Quán cóc

Chia sẻ thơ ca, nhạc họa, các trải nghiệm của cuộc sống
Chuồn chuồn
Nhất đẳng
Nhất đẳng
Bài viết: 138
Tham gia: 17:24, 15/12/10

TL: Quán cóc

Gửi bài gửi bởi Chuồn chuồn »

Nếu ngày mai em không làm thơ nữa - Xuân Quỳnh

Nếu ngày mai em không làm thơ nữa
Cuộc sống trở về bình yên
Ngày nối nhau trên đường phố êm đềm
Không nỗi khổ, không niềm vui kinh ngạc

Trận mưa xuân dẫu làm ướt áo
Nhưng lòng em còn cảm xúc chi đâu
Mùa đông về quên nỗi nhớ nhau
Không xôn xao khi nắng hè đến sớm

Chuyện hôm nay sẽ trở thành kỉ niệm
Màu phượng chẳng nồng nàn trên lối ta đi.

Gió thổi nơi này không lạnh tới nới kia
Lời nói tâm tình trở nên nhạt nhẽo
Nghe tiếng con tàu em không thể hiểu
Tấm lòng anh trong mỗi chuyến đi xa
Em không còn thấy nhớ những sân ga
Những nơi đã đi, những nơi chưa hề đến
Khát vọng anh dẫu hoà trong sóng biển
Sóng xô bờ chẳng rộn đến tâm tư

Một ngày nào đọc lại dòng thơ
Âm điệu ấy chẳng còn gieo tiếng nhạc
Chất men nào làm em choáng váng
Cũng phai dần theo những tháng năm xa.
Như hòm thư không còn một phong thư
Hết ngọn lửa lạ lùng, thôi mùa mây phiêu bạt.
ơi trời xanh - xin trả cho vô tận
Trời không xanh trong đáy mắt em xanh
Và trong em không thể còn anh.
Nếu ngày mai em không làm thơ nữa...

Có lẽ đây là tâm trạng Xuân Quỳnh sau khi chia tay với người chồng đầu tiên và đã quen biết Lưu Quang Vũ... :)
Đầu trang

Hình đại diện của thành viên
Cá Chép
Tứ đẳng
Tứ đẳng
Bài viết: 814
Tham gia: 09:58, 03/10/10

TL: Quán cóc

Gửi bài gửi bởi Cá Chép »

Những phút xao lòng

Có thể vợ mình xưa cũng có một người yêu
(Người ấy gọi vợ mình là người yêu cũ)
Cũng như mình thôi, mình ngày xưa cũng thế
Yêu một cô, giờ cô ấy đã có chồng

Có thể vợ mình vì những phút mềm lòng
Nên giấu kín những suy tư, không kể về giấc mộng
Người yêu cũ vợ mình có những điều mà mình không có được
Cô ấy không nói ra vì sợ mình buồn

Mình cũng có những phút giây cảm thấy xao lòng
Khi gặp người yêu xưa với những điều vợ mình không có được
Nghĩ về cái đã qua nhiều khi như nuối tiếc
Mình cũng chẳng nói ra vì sợ vợ mình buồn ...

Sau những lần nghĩ đâu đâu mình thương vợ mình hơn
Và cảm thấy mình như người có lỗi
(Chắc vợ mình hiểu điều không nói
Cô ấy cũng thương yêu chăm chút mình hơn)

Mà trách chi những phút xao lòng
Ai cũng có một thời để yêu một thời để nhớ
Ai cũng có những phút giây ngoài chồng ngoài vợ
Đừng có trách chi những phút giây xao lòng


Những phút bên bồ
(Hàng nhái của "Những phút xao lòng"

Có thể vợ mình xưa chưa chắc đã có người yêu
Nhưng mình thì có nhiều đến hàng tá
Chẳng giống như ngày xưa cô ấy
Cặm cụi yêu, cặm cụi lấy mình


Có thể vợ mình không có những phút mềm lòng
Vì ngày xưa đã yêu đâu mà có được
Cô ấy nói ra tất cả những gì cô ấy biết
Mà chả khi nào cô ấy sợ mình buồn


Nhưng mình nhiều khi có những phút xao lòng
Nằm bên bồ mà vẫn thường nhớ vợ
Nghĩ về vợ mà vẫn thấy nhiều tiếc nuối
Tại sao ngày xưa mình lại yêu vợ hơn bồ


Sau những lần ở với bồ thấy thương vợ mình hơn
Và cảm thầy hình như mình có lỗi
Chắc vợ mình cũng chả biết nên không nói
Và vẫn vô tư chăm chút thương mình!


