Sự kỳ diệu của Tử Vi_Kính gửi lời cảm ơn đến bác Baphai

Chia sẻ thơ ca, nhạc họa, các trải nghiệm của cuộc sống
gautrangmuadong
Tam đẳng
Tam đẳng
Bài viết: 516
Tham gia: 10:35, 19/11/12

TL: Sự kỳ diệu của Tử Vi_Kính gửi lời cảm ơn đến bác Baphai

Gửi bài gửi bởi gautrangmuadong »

annhien88 đã viết:Em cảm ơn chị đã có lời khuyên với em. Người đàn ông này sống rất đạo đức nên em ko nỡ rời xa. Nhưng bác khuyên em nên đi thì cuộc sống sẽ vui vẻ tốt đẹp hơn. Anh ấy cũng bảo sẽ đợi em. Nhưng tâm trạng của em đangr rối bời quá. Em thương và yêu anh ấy. Anh ấy cũng vất vả nhiều ở tuổi trẻ. 33 tuổi rồi còn đợi em đc hay sao? Lúc đầu em muốn đi rồi cố gắng định cư, vì tuổi này rồi sau này trở về e hơi khó tìm đc 1 tấm chồng như ý. Nhưng em biết mình đi mà vẫn để chuyện này xảy ra là lỗi của em. Em hy vọng anh ấy nói đc làm đc. Em sẽ ko phụ lòng anh ấy. Mà anh ấy là người ít lời, luôn nói đc làm đc, sống đạo đức trong gia đình. Ng đàn ông như thế ko tiếc sao đc chị nhỉ?
E đã từng trải qua sự đỗ vỡ nên c tin e đã có rất nhiều kinh nghiệm cho mình. Chị rất mừng là e đã tìm được 1 tốt cho mình. Nếu e tin tưởng a ấy thì e cứ vững vàng mà ra đi. C nghĩ e mới quen a này thôi, thời gian mới cho ta biết được giá trị của con người. Khi ng ta thực lòng yêu nhau thì 2 năm ko phải là thời gian quá dài, khoảng cách trong tâm hồn, trong suy nghĩ mới đang sợ e ah, còn khoảng cách về địa lý chính là liều thuốc thử cho t/y. Sống với nhau cả đời thì việc chờ đợi 2 năm có đáng là bao hả e. Nếu 2 năm sau a ấy ko chờ đợi nổi thì e cũng đừng tiếc, cứ hãy nghĩ rằng phép thử ko thành công.
C cũng đang đi qua sự đỗ vỡ, ng đàn ông chị quen ban đầu ấn tựơng của c cũng là 1 ng hiền lành, thật thà, chu đáo. C vẫn ấn tượng mãi 1 chuyện, hồi mới wuen, sn của chị a có tham gia, lúc về trời cũng khá lạnh có 1 e trog phòng chị đang có bầu mà mang áo fong fanh nên a ấy cởi áo ra bảo c đưa cho e ấy mặc. Lúc đó c rất ấn tượng cứ nghĩ a ấy là ng chu đáo, vì c ko còn mẹ nên trog sâu thẳm lòng c luôn cảm thấy 1 sự thiếu thốn thật sự, c luôn lo lắng cho tương lai của mình khi sinh nở. E cũng biết ng phụ nữ khi sinh nở cần mẹ như thế nào, thế nên c luôn mong gặp đc ng đàn ông chu đáo để lúc đó có họ bên cạnh che chở. 1 phần c thấy hoàn cảnh khó khăn của a nhưng luôn nổ lực vươn lên và rất đam mê công việc nên c rất quí tính cách đó. A cũng là ng từ tốn, lễ phép ko ai ko khen a. Bạn thân c sinh c lên bv thăm mẹ chồng bạn chị khen a hết lời. Thực sự lúc đó c thấy mình rất may mắn khi quen đc 1 ng tốt như thế. C nguyện y a hết lòng và thực sự là c hy sinh hết tất cả cho a ko tiếc bất cứ cái gì. 1 tg sau bọn c có nhiều quan điểm bất đồng c đã lờ mờ nhận ra bản chất thực sau con ng đó, nhưng lúc đó c vẫn cố bao biện và nghĩ a sẽ ko bao h cư xử như thế với c, vì c đã rất hết lòng, hết dạ với a, và c cũng là bạn thâm của vợ bạn thân của a. A là ng trải qua nhiều khó khăn trog cs sống nên lag ng chín chắn và sâu sắc chứ ko hời hợt, chắc có lẽ lỗi cũng ở mình quá cầu toàn. Cứ nghĩ thế c càng cố gắng phớt lờ đi những cảm giác bất ổn về con ng đó để cố gắng xây dựng mối quan hệ đó. Trời lanh và khuya thế nào mà nge a nói ốm thì c cũng ko quản ngại đến xem a thế nào, khi về nhà thì ko ngủ đc cứ mog trời sáng để xuống xem thế nào. Đó là ng duy nhất từ trước tới h c hy sinh như thế. Trước đó c cũng yêu nhưng toàn hưởng thụ, chưa bao h nấu cho họ bửa cơm mà toàn dc họ nấu cho ăn, họ còn bảo c là con gái mà ko biết nấu ăn sau này mẹ chồng la chết,nói thế mà c vô bếp là cứ lẽo đẻo theo rùi làm hết c chỉ có phụ thôi. Thế mà với a này c lo lắng thk nấu cho a ăn. Đi chợ thấy cái gì của nam là nghỉ ngay đến a, muốn mua cho a.
Nhưng rồi vào 1 ngày ko đẹp trời lắm, lúc mọi ng hân hoan chuẩn bi chào đón năm mới thì 1ng rất quan trọng với c đã ra đi, c vẫn nhớ cảm giác đó,rất bàng hoàng c đã ko thể nào bấm đc số cho a, phải gần 30 phút sau c mới có thể bấm đúng số của a, nhưng a ko bắt máy, c fải cố gắng hết sức mới nt đc cho a. Hôm đó chị cố hết sức mình để có thể đưa ng ấy về nơi an nghỉ. Cái cảm giác tối 30 tết 1 mình ngồi trên tàu về nhà nó thật cô đơn e ah. C kéo mũ áo khoác xuống để mọi ng ko nhìn thấy nước mắt mình rơi. C đã ốm 1trận te tua ko ngốc đầu nổi. Ngày 1 tết đối với c thật kinh hoàng, nhà c vốn ít ng, 1 mình c nằm chơ vơ 1 mình ko dậy đc, c fải cố hết sức bò xuống dưới nhà, lúc đó chị thấy cầu thang nhà mình sao nó dài thế như đi cả 10 tầng lầu. Lấy đc ít sửa và bánh qui lên, tỉnh dạy bốc bánh bỏ vào miệng ko nuốt nổi, cố uống tý sửa cho trôi xuống, rồi lịm đi rồi tỉnh dậy cố ăn tý bánh uống tý sửa rồi lại lịm đi, cứ như thế. A biết c bị ốm nhưng ko 1lời hỏi thăm c, c sợ quá nt cho a, thì chỉ nge đc 1 câu đi khám đi, cố ăn chi đó cho khoẻ. Giọng ko fải lo lắng lắm mà cảm giác rất mệt mỏi như c là 1 gánh nặng cho a. Sau đó cũng cảm thấy áy náy nên có nt hỏi han xã giao. Mấy ngày sau cũng thế a ko hề chủ động hỏi thăm c mà khi thấy c than thở mới hỏi han xã giao. Thực sự lúc đó c thấy mệt mỏi, kiệt quệ cả thể chất lẫn tinh thần, 1 cảm giác trống rỗng vô cùng, c rất rất rất cần a. Nhưng ng đàn ông chu đáo với mọi ng mà c từng biết biến đâu mất rồi, có lẽ chỉ là ng đàn ông của chúng mà thôi ngoại trừ c. Dù sao c với a cũng 1 thời mặn nồng, c cũng đã rất y thưong và lo lắng cho a, những lúc a cần c đều có mặt. Vậy mà khi c khốn khó nhất, bế tắc nhất a ko 1lần đến thăm c. Khi a ra đi làm chổ a ở cách chị 4km nhưng a ko hề đến xem c như thế nào. C với a gặp nhau ở nhà bạn c, bọn c chơi bài đến khuya a bảo c tự bắt taxi mà về. Nếu lúc đó a đưa c về để chỉ hỏi xem c thế nào có ổn ko thì có lẽ trog lòg chị vẫn còn chút gì đó dư âm của tình nghĩa ngày xưa. Sau đó ba c ốm gần lành thì a chính thức bỏ rơi c. Bỏ rơi c trog thời điểm c bế tắc nhất, cần a nhất, sau đó ko lâu thì a lấy vợ và h là có vợ con đuề huề sống hạnh phúc vui vẻ. Lúc mới đầu c rất đau khổ, các chuyện buồn cứ đến dồn dập. Ngày a ta hp vui tươi rước cô dâu về dinh thì cũng là ngày trái tim c tan nát, 1 ngày đẫm nước mắt của c, c đã nghe mãi bài hát "con đường xưa e đi" đến h c nge lại bài đó thì cảm xúc của ngày hôm đó vẫn y nguyên.
Sau đó nhiều đêm ko ngủ đc c ngồi bó gối nhìn ra cửa sổ ngĩ ngợi và chợt nhận ra h a ta đã say giấc nồng bên canh vợ mình và trog tâm a ta chưa bao h cảm thấy day dứt hay mảy may áy náy về những gì đã đối xử và đã làm với chị. Cũng ko mảy may nghỉ đến 1 năm qua c đã sống thế nào. Lúc đó lòng c lạnh dần.
Bây h trog mắt mọi ng a ta vẫn là con ng hoàn hảo, vẫn là 1 con ng tốt, là ng có trách nhiệm. Còn c thì trở thành con ng lạnh lùng, vô cảm. Điều làm c khóc hằng đêm đó là c ko thể nào đến thắp cho ng thân đã ra đi đó 1 nén nhang. C đã trở thành con ng bac bẽo e ạ. C đã phải nén tất cả những tc của c đối với ng đó vào tận sâu thẳm lòng mình, hằng đêm c chỉ biết nói lời xin lỗi ng đó hãy tha lỗi cho c. C biết ng đó vẫn quanh quẩn bên c, cũng rất thương c, và phù hộ cho c rất nhiều, đó là chổ dựa tinh thần cho c đễ c có thể sống sót đến giờ. Vậy mà h đến ngày giỗ của ng ấy c ko thể đến thắp cho ng ấy 1 nén hương. C đành mang tiếng là ng tệ bạc thôi.

