Triết lý sống mỗi ngày nên đọc

Chia sẻ thơ ca, nhạc họa, các trải nghiệm của cuộc sống
Thiên Hương
Nhất đẳng
Nhất đẳng
Bài viết: 179
Tham gia: 18:54, 08/03/09

Tài và bất tài !?

Gửi bài gửi bởi Thiên Hương »

Một hôm Trang Tử cùng học trò đi chơi ở trong núi. Thấy một cây to, cành lá rườm rà, có người đốn gỗ, chống búa đứng ở bên, mà không chặt.

Trang Tử hỏi: Sao không chặt cây này thế ?

- Người đốn gỗ đáp: Cây này tuy thế mà gỗ xấu không dùng được việc.

Trang Tử nói: Cây này chỉ vì không ra gì mà sống lâu được mãi.

Ra khỏi núi, Trang Tử vào chơi nhà một người quen. Chủ nhà vui mừng, bảo đầy tớ đem chim Nhạn làm thịt.


Trang Tử hỏi: Một con gáy được, một con không gáy thì làm thịt con nào ?

- Chủ bảo: Làm con không gáy.
Hôm sau, học trò hỏi Trang Tử rằng:

* Cái cây ở núi vì bất tài mà sống lâu, con Nhạn ở nhà chủ vì bất tài mà phải giết chết. Giá như tiên sinh thì xử vào địa vị nào?

- Trang Tử cười, rồi nói: Ta xử vào trong cái khoảng tài và bất tài. Như vậy, thì tránh khỏi tai nạn, song chưa phải kế vẹn toàn. Chỉ những bậc đạo đức cao xa, không quản khen chê, lúc như rồng, lúc như rắn, không hẳn rõ ra tài hay bất tài, lúc lên, lúc xuống, chỉ cốt lấy đức hóa làm mực, siêu việt cả muôn vật, tuy là người mà lại khác người... Những bậc như thế, thì còn gì lụy đến thân được! Còn thói đời thường tình nào có thế? Hợp với người, thì có lúc lìa; làm nên việc, thì có người chê; ngay thẳng thì bị đ è nén; tôn trọng thì bị chê bai, thì có kẻ phá; giỏi thì có kẻ ghen; không ra gì thì thiên hạ khinh bỉ... Nhân tình như thế, làm thế nào được? Thương ôi ! Các ngươi nên ghi lấy: "Chỉ có đạo đức mới khỏi lụy mà thôi."
Lời bàn :Tài cũng khổ : quân tử đa nạn, tài liền với tai. Bất tài cũng khổ : khôn sống dại mái, dại để người ăn. Vậy con người ta phải làm thế nào, cho ở vào cái khoảng giữa tài và bất tài, thì mới gọi là khôn khéo, nghĩa là thông minh thánh trí mà như ngu thì mới sinh tồn được. Tuy vậy, vẫn chưa bằng người có đạo đức , nghĩa là người chỉ lấy một cái bụng ăn ở theo thiên lương mà ra ngoài vòng được cái tài, bao bọc được hết cả thiên hạ mà không gì lụy đến tâm thân. Thế mới hay: chữ “tâm” kia mới thực là thu liễm được cái tài mà bổ cứu được cái bất tài vậy.
(Theo Cổ Học Tinh Hoa của Ngyễn Văn Ngọc)
Được cảm ơn bởi: KHAI TRI, ctna, thanhnhan.tbinh, TiT_TinhKhong_TiT
Đầu trang

Thiên Hương
Nhất đẳng
Nhất đẳng
Bài viết: 179
Tham gia: 18:54, 08/03/09

Cái Được Cái Mất Của Người Làm Quan

Gửi bài gửi bởi Thiên Hương »

Khổng Miệt là cháu đức Khổng Tử. Bật Tử Tiện là học trò đức Khổng Tử, hai người cùng làm quan một thời.

Đức Khổng Tử qua chơi Khổng Miệt, hỏi rằng: "Từ khi ngươi ra làm quan được những điều gì, mất những điều gì?"