Mà trách chi những phút bên bồ
Ai mà chả có một thời để nhớ
Ai cũng có phút giây bên bồ ngoài vợ
Đừng trách chi những giây phút bên bồ
Được cảm ơn bởi: askme
Đầu trang

Chuồn chuồn
Nhất đẳng
Nhất đẳng
Bài viết: 138
Tham gia: 17:24, 15/12/10

TL: Quán cóc

Gửi bài gửi bởi Chuồn chuồn »

askme đã viết:Hihi, để askme gọi đó là cái ghen của ... 1 người chín chắn :P

:D :D :D
Cái ghen của người chín chắn chắc cũng " dữ dội và dịu êm lắm" ask me nhỉ? :P

Ask me cứ bảo XQ ghen, "bằng cớ" đâu nào? :-/ :D
Đầu trang

Hình đại diện của thành viên
Cá Chép
Tứ đẳng
Tứ đẳng
Bài viết: 814
Tham gia: 09:58, 03/10/10

TL: Quán cóc

Gửi bài gửi bởi Cá Chép »

Thơ về người chồng lý tưởng

Tuyển chồng chất lượng,
Lương tháng không tiêu.
Không được nói nhiều,
Không cho cãi vợ.

Phải biết đi chợ,
Nấu nướng, quét nhà.
Không được la cà,
Rượu chè cờ bạc.

Không được lười nhác,
Phải tắm hàng ngày,
Không được xỉn say,
Không hay "tá lả",
Không được quậy phá
Không đánh vợ con.

Không béo, không lùn
Không gầy, không ốm
Thức khuya dậy sớm
Nghe vợ chăm con.

Biết mua phấn son
Làm quà cho vợ
Mua đồ không hớ.

Cao ráo, thông minh
Thấy con gái xinh
Không được xí xớn
Không được tí tởn
Gái gú, bia ôm.

Râu ria bờm xờm
Phải cạo cho sạch.

Nếu nhà có khách,
Được phép ra oai,
Nhưng không có ai,
Vợ là số một!
Đầu trang

Hình đại diện của thành viên
askme
Tam đẳng
Tam đẳng
Bài viết: 732
Tham gia: 15:44, 16/04/10

TL: Quán cóc

Gửi bài gửi bởi askme »

Hì, bài này hồi xưa mình cũng thích. Thích cả bài "người đàn bà thứ 2", bạn Cá Chép tìm lại bài đó giùm đi ;)

@chuồn chuồn: uh từ hồi xưa khi lần đầu tiên đọc về họ tớ đã được nhồi nhét là XQ rất ghen rồi. Bằng chứng thì tớ chẳng có >:D< Quan điểm thì vẫn là quan điểm thôi, vặn vẹo lờm gì nhỉ :))
Đầu trang

Chuồn chuồn
Nhất đẳng
Nhất đẳng
Bài viết: 138
Tham gia: 17:24, 15/12/10

TL: Quán cóc

Gửi bài gửi bởi Chuồn chuồn »

@ aske me: Có lẽ askme đúng, vì tình yêu đi liền với ghen tuông mà. Tình yêu càng nồng nàn thì ghen tuông càng mãnh liệt. Nhưng chuồn chuồn nghĩ cái ghen của XQ sẽ khác với cái ghen của những người khác. Vì hoàn cảnh 2 người đến với nhau rất đặc biệt.
@ Cá Chép: Chắc cá cũng là người yêu thơ. Nhưng mình vẫn chưa hiểu hết được " hồn" thơ của bạn. :)
Đầu trang

Chuồn chuồn
Nhất đẳng
Nhất đẳng
Bài viết: 138
Tham gia: 17:24, 15/12/10

TL: Quán cóc

Gửi bài gửi bởi Chuồn chuồn »

CÓ NHỮNG LÚC ...

( Lưu Quang Vũ)

Có những lúc tâm hồn tôi rách nát
Như một chiếc lá khô như một chồng gạch vụn
Một tấm gương chẳng biết soi gì
Một đáy giếng cạn không một hốc mắt đen sì
Trời chật trội như chiếc lồng trống rỗng
Thành phố đầy bụi bặm
Những mặt người lì nhẵn chen nhau


Tôi biết làm gì tôi biết đi đâu
Tôi chẳng còn điếu thuốc nào
Đốt lên cho đỡ sợ
Yếu đuối đến cộc cằn thô lỗ
Tôi xấu xí mù loà như đứa trẻ mồ côi
Tình yêu trong lòng tôi chẳng ích lợi cho ai
Những gì mọi người cần, tôi chẳng thiết
Tôi khao khát yêu người
Mà không yêu sao được
Cuộc đời như một mụ già dâm đãng
Một núi giây thừng bẩn thỉu rối ren


Tôi chán cả bạn bè
Mấy năm rồi họ chẳng nói được câu gì mới
Tôi bỏ ra đi, họ ngồi ở lại
Tôi đi một mình trong phố vắng ban đêm
Tôi chẳng dám về gian phòng nhỏ của em
Tấm áo đẹp của em và chiếc đồng hồ em xinh xắn
Mặt tôi âm u như khu rừng rậm
Nghe em cười giữa bè bạn đông vui


