TẢN MẠN

Chia sẻ thơ ca, nhạc họa, các trải nghiệm của cuộc sống
Hình đại diện của thành viên
1100
Lục đẳng
Lục đẳng
Bài viết: 2803
Tham gia: 19:18, 19/09/10

TL: TẢN MẠN

Gửi bài gửi bởi 1100 »

2 e Duy và kem sao lại cãi nhau vậy ?
Được cảm ơn bởi: cloudstrife
Đầu trang

Hình đại diện của thành viên
openlove_k5bkt
Chính thức
Chính thức
Bài viết: 59
Tham gia: 14:46, 23/09/10

TL: TẢN MẠN

Gửi bài gửi bởi openlove_k5bkt »

DIÊU HỒNG VIẾT: Con gái khi yêu một người luôn muốn một điều: "Hãy làm em hạnh phúc nhé!"
Có lẽ vì vậy, khi một người con trai muốn cô gái thuộc về mình hay nói: "Anh sẽ mang hạnh phúc đến cho em."
Và khi anh ta không muốn cô gái nữa, câu nói thường là: " Anh không phải người phù hợp. Ngoài kia còn nhiều người tốt. Anh không thể đem hạnh phúc đến cho em."

Con gái khi không cần một người : E rất yêu anh (nhưng)! ...... chữ (nhưng) này thì giải thích thế nào bạn Diêu Hông
Đầu trang

Hình đại diện của thành viên
dieuhong
Ngũ đẳng
Ngũ đẳng
Bài viết: 1054
Tham gia: 10:54, 17/11/10

TL: TẢN MẠN

Gửi bài gửi bởi dieuhong »

openlove_k5bkt đã viết:DIÊU HỒNG VIẾT: Con gái khi yêu một người luôn muốn một điều: "Hãy làm em hạnh phúc nhé!"
Có lẽ vì vậy, khi một người con trai muốn cô gái thuộc về mình hay nói: "Anh sẽ mang hạnh phúc đến cho em."
Và khi anh ta không muốn cô gái nữa, câu nói thường là: " Anh không phải người phù hợp. Ngoài kia còn nhiều người tốt. Anh không thể đem hạnh phúc đến cho em."

Con gái khi không cần một người : E rất yêu anh (nhưng)! ...... chữ (nhưng) này thì giải thích thế nào bạn Diêu Hông
Bạn hãy bổ sung chỗ (......)
DH sẽ trả lời chính xác nha bạn :">

Còn việc con "gái khi không cần một người : E rất yêu anh "
Qủa thật DH chưa gặp trường hợp này, khi không cần 1 người, sao có thể nói "rất yêu" ta ???? :-O :-O
Đầu trang

Hình đại diện của thành viên
dieuhong
Ngũ đẳng
Ngũ đẳng
Bài viết: 1054
Tham gia: 10:54, 17/11/10

TL: TẢN MẠN

Gửi bài gửi bởi dieuhong »

" ... Những điều chưa nói hóa ra
Không bao giờ nói để mà nhớ lâu..."

E rất yêu anh (nhưng)! ......

Lấy gì điền cho đủ chữ NHƯNG kia?

... nhưng
Anh không yêu em ?!
.. Anh nghĩ rằng anh có, nhưng thực ra anh không ?!
.. Mình có vượt qua được không anh ?!
.. Làm sao anh biết?!
..
...

Lời muốn nói suốt đời không chịu nói
Nên hôm nay hạnh phúc bỏ đi rùi
Lời muốn nói ngại gì sao chẳng nói
Đến hum nay có nói cũng muộn rùi!
Đầu trang

Hình đại diện của thành viên
openlove_k5bkt
Chính thức
Chính thức
Bài viết: 59
Tham gia: 14:46, 23/09/10

TL: TẢN MẠN

Gửi bài gửi bởi openlove_k5bkt »

DIÊU HỒNG HỎI VỀ CHỮ NHƯNG:



A - Tuổi Trẻ Online vừa nhận được email rất đặc biệt của một chàng trai đã tự nguyện hy sinh ánh sáng đôi mắt của mình cho người con gái bạn hết mực yêu thương.

