TỔNG HỢP KIẾN THỨC TRÍ TUỆ THIỀN !
-
- Ngũ đẳng
- Bài viết: 1578
- Tham gia: 10:51, 10/05/10
TL: TỔNG HỢP KIẾN THỨC TRÍ TUỆ THIỀN !
- Ai Hiểu được câu : Tứ Đại Giai Không
- Thì Đàm đạo với Mys sẽ hợp khẩu hơn , như thế cái Nghiệp Văn Chương mới được trau dồi .
Ví dụ : Xưng hô là Mys , hoặc Bần đạo , hoặc Thầy Minh , Hoặc Thầy Đức , Hoặc Thầy Tâm , Hoặc Thầy Nghĩa , cũng vậy cả thôi , có người vào nhà thì gọi là Thầy Nghĩa , hoặc Tìm Thầy Tâm , hoặc tìm Thầy Minh . cũng là người trong Gia Đình. Trong Câu Văn , Văn Phạm hoặc Khẩu văn , Có sự Tôn trọng , Bình Đẳng lẫn nhau là được .
- Ví dụ : có người điểm đạo cho Mys , Mys thấy vui cứ để tự nhiên , Khi các Thầy Chết Mys lại đi điểm đạo cho họ , cái gì cũng do Duyên cả .
- Ví dụ : nếu không có Duyên với Tây Đô bạn sẽ không lên tiếng , nếu Tây Đô không có Duyên với Mys thì sẽ không có bài Văn . Đều là Duyên cả .
- Thì Đàm đạo với Mys sẽ hợp khẩu hơn , như thế cái Nghiệp Văn Chương mới được trau dồi .
Ví dụ : Xưng hô là Mys , hoặc Bần đạo , hoặc Thầy Minh , Hoặc Thầy Đức , Hoặc Thầy Tâm , Hoặc Thầy Nghĩa , cũng vậy cả thôi , có người vào nhà thì gọi là Thầy Nghĩa , hoặc Tìm Thầy Tâm , hoặc tìm Thầy Minh . cũng là người trong Gia Đình. Trong Câu Văn , Văn Phạm hoặc Khẩu văn , Có sự Tôn trọng , Bình Đẳng lẫn nhau là được .
- Ví dụ : có người điểm đạo cho Mys , Mys thấy vui cứ để tự nhiên , Khi các Thầy Chết Mys lại đi điểm đạo cho họ , cái gì cũng do Duyên cả .
- Ví dụ : nếu không có Duyên với Tây Đô bạn sẽ không lên tiếng , nếu Tây Đô không có Duyên với Mys thì sẽ không có bài Văn . Đều là Duyên cả .
-
- Ngũ đẳng
- Bài viết: 1578
- Tham gia: 10:51, 10/05/10
TL: TỔNG HỢP KIẾN THỨC TRÍ TUỆ THIỀN !
- Trong một lý nước có vô số con vi khuẩn , vậy trong không khí có bao nhiều con vi khuẩn , vậy trong cơ thể con người có bao nhiêu vi khuẩn siêu vi , hằng ngày hít vào thở ra , ngáp , hoặc há miệng nói chuyện , lúc đó bao nhiêu con vi khuẩn nó vào cơ thể , Con người là tập hợp của vi khuẩn , có vô số Chúng Sinh trong cơ thể mình mà hội Tụ . Như Thế mình là Ngôi nhà lớn , chứa rất nhiều ngôi nhà nhỏ bên trong . 

TL: TỔNG HỢP KIẾN THỨC TRÍ TUỆ THIỀN !
cho em hỏi " vọng" là gì hả @mys.... chúng sanh cũng vì chữ này mà khổ sở ...nên em hỏi @mys để rành rõ tường tận hơn....
Sửa lần cuối bởi thu lan vào lúc 23:18, 04/05/11 với 1 lần sửa.
TL: TỔNG HỢP KIẾN THỨC TRÍ TUỆ THIỀN !
Chúng sanh bị khổn ách
Vô lượng khổ bức thân
Quan Âm diệu trí lực
Thích nhiên đắc giải thoát
Vô lượng khổ bức thân
Quan Âm diệu trí lực
Thích nhiên đắc giải thoát
TL: TỔNG HỢP KIẾN THỨC TRÍ TUỆ THIỀN !