Những bức tường dựng đứng quanh tôi
Có những lúc tôi xuôi tay đuối sức
Nhưng từ đáy nỗi buồn tôi thăm thẳm
Một cái gì như nhựa thắm trong cây
Một cái gì trắng xoá tựa mây bay
Là hoa gạo của lòng tôi chẳng tắt


Tôi đập tay lên bức tường lạnh ngắt
Dù tiếng tôi chỉ một người nghe
Tôi phải đốt lên một cái gì
Cho sáng rực giữa chênh vênh vực thẳm
Dẫu bao lần người làm tôi thất vọng
Tôi vẫn yêu người lắm lắm người ơi
Tình yêu tôi như tiếng chuông dài
Làm run rẩy hoa hồng trên ngực nắng ....




Bao nhiêu người đã từng có tâm trạng này nhỉ??? :D

( Thì ra trong tôi cũng có một phần cá tính của... đàn ông :"> :)) )



Bài này là tâm trạng của LQV khi đang sống cùng Tố Uyên, những tháng ngày chật vật chưa tìm thấy đường đi cho mình :)
Đầu trang

Hình đại diện của thành viên
Cá Chép
Tứ đẳng
Tứ đẳng
Bài viết: 814
Tham gia: 09:58, 03/10/10

TL: Quán cóc

Gửi bài gửi bởi Cá Chép »

Chuồn chuồn đã viết:@ aske me: Có lẽ askme đúng, vì tình yêu đi liền với ghen tuông mà. Tình yêu càng nồng nàn thì ghen tuông càng mãnh liệt. Nhưng chuồn chuồn nghĩ cái ghen của XQ sẽ khác với cái ghen của những người khác. Vì hoàn cảnh 2 người đến với nhau rất đặc biệt.
@ Cá Chép: Chắc cá cũng là người yêu thơ. Nhưng mình vẫn chưa hiểu hết được " hồn" thơ của bạn. :)

Thơ của Cá là thơ chem gió:))
Đầu trang

Chuồn chuồn
Nhất đẳng
Nhất đẳng
Bài viết: 138
Tham gia: 17:24, 15/12/10

TL: Quán cóc

Gửi bài gửi bởi Chuồn chuồn »

01 - Người phụ nữ đầu tiên của Lưu Quang Vũ : Tố Uyên


Khi sắc đẹp, tình yêu, tiền bạc và sự nổi tiếng lần lượt ra đi, nghệ sĩ Tố Uyên nhận ra bà chỉ còn một gia tài duy nhất, đó là sự cô đơn. Thế nhưng, bà đã quen với nó mấy chục năm rồi. Dưới đây là tâm sự của người phụ nữ đầu tiên của Lưu Quang Vũ.

Nhà tôi ở phố Bùi Thị Xuân. 9 tuổi, tôi bắt đầu biết đến sự nổi tiếng khi vào đội ca múa Cung thiếu nhi Hà Nội, được dẫn các chương trình thiếu nhi của Đài Tiếng nói Việt Nam, lồng tiếng cho phim.

13 tuổi, tôi được chọn đóng vai bé Nga trong Con chim vành khuyên sau khi vượt qua nhiều vòng tuyển chọn, hết thử vai ở trụ sở hãng phim rồi ra bãi sông Hồng diễn thử cảnh nhảy dây. Suốt 6 tháng đóng phim ở Thọ Xuân (Thanh Hóa), tôi được sống trong khung cảnh đầm ấm nên thơ, với bãi dâu xanh mướt, con sông êm đềm.

Ngoài giờ đóng phim, tôi tha thẩn chơi trò bắt chuồn chuồn cắn rốn. Tôi còn được học chèo đò, học bơi... Không khí làng quê và tình cảm yêu thương của các cô bác trong đoàn làm phim lúc đó tạo nên cảm xúc trữ tình, trong sáng để tôi sống với bé Nga.

Không quen đồng ruộng, sông nước, tôi đến với vai Nga bằng nhịp cầu của những rung động trẻ thơ hồn nhiên và trong sáng nhất. Nhà quay phim Nguyễn Đăng Bảy đã rơi nước mắt khi quay cảnh tôi nhảy dây. Vai diễn khó cả về động tác và tâm lý. Trong cảnh này, tôi phải diễn tả nhiều trạng thái tâm lý nên chân nhảy mà vẫn phải tập trung phần diễn ở mắt....


Mỗi lần quay phim xong, người lấm lem, mồ hôi bết tóc nhưng vẫn cảm thấy hạnh phúc lâng lâng không gì diễn tả nổi. Đêm tôi cũng mơ đang đóng phim, miệng hét to: "Có giặc, có giặc", rồi thấy mình là con chim vành khuyên bay vút vào trời xanh. Suốt thời gian quay phim, tâm trạng tôi cuốn theo số phận của bé Nga.