Câu chuyện được chấp bút bởi một người em của bạn trai này. Email gửi về tòa soạn chất chứa nhiều nỗi niềm:
"Chào chuyên mục Tình yêu - Lối sống, tôi từng là độc giả trung thành của chuyên mục, nhưng giờ đây, tôi không thể đọc được nữa. Tôi cũng không thể viết được nên đã nhờ một đứa em thay tôi viết nên câu chuyện của mình. Tôi mong câu chuyện này sẽ làm thức tỉnh những con tim, những cô gái trẻ vẫn còn đang hoài nghi chàng trai của mình khi họ phải xa nhau vì... học tập! Đừng vì hoài nghi mà đánh mất nhau, để rồi trở thành bi kịch như tôi.
15 tuổi, tôi đã say đắm nét đẹp hồn nhiên của em - cô bé nhỏ hơn tôi 2 lớp - ngay lần đầu tôi nhìn thấy em trong văn phòng ban giám hiệu trường. Đôi mắt sáng long lanh, nụ cười khe khẽ của em làm trái tim tôi loạn nhịp. Từ đó, tôi ngày ngày trộm nhìn em mỗi sáng đến trường. Tình cảm trong sáng, ngây ngô của tuổi học trò cứ thế lớn dần trong tôi.
Thời gian cứ trôi, khi tôi là cậu học trò cuối cấp với bao lo toan, bận rộn của kỳ thi đại học thì em còn đang chập chững những tháng ngày đầu tiên dưới mái trường cấp 3. Ngày chia tay mái trường thân yêu, chúng tôi có một buổi lễ nho nhỏ, tạm gọi là lễ trưởng thành Đoàn, dành cho các bí thư chi đoàn khối 12, trong đó có tôi. Phải khó khăn lắm tôi mới dám ngỏ lời với em và chúng tôi đã chụp chung một tấm ảnh lưu niệm. Em e thẹn, không nhận lời, mà hẹn tôi khi nào thi xong đại học hãy trở về tìm em. Lời nói ấy như chất xúc tác mạnh mẽ để tôi lao vào học như điên. Và tôi đã thành công!
Tôi đậu đại học với số điểm cao, trở thành sinh viên một trường đại học lớn tại Sài Gòn. Nhưng em vẫn im lặng, từ chối gặp mặt tôi. Qua lời kể của người chị họ của em, cũng là một người bạn của tôi, tôi mới hiểu, đó là vì em vẫn chưa tin tôi, vì tôi khá hào hoa thời phổ thông với nhiều lời đồn đại về tình cảm
Tôi cười, không nản chí, bởi tôi tin sự chân thành của mình sẽ cảm động được em.
***
Tôi bước chân vào giảng đường đại học. Thỉnh thoảng, tôi và em nhắn tin cho nhau, dù phần lớn vẫn chỉ là tôi tư vấn cho em về học tập. Hết năm nhất, tôi được học bổng sang Pháp du học. Đó là bước ngoặc mới trong đời tôi!
Em vẫn thế, không gặp tôi, vẫn lảng tránh tình cảm của tôi. Tôi xuống trung tâm tỉnh học ngoại ngữ trong hè. Em giờ đã chuẩn bị vào lớp 12. Tôi lại có dịp được gọi điện cho em, hướng dẫn em giải bài tập. Nhưng khi tôi thổ lộ tình cảm, em lại vội vàng tắt máy.
Rồi theo chỉ định, tôi ra Hà Nội học ngoại ngữ. Sáu tháng ròng, tôi nhớ đến em không lúc nào nguôi. Bắt chợt, em được một chuyến giao lưu văn hóa tại Nhật. Em ra Hà Nội tập trung trước khi lên đường. Tôi gọi điện hẹn gặp em, em nói: "Em sắp phải học tiếng Nhật, em chỉ có 15 phút thôi, nếu anh có thể đến thì hãy đến ngay đi". Từ phố Thanh Niên, tôi vội mượn chiếc xe máy chạy nhanh ra khách sạn nơi em ở trên đường Hoàng Hoa Thám, nhưng thật không may, xe tôi bể bánh giữa đường. Vậy là vuột mất cơ hội gặp em.
Hoàn thành khóa học ngoại ngữ, tôi trở về Sài Gòn vào đúng dịp em thi đại học. Tôi lặng lẽ nép mình ở một góc xa xa trước cổng trường thi, nhìn thấy em tươi cười bước ra, tôi mừng thầm: "Chắc là em sẽ đậu đại học kinh tế".
Nhà tôi cách nhà em chừng 2km, nhưng sao lại xa xôi đến thế. Những ngày cuối cùng trước khi rời quê hương, tôi như kẻ điên ngày ngày đến trước cổng nhà em nhưng không một lần gặp mặt em.
***
Tôi lên đường đến Pháp. Mùa giáng sinh đầu tiên nơi đất khách, tôi gọi về cho em và nói chuyện khá lâu. Tôi lại thổ lộ tình cảm lần nữa. Và chao ôi! Tôi sung sướng biết bao khi em đã nhận lời. Cái lạnh của mùa đông châu Âu dường như tan biến. Tôi bước đi giữa đại lộ phủ đầy tuyết trắng mà lòng thấy ấm áp vô cùng. Tôi nghĩ đến em, nghĩ đến viễn cảnh tại chính nơi đây, tôi sẽ cùng em nô đùa với tuyết trắng.
Thế nhưng, chỉ một tuần sau đó, em đã gửi email xin lỗi tôi, giải thích rằng em chỉ rung động nhất thời và em không hề thích tôi. Trước mắt tôi, mọi thứ như đổ sụp. Tôi lao đầu vào học đến kiệt sức để không nhớ đến em. Và may mắn thay, tôi đã vượt qua được kỳ thi tuyển vô vàn khó khăn vào cuối năm học ấy. Tôi tốt nghiệp bác sĩ nội trú sau 11 năm dài học y khoa.
***
Đã có những lúc, tôi nghĩ mình quên được em dù tôi không thể chấp nhận người con gái nào khác, "rồi cuộc sống sẽ cuốn ta đi", tôi nghĩ vậy. Nhưng thật không ngờ, khi vừa về đến Sài Gòn, hình ảnh em lại hiện ra trong tâm trí tôi. Tôi tìm em, tìm thông tin về em và sửng sốt khi biết tin em vẫn chưa có chồng.
"Em đợi tôi ư. Chẳng lẽ, 11 năm qua em vẫn đợi tôi ư?" - tôi tự nhủ
Tôi đến tìm em. Em giờ đã là một trưởng phòng kinh doanh trong một công ty liên doanh với Nhật. Em vẫn vậy, vẫn nụ cười làm tôi xao xuyến. Tôi ngỏ lời yêu em, lại một lần nữa em từ chối. Em nói: "Em rất nhớ anh, em vẫn chờ đợi anh, nhưng vẫn còn cái gì đó ngăn cản khiến em không thể yêu anh". Lời nói ấy như nhát dao đâm vào tim tôi. Tôi tự trách mình sao ngày xưa đào hoa để rồi giờ đây lòng tin không thể xây dựng lại được nữa.
Một ngày mùa hè giữa cái nắng gay gắt của Sài Gòn. Em hẹn gặp tôi, thông báo sẽ đi Nhật công tác 6 tháng. Em bảo tôi cho em thêm thời gian để suy nghĩ về vấn đề tình cảm. Tôi vui mừng biết bao, nhưng khi tôi còn chưa về đến nhà thì chị họ em gọi điện thoại thông báo em gặp tai nạn...
Tôi vội vàng chạy đến và tham gia vào ca phẫu thuật, nhưng đã quá muộn. Em đã bị hư giác mạc, không thể nhìn thấy được nữa. Lòng tôi đau như cắt khi đến bên em. Em bi quan, tuyệt vọng, không muốn gặp lại tôi. Em bảo tôi quên em đi. Nhưng làm sao tôi có thể làm thế, em cần phải thay giác mạc gấp, nếu không sẽ không còn cơ hội.
Suốt nhiều ngày, tôi gọi điện khắp nơi tìm kiếm, kể cả gọi về Pháp, gọi sang Mỹ nhưng vẫn không thể tìm được. Không còn cách nào khác, tôi quyết định hiến giác mạc của mình cho em. Tôi nói dối em rằng đã tìm được người hiến tặng. Ca phẫu thuật thành công. Tôi nhanh chóng quay về Pháp. Còn em lại là em của ngày xưa - cô bé có đôi mắt sáng long lanh.
Hôm qua, khi tôi gọi điện thoại về Việt Nam, người chị họ của em cho biết em đang ở Nhật và em sẽ quay về tìm tô vì em đã nhận ra tôi quan trọng thế nào với em.
Nhưng mọi việc đã quá muộn màng, bây giờ tôi không xứng với em nữa. Tình yêu của em sẽ là vốn tài sản duy nhất cho tôi sống hết quãng đời còn lại. Nơi phương xa, tôi cầu chúc em sớm tìm được hạnh phúc...