Chánh Pháp Minh Như Lai
Phổ minh chiếu thế gian
Bi thế giới lôi chấn
Hiện thân Quán Thế Âm.

Phổ minh chiếu thế gian
Bi thế giới lôi chấn
Hiện thân Quán Thế Âm.



- Tây Đô đạo sĩ
- Bát đẳng
- Bài viết: 7976
- Tham gia: 19:37, 19/10/10
- Đến từ: Tây Đô
TL: TỔNG HỢP KIẾN THỨC TRÍ TUỆ THIỀN !
Sáu căn như lục tặc
Sáu thức thường chấp mê
Sáu trần hoài nhảy múa
Ai biết được rõ ràng
Đó chỉ là huyễn mộng
Thì sáu cửa giải thoát
Cũng không ngoài lục căn.
Sáu thức thường chấp mê
Sáu trần hoài nhảy múa
Ai biết được rõ ràng
Đó chỉ là huyễn mộng
Thì sáu cửa giải thoát
Cũng không ngoài lục căn.
- Thiện Minh
- Hội viên CLB
- Bài viết: 1654
- Tham gia: 08:19, 04/07/10
- Đến từ: Tp HCM 0936722711
TL: TỔNG HỢP KIẾN THỨC TRÍ TUỆ THIỀN !
Căn nào là lục tặc ?
Thức nào là chấp mê ?
Trần nào lại lăng tăng ?
Kẻ nào là ngộ đạo ?
Tùng khởi dục vọng sanh.
Tặc nào phải tại căn .
Tịnh căn hay bất tịnh.
Nên kham ngộ chổ này.
Tánh thức là trong suốt.
Chúng sanh đồng đẳng phật.
Tỉnh mê vọng ngã khởi.
Chổ này nên hiểu thấu.
Vọng sanh liền vọng diệt.
Sanh diệt là lăng tăng.
Một gốc tại huyễn vọng.
Không phải nơi căn trần.
Dùng ngã không đạt đạo.
Biết huyễn lìa huyễn tánh.
Vọng ngã không nương y.
Như Lai liền đồng thể.
Đảnh Thủ Lăng Nghiêm Kinh.
A Nan ngộ tánh nghe.
Không phải căn trần sanh.
Củng không từ thức sanh.
Tánh nghe vốn liễu giác.
Mê lầm nơi ngã sở.
Phàm tánh liền sanh khởi.
Từ đó không giải thoát.
(Bài tự biên không sao chép tài liệu)
Thức nào là chấp mê ?
Trần nào lại lăng tăng ?
Kẻ nào là ngộ đạo ?
Tùng khởi dục vọng sanh.
Tặc nào phải tại căn .
Tịnh căn hay bất tịnh.
Nên kham ngộ chổ này.
Tánh thức là trong suốt.
Chúng sanh đồng đẳng phật.
Tỉnh mê vọng ngã khởi.
Chổ này nên hiểu thấu.
Vọng sanh liền vọng diệt.
Sanh diệt là lăng tăng.
Một gốc tại huyễn vọng.
Không phải nơi căn trần.
Dùng ngã không đạt đạo.
Biết huyễn lìa huyễn tánh.
Vọng ngã không nương y.
Như Lai liền đồng thể.
Đảnh Thủ Lăng Nghiêm Kinh.
A Nan ngộ tánh nghe.
Không phải căn trần sanh.
Củng không từ thức sanh.
Tánh nghe vốn liễu giác.
Mê lầm nơi ngã sở.
Phàm tánh liền sanh khởi.
Từ đó không giải thoát.
(Bài tự biên không sao chép tài liệu)
Được cảm ơn bởi: tutruongdado
- Tây Đô đạo sĩ
- Bát đẳng
- Bài viết: 7976
- Tham gia: 19:37, 19/10/10
- Đến từ: Tây Đô
TL: TỔNG HỢP KIẾN THỨC TRÍ TUỆ THIỀN !
Thiện minh hay Thiên Thai
Ai người lìa năng sở?