Con chim vành khuyên đoạt giải thưởng tại LHP Tiệp Khắc và có mặt tại nhiều LHP quốc tế, khán giả biết đến cái tên Tố Uyên cũng từ đó. Đi đâu tôi cũng được nhắc đến tên, được ngưỡng mộ như chim vành khuyên trong phim. Tôi có dịp gặp gỡ các nhà làm phim tên tuổi của thế giới mỗi lần họ sang VN.

Tôi và Lưu Quang Vũ quen nhau từ thuở nhỏ, khi cùng sinh hoạt trong đội ca múa Cung Thiếu nhi Hà Nội. Lần đầu tiên tôi gặp anh khi xem một chương trình biểu diễn nghệ thuật tại Nhà hát Nhân dân (nay là Cung Văn hóa Hữu nghị). Tôi ngồi khá xa sân khấu khi cố rướn người thì ai đó dúi vào tay tôi chiếc ống nhòm. Tôi quay lại, chưa kịp cảm ơn thì đã thấy một bạn trai cười rất tươi và nhanh nhảu nói: "Đằng ấy cứ dùng đi".

Sau lần ấy, Vũ thường từ Phố Huế băng qua Bùi Thị Xuân đi chơi với chúng tôi. Tôi có chiếc mũ nồi, Vũ có chiếc mũ lưỡi trai, cứ thay phiên nhau, mỗi đứa đội 10 ngày...

Chúng tôi gặp nhau luôn nhưng vẫn viết thư cho nhau. Lá thư đầu tiên Vũ viết cho tôi, đến nay vẫn còn nguyên. Năm đó, chúng tôi mới 11 tuổi. Có lần Vũ còn gửi cho tôi một bưu ảnh bông hồng đỏ thắm. Tên tôi được viết nắn nót rất đẹp ngay giữa nhụy hoa. Rất tình cờ, chúng tôi thường được chọn lồng tiếng trong khá nhiều phim của Xưởng phim hoạt hình. Sau mỗi buổi lồng tiếng, Vũ đùa bảo tôi được đóng vai người giàu, chắc lớn lên sẽ sung sướng...

Bẵng đi một thời gian, vào một ngày mùa thu, gặp Vũ ở phố Huế một năm sau khi Vũ nhập ngũ, tôi đã vào trường múa VN. 16 tuổi rực rỡ như một đóa hoa nhưng tôi vẫn được nhiều người nhận ra và gọi là bé Nga.

Sau buổi chiều gặp gỡ đó, tối hôm ấy, Vũ vào trường nội trú thăm tôi, rồi sau đó chúng tôi thư đi tin lại. Vũ ngỏ lời yêu tôi trong một lần về phép. Tha thiết và nồng nàn. Vũ nói với tôi trong hơi thở gấp gáp: "Em như một con chim, anh cứ sợ chim bay đi mất". Vở kịch Sống mãi tuổi 17 Vũ viết trong những ngày này.

Tốt nghiệp trường Múa VN, tôi về công tác tại Xưởng phim truyện VN và được mời đóng phim Nổi gió, rồi Biển gọi. Sau đó, Nhà hát Nhạc Vũ kịch VN thiếu diễn viên, tôi chuyển về đây và thành solite của Nhà hát. Hai lần tôi theo chương trình đi diễn tại tuyến lửa trong năm Mậu Thân 1968, tôi đi nhiều khiến Vũ lo lắng, sợ không còn được gặp nhau nữa.

Trong những lá thư gửi cho tôi, ngoài tình cảm tha thiết, Vũ thường bày tỏ sự trăn trở về cuộc sống, về tương lai của hai đứa.

Ngày 12/7/1968, Vũ viết: ... Uyên của anh, bé Nga của anh! Anh yên tâm chính vì tình cảm và tâm hồn tốt đẹp của em. Vì anh đã tìm thấy anh ở em, em là tấm gương anh soi vào và thấy biết ơn em vì điều dó. Anh biết ơn và anh sẽ trả cái ơn đó bằng tất cả cuộc đời anh. Anh không muốn em chỉ là một người làm văn nghệ như một diễn viên kha khá, anh muốn em (và tin rằng em đã có) điều mà người ta gọi là tài năng của một nghệ sĩ chân chính...

Cuối năm 1969, chúng tôi tổ chức lễ cưới ở số 51 Trần Hưng Đạo (Hà Nội). Hình như chú rể mặc complete của bố, đèo cô dâu bằng xe đạp không có nhẫn cưới và son phấn màu mè, nhưng chúng tôi ngây ngất trong hạnh phúc.

