Hội Cho Nam và Nử Hiểu Rỏ Về Nhau Hơn.
- Tây Đô đạo sĩ
- Bát đẳng
- Bài viết: 7976
- Tham gia: 19:37, 19/10/10
- Đến từ: Tây Đô
TL: Hội Cho Nam và Nử Hiểu Rỏ Về Nhau Hơn.
Mến tặng cô Kelly câu chuyện này
Lời khuyên của một bà già
Jigten Sumgon là một nhà thông thái nổi danh vào thế kỉ 12. Ông nổi danh vì là người mà một ngày nọ đã vượt qua mọi kiến thức và lý luận của mình để tìm sự thật nằm ẩn giấu sau mọi ngôn từ và khái niệm. Ông truyền bá giáo pháp Đại Ấn quyết tại Tây Tạng và là người phát khởi một dòng truyền tâm, trong đó sản sinh vô số vị đắc đạo.
Lần đó, Jigten Sumgon đang ở nhà nơi miền đông Tây Tạng, thì bên nhà láng giềng có người chồng vừa chết. Người goá phụ khóc lóc chạy kiếm Jigten Sumgon nhờ an ủi và giúp đỡ.
Người goá phụ mới đầu chưa gặp ông, gặp bà mẹ trước. 'Ngồi xuống đây đã', người mẹ an ủi người goá phụ trong bếp và nói tiếp:”Con đau khổ cũng phải, nhưng không cần thiết phải thế. Tất cả cái gì đã sinh thành thì cũng có ngày tan rã, hoại diệt và trở về vói nguồn gốc của chúng. Cái chết thì không ai tránh khỏi, mọi sự đều vô thường. Hiểu được như thế cũng là may mắn lắm”.
Người goá phụ nọ vẫn không ngừng than khóc, bứt tóc bứt tai. Bà mẹ Jigten Sumgon lại tiếp tục dỗ dành: "Nghe đây, cứ khóc đi, cứ bứt tóc đi, nhưng sau đó con phải biết nghĩ và bớt buồn đi. Đừng quên rằng ngay cả tâm trạng buồn khổ này cũng vô thường, chẳng có thực thể như mây như gió, và nó cũng sẽ vơi đi như mọi thứ trên đời. Ta là một bà già và cũng đã buồn đã khổ, đã thấy nhiều người thân đến đó rồi đi đó. Lời khuyên của ta cho con là: "đừng mang vào lòng bất cứ cái gì cả”.
Nghe tới đây thì người thiếu phụ thấy có gì an ổn trong lòng đang chồng chất. Nàng quên rằng tới nhà này là để kiếm Jigten Sumgon, để nghe lời an ủi của ông. Nàng trở về nhà, lòng bình yên. Trong suốt tang lễ, nàng vẫn nhớ hoài đến lời khuyên của bà già và nhờ thế vượt qua được nỗi đau mất chồng, không phải bị dìm trong đau đớn và tuyệt vọng. Cả làng thấy rõ, nàng bình tĩnh hơn, biết nghĩ hơn cả lúc chồng còn sống và chẳng bao lâu sau, nhiều người tìm đến nàng để nghe khuyên lơn khi có chuyện đau buồn.
Nửa năm sau, Jigten Sumgon đi miền Trung Tây Tạng để tiếp tục giáo hoá phép Đại Ấn quyết, đó là phép trực tiếp tri kiến Phật tính đang ẩn chứa trong chính chúng ta. Ngài có một số đệ tử cao cấp và đang thảo luận về “vòng luân hồi”, về vòng tròn bất tận của sống, chết và sự tái sinh.
Một Lạt-ma già thông thái hỏi vị đạo sư: "Làm sao tránh được cách nghĩ phải thoát khỏi vòng luân hồi trước khi đi vào cõi Niết bàn?”. Jigten Sumgon bất ngờ đứng dậy và đọc bài kệ:
“Ta đang hiện diện, hoà hợp vô ngại
Vì ta nhận ra rằng từ tính mình hoà làm một
Với Phật và các đạo sư
Ta hoan hỉ
Chẳng cần phải cố
Tôn thờ hay xác quyết bất cứ điều gì
Như kinh Hevajra Tantra đã nói:
“Luân hồi hay niết bàn
Tốt hay xấu, bên này hay bên kia
Chúng đều không thật, chẳng có tự ngã, nói là nói vậy thôi
Chỉ vì nói mặt này nên nói mặt kia
Chứ các bạn không thấy hay sao?
