi anh làm thế em có thích không, thật sự rất thích
có thể khi anh làm những việc đó khi anh ko còn tỉnh táo nữa, nhưng em vẫn tin nó xuất phát từ tình cảm của anh, em đã tin
nhiều khi em vẫn tự hỏi lý do mà anh nói cần thời gian để cân bằng, em ko biết được là anh cần thời gian để suy nghĩ, để cân nhắc rằng em có phải là ng phù hợp với anh hay ko, hay anh nghĩ anh có thể chấp nhận được toàn bộ con người em hay ko, chấp nhận được tính cách của em , bạn bè của em, gia đình của em, hay là anh đang cân nhắc chính tình cảm của anh
em cũng đã từng quyết sẽ không quan tâm đến anh nữa, sẽ cho anh thời gian để suy nghĩ hay đơn giản là để anh làm công việc của anh, và cũng có thể sau thời gian đó, anh sẽ mãi không bao giờ là của em
nhiều lúc những lời nói và hành động của anh làm tim em đau nhói, những tin nhắn ko bao giờ reply, những cuộc gọi ko bao giờ hồi đáp và những dòng tìn được trả lời bằng sự im lặng hay là sự lạnh lùng "anh bận", có lẽ em đã làm phiền anh thật sự, có lẽ em đang tự huyễn hoặc bản thân mình , em đang tin tưởng và chờ đợi một điều ko bao giờ xảy ra, nhưng tại sao em vẫn vẫn chờ đợi, vẫn hy vong, vẫn tự lừa dối bản thân mình, vì anh hay vì em
giờ đây, khi biết rằng em không còn cơ hội nữa, em chợt thấy hối hận, rằng có phải vì em đã quá vội vàng mà đã đánh mất cơ hội được bên anh không, nếu được làm lại, có lẽ em sẽ kiêu căng một chút, sẽ vô tâm một chút, biết đâu sẽ khác, biết đâu anh sẽ thích em hơn, sẽ yêu em hơn
nhớ lại ngày cách đây hơn 3 tháng, ngày mà anh đặt lên má em một nụ hôn nhẹ, sững sờ và sửng sốt, nhưng vui, và khi anh nắm tay em thật chặt và giữ em trong vòng tay anh, anh từng hỏi em là khi anh làm thế em có thích không, thật sự rất thích
có thể khi anh làm những việc đó khi anh ko còn tỉnh táo nữa, nhưng em vẫn tin nó xuất phát từ tình cảm của anh, em đã tin
nhiều khi em vẫn tự hỏi lý do mà anh nói cần thời gian để cân bằng, em ko biết được là anh cần thời gian để suy nghĩ, để cân nhắc rằng em có phải là ng phù hợp với anh hay ko, hay anh nghĩ anh có thể chấp nhận được toàn bộ con người em hay ko, chấp nhận được tính cách của em , bạn bè của em, gia đình của em, hay là anh đang cân nhắc chính tình cảm của anh
em cũng đã từng quyết sẽ không quan tâm đến anh nữa, sẽ cho anh thời gian để suy nghĩ hay đơn giản là để anh làm công việc của anh, và cũng có thể sau thời gian đó, anh sẽ mãi không bao giờ là của em
nhiều lúc những lời nói và hành động của anh làm tim em đau nhói, những tin nhắn ko bao giờ reply, những cuộc gọi ko bao giờ hồi đáp và những dòng tìn được trả lời bằng sự im lặng hay là sự lạnh lùng "anh bận", có lẽ em đã làm phiền anh thật sự, có lẽ em đang tự huyễn hoặc bản thân mình , em đang tin tưởng và chờ đợi một điều ko bao giờ xảy ra, nhưng tại sao em vẫn vẫn chờ đợi, vẫn hy vong, vẫn tự lừa dối bản thân mình, vì anh hay vì em
giờ đây, khi biết rằng em không còn cơ hội nữa, em chợt thấy hối hận, rằng có phải vì em đã quá vội vàng mà đã đánh mất cơ hội được bên anh không, nếu được làm lại, có lẽ em sẽ kiêu căng một chút, sẽ vô tâm một chút, biết đâu sẽ khác, biết đâu anh sẽ thích em hơn, sẽ yêu em hơn
- Vạn Kiếm Nhất
- Ngũ đẳng
- Bài viết: 1771
- Tham gia: 09:16, 28/09/10
- Đến từ: Trúc Phong Đạo quán !!!
- Liên hệ:
TL: Nhật ký đêm...
Ngày em không iêu anh... em tràn ngập niềm vui rời xa căn nhà cũ.....
....Ngày đó... anh bắt đầu... bằng bước chân của ngày quen em...
....Ngày đó... anh bắt đầu... bằng bước chân của ngày quen em...