Qua tâm sự của c chắc e hiểu đc ẩn ý sâu xa của c đúng ko. Qua thử thách gian khó mới hiểu đc lòng nhau e ạ. Chỉ khi tận cùng mình mới biết đc lòng ng. Bình thường thì ai cũng có thể nói đc những lời hay ý đẹp. Chỉ khi nguy khốn mới biết ai vẫn ở cạnh mình. Nếu e tin a nói được làm được thì e cứ vững vàng mà đi. Khi e trở về a vẫn nắm chặt tay e thì đó là con ng e có thể yên tâm hoàn toàn để gửi gắm cuộc đời. Còn ko thì hãy cứ nghỉ đó ko fải duyên của mình.
Hãy cứ sống tốt cho hiện tại đừng lo lắng cho tương lai, 2 năm sau e vẫn trẻ hơn c hiện h đến 4 tuổi cơ mà. Nếu thực sự là duyên của mình thì sẽ là của mình, còn ko fải duyên thì có cố thế nào cũng ko đc đâu e. Và có qua thử thách thăng trầm thì mới hiểu được giá trị của cái mình có được.

mitsc
Nhị đẳng
Nhị đẳng
Bài viết: 419
Tham gia: 18:43, 10/06/13

TL: Sự kỳ diệu của Tử Vi_Kính gửi lời cảm ơn đến bác Baphai

Gửi bài gửi bởi mitsc »

