Hội cho những bạn mê TƯỚNG SỐ

Dành cho thành viên giao lưu, kết bạn, buôn chuyện
Hình đại diện của thành viên
cocacola
Tam đẳng
Tam đẳng
Bài viết: 563
Tham gia: 15:44, 13/09/10

TL: Hội cho những bạn mê TƯỚNG SỐ

Gửi bài gửi bởi cocacola »

@ Chị NN : Lúc đó chị PMK bảo em như vầy : sống đúng với Đức mọi việc tự nhiên hanh thông, bằng trái lại là tự diệt mình .... Giờ cũng hơn 1 năm, em ngồi đọc lại thấy hết hồn chị :) ...
Được cảm ơn bởi: Nhất Niệm

Hình đại diện của thành viên
Nhất Niệm
Cửu đẳng
Cửu đẳng
Bài viết: 11610
Tham gia: 07:52, 12/12/10
Đến từ: Việt Nam

TL: Re: Hội cho những bạn mê TƯỚNG SỐ

Gửi bài gửi bởi Nhất Niệm »

cocacola đã viết:@ A Onedream : Vâng anh, tánh em hơi nóng gấp, thấy cái gì không phải thường là e lên tiếng liền à anh ... Lúc trước Thầy Tây Đô cũng có lần bảo em phải sửa cái tính này rồi , mấy hôm nay em cũng kiềm chế nhiều lắm nhưng thấy bác nhatminh cứ vào khảo chị NN hoài, em chịu k nổi nên muốn lên tiếng thôi ... Nay chị và anh đã nói vậy, em tự thấy mình cũng thật có lỗi vì hơi thiếu lễ độ với bác ấy ... Em xin sám hối củng với bác nhatminh vậy ....

Chị PMK giờ em thấy ít vào lắm anh, hồi đó em dc coi cùng lúc với chị NN ^^ ... Ah thử pm inbox cho chị ấy xem, nếu chị ấy có vào sẽ nhận luận giúp anh ... Chị ấy cũng tốt và nhiệt tình lắm anh ...



@ Chị NN : em có đọc đâu đó nói là : cái phước của người đặt câu hỏi cũng không hề kém cái phước của người trả lời câu hỏi, vì họ đã thay mặt nhiều người không hiểu khác ( nhưng không dám đặt câu hỏi ) lên tiếng để được sự chỉ dẫn ... Vì vậy khi đọc Kinh ta thường thấy , cac vị Xá Lợi Phất , A Nan .... thường đặt câu hỏi trước, rồi Phật mới trả lời : " Hay thay hay thay ( Lành thay lành thay ) ! Này Xá Lợi Phất ( A Nan ), hôm nay ta sẽ vì ông mà nói " .... Người đặt câu hỏi ở đây đóng vai trò là duyên để Phật thuyết 1 pháp phương tiện nào đó cho đại chúng ...


@ bác nhatminh : bác có thể tuỳ ý đặt câu hỏi , mọi người trong topic sẽ cố gắng trả lời theo cái hiểu của mình ... nhưng bác có thể dùng lời lẽ nhỏ nhẹ, mềm mỏng hơn 1 chút để tránh gây căng thẳng cho mọi người đc k ạ ? Người ngoài nhìn vào cứ thấy bác như muốn đả kích chị NN ấy :( ...
hehe

Em là 1 bé thẳng tính và thật thà, là những đức tính hiếm thấy ở những đàn ông ngày nay!

Đúng rồi, bạn Nhatminh8 gì đó ơi! Nhớ khảo N 1 cách thỏ thẻ, thì thầm vô tai N thôi nhé; dùng lời nhẹ như bông gòn nhé vì N cũng biết buồn, tủi, đau, khóc như mọi người đó :D :">
Được cảm ơn bởi: cocacola

Hình đại diện của thành viên
cocacola
Tam đẳng
Tam đẳng
Bài viết: 563
Tham gia: 15:44, 13/09/10

TL: Hội cho những bạn mê TƯỚNG SỐ

Gửi bài gửi bởi cocacola »

@ Anh Onedream : hixx, em thấy anh điềm đạm vậy mà anh còn bảo anh nóng tính .... Em hồi đó bộp chộp lắm anh ơi , giờ là em đỡ nhiều rồi đó .... Thôi 2 anh em mình cùng cố gắng uống .... Dr Thanh nhiều vào vậy ^^ ....
Được cảm ơn bởi: Onedream