Khổng Miệt thưa:
"Từ khi tôi ra làm quan chưa được điều gì, mà đã mất ba điều: việc quan bận, không còn thời giờ học tập, vì thế mà học vấn không tấn tới; bổng lộc ít, không đủ chu cấp cho họ hàng, vì thế mà họ hàng không thân thiết; công việc nhiều không thể đi thăm người đau, viếng người chết, vì thế mà ăn ở với bầu bạn không được trọn vẹn".


Đức Khổng Tử nghe nói không bằng lòng.

Sau ngài đến chơi Bật Tử Tiện, lại hỏi như hỏi Khổng Miệt.

Bật Tử Tiện thưa: "Từ khi tôi ra làm quan, chưa mất điều gì, mà đã được ba điều: Những điều trước học nay đem ra thực hành vì thế mà học càng rõ; bổng lộc dù bạc, cũng có thể chu cấp ít nhiều cho họ hàng, vì thế mà họ hàng càng gần; việc quan tuy bận, song cũng bớt được ít thời giờ đi thăm người đau, viếng người chết, vì thế mà bầu bạn càng thân".

Đức Khổng Tử nghe nói khen rằng: "Tử Tiện thực là người quân tử".


(Theo Cỗ Học Tinh Hoa của Nguyễn văn Ngọc)

Lời Bàn :
Hai đoạn này bày ra hai cái cảnh phản đối lại hẳn với nhau. Cũng là làm quan, mà một đàng "mất" một đàng "đuợc" khác nhau chẳng qua là chỉ do tự mình cả, chớ không phải nghề làm quan bó buộc mình phải như thế. Đức Khổng Tử khen người "được" là quân tử, thì tất bỉ người "mất" là tiểu nhân. Ôi! làm quan tuy là bận việc, tuy là ít lương, tuy là hẹp thời giờ, mà vẫn học hành cho rộng thêm trí thức mà vẫn chu cấp được cả cho bà con, mà vẫn ân cần cả với chúng bạn, thì cũng đáng phục là ông quan quân tử thật.
[/font]
Được cảm ơn bởi: TiT_TinhKhong_TiT, lêu lêu
Đầu trang

Thiên Hương
Nhất đẳng
Nhất đẳng
Bài viết: 179
Tham gia: 18:54, 08/03/09

Cuộc sống hoàn hảo !

Gửi bài gửi bởi Thiên Hương »

Ngày xa ngày xưa, có mt cô bé nhluôn mong mun tìm kiếm được cho mình mt cuc sng vn toàn. Mt hôm, cô cu xin Thượng Đếban cho cô mi thcô aoước.

Th
ếlà Thượng Đếxut hin và bo vi cô bé rng: "Con hãy đi theo con đường lng gió phía trước,đó có hàng trăm triu hòn đá nh. Ta cho con kỳ hn là 365 ngày đnht mt hòn đá ln nht mà con có thtìm thy. Hòn đá càng to thì ta càng ban cho con nhiu hơn. Điu kin đt ra là khi con đi qua ri thì không được quyn quay li. Vì vy, hãy suy nghĩ tht cn thn trước khi con ch
n hòn đá cho mình".

Cô bé c
m thy thât sung sướng và bt đu bước vào hành trình ca mình trên con đường lng gió đtìm kiếm "hnh phúc ln nht" cho cuc đi cô. Tuy nhiên, mi khi bt gp mt hòn đá to dc li đi, cô li do dự -và tnhvi lòng mình "chc hòn đá kếtiếp sto hơn nhiu". Nhiu ngày, nhiu tun và nhiu tháng trôi qua ri cô cũng đi gn hết con đường và cht nhn ra rng cô đang không còn đthi gian và cơhi đchn nhng hòn đá to. Vì vy cô đành phi nht vi vàng mt hòn đá nhven đườ
ng.

Cu
c sng cũng y nhưvy. Chúng ta luôn tìm kiếm mt người bn đi hoàn ho, mt công vic hoàn ho, mt căn nhà hoàn ho, mt chiếc xe hoàn ho... và không bao ginhn ra được rng ta đang bphí biết bao thi gian và cơh
i.