Tôi sinh con trai đầu lòng không lâu sau đó. Anh Vũ đạt tên con là Lưu Minh Vũ , ở nhà vẫn thường gọi là Kít. Kít bụ bẫm và lớn rất nhanh, đến nỗi ông nội lo lắng, đòi mang đi khám. Có lần tôi và Vũ đi sơ tán, mang cả Kít đi cùng. Chiều chiều, cả nhà cùng dạo quanh ao bèo tím, Vũ cầm tay tôi rồi nghiêng người hái hoa tặng vợ. Tôi sợ, dặn anh cẩn thận kẻo sụt chân vào đám sình. Anh bảo, hai đứa phải nắm chặt tay kẻo trượt chân.

Sau này, Vũ viết kịch bản Hoa cúc xanh trên đầm lầy, có lẽ liên tưởng tới hình ảnh hoa bèo lấp lánh dưới ánh mặt trời hôm ấy. Vai diễn đầu tiên của tôi sau ngày cưới là cô giáo Tày trong phim Cô gái vùng cao. Sau đó là các vai trong Chuyện vợ chồng anh Lực, Những ngôi sao biển, Dòng sông âm vang, Ngày lễ Thánh...

Nghề nghiệp thăng tiến, nhưng tôi không giữ được hạnh phúc vì có người thứ ba. Chúng tôi chia tay nhau khi Kít 3 tuổi, Vũ mặc cảm, không muốn là gánh nặng của vợ. Anh muốn tôi đỡ khổ và có điều kiện để phấn đấu sự nghiệp.

Anh vẫn thương vợ, nhớ con nhưng cuộc sống gặp không ít khó khăn và ai cũng có những phút giây bất lực trước những thử thách và cám dỗ. Không hiểu sao, tôi vẫn luôn nghĩ có ngày anh sẽ trở về với tôi và Kít.

Lúc nghe tin Vũ mất, tôi lặng đi, không tin đó là sự thật. Bao nhiêu năm trôi qua, mỗi lần nhắc đến phút giây hãi hùng ấy, tôi vẫn khóc. Tôi viết tặng anh những câu thơ trong nước mắt: Bao điều ước mơ không là ảo ảnh/Hãy nói lên những điệp khúc của con người/Để chiều nay bản nhạc không tắt/Để em còn mãi mãi có anh.

Tôi nổi tiếng và được chế độ lương cao, tránh sao được thói ghen ăn ghét ở. Giữa lúc đang sung sức với nghề, tôi bị điều sang Fafilm VN. Chăm chỉ với công việc thuyết minh phim, đọc lời bình... tôi lại tìm thấy niềm vui trong công việc mới. Cuộc đời nhiều vinh quang nhưng sự ganh ghét, đố kỵ luôn rình rập và đánh gục tôi. Tôi không tự bảo vệ được mình, đành gửi lòng vào những vần thơ.

Tôi viết về thế hệ của mình, những con người vất vả gian nan tủi nhọc và vươn tới vinh quang từ trong cay đắng. Tôi viết về tôi, người đàn bà hồng nhan bạc phận, hạnh phúc như một ngôi sao mai, đến sớm rồi vụt tắt. Tôi viết về anh và những lời nhắn gửi cho con, cho cả thế hệ trẻ sau này.


Bao tâm sự giằng xé, chất chứa, quặn thắt và cả ngọt bùi đều được hoá giải thành những vần thơ. Mỗi đêm, tôi ngồi trước trang giấy, đối diện với chính mình. Tôi viết cho anh khi đã nằm xuống: Mình đã hát tiếng hát những con tàu/Để báo trước những điều chưa dự định/Về một vầng trăng, về một áng mây/Đành phải chịu sự nồng cay của gió/Em nói mãi những hy vọng cùng thất vọng/Sao nghe cồn cào xao động những ngày yêu.

Khi một mình vác gạch, chở cát xây nhà, đôi vai tôi càng trĩu nặng. Bao nhiêu người nhà cao cửa rộng từng muốn đón mình về, giờ đây mình lại tự xây nhà. Đôi khi sự cô đơn thiêu đốt, khiến tôi cảm thấy dường như mình không thể chống chọi nổi. Tôi muốn chắt chiu từ những đau khổ và đổ vỡ của chính mình nhưng không thể. Tôi đã đặt niềm tin vào con người nhưng rồi tôi vẫn trở về với nỗi buồn lặng lẽ. Với con dao để trong cuốn vở, có lúc tôi đã nghĩ đến cái chết...

Tôi nghiệm ra cuộc đời có thể trở thành bi kịch hay hài kịch chỉ trong khoảnh khắc. Tôi không muốn đổ lỗi cho số phận nhưng có lẽ số tôi không sung sướng như anh Vũ từng ước đoán.