Hình đại diện của thành viên
Nhất Niệm
Cửu đẳng
Cửu đẳng
Bài viết: 11610
Tham gia: 07:52, 12/12/10
Đến từ: Việt Nam

TL: Re: Hội cho những bạn mê TƯỚNG SỐ

Gửi bài gửi bởi Nhất Niệm »

Onedream đã viết:
Nhất Niệm đã viết:@ em OneDream:

Em PMK có khả năng coi quẻ Bát Tự Hà Lạc hay lắm, em ạ! Thời điểm em ấy đã coi cho chị là lúc chị mới tham gia diễn đàn! Lúc ấy chị đã rất tinh tấn đi ................xem số và chưa biết tới pháp môn Niệm Phật 1 cách thuần thục như thế này! Rồi bỗng 1 hôm, chị có 1 người bạn mất do tai nạn xe cộ 1 cách đột ngột, và bạn ấy đã có tất cả mà người đời muốn có: công danh, sự nghiệp, địa vị cao sang, tiền tài! Nhưng rồi thì sao? Cũng buông xuôi và ra đi trong Hư Vô mà thôi! Bạn ấy đã đánh thức chị với sự ngộ ra rằng tất cả đều là Vô Thường! Nay còn, mai mất, đời vốn là Vô Thường! Rồi sau đó chị chìm mình vào tìm tòi Phật pháp, và cơ duyên chín mùi chị đã dc dẫn dắt vào với môn Tịnh Độ từ đó! Từ khi chị vào Tịnh Độ, ko hiểu sao chị ngộ ra nhiều điều, như là đánh thức tỉnh chủng tử PHật pháp trong chị từ tiền kiếp! Có những lúc chị đọc những bài khai thị hoặc nghe Ngài Tịnh Không giảng pháp, chị đã ko hiểu chị biết những cái đó từ đâu! Chị nghĩ ko ít thì nhiều trong tiền kiếp của chị có căn tu Phật pháp! Càng hiểu về pháp môn Tịnh Độ chị càng hăng say; càng hành trì chị càng thấy hợp với chị :) Sau 1 thời gian, chị chợt nhớ tới những gì em PMK đã xem cho chị thông qua quẻ Hà Lạc và ứng vô cùng, do em ấy đã nói rằng "Thời gian tới, chị sẽ còn thay đổi nhiều nữa. Đến lúc chị đã đủ nội lực, số phận sẽ bắt đầu đem thử thách đến cho chị. Không phải ai cũng được thử thách như vậy." Đúng là chị thay đổi nhiều lắm, em ạ! Gia đình chị cũng rất ngạc nhiên!
Vâng chị. THực ra khi em coca nói về tính nóng, e cũng chia sẻ thế này, em ko biết mình sửa đc đến đâu, nhưng em thấy gần đây mình đã nhìn sự việc một cách thoáng hơn, ko hấp tấp và nóng nảy như trước nữa. Còn đạt đc sự thay đổi như chị, chắc em còn phải sửa nhiều hì.
Về việc coi qủe hà lạc, cứ để tuỳ duyên đi chị, em hỏi vậy thôi chị, cái gì đến sẽ đến.
@Coca: Okie em, sửa tính nóng là khó, nhưng cố gắng sẽ làm đc, anh cũng nóng tính, anh cũng đang sửa em àh :)!
Ý chị nói thay đổi là chị ý thức tu hành là tu chỉnh chính mình nên chị cũng đang tu chỉnh chính chị hằng ngày, em ạ! Chị cũng có rất nhiều thứ để tu chỉnh, và 1 trong những thứ đó là cái Sân chị đem lên hàng đầu để rốt ráo diệt trừ! Sự nhận thức dc cái sai của mình là bước đầu của sự ý thức rằng mình nên làm gì để hoàn chỉnh nó! Do đó, chị cũng giống như em và em Cocacola là phải đem cái độc Sân này mà trừ khử, em ạ! Vả lại, sự Nhẫn Nhục là cả 1 pháp môn mà HT Tuyên Hóa đã suốt đời gắng công hành trì! Ngài ấy đã nói rằng:
Đã là Phật tử, chúng ta nhất định phải biết nhẫn. Nhẫn cái gì? Là nhẫn nhịn những cái người ta không thể nhẫn. Có người nói: “Tôi thật là nhịn hết nổi rồi!” Nếu chúng ta nhịn hết nổi, tức là không thể “hết” được. Hết cái gì? Là hết nghiệp chướng. Nếu nghiệp không tiêu, tình chưa không, tức là còn có sanh tử. Cho nên nói: “Nghiệp bất trọng, bất sanh Ta-bà. Ái bất đoạn, bất sanh Tịnh độ.” Chừng nào nghiệp tận, tình không, đến lúc đó chúng ta mới hết sanh tử và được giải thoát thật sự.
Được cảm ơn bởi: cocacola, Onedream