gautrangmuadong đã viết:
annhien88 đã viết:Em cảm ơn chị đã có lời khuyên với em. Người đàn ông này sống rất đạo đức nên em ko nỡ rời xa. Nhưng bác khuyên em nên đi thì cuộc sống sẽ vui vẻ tốt đẹp hơn. Anh ấy cũng bảo sẽ đợi em. Nhưng tâm trạng của em đangr rối bời quá. Em thương và yêu anh ấy. Anh ấy cũng vất vả nhiều ở tuổi trẻ. 33 tuổi rồi còn đợi em đc hay sao? Lúc đầu em muốn đi rồi cố gắng định cư, vì tuổi này rồi sau này trở về e hơi khó tìm đc 1 tấm chồng như ý. Nhưng em biết mình đi mà vẫn để chuyện này xảy ra là lỗi của em. Em hy vọng anh ấy nói đc làm đc. Em sẽ ko phụ lòng anh ấy. Mà anh ấy là người ít lời, luôn nói đc làm đc, sống đạo đức trong gia đình. Ng đàn ông như thế ko tiếc sao đc chị nhỉ?
E đã từng trải qua sự đỗ vỡ nên c tin e đã có rất nhiều kinh nghiệm cho mình. Chị rất mừng là e đã tìm được 1 tốt cho mình. Nếu e tin tưởng a ấy thì e cứ vững vàng mà ra đi. C nghĩ e mới quen a này thôi, thời gian mới cho ta biết được giá trị của con người. Khi ng ta thực lòng yêu nhau thì 2 năm ko phải là thời gian quá dài, khoảng cách trong tâm hồn, trong suy nghĩ mới đang sợ e ah, còn khoảng cách về địa lý chính là liều thuốc thử cho t/y. Sống với nhau cả đời thì việc chờ đợi 2 năm có đáng là bao hả e. Nếu 2 năm sau a ấy ko chờ đợi nổi thì e cũng đừng tiếc, cứ hãy nghĩ rằng phép thử ko thành công.
C cũng đang đi qua sự đỗ vỡ, ng đàn ông chị quen ban đầu ấn tựơng của c cũng là 1 ng hiền lành, thật thà, chu đáo. C vẫn ấn tượng mãi 1 chuyện, hồi mới wuen, sn của chị a có tham gia, lúc về trời cũng khá lạnh có 1 e trog phòng chị đang có bầu mà mang áo fong fanh nên a ấy cởi áo ra bảo c đưa cho e ấy mặc. Lúc đó c rất ấn tượng cứ nghĩ a ấy là ng chu đáo, vì c ko còn mẹ nên trog sâu thẳm lòng c luôn cảm thấy 1 sự thiếu thốn thật sự, c luôn lo lắng cho tương lai của mình khi sinh nở. E cũng biết ng phụ nữ khi sinh nở cần mẹ như thế nào, thế nên c luôn mong gặp đc ng đàn ông chu đáo để lúc đó có họ bên cạnh che chở. 1 phần c thấy hoàn cảnh khó khăn của a nhưng luôn nổ lực vươn lên và rất đam mê công việc nên c rất quí tính cách đó. A cũng là ng từ tốn, lễ phép ko ai ko khen a. Bạn thân c sinh c lên bv thăm mẹ chồng bạn chị khen a hết lời. Thực sự lúc đó c thấy mình rất may mắn khi quen đc 1 ng tốt như thế. C nguyện y a hết lòng và thực sự là c hy sinh hết tất cả cho a ko tiếc bất cứ cái gì. 1 tg sau bọn c có nhiều quan điểm bất đồng c đã lờ mờ nhận ra bản chất thực sau con ng đó, nhưng lúc đó c vẫn cố bao biện và nghĩ a sẽ ko bao h cư xử như thế với c, vì c đã rất hết lòng, hết dạ với a, và c cũng là bạn thâm của vợ bạn thân của a. A là ng trải qua nhiều khó khăn trog cs sống nên lag ng chín chắn và sâu sắc chứ ko hời hợt, chắc có lẽ lỗi cũng ở mình quá cầu toàn. Cứ nghĩ thế c càng cố gắng phớt lờ đi những cảm giác bất ổn về con ng đó để cố gắng xây dựng mối quan hệ đó. Trời lanh và khuya thế nào mà nge a nói ốm thì c cũng ko quản ngại đến xem a thế nào, khi về nhà thì ko ngủ đc cứ mog trời sáng để xuống xem thế nào. Đó là ng duy nhất từ trước tới h c hy sinh như thế. Trước đó c cũng yêu nhưng toàn hưởng thụ, chưa bao h nấu cho họ bửa cơm mà toàn dc họ nấu cho ăn, họ còn bảo c là con gái mà ko biết nấu ăn sau này mẹ chồng la chết,nói thế mà c vô bếp là cứ lẽo đẻo theo rùi làm hết c chỉ có phụ thôi. Thế mà với a này c lo lắng thk nấu cho a ăn. Đi chợ thấy cái gì của nam là nghỉ ngay đến a, muốn mua cho a.
Nhưng rồi vào 1 ngày ko đẹp trời lắm, lúc mọi ng hân hoan chuẩn bi chào đón năm mới thì 1ng rất quan trọng với c đã ra đi, c vẫn nhớ cảm giác đó,rất bàng hoàng c đã ko thể nào bấm đc số cho a, phải gần 30 phút sau c mới có thể bấm đúng số của a, nhưng a ko bắt máy, c fải cố gắng hết sức mới nt đc cho a. Hôm đó chị cố hết sức mình để có thể đưa ng ấy về nơi an nghỉ. Cái cảm giác tối 30 tết 1 mình ngồi trên tàu về nhà nó thật cô đơn e ah. C kéo mũ áo khoác xuống để mọi ng ko nhìn thấy nước mắt mình rơi. C đã ốm 1trận te tua ko ngốc đầu nổi. Ngày 1 tết đối với c thật kinh hoàng, nhà c vốn ít ng, 1 mình c nằm chơ vơ 1 mình ko dậy đc, c fải cố hết sức bò xuống dưới nhà, lúc đó chị thấy cầu thang nhà mình sao nó dài thế như đi cả 10 tầng lầu. Lấy đc ít sửa và bánh qui lên, tỉnh dạy bốc bánh bỏ vào miệng ko nuốt nổi, cố uống tý sửa cho trôi xuống, rồi lịm đi rồi tỉnh dậy cố ăn tý bánh uống tý sửa rồi lại lịm đi, cứ như thế. A biết c bị ốm nhưng ko 1lời hỏi thăm c, c sợ quá nt cho a, thì chỉ nge đc 1 câu đi khám đi, cố ăn chi đó cho khoẻ. Giọng ko fải lo lắng lắm mà cảm giác rất mệt mỏi như c là 1 gánh nặng cho a. Sau đó cũng cảm thấy áy náy nên có nt hỏi han xã giao. Mấy ngày sau cũng thế a ko hề chủ động hỏi thăm c mà khi thấy c than thở mới hỏi han xã giao. Thực sự lúc đó c thấy mệt mỏi, kiệt quệ cả thể chất lẫn tinh thần, 1 cảm giác trống rỗng vô cùng, c rất rất rất cần a. Nhưng ng đàn ông chu đáo với mọi ng mà c từng biết biến đâu mất rồi, có lẽ chỉ là ng đàn ông của chúng mà thôi ngoại trừ c. Dù sao c với a cũng 1 thời mặn nồng, c cũng đã rất y thưong và lo lắng cho a, những lúc a cần c đều có mặt. Vậy mà khi c khốn khó nhất, bế tắc nhất a ko 1lần đến thăm c. Khi a ra đi làm chổ a ở cách chị 4km nhưng a ko hề đến xem c như thế nào. C với a gặp nhau ở nhà bạn c, bọn c chơi bài đến khuya a bảo c tự bắt taxi mà về. Nếu lúc đó a đưa c về để chỉ hỏi xem c thế nào có ổn ko thì có lẽ trog lòg chị vẫn còn chút gì đó dư âm của tình nghĩa ngày xưa. Sau đó ba c ốm gần lành thì a chính thức bỏ rơi c. Bỏ rơi c trog thời điểm c bế tắc nhất, cần a nhất, sau đó ko lâu thì a lấy vợ và h là có vợ con đuề huề sống hạnh phúc vui vẻ. Lúc mới đầu c rất đau khổ, các chuyện buồn cứ đến dồn dập. Ngày a ta hp vui tươi rước cô dâu về dinh thì cũng là ngày trái tim c tan nát, 1 ngày đẫm nước mắt của c, c đã nghe mãi bài hát "con đường xưa e đi" đến h c nge lại bài đó thì cảm xúc của ngày hôm đó vẫn y nguyên.
Sau đó nhiều đêm ko ngủ đc c ngồi bó gối nhìn ra cửa sổ ngĩ ngợi và chợt nhận ra h a ta đã say giấc nồng bên canh vợ mình và trog tâm a ta chưa bao h cảm thấy day dứt hay mảy may áy náy về những gì đã đối xử và đã làm với chị. Cũng ko mảy may nghỉ đến 1 năm qua c đã sống thế nào. Lúc đó lòng c lạnh dần.
Bây h trog mắt mọi ng a ta vẫn là con ng hoàn hảo, vẫn là 1 con ng tốt, là ng có trách nhiệm. Còn c thì trở thành con ng lạnh lùng, vô cảm. Điều làm c khóc hằng đêm đó là c ko thể nào đến thắp cho ng thân đã ra đi đó 1 nén nhang. C đã trở thành con ng bac bẽo e ạ. C đã phải nén tất cả những tc của c đối với ng đó vào tận sâu thẳm lòng mình, hằng đêm c chỉ biết nói lời xin lỗi ng đó hãy tha lỗi cho c. C biết ng đó vẫn quanh quẩn bên c, cũng rất thương c, và phù hộ cho c rất nhiều, đó là chổ dựa tinh thần cho c đễ c có thể sống sót đến giờ. Vậy mà h đến ngày giỗ của ng ấy c ko thể đến thắp cho ng ấy 1 nén hương. C đành mang tiếng là ng tệ bạc thôi.