B -
http://www.tin247.com/tai_sao_em_lai_ye ... 84235.html

Người khác, họ yêu nhau như thế nào nhỉ. Đôi khi em tự sỉ vả mình, rằng tại sao em lại có thể có tình cảm với hai người đàn ông cùng một lúc, cùng khát khao, mong chờ và ước vọng một kết thúc đẹp với cả hai?
Quá tham lam và ích kỷ phải không anh. Con người ta chỉ được chọn một mà thôi, và với em thì chọn ai cũng là một niềm đau đớn, niềm vui không trọn vẹn. Làm sao mà trọn vẹn được khi em yêu cả hai người, và không thể chăm sóc cho cả hai người.
Đã có những lúc em trách anh, tại sao lại đi vào cuộc sống của em làm gì, tại sao lại yêu em nhiều đến thế, để trái tim em không còn bình yên bên người yêu của mình nữa. Tình yêu quả thật quá buồn cười. Được yêu quá nhiều hay không đựoc yêu, phải chăng cùng là điều bất hạnh? Mình đã làm nhau đau khổ nhau nhiều quá, buồn nhiều quá, nhưng sự lựa chọn của em vẫn không dành cho anh. Có lẽ em phải cưới đi thôi, và tránh xa thật xa anh, thì những nỗi đau và nhớ thương này mới nguôi ngoai và chìm vào quên lãng. Nhưng đôi khi sao em vẫn không đành, để rồi tuổi 28 đang đến với em rồi, vẫn chòng chành mà không biết nên quay mũi thuyền tình về bến nào.
Nụ hôn ấy dịu dàng và đắm say là thế, mà giờ đây giữa chúng ta như người xa lạ, không bằng cả một nguời bạn bình thường. Em không cố gắng để làm lành với anh nữa, vì em biết điều đó chỉ kéo dài thêm những nỗi buồn trong lòng chúng ta. Hơn nữa em cũng cảm thấy mình bị xúc phạm, lòng tự trọng bị tổn thương. Nói lên điều đó có phải là quá phức tạp vấn đề không anh nhỉ? Nhưng thật sự cảm giác của em là cảm giác của một người bị xua đuổi. Tình cảm biết bao nhiêu năm, cuối cùng chỉ được một câu kết luận của anh rằng em thương hại và chỉ coi anh là người thế chỗ những khi em buồn. Chẳng lẽ anh nghĩ em là người như thế? Nhưng thôi, kết thúc rồi, em không muốn nhắc đến nữa và thật sự muốn tránh mặt anh. Tình yêu không đi đến một kết thúc đẹp, thì nên chấm dứt sớm chừng nào hay chừng ấy. Em nghĩ thế, từ lâu rồi. Nhưng lần này em sẽ quyết tâm cùng anh, để ghét nhau, và quên nhau đi.
Em vẫn ở lại công ty muộn, vẫn thức khuya, vẫn nhìn nick anh sáng đèn. Nhưng chỉ để nhìn từ xa vậy thôi. Anh đã không cần em nữa, và em cũng cố gắng để không cần anh nữa. Em sẽ làm đám cưới với mối tình đầu của em anh nhé. Hãy ghét em như anh từng nói thế, hãy lạnh lùng với em như anh thật sự mong là như thế. Em nhớ anh nhiều lắm, nhưng rồi chúng ta sẽ quên được nhau thôi.


Em đã hứa với mình rằng sẽ không để tình cảm của mình trỗi dậy, không thể để vượt qua ranh giới bạn bè với anh. Nhưng đến một hôm, đưa em đến một chỗ khá vắng vẻ ở Mỹ Đình, anh dừng xe lại và ôm chầm lấy em, hôn em. Em yếu đuối quá nên không thể làm gì. Em đã sai rồi.