Ngôn ngữ do vọng lập
Ngón tay chỉ mặt trăng
Suốt bốn mươi chín năm
Thích Ca nào thuyết pháp?
Ai người lìa năng sở?
Ngôn ngữ do vọng lập
Ngón tay chỉ mặt trăng
Suốt bốn mươi chín năm
Thích Ca nào thuyết pháp?
- Thiện Minh
- Hội viên CLB
- Bài viết: 1654
- Tham gia: 08:19, 04/07/10
- Đến từ: Tp HCM 0936722711
TL: TỔNG HỢP KIẾN THỨC TRÍ TUỆ THIỀN !
Thiện Minh hay ThienThai.
Chỉ là một tên gọi.
Tuy khac nhưng không khac.
Vì thể không là hai.
Năng tánh cùng sở tánh.
Nơi đâu mà cần lìa ?
Lìa tánh ? lìa huyễn tánh ?
Biển, bọt lập làm dụ.
Chỉ thủ nơi mặt nguyệt.
Ngôn ngữ là phương tiện.
Đa văn còn bị buộc.
Lẫn quẫn không thấy trăng.
Lỗi không phải lập ngôn.
Vì vậy không thể nói.
Chỉ thủ là mặt nguyệt.
Lỗi không từ nơi dụ.
Y dược trăm thứ vị.
Tùy bệnh mà kê toa.
Giáo pháp củng như thế.
Khả thuyết, phi khả thuyết ?
Chỉ là một tên gọi.
Tuy khac nhưng không khac.
Vì thể không là hai.
Năng tánh cùng sở tánh.
Nơi đâu mà cần lìa ?
Lìa tánh ? lìa huyễn tánh ?
Biển, bọt lập làm dụ.
Chỉ thủ nơi mặt nguyệt.
Ngôn ngữ là phương tiện.
Đa văn còn bị buộc.
Lẫn quẫn không thấy trăng.
Lỗi không phải lập ngôn.
Vì vậy không thể nói.
Chỉ thủ là mặt nguyệt.
Lỗi không từ nơi dụ.
Y dược trăm thứ vị.
Tùy bệnh mà kê toa.
Giáo pháp củng như thế.
Khả thuyết, phi khả thuyết ?
Được cảm ơn bởi: tutruongdado
- tigerstock68
- Ngũ đẳng
- Bài viết: 2135
- Tham gia: 14:12, 29/03/11
TL: TỔNG HỢP KIẾN THỨC TRÍ TUỆ THIỀN !
Tứ đại giai không
Những gì là của ta và những gì thuộc về ta?
Riêng phương diện xuất thế gian và cái nhìn của đạo Phật bằng quan điểm: Tứ đại giai không thì giải thích những hiện tượng có và không, còn và mất, được và thua, khen và chê, đúng và sai như thế nào đây?
Từ “tứ đại giai không” có nghĩa là: bốn chất lớn đều không. Bốn chất lớn ấy là gì? Đó là đất, nước, gió, lữa. Đất từ đâu mà có? Ai sinh ra đất? Rồi đất ấy sẽ đi về đâu? - Cho đến bây giờ thật ra chưa có ai trả lời được câu hỏi nầy cả. Ta chỉ biết khi ta sinh ra thì quả đất nầy đã có rồi. Mặt trời, mặt trăng và sao mai kia cũng thế. Vậy hỏi làm chi những chuyện xa xôi ấy? Nhưng chính vì không hỏi nên mới sinh ra một sự chấp trước rất dễ dàng, nhất là khi mình tự cho rằng điều ấy đúng với mình.