Bây giờ, tôi tham gia công tác tại Hội khuyến học Việt Nam. Thi thoảng tôi vẫn nhận được lời mời đóng phim nhưng cánh cửa điện ảnh đã khép lại từ lâu. Tôi từng có một thời "nổi gió" trên màn ảnh và tôi muốn giữ mãi hình ảnh đẹp ấy.

Ban công nhà tôi có một mảnh vườn nhỏ. Tôi còn nhớ lời anh Vũ dặn: "Khi nào em buồn thì em cứ ra với thiên nhiên". Mỗi chiều hoàng hôn, một mình với mảnh sân nhỏ, những câu thơ anh viết tặng tôi vọng về: Mảnh vườn em vẫn là mảnh vườn xanh/Nơi ban đầu lòng ta ươm tổ mật/Nơi ta hái những chùm thơ thứ nhất/Nơi thu sang mây trắng vẫn bay về.
Tập tin đính kèm
65078260-small_84490.jpg
65078260-small_84490.jpg (15.14 KiB) Đã xem 1389 lần
Sửa lần cuối bởi Chuồn chuồn vào lúc 20:15, 16/12/10 với 1 lần sửa.
Được cảm ơn bởi: askme
Đầu trang

Chuồn chuồn
Nhất đẳng
Nhất đẳng
Bài viết: 138
Tham gia: 17:24, 15/12/10

TL: Quán cóc

Gửi bài gửi bởi Chuồn chuồn »

Tố Uyên nói về Xuân Quỳnh:

“Lúc đó tôi nổi tiếng quá, như là một cái gì đó trùm lên Vũ. Mà lúc đó Vũ chưa đạt được nhiều trong sự nghiệp, Vũ buồn, Vũ nghĩ tiêu cực. Nếu Vũ nhẫn nại một chút thì mọi việc đã suôn sẻ, đẹp đẽ. Nếu Vũ nhẫn nại một chút thì…

Về chuyện Tố Uyên và Lưu Quang Vũ chia tay, có người nói rằng, nguyên nhân đổ vỡ là vì Tố Uyên nổi tiếng, không quan tâm chia sẻ với chồng, trong khi Lưu Quang Vũ lại tìm được điều đó ở Xuân Quỳnh...

Anh Vũ là người rất thương vợ thương con. Không phải vì cảm thấy vợ ít quan tâm, ít chia sẻ mà tìm đến Xuân Quỳnh đâu.

Lúc đó tôi gian nan quá, công việc nhiều rồi bị người ta ghen ghét, "đấu đá", tôi thấy mệt mỏi, ức chế… Vũ bảo “Anh không làm được gì cho em cả”. Vũ cảm thấy mình không làm được gì đỡ tôi, không làm gì cho vợ cho con nên tự Vũ xa tôi đi để hoàn thiện mình, “để xứng đáng với tình yêu của em” vì lúc nào Vũ cũng cảm thấy kém tôi.

Lúc đó Vũ là người cầm bút độc lập, đấu tranh. Còn tôi muốn hoàn thành một bộ phim thì phải làm việc với rất nhiều người, đạo diễn, họa sỹ, quay phim… Vũ không muốn cho tôi đi công tác nhiều.

Vũ bảo “chúng mình khác nhau quá. Một trong hai chúng ta đứng dưới ánh sáng mặt trời. Em thì cần có con còn một mình anh, anh cũng viết được”.

Sau đó, Vũ viết một cái thư cho tôi, ý là giận, muốn chia tay. Lúc đó, chiến tranh, nhiều cái bộn bề lắm. Mà tôi cần người đàn ông có thể chia sẻ. Khi Vũ nói thế, tôi lại không nói được. Tôi dại! Mà gặp Xuân Quỳnh thì cô ấy ghê gớm quá.


Tố Uyên và bố chồng Lưu Quang Thuận (bên phải), Lưu Quang Vũ (bên trái) những ngày hai người còn cháy gan cháy ruột vì nhau.

Tố Uyên có trách Xuân Quỳnh không?

Trách chứ. Tất nhiên là tôi trách trong thầm lặng của tôi. Nhẽ ra Quỳnh phải hiểu con người sống phải như cột mốc cây số ấy, quan hệ phải biết đến đâu là điểm dừng.

Người ta không biết cứ nói tình yêu của Xuân Quỳnh với Lưu Quang Vũ mới là tình yêu đích thực, nhưng không bao giờ có tình yêu nào long lanh, tốt đẹp lại xây dựng trên sự đau khổ của người khác cả.

Xuân Quỳnh đã có chồng con rồi, sau đó bỏ chồng và chen ngang vào gia đình một người khác nhưng không được mới quay sang nhà tôi. Quỳnh ở ngay cạnh phòng vợ chồng tôi trong khu tập thể. Quỳnh vừa là bạn văn vừa là chị thế nên Vũ bảo, thi thoảng để Quỳnh sang nhà chơi, nấu cơm ăn chung cho vui, sợ Quỳnh buồn. Rồi Xuân Quỳnh “lấn quá”. Lúc đó, tôi trẻ nên tự ái. Còn Vũ thì dại dột.