- cucchikhan110229
- Mới gia nhập
- Bài viết: 31
- Tham gia: 14:25, 26/04/10
- Đến từ: QQ: 1507734915
TL: Nhật ký đêm...
em đã mệt mỏi với việc tìm kiếm tình yêu, em đã mong em có thể dừng lại, đã mong anh là nơi em dừng chân, là nơi em có thể gửi gắm bản thân mình, là nơi em có thể dựa vào những lúc em cảm thấy mệt mỏi, lúc này em cũng rất mệt mỏi, nhưng anh ko thể ở bên em
anh đã chuẩn bị tất cả, để anh có thể biến mất nhẹ nhàng, chợt thấy những lời anh nói đều không vô nghĩa, anh đã dạy em cách để cân bằng, dạy em suy nghĩ tích cực và làm nhiều việc để quên đi nỗi đau, và để chuẩn bị cho tình yêu " nếu anh không ở bên em nữa"
anh xa em, nhẹ nhàng như khi anh đến, em ko cảm nhận được lúc anh bước vào trái tim em như thế nào, em chỉ biết nó quá nhẹ nhàng, khiến em ko thể chống cự, cũng ko muốn chống cự
anh đến bên em, quan tâm đến em, để em hiểu lầm anh yêu em, và em sẵn sàng đáp trả, để rồi em biến thành một con khờ, một thằng hề trong mắt anh, bám theo anh, bắt anh là của riêng em , chỉ có một điều đơn giản là anh ko bao giờ là của em thì em lại không hiểu, em cứ càng cố níu anh lại, anh lại càng xa em
em thèm cái cảm giác nhớ nhung một ai đó, suy nghĩ về chuyện tương lai của mình với một ai đó, em đã từng nhớ anh, tuy không phải là da diết, nhưng nó ám ảnh em từng ngày, như buộc lòng phải nhớ, em lo lắng khi anh ko trả lời đt, em mong có thể bên cạnh anh, chăm sóc cho anh dù em ko biết cách
ở trước anh, em có thể là chính mình, đôi khi ngốc nghếch, đôi khi nổi loạn và dám để mình yếu đuối, điều mà em luôn che đậy với tất cả mọi người
bất cứ ai cũng luôn nghĩ rằng em là một cô gái cá tính, mạnh mẽ thậm chí là nam tính, và ai cũng nghĩ rằng em sẽ lần át người đàn ông của em, nhưng anh biết không, em luôn mong được núp dưới một cánh tay, được dựa vào một bờ vai, nơi em cảm thấy nhỏ bé, nơi em dám là chính em
nhưng có lẽ cái gây chú ý với anh lại chính là cá tính mạnh mẽ đó, chứ ko phải là con người thật của em, và đó có thể là lý do khiến anh hụt hẫng, và anh chợt nhận ra người anh thích ko phải là em, mà ngơời vỏ bọc của em, tính cách mà em luôn thế hiện với tất cả mọi người
em ko biết lúc này em muốn gì, muốn tiếp tục chờ đợi hay là quên đi, em sợ sự chờ đợi ko kết quả, nếu em cố gắng, em lo mình sẽ gục ngã và phải đứng dậy một mình, hay là quên đi, nhg em lại ko muốn chấp nhận, ko muốn mất đi một cơ hội, không muốn mất đi tình yêu và cũng ko muốn mất đi một chút xúc cảm còn sót lại
đúng là trong nhân gian khó có thể tìm được người hiểu mình, em vẫn sẽ tiếp tục sống với vỏ bọc của mình, có nó bao bọc có lẽ em sẽ sống an toàn hơn, tránh được mọi sự tổn thương trên đời, và cũng có lẽ, em nên chôn chặt con người của mình, để nó không bao giờ sống dậy làm vướng bước đi của em
anh đã chuẩn bị tất cả, để anh có thể biến mất nhẹ nhàng, chợt thấy những lời anh nói đều không vô nghĩa, anh đã dạy em cách để cân bằng, dạy em suy nghĩ tích cực và làm nhiều việc để quên đi nỗi đau, và để chuẩn bị cho tình yêu " nếu anh không ở bên em nữa"
anh xa em, nhẹ nhàng như khi anh đến, em ko cảm nhận được lúc anh bước vào trái tim em như thế nào, em chỉ biết nó quá nhẹ nhàng, khiến em ko thể chống cự, cũng ko muốn chống cự
anh đến bên em, quan tâm đến em, để em hiểu lầm anh yêu em, và em sẵn sàng đáp trả, để rồi em biến thành một con khờ, một thằng hề trong mắt anh, bám theo anh, bắt anh là của riêng em , chỉ có một điều đơn giản là anh ko bao giờ là của em thì em lại không hiểu, em cứ càng cố níu anh lại, anh lại càng xa em