Ta thấy từ đất đã mọc lên cây cỏ. Từ đất đã chứa cho ta không biết bao nhiêu là của quý như: vàng, bạc, kim cương, dầu lữa, quặng mỏ, thiết chì v.v... Từ lòng đất cũng là nơi cư trú của mọi loài côn tùng từ những loài sanh ra bằng trứng, những loài sanh ra bằng thai, những loài hóa sanh và những loài sanh ra chỗ ẩm thấp. Hoa nở thật đẹp cũng nhờ phân bón tốt. Khi hoa tàn rồi lại gởi xác mình vào lòng đất. Con người cũng thế, khi sinh ra cha mẹ mình cũng đặt mình lên mặt đất sau khi mở mắt chào đời. Rồi càng ngày càng lớn khôn, những bước chân đi đầu tiên của ta đã chập chững trên mặt đất rồi té xuống đất. Để rồi khi lớn lên, biết bao nhiêu sự thử tháchcam go trong cuộc sống, đã làm cho ta vấp ngã và té xuống đất. Rồi cũng từ đất ta chống tay đứng dậy, để lăm xả vào đời, chiến đấu với không biết bao nhiêu là sự cám dỗ đổi thay. Rồi một ngày nào đó ta phải buông xuôi hai tay vể nơi chín suối. Ấy cũng là lúc tấm thân nầy đem gởi xác ra ngoài đồng không mông quạnh. Làm phân bón cho cỏ cây, rồi cỏ cây cũng từ đó đâm chồi, nẩy lộc, sinh hoa, kết trái.
Còn nước thì sao? Nước từ đâu đến? Nước đi về đâu? - Ở đây chẳng ai có thẩm quyền để trả lời rằng: mây có trước hay nước có trước, cái nào tạo ta cái nào. Khi khai thiên lập địa thì nước từ đâu mà có?, v.v.. và v.v.. sao mà rắc rối thế? Mỗi lần ta uống nước, đâu có bao giờ ta phải bận tâm đến việc ấy đâu. Miễn là có tiền tài đi mua nước về mà uống chứ! Đó là cách lập luận nhị nguyên của mọi người. Vì cái nầy có cho nên cái kia có. Cái nầy sinh ra cái kia. Nếu cái nầy không có thì cái kia không có. Nhưng câu trả lời như thế nó vẫn chưa giải quyết được vấn đề. Bình thường khi uống nước ta đâu có bao giờ để ý; nhưng rủi một hôm nào đó đi khám Bác Sĩ và Bác Sĩ bảo rằng: Ông Bà mỗi ngày phải uống cho đủ hai lít đó. Lúc ấy mới đo lường, cân tính. Cố nhồi nhét cho đủ số lượng vào cơ thể của mình. Lúc ấy mình mới thấy nước cũng cần thiết đấy chứ!
Còn gió thì sao? Ai mang gió đến vậy? Gió từ đâu đến? Và gió đi về đâu? - Không biết rằng ông thần gió có khả năng trả lời hết tất cả những câu hỏi nầy hay không, chứ con người bình thường như chúng ta phải chịu thua. Nhưng chúng ta phải công nhận một điều là không có gió thì chúng ta cũng khó sống lắm đấy. Đặt biệt là hơi thở. Đâu có khi nào ta quan tâm đến nó. Từ khi sanh ra cho đến lúc trưởng thành rồi già, bịnh chết. Có ai đó siêng năng ngồi đếm thử ta đã thở được bao nhiêu lần rồi chăng? Nhưng khi bệnh ta thấy nhiều người khó thở là chiến đấu với tử thần trong từng gang tấc. Lúc ấy người bệnh kia và ngay cả chính mình cũng cảm thấy rằng gió hay hơi thở quả là cần thiết nhỉ? Phải làm gì để ta bảo vệ cho gió và khi ta mời gọi gió có ở lại ta chăng?
Lửa! Lửa là gì nhỉ? Tại sao có lửa? Lửa tử đâu sinh ra? Và ai sinh ra lửa? Có phải là trong cây có lửa hay lửa đốt thân cây? Thật là rắc rối. Không biết bao nhiêu là câu hỏi; nhưng làm sao trả lời cho hết đây. Thời buổi nầy cái gì cũng hiện đại hóa, không cần đi đâu xa, ở trong nhà chỉ cần bật gas lên là có lửa; nhưng người xưa để có lửa đâu phải đơn giản như vậy. Họ phải mang hai cục đá cọ xát vào nhau, hoặc giả lấy cây gổ nhọn, xoay vào thân cây gổ khác thì lửa mới sinh ra và từ đó họ mới có lửa để nấu ăn hoặc đốt rừng v.v... nhưng lửa ấy sẽ đi về đâu? Toàn là những câu hỏi gì mà khó trả lời vậy.
