SỰ KIỆN 2012

Chia sẻ thơ ca, nhạc họa, các trải nghiệm của cuộc sống
Hà Uyên
Thượng khách
Thượng khách
Bài viết: 607
Tham gia: 14:20, 02/05/09

TL: 2012 Thái ất đồ

Gửi bài gửi bởi Hà Uyên »

Hà Uyên đã viết:
Tốn
Khảm
Tị
Kiển
Ngọ
P.Hạp
Mùi
Ly
Khôn
Thìn
V.vọng
Thân
Cổ
Mão
Bác
2012
Dậu
Hoán
Dần
Lữ
Tuất
Đ.quá
Cấn
Khuê
Sửu
Khốn
Phong
Hợi
Hoán
Càn



Khả dĩ trường an


Thái ất tải hành
Tứ thời biến dị
Xuân sương Hạ tuyết
Bất tri Đông Tây

Âm tế kỳ dương
Âm cường bạo nghị
Âm bất phục dương
Đầu vỹ điên đảo

Nhật ám bất minh
Cô dương vô chủ
Quân ưu kỳ quốc
Quân thất kỳ quốc

Sơn thủy bạo nộ
Kê nan hành lữ
Thủy bất đắc hành
Hỏa thịnh dương quan
Hoại lương triết trụ
Lưu niên sầu oán

Tam long Bắc hành
Đạo phùng lục lang
Quần thần bất hòa
Thượng hạ thất nghi

Khẩu bất tòng tâm
Dục Đông phản Tây
Dữ úy thùy lệ
Động cử thất tiện

Ngôn chi khiêm khiêm
Phụng nghĩa giải hoạn
Quốc loạn bất ninh
Vi âm sở hình

Nghĩa bất thắng tình
Dĩ dục tự vinh
Ký lợi nguy cùng
Tối giác chiết cảnh

Sàm ngôn loạn quốc
Phúc thị vi phi
Bất trị tự xử
Thượng nhược hạ cường

Thời thừa lục long
Vi đế sứ Đông
Đạt mệnh tuyên chỉ
Đạo lý bất thông

Xuất lệnh bất thắng
Phân vi đại tai
Cường bất thắng nhược
Quân thụ kỳ ưu

La võng tứ trương
Điểu vô sở tường
Chinh phạt khốn cực
Tông tử khốc ca

Phục phản lai hoàn
Hành bất thất lý !


Được cảm ơn bởi: tigerstock68
Đầu trang

mysterious
Ngũ đẳng
Ngũ đẳng
Bài viết: 1578
Tham gia: 10:51, 10/05/10

TL: SỰ KIỆN 2012

Gửi bài gửi bởi mysterious »

Tự giả bất lai
Bất giả vị lai
Âu dĩ khả năng
Sở thị ứng sự
Đầu trang

mysterious
Ngũ đẳng
Ngũ đẳng
Bài viết: 1578
Tham gia: 10:51, 10/05/10

TL: SỰ KIỆN 2012

Gửi bài gửi bởi mysterious »

Tử lộ hành tri
Yên thị thanh giả
Khả dĩ sự yên
Vân du cố đô
Đầu trang

mysterious
Ngũ đẳng
Ngũ đẳng
Bài viết: 1578
Tham gia: 10:51, 10/05/10

TL: SỰ KIỆN 2012

Gửi bài gửi bởi mysterious »

Trăng thanh gió mát
Sự đời theo nước
Cảnh vẫn như xưa
Người đã đông tàn
Thế sự chẳng hoại
Thành hoại tự diễn
Mâu thuẫn tự ta
Rèm châu cuốn liễu
Đầu trang

mysterious
Ngũ đẳng
Ngũ đẳng
Bài viết: 1578
Tham gia: 10:51, 10/05/10

TL: SỰ KIỆN 2012

Gửi bài gửi bởi mysterious »

con người sống được là nhờ vào gì ? , nếu như maya tái diễn , hệ quả ra sao ? , nên chuẩn bị thế nào ? , khí gì tác động khủng khiếp và đáng sợ nhất ?
Đầu trang

Hình đại diện của thành viên
tigerstock68
Ngũ đẳng
Ngũ đẳng
Bài viết: 2135
Tham gia: 14:12, 29/03/11

TL: SỰ KIỆN 2012

Gửi bài gửi bởi tigerstock68 »