C-
- Tôi không biết bắt đầu từ đâu với câu chuyện của chính cuộc đời mình bởi nói ra, chắc hẳn mọi người sẽ chê cười thậm chí là khinh ghét, ghê tởm và cho rằng, tôi là một người đàn bà không ra gì. Chính vì vậy, sau nhiều đêm suy nghĩ, cuối cùng tôi quyết định bày tỏ câu chuyện của mình với hy vọng và mong muốn nhận được ở mọi người những lời khuyên và sự thông cảm cho tôi.
So với các bạn của mình, tôi là người lập gia đình khá sớm. Khi biết tin tôi lập gia đinh, tất cả bạn bè của tôi đều khuyên tôi không nên lấy chồng sớm. Lúc đó tôi chỉ nghĩ, đằng nào thì mình cũng phải lấy chồng, lấy sớm có con sớm sau này đỡ khổ. Hơn nữa, người đàn ông mà tôi định lấy làm chồng là một người đàn ông tốt và thời gian tìm hiểu rồi yêu nhau cũng hơn 2 năm, tôi nghĩ quyết định lấy chồng của tôi lúc đó là hoàn toàn hợp lý.
Sau khi đám cưới, phải nói chồng tôi là con người tuyệt vời, anh chăm sóc cho tôi từng li từng tí, thậm chí tôi có cảm giác tình yêu mà anh dành cho tôi còn nồng nàn hơn cả khi hai đứa đang yêu nhau. Nếu mọi chuyện chỉ đơn giản có thế thì có lẽ tôi là người hạnh phúc nhất thế gian này, nhưng không, cuộc đời mấy ai học được chữ ngờ, bất hạnh đến với tôi không phải tôi hay anh thay lòng đổi dạ, mà chính là chúng tôi không hoà hợp trong quan hệ vợ chồng.
Lúc đầu, tôi nghĩ chắc là mọi chuyện đối với tôi vẫn còn quá mới mẻ (anh là người đàn ông đầu tiên của tôi) nên cảm giác không nhiều. Nhưng đã rất nhiều tháng trôi qua, cảm giác khi làm "21`chuyện đó" với anh tôi vẫn không thấy thoải mái, thậm chí nhiều lúc còn như cực hình. Thấy chồng quá yêu mình nên tôi cố nhắm mắt làm ngơ cho qua, còn chồng tôi, có lẽ anh ấy không biết rằng tôi không hề có cảm giác khi gần chồng mình, mà anh ấy không biết cũng phải bởi lúc nào gần chồng tôi cũng phải cố gắng, thậm chí là giả vờ có cảm giác để anh khỏi buồn.
Thời gian cứ thế trôi qua, thấm thoát chúng tôi lấy nhau đã được hai năm nhưng quan hệ vợ chồng thì vẫn không thay đổi, đã hơn một lần tôi đem chuyện của mình ra kể với cô bạn thân nhất thì nhận được lời khuyên rằng có thể sau khi có con tôi sẽ có cảm giác hơn. Rồi tôi có thai nhưng cho tới khi tôi sinh con thì mọi chuyện vẫn không thay đổi, tôi cảm thấy vô cùng chán nản, thậm chí tôi cũng đã tìm tới bác sỹ để được tư vẫn nhưng kết quả vẫn không khả quan. Cuối cùng, lấy hết can đảm tôi đã nói hết cho chồng tôi những suy nghĩ cũng như cảm giác của mình, sau khi nghe xong anh rất ngạc nhiên nhưng cuối cùng chúng tôi đã cùng nhau thống nhất là cả hai sẽ cùng cố gắng bằng cách phải thường xuyên "hâm nóng" lại quan hệ vợ chồng.
Chúng tôi đề ra rất nhiều biện pháp, cuối cùng hai vợ chồng đi đến quyết định xin nghỉ phép , gửi con cho ông bà ngoại để đi du lịch. Thế nhưng, trong suốt thời gian đi du lịch, ngoài cảm giác vui vẻ, được sống lại những ngày mới yêu khiến tôi rất hạnh phúc, chồng tôi cũng đã cố gắng làm cho tôi vui bằng cách đưa tôi đi những nơi tôi muốn, nấu cho tôi ăn những món ăn tôi thích, những ngày đi du lịch với chồng tôi cảm thấy rất hạnh phúc nhưng đó chỉ là những lúc đi chơi, còn khi gần gũi đối với tôi vẫn như cực hình mặc dù cả tôi và anh đã đều rất cố gằng.

Chồng tôi cũng đã rất cố gắng bằng mọi cách kể cả việc mua sách báo để tìm hiểu thêm nhưng kết quả vẫn chỉ là con số không. Quá chán nản, chồng tôi rơi vào trạng thái mặc cảm và cho rằng mình là thằng đàn ông không ra gì, bởi mỗi chuyện đem lại hạnh phúc trong quan hệ vợ chồng cũng không làm nổi nên đã đề nghị chia tay. Nhìn anh tự dằn vặt bản thân mình như thế tôi cảm thấy rất đau khổ, tôi rất yêu chồng và chưa bao giờ nghĩ đến chuyện chia tay, hiện quan hệ của chúng tôi vô cùng căng thẳng.
Sở dĩ tôi kể câu chuyện của mình dài dòng như vậy là có lí do, xin các anh chị bớt chút thời gian, gắng đọc hết những dòng tâm sự của tôi. Tôi là một người đàn bà không ra gì, mặc dù không hoà hợp trong chuyện vợ chồng với chồng tôi thế nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc ngoại tình hay có người đàn ông khác ngoài chồng tôi kể cả trong suy nghĩ nếu như không có một ngày...
Người ta vẫn thường bảo "tình cũ không rủ cũng tới" quả không sai. Đó là vào dịp chồng tôi có việc đi công tác nước ngoài 1 tháng, một lần tới nhà cô bạn thân chơi tôi tình cờ gặp lại người yêu cũ của mình. Lúc đầu, chúng tôi chỉ cùng nhau đi uống nước (tất nhiên là cùng với một người bạn của tôi và anh). Sau đó mấy hôm, người bạn trai cũ của tôi điện thoại và bảo có chuyện muốn nói với tôi. Qua câu chuyện, tôi được biết, hiện người yêu cũ của tôi vẫn còn độc thân và anh nói anh vẫn còn yêu tôi rất nhiều, rằng ngày xưa, chỉ vì chút tự ái trẻ con mà anh đánh mất tôi, anh còn nói rất nhiều nhưng chúng tôi đều xác định rất rõ ranh giới và khoảng cách rõ ràng.
Hôm ấy chẳng hiểu ma xui quỷ khiến thế nào tôi đã nhận lời mời đến nhà anh chơi, và cũng không hiểu tại sao "chuyện ấy" lại xảy ra giữa chúng tôi. Tôi cảm thấy rất hối hận và xấu hổ với chính mình, còn người ấy thì một mực xin lỗi và nói rằng sẽ nhận hết trách nhiệm về mình.
Nhưng thú thật, khi tôi và anh có "chuyện đó" xảy ra, tôi thấy cảm giác rất lạ, đó là thứ cảm giác mà bao năm nay tôi chưa một lần thấy ở chồng mình, tôi như phát điên khi "gần" người ấy, mặc dù biết thế là sai nhưng tôi không thể khống chế được bản thân mình, cuối cùng chuyện ấy lại xảy ra thêm một lần nữa...
Chồng tôi vẫn không hề hay biết, ngày mai anh ấy sẽ trở về, tôi vẫn rất yêu chồng và chưa bao giờ muốn li dị với chồng, nhưng không hiểu tại sao cảm giác về những gì đã có giữa tôi và người ấy cứ ám ảnh khiến tôi như phát điên. Tôi yêu chồng nhưng tại sao lại chỉ có cảm giác khi gần gũi với ngưới ấy, tôi cảm thấy xấu hổ khi phải đối diện với chồng mình bởi tôi biết, ngoài tôi ra, chồng tôi chưa bao giờ có quan hệ với người đàn bà khác, vậy mà tôi đã.

Vậy không phải chỉ mỗi đàn ông phức tạp DIÊU HÔNG nhỉ?
Đầu trang

Hình đại diện của thành viên
dieuhong
Ngũ đẳng
Ngũ đẳng
Bài viết: 1054
Tham gia: 10:54, 17/11/10

TL: TẢN MẠN

Gửi bài gửi bởi dieuhong »

openlove_k5bkt đã viết:DIÊU HỒNG HỎI VỀ CHỮ NHƯNG:



A - Tuổi Trẻ Online vừa nhận được email rất đặc biệt của một chàng trai đã tự nguyện hy sinh ánh sáng đôi mắt của mình cho người con gái bạn hết mực yêu thương.