Có lẽ vì khó như vậy đức Phật chẳng muốn giải thích làm gì cho rắt rối thêm nữa. Mà nếu có giải thích đi chăng nữa loài có chịu hiểu cho chăng? Hay lại cứ thắc mắc hoài. Do vậy mà Phật đã nói rằng: Tứ đại giai không là đúng nhất. Nghĩa là không từ đâu đến và chẳng đi về đâu. Nghĩa là ở đâu đó khi cần là nó xuất hiện. Vì trong cái nầy nó có cái kia, trong cái kia nó có cái nọ. Cái mà ta đang mang trên người đây nó chỉ là một sự vai mượn mà thôi. Nếu một trong bốn chất ấy không còn đứng vững nữa thì thân cát bụi nầy sẽ trả về cho cát bụi. Vậy thì cái gì là của ta đâu? Cái đầu nầy là của ta? Cái tay? Cái chân? Cái hàm răng? Cái sự suy nghĩ? Thật ra chẳng có cái nào là chủ tể cả. Tất cả chỉ là những sự vai mượn mà thôi. Chỉ là vai mượn; nhưng lâu nay mình nghĩ là của chính mình. Do vậy mình muốn tất cả điều phải thuộc về mình. Ví dụ như tiền ấy phải là của mình. Người đẹp ấy phải là của mình, hột xoàn ấy là của mình. Đây là cái xe, cái tủ lạnh v.v... tất cả là của mình và thuộc về mình. Nếu nó không thuộc về mình thì mình phải cố gắng tranh đấu làm sao cho nó thuộc về mình bằng bất cứ giá nào. Miễn sao ta phải làm chủ cho được nó mới thôi. Nhưng khi làm chủ được nó rồi thì sao? Vàng kia vẫn là vàng, ngọc kia vẫn là ngọc, chứ ngọc đâu phải là mình, mình đâu phải là ngọc, vậy thì mình là ai đây mình là cái gì? Mình là ông Kỷ Sư, bà Bác Sĩ, ông Tổng Thống hay Bà Hoàng Hậu. Sau khi chết rồi thì sao nữa v.v... thật là những câu hỏi quá rắc rối. Nhưng trong cuộc sống bình thường mấy ai tự đặt ra. Vì còn mạnh khỏe là còn lao đầu vào những danh, lợi, tiền, tình ấy để chiến đấu cho đã. Thế mà lúc cận tử nghiệp léo đến thì mới sực nhớ ra rằng: Aha! Có một lúc nào đó bên tai thoang thoảng có nghe rằng cuộc đời nầy là vô thường thế gian nầy là giả hợp... Bây giờ đã thấm rồi đó, đã rõ lắm rồi nhưng làm sao ngượng ngồi dậy được đây để chiêm nghiệm về sự vô thường đó. Ta muốn làm một cái gì đó cho thật ý nghĩa như lạy Phật một lạy, làm một chút phước để cứu người nghèo chẳng hạn; nhưng ôi thôi đã quá trễ rồi.
Vậy thì cái gì sẽ còn lại sau khi những thứ kia biến mất đi hoặc thay hình đổi dạng? Còn chứ! Đó là những việc làm, những hành vi tạo tác thiện hay ác, lành hay dữ ở đời nầy hay đời trước, tuy mình không thấy nhưng những gì mình đã vai, bây giờ phải trả đấy. Thế là thần thức chơi vơi nơi cõi không người. Biết nương tựa vào ai đây? Bình thường vốn ta chẳng quan tâm đến điều ấy và ta nghĩ rằng nghiệp đấy là của ai kia chứ, đâu phải là của ta. Vậy thì bây giờ phải làm sao đây? Phật ở đâu? Bồ Tát ở đâu? Lúc ấy mà còn nhớ được Phật và Bồ Tát hẳn là điều quý lắm. Chỉ có sợ đầu trâu mặt ngựa đến trước mặt liền để dẫn đi vào cõi Địa Ngục và đâu còn có cái Tâm sáng suốt bình thường để nghĩ tới Phật được?
Thế là tội nhơn phải ngụp lặn nơi chốn nại là, làm sao có thể khỏi khổ được? Chỉ có thân nhân nơi cõi thế mời Thầy đến nhà để cúng siêu độ, hoặc gia đình bố thí làm phước hoạ may người chết chỉ hưởng một phần bảy mà thôi. Còn những phần còn lại phải tiếp tục trả cho xong trong nhiều kiếp luân hồi nữa.
