gautrangmuadong đã viết:annhien88 đã viết:Em cảm ơn chị đã có lời khuyên với em. Người đàn ông này sống rất đạo đức nên em ko nỡ rời xa. Nhưng bác khuyên em nên đi thì cuộc sống sẽ vui vẻ tốt đẹp hơn. Anh ấy cũng bảo sẽ đợi em. Nhưng tâm trạng của em đangr rối bời quá. Em thương và yêu anh ấy. Anh ấy cũng vất vả nhiều ở tuổi trẻ. 33 tuổi rồi còn đợi em đc hay sao? Lúc đầu em muốn đi rồi cố gắng định cư, vì tuổi này rồi sau này trở về e hơi khó tìm đc 1 tấm chồng như ý. Nhưng em biết mình đi mà vẫn để chuyện này xảy ra là lỗi của em. Em hy vọng anh ấy nói đc làm đc. Em sẽ ko phụ lòng anh ấy. Mà anh ấy là người ít lời, luôn nói đc làm đc, sống đạo đức trong gia đình. Ng đàn ông như thế ko tiếc sao đc chị nhỉ?
E đã từng trải qua sự đỗ vỡ nên c tin e đã có rất nhiều kinh nghiệm cho mình. Chị rất mừng là e đã tìm được 1 tốt cho mình. Nếu e tin tưởng a ấy thì e cứ vững vàng mà ra đi. C nghĩ e mới quen a này thôi, thời gian mới cho ta biết được giá trị của con người. Khi ng ta thực lòng yêu nhau thì 2 năm ko phải là thời gian quá dài, khoảng cách trong tâm hồn, trong suy nghĩ mới đang sợ e ah, còn khoảng cách về địa lý chính là liều thuốc thử cho t/y. Sống với nhau cả đời thì việc chờ đợi 2 năm có đáng là bao hả e. Nếu 2 năm sau a ấy ko chờ đợi nổi thì e cũng đừng tiếc, cứ hãy nghĩ rằng phép thử ko thành công.
C cũng đang đi qua sự đỗ vỡ, ng đàn ông chị quen ban đầu ấn tựơng của c cũng là 1 ng hiền lành, thật thà, chu đáo. C vẫn ấn tượng mãi 1 chuyện, hồi mới wuen, sn của chị a có tham gia, lúc về trời cũng khá lạnh có 1 e trog phòng chị đang có bầu mà mang áo fong fanh nên a ấy cởi áo ra bảo c đưa cho e ấy mặc. Lúc đó c rất ấn tượng cứ nghĩ a ấy là ng chu đáo, vì c ko còn mẹ nên trog sâu thẳm lòng c luôn cảm thấy 1 sự thiếu thốn thật sự, c luôn lo lắng cho tương lai của mình khi sinh nở. E cũng biết ng phụ nữ khi sinh nở cần mẹ như thế nào, thế nên c luôn mong gặp đc ng đàn ông chu đáo để lúc đó có họ bên cạnh che chở. 1 phần c thấy hoàn cảnh khó khăn của a nhưng luôn nổ lực vươn lên và rất đam mê công việc nên c rất quí tính cách đó. A cũng là ng từ tốn, lễ phép ko ai ko khen a. Bạn thân c sinh c lên bv thăm mẹ chồng bạn chị khen a hết lời. Thực sự lúc đó c thấy mình rất may mắn khi quen đc 1 ng tốt như thế. C nguyện y a hết lòng và thực sự là c hy sinh hết tất cả cho a ko tiếc bất cứ cái gì. 1 tg sau bọn c có nhiều quan điểm bất đồng c đã lờ mờ nhận ra bản chất thực sau con ng đó, nhưng lúc đó c vẫn cố bao biện và nghĩ a sẽ ko bao h cư xử như thế với c, vì c đã rất hết lòng, hết dạ với a, và c cũng là bạn thâm của vợ bạn thân của a. A là ng trải qua nhiều khó khăn trog cs sống nên lag ng chín chắn và sâu sắc chứ ko hời hợt, chắc có lẽ lỗi cũng ở mình quá cầu toàn. Cứ nghĩ thế c càng cố gắng phớt lờ đi những cảm giác bất ổn về con ng đó để cố gắng xây dựng mối quan hệ đó. Trời lanh và khuya thế nào mà nge a nói ốm thì c cũng ko quản ngại đến xem a thế nào, khi về nhà thì ko ngủ đc cứ mog trời sáng để xuống xem thế nào. Đó là ng duy nhất từ trước tới h c hy sinh như thế. Trước đó c cũng yêu nhưng toàn hưởng thụ, chưa bao h nấu cho họ bửa cơm mà toàn dc họ nấu cho ăn, họ còn bảo c là con gái mà ko biết nấu ăn sau này mẹ chồng la chết,nói thế mà c vô bếp là cứ lẽo đẻo theo rùi làm hết c chỉ có phụ thôi. Thế mà với a này c lo lắng thk nấu cho a ăn. Đi chợ thấy cái gì của nam là nghỉ ngay đến a, muốn mua cho a.