Câu chuyện được chấp bút bởi một người em của bạn trai này. Email gửi về tòa soạn chất chứa nhiều nỗi niềm:
"Chào chuyên mục Tình yêu - Lối sống, tôi từng là độc giả trung thành của chuyên mục, nhưng giờ đây, tôi không thể đọc được nữa. Tôi cũng không thể viết được nên đã nhờ một đứa em thay tôi viết nên câu chuyện của mình. Tôi mong câu chuyện này sẽ làm thức tỉnh những con tim, những cô gái trẻ vẫn còn đang hoài nghi chàng trai của mình khi họ phải xa nhau vì... học tập! Đừng vì hoài nghi mà đánh mất nhau, để rồi trở thành bi kịch như tôi.
15 tuổi, tôi đã say đắm nét đẹp hồn nhiên của em - cô bé nhỏ hơn tôi 2 lớp - ngay lần đầu tôi nhìn thấy em trong văn phòng ban giám hiệu trường. Đôi mắt sáng long lanh, nụ cười khe khẽ của em làm trái tim tôi loạn nhịp. Từ đó, tôi ngày ngày trộm nhìn em mỗi sáng đến trường. Tình cảm trong sáng, ngây ngô của tuổi học trò cứ thế lớn dần trong tôi.
Thời gian cứ trôi, khi tôi là cậu học trò cuối cấp với bao lo toan, bận rộn của kỳ thi đại học thì em còn đang chập chững những tháng ngày đầu tiên dưới mái trường cấp 3. Ngày chia tay mái trường thân yêu, chúng tôi có một buổi lễ nho nhỏ, tạm gọi là lễ trưởng thành Đoàn, dành cho các bí thư chi đoàn khối 12, trong đó có tôi. Phải khó khăn lắm tôi mới dám ngỏ lời với em và chúng tôi đã chụp chung một tấm ảnh lưu niệm. Em e thẹn, không nhận lời, mà hẹn tôi khi nào thi xong đại học hãy trở về tìm em. Lời nói ấy như chất xúc tác mạnh mẽ để tôi lao vào học như điên. Và tôi đã thành công!
Tôi đậu đại học với số điểm cao, trở thành sinh viên một trường đại học lớn tại Sài Gòn. Nhưng em vẫn im lặng, từ chối gặp mặt tôi. Qua lời kể của người chị họ của em, cũng là một người bạn của tôi, tôi mới hiểu, đó là vì em vẫn chưa tin tôi, vì tôi khá hào hoa thời phổ thông với nhiều lời đồn đại về tình cảm
Tôi cười, không nản chí, bởi tôi tin sự chân thành của mình sẽ cảm động được em.
***
Tôi bước chân vào giảng đường đại học. Thỉnh thoảng, tôi và em nhắn tin cho nhau, dù phần lớn vẫn chỉ là tôi tư vấn cho em về học tập. Hết năm nhất, tôi được học bổng sang Pháp du học. Đó là bước ngoặc mới trong đời tôi!
Em vẫn thế, không gặp tôi, vẫn lảng tránh tình cảm của tôi. Tôi xuống trung tâm tỉnh học ngoại ngữ trong hè. Em giờ đã chuẩn bị vào lớp 12. Tôi lại có dịp được gọi điện cho em, hướng dẫn em giải bài tập. Nhưng khi tôi thổ lộ tình cảm, em lại vội vàng tắt máy.
Rồi theo chỉ định, tôi ra Hà Nội học ngoại ngữ. Sáu tháng ròng, tôi nhớ đến em không lúc nào nguôi. Bắt chợt, em được một chuyến giao lưu văn hóa tại Nhật. Em ra Hà Nội tập trung trước khi lên đường. Tôi gọi điện hẹn gặp em, em nói: "Em sắp phải học tiếng Nhật, em chỉ có 15 phút thôi, nếu anh có thể đến thì hãy đến ngay đi". Từ phố Thanh Niên, tôi vội mượn chiếc xe máy chạy nhanh ra khách sạn nơi em ở trên đường Hoàng Hoa Thám, nhưng thật không may, xe tôi bể bánh giữa đường. Vậy là vuột mất cơ hội gặp em.
Hoàn thành khóa học ngoại ngữ, tôi trở về Sài Gòn vào đúng dịp em thi đại học. Tôi lặng lẽ nép mình ở một góc xa xa trước cổng trường thi, nhìn thấy em tươi cười bước ra, tôi mừng thầm: "Chắc là em sẽ đậu đại học kinh tế".
Nhà tôi cách nhà em chừng 2km, nhưng sao lại xa xôi đến thế. Những ngày cuối cùng trước khi rời quê hương, tôi như kẻ điên ngày ngày đến trước cổng nhà em nhưng không một lần gặp mặt em.
***
Tôi lên đường đến Pháp. Mùa giáng sinh đầu tiên nơi đất khách, tôi gọi về cho em và nói chuyện khá lâu. Tôi lại thổ lộ tình cảm lần nữa. Và chao ôi! Tôi sung sướng biết bao khi em đã nhận lời. Cái lạnh của mùa đông châu Âu dường như tan biến. Tôi bước đi giữa đại lộ phủ đầy tuyết trắng mà lòng thấy ấm áp vô cùng. Tôi nghĩ đến em, nghĩ đến viễn cảnh tại chính nơi đây, tôi sẽ cùng em nô đùa với tuyết trắng.
Thế nhưng, chỉ một tuần sau đó, em đã gửi email xin lỗi tôi, giải thích rằng em chỉ rung động nhất thời và em không hề thích tôi. Trước mắt tôi, mọi thứ như đổ sụp. Tôi lao đầu vào học đến kiệt sức để không nhớ đến em. Và may mắn thay, tôi đã vượt qua được kỳ thi tuyển vô vàn khó khăn vào cuối năm học ấy. Tôi tốt nghiệp bác sĩ nội trú sau 11 năm dài học y khoa.
***
Đã có những lúc, tôi nghĩ mình quên được em dù tôi không thể chấp nhận người con gái nào khác, "rồi cuộc sống sẽ cuốn ta đi", tôi nghĩ vậy. Nhưng thật không ngờ, khi vừa về đến Sài Gòn, hình ảnh em lại hiện ra trong tâm trí tôi. Tôi tìm em, tìm thông tin về em và sửng sốt khi biết tin em vẫn chưa có chồng.
"Em đợi tôi ư. Chẳng lẽ, 11 năm qua em vẫn đợi tôi ư?" - tôi tự nhủ
Tôi đến tìm em. Em giờ đã là một trưởng phòng kinh doanh trong một công ty liên doanh với Nhật. Em vẫn vậy, vẫn nụ cười làm tôi xao xuyến. Tôi ngỏ lời yêu em, lại một lần nữa em từ chối. Em nói: "Em rất nhớ anh, em vẫn chờ đợi anh, nhưng vẫn còn cái gì đó ngăn cản khiến em không thể yêu anh". Lời nói ấy như nhát dao đâm vào tim tôi. Tôi tự trách mình sao ngày xưa đào hoa để rồi giờ đây lòng tin không thể xây dựng lại được nữa.
Một ngày mùa hè giữa cái nắng gay gắt của Sài Gòn. Em hẹn gặp tôi, thông báo sẽ đi Nhật công tác 6 tháng. Em bảo tôi cho em thêm thời gian để suy nghĩ về vấn đề tình cảm. Tôi vui mừng biết bao, nhưng khi tôi còn chưa về đến nhà thì chị họ em gọi điện thoại thông báo em gặp tai nạn...
Tôi vội vàng chạy đến và tham gia vào ca phẫu thuật, nhưng đã quá muộn. Em đã bị hư giác mạc, không thể nhìn thấy được nữa. Lòng tôi đau như cắt khi đến bên em. Em bi quan, tuyệt vọng, không muốn gặp lại tôi. Em bảo tôi quên em đi. Nhưng làm sao tôi có thể làm thế, em cần phải thay giác mạc gấp, nếu không sẽ không còn cơ hội.
Suốt nhiều ngày, tôi gọi điện khắp nơi tìm kiếm, kể cả gọi về Pháp, gọi sang Mỹ nhưng vẫn không thể tìm được. Không còn cách nào khác, tôi quyết định hiến giác mạc của mình cho em. Tôi nói dối em rằng đã tìm được người hiến tặng. Ca phẫu thuật thành công. Tôi nhanh chóng quay về Pháp. Còn em lại là em của ngày xưa - cô bé có đôi mắt sáng long lanh.
Hôm qua, khi tôi gọi điện thoại về Việt Nam, người chị họ của em cho biết em đang ở Nhật và em sẽ quay về tìm tô vì em đã nhận ra tôi quan trọng thế nào với em.
Nhưng mọi việc đã quá muộn màng, bây giờ tôi không xứng với em nữa. Tình yêu của em sẽ là vốn tài sản duy nhất cho tôi sống hết quãng đời còn lại. Nơi phương xa, tôi cầu chúc em sớm tìm được hạnh phúc...