Khi có một ưu thế nào đấy người ta thường quá tự tin, thích phô trương mà không lường kết cục. Có sức thường cậy khoẻ, chủ quan nên khi bị cảm nặng khó cứu. Có xe mới thích phóng vượt người khác mà bị tai nạn. Có nhẫn kim cương, dây chuyền mặt đá quý, đồng hồ vàng thích phô trương mà bị trấn cướp. Cho nên biết "điểm dừng" là rất quan trọng. Nói gì, làm gì cũng cần phải tính đến "giới hạn" và chọn đúng "điểm dừng". Tiền nhân dạy: ở đời chớ cậy khi quyền thế, gặp nước bàn cờ "tốt" đuổi "xe". Cho nên dù đang lúc thượng phong cũng phải nghĩ ngay tới khi hạ mạt. Nhưng xem ra đã mấy ai làm được. Thường khi giầu rất ít nghĩ lúc mình sẽ nghèo. Khi đang thịnh rất ít nghĩ đến lúc mình suy. Khi đang chói lọi hào quang rất ít nghĩ mình thất thế. Khi đang xinh đẹp rất ít nghĩ đến lúc mình già nua xấu xí. Khi giầu, tiền tiêu không hết, thấy người nghèo dù đó là ruột thịt cũng tỏ ra khinh mạn. Khi đang lắm chức nhiều quyền thì hống hách, tự cho phép mình được sai khiến cấp dưới, coi họ như đầy tớ, mặc dù nhiều người trong số đó nhân cách và trí tuệ hơn mình. Khi "còn duyên" nhan sắc đang độ nghiêng nước, nghiêng thành bất luận chàng trai nào tới cầu hôn cũng cự tuyệt một cách ngạo mạn. Rồi tới một ngày nào đó gã nhà giầu phá sản sa cơ. "Ngôi sao" nọ thân bại danh liệt bởi những vụ tai tiếng. Ngài quan to bị kỷ luật mất chức. Cô gái nọ "hết duyên" quá lứa ế chồng. Bấy giờ dẫu có tính đến "giới hạn" tìm "điểm dừng" thì đã muộn. Cho nên ở đời đã biết cách leo cao thì cũng phải giỏi tìm đường xuống thấp. Cáo khôn có ba hang, người khôn biết một đường lên phải biết ba đường xuống. "Quan nhất thời" ngồi mãi trên ghế quyền lực sao được. Không chọn "điểm dừng" không biết cách xuống sẽ ngã. Mà leo càng cao, ngã càng đau. Ở đời không phải cứ "tham" cái gì là hy "vọng" sẽ được cái ấy. Thực tế có người chẳng mong cái gì thì lại được tất cả. Trong khi có kẻ muốn có tất cả thì lại chẳng được cái gì. Ca dao có câu: "Số giầu mang đến dửng dưng. Lọ là con mắt tráo trưng mới giầu". Học thuyết "Vô vi" của Lão Tử chủ trương: "Cái gì đến khắc sẽ đến. Cái gì không đến khắc không đến. Cái gì đi nhất định sẽ đi". "Vô vi" là không bị ham muốn và tham vọng chi phối. Người tính không bằng Trời tính. Trời cho tất cả, rồi Trời lại lấy đi tất cả nếu sống không hợp ý Trời, nghĩa là "tâm" không thiện, "tình" không thấu. Luật nhân quả nghiêm khắc lắm. Có kẻ khi sa cơ thất thế, thân bại danh liệt mới sám hối rằng: "Mọi sự khốn nạn của đời tôi là do tôi tham quá. Tham đến mù quáng, tham đến mức biến mọi người thành kẻ thù. Để bây giờ mất tất cả lại còn phải sống trong tủi nhục và cừu hận. Giá mà trước đây tôi biết đúng lúc phải dừng". Ở đời biết tự hào thì cũng phải biết xấu hổ, biết nhục. Nỗi nhục lớn nhất là không biết nhục. "Bang hữu đạo bần thả tiện yên sỉ dã" - Khi nước có đạo mà chịu nghèo, chịu hèn phải lấy làm sỉ. Nhưng khi nước vố đạo thì những kẻ phè phỡn trong giầu sang quyền lực mới là loại người đáng sỉ. Quyền lực và tiền bạc có sức quyến rũ đầy ma quái đồng thời cũng là cạm bẫy vô cùng nguy hiểm. Không tỉnh táo khôn ngoan, không biết “giới hạn” cần phải dừng thì hậu họa sẽ khôn lường. Trong điều kiện lịch sử nhất định quan hệ giữa nhà vua và mưu thần vừa phụ thuộc vừa lợi dụng nhau. Ở giai đoạn mới sáng nghiệp, hoặc lúc gặp nguy nan nhà vua có thể hạ thấp mình dùng lễ để thu nạp hiền tài, khiêm tốn lắng nghe ý kiến các mưu thần. Đồng thời nhân tài trong thiên hạ cũng hy vọng dựa vào nhà vua để lập nên công trạng, giúp vua cứu nước hoặc mưu danh lợi cá nhân. Nhưng khi đại nghiệp đã thành nhà vua không cần đến sự giúp đỡ của mưu thần