Trong cuộc tình với Lưu Quang Vũ, Tố Uyên có điều gì ân hận không?

Có lần tôi với Vũ đạp xe đạp đi chơi, Vũ nói muốn hai đứa quay lại với nhau. Rồi những lần Vũ sang đây chơi, Vũ đều nói nhẹ nhàng ý tứ cả. Tính Vũ thế. Đúng ra, năm 1985, 1986 là đã về với nhau rồi. Nhưng… cô Quỳnh cũng níu kéo ghê quá. Nếu cô Quỳnh “thả” ra thì vợ chồng vẫn về với nhau bình thường.

Ngay cả khi hai đứa đã bỏ nhau rồi, nhưng tôi và Vũ vẫn nói chuyện, vẫn đạp xe đi chơi. Mà lúc bỏ nhau, Vũ bảo “em với anh có giấy tờ cũng thế mà không có giấy tờ cũng thế, chúng mình thì cần gì” nên thôi nhau rồi mà nhiều thứ vẫn bình thường…

Nghe nói, một tay Tố Uyên lo toan mọi việc, từ nuôi con đến xây nhà riêng… Cứ một mình thế cô không tủi thân sao?

Tủi thân nhiều chứ. Mọi việc mình cứ gánh vác hết. Vừa là đàn ông, vừa là đàn bà. Người đàn ông đi cứu người này người kia, họ giải phóng được một thế hệ, còn người đàn bà biết giáo dục, biết dạy dỗ con cái là cứu được mấy thế hệ. Vai trò của người phụ nữ rất là lớn.


Lưu Minh Vũ gần như là niềm an ủi cuối cùng trong cuộc tình với người đàn ông tài hoa, kịch tác gia Lưu Quang Vũ, nhất là ở cuộc tình này, chỉ còn mình Tố Uyên đau đáu với hạnh phúc lẫn oán hờn...

Nhưng nếu người phụ nữ cứ làm quá nhiều việc như thế thì bản thân họ một lúc nào đó sẽ cảm thấy quá sức còn người đàn ông lại không thấy được vai trò của mình trong gia đình. Có khi nào vì Tố Uyên cứ “tham lam” gánh vác mà vai trò của Lưu Quang Vũ bị lu mờ...?

Nhiều lúc tôi cảm thấy quá khổ. Cho nên tôi rất cần người đàn ông biết thông cảm. Anh Vũ lúc đó còn quá trẻ. Đầu tiên, tôi chỉ là người lo toan thôi. Hơn nữa là lúc đó tôi nổi tiếng quá, như là một cái gì đó trùm lên Vũ. Mà lúc đó Vũ chưa đạt được nhiều trong sự nghiệp, Vũ buồn, Vũ nghĩ tiêu cực. Nếu Vũ nhẫn nại một chút thì mọi việc đã suôn sẻ, đẹp đẽ.

Bị Xuân Quỳnh đánh ghen

Có phải vì yêu Lưu Quang Vũ quá nên đến nhiều năm sau đó Tố Uyên không đón nhận người khác?

Bản thân mình vẫn dùng dằng, đàn bà mà, dễ tha thứ lắm. Tôi không đón nhận ai vì tôi sợ khổ. Không phải vì so sánh với Vũ và thấy họ kém Vũ mà không đón nhận.

Mỗi người ở một thời điểm khác nhau, nhưng người phụ nữ làm lại cuộc đời khó hơn người đàn ông. Tìm được người hiểu và chia sẻ với mình đâu có đơn giản. Vũ nhận ra khát vọng của tôi quá lớn, Vũ hiểu nhưng không đồng hành được.

Gần như Tố Uyên tự đặt mình sống ở một cái “tầm” khác nên nhìn mọi người bé lại. Có phải vì thế mà Lưu Quang Vũ không đồng hành cùng Tố Uyên được?

Tôi tiếc là nhiều người không hiểu mình. Có thể là Vũ nghĩ nhiều đến việc tự hoàn thiện bản thân, với lại tư duy lúc đó chưa tới. Vũ bị dùng dằng giữa bên này, bên kia. Làm thế nào để trọn vẹn với vợ mà cô kia cũng thông cảm… Nhưng với Vũ, lúc đó chỉ có làm việc. Vũ làm việc để hoàn thiện mình và để nói với người xưa rằng, đấy, anh là người như thế!