B -
http://www.tin247.com/tai_sao_em_lai_ye ... 84235.html

Người khác, họ yêu nhau như thế nào nhỉ. Đôi khi em tự sỉ vả mình, rằng tại sao em lại có thể có tình cảm với hai người đàn ông cùng một lúc, cùng khát khao, mong chờ và ước vọng một kết thúc đẹp với cả hai?
Quá tham lam và ích kỷ phải không anh. Con người ta chỉ được chọn một mà thôi, và với em thì chọn ai cũng là một niềm đau đớn, niềm vui không trọn vẹn. Làm sao mà trọn vẹn được khi em yêu cả hai người, và không thể chăm sóc cho cả hai người.
Đã có những lúc em trách anh, tại sao lại đi vào cuộc sống của em làm gì, tại sao lại yêu em nhiều đến thế, để trái tim em không còn bình yên bên người yêu của mình nữa. Tình yêu quả thật quá buồn cười. Được yêu quá nhiều hay không đựoc yêu, phải chăng cùng là điều bất hạnh? Mình đã làm nhau đau khổ nhau nhiều quá, buồn nhiều quá, nhưng sự lựa chọn của em vẫn không dành cho anh. Có lẽ em phải cưới đi thôi, và tránh xa thật xa anh, thì những nỗi đau và nhớ thương này mới nguôi ngoai và chìm vào quên lãng. Nhưng đôi khi sao em vẫn không đành, để rồi tuổi 28 đang đến với em rồi, vẫn chòng chành mà không biết nên quay mũi thuyền tình về bến nào.
Nụ hôn ấy dịu dàng và đắm say là thế, mà giờ đây giữa chúng ta như người xa lạ, không bằng cả một nguời bạn bình thường. Em không cố gắng để làm lành với anh nữa, vì em biết điều đó chỉ kéo dài thêm những nỗi buồn trong lòng chúng ta. Hơn nữa em cũng cảm thấy mình bị xúc phạm, lòng tự trọng bị tổn thương. Nói lên điều đó có phải là quá phức tạp vấn đề không anh nhỉ? Nhưng thật sự cảm giác của em là cảm giác của một người bị xua đuổi. Tình cảm biết bao nhiêu năm, cuối cùng chỉ được một câu kết luận của anh rằng em thương hại và chỉ coi anh là người thế chỗ những khi em buồn. Chẳng lẽ anh nghĩ em là người như thế? Nhưng thôi, kết thúc rồi, em không muốn nhắc đến nữa và thật sự muốn tránh mặt anh. Tình yêu không đi đến một kết thúc đẹp, thì nên chấm dứt sớm chừng nào hay chừng ấy. Em nghĩ thế, từ lâu rồi. Nhưng lần này em sẽ quyết tâm cùng anh, để ghét nhau, và quên nhau đi.
Em vẫn ở lại công ty muộn, vẫn thức khuya, vẫn nhìn nick anh sáng đèn. Nhưng chỉ để nhìn từ xa vậy thôi. Anh đã không cần em nữa, và em cũng cố gắng để không cần anh nữa. Em sẽ làm đám cưới với mối tình đầu của em anh nhé. Hãy ghét em như anh từng nói thế, hãy lạnh lùng với em như anh thật sự mong là như thế. Em nhớ anh nhiều lắm, nhưng rồi chúng ta sẽ quên được nhau thôi.