Qua tâm sự của c chắc e hiểu đc ẩn ý sâu xa của c đúng ko. Qua thử thách gian khó mới hiểu đc lòng nhau e ạ. Chỉ khi tận cùng mình mới biết đc lòng ng. Bình thường thì ai cũng có thể nói đc những lời hay ý đẹp. Chỉ khi nguy khốn mới biết ai vẫn ở cạnh mình. Nếu e tin a nói được làm được thì e cứ vững vàng mà đi. Khi e trở về a vẫn nắm chặt tay e thì đó là con ng e có thể yên tâm hoàn toàn để gửi gắm cuộc đời. Còn ko thì hãy cứ nghỉ đó ko fải duyên của mình.
Hãy cứ sống tốt cho hiện tại đừng lo lắng cho tương lai, 2 năm sau e vẫn trẻ hơn c hiện h đến 4 tuổi cơ mà. Nếu thực sự là duyên của mình thì sẽ là của mình, còn ko fải duyên thì có cố thế nào cũng ko đc đâu e. Và có qua thử thách thăng trầm thì mới hiểu được giá trị của cái mình có được.
@annhien88:
Như c gấu nói chắc e hiểu người có đạo đức hay ko thì chỉ khi hoạn nạn mới biết được, anh ta là đàn ông có 33t thì đã sao có phải như con gái chúng mình đâu, em hãy cứ sống tốt cho cs hiện tại của em, còn chuyện tình cảm có duyên thì sẽ đến với nhau, còn nếu như ko đến được với nhau coi như là 1 lần thử thách giúp mình có nhiều trải nghiệm hơn.
@ Gấu: đọc bài cùa bà bạn mà cay cho bà bợn, tui cũng đã trải qua 1 lần cay đắng như bà, lúc đó tui cảm thấy khinh bỉ con người đó vô cùng nhưng suy cho cùng là tại mình ngu ngốc thôi.
Cuối năm nhiều cv lắm áp lực khác nữa thành ra dễ stress, ngoài đấy trời lạnh bà bợn ra ngoài đường thì ko nên ún xỉn lỡ trên đường về cảm lạnh rùi khổ, khi nào bà bợn ở nhà rùi chuẩn bị đi ngủ thì tui hoan nghênh bà ún xỉn quoắc cần câu làm 1 bản nhạc nghe rùi ngủ 1 giấc đến sáng mai.
Mà nếu rượu ko có làm bà ngủ được thì chuyển qua uống trà hoa cúc + hoa sen bà ạ, nó vừa tốt cho sức khỏe lại an thần dễ ngủ.

annhien88
Chính thức
Chính thức
Bài viết: 82
Tham gia: 15:54, 01/07/14

TL: Sự kỳ diệu của Tử Vi_Kính gửi lời cảm ơn đến bác Baphai

Gửi bài gửi bởi annhien88 »