Hình đại diện của thành viên
Nhất Niệm
Cửu đẳng
Cửu đẳng
Bài viết: 11610
Tham gia: 07:52, 12/12/10
Đến từ: Việt Nam

TL: Hội cho những bạn mê TƯỚNG SỐ

Gửi bài gửi bởi Nhất Niệm »

Hòa Thượng Tuyên Hóa khai thị về pháp môn Nhẫn Nhục!

Tôi biết tánh mình bẩm sinh là nóng nảy và cang cường bướng bỉnh. Cho nên tôi phải tu pháp môn nhẫn nhục là thích hợp nhất. Nhưng một khi tôi hạ quyết tâm, thì bao nhiêu khảo nghiệm thử thách từ bốn phương tám hướng ào ào kéo tới. Có người xưa nay chưa từng mắng tôi, giờ nầy cũng mắng tôi; người vốn chưa hề đánh tôi, giờ đây cũng đánh tôi. Bạn bè trước đây vốn đối xử với tôi rất tốt, kết quả lại chuyên môn công kích tôi. Thế nên tôi tự xét rằng: “Mình giảng kinh Kim Cang cho người ta, trong kinh có nói về ông tiên nhẫn nhục bị cắt đứt cả tay chân mà không sanh lòng sân hận. Hiện nay những người nầy chỉ chửi mắng mình, công kích mình, chớ họ chưa đến đổi chặt đứt tay chân của mình, nếu mình không thể nhẫn nhục thì làm sao mình còn giảng được kinh Kim Cang nữa đây?”

Vì thế tôi bèn hạ quyết tâm là phải nhẫn nhục. Bất luận những ai đối với tôi không tốt, thậm chí là họ muốn hại tôi, tôi cũng đều nhịn nhục hết. Kết quả là tôi không bị cảnh giới bên ngoài làm dao động. Kỳ thật những người nầy không phải muốn đến hại tôi, mà trái lại họ giáo hóa tôi, xem tôi có chịu nổi mấy thứ khảo nghiệm đó không. Ai mắng tôi thì tôi hướng về người đó khấu đầu đảnh lễ. Có ai đánh tôi thì tôi ngủ ngay một giấc cho họ xem. Lúc còn ở nhà, tôi vẫn thường thường bị mấy thứ như thế đả kích. Nhưng sau khi xuất gia, các bậc thiện tri thức cũng lại tới lui không dứt. Ôi thôi những vị xuất gia trước sau, tả hữu bao quanh bên tôi, chẳng một ai xem tôi ra gì. Họ đều coi tôi như cái gai trước mắt, đều muốn ức hiếp tôi. Có ông thầy khi thấy tôi thắp hương bèn mắng lớn: “Chú mà xuất gia cái gì? Thắp một cây nhang cũng không biết. Thật là đần độn! Còn dám nói tới xuất gia nữa sao!”