Nhưng rồi vào 1 ngày ko đẹp trời lắm, lúc mọi ng hân hoan chuẩn bi chào đón năm mới thì 1ng rất quan trọng với c đã ra đi, c vẫn nhớ cảm giác đó,rất bàng hoàng c đã ko thể nào bấm đc số cho a, phải gần 30 phút sau c mới có thể bấm đúng số của a, nhưng a ko bắt máy, c fải cố gắng hết sức mới nt đc cho a. Hôm đó chị cố hết sức mình để có thể đưa ng ấy về nơi an nghỉ. Cái cảm giác tối 30 tết 1 mình ngồi trên tàu về nhà nó thật cô đơn e ah. C kéo mũ áo khoác xuống để mọi ng ko nhìn thấy nước mắt mình rơi. C đã ốm 1trận te tua ko ngốc đầu nổi. Ngày 1 tết đối với c thật kinh hoàng, nhà c vốn ít ng, 1 mình c nằm chơ vơ 1 mình ko dậy đc, c fải cố hết sức bò xuống dưới nhà, lúc đó chị thấy cầu thang nhà mình sao nó dài thế như đi cả 10 tầng lầu. Lấy đc ít sửa và bánh qui lên, tỉnh dạy bốc bánh bỏ vào miệng ko nuốt nổi, cố uống tý sửa cho trôi xuống, rồi lịm đi rồi tỉnh dậy cố ăn tý bánh uống tý sửa rồi lại lịm đi, cứ như thế. A biết c bị ốm nhưng ko 1lời hỏi thăm c, c sợ quá nt cho a, thì chỉ nge đc 1 câu đi khám đi, cố ăn chi đó cho khoẻ. Giọng ko fải lo lắng lắm mà cảm giác rất mệt mỏi như c là 1 gánh nặng cho a. Sau đó cũng cảm thấy áy náy nên có nt hỏi han xã giao. Mấy ngày sau cũng thế a ko hề chủ động hỏi thăm c mà khi thấy c than thở mới hỏi han xã giao. Thực sự lúc đó c thấy mệt mỏi, kiệt quệ cả thể chất lẫn tinh thần, 1 cảm giác trống rỗng vô cùng, c rất rất rất cần a. Nhưng ng đàn ông chu đáo với mọi ng mà c từng biết biến đâu mất rồi, có lẽ chỉ là ng đàn ông của chúng mà thôi ngoại trừ c. Dù sao c với a cũng 1 thời mặn nồng, c cũng đã rất y thưong và lo lắng cho a, những lúc a cần c đều có mặt. Vậy mà khi c khốn khó nhất, bế tắc nhất a ko 1lần đến thăm c. Khi a ra đi làm chổ a ở cách chị 4km nhưng a ko hề đến xem c như thế nào. C với a gặp nhau ở nhà bạn c, bọn c chơi bài đến khuya a bảo c tự bắt taxi mà về. Nếu lúc đó a đưa c về để chỉ hỏi xem c thế nào có ổn ko thì có lẽ trog lòg chị vẫn còn chút gì đó dư âm của tình nghĩa ngày xưa. Sau đó ba c ốm gần lành thì a chính thức bỏ rơi c. Bỏ rơi c trog thời điểm c bế tắc nhất, cần a nhất, sau đó ko lâu thì a lấy vợ và h là có vợ con đuề huề sống hạnh phúc vui vẻ. Lúc mới đầu c rất đau khổ, các chuyện buồn cứ đến dồn dập. Ngày a ta hp vui tươi rước cô dâu về dinh thì cũng là ngày trái tim c tan nát, 1 ngày đẫm nước mắt của c, c đã nghe mãi bài hát "con đường xưa e đi" đến h c nge lại bài đó thì cảm xúc của ngày hôm đó vẫn y nguyên.
Sau đó nhiều đêm ko ngủ đc c ngồi bó gối nhìn ra cửa sổ ngĩ ngợi và chợt nhận ra h a ta đã say giấc nồng bên canh vợ mình và trog tâm a ta chưa bao h cảm thấy day dứt hay mảy may áy náy về những gì đã đối xử và đã làm với chị. Cũng ko mảy may nghỉ đến 1 năm qua c đã sống thế nào. Lúc đó lòng c lạnh dần.
Bây h trog mắt mọi ng a ta vẫn là con ng hoàn hảo, vẫn là 1 con ng tốt, là ng có trách nhiệm. Còn c thì trở thành con ng lạnh lùng, vô cảm. Điều làm c khóc hằng đêm đó là c ko thể nào đến thắp cho ng thân đã ra đi đó 1 nén nhang. C đã trở thành con ng bac bẽo e ạ. C đã phải nén tất cả những tc của c đối với ng đó vào tận sâu thẳm lòng mình, hằng đêm c chỉ biết nói lời xin lỗi ng đó hãy tha lỗi cho c. C biết ng đó vẫn quanh quẩn bên c, cũng rất thương c, và phù hộ cho c rất nhiều, đó là chổ dựa tinh thần cho c đễ c có thể sống sót đến giờ. Vậy mà h đến ngày giỗ của ng ấy c ko thể đến thắp cho ng ấy 1 nén hương. C đành mang tiếng là ng tệ bạc thôi.
Qua tâm sự của c chắc e hiểu đc ẩn ý sâu xa của c đúng ko. Qua thử thách gian khó mới hiểu đc lòng nhau e ạ. Chỉ khi tận cùng mình mới biết đc lòng ng. Bình thường thì ai cũng có thể nói đc những lời hay ý đẹp. Chỉ khi nguy khốn mới biết ai vẫn ở cạnh mình. Nếu e tin a nói được làm được thì e cứ vững vàng mà đi. Khi e trở về a vẫn nắm chặt tay e thì đó là con ng e có thể yên tâm hoàn toàn để gửi gắm cuộc đời. Còn ko thì hãy cứ nghỉ đó ko fải duyên của mình.
Hãy cứ sống tốt cho hiện tại đừng lo lắng cho tương lai, 2 năm sau e vẫn trẻ hơn c hiện h đến 4 tuổi cơ mà. Nếu thực sự là duyên của mình thì sẽ là của mình, còn ko fải duyên thì có cố thế nào cũng ko đc đâu e. Và có qua thử thách thăng trầm thì mới hiểu được giá trị của cái mình có được.