Nhưng Xuân Quỳnh và Lưu Quang Vũ vì nhau rất nhiều đấy thôi. Người ta bảo, tình yêu đó làm cả hai người “chín” hơn và nâng cánh cho nhau…

Tôi nghĩ là người ta chỉ chấp nhận nền móng đầu tiên, còn cô Quỳnh chỉ là cái gì thêm dấm thêm ớt vào thôi. Người ta sẽ nhắc đến người vợ đầu tiên, người chồng đầu tiên, người tình đầu tiên bởi vì nó trong sáng. Còn với Xuân Quỳnh lúc đầu cũng chỉ là tình chị em, tình bạn viết, còn sau này có một chút tình yêu, nhưng đó là một phút nào đó Vũ bị lỏng ra.

Tôi ra đi một cách êm đềm cũng như cái bít-tông đẩy Vũ hoàn thiện mình, suy nghĩ về cuộc sống và cất cánh cho kịch, cho văn chương. Bởi vì lúc đó tôi đã là nghệ sĩ nổi danh.

Nhưng Xuân Quỳnh mới là người sau cuối… và người ta vẫn bảo, người cuối mới là người quan trọng?

Có trách thì trách Xuân Quỳnh, vì chị là người lớn tuổi, chính ra chị phải khuyên răn và có điểm dừng chứ không thể thấy gia đình em như thế lại… lấy về cho chị.

Xuân Quỳnh sang tận đây đánh ghen và bắt tôi phải lấy ai đấy đi cho xong, chứ không chịu dùng dằng, không cho Minh Vũ chạy đi chạy về.

Vì thế tôi đi lấy người khác, nhưng chúng tôi chỉ ở với nhau 1,2 năm. Cuộc sống với người thứ hai không vui vẻ nên Vũ càng thông cảm với tôi.

Nếu lần đó Vũ và Quỳnh không mất vì tai nạn thì về cũng chia tay rồi. Vì trước khi đi Vũ cũng gặp tôi và muốn hai đứa quay lại với nhau cho mọi thứ ổn định. Đám cưới tôi và Vũ, Quỳnh còn đến quét nhà, bày kẹo, đón khách, các thứ… lúc đó vẫn là bà chị. Còn sau này đám cưới của Quỳnh và Vũ chỉ có 3, 4 người thôi.


Trong tình duyên, Tố Uyên không hạnh phúc. Cả trong sự nghiệp, Tố Uyên cũng không hề gặp may, cho dù cô nổi tiếng từ thuở 13 và hai lần vào tuyến lửa biểu diễn cho thương binh xem...

“Của Xê-da hãy trả lại cho Xê-da”!

Tố Uyên không sợ người ta nói mình ghen thái quá với người đã mất?

Sống tôi còn chẳng ghen thì chết rồi tôi ghen làm gì. Tôi không có chữ ghen trong người.

Vậy mối quan hệ của cô với nữ sỹ Xuân Quỳnh sau này như thế nào?

Tôi gọi Quỳnh bằng cô xưng cháu, Quỳnh hơn tôi gần chục tuổi. Khi Vũ lấy Xuân Quỳnh, tôi hiểu và thông cảm cho Vũ. Thậm chí khi Quỳnh đẻ tôi còn mang sữa, mang quần áo trẻ con lên tặng. Khi Quỳnh chửa vượt mặt, tôi còn xách nước cho. Chúng tôi ở cùng một khu tập thể mà.

Có lần Xuân Quỳnh ốm thập tử nhất sinh, Vũ bảo “Em lên chăm Quỳnh, nó ốm lắm!”. Tôi lên chăm sóc, giặt giũ quần áo cho Quỳnh. Tôi gọi xích-lô để Vũ đưa Quỳnh đi bệnh viện, mình ở nhà nấu cơm chiều cho các em và gia đình”.

Tố Uyên nghĩ thế nào về cái kết cuộc đời mình?

Tôi không nghĩ đó là một cái kết có hậu đâu. Tôi là người sống nhân hậu, nhường nhịn, chịu thiệt thòi, có trí tuệ… Đáng ra tôi phải được hạnh phúc, nhưng tôi không có gì cả. Tất cả những gì tôi có là sự rèn luyện của chính mình mà được.

Ngay cả cái danh hiệu NSƯT mà báo chí vẫn gọi là vì mọi người nhớ tới những cống hiến của tôi cho điện ảnh, cho sân khấu kịch, cho Đài… mà gọi, chứ người ta “chưa trả” cho tôi đâu. Hai lần tôi đi tuyến lửa đều trong năm Mậu Thân, 1968, cái lúc mà chiến tranh ác liệt nhất. Đến giờ tôi vẫn băn khoăn là tại sao họ vẫn chưa trả cho tôi những gì họ đã lấy! “Của Xê-da hãy trả lại cho Xê-da”

Cảm ơn NSƯT Tố Uyên!
Tập tin đính kèm
images292097_1_1.jpg
images292097_1_1.jpg (100.75 KiB) Đã xem 1387 lần
Được cảm ơn bởi: askme
Đầu trang

Trả lời bài viết