Lúc bấy giờ tôi nghĩ rằng: “A! Khảo nghiệm lại đến nữa rồi. Tiên nhân nhẫn nhục bị vua Ca Lợi chặt đứt tay chân mà không sân hận. Còn hiện nay mình chưa bị như thế mà. Được rồi! Thì cứ khấu đầu đảnh lễ ông ta!” Thế là tôi đến trước mặt thầy đó khấu đầu cúi lạy để cám ơn ông ta đã giúp đỡ tôi. Lúc bấy giờ, bất luận là những bậc “thiện tri thức” xuất gia hay tại gia, họ đã không ngừng đến giúp đỡ tôi như thế, nhưng lòng tôi đối với họ vẫn không một mảy may sân hận. Mỗi lần như vậy, tôi đều hồi quang phản chiếu: “Nhất định là lúc xa xưa mình đã không hề giúp họ, trái lại hôm nay họ lại giúp mình, vậy mình phải cảm tạ họ mới phải chớ!”
Bây giờ các vị đã hiểu rõ chưa? Sư Phụ của quý vị là ông thầy như thế đó. Là ông thầy chuyên môn tu hạnh nhẫn nhục, chuyên môn bị người ta ức hiếp. Tôi chuyên môn nhẫn nhịn những cái người ta không thể nhẫn, nhường những cái người ta không thể nhường. Con người như vậy thì có lợi lộc gì? Nhưng quý vị đã quá bất hạnh, vì gặp phải một người chẳng có ích lợi. Vậy sao quý vị vẫn còn muốn học tập theo cái ông Sư Phụ ngu si nầy? Nhưng khi quý vị đã theo tôi rồi, tôi cũng không thể không kể lại chuyện quá khứ từng trải của tôi, là tôi đã đến từ con đường tu hạnh nhẫn nhục đó.
Quý vị học Phật, không nên nghe cho nhiều Phật Pháp rồi lại không chịu thực hành, mà hãy nên cung hành một cách thực tiễn. Quý vị nên tự bản thân y chiếu và cố gắng áp dụng theo những điều răn dạy của đức Phật.

Chúa Giê-Su đề xướng chủ thuyết “Ái địch” là yêu thương kẻ thù địch. Đối với người không tốt với ta, thì ta lại càng phải yêu thương người đó.

Còn Phật giáo chủ trương “Oán thân bình đẳng,” là dù thân hay thù, mình cũng đều xem như nhau. Lòng nhân từ của chúng ta đối với ai cũng nên bình đẳng, không phân biệt thân sơ, khinh trọng. Nếu người học Phật không thể thực sự hành theo, thế thì học đến bao giờ cũng chỉ là học cạn cợt bên ngoài, chứ không thể nào đạt được sự lợi ích chân thật!

Hãy nhớ kỹ! Nhớ kỹ! Bước đầu học Phật nhất định là phải tu nhẫn nhục! Cứ kể như là có người muốn giết mình, mình cũng không nên có tâm sân hận. Thậm chí là nếu so với chỗ tu hành của ông tiên nhẫn nhục, chúng ta lại càng phải tiến hơn một bước. Nhưng đó cũng không phải có ý nói: “Ông tiên tu nhẫn nhục bị chặt đứt tay chân mà không khởi tâm sân hận, vậy bây giờ anh có thể chặt thân thể của tôi đi, tôi cũng không sân hận đâu!” Đó là bắt chước người ta, chứ không phải là từ ý của mình, như vậy là bị hạng nhì rồi. Không những tay chân mình dù có bị chặt, mình chẳng giận hờn, thậm chí nếu thân bị bằm tan xương thịt nát, mình cũng không nên sân hận! Bởi vậy khi có người phỉ báng tôi, hoặc giả đối xử không tốt với tôi, tôi cũng chẳng giận hờn.

Nhẫn Là Bảo Vật Vô Giá

Đã là Phật tử, chúng ta nhất định phải biết nhẫn. Nhẫn cái gì? Là nhẫn nhịn những cái người ta không thể nhẫn. Có người nói: “Tôi thật là nhịn hết nổi rồi!” Nếu chúng ta nhịn hết nổi, tức là không thể “hết” được. Hết cái gì? Là hết nghiệp chướng. Nếu nghiệp không tiêu, tình chưa không, tức là còn có sanh tử. Cho nên nói: “Nghiệp bất trọng, bất sanh Ta-bà. Ái bất đoạn, bất sanh Tịnh độ.” Chừng nào nghiệp tận, tình không, đến lúc đó chúng ta mới hết sanh tử và được giải thoát thật sự.

Người tu hành nên có công phu tu nhẫn nhục. Nhẫn đói, nhẫn khát, chịu gió, chịu mưa, chịu nóng, chịu lạnh, đến nỗi phải nhẫn sự chửi mắng, và nhẫn sự đánh đập luôn. Những cảnh nầy đều là thử thách. Như tôi thường nói: “Tất cả là khảo nghiệm, xem bạn sẽ làm sao? Đối cảnh mà không biết, phải luyện lại từ đầu.” Dù gặp nghịch cảnh như thế nào đi nữa, chúng ta cũng nên tiếp nhận với tâm lý “nghịch lại thuận thọ.” Chúng ta đừng để cảnh giới xoay chuyển, hoặc dựng cờ trắng mà đê đầu xin hàng phục. Người xưa nói: “Việc nhỏ mà không nhịn tức sẽ làm hư chuyện lớn.” Nhẫn nhịn là bảo vật vô giá: “Nhịn giây lát, gió yên sóng lặng; lui một bước, biển rộng trời xanh.”