em thèm cái cảm giác nhớ nhung một ai đó, suy nghĩ về chuyện tương lai của mình với một ai đó, em đã từng nhớ anh, tuy không phải là da diết, nhưng nó ám ảnh em từng ngày, như buộc lòng phải nhớ, em lo lắng khi anh ko trả lời đt, em mong có thể bên cạnh anh, chăm sóc cho anh dù em ko biết cách
ở trước anh, em có thể là chính mình, đôi khi ngốc nghếch, đôi khi nổi loạn và dám để mình yếu đuối, điều mà em luôn che đậy với tất cả mọi người
bất cứ ai cũng luôn nghĩ rằng em là một cô gái cá tính, mạnh mẽ thậm chí là nam tính, và ai cũng nghĩ rằng em sẽ lần át người đàn ông của em, nhưng anh biết không, em luôn mong được núp dưới một cánh tay, được dựa vào một bờ vai, nơi em cảm thấy nhỏ bé, nơi em dám là chính em
nhưng có lẽ cái gây chú ý với anh lại chính là cá tính mạnh mẽ đó, chứ ko phải là con người thật của em, và đó có thể là lý do khiến anh hụt hẫng, và anh chợt nhận ra người anh thích ko phải là em, mà ngơời vỏ bọc của em, tính cách mà em luôn thế hiện với tất cả mọi người
em ko biết lúc này em muốn gì, muốn tiếp tục chờ đợi hay là quên đi, em sợ sự chờ đợi ko kết quả, nếu em cố gắng, em lo mình sẽ gục ngã và phải đứng dậy một mình, hay là quên đi, nhg em lại ko muốn chấp nhận, ko muốn mất đi một cơ hội, không muốn mất đi tình yêu và cũng ko muốn mất đi một chút xúc cảm còn sót lại
đúng là trong nhân gian khó có thể tìm được người hiểu mình, em vẫn sẽ tiếp tục sống với vỏ bọc của mình, có nó bao bọc có lẽ em sẽ sống an toàn hơn, tránh được mọi sự tổn thương trên đời, và cũng có lẽ, em nên chôn chặt con người của mình, để nó không bao giờ sống dậy làm vướng bước đi của em
- cucchikhan110229
- Mới gia nhập
- Bài viết: 31
- Tham gia: 14:25, 26/04/10
- Đến từ: QQ: 1507734915
TL: Nhật ký đêm...
Đóng web, out yahoo, đổi status QQ lần cuối. Tự nhủ từ bây giờ sẽ không online nhiều nữa. Cuộc sống trên mạng có gì hay đâu.
Lại chìm vào trong cảm xúc. Giá có ai đó đủ tin để nói những suy nghĩ của mình.
Làm sao một trái tim sau khi tan vỡ lại có thể lành nhanh đến thế được cơ chứ. Chẳng có phép màu nào làm cho một con người sau khi nhắm mắt từ bỏ cái thứ tình cảm đã vun đắp bấy lâu lại trở về ngay được cuộc sống hiện tại. Đôi khi thấy mình đạo đức giả, chứ không phải là một con người mạnh mẽ.
Hạnh phúc không có nghĩa là phải vui. Nhưng có ai hiểu không. Rằng trái tim một khi tan vỡ rồi, nó cứ đeo đẳng mãi, và có lẽ, một chút thôi, buồn là yên bình. Không biết từ bao giờ, đã sợ phải khuấy động cuộc sống của mình lên như thế. Lặng lẽ thôi…
Mình vẫn là một kẻ thất bại thôi, Mình chưa bao giờ thắng cả. Cũng ổn. Mình không xinh xắn, không giỏi giang, không có tài…
Cái tuổi này, con người ta không quan niệm có người yêu thương là có những người trong gia đình nữa, hay ít ra là mình nghĩ như vậy. Mình cần một người để yêu, một người để quan tâm, một người để lo lắng và một người để có thể dựa vào khi mệt mỏi.
Nhưng mình luôn là một kẻ thất bai cơ mà…
Mình không nói, chỉ là nghĩ trong đầu, đôi khi muốn khóc…
Mình chẳng thể hiểu nổi cảm xúc của mình nữa. Mình chỉ biết đó là một thứ tình cảm thật. Mình biết và tin điều đó.
Mình đã chán phải im lặng, hay giữ cho mình im lặng. Nói gì? Nói là mình yêu anh chăng? Anh sẽ lại coi nó là cái thứ tình cảm buồn cười trẻ con mà thôi. Có yêu thì cũng hay giữ cho riêng mình một ít. Mình biết nếu nói ra tình yêu sẽ vì thế mà bay đi. Mình đã thử rồi, và tình yêu đã bay đi rồi…
Lại chìm vào trong cảm xúc. Giá có ai đó đủ tin để nói những suy nghĩ của mình.