Em vừa nt cho chị đấy chị
gautrangmuadong đã viết:
annhien88 đã viết:Em cảm ơn chị đã có lời khuyên với em. Người đàn ông này sống rất đạo đức nên em ko nỡ rời xa. Nhưng bác khuyên em nên đi thì cuộc sống sẽ vui vẻ tốt đẹp hơn. Anh ấy cũng bảo sẽ đợi em. Nhưng tâm trạng của em đangr rối bời quá. Em thương và yêu anh ấy. Anh ấy cũng vất vả nhiều ở tuổi trẻ. 33 tuổi rồi còn đợi em đc hay sao? Lúc đầu em muốn đi rồi cố gắng định cư, vì tuổi này rồi sau này trở về e hơi khó tìm đc 1 tấm chồng như ý. Nhưng em biết mình đi mà vẫn để chuyện này xảy ra là lỗi của em. Em hy vọng anh ấy nói đc làm đc. Em sẽ ko phụ lòng anh ấy. Mà anh ấy là người ít lời, luôn nói đc làm đc, sống đạo đức trong gia đình. Ng đàn ông như thế ko tiếc sao đc chị nhỉ?
E đã từng trải qua sự đỗ vỡ nên c tin e đã có rất nhiều kinh nghiệm cho mình. Chị rất mừng là e đã tìm được 1 tốt cho mình. Nếu e tin tưởng a ấy thì e cứ vững vàng mà ra đi. C nghĩ e mới quen a này thôi, thời gian mới cho ta biết được giá trị của con người. Khi ng ta thực lòng yêu nhau thì 2 năm ko phải là thời gian quá dài, khoảng cách trong tâm hồn, trong suy nghĩ mới đang sợ e ah, còn khoảng cách về địa lý chính là liều thuốc thử cho t/y. Sống với nhau cả đời thì việc chờ đợi 2 năm có đáng là bao hả e. Nếu 2 năm sau a ấy ko chờ đợi nổi thì e cũng đừng tiếc, cứ hãy nghĩ rằng phép thử ko thành công.
C cũng đang đi qua sự đỗ vỡ, ng đàn ông chị quen ban đầu ấn tựơng của c cũng là 1 ng hiền lành, thật thà, chu đáo. C vẫn ấn tượng mãi 1 chuyện, hồi mới wuen, sn của chị a có tham gia, lúc về trời cũng khá lạnh có 1 e trog phòng chị đang có bầu mà mang áo fong fanh nên a ấy cởi áo ra bảo c đưa cho e ấy mặc. Lúc đó c rất ấn tượng cứ nghĩ a ấy là ng chu đáo, vì c ko còn mẹ nên trog sâu thẳm lòng c luôn cảm thấy 1 sự thiếu thốn thật sự, c luôn lo lắng cho tương lai của mình khi sinh nở. E cũng biết ng phụ nữ khi sinh nở cần mẹ như thế nào, thế nên c luôn mong gặp đc ng đàn ông chu đáo để lúc đó có họ bên cạnh che chở. 1 phần c thấy hoàn cảnh khó khăn của a nhưng luôn nổ lực vươn lên và rất đam mê công việc nên c rất quí tính cách đó. A cũng là ng từ tốn, lễ phép ko ai ko khen a. Bạn thân c sinh c lên bv thăm mẹ chồng bạn chị khen a hết lời. Thực sự lúc đó c thấy mình rất may mắn khi quen đc 1 ng tốt như thế. C nguyện y a hết lòng và thực sự là c hy sinh hết tất cả cho a ko tiếc bất cứ cái gì. 1 tg sau bọn c có nhiều quan điểm bất đồng c đã lờ mờ nhận ra bản chất thực sau con ng đó, nhưng lúc đó c vẫn cố bao biện và nghĩ a sẽ ko bao h cư xử như thế với c, vì c đã rất hết lòng, hết dạ với a, và c cũng là bạn thâm của vợ bạn thân của a. A là ng trải qua nhiều khó khăn trog cs sống nên lag ng chín chắn và sâu sắc chứ ko hời hợt, chắc có lẽ lỗi cũng ở mình quá cầu toàn. Cứ nghĩ thế c càng cố gắng phớt lờ đi những cảm giác bất ổn về con ng đó để cố gắng xây dựng mối quan hệ đó. Trời lanh và khuya thế nào mà nge a nói ốm thì c cũng ko quản ngại đến xem a thế nào, khi về nhà thì ko ngủ đc cứ mog trời sáng để xuống xem thế nào. Đó là ng duy nhất từ trước tới h c hy sinh như thế. Trước đó c cũng yêu nhưng toàn hưởng thụ, chưa bao h nấu cho họ bửa cơm mà toàn dc họ nấu cho ăn, họ còn bảo c là con gái mà ko biết nấu ăn sau này mẹ chồng la chết,nói thế mà c vô bếp là cứ lẽo đẻo theo rùi làm hết c chỉ có phụ thôi. Thế mà với a này c lo lắng thk nấu cho a ăn. Đi chợ thấy cái gì của nam là nghỉ ngay đến a, muốn mua cho a.
Nhưng rồi vào 1 ngày ko đẹp trời lắm, lúc mọi ng hân hoan chuẩn bi chào đón năm mới thì 1ng rất quan trọng với c đã ra đi, c vẫn nhớ cảm giác đó,rất bàng hoàng c đã ko thể nào bấm đc số cho a, phải gần 30 phút sau c mới có thể bấm đúng số của a, nhưng a ko bắt máy, c fải cố gắng hết sức mới nt đc cho a. Hôm đó chị cố hết sức mình để có thể đưa ng ấy về nơi an nghỉ. Cái cảm giác tối 30 tết 1 mình ngồi trên tàu về nhà nó thật cô đơn e ah. C kéo mũ áo khoác xuống để mọi ng ko nhìn thấy nước mắt mình rơi. C đã ốm 1trận te tua ko ngốc đầu nổi. Ngày 1 tết đối với c thật kinh hoàng, nhà c vốn ít ng, 1 mình c nằm chơ vơ 1 mình ko dậy đc, c fải cố hết sức bò xuống dưới nhà, lúc đó chị thấy cầu thang nhà mình sao nó dài thế như đi cả 10 tầng lầu. Lấy đc ít sửa và bánh qui lên, tỉnh dạy bốc bánh bỏ vào miệng ko nuốt nổi, cố uống tý sửa cho trôi xuống, rồi lịm đi rồi tỉnh dậy cố ăn tý bánh uống tý sửa rồi lại lịm đi, cứ như thế. A biết c bị ốm nhưng ko 1lời hỏi thăm c, c sợ quá nt cho a, thì chỉ nge đc 1 câu đi khám đi, cố ăn chi đó cho khoẻ. Giọng ko fải lo lắng lắm mà cảm giác rất mệt mỏi như c là 1 gánh nặng cho a. Sau đó cũng cảm thấy áy náy nên có nt hỏi han xã giao. Mấy ngày sau cũng thế a ko hề chủ động hỏi thăm c mà khi thấy c than thở mới hỏi han xã giao. Thực sự lúc đó c thấy mệt mỏi, kiệt quệ cả thể chất lẫn tinh thần, 1 cảm giác trống rỗng vô cùng, c rất rất rất cần a. Nhưng ng đàn ông chu đáo với mọi ng mà c từng biết biến đâu mất rồi, có lẽ chỉ là ng đàn ông của chúng mà thôi ngoại trừ c. Dù sao c với a cũng 1 thời mặn nồng, c cũng đã rất y thưong và lo lắng cho a, những lúc a cần c đều có mặt. Vậy mà khi c khốn khó nhất, bế tắc nhất a ko 1lần đến thăm c. Khi a ra đi làm chổ a ở cách chị 4km nhưng a ko hề đến xem c như thế nào. C với a gặp nhau ở nhà bạn c, bọn c chơi bài đến khuya a bảo c tự bắt taxi mà về. Nếu lúc đó a đưa c về để chỉ hỏi xem c thế nào có ổn ko thì có lẽ trog lòg chị vẫn còn chút gì đó dư âm của tình nghĩa ngày xưa. Sau đó ba c ốm gần lành thì a chính thức bỏ rơi c. Bỏ rơi c trog thời điểm c bế tắc nhất, cần a nhất, sau đó ko lâu thì a lấy vợ và h là có vợ con đuề huề sống hạnh phúc vui vẻ. Lúc mới đầu c rất đau khổ, các chuyện buồn cứ đến dồn dập. Ngày a ta hp vui tươi rước cô dâu về dinh thì cũng là ngày trái tim c tan nát, 1 ngày đẫm nước mắt của c, c đã nghe mãi bài hát "con đường xưa e đi" đến h c nge lại bài đó thì cảm xúc của ngày hôm đó vẫn y nguyên.
Sau đó nhiều đêm ko ngủ đc c ngồi bó gối nhìn ra cửa sổ ngĩ ngợi và chợt nhận ra h a ta đã say giấc nồng bên canh vợ mình và trog tâm a ta chưa bao h cảm thấy day dứt hay mảy may áy náy về những gì đã đối xử và đã làm với chị. Cũng ko mảy may nghỉ đến 1 năm qua c đã sống thế nào. Lúc đó lòng c lạnh dần.
Bây h trog mắt mọi ng a ta vẫn là con ng hoàn hảo, vẫn là 1 con ng tốt, là ng có trách nhiệm. Còn c thì trở thành con ng lạnh lùng, vô cảm. Điều làm c khóc hằng đêm đó là c ko thể nào đến thắp cho ng thân đã ra đi đó 1 nén nhang. C đã trở thành con ng bac bẽo e ạ. C đã phải nén tất cả những tc của c đối với ng đó vào tận sâu thẳm lòng mình, hằng đêm c chỉ biết nói lời xin lỗi ng đó hãy tha lỗi cho c. C biết ng đó vẫn quanh quẩn bên c, cũng rất thương c, và phù hộ cho c rất nhiều, đó là chổ dựa tinh thần cho c đễ c có thể sống sót đến giờ. Vậy mà h đến ngày giỗ của ng ấy c ko thể đến thắp cho ng ấy 1 nén hương. C đành mang tiếng là ng tệ bạc thôi.

Qua tâm sự của c chắc e hiểu đc ẩn ý sâu xa của c đúng ko. Qua thử thách gian khó mới hiểu đc lòng nhau e ạ. Chỉ khi tận cùng mình mới biết đc lòng ng. Bình thường thì ai cũng có thể nói đc những lời hay ý đẹp. Chỉ khi nguy khốn mới biết ai vẫn ở cạnh mình. Nếu e tin a nói được làm được thì e cứ vững vàng mà đi. Khi e trở về a vẫn nắm chặt tay e thì đó là con ng e có thể yên tâm hoàn toàn để gửi gắm cuộc đời. Còn ko thì hãy cứ nghỉ đó ko fải duyên của mình.
Hãy cứ sống tốt cho hiện tại đừng lo lắng cho tương lai, 2 năm sau e vẫn trẻ hơn c hiện h đến 4 tuổi cơ mà. Nếu thực sự là duyên của mình thì sẽ là của mình, còn ko fải duyên thì có cố thế nào cũng ko đc đâu e. Và có qua thử thách thăng trầm thì mới hiểu được giá trị của cái mình có được.

gautrangmuadong
Tam đẳng
Tam đẳng
Bài viết: 516
Tham gia: 10:35, 19/11/12

TL: Sự kỳ diệu của Tử Vi_Kính gửi lời cảm ơn đến bác Baphai

Gửi bài gửi bởi gautrangmuadong »