Khi đức Phật Thích Ca còn tại thế, có một hôm Ngài đi ngang qua bờ sông và thấy một con dã can (thuộc loài lang sói), muốn ăn thịt con rùa. Nhưng con rùa thì rút đầu, thụt cả chân tay vào trong cái mai, rồi nó nằm yên không động đậy một lúc thật lâu. Dã can vì không có tâm kiên nhẫn nên bỏ đi, còn rùa nhờ có lòng nhẫn nại mà bảo tồn được sanh mạng. Đức Phật nói với Tôn giả A Nan rằng: “Người tu hành cũng nên như vậy.” Bậc cổ đức nói: “Gần đây tôi mới học được cách của con rùa, lúc nào đáng rút đầu thì hãy rút đầu.”
Trong lúc nóng giận mà quý vị nhịn được, thì quý vị sẽ miễn lo âu cả trăm ngày. Nếu người ta chửi mình, xem như mình đang thưởng thức một bài hát đang thịnh hành. Nếu có người đánh mình, xem như mình đi đường vô ý va vào cột cửa. Nếu quý vị quán tưởng như thế, dù là giáo mác gì cũng tự nhiên biến thành ngọc lụa. Nếu không, ngọn lửa vô minh nổi cơn lôi đình sẽ bốc cao ba trượng, mà phát thành một trận đại chiến. Kết quả hai bên đều bị thương, không những tổn thương tình cảm, lại còn mất cả nhân cách và bị người ta chê bai là mình thiếu tánh điềm tĩnh.

Cho nên nói: “Thọ tận thiên hạ bá ban khí, dưỡng tựu hung trung nhất đoạn xuân,” tức là chịu được hết trăm lần lời chỉ trích của thiên hạ, sẽ nuôi dưỡng thành khúc nhạc xuân trong tâm ta. Chúng ta có thể lấy những lời vàng ý ngọc nầy để làm câu châm ngôn cho mình.
Trích: Khai Thị 6
Hòa Thượng Tuyên Hóa
Được cảm ơn bởi: teamoon, cocacola, Onedream

Hình đại diện của thành viên
teamoon
Ngũ đẳng
Ngũ đẳng
Bài viết: 2139
Tham gia: 21:58, 13/08/10

TL: Re: Hội cho những bạn mê TƯỚNG SỐ

Gửi bài gửi bởi teamoon »

Nhất Niệm đã viết:
teamoon đã viết::-<

http://www.youtube.com/watch?v=XdN5LJoMUiA" target="_blank" target="_blank" target="_blank" target="_blank" target="_blank" target="_blank
Sao mà đông đúc quá!
Em đi chùa Hương bao giờ chưa!?

Bên chị xã rác ngoài đường cảnh sát bắt dc là biên giấy phạt và cứ thế mà trả tiền, khỏi cần phàn nàn!
Vâng, hàng năm nhiều người đi chùa Hương lắm chị à. Em thì chưa đi chùa Hương bao giờ. :)

Cứ mỗi lần xả rác mà bị bắt phạt chắc lần sau người ta ko dám làm vậy nữa nhưng chắc phải cần nhiều cảnh sát lắm. :-<
Được cảm ơn bởi: Nhất Niệm

Hình đại diện của thành viên
nhatminh8
Tứ đẳng
Tứ đẳng
Bài viết: 949
Tham gia: 20:35, 10/03/09
Đến từ: Nghệ An

TL: Re: Hội cho những bạn mê TƯỚNG SỐ

Gửi bài gửi bởi nhatminh8 »

Nhất Niệm đã viết:
cocacola đã viết:@ A Onedream : Vâng anh, tánh em hơi nóng gấp, thấy cái gì không phải thường là e lên tiếng liền à anh ... Lúc trước Thầy Tây Đô cũng có lần bảo em phải sửa cái tính này rồi , mấy hôm nay em cũng kiềm chế nhiều lắm nhưng thấy bác nhatminh cứ vào khảo chị NN hoài, em chịu k nổi nên muốn lên tiếng thôi ... Nay chị và anh đã nói vậy, em tự thấy mình cũng thật có lỗi vì hơi thiếu lễ độ với bác ấy ... Em xin sám hối củng với bác nhatminh vậy ....