Như thế thì phải làm gì đây?
Dễ quá mà! phải tu và phải ý niệm được cuộc đời nầy là vô thường. Vì mình không bỏ nó thì nó cũng sẽ bỏ mình như hơi thở, nước kia, lửa nọ, đất nầy. Nó thật đơn giản. Điều quan trọng là ta phải ý thức những gì có hình tướng và ngay cả những gì không có hình tướng trên cuộc đời nầy thì chúng cũng chỉ là giả danh thôi chứ không phải là thực tướng và thực tướng ấy phải tìm bên trong chứ không phải bên ngoài và tìm nơi chính ta chứ không phải là ai xa lạ cả?
Nếu chúng ta tất cả đều hiểu lý duyên sanh về vô thường, khổ, vô ngã thì làm sao bị đắm nhiễm mãi trong biển trần lao nầy được. Hãy buông xả từ từ mọi sự đắm nhiễm và hãy xem tất cả chỉ là bọt bèo, giả tạm, không có gì là chủ tể cả.
Những gì là của ta và những gì thuộc về ta?
Riêng phương diện xuất thế gian và cái nhìn của đạo Phật bằng quan điểm: Tứ đại giai không thì giải thích những hiện tượng có và không, còn và mất, được và thua, khen và chê, đúng và sai như thế nào đây?
Từ “tứ đại giai không” có nghĩa là: bốn chất lớn đều không. Bốn chất lớn ấy là gì? Đó là đất, nước, gió, lữa. Đất từ đâu mà có? Ai sinh ra đất? Rồi đất ấy sẽ đi về đâu? - Cho đến bây giờ thật ra chưa có ai trả lời được câu hỏi nầy cả. Ta chỉ biết khi ta sinh ra thì quả đất nầy đã có rồi. Mặt trời, mặt trăng và sao mai kia cũng thế. Vậy hỏi làm chi những chuyện xa xôi ấy? Nhưng chính vì không hỏi nên mới sinh ra một sự chấp trước rất dễ dàng, nhất là khi mình tự cho rằng điều ấy đúng với mình.
Ta thấy từ đất đã mọc lên cây cỏ. Từ đất đã chứa cho ta không biết bao nhiêu là của quý như: vàng, bạc, kim cương, dầu lữa, quặng mỏ, thiết chì v.v... Từ lòng đất cũng là nơi cư trú của mọi loài côn tùng từ những loài sanh ra bằng trứng, những loài sanh ra bằng thai, những loài hóa sanh và những loài sanh ra chỗ ẩm thấp. Hoa nở thật đẹp cũng nhờ phân bón tốt. Khi hoa tàn rồi lại gởi xác mình vào lòng đất. Con người cũng thế, khi sinh ra cha mẹ mình cũng đặt mình lên mặt đất sau khi mở mắt chào đời. Rồi càng ngày càng lớn khôn, những bước chân đi đầu tiên của ta đã chập chững trên mặt đất rồi té xuống đất. Để rồi khi lớn lên, biết bao nhiêu sự thử tháchcam go trong cuộc sống, đã làm cho ta vấp ngã và té xuống đất. Rồi cũng từ đất ta chống tay đứng dậy, để lăm xả vào đời, chiến đấu với không biết bao nhiêu là sự cám dỗ đổi thay. Rồi một ngày nào đó ta phải buông xuôi hai tay vể nơi chín suối. Ấy cũng là lúc tấm thân nầy đem gởi xác ra ngoài đồng không mông quạnh. Làm phân bón cho cỏ cây, rồi cỏ cây cũng từ đó đâm chồi, nẩy lộc, sinh hoa, kết trái.