Ai thấy tánh của luân hồi
Người ấy đã đạt Niết bàn”
Ngày hôm sau Jigten Sumgon nhắc lại buổi trao đổi này và kể cho học trò nghe lời khuyên của mẹ mình đối với người goá phụ. Ngài nói: "Đối với tôi, chẳng có giáo pháp nào cao hơn lời nói của bà mẹ: Hãy nhận ra tính vô thường của sự vật, thấy chúng không có tự ngã và đừng mang bất cứ thứ gì vào lòng cả”
Nguồn:Quang Duc Homepage - Vietnamese - English Buddhist library
Lời khuyên của một bà già
Jigten Sumgon là một nhà thông thái nổi danh vào thế kỉ 12. Ông nổi danh vì là người mà một ngày nọ đã vượt qua mọi kiến thức và lý luận của mình để tìm sự thật nằm ẩn giấu sau mọi ngôn từ và khái niệm. Ông truyền bá giáo pháp Đại Ấn quyết tại Tây Tạng và là người phát khởi một dòng truyền tâm, trong đó sản sinh vô số vị đắc đạo.
Lần đó, Jigten Sumgon đang ở nhà nơi miền đông Tây Tạng, thì bên nhà láng giềng có người chồng vừa chết. Người goá phụ khóc lóc chạy kiếm Jigten Sumgon nhờ an ủi và giúp đỡ.
Người goá phụ mới đầu chưa gặp ông, gặp bà mẹ trước. 'Ngồi xuống đây đã', người mẹ an ủi người goá phụ trong bếp và nói tiếp:”Con đau khổ cũng phải, nhưng không cần thiết phải thế. Tất cả cái gì đã sinh thành thì cũng có ngày tan rã, hoại diệt và trở về vói nguồn gốc của chúng. Cái chết thì không ai tránh khỏi, mọi sự đều vô thường. Hiểu được như thế cũng là may mắn lắm”.
Người goá phụ nọ vẫn không ngừng than khóc, bứt tóc bứt tai. Bà mẹ Jigten Sumgon lại tiếp tục dỗ dành: "Nghe đây, cứ khóc đi, cứ bứt tóc đi, nhưng sau đó con phải biết nghĩ và bớt buồn đi. Đừng quên rằng ngay cả tâm trạng buồn khổ này cũng vô thường, chẳng có thực thể như mây như gió, và nó cũng sẽ vơi đi như mọi thứ trên đời. Ta là một bà già và cũng đã buồn đã khổ, đã thấy nhiều người thân đến đó rồi đi đó. Lời khuyên của ta cho con là: "đừng mang vào lòng bất cứ cái gì cả”.
Nghe tới đây thì người thiếu phụ thấy có gì an ổn trong lòng đang chồng chất. Nàng quên rằng tới nhà này là để kiếm Jigten Sumgon, để nghe lời an ủi của ông. Nàng trở về nhà, lòng bình yên. Trong suốt tang lễ, nàng vẫn nhớ hoài đến lời khuyên của bà già và nhờ thế vượt qua được nỗi đau mất chồng, không phải bị dìm trong đau đớn và tuyệt vọng. Cả làng thấy rõ, nàng bình tĩnh hơn, biết nghĩ hơn cả lúc chồng còn sống và chẳng bao lâu sau, nhiều người tìm đến nàng để nghe khuyên lơn khi có chuyện đau buồn.
Nửa năm sau, Jigten Sumgon đi miền Trung Tây Tạng để tiếp tục giáo hoá phép Đại Ấn quyết, đó là phép trực tiếp tri kiến Phật tính đang ẩn chứa trong chính chúng ta. Ngài có một số đệ tử cao cấp và đang thảo luận về “vòng luân hồi”, về vòng tròn bất tận của sống, chết và sự tái sinh.
Một Lạt-ma già thông thái hỏi vị đạo sư: "Làm sao tránh được cách nghĩ phải thoát khỏi vòng luân hồi trước khi đi vào cõi Niết bàn?”. Jigten Sumgon bất ngờ đứng dậy và đọc bài kệ:
“Ta đang hiện diện, hoà hợp vô ngại
Vì ta nhận ra rằng từ tính mình hoà làm một
Với Phật và các đạo sư
Ta hoan hỉ
Chẳng cần phải cố
Tôn thờ hay xác quyết bất cứ điều gì
Như kinh Hevajra Tantra đã nói:
“Luân hồi hay niết bàn
Tốt hay xấu, bên này hay bên kia
Chúng đều không thật, chẳng có tự ngã, nói là nói vậy thôi
Chỉ vì nói mặt này nên nói mặt kia
Chứ các bạn không thấy hay sao?
Ai thấy tánh của luân hồi
Người ấy đã đạt Niết bàn”
Ngày hôm sau Jigten Sumgon nhắc lại buổi trao đổi này và kể cho học trò nghe lời khuyên của mẹ mình đối với người goá phụ. Ngài nói: "Đối với tôi, chẳng có giáo pháp nào cao hơn lời nói của bà mẹ: Hãy nhận ra tính vô thường của sự vật, thấy chúng không có tự ngã và đừng mang bất cứ thứ gì vào lòng cả”
Nguồn:Quang Duc Homepage - Vietnamese - English Buddhist library
Được cảm ơn bởi: binhminh212, ThienCat, do minh thong, dttd, mythanh, hoanhdhktcn, Kellynguyen
TL: Hội Cho Nam và Nử Hiểu Rỏ Về Nhau Hơn.
Cám ơn Mr. TDDS !
Kelly !
Kelly !
Được cảm ơn bởi: Tây Đô đạo sĩ, Kellynguyen
-
- Tam đẳng
- Bài viết: 704
- Tham gia: 09:12, 11/10/10
TL: Hội Cho Nam và Nử Hiểu Rỏ Về Nhau Hơn.
Ở đây vui thế !
Chào cả nhà , Chào bác Tây Đô, Ma Nữ Kelly, Hiền Thục Cát Cát và Em mặt buồn Mỹ Thanh
DMT
Chào cả nhà , Chào bác Tây Đô, Ma Nữ Kelly, Hiền Thục Cát Cát và Em mặt buồn Mỹ Thanh

DMT
Được cảm ơn bởi: Tây Đô đạo sĩ, mythanh, Kellynguyen
TL: Hội Cho Nam và Nử Hiểu Rỏ Về Nhau Hơn.
ThienCat đã viết:
Cám ơn các em quan tâm nhé. Chị buồn vào nhà củng rấc là vui. Thôi chúc các bạn vui nhé. Mình đi thôi. Ai muốn thắc mắc gì thì cứ hỏi Mr. TDDS, Mr. DMT, MyThanh, Thiên Cát. Chủ nhà đi vắng thôi. Mình kg ngại về chuyện riêng của mình tại sao vắng nhà. Chúc các bạn vui khi vào lý số chơi. Và cám ơn các bạn quan tâm nhé. Nhờ các em và thầy trả lời thay chị. Chị kg ngại chia sẽ gì hết. Thôi đi thôi. Yahoo cũng sẽ vắng mặt. Bye nhé.
P/S Còn mạng vào nhà gặp thầy và các em là niềm vui lắm rồi. Thầy đợi em nhé. Em mà bị thần kinh thì sẽ lên núi qui y tu cùng với thầy. 8-> Thiệt là kg muốn ở lại nhân gian thêm tí nào.Nhưng 1 ngày còn sống thì 1 ngày còn phải ăn và phải mặc. Cái gì mà tiểu hạn thiên không, đại hạn không kiếp. Tui đả nằm trốn luôn trong nhà mà cũng không thoát khỏi số phận. Cứ như là một giấc chiêm bao kinh hồn. Kg biết đến khi nào mới tỉnh mộng. Đến nổi em đả kêu người mang cả đồ ăn đến nhà luôn mà cũng kg thoát khỏi
![]()
![]()
. Thầy biết kg hả ? Em rời nhà bà thầy bói là chạy thẳng đến chổ mua bảo hiểm xe và nhà để tăng giá bảo hiểm lên cho cao để phòng tránh lở như.....Bây giờ em kg ngờ .....Thôi vậy nhé. Em nghe lời thầy vậy. Em sẻ đọc Phẩm Phổ Môn thôi.
Kelly !

Hic.đang có chuyện gì xảy ra với chị vậy?
E đọc mà thấy lo quá à,:-S.
Chị bảo trọng nhé!
Được cảm ơn bởi: Kellynguyen
- Kellynguyen
- Đang bị dừng
- Bài viết: 291
- Tham gia: 00:31, 10/11/11
TL: Hội Cho Nam và Nử Hiểu Rỏ Về Nhau Hơn.
Cám ơn em. Chuyện xui xẻo thôi. Em hỏi MyThanh và Thiên Cát dùm chị vì chị dạo này nhà nhiều khách đến kiếm quá. Nên chị cứ chạy ra chạy vào hết người này đến người nọ. Nên củng out và in lý số để cho dảm căng thẳng. Em khỏe chứ ? Đời người nhiều phức tạp quá em nhỉ ?
- Kellynguyen
- Đang bị dừng
- Bài viết: 291
- Tham gia: 00:31, 10/11/11
TL: Hội Cho Nam và Nử Hiểu Rỏ Về Nhau Hơn.
Ủa bác DMT vào nhà khi nào mà em kg biết vậy ? Chắc tại vì khi nảy nhà em có khách nên In & Out lý số nên kg để ý bác vào nhà em. Sao bác lại gọi em là Ma Nữ Kelly vậy ? Em đâu có phá bác DMT đâu ? Hiền thục Cát Cát và em mặt buồn Mỹ Thanh.do minh thong đã viết:Ở đây vui thế !
Chào cả nhà , Chào bác Tây Đô, Ma Nữ Kelly, Hiền Thục Cát Cát và Em mặt buồn Mỹ Thanh
DMT


TL: Hội Cho Nam và Nử Hiểu Rỏ Về Nhau Hơn.
DẠI KHỜ
Trời buồn khóc với nhân gian
Còn tôi chỉ biết ngồi than một mình
Than vì cũng bởi chữ tình
Yêu mà câm nín hận mình biết bao
Bây giờ biết phải làm sao
Khi người nay đã tình trao cùng người
Còn gì mộng ước hồng tươi
Chỉ còn biết khóc biết cười mình tôi
Khóc vì thương kẻ ngu si
Yêu mà chỉ biết thầm thì trong mơ
Khóc vì thương kẻ dại khờ
Gặp người mà cứ giả vờ nhìn lơi
Khóc vì thương kẻ không lời
Yêu mà chẳng dám gọi hời một câu
Khóc vì thương kẻ không đâu
Yêu mà chỉ biết ôm sầu trong đêm
Khóc vì thương kẻ yếu mềm
Lặng nhìn ai bước ấm êm bên người
Cười vì ai giống như tôi
Đến tên người ấy chi thôi chẳng tường
Cười vì muôn nẻo vạn đường
Cớ sao lại gặp ai thường nắm tay
Cười vì không biết bao ngày
Lửa hờn rực cháy vội ngay tàn lùi
Cười vì trời muốn đời vui
Giúp tôi một nẻo đường lùi phương xa
Cười vì vắng bóng người ta
Đêm đêm trở giấc lời ra ôm sầu
Giờ cười giờ khóc giờ đau
Giờ thương giờ nhớ giờ sầu giờ mơ
Nhưng mà biết trách ai cơ
Chỉ còn biết hận trách khờ mà thôi.
Còn tôi chỉ biết ngồi than một mình
Than vì cũng bởi chữ tình
Yêu mà câm nín hận mình biết bao
Bây giờ biết phải làm sao
Khi người nay đã tình trao cùng người
Còn gì mộng ước hồng tươi
Chỉ còn biết khóc biết cười mình tôi
Khóc vì thương kẻ ngu si
Yêu mà chỉ biết thầm thì trong mơ
Khóc vì thương kẻ dại khờ
Gặp người mà cứ giả vờ nhìn lơi
Khóc vì thương kẻ không lời
Yêu mà chẳng dám gọi hời một câu
Khóc vì thương kẻ không đâu
Yêu mà chỉ biết ôm sầu trong đêm
Khóc vì thương kẻ yếu mềm
Lặng nhìn ai bước ấm êm bên người
Cười vì ai giống như tôi
Đến tên người ấy chi thôi chẳng tường
Cười vì muôn nẻo vạn đường
Cớ sao lại gặp ai thường nắm tay
Cười vì không biết bao ngày
Lửa hờn rực cháy vội ngay tàn lùi
Cười vì trời muốn đời vui
Giúp tôi một nẻo đường lùi phương xa
Cười vì vắng bóng người ta
Đêm đêm trở giấc lời ra ôm sầu
Giờ cười giờ khóc giờ đau
Giờ thương giờ nhớ giờ sầu giờ mơ
Nhưng mà biết trách ai cơ
Chỉ còn biết hận trách khờ mà thôi.
Được cảm ơn bởi: dttd, Kellynguyen
- Kellynguyen
- Đang bị dừng
- Bài viết: 291
- Tham gia: 00:31, 10/11/11
TL: Hội Cho Nam và Nử Hiểu Rỏ Về Nhau Hơn.
Em vẫn yêu
Bao năm rồi lòng vẫn nhớ về ai
Vết thương lạnh mà sao còn âm ỉ
Bởi người xưa không còn là tri kỉ
Kẻ nơi này đứng ngóng người xứ xa
Vết thương lạnh mà sao còn âm ỉ
Bởi người xưa không còn là tri kỉ
Kẻ nơi này đứng ngóng người xứ xa
Có lẽ yêu, yêu trong từng da thịt
Khuất mắt thường mà cồm cộm giữa đời nhau
Ta vẫn đau cho cuộc tình thầm lặng
Người xưa ơi! Chưa nguôi nhớ bao giờ?!
Khuất mắt thường mà cồm cộm giữa đời nhau
Ta vẫn đau cho cuộc tình thầm lặng
Người xưa ơi! Chưa nguôi nhớ bao giờ?!
Về lại đây căn nhà xưa hàng trúc
Ngẩn ngơ nhìn tìm em giữa bến mơ
Em đứng sau cứ thế đến hàng giờ
Mà đâu phải bởi lòng mình thương nhớ
Ngẩn ngơ nhìn tìm em giữa bến mơ
Em đứng sau cứ thế đến hàng giờ
Mà đâu phải bởi lòng mình thương nhớ
Lê bước chân ra khỏi miền kí ức
Bỗng giật mình vì đã cách quá xa
Cái hiện tại cái mà ta bỏ mất
Đã buông lơi cho tất cả cuộc tình...!
Bỗng giật mình vì đã cách quá xa
Cái hiện tại cái mà ta bỏ mất
Đã buông lơi cho tất cả cuộc tình...!
Được cảm ơn bởi: hoanang88
- Kellynguyen
- Đang bị dừng
- Bài viết: 291
- Tham gia: 00:31, 10/11/11
TL: Hội Cho Nam và Nử Hiểu Rỏ Về Nhau Hơn.
Em đọc câu chuyện cuối thui, vì thầy gởi tặng cho Kelly, hôm nay mới đọc câu chuyện tình của người đan giỏ. Câu chuyện gì mà ngộ quá àh, chắc là cô nàng này phải là tuyệt thế giai nhân nên vị tì kheo gì đó mới hy sinh tính mạng chứ bằng kg em mà là vị tì kheo ấy, mà gặp cô nàng xấu xí thì em sẻ dắt tay nàng ấy và 2 người cùng nhắm mắt nhảy xuống vực hố sâu để giải thoát cho em, (vì em là tì kheo ni ấy,) và cả cô nàng để 2 người cùng chóng sớm nhập Niết bàn. Khỏi phải đợi thêm chi cho lâu thêm mấy chục năm sau khi chết cho mệt. ; 8->Tây Đô đạo sĩ đã viết:
Chuyện người đan giỏ
Tại Ấn Độ, chỉ vài trăm năm sau khi Phật nhập diệt, có một chàng thanh niên nguyện theo hạnh một vị tu sỹ Phật giáo và trở thành một tì kheo. Chàng trở thành một người khất thực, nguyện diệt mọi dục vọng thế gian và luôn luôn chế ngự tâm, hướng tâm vào bên trong.
Vị tì kheo sống độc cư trong rừng, nhưng thỉnh thoảng cũng vào làng để nhận tặng phẩm của mọi người và cũng dùng năng lực của thiền định để hồi hướng công đức cho dân làng.
Lần nọ, có một nàng thôn nữ, chỉ nhìn thấy vị tì kheo, thấy cách đi đứng và cặp mắt giác ngộ, nàng liền đem lòng yêu mến tức khắc, không sao cưỡng nổi.
Nàng đánh bạo bày tỏ tâm tình với vị tì kheo, nhưng vị này cũng nói rõ đã theo hạnh giệt dục, và sẽ không bao giờ lập gia đình. Thời gian trôi qua, nàng thôn nữ lẽ ra phải dần quên mối tình, nhưng thực tế lòng say mê ngày càng sôi sục hơn. Dần dần tình cảm này càng nồng cháy đến độ nàng không còn biết gì nữa. Bà con bạn bè tìm cách dỗ dành, các vị trưởng lão trong làng cũng như các vị tì kheo đều cho thấy mối tình này là vô vọng. Tuy thế không ai có thể chữa trị nổi lòng đam mê của nàng.
Ngày nọ, vị tì kheo nghe tin nàng không còn thiết sống, muốn tự vẫn. Vị này liền vào làng và thấy nàng quả thật trong một tình cảnh bi đát, và không thể làm khác hơn là phải theo lời khẩn cầu của nàng và cha mẹ nàng, tức là cưới nàng làm vợ."Ta đã nguyện diệt mọi dục vọng thế gian. Đồng thời ta cũng đã nguyện theo hạnh Bồ-tát, tức là phải tìm cách giúp mọi loài hữu tình theo khả năng của mình. Trong tình cảnh này phải theo hạnh Bố-tát thôi”.
Không bao lâu sau, hai người cưới nhau. Trong buổi lễ kết hôn, chàng tự nhủ "Đã làm cái gì thì làm cho đến nơi đến chốn”. Tì kheo đó trở thành một người chồng gương mẫu. Chàng đọc ngay trong mắt những ước muốn của vợ mình và cũng được trả lại bằng tình yêu đậm đà nhất. Hai vợ chồng tiếp nối công việc đan giỏ của cha ông và dạy dỗ các con trong nghề đan giỏ. Vị tì kheo ngày xưa thực hành các động tác nghề nghiệp cũng với sự chăm chú của thiền định, tuy thế không hề tách biệt với người xung quanh.
Hai vợ chồng ngày càng xây được sản nghiệp lớn lao. Tiếng đồn ngày càng xa, giỏ của gia đình này có chất lượng vượt xa và nhất là chúng mang lại nhiều may mắn cho người sử dụng.
Vài chục năm, gia đình này trở nên giàu có và người đan giỏ nọ trở thành một người danh tiếng, nhiều người đến tìm ông xin ý kiến. Con cháu họ tiếp tục gia nghiệp và cái làng nhỏ bé nọ trở thành nổi tiếng với nghề làm giỏ.
Khi người đan giỏ nọ cao tuổi chết đi, người vợ chết theo không bao lâu sau đó. Cả hai được tái sinh trong cõi Cực lạc phương tây, một cõi tịnh độ của Phật A-di-đà.
Phật A-di-đà, vị Vô lượng quang Phật, tiếp dẫn sự tái sinh và cho người đan giỏ biết rằng, ông đã làm đúng, khi từ bỏ cuộc đời tu sĩ để cứu mạng sống của một người khác. "Với lòng từ bi quên mình, ngươi đã thực hành đúng nghĩa nhất: hạnh diệt dục”,Phật nói như thế,”Vì thế, ngươi và những người liên hệ nghiệp lực chặt chẽ với ngươi sẽ được nhập Niết bàn không bao lâu sau nữa”.
Nguồn:Quang Duc Homepage - Vietnamese - English Buddhist library
Bình luận: Câu chuyện này hay đấy nhỉ.![]()
![]()