Chị PMK giờ em thấy ít vào lắm anh, hồi đó em dc coi cùng lúc với chị NN ^^ ... Ah thử pm inbox cho chị ấy xem, nếu chị ấy có vào sẽ nhận luận giúp anh ... Chị ấy cũng tốt và nhiệt tình lắm anh ...



@ Chị NN : em có đọc đâu đó nói là : cái phước của người đặt câu hỏi cũng không hề kém cái phước của người trả lời câu hỏi, vì họ đã thay mặt nhiều người không hiểu khác ( nhưng không dám đặt câu hỏi ) lên tiếng để được sự chỉ dẫn ... Vì vậy khi đọc Kinh ta thường thấy , cac vị Xá Lợi Phất , A Nan .... thường đặt câu hỏi trước, rồi Phật mới trả lời : " Hay thay hay thay ( Lành thay lành thay ) ! Này Xá Lợi Phất ( A Nan ), hôm nay ta sẽ vì ông mà nói " .... Người đặt câu hỏi ở đây đóng vai trò là duyên để Phật thuyết 1 pháp phương tiện nào đó cho đại chúng ...


@ bác nhatminh : bác có thể tuỳ ý đặt câu hỏi , mọi người trong topic sẽ cố gắng trả lời theo cái hiểu của mình ... nhưng bác có thể dùng lời lẽ nhỏ nhẹ, mềm mỏng hơn 1 chút để tránh gây căng thẳng cho mọi người đc k ạ ? Người ngoài nhìn vào cứ thấy bác như muốn đả kích chị NN ấy :( ...


hehe

Em là 1 bé thẳng tính và thật thà, là những đức tính hiếm thấy ở những đàn ông ngày nay!

Đúng rồi, bạn Nhatminh8 gì đó ơi! Nhớ khảo N 1 cách thỏ thẻ, thì thầm vô tai N thôi nhé; dùng lời nhẹ như bông gòn nhé vì N cũng biết buồn, tủi, đau, khóc như mọi người đó :D :">

Buồn đau, tủi khóc ( thân xác đau theo lẽ tự nhiên của con người ấy ko buồn sao được, tủi thân phận mình khóc ấy củng lẽ đương nhiên) thâm, sân, si ấy cái bản chất vốn có của con người. Hàng trăm, hàng ngàn năm nay tạo hoá vẫn đi theo cái quy luật vốn có của mình, có ai làm khác được đâu. Bất ký tôn giáo nào, con người nào, thể chế nào đi ngược lại quy luật của tự nhiên thì nó chỉ làm kìm hãm sự phát triển của nhân loại mà thôi. Tu tĩnh là gì? là hãy để cho moi việc, mọi vật đi theo quy luật tự nhiên vôns co của nó vì chẳng có ai, chẳng tôn giáo nào, thể chế nào có thể làm thay đổi được điều đó. Đừng tự ru ngủ mình trong những giấc mơ thần thánh. Vì sao con người sinh ra, và vì sao con người có buồn vui sướng khổ hay se diệt vong đó củng chỉ là một câu hỏi mà chỉ có quy luật phất triển tự nhiên có câu trả lời đúng đắn nhất, và chỉ có nó chứ không phải bất kỳ ai, bất kỳ thể chế nào hay tôn giáo nào tìm ra được đáp án. hãy cứ thế mà tận hưởng cuộc sống này đi em à!
Được cảm ơn bởi: Nhất Niệm

Onedream
Ngũ đẳng
Ngũ đẳng
Bài viết: 1029
Tham gia: 10:57, 02/03/11

TL: Re: Hội cho những bạn mê TƯỚNG SỐ

Gửi bài gửi bởi Onedream »