Không bao gi có cái gi là "hết sc đúng lúc" đ nói mt cách chính xác nhng gì bn mun bày t vào chính xác mt thi đim nào đó vi chính xác môt người nào đó, hay làm mt cách chính xác mt công vic mà bn mun làm trong đi. Vy thì, sao bn li không sng "cho hôm nay" và tn hưởng mi phút giây bn có được trên cõi đi này.
Được cảm ơn bởi: Ducminh, TiT_TinhKhong_TiT, lêu lêu
Đầu trang

Thiên Hương
Nhất đẳng
Nhất đẳng
Bài viết: 179
Tham gia: 18:54, 08/03/09

Cuộc sống luôn công bằng với tất cả chúng ta

Gửi bài gửi bởi Thiên Hương »

Trong cuc sng đôi khi bn và tôi hay trách ông tri sao nđi xvi mình thếnày thếkia, mà không cm nhn đươc bao điu tt đp khác xung quanh mình. Cuc sng công bng vi tt cmi ngườich: tt cđược to ra đu có sn nhng thcơbn thích hp, có thgiúp tvbn thân vi mt điu kin sng nht đnh.... Mình ly mt ví dvcâu chuyn cach vàc Sên nhé.

ch vàỐcSên chung sng trong cái đm nh.c Sên lúc nào cũng cau có, không bao ginói chuyn vich.

ch không hiu vì sao nên cgng tìm mi cách gp g, giúp đỐcSênnhưngỐcSênvn lnh lùng vich. Bun quá, mt hômch tìm gpỐcSênvà hi :

- Là xóm ging vi nhau, tôi có làm gì sai thì anh cnói đtôi còn sa. Cmãi thếnày tôi không chu được.

c Sên gin di :

- Mi ln thy anh là tôi bun cho bn thân tôi, tôi gin ông tri sao sinh ra anh gn gàng, mnh kho, mun đi đâu thì đi, mun làm gì cũng ddàng. Còn tôi sinh ra phi mang cái vcng, nng nlên mình, đi đâu hay làm gì cũng chm chp.

c Sên va dt li bng có con chim bói cá bay qua,ỐcSênvi vã chui mình vào trong cái vcng cáp. Còn conch ti nghip dù cgng vn bchim bói cá qup mang đi.

Cuc sng luôn công bng, không cho ai tt c và không ly đi ca ai tt c. Điu quan trng là mi người phi t nhn ra và sng hết mình vi nhng gì đang có. Cuc sng hnh phúc hay đau kh chính do suy nghĩ và cách sng ca mi người chúng ta, bn và tôi ./.
Được cảm ơn bởi: vo_danh_00, linhanh1986, TiT_TinhKhong_TiT, lêu lêu
Đầu trang

Thiên Hương
Nhất đẳng
Nhất đẳng
Bài viết: 179
Tham gia: 18:54, 08/03/09

Chân Thiện Mỹ

Gửi bài gửi bởi Thiên Hương »

“Tôi có thể nhìn con được không?”. Người mẹ hạnh phúc hỏi. Đón bọc tả lót gọn gàng trong cánh tay rồi nhẹ nhàng mở các nếp khăn để nhìn khuôn mặt nhỏ bé, người mẹ kinh hoàng.

Bác sĩ vội quay nhìn ra cửa sổ. Đứa bé sinh ra không có tai. Thời gian đã chứng minh thính giác của đứa bé hoàn hảo. Duy chỉ có hình dáng bên ngoài của cậu bé không hoàn thiện.

Một ngày kia cậu bé từ trường chạy ào về nhà và lao vào trong đôi tay của người mẹ, nàng thở dài và biết rằng cuộc đời của cậu sẽ là chuỗi ngày đau buồn. Cậu bé nức nở : “Có đứa gọi con là đồ quái thai”.

Cậu bé lớn lên, đẹp trai, bất chấp sự khiếm khuyết. Một học sinh được bạn bè yêu thích, lẽ ra anh có thể làm lớp trưởng, thế nhưng chỉ vì đôi tai…

Tài năng thiên bẩm của anh lại phát triển, một tinh hoa về âm nhạc và văn chương.
“Con có thể hòa đồng với những thanh niên khác kia mà”, Mẹ anh động viên, nhưng đó chỉ là sự ân cần của trái tim người mẹ.