mitsc đã viết: @ Gấu: đọc bài cùa bà bạn mà cay cho bà bợn, tui cũng đã trải qua 1 lần cay đắng như bà, lúc đó tui cảm thấy khinh bỉ con người đó vô cùng nhưng suy cho cùng là tại mình ngu ngốc thôi.
Cuối năm nhiều cv lắm áp lực khác nữa thành ra dễ stress, ngoài đấy trời lạnh bà bợn ra ngoài đường thì ko nên ún xỉn lỡ trên đường về cảm lạnh rùi khổ, khi nào bà bợn ở nhà rùi chuẩn bị đi ngủ thì tui hoan nghênh bà ún xỉn quoắc cần câu làm 1 bản nhạc nghe rùi ngủ 1 giấc đến sáng mai.
Mà nếu rượu ko có làm bà ngủ được thì chuyển qua uống trà hoa cúc + hoa sen bà ạ, nó vừa tốt cho sức khỏe lại an thần dễ ngủ.
Hôm nay quả là 1 ngày stress. Tớ tham gia 1 lúc 2 dự án, mấy hôm nay đang bù đầu với dự án CS thì sếp sắp lịch đào tạo với dự án AS. Tớ bảo lịch chồng chéo thế thì tớ có mà siêu nhân cũng ko xử lý nổi. Sếp tớ thì cứ khăng khăng bảo phòng đào tạo đã làm giấy triệu tập rùi. Tớ bó tay toàn tập và hậu quả là ngày hôm nay hệ thống AS đứng luôn ko chạy đc. h đang ngồi mò lỗi mà khổ nổi tớ gửi lệnh lên báo thành công hết, trên server cũng báo tín hiệu ok,thông hoàn toàn cả hai bên vậy mà thiết bị lại ko nhận được giá trị. Vì sao thiết bị ko nhận được giá trị là do phía đối tác thực hiện tớ có chui vào hệ thống của họ để xem được đâu, thế mà ông sếp cứ nói cứ như là lỗi tại tớ. Tớ bực lắm gọi sếp đối tác kiểm tra, h bên đối tác ko biết vì sao, tớ thì rất mệt muốn về nghỉ mà ông sếp ko chịu bảo ngồi đợi đối tác trả lời, vì sợ ngày mai hệ thống ko thông để đào tạo. H ngồi 1 mình ở phòng làm việc chả biết làm gì.
Từ sau vụ ốm nhớ đời đó tớ cũng biết lo cho sức khỏe mình lắm. Tối qua mới dọn tủ vứt 1 túi thuốc, định là để làm kỷ niệm nhưng đó là kỷ niệm ko đáng nhớ nên quyết định bỏ vào sọt rác. Hồi đó tớ ốm miết mấy tháng, đi khám bệnh viện tỉnh tớ rồi bệnh viện ở thành phố lớn, các bệnh viện cho uống 1 đống thuốc ko khỏi, sức khỏe cứ yếu, đôi lúc tớ bị ngất đột ngột. Tớ bực quá thế là quyết định gom hết thuốc lại bỏ vào bao cất ko uống nửa. Tớ chẳng biết làm sao cả và 1 phần muốn thử xem linh cảm của mình đúng ko. Tớ ngồi xin ng khuất mặt phù hộ cho tớ được khỏe mạnh. Sau 1 tuần tớ khỏi hắn hoàn toàn đến h, tớ sợ hết hồn nhưng mà h biết chăm sóc bản thân hơn. :D . Chém mồm là từ đó đến h chưa phải uống thêm viên thuốc nào. tớ bị mất ngủ triền miên nên da dẻ xấu lắm và ng ăn mải ko tăng được kg, sau vụ kia tớ sụt mất gần 6kg nên moi ng ai cũng bảo ốm quá. Uống trà tim sen, lá sen mà vẫn ko hết mất ngủ, hôm nào bực bội quá vác cả chai rượu ra tu 1 mạch ngủ luôn. Tính ra thuốc ngủ với rượu ko biết cái nào hại sức khỏe hơn :( . Nhưng mà mỗi lần uống rượu tớ phải xin phép ng khuất mặt mới đc uống, tại tớ sợ ng đó buồn khi thấy tớ như thế, và mỗi lần thế tớ ngủ ngon và sáng ra ko bị đau đầu.
Tớ còn nhớ khi a ta quất ngựa truy phong có nói 1 câu: "e hãy xem như đó là số phận của e". Tớ cứ nhớ mãi lời đó, lúc đầu tớ tự trách mình mê muội, nhưng sau tớ ko tự trách mình nửa mà thấy rất thương mình và tớ tự an ủi đó là số phận. Chắc kiếp trước tớ cũng bỏ rơi a ta nên kiếp này tớ bị thế, và tự an ủi nếu kiếp trước tớ có nợ gì a ta thì kiếp này tớ đã trả hết rồi "Cả gốc lẫn lãi". Nguyên bộ sao chính tinh cug thân của a ta trùng với bộ sao cung tật của tớ. Còn bộ sao chính tinh (cả mấy sao phụ tinh) cung tật của a ta trùng với cung thân của tớ. Ng ta nói cung tật là phản ánh nợ kiếp trước của mình mà.

mitsc
Nhị đẳng
Nhị đẳng
Bài viết: 419
Tham gia: 18:43, 10/06/13

TL: Sự kỳ diệu của Tử Vi_Kính gửi lời cảm ơn đến bác Baphai

Gửi bài gửi bởi mitsc »

gautrangmuadong đã viết:
mitsc đã viết: @ Gấu: đọc bài cùa bà bạn mà cay cho bà bợn, tui cũng đã trải qua 1 lần cay đắng như bà, lúc đó tui cảm thấy khinh bỉ con người đó vô cùng nhưng suy cho cùng là tại mình ngu ngốc thôi.
Cuối năm nhiều cv lắm áp lực khác nữa thành ra dễ stress, ngoài đấy trời lạnh bà bợn ra ngoài đường thì ko nên ún xỉn lỡ trên đường về cảm lạnh rùi khổ, khi nào bà bợn ở nhà rùi chuẩn bị đi ngủ thì tui hoan nghênh bà ún xỉn quoắc cần câu làm 1 bản nhạc nghe rùi ngủ 1 giấc đến sáng mai.
Mà nếu rượu ko có làm bà ngủ được thì chuyển qua uống trà hoa cúc + hoa sen bà ạ, nó vừa tốt cho sức khỏe lại an thần dễ ngủ.
Hôm nay quả là 1 ngày stress. Tớ tham gia 1 lúc 2 dự án, mấy hôm nay đang bù đầu với dự án CS thì sếp sắp lịch đào tạo với dự án AS. Tớ bảo lịch chồng chéo thế thì tớ có mà siêu nhân cũng ko xử lý nổi. Sếp tớ thì cứ khăng khăng bảo phòng đào tạo đã làm giấy triệu tập rùi. Tớ bó tay toàn tập và hậu quả là ngày hôm nay hệ thống AS đứng luôn ko chạy đc. h đang ngồi mò lỗi mà khổ nổi tớ gửi lệnh lên báo thành công hết, trên server cũng báo tín hiệu ok,thông hoàn toàn cả hai bên vậy mà thiết bị lại ko nhận được giá trị. Vì sao thiết bị ko nhận được giá trị là do phía đối tác thực hiện tớ có chui vào hệ thống của họ để xem được đâu, thế mà ông sếp cứ nói cứ như là lỗi tại tớ. Tớ bực lắm gọi sếp đối tác kiểm tra, h bên đối tác ko biết vì sao, tớ thì rất mệt muốn về nghỉ mà ông sếp ko chịu bảo ngồi đợi đối tác trả lời, vì sợ ngày mai hệ thống ko thông để đào tạo. H ngồi 1 mình ở phòng làm việc chả biết làm gì.
Từ sau vụ ốm nhớ đời đó tớ cũng biết lo cho sức khỏe mình lắm. Tối qua mới dọn tủ vứt 1 túi thuốc, định là để làm kỷ niệm nhưng đó là kỷ niệm ko đáng nhớ nên quyết định bỏ vào sọt rác. Hồi đó tớ ốm miết mấy tháng, đi khám bệnh viện tỉnh tớ rồi bệnh viện ở thành phố lớn, các bệnh viện cho uống 1 đống thuốc ko khỏi, sức khỏe cứ yếu, đôi lúc tớ bị ngất đột ngột. Tớ bực quá thế là quyết định gom hết thuốc lại bỏ vào bao cất ko uống nửa. Tớ chẳng biết làm sao cả và 1 phần muốn thử xem linh cảm của mình đúng ko. Tớ ngồi xin ng khuất mặt phù hộ cho tớ được khỏe mạnh. Sau 1 tuần tớ khỏi hắn hoàn toàn đến h, tớ sợ hết hồn nhưng mà h biết chăm sóc bản thân hơn. :D . Chém mồm là từ đó đến h chưa phải uống thêm viên thuốc nào. tớ bị mất ngủ triền miên nên da dẻ xấu lắm và ng ăn mải ko tăng được kg, sau vụ kia tớ sụt mất gần 6kg nên moi ng ai cũng bảo ốm quá. Uống trà tim sen, lá sen mà vẫn ko hết mất ngủ, hôm nào bực bội quá vác cả chai rượu ra tu 1 mạch ngủ luôn. Tính ra thuốc ngủ với rượu ko biết cái nào hại sức khỏe hơn :( . Nhưng mà mỗi lần uống rượu tớ phải xin phép ng khuất mặt mới đc uống, tại tớ sợ ng đó buồn khi thấy tớ như thế, và mỗi lần thế tớ ngủ ngon và sáng ra ko bị đau đầu.
Tớ còn nhớ khi a ta quất ngựa truy phong có nói 1 câu: "e hãy xem như đó là số phận của e". Tớ cứ nhớ mãi lời đó, lúc đầu tớ tự trách mình mê muội, nhưng sau tớ ko tự trách mình nửa mà thấy rất thương mình và tớ tự an ủi đó là số phận. Chắc kiếp trước tớ cũng bỏ rơi a ta nên kiếp này tớ bị thế, và tự an ủi nếu kiếp trước tớ có nợ gì a ta thì kiếp này tớ đã trả hết rồi "Cả gốc lẫn lãi". Nguyên bộ sao chính tinh cug thân của a ta trùng với bộ sao cung tật của tớ. Còn bộ sao chính tinh (cả mấy sao phụ tinh) cung tật của a ta trùng với cung thân của tớ. Ng ta nói cung tật là phản ánh nợ kiếp trước của mình mà.
ối, thế kiếp trước tớ cũng nợ tình, chắc là kiếp trước mình là thèng sở khanh nên kíp này bị bò đá ko à..
lão kia sao nỡ nói phũ phàng vậy trời, nghe mà điên máu.
Cậu bệnh vậy chắc mua bia ún thì ún cậu ạ chứ đừng ún rượu, với lại tớ thấy ún trà nóng là hợp nhất cậu chế trà hoa cúc lẫn trà tim sen ún giảm stress tốt đó, trước khi đi ngủ nhớ câu thần chú đừng nghĩ gì cả, cái giống mò lên giường mà còn nghĩ lung tung là dễ mất ngủ lắm.