Làm sao một trái tim sau khi tan vỡ lại có thể lành nhanh đến thế được cơ chứ. Chẳng có phép màu nào làm cho một con người sau khi nhắm mắt từ bỏ cái thứ tình cảm đã vun đắp bấy lâu lại trở về ngay được cuộc sống hiện tại. Đôi khi thấy mình đạo đức giả, chứ không phải là một con người mạnh mẽ.
Hạnh phúc không có nghĩa là phải vui. Nhưng có ai hiểu không. Rằng trái tim một khi tan vỡ rồi, nó cứ đeo đẳng mãi, và có lẽ, một chút thôi, buồn là yên bình. Không biết từ bao giờ, đã sợ phải khuấy động cuộc sống của mình lên như thế. Lặng lẽ thôi…
Mình vẫn là một kẻ thất bại thôi, Mình chưa bao giờ thắng cả. Cũng ổn. Mình không xinh xắn, không giỏi giang, không có tài…
Cái tuổi này, con người ta không quan niệm có người yêu thương là có những người trong gia đình nữa, hay ít ra là mình nghĩ như vậy. Mình cần một người để yêu, một người để quan tâm, một người để lo lắng và một người để có thể dựa vào khi mệt mỏi.
Nhưng mình luôn là một kẻ thất bai cơ mà…
Mình không nói, chỉ là nghĩ trong đầu, đôi khi muốn khóc…
Mình chẳng thể hiểu nổi cảm xúc của mình nữa. Mình chỉ biết đó là một thứ tình cảm thật. Mình biết và tin điều đó.
Mình đã chán phải im lặng, hay giữ cho mình im lặng. Nói gì? Nói là mình yêu anh chăng? Anh sẽ lại coi nó là cái thứ tình cảm buồn cười trẻ con mà thôi. Có yêu thì cũng hay giữ cho riêng mình một ít. Mình biết nếu nói ra tình yêu sẽ vì thế mà bay đi. Mình đã thử rồi, và tình yêu đã bay đi rồi…
- cucchikhan110229
- Mới gia nhập
- Bài viết: 31
- Tham gia: 14:25, 26/04/10
- Đến từ: QQ: 1507734915
TL: Nhật ký đêm...
Có phải là rất ngốc?
Khoảng thời gian qua níu kéo một người
Dù biết...không phải là tình yêu... Vẫn đợi
Để trái tim hụt hẫng biết bao lần
Đã quá xa, để bắt đầu một điều gì đó...
Kỉ niệm chỉ là một khoảng hư vô
Hi vọng vào tình yêu không có thực
Giấc mơ thức dậy giữa chừng...
Im lặng để giấu kín tình cảm đơn phương không lối thoát
Không biết rằng càng chôn dấu càng đau.
Tự làm mình tổn thương, tự rơi nước mắt
Khi vô tình thấp thoáng bóng ai
Một giọng cười, một ánh mắt, một bờ vai
Một đoạn đường, một kí ức chợt về rồi chợt tắt
Có là gì đâu? Sao trái tim muốn nhắc?
Muốn đợi chờ, muốn mơ mộng, phân vân?
Nếu có thể, có thể thôi, xin chỉ một lần
Quay về nơi chưa bắt đầu gì hế
Đã quá nhiều tổn thương, quá nhiều nước mắt
Ngoảnh mặt rồi, sao tim vẫn cứ đau?
Khoảng thời gian qua níu kéo một người
Dù biết...không phải là tình yêu... Vẫn đợi
Để trái tim hụt hẫng biết bao lần
Đã quá xa, để bắt đầu một điều gì đó...
Kỉ niệm chỉ là một khoảng hư vô
Hi vọng vào tình yêu không có thực
Giấc mơ thức dậy giữa chừng...
Im lặng để giấu kín tình cảm đơn phương không lối thoát
Không biết rằng càng chôn dấu càng đau.
Tự làm mình tổn thương, tự rơi nước mắt
Khi vô tình thấp thoáng bóng ai
Một giọng cười, một ánh mắt, một bờ vai
Một đoạn đường, một kí ức chợt về rồi chợt tắt
Có là gì đâu? Sao trái tim muốn nhắc?
Muốn đợi chờ, muốn mơ mộng, phân vân?
Nếu có thể, có thể thôi, xin chỉ một lần
Quay về nơi chưa bắt đầu gì hế
Đã quá nhiều tổn thương, quá nhiều nước mắt
Ngoảnh mặt rồi, sao tim vẫn cứ đau?