Cha anh đã liên hệ với một nhà phẫu thuật. “Không thể làm gì được ư? Tôi tin chắc tôi có thể ghép đôi tai nếu mua được” Bác sĩ khẳng định. Sau đó là cuộc tìm kiếm người có thể hy sinh đôi tai cho một thanh niên trẻ.
Đầu trang

Thiên Hương
Nhất đẳng
Nhất đẳng
Bài viết: 179
Tham gia: 18:54, 08/03/09

Chân Thiện Mỹ

Gửi bài gửi bởi Thiên Hương »

Hai năm trôi qua.

“Con sắp vào bệnh viện đấy con trai ạ. Mẹ và cha đã tìm được người tặng tai cho con. Nhưng đó là một điều bí mật”. Người cha nói.

Cuộc giải phẫu thành công rực rỡ, và một nhân vật mới nổi lên. Tài năng anh nở rộ xuất chúng, cuộc đời ở trường trung học và đại học là những chuỗi ngày hân hoan. Anh lập gia đình và làm công việc ngoại giao.

“Nhưng con cần phải biết!” Anh van nài cha. “Ai đã tặng cho con quá nhiều như thế? Con không bao giờ có thể đền đáp xứng đáng cho người ấy”.

“Cha cũng tin là con không thể”. Người cha trả lời , “nhưng giao kèo bắt buộc con không được biết… đúng hơn là chưa được biết”.

Nhiều năm trôi qua với điều bí mật của họ, nhưng ngày ấy vẫn đến… Một trong những ngày tối tăm nhất chưa từng có trong đời đứa con. Anh cùng cha đứng nghiêng mình trước quan tài người mẹ.
Đầu trang

Thiên Hương
Nhất đẳng
Nhất đẳng
Bài viết: 179
Tham gia: 18:54, 08/03/09

Chân Thiện Mỹ

Gửi bài gửi bởi Thiên Hương »

Dịu dàng và chậm rãi, người cha đưa tay vén mái tóc dài màu nâu dày để lộ ra … đôi tai không còn của người mẹ.

“Mẹ đã nói rằng mẹ hạnh phúc khi không bao giờ cắt tóc”, ông thì thào “Và không ai có thể nghĩ mẹ bớt đẹp đi phải không?”.

… Vẻ đẹp thật sự không nằm trong dáng vẻ bên ngoài, mà ở bên trong trái tim. Chân giá trị không nằm trong những gì hữu hình mà nó tồn tại trong những cái vô hình.

Tình thương yêu thật sự không nằm trong những việc đã làm, đã được biết đến, nó hiện hữu nơi những gì đã thực hiện trong thầm lặng…
Nguồn: Phong ThủyTổng Hợp
Được cảm ơn bởi: Ducminh, tamlac, linhanh1986, TiT_TinhKhong_TiT, lêu lêu
Đầu trang

Thiên Hương
Nhất đẳng
Nhất đẳng
Bài viết: 179
Tham gia: 18:54, 08/03/09

Chuột Trắng Chuột Đen

Gửi bài gửi bởi Thiên Hương »

Có người đàn ông nọ đang đi rong chơi trong rừng, chợt thấy một con hổ đói gầm lên và lao về phía mình. Anh ta kinh hỏang vội vàng cố sức bỏ chạy. Lão hổ cứ đuổi riết không tha, bức người đàn ông đến cùng đường. Đứng trước vực thẳm, người đàn ông nghĩ bụng : “Nếu để con hổ kia vồ được, thời ta chết chẳng tòan thây, chi bằng nhảy xuống vực là hơn, không chừng còn cơ may sống sót”. Thế là người đàn ông nhắm mắt nhảy xuống vực. May mắn là anh ta mắc vào một cành mơ trĩu qủa vươn ra chênh vênh trên vách đá.