Em đã hứa với mình rằng sẽ không để tình cảm của mình trỗi dậy, không thể để vượt qua ranh giới bạn bè với anh. Nhưng đến một hôm, đưa em đến một chỗ khá vắng vẻ ở Mỹ Đình, anh dừng xe lại và ôm chầm lấy em, hôn em. Em yếu đuối quá nên không thể làm gì. Em đã sai rồi.



C-
- Tôi không biết bắt đầu từ đâu với câu chuyện của chính cuộc đời mình bởi nói ra, chắc hẳn mọi người sẽ chê cười thậm chí là khinh ghét, ghê tởm và cho rằng, tôi là một người đàn bà không ra gì. Chính vì vậy, sau nhiều đêm suy nghĩ, cuối cùng tôi quyết định bày tỏ câu chuyện của mình với hy vọng và mong muốn nhận được ở mọi người những lời khuyên và sự thông cảm cho tôi.
So với các bạn của mình, tôi là người lập gia đình khá sớm. Khi biết tin tôi lập gia đinh, tất cả bạn bè của tôi đều khuyên tôi không nên lấy chồng sớm. Lúc đó tôi chỉ nghĩ, đằng nào thì mình cũng phải lấy chồng, lấy sớm có con sớm sau này đỡ khổ. Hơn nữa, người đàn ông mà tôi định lấy làm chồng là một người đàn ông tốt và thời gian tìm hiểu rồi yêu nhau cũng hơn 2 năm, tôi nghĩ quyết định lấy chồng của tôi lúc đó là hoàn toàn hợp lý.
Sau khi đám cưới, phải nói chồng tôi là con người tuyệt vời, anh chăm sóc cho tôi từng li từng tí, thậm chí tôi có cảm giác tình yêu mà anh dành cho tôi còn nồng nàn hơn cả khi hai đứa đang yêu nhau. Nếu mọi chuyện chỉ đơn giản có thế thì có lẽ tôi là người hạnh phúc nhất thế gian này, nhưng không, cuộc đời mấy ai học được chữ ngờ, bất hạnh đến với tôi không phải tôi hay anh thay lòng đổi dạ, mà chính là chúng tôi không hoà hợp trong quan hệ vợ chồng.
Lúc đầu, tôi nghĩ chắc là mọi chuyện đối với tôi vẫn còn quá mới mẻ (anh là người đàn ông đầu tiên của tôi) nên cảm giác không nhiều. Nhưng đã rất nhiều tháng trôi qua, cảm giác khi làm "21`chuyện đó" với anh tôi vẫn không thấy thoải mái, thậm chí nhiều lúc còn như cực hình. Thấy chồng quá yêu mình nên tôi cố nhắm mắt làm ngơ cho qua, còn chồng tôi, có lẽ anh ấy không biết rằng tôi không hề có cảm giác khi gần chồng mình, mà anh ấy không biết cũng phải bởi lúc nào gần chồng tôi cũng phải cố gắng, thậm chí là giả vờ có cảm giác để anh khỏi buồn.
Thời gian cứ thế trôi qua, thấm thoát chúng tôi lấy nhau đã được hai năm nhưng quan hệ vợ chồng thì vẫn không thay đổi, đã hơn một lần tôi đem chuyện của mình ra kể với cô bạn thân nhất thì nhận được lời khuyên rằng có thể sau khi có con tôi sẽ có cảm giác hơn. Rồi tôi có thai nhưng cho tới khi tôi sinh con thì mọi chuyện vẫn không thay đổi, tôi cảm thấy vô cùng chán nản, thậm chí tôi cũng đã tìm tới bác sỹ để được tư vẫn nhưng kết quả vẫn không khả quan. Cuối cùng, lấy hết can đảm tôi đã nói hết cho chồng tôi những suy nghĩ cũng như cảm giác của mình, sau khi nghe xong anh rất ngạc nhiên nhưng cuối cùng chúng tôi đã cùng nhau thống nhất là cả hai sẽ cùng cố gắng bằng cách phải thường xuyên "hâm nóng" lại quan hệ vợ chồng.
Chúng tôi đề ra rất nhiều biện pháp, cuối cùng hai vợ chồng đi đến quyết định xin nghỉ phép , gửi con cho ông bà ngoại để đi du lịch. Thế nhưng, trong suốt thời gian đi du lịch, ngoài cảm giác vui vẻ, được sống lại những ngày mới yêu khiến tôi rất hạnh phúc, chồng tôi cũng đã cố gắng làm cho tôi vui bằng cách đưa tôi đi những nơi tôi muốn, nấu cho tôi ăn những món ăn tôi thích, những ngày đi du lịch với chồng tôi cảm thấy rất hạnh phúc nhưng đó chỉ là những lúc đi chơi, còn khi gần gũi đối với tôi vẫn như cực hình mặc dù cả tôi và anh đã đều rất cố gằng.