nữa, thậm chí còn cho rằng mưu thần công lao át chủ sẽ uy hiếp quyền vị của mình nên trước sau cũng sẽ tìm cách bức hại. Xưa nay chỉ những bậc đại nhân, đại trí mới nhìn ra điều ấy và chủ động rút khỏi quyền lực đúng lúc. Biết rằng bắt được thỏ rồi giết chó, bắn được chim rồi đốt cung, chủ soái là kẻ chung hoạn nạn chứ không thể cùng hưởng vinh quang. "Địch quốc xong, công thần diệt" đó là bản chất của bạo chúa, Lưu Bang cũng trong số đó. Ông ta vốn là một nông dân vô học làm đình trưởng thời nhà Tần, nhờ biết dựa vào tài mưu lược của những kẻ sĩ như Trương Lương, Tiêu Hà, Hàn Tín, Bành Việt, Anh Bố, Trần Bình... mà thắng được Hạng Vũ, nhưng ngộ nhận cho đó toàn là công lao của mình, trở mặt với kẻ sĩ. Có lần ông ta lớn tiếng mắng Lục Giả: "Ta ngồi trên mình ngựa mà được thiên hạ đâu cần đọc Thi, Thư", vẫn cấm Đạo Nho, vẫn không bãi bỏ lệnh đốt sách Nho ban hành từ đời Tần Thuỷ Hoàng, thậm chí lột mũ của nho sinh liệng xuống đất rồi Đới vào. Ông ta vô tài nhưng lại độc tài, tiểu nhân và hèn hạ, mới đầu trọng thưởng ban tước cho những người tâm phúc có công, nhưng trong lòng đầy nghi kỵ chỉ sợ họ lật đổ mình, ngấm ngầm âm mưu hãm hại. Nên giúp Lưu Bang thu được thiên hạ rồi Tiêu Hà, Trương Lương từ quan người về quê, người vào núi ẩn dật sống đời tiên du vãng cảnh. Giúp Câu Tiễn diệt Ngô Phù Sai xong, Phạm Lãi tự nhủ “của cải đã tới ngàn vàng, chức tước đã đến khanh tướng. Đó là tột đỉnh của kẻ áo vải này rồi, nên dừng lại, hưởng lâu không phải là chuyện tốt”, ông thay tên đổi họ trốn sang nước Tề làm thương nhân lấy tiền giúp bầu bạn và người nghèo khó. Chu Văn An giữ chức Quốc Tử Giám tư nghiệp đời Trần Dụ Tông, Nguyễn Bỉnh Khiêm đỗ trạng nguyên làm quan đại thần đời Mạc Phúc Hải. Triều chính thối nát, lương dân đói khổ, hai ông dâng sớ đòi chém gian thần. Nhà vua không nghe. Phần thể hiện thái độ bất bình, phần phòng lo hậu họa, cả hai ông đều trả mũ áo rút khỏi chốn quyền lực về quê mở trường dạy học. Trong khi có người hoặc do không nhìn xa thấy rộng, hoặc vẫn bị tham vọng quyền lực tiền bạc cám dỗ nên nỗi phải chết thảm như Hàn Tín, Bành Việt, Văn Chủng, Lý Tư...Đến như Nguyễn Trãi, sau khi giúp Lê Lợi đánh tan giặc Minh xâm lược, thu phục thiên hạ, xin từ quan về vùng núi Côn Sơn ẩn dật. Vậy mà mấy năm sau vẫn bị bọn gian thần trong triều chính hãm hại bằng thảm án Lệ Chi Viên, bị chu di ba họ vào ngày 16 tháng 8 năm Nhâm tuất (1442). Phẫn nộ thay lưỡi dao oan nghiệt của cái triều đình hèn hạ và ngu muội ấy lại do chính Nguyễn Trãi chiến đấu hơn mười năm giúp Lê Lợi khởi nghiệp dựng nên! Mới biết sự tàn bạo của quyền lực khủng khiếp thế nào. Đó là tiếng chuông cảnh tỉnh những ai vẫn u muội say mê quyền lực.
Xin hãy nghiền ngẫm Lão Tử. Ông sinh năm 570 trCN, còn có tên là Lý Nhĩ, quê Sơn Đông (đồng hương Khổng Tử), là quan Thái sử uyên bác, là nhà triết học đại danh đương thời, người mà Khổng Tử đánh giá cao và rất mực kính trọng. Học thuyết của Lão Tử lấy "Vô vi" làm gốc. Cơ sở để đạt được "Vô vi" là: "Vô dục"- Bớt, đến tiêu diệt tham lam, ham muốn. "Vô tranh"- Không tranh giành với ai thì cũng không ai tranh giành với mình. "Thủ thế"- Biết lùi để tiến. "Tri túc"- Biết thế nào là đủ để dừng. Nghĩ được vậy, làm được vậy lòng sẽ luôn thanh thản. Có lẽ nhờ thế Lão Tử thọ 160 tuổi mà vẫn minh mẫn.