gautrangmuadong
Tam đẳng
Tam đẳng
Bài viết: 516
Tham gia: 10:35, 19/11/12

TL: Sự kỳ diệu của Tử Vi_Kính gửi lời cảm ơn đến bác Baphai

Gửi bài gửi bởi gautrangmuadong »

mitsc đã viết:
gautrangmuadong đã viết:
mitsc đã viết: ối, thế kiếp trước tớ cũng nợ tình, chắc là kiếp trước mình là thèng sở khanh nên kíp này bị bò đá ko à..
lão kia sao nỡ nói phũ phàng vậy trời, nghe mà điên máu.
Cậu bệnh vậy chắc mua bia ún thì ún cậu ạ chứ đừng ún rượu, với lại tớ thấy ún trà nóng là hợp nhất cậu chế trà hoa cúc lẫn trà tim sen ún giảm stress tốt đó, trước khi đi ngủ nhớ câu thần chú đừng nghĩ gì cả, cái giống mò lên giường mà còn nghĩ lung tung là dễ mất ngủ lắm.
:)) đúng đó, nhưng ko fải thằng sở khanh mà là e sở khanh :D. Thế nên kiếp này thấy a nào tốt nhớ tạo ra nhiều nợ nhé,để a ý theo đòi kiếp này lẫn kiếp sau.xem sao quan phù của Mit nằm chổ nào nhé.
Tớ sẽ cố gắng nge theo lời chỉ dẫn của Mit. Nhưng tớ ko thể ko nghỉ ngợi, cả ngày làm việc ko sao, chứ mà rảnh ra là ngồi nghĩ ngợi, nhất là những ngày này sắp đến ngày giỗ của ng đó, cứ ngồi nghĩ đến những kỷ niệm xưa và những gì ng đó đã phù hộ cho tớ, thế mà tớ ko thể đén thắp cho ng đó 1 nén hương là lòng tớ quặn thắt, nước mắt cứ chảy dài, thấy mình bạc bẽo quá.
Đôi khi oán ông trời cứ đẩy cho mình gặp hoàn cảnh trớ trêu, làm mình trở thành ng ko ra gì.

mitsc
Nhị đẳng
Nhị đẳng
Bài viết: 419
Tham gia: 18:43, 10/06/13

TL: Sự kỳ diệu của Tử Vi_Kính gửi lời cảm ơn đến bác Baphai

Gửi bài gửi bởi mitsc »

gautrangmuadong đã viết: :)) đúng đó, nhưng ko fải thằng sở khanh mà là e sở khanh :D. Thế nên kiếp này thấy a nào tốt nhớ tạo ra nhiều nợ nhé,để a ý theo đòi kiếp này lẫn kiếp sau.xem sao quan phù của Mit nằm chổ nào nhé.
Tớ sẽ cố gắng nge theo lời chỉ dẫn của Mit. Nhưng tớ ko thể ko nghỉ ngợi, cả ngày làm việc ko sao, chứ mà rảnh ra là ngồi nghĩ ngợi, nhất là những ngày này sắp đến ngày giỗ của ng đó, cứ ngồi nghĩ đến những kỷ niệm xưa và những gì ng đó đã phù hộ cho tớ, thế mà tớ ko thể đén thắp cho ng đó 1 nén hương là lòng tớ quặn thắt, nước mắt cứ chảy dài, thấy mình bạc bẽo quá.
Đôi khi oán ông trời cứ đẩy cho mình gặp hoàn cảnh trớ trêu, làm mình trở thành ng ko ra gì.
Tớ nghĩ rắng nếu người đó biết trong lòng cậu luôn có một vị trí cho người đó thì họ rất ấm lòng rùi bà bạn ạ, ko nhất thiết cứ phải đứng trước mộ và thắp 1 nén nhang mới ko phải là người bạc bẽo, thế nên bà bạn bớt day dứt đi, nếu người đó thấy bà bạn vì họ mà cứ làm khổ mình vậy cũng đau lòng lắm, nếu cậu trước khi ngủ mà cứ nghĩ vẫn vơ thì ko ngủ được đâu.

@ Nếu lỡ mai sau tớ có ngỏm thì tớ cũng chẳng cần mộ, đốt xác thả tro xuống sông thế là mãn nguyện.