Chồng tôi cũng đã rất cố gắng bằng mọi cách kể cả việc mua sách báo để tìm hiểu thêm nhưng kết quả vẫn chỉ là con số không. Quá chán nản, chồng tôi rơi vào trạng thái mặc cảm và cho rằng mình là thằng đàn ông không ra gì, bởi mỗi chuyện đem lại hạnh phúc trong quan hệ vợ chồng cũng không làm nổi nên đã đề nghị chia tay. Nhìn anh tự dằn vặt bản thân mình như thế tôi cảm thấy rất đau khổ, tôi rất yêu chồng và chưa bao giờ nghĩ đến chuyện chia tay, hiện quan hệ của chúng tôi vô cùng căng thẳng.
Sở dĩ tôi kể câu chuyện của mình dài dòng như vậy là có lí do, xin các anh chị bớt chút thời gian, gắng đọc hết những dòng tâm sự của tôi. Tôi là một người đàn bà không ra gì, mặc dù không hoà hợp trong chuyện vợ chồng với chồng tôi thế nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc ngoại tình hay có người đàn ông khác ngoài chồng tôi kể cả trong suy nghĩ nếu như không có một ngày...
Người ta vẫn thường bảo "tình cũ không rủ cũng tới" quả không sai. Đó là vào dịp chồng tôi có việc đi công tác nước ngoài 1 tháng, một lần tới nhà cô bạn thân chơi tôi tình cờ gặp lại người yêu cũ của mình. Lúc đầu, chúng tôi chỉ cùng nhau đi uống nước (tất nhiên là cùng với một người bạn của tôi và anh). Sau đó mấy hôm, người bạn trai cũ của tôi điện thoại và bảo có chuyện muốn nói với tôi. Qua câu chuyện, tôi được biết, hiện người yêu cũ của tôi vẫn còn độc thân và anh nói anh vẫn còn yêu tôi rất nhiều, rằng ngày xưa, chỉ vì chút tự ái trẻ con mà anh đánh mất tôi, anh còn nói rất nhiều nhưng chúng tôi đều xác định rất rõ ranh giới và khoảng cách rõ ràng.
Hôm ấy chẳng hiểu ma xui quỷ khiến thế nào tôi đã nhận lời mời đến nhà anh chơi, và cũng không hiểu tại sao "chuyện ấy" lại xảy ra giữa chúng tôi. Tôi cảm thấy rất hối hận và xấu hổ với chính mình, còn người ấy thì một mực xin lỗi và nói rằng sẽ nhận hết trách nhiệm về mình.
Nhưng thú thật, khi tôi và anh có "chuyện đó" xảy ra, tôi thấy cảm giác rất lạ, đó là thứ cảm giác mà bao năm nay tôi chưa một lần thấy ở chồng mình, tôi như phát điên khi "gần" người ấy, mặc dù biết thế là sai nhưng tôi không thể khống chế được bản thân mình, cuối cùng chuyện ấy lại xảy ra thêm một lần nữa...
Chồng tôi vẫn không hề hay biết, ngày mai anh ấy sẽ trở về, tôi vẫn rất yêu chồng và chưa bao giờ muốn li dị với chồng, nhưng không hiểu tại sao cảm giác về những gì đã có giữa tôi và người ấy cứ ám ảnh khiến tôi như phát điên. Tôi yêu chồng nhưng tại sao lại chỉ có cảm giác khi gần gũi với ngưới ấy, tôi cảm thấy xấu hổ khi phải đối diện với chồng mình bởi tôi biết, ngoài tôi ra, chồng tôi chưa bao giờ có quan hệ với người đàn bà khác, vậy mà tôi đã.

Vậy không phải chỉ mỗi đàn ông phức tạp DIÊU HÔNG nhỉ?

Cảm ơn OpLove!
DH đã đọc hết mấy câu chuyện của bạn nhưng vẫn không tìm thấy câu trả lời cho từ "Nhưng" bạn hỏi :(

DH không thấy cô gái nào đủ can đảm để khi đang "rất yêu" mà lại không cần người người đó, cũng như không cần mà lại rất yêu :(

Câu chuyện thứ nhất của bạn có thể là rất xúc động, nhưng suy nghĩ từ đầu đến cuối của chàng trai thật sự không làm DH thấy thoải mái.

Thực ra yêu và thể hiện rằng bạn yêu ng con gái đó là một khoảng rất xa. Niềm tin của ng con gái khi tổn thương sẽ rất khó lấp đầy. Và nếu cô gái như ng trong câu chuyện thì ng con trai cần một tình cảm mãnh liệt hơn, không phải là câu "tôi lại lao vào học/ làm/ ,,,"

DH đồng ý rằng không chỉ đàn ông phức tạp vì con người nói chung đều có 23 cặp NST :)

DH cũng đã có những câu chuyện riêng của cuộc đời mình,
Có lẽ cũng chỉ là một góc nhỏ của cuộc sống này, nhưng thực ra lại là những mảng thực tế nhất và khó để thay đổi. Thật khó để DH tin ai đó, tin vào tình cảm nào đó.

Cái gì rồi cũng qua, điều gì còn lại khi người ta xuôi tay? Điều gì còn lại trong hơi thở và ánh mắt cuối cùng? Nuối tiếc còn ở lại trong hơi thở cuối cùng đó có lẽ mới là điều DH tin rằng nó có thật! :)
Được cảm ơn bởi: Portege
Đầu trang

Hình đại diện của thành viên
Portege
Lục đẳng
Lục đẳng
Bài viết: 3359
Tham gia: 19:50, 26/12/10

TL: TẢN MẠN

Gửi bài gửi bởi Portege »

dieuhong đã viết:Cái gì rồi cũng qua, điều gì còn lại khi người ta xuôi tay? Điều gì còn lại trong hơi thở và ánh mắt cuối cùng? Nuối tiếc còn ở lại trong hơi thở cuối cùng đó có lẽ mới là điều DH tin rằng nó có thật! :)

Phải chăng là một hình bóng, một mối tình khắc sâu trong tâm khảm hả chị DH? :-?
Đầu trang

Hình đại diện của thành viên
dieuhong
Ngũ đẳng
Ngũ đẳng
Bài viết: 1054
Tham gia: 10:54, 17/11/10

TL: TẢN MẠN

Gửi bài gửi bởi dieuhong »

Portege đã viết:
dieuhong đã viết:Cái gì rồi cũng qua, điều gì còn lại khi người ta xuôi tay? Điều gì còn lại trong hơi thở và ánh mắt cuối cùng? Nuối tiếc còn ở lại trong hơi thở cuối cùng đó có lẽ mới là điều DH tin rằng nó có thật! :)

Phải chăng là một hình bóng, một mối tình khắc sâu trong tâm khảm hả chị DH? :-?
Gìơ thì chị không bít, cũng không thấy hình bóng mối tình nào hiện hữu cả :-w
Để coi đến hơi thở dài cuối cùng mình thở ra hình bóng nào :D :D
Đầu trang

Hình đại diện của thành viên
max
Nhất đẳng
Nhất đẳng
Bài viết: 159
Tham gia: 10:33, 25/01/11
Đến từ: Quảng Ninh

TL: TẢN MẠN

Gửi bài gửi bởi max »

@dieuhong: 1 trái tim đang chờ đợi thổn thức đó hả :">
Đầu trang

Hình đại diện của thành viên
dieuhong
Ngũ đẳng
Ngũ đẳng
Bài viết: 1054
Tham gia: 10:54, 17/11/10

TL: TẢN MẠN

Gửi bài gửi bởi dieuhong »

max đã viết:@dieuhong: 1 trái tim đang chờ đợi thổn thức đó hả :">
Nhiều trái tim đang chờ đợi thổn thức trong ĐTH đó Max
Còn trái tim của DH thì mới tậu cái rương gỗ lim bọc Titan, nên nằm in đó mà ngủ gòi :x :x
Đầu trang

Trả lời bài viết