Còn nước thì sao? Nước từ đâu đến? Nước đi về đâu? - Ở đây chẳng ai có thẩm quyền để trả lời rằng: mây có trước hay nước có trước, cái nào tạo ta cái nào. Khi khai thiên lập địa thì nước từ đâu mà có?, v.v.. và v.v.. sao mà rắc rối thế? Mỗi lần ta uống nước, đâu có bao giờ ta phải bận tâm đến việc ấy đâu. Miễn là có tiền tài đi mua nước về mà uống chứ! Đó là cách lập luận nhị nguyên của mọi người. Vì cái nầy có cho nên cái kia có. Cái nầy sinh ra cái kia. Nếu cái nầy không có thì cái kia không có. Nhưng câu trả lời như thế nó vẫn chưa giải quyết được vấn đề. Bình thường khi uống nước ta đâu có bao giờ để ý; nhưng rủi một hôm nào đó đi khám Bác Sĩ và Bác Sĩ bảo rằng: Ông Bà mỗi ngày phải uống cho đủ hai lít đó. Lúc ấy mới đo lường, cân tính. Cố nhồi nhét cho đủ số lượng vào cơ thể của mình. Lúc ấy mình mới thấy nước cũng cần thiết đấy chứ!
Còn gió thì sao? Ai mang gió đến vậy? Gió từ đâu đến? Và gió đi về đâu? - Không biết rằng ông thần gió có khả năng trả lời hết tất cả những câu hỏi nầy hay không, chứ con người bình thường như chúng ta phải chịu thua. Nhưng chúng ta phải công nhận một điều là không có gió thì chúng ta cũng khó sống lắm đấy. Đặt biệt là hơi thở. Đâu có khi nào ta quan tâm đến nó. Từ khi sanh ra cho đến lúc trưởng thành rồi già, bịnh chết. Có ai đó siêng năng ngồi đếm thử ta đã thở được bao nhiêu lần rồi chăng? Nhưng khi bệnh ta thấy nhiều người khó thở là chiến đấu với tử thần trong từng gang tấc. Lúc ấy người bệnh kia và ngay cả chính mình cũng cảm thấy rằng gió hay hơi thở quả là cần thiết nhỉ? Phải làm gì để ta bảo vệ cho gió và khi ta mời gọi gió có ở lại ta chăng?
Lửa! Lửa là gì nhỉ? Tại sao có lửa? Lửa tử đâu sinh ra? Và ai sinh ra lửa? Có phải là trong cây có lửa hay lửa đốt thân cây? Thật là rắc rối. Không biết bao nhiêu là câu hỏi; nhưng làm sao trả lời cho hết đây. Thời buổi nầy cái gì cũng hiện đại hóa, không cần đi đâu xa, ở trong nhà chỉ cần bật gas lên là có lửa; nhưng người xưa để có lửa đâu phải đơn giản như vậy. Họ phải mang hai cục đá cọ xát vào nhau, hoặc giả lấy cây gổ nhọn, xoay vào thân cây gổ khác thì lửa mới sinh ra và từ đó họ mới có lửa để nấu ăn hoặc đốt rừng v.v... nhưng lửa ấy sẽ đi về đâu? Toàn là những câu hỏi gì mà khó trả lời vậy.
Có lẽ vì khó như vậy đức Phật chẳng muốn giải thích làm gì cho rắt rối thêm nữa. Mà nếu có giải thích đi chăng nữa loài có chịu hiểu cho chăng? Hay lại cứ thắc mắc hoài. Do vậy mà Phật đã nói rằng: Tứ đại giai không là đúng nhất. Nghĩa là không từ đâu đến và chẳng đi về đâu. Nghĩa là ở đâu đó khi cần là nó xuất hiện. Vì trong cái nầy nó có cái kia, trong cái kia nó có cái nọ. Cái mà ta đang mang trên người đây nó chỉ là một sự vai mượn mà thôi. Nếu một trong bốn chất ấy không còn đứng vững nữa thì thân cát bụi nầy sẽ trả về cho cát bụi. Vậy thì cái gì là của ta đâu? Cái đầu nầy là của ta? Cái tay? Cái chân? Cái hàm răng? Cái sự suy nghĩ? Thật ra chẳng có cái nào là chủ tể cả. Tất cả chỉ là những sự vai mượn mà thôi. Chỉ là vai mượn; nhưng lâu nay mình nghĩ là của chính mình. Do vậy mình muốn tất cả điều phải thuộc về mình. Ví dụ như tiền ấy phải là của mình. Người đẹp ấy phải là của mình, hột xoàn ấy là của mình. Đây là cái xe, cái tủ lạnh v.v... tất cả là của mình và thuộc về mình. Nếu nó không thuộc về mình thì mình phải cố gắng tranh đấu làm sao cho nó thuộc về mình bằng bất cứ giá nào. Miễn sao ta phải làm chủ cho được nó mới thôi. Nhưng khi làm chủ được nó rồi thì sao? Vàng kia vẫn là vàng, ngọc kia vẫn là ngọc, chứ ngọc đâu phải là mình, mình đâu phải là ngọc, vậy thì mình là ai đây mình là cái gì? Mình là ông Kỷ Sư, bà Bác Sĩ, ông Tổng Thống hay Bà Hoàng Hậu. Sau khi chết rồi thì sao nữa v.v... thật là những câu hỏi quá rắc rối. Nhưng trong cuộc sống bình thường mấy ai tự đặt ra. Vì còn mạnh khỏe là còn lao đầu vào những danh, lợi, tiền, tình ấy để chiến đấu cho đã. Thế mà lúc cận tử nghiệp léo đến thì mới sực nhớ ra rằng: Aha! Có một lúc nào đó bên tai thoang thoảng có nghe rằng cuộc đời nầy là vô thường thế gian nầy là giả hợp... Bây giờ đã thấm rồi đó, đã rõ lắm rồi nhưng làm sao ngượng ngồi dậy được đây để chiêm nghiệm về sự vô thường đó. Ta muốn làm một cái gì đó cho thật ý nghĩa như lạy Phật một lạy, làm một chút phước để cứu người nghèo chẳng hạn; nhưng ôi thôi đã quá trễ rồi.
Vậy thì cái gì sẽ còn lại sau khi những thứ kia biến mất đi hoặc thay hình đổi dạng? Còn chứ! Đó là những việc làm, những hành vi tạo tác thiện hay ác, lành hay dữ ở đời nầy hay đời trước, tuy mình không thấy nhưng những gì mình đã vai, bây giờ phải trả đấy. Thế là thần thức chơi vơi nơi cõi không người. Biết nương tựa vào ai đây? Bình thường vốn ta chẳng quan tâm đến điều ấy và ta nghĩ rằng nghiệp đấy là của ai kia chứ, đâu phải là của ta. Vậy thì bây giờ phải làm sao đây? Phật ở đâu? Bồ Tát ở đâu? Lúc ấy mà còn nhớ được Phật và Bồ Tát hẳn là điều quý lắm. Chỉ có sợ đầu trâu mặt ngựa đến trước mặt liền để dẫn đi vào cõi Địa Ngục và đâu còn có cái Tâm sáng suốt bình thường để nghĩ tới Phật được?
Thế là tội nhơn phải ngụp lặn nơi chốn nại là, làm sao có thể khỏi khổ được? Chỉ có thân nhân nơi cõi thế mời Thầy đến nhà để cúng siêu độ, hoặc gia đình bố thí làm phước hoạ may người chết chỉ hưởng một phần bảy mà thôi. Còn những phần còn lại phải tiếp tục trả cho xong trong nhiều kiếp luân hồi nữa.
Như thế thì phải làm gì đây?
Dễ quá mà! phải tu và phải ý niệm được cuộc đời nầy là vô thường. Vì mình không bỏ nó thì nó cũng sẽ bỏ mình như hơi thở, nước kia, lửa nọ, đất nầy. Nó thật đơn giản. Điều quan trọng là ta phải ý thức những gì có hình tướng và ngay cả những gì không có hình tướng trên cuộc đời nầy thì chúng cũng chỉ là giả danh thôi chứ không phải là thực tướng và thực tướng ấy phải tìm bên trong chứ không phải bên ngoài và tìm nơi chính ta chứ không phải là ai xa lạ cả?
Nếu chúng ta tất cả đều hiểu lý duyên sanh về vô thường, khổ, vô ngã thì làm sao bị đắm nhiễm mãi trong biển trần lao nầy được. Hãy buông xả từ từ mọi sự đắm nhiễm và hãy xem tất cả chỉ là bọt bèo, giả tạm, không có gì là chủ tể cả.