Đang vui mừng hớn hở, người đàn ông bỗng nghe tiếng rống kinh khủng ở đâu vọng đến. Nhìn xuống đất, anh ta muốn rụng tim khi thấy một con tử to lớn đang ngẩng đầu nhìn mình. Anh ta nghĩ : “Sư Tử cũng hung dữ chẳng khác gì Hổ, rơi vào miệng nó thì chỉ có chết”. Đang khi ấy, người đàn ông lại nghe tiếng “rột rẹt, rột rẹt”. Nhìn kỹ phía gốc cành, anh ta hỏang sợ khi thấy hai con chuột, một trằng một đen, đang nhăn nanh gậm cành mơ !. Người đàn ông nghĩ : “Bị chuột gậm gãy cành mơ té chết con hơn bị Sư Tử xẻ thịt”. Sau khi lấy lại bình tĩnh, người đàn ông cảm thấy đói bụng, bèn hái vài qủa mơ đang chín mọng bên cạnh mình và ăn ngon lành.

Anh ta cảm thấy cả đời mình chưa từng được ăn thứ gì ngon như những qủa mơ này. Lần đến một cành chạc ba, người đàn ông lại nghĩ :”Sớm muộn gì cũng chết, chi bằng trước khi theo ông bà, ta cứ ngũ một giấc cho ngon lành cái đã”. Thế là anh ta thiếp đi trên cành cây. Lúc tỉnh lại, người đàn ông chẳng thấy Chuột Trắng, Chuột Đen, Hổ, Sư Tử đâu nữa. Anh ta bèn thận trọng lựa thế, men theo cành cây bám vào vách núi và từ từ xuống đến mặt đất an tòan.

Thì ra, khi người đàn ông ngủ, lão Hổ trên đỉnh núi đói qúa chịu không nổi, bèn gầm lên một tiếng, lao xuống vực. Hai con Chuột nghe tiếng Hổ gầm kinh sợ bỏ chạy. Lão Hổ lao xuống vực quần nhau với Sư Tử, cuối cùng cả hai thọ thương rồi bỏ chạy mỗi con một nơi.

Người ta nói :

Khi con người sinh ra, là bắt đầu của khổ nạn, tựa như con Hổ đói kia cứ tuy đuổi chúng ta. Và cái chết luôn chực chờ chúng ta như con con Sư Tử nọ. Ngày rồi lại đêm (thời gian) không ngừng bào mòn cái thân giả tạm của chúng ta, giống như hai con Chuột Trắng và Chuột Đen không ngừng gặm nhấm cành mơ đó. Một ngày kia, chúng ta sẽ phải rơi vào miệng Sư Tử. Đã biết sinh mệnh con người mong manh như vậy, thì chỉ có con đường duy nhất là hãy yên tâm hửơng những trái ngọt ngay bên mình, hãy yên tâm ngủ say, hãy bớt ham muốn và sống giản dị đơn sơ như tấm lòng trẻ thơ. Như vậy, chúng ta sẽ đạt được hạnh phúc thực sự ở trong cuộc đời này. :-bd
(Theo Chan Gushi)
Được cảm ơn bởi: tuyetlan0203, linhanh1986, lêu lêu
Đầu trang

Hình đại diện của thành viên
linhanh1986
Ngũ đẳng
Ngũ đẳng
Bài viết: 1926
Tham gia: 19:42, 19/12/11
Đến từ: Việt nam
Liên hệ:

TL: Triết lý sống mỗi ngày nên đọc

Gửi bài gửi bởi linhanh1986 »

Thiên Hương đã viết:
Rảnh rỗi, mỗi ngày đăng lên đây một vài triết lý sống do sưu tầm được !....

Cũng là cách mỗi ngày đọc lại một lần triết lý ấy. Mời các bạn cùng tham gia.
Mỗi ngày mài một tí , chém cho sướng ! :)) :)) :))
Đầu trang

Gio'Thu
Mới gia nhập
Mới gia nhập
Bài viết: 41
Tham gia: 21:25, 14/07/12

TL: Triết lý sống mỗi ngày nên đọc

Gửi bài gửi bởi Gio'Thu »

Tại hạ xin có đôi lời:

Sống vì tương lai mà quên đi hiện tại,
Khiến hồn ai rơi lệ vì hồn ai,
Đời này trôi như một giấc mộng dài,
Vong hồn ai kiếp phiêu bạt nơi nao.

Xin cám ơn.
Đầu trang

Trả lời bài viết