Người hiểu mình, hiểu đời phải biết cái gì mình làm được cái gì không. Khi nào nên làm, khi nào nên nghỉ. Lúc nào đời cần mình, lúc nào không mà rút lui đúng lúc. Có người không biết rút lui đúng lúc mà mạt vận, thân bại danh liệt, dẫu có sống trong phú quý giầu sang nhưng chẳng khác cái thây xác đã thối rữa về nhân cách.. Đã rút rồi là thôi, là nghỉ. Trong sách "Luận ngữ" Khổng Tử viết: “Bất tại kỳ vị, bất mưu kỳ chính", ý khuyên những ai đã thoái vị rồi không nên can dự chính trường nữa. Lịch sử chứng minh ai đã rời khỏi vũ đài còn cố tham gia đại sự đều là vật cản. Đáng buồn thay có những người bệnh "nghiện quyền lực" đã ăn sâu vào tiềm thức tạo thành nếp sống khó sửa. Khi còn chức thì lúc nào cũng tỏ ra đầy quyền uy, oai phong bệ vệ. Khi hết quyền bỗng như quả bóng xẹp hơi, thấy thiếu tự tin, nhỏ bé đi, thấp hèn đi, nhiều lúc đi đứng, nói năng rất gượng gạo. Họ không biết rằng khi hết chức, hết quyền mình mới sống thật hơn, mới nhìn rõ mình hơn và nhìn rõ người khác hơn, mới nhận ra rằng cái chức lâu nay mình giữ chẳng qua cũng chỉ là một bàn thắng trên sàn đấu giá. Bởi thế rất cần tận dụng sự nghỉ ngơi để suy ngẫm. Nhưng không, vẫn cứ thích tỏ ra mình là người quan trọng. Không thể sống mà không có chức, không được đi họp, được ngồi ghế trên, được giới thiệu, được mời phát biểu và được mọi người vỗ tay. Vẫn cố bấu víu một chức việc gì đấy, một chút danh nào đấy. Trong khi lớp trẻ từng ngày, từng giờ muốn đổi mới tư duy, đổi mới cách làm, muốn khẳng định mình nhưng không được, bởi không có điều kiện, không có thực quyền. Vì thế, họ thiết tha mong các bác, các chú, các cô về rồi thì xin “các cụ” cứ nghỉ ngơi, đừng có tham lam ngáng chỗ nữa cho chúng cháu nhờ. Nhưng khốn nỗi “các cụ” kiên trì quá. vẫn cố bám. Đạo làm người rất coi trọng truyền thống cội nguồn Cội nguồn là gốc rễ nòi giống, tổ tiên, ông cha... nối tiếp đời này đến đời khác hình thành nếp nghĩ, cách sống, tập quán văn hoá mang đặc trưng dân tộc. Những tinh hoa truyền thống ấy được hậu thế nối nhau kế thừa, tiếp thu, giữ gìn, bổ sung, phát triển. Cội nguồn trước hết là quê hương nơi mình sinh ra hoặc cội rễ nòi giống, dòng tộc mình. Quê hương hẹp là làng xóm, rộng là Tổ quốc. Ở đấy hình ảnh và những sinh hoạt của cuộc sống đã in đậm trong tâm hồn mỗi người. Đó là cây đa đại thụ cành lá sum xuê che rợp cả một khoảng trời, thọ hàng ngàn năm tuổi, vững vàng, uy nghi, trầm tĩnh trước mọi thử thách và bão tố, biểu tượng của sức sống mãnh liệt, trường tồn và khí phách hiên ngang, là hồn thiêng đất trời và tinh hoa tụ hội. Cùng dòng họ với đề, đa là đặc trưng sự giác ngộ của Phật Tổ tạo chỗ dựa tâm linh. Dưới tán đa là trung tâm văn hoá, trao đổi thông tin và giao lưu tình cảm của biết bao thế hệ. Đó là những mái đình, mái chùa cổ kính, rêu phong ẩn mình giữa vườn cây quanh năm xanh tốt đầy ắp tiếng chim. Là đầm sen hoa đỏ rực chiều hè, toả hương thơm ngào ngạt quyện trong tiếng mõ đều đều, tiếng chuông thỉnh ngân nga. Đó là những cánh diều lơ lửng trên không và xa xa đàn trâu bò nhẩn nha gặm cỏ dọc triền đê uốn lượn quanh co theo dòng nước lững lờ trong vắt. Đó là những ngày đầu xuân tưng bừng hội làng, trống rong, cờ mở với biết bao nghi lễ thiêng liêng và tràn ngập tiếng reo hò, háo hức những trò vui truyền thống: múa lân, múa sư tư, kéo co, đấu vật, đu bay, leo cầu phao, bịt mắt bắt vịt, thi bơi, thi lặn, đua thuyền...