Tớ đang mò lại cách tính hạn, thể theo lời cậu xem cái quan phù chỗ mô :)) rồi làm cái chiến dịch gieo nợ tình =))

@ tớ tìm thấy quan phù cung di :D chắc đi ra ngoài bị mấy anh kiếp trước báo thù hở cậu? thế này thì còn đường nào mà mần ăn được rứa?. [-O<

annhien88
Chính thức
Chính thức
Bài viết: 82
Tham gia: 15:54, 01/07/14

TL: Sự kỳ diệu của Tử Vi_Kính gửi lời cảm ơn đến bác Baphai

Gửi bài gửi bởi annhien88 »

Chị ơi tạo nhiều nợ bằng cách nào hả chị hehe
gautrangmuadong đã viết:
[/quote]
:)) đúng đó, nhưng ko fải thằng sở khanh mà là e sở khanh :D. Thế nên kiếp này thấy a nào tốt nhớ tạo ra nhiều nợ nhé,để a ý theo đòi kiếp này lẫn kiếp sau.xem sao quan phù của Mit nằm chổ nào nhé.
Tớ sẽ cố gắng nge theo lời chỉ dẫn của Mit. Nhưng tớ ko thể ko nghỉ ngợi, cả ngày làm việc ko sao, chứ mà rảnh ra là ngồi nghĩ ngợi, nhất là những ngày này sắp đến ngày giỗ của ng đó, cứ ngồi nghĩ đến những kỷ niệm xưa và những gì ng đó đã phù hộ cho tớ, thế mà tớ ko thể đén thắp cho ng đó 1 nén hương là lòng tớ quặn thắt, nước mắt cứ chảy dài, thấy mình bạc bẽo quá.
Đôi khi oán ông trời cứ đẩy cho mình gặp hoàn cảnh trớ trêu, làm mình trở thành ng ko ra gì.[/quote]

Baphải
Nhị đẳng
Nhị đẳng
Bài viết: 355
Tham gia: 16:15, 21/05/14

TL: Sự kỳ diệu của Tử Vi_Kính gửi lời cảm ơn đến bác Baphai

Gửi bài gửi bởi Baphải »

Gà ú đã viết:
Baphải đã viết:
Gà ú đã viết:Kính thưa bác Baphai, chủ topic và các anh/chị.
Em tuy mới gia nhập diễn đàn chưa lâu, song tìm được topic này của anh/chị quả thực rất vui mừng ạ, vì qua lời các anh/chị em tin bác Baphai đúng là một cao nhân vừa có tài, vừa có đức.
Thưa bác Ba, cháu đã mạo muội nhắn tin cho bác nhưng vì lúc ấy cháu chưa biết cách gửi lá số như thế nào và cũng vì thấy trong topic này bác vẫn thường đăng bài trả lời nên cháu xin phép được hỏi bác một lần nữa ở đây. Mong bác đừng giận cháu. Thưa bác, dưới đây là lá số của cháu ạ.
Hình ảnh
Như cháu đã nhắn tin cho bác, cháu tự biết lá số mình không tốt, vì có địa kiếp hãm địa ở mệnh và thân có phá quân hãm địa. Nhưng cháu biết đó là số phận thì mình nên chấp nhận, cố gắng ăn ở và tu thân, sống không có điều gì khuất tất để không phải ân hận chứ cháu không dám mong ước cao xa gì.
Nhưng thưa bác, vì cháu thấy bác có giải đoán cho anh Đạo về lá số cung Phụ Mẫu có Thái Âm hãm địa và quả thực là gia đình anh ấy đã có mất mát. Cháu rất lo, nên kính xin bác xem qua cung Phụ Mẫu giùm cháu được không ạ? Thưa bác, Bố Mẹ cháu không khá giả, song thân đều vất vả song yêu thương con cái, chúng cháu (cháu và em gái kém cháu 7 tuổi) đều được học hành đầy đủ, dù sự nghiệp đến nay vẫn chưa có gì. Năm sau cháu được học bổng toàn phần đi Nhật, tháng 4 cháu sẽ bay. Nhưng vì cháu lo lắng cho sức khỏe của Mẹ cháu, phần vì cung thiên di và cung phúc của cháu đều không tốt, cháu rất mong nhận được lời giải đoán và lời khuyên của bác.
Cháu xin chân thành đa tạ bác ạ!
Cháu đừng nghĩ rằng hễ lá số người nào có sát tinh trấn đóng ở Mệnh là số người ấy xấu, nó còn tùy thuộc vào nhiều yếu tố khác nữa, cháu nghiên cứu thêm sẽ rõ.
- Lá số của Lê Đức Đạo khác với lá số của cháu, không phải thấy có Nhật Nguyệt hãm ở Phụ Mẫu là bảo rằng có nguy cơ cho cha mẹ. Nó khác ở chỗ:
+ Vị trí cung an mệnh, hành nạp âm khác nhau.
+ Bộ sao ở Mệnh Tài Quan khác nhau.
+ Độ tốt xấu của cung Phụ, Phúc khác nhau.
+ Giới, phái, thứ bậc trong gia đình khác nhau.
Vì vậy cháu đừng lo lắng về cha mẹ một cách thái quá mà ảnh hưởng xấu đến học tập, sức khỏe. Một điểm nổi bật nhất ở lá số của cháu là sức khỏe của ba mẹ cháu tốt hay không còn tùy thuộc nhiều vào sự quan tâm của cháu!
Thưa bác, cháu xin cảm ơn lời dạy của bác và cháu sẽ cố gang làm theo những gì bác đã nói. Qua những gì bác nói cháu cũng đã cảm thấy yên tâm phần nào rồi ạ.
Thưa bác Ba, cháu biết là bác đang rất bận rộn và cũng còn nhiều người khác cần đến sự giúp đỡ của bác, nhưng mong bác thương cháu giải nốt một số thắc mắc nữa được không ạ? Cháu mong bác không phiền:
- Bác ạ, năm sau cháu sẽ đi học 2 năm nhưng cháu đang rất băn khoăn vì cung thiên di của cháu không tốt. Vậy mong bác góp ý cho cháu với ạ, đây là cơ hội rất lớn mà cháu đã chờ đợi rất lâu, nhưng nếu cháu đi thì liệu có tốt không hả bác?
- Thưa bác, sức khỏe của mẹ cháu rất kém. Mẹ cháu bị lao xương mạn tính, cao huyết áp và dạ dày nên cháu không rõ vào năm sau 2015 thì sức khỏe của mẹ cháu có gặp vấn đề gì không ạ?
- Thưa bác, cháu biết cung phu thê của cháu không tốt, cháu cũng rất lo lắng vì tự thấy điều kiện của mình không đến nỗi nào song tình duyên rất lận đân. Cháu không rõ liệu cháu có thể lập gia đình được không hả bác? Bác cho cháu xin lời khuyên với ạ.
Cháu xin cảm tạ bác nhiều. Cháu xin kính chúc bác Ba và gia đình một năm mới an khang, nhiều niềm vui và hạnh phúc ạ.
Bác đã gửi qua tin nhắn, cháu mở ra xem nhé !

gautrangmuadong
Tam đẳng
Tam đẳng
Bài viết: 516
Tham gia: 10:35, 19/11/12

TL: Sự kỳ diệu của Tử Vi_Kính gửi lời cảm ơn đến bác Baphai

Gửi bài gửi bởi gautrangmuadong »

annhien88 đã viết:Chị ơi tạo nhiều nợ bằng cách nào hả chị hehe

Ah thì mượn cái gì đó mà a ấy quí ấy, rồi cất đi ko trả :D.
Hay chị, e và Mit thêm 1 cơ số bạn nửa đưa ra nhiều kinh nghiệm về vụ tạo nợ với ng khác đi. :D.
E đã chuẩn bị sẳn sàng cho chuyến đi chưa? E học về cái gì vậy? Sang đó kiếm cho chị với chị Mit 2 anh mắt xanh nhé để sinh con cho nó xinh :D

Đã khóa