Nhất Niệm đã viết:
Ý chị nói thay đổi là chị ý thức tu hành là tu chỉnh chính mình nên chị cũng đang tu chỉnh chính chị hằng ngày, em ạ! Chị cũng có rất nhiều thứ để tu chỉnh, và 1 trong những thứ đó là cái Sân chị đem lên hàng đầu để rốt ráo diệt trừ! Sự nhận thức dc cái sai của mình là bước đầu của sự ý thức rằng mình nên làm gì để hoàn chỉnh nó! Do đó, chị cũng giống như em và em Cocacola là phải đem cái độc Sân này mà trừ khử, em ạ! Vả lại, sự Nhẫn Nhục là cả 1 pháp môn mà HT Tuyên Hóa đã suốt đời gắng công hành trì! Ngài ấy đã nói rằng:
Đã là Phật tử, chúng ta nhất định phải biết nhẫn. Nhẫn cái gì? Là nhẫn nhịn những cái người ta không thể nhẫn. Có người nói: “Tôi thật là nhịn hết nổi rồi!” Nếu chúng ta nhịn hết nổi, tức là không thể “hết” được. Hết cái gì? Là hết nghiệp chướng. Nếu nghiệp không tiêu, tình chưa không, tức là còn có sanh tử. Cho nên nói: “Nghiệp bất trọng, bất sanh Ta-bà. Ái bất đoạn, bất sanh Tịnh độ.” Chừng nào nghiệp tận, tình không, đến lúc đó chúng ta mới hết sanh tử và được giải thoát thật sự.
Chào mọi người!
Chúc mọi người một ngày vui vẻ!
Vâng, sân là cái nguy hại nhất và cũng khó sửa nhất mà chị. Chính vì vậy, để sửa cái này phải tu hàng ngày, hàng ngày. Ko biết bao giờ em mới làm đc :(!
P/s: Chị Niệm: Em lại có việc phiền chị, em đã gửi mail. Chị giúp em nhé. Cám ơn chị nhiều!
@Coca: Em nhìn vậy thôi, thực tế anh ko đc như thế đâu em :(.
Được cảm ơn bởi: teamoon, cocacola, Nhất Niệm

Hình đại diện của thành viên
Nhất Niệm
Cửu đẳng
Cửu đẳng
Bài viết: 11610
Tham gia: 07:52, 12/12/10
Đến từ: Việt Nam

TL: Re: Hội cho những bạn mê TƯỚNG SỐ

Gửi bài gửi bởi Nhất Niệm »

teamoon đã viết:
Nhất Niệm đã viết:
teamoon đã viết::-<

http://www.youtube.com/watch?v=XdN5LJoMUiA" target="_blank" target="_blank" target="_blank" target="_blank" target="_blank" target="_blank" target="_blank" target="_blank
Sao mà đông đúc quá!
Em đi chùa Hương bao giờ chưa!?

Bên chị xã rác ngoài đường cảnh sát bắt dc là biên giấy phạt và cứ thế mà trả tiền, khỏi cần phàn nàn!
Vâng, hàng năm nhiều người đi chùa Hương lắm chị à. Em thì chưa đi chùa Hương bao giờ. :)

Cứ mỗi lần xả rác mà bị bắt phạt chắc lần sau người ta ko dám làm vậy nữa nhưng chắc phải cần nhiều cảnh sát lắm. :-<
Chị có 1 người bạn về VN chơi! Bạn ấy nói nạn xả rác tại VN kinh khủng quá :( Bạn ấy sống ở hải ngoại lâu rồi nên khi ăn uống ngoài đưỜng hay có rác gì thì bạn ấy giử trong tay cho đến khi thấy thùng rác mới bỏ vào! Người thân của bạn ấy ở VN thấy vậy nói bạn ấy ko dc bình thường :)) Người ngoài ko cần hỏi, nhìn phong cách của bạn ấy là biết ngay là ko phải người trong nước!

Hình đại diện của thành viên
Nhất Niệm
Cửu đẳng
Cửu đẳng
Bài viết: 11610
Tham gia: 07:52, 12/12/10
Đến từ: Việt Nam

TL: Re: Hội cho những bạn mê TƯỚNG SỐ

Gửi bài gửi bởi Nhất Niệm »

nhatminh8 đã viết: Buồn đau, tủi khóc ( thân xác đau theo lẽ tự nhiên của con người ấy ko buồn sao được, tủi thân phận mình khóc ấy củng lẽ đương nhiên) thâm, sân, si ấy cái bản chất vốn có của con người. Hàng trăm, hàng ngàn năm nay tạo hoá vẫn đi theo cái quy luật vốn có của mình, có ai làm khác được đâu. Bất ký tôn giáo nào, con người nào, thể chế nào đi ngược lại quy luật của