Đó là những đêm trăng sáng rộn rã trống chèo, hoặc các liền anh, liền chị quan họ giao duyên lưu luyến không muốn “giã bạn” ra về. Đó là tiếng pháo đón giao thừa mừng năm mới, là bàn thờ gia tiên khói hương thơm ngát, là bánh chưng, giò lụa, giò mỡ, dưa hành, là phong bao lì-xì màu đỏ đựng tiền mừng tuổi, là những nụ cười tươi vui hồ hởi cùng những lời chúc tụng nhau, mời mọc nhau. Đó là tiếng gà gáy sớm báo bình minh, là mùi rơm mới quyện hương lúa giữa mùa thu hoạch. Đó là dáng mẹ già lam lũ, tần tảo, là những phiên chợ quê, quán lá liêu xiêu với đủ loại hàng nông sản bày la liệt. Đó là những món ăn độc đáo: bống trê kho tộ, chuối ốc nấu mẻ, cá rô rán giòn chấm nước mắm tiêu, cháo cá quả trộn rau thìa là thái nhỏ, ếch xào mướp non, lươn om củ chuối lá lốt, nộm thập cẩm...dùng với rượu đế nấu từ gạo nếp cái hoa vàng hạ thổ. Đó là những lúc thư nhàn cùng bạn tri âm ngồi thưởng trà nơi quán gió. Không gian yên vắng, thoáng mát, hoa đua nở, bướm vẽ vòng, ao thu gợn sóng, cá đớp chân bèo. Trà ngon ướp sen, tĩnh tâm thư thái thong thả thưởng thức tiền hương hậu vị, ngâm ngợi thơ hay, gật gù tâm đắc những điều chí lý trong đạo ngoài đời...Tất cả cảnh vật, con người, cuộc sống sinh hoạt, cho tới tín ngưỡng, ẩm thực...là những đặc trưng của quê hương. Tất cả đều có hồn - Hồn quê. Hồn quê quyện với hồn người tạo ra ngọn lửa thiêng liêng không bao giờ tắt. Con chim Việt trước khi tắt thở quay đầu về phuơng Nam mới chết. Thành ngữ có câu: "Cáo già quay tìm về núi". Biết bao Việt kiều thời trai trẻ lăn lộn tung hoành nơi đất khách, lúc già vinh hoa phú quý không màng, lòng lúc nào cũng ngong ngóng hướng về cố hương. Không ít người mang bệnh trầm cảm bởi cô đơn và nỗi day dứt nhớ quê. Phẩm chất ấy thường chỉ thấy ở người phương Đông. Người phương Tây dù thèm muốn cũng không có được. Bởi mấy trăm năm bươn chải trong xã hội tư bản đầy biến động đã làm họ đứt hết cội rễ. Dòng máu nguyên gốc thuần chủng mất đi thay thế bằng sự pha tạp đa huyết thống.
Người Việt gắn liền quê hương với Tổ quốc tôn kính như Mẹ đẻ của mình. Mong muốn đem hết trí tuệ và sức lực cống hiến để xây dựng, sẵn sàng sả thân chiến đấu để bảo vệ, "thà hy sinh tất cả chứ nhất định không chịu mất nước, không chịu làm nô lệ" (Hồ Chi Minh). Tràn ngập niềm tự hào mỗi khi nhắc tới những trận thắng oanh liệt của tổ tiên ông cha trong chiến tranh chống giặc ngoại xâm; khi nghe những vần thơ hùng tráng: "Nam quốc sơn hà Nam đế cư. Tiệt nhiên định phận tại thiên thư. Như hà nghịch lỗ lai xâm phạm. Nhữ đẳng hành khan thủ bại hư" của danh tướng Lý Thường Kiệt; hoặc câu trả lời đanh thép của Trần Bình Trọng trước kẻ thù: "Ta thà làm ma nước Nam, chứ không thèm làm vương đất Bắc"...
Tình cảm thiêng liêng với quê hương, Tổ quốc chính là truyền thống cội nguồn. Ca dao, tục ngũ có câu: "Một giọt máu đào hơn ao nước lã", "Khôn ngoan đối đáp người ngoài, gà cùng một mẹ chớ hoài đá nhau", hoặc "thuận vợ, thuận chồng tát bể Đông cũng cạn". Người Việt rất coi trọng quan hệ dòng tộc và coi gia đình là sự sống còn của hạnh phúc. Nhìn vào lăng mộ, vào nhà thờ Tổ sẽ thấy được sự bề thế và gia giáo của một dòng tộc. Quan hệ trong dòng tộc tình cốt nhục được coi là nền tảng và vai vế thứ bậc là căn cứ để ứng xử. Khổng Tử dạy: "Cái mũ dù có cũ, có xấu cũng là thứ để đội trên đầu chứ không phải để đi dưới chân. Đôi giầy dù mới, dù đẹp cũng là thứ để đi dưới chân chứ không phải để đội trên đầu". Nghĩa là phải có tôn ty trên dưới, nề nếp gia phong. Lòng nhân từ bác ái được dạy dỗ, tinh thần vượt khó hiếu học được khuyến khích, nhiều dòng họ lập văn chỉ khắc tên những người đỗ đạt cao thuộc huyết thống vào bia đá. Ngoài xã hội có quyền cao chức trọng thế nào, có vang danh nổi tiếng đến đâu nhưng trong dòng tộc vẫn phải rất khiêm nhường, phải tự biết mình là "mũ" hay "giầy" mà cư xử, phải đặt hiếu đễ lên đầu. Nước có quốc pháp, nhà có gia pháp. Vua Tự Đức rất mê đi săn. Có lần mải săn về muộn, quá giờ vấn an mẹ già. Thuyền vừa cập bến bên Điện Thái Hoà, nhà vua vội lật đật đi vòng sang toà lầu của Thái hậu, lom khom đến trước ngự tiền, vội quỳ, hai tay kính cẩn dâng roi cho mẹ rồi nằm xuống chịu đòn. Nhà vua đã để lại cho hậu thế tấm gương về phép tắc gia giáo. Đã là Đạo làm người thì bậc đế vương thế, mà thảo dân cũng vậy. Không chỉ cư xử lễ độ với cha mẹ mà với cả họ hàng ruột thịt, hàng xóm xa gần, bầu bạn thân thiết. Chúng ta ai cũng như ai, được tạo hoá sinh ra. Rồi do năng lực cá nhân, do phân công xã hội, do may rủi của số phận mà mỗi người làm một việc khác nhau, vị thế khác nhau, học vấn khác nhau, quyền lực và đời sống khác nhau. Dù gì đi nữa thì cũng đều là người, đều bình đẳng trước pháp luật, đều có chung cội nguồn hoặc cùng quê hương. Nghĩa là đều như giọt nước trong đại dương. Nếu may mắn phát đạt giầu có hoặc bằng cách này hay cách khác mà đạt quyền cao chức trọng, đi xe hơi, ở nhà lầu, được hưởng mọi ưu đãi. Nghĩa là anh đã từ giọt nước chuyển thành giọt dầu sống trên người khác thì cũng phải luôn nhớ bản chất mình là giọt nước. Nếu quên điều đó tự tách mình ra vênh váo với bà con họ hàng làng xóm, với bầu bạn, với cộng đồng thì đến khi hết thời hoặc sa cơ thất thế muốn trở lại làm giọt nước cũng không được. Đại dương không chấp nhận, anh sẽ không hoà tan được vào với nước mà chỉ là cái xác của giọt dầu nổi lều bều rồi dạt vào một mỏm đá nào đó chết khô luôn. Cho nên nếu số phận được may mắn thì phải luôn nghĩ rằng mình cần làm gì để gần gũi mọi người, giúp đỡ mọi người. Thế mới hợp đạo lý. So với cộng đồng xã hội và dòng tộc, gia đình hẹp hơn nhiều nhưng lại không kém phần phức tạp, đặc biệt trong các mối quan hệ từ ông bà, cha mẹ, vợ chồng, anh em, con cháu đều có vai trò rường cột của tổ ấm hạnh phúc, mà cái gốc là Đạo hiếu, Đạo nghĩa, Đạo đễ, Đạo từ...Một gia đình sống không có kỷ cương tất sẽ dẫn tới bi kịch, nhất là lúc về già. Đã là gia đình thì mọi người phải biết gắn kết nhau, thương yêu đùm bọc nhau, hoạn nạn cùng chia, phú quý cùng hưởng. Gia đình luuôn là cái nôi, là tổ ấm, là pháo đài, nâng đỡ, đùm bọc, che chở cho mỗi cuộc đời, là chốn ẩn náu cuối cùng cho mọi bất hạnh, song cũng là quyền lực tối cao giám sát lương tâm chặt chẽ và khắc nghiệt. Ngoài xã hội anh có thể phạm tội, bị kết án, thậm chí bị tù. Nhưng mãn hạn ra khỏi trại giam, com-lê, ca-vạt từ trên xe "xịn" xuống, bước vào nhà hàng, khách sạn, lập tức các nhân viên niềm nở cúi đầu cung kính, hoặc tha hồ cười nói vui vẻ trong quán nhậu. Không ai biết anh đã từng là phạm nhân, bởi thế không hề cảm thấy lòng tự trọng bị tổn thương. Nhưng phạm tội với gia đình thì không. Dù chẳng toà nào xét xử, tuyên án, nhưng lương tâm dằn vặt và suốt ngày đêm anh luôn bị ám ảnh bởi những ánh mắt của người thân từ bố, mẹ, vợ, con kể cả lân bang hàng xóm. Sống trong hoàn cảnh ấy đau lắm. Mà nỗi đau phải chịu một mình thì rất sâu, rất lâu. Ở đời có ba loại toà án khống chế, chi phối ta. Số một là toà án lương tâm. Số hai là toà án gia đình và cộng đồng.Thứ ba mới là toà án của chính quyền. Trong gia đình tình nghĩa vợ chồng đặc biệt quan trọng bởi nó ảnh hưởng và chi phối các mối quan hệ khác. Ở đời tình yêu và hôn nhân thuộc hai phạm trù khác nhau. Thống nhất chứ không đồng nhất. Có mấy ai thành công cả tình yêu lẫn hôn nhân. Bởi tiêu chí để chọn đối tượng trong hai lĩnh vực đó nhiều khi không giống nhau. Khi yêu anh thường bị quyến rũ bởi "hồn" người đẹp từ ánh mắt, nụ cười, mái tóc, dáng điệu, giọng nói, thời trang và tình yêu “sét đánh” khiến anh bị chinh phục. Nhưng để quyết định hôn nhân anh lại phải bình tĩnh tỉnh táo. Các yếu tố tình cảm lại phải được kiểm soát bằng lý trí để nhìn nhận ở người phụ nữ vẻ đẹp của tình thương chồng, thương con, biết cư xử có đạo lý, biết lo toan gia đình, cần cù chịu khó, bản lĩnh vững vàng trước mọi khó khăn. Đó là vẻ đẹp của bản chất thuộc cái "tâm" chứ không phải chỉ "hồn", không phải hình thức bên ngoài son phấn chưng diện. Ở đời có nhiều vẻ đẹp lắm. Vấn đề là chọn loại nào để sống và loại nào để ngắm. Người phụ nữ khi chọn bạn đời cho hôn nhân của mình cũng thận trọng như vậy. Vợ chồng sống với nhau bằngĐạo nghĩa. Nền tảng của Đạo nghĩa là tình thương, trong đó có tình yêu. Lấy tình thương làm nền tảng tức là sự bền vững của hôn nhân sẽ được bảo đảm. Vì tình thương, không chỉ với bạn đời của mình, mà với cả con, cháu và những người thân trong gia đình, ta có thể vượt qua mọi khó khăn thử thách, có thể rộng lượng tha thứ cho nhau những lỗi lầm, nhẫn nhịn chịu đựng và giúp đỡ, chờ đợi nhau khi cần thiết để giữ gìn, bảo vệ cuộc sống hạnh phúc lâu dài. Trong gia đình nếu người chồng là ngôi nhà, thì người vợ là nền móng. Phải học để biết làm chồng, làm bố, làm vợ, làm mẹ. Tự học, học ở sách báo, ở đời là chính, suy ngẫm về đạo lý rồi rút ra là chính. Trong cuộc sống có phụ nữ làm đàn bà rất giỏi, nhưng không biết làm vợ, làm mẹ. Có những chàng trai làm đàn ông thì được, nhưng không biết làm chồng, làm cha. Có người quản lý điều hành một cơ quan, doanh nghiệp lớn rất giỏi, nhưng quản lý điều hành cái gia đình nhỏ của mình lại rất dở. Xử lý các mối quan hệ xã hội thì bình tĩnh, sáng suốt và chính xác. Nhưng khi xử lý các mối quan hệ gia đình lại lúng túng, bị động, mò mẫm và dễ sai lầm. Vì sao? Vì việc xã hội có cách giải quyết của xã hội, chuyện nhà có cách giải quyết trong nhà. Vì sao? Vì từ lâu họ đã không đặt gia đình đúng với vị trí quan trọng của nó, vị trí có ý nghĩa quyết định sự sống còn của hạnh phúc, của cả cuộc đời, không chỉ với một, mà nhiều người. Không lấy tình thương làm nền tảng, không biết tới Đạo hiếu, Đạo nghĩa, Đạo đễ, Đạo từ... để cư xử. Không dành nhiều thời gian, tâm huyết suy nghĩ và làm việc cho nó như đã dành cho cơ quan, cho xã hội. Không nghĩ rằng lo để lại cho con cháu đất đai, nhà cửa, xe cộ, tiền vàng thậm chí cả quyền lực nữa là cần thiết, nhưng cao hơn thế, quan trọng hơn thế, sâu sắc hơn thế và an toàn hơn thế là để lại cho con cháu cuộc đời lương thiện, giầu nhân cách, được học hành, biết làm theo luật, sống theo đạo, không thù oán, nhiều ân nghĩa. Cầu nguyện cho con có cuộc sống nhàn hạ đủ đầy không bằng cầu cho con có đủ bản lĩnh và sức mạnh để không bao giờ chịu gục ngã trước khó khăn ở đời. Tài sản vật thể có thể xin, hoặc mua được, nhưng tài sản phi vật thể thì không, mà phải do chính mình làm ra bằng khổ công tu luyện và trân trọng giữ gìn. Ngoài đời thế, mà trong gia đình cũng thế, mỗi người đều có một thế giới riêng, đều có chuyện quan trọng phải nghĩ, phải lo, phải làm. Điều ấy là tất nhiên, hợp lý và phải đạo. Nhưng khi cái quan trọng của người này lại xa lạ với người kia thế là sẽ sống khác nhau, mầm mống của sự xa cách, thậm chí rạn nứt sẽ xuất hiện. Cùng một mái nhà mà có lúc cảm thấy xa lạ, thấy cô đơn, thấy không thể chia sẻ giãi bày với ai, do vậy mà nỗi buồn càng sâu. Bởi thế phải biết tạo ra bầu trời chung thì mới gắn kết nhau được. Bầu trời chung đó chính là những truyền thống cội nguồn, là những điều giáo huấn của Đạo làm người. Ở đời chính kiến có thể thay đổi tuỳ theo thế cuộc và nhận thức, nhưngĐạo làm người thì không. Trong chính trị có thể nhất thời liên minh với ma quỷ, nhưng trong kết bạn thì không, mà phải biết chọn người có đạo. Tóm lại, người ta khi ở dương gian, tâm hồn và thân xác đều phải làm theo luật, sống theo đạo. Còn khi chết thì sao?[/font][/color]
Được cảm ơn bởi: cocacola
Đầu trang

Hà Uyên
Thượng khách
Thượng khách
Bài viết: 607
Tham gia: 14:20, 02/05/09

TL: 2012 Thái ất đồ

Gửi bài gửi bởi Hà Uyên »

Hà Uyên đã viết:
Tốn
Khảm
Tị
Kiển
Ngọ
P.Hạp
Mùi
Ly
Khôn
Thìn
V.vọng
Thân
Cổ
Mão
Bác
2012
Dậu
Hoán
Dần
Lữ
Tuất
Đ.quá
Cấn
Khuê
Sửu
Khốn
Phong
Hợi
Hoán
Càn


Nghĩa bất thắng tình
Sàm Ngôn loạn quốc !



....................................................................................................................Tụng

..........................Phong..............................................................................................Quy muội

.................Đại hữu...............................................................................................................Khiêm

............................................................................Phệ hạp

...............................................Ký tế.................................................Tiểu quá

...................................Nhu...................................................................................Mông

.................................................................Khuê...........................Kiển

......Đồng nhân.................................................................................................................................

...Đại tráng.............Hoán.................Ly..................Vô vọng..................Hàm..............Đoài...................Tấn

......Tổn..........................................................................................................................................Giải

..................................................................Khốn......................Thăng

..........................................Ích...........................................................................Quải

.......................................................Di...................................................Đại súc

..............................................................................Đỉnh

..................Tụy.............................................................................................................................Cấu

..............................Vị tế.......................................................................................................Càn

.............................................Lâm...........................................................................Cổ




Thượng nhược hạ cường
Quốc loạn bất ninh !


Được cảm ơn bởi: tigerstock68
Đầu trang

Hà Uyên
Thượng khách
Thượng khách
Bài viết: 607
Tham gia: 14:20, 02/05/09

TL: 2012 Thái ất đồ

Gửi bài gửi bởi Hà Uyên »

Hà Uyên đã viết:
Tốn
Khảm
Tị
Kiển
Ngọ
P.Hạp
Mùi
Ly
Khôn
Thìn
V.vọng
Thân
Cổ
Mão
Bác
2012
Dậu
Hoán
Dần
Lữ
Tuất
Đ.quá
Cấn
Khuê
Sửu
Khốn
Phong
Hợi
Hoán
Càn

.................Niên..............Nguyệt...... .........Nhật................Thời

.............. Hình ảnh.............. Hình ảnh................Hình ảnh.............. Hình ảnh


Đông Bích dư quang
Số ám bất minh
Tây Bắc sơn động
Đông Nam dân táng



.................Niên....................Nguyệt...............Nhật..............Thời

................Hình ảnh................. Hình ảnh..............Hình ảnh...............Hình ảnh


Bạch hổ thôi luân
Lôi đình sở Kích
Long bá hành thương
Trăm họ kinh ưu




Đầu trang

Hà Uyên
Thượng khách
Thượng khách
Bài viết: 607
Tham gia: 14:20, 02/05/09

TL: SỰ KIỆN 2012

Gửi bài gửi bởi Hà Uyên »

Ngày 03/03/2012

Sao Hỏa sẽ gần trái Đất nhất trong chu kỳ của nó!


Ngày Quý Hợi tháng Quý Mão.

- Giờ Dần:


............Niên..................Nguyệt...................Nhật...................Thời
.......Nhâm Thìn............Quý Mão................Quý Hợi..............Giáp Dần

..........Hình ảnh.......................Hình ảnh....................Hình ảnh......................Hình ảnh
.......Trung phu..............Tiết.....................Phong.................Tổn


- Giờ Mão:

............Niên...................Nguyệt....................Nhật..................Thời
........Nhâm Thìn.............Quý Mão...............Quý Hợi...............Ất Mão

..........Truân..............................................Độn................Minh di


Sửa lần cuối bởi Hà Uyên vào lúc 23:30, 06/02/12 với 1 lần sửa.
Đầu trang

Hà Uyên
Thượng khách
Thượng khách
Bài viết: 607
Tham gia: 14:20, 02/05/09

TL: SỰ KIỆN 2012

Gửi bài gửi bởi Hà Uyên »

Ngày 14/03/2012 ngày Giáp Tuất tháng Quý Mão

Sao Kim và sao Mộc giao nhau !



Đầu trang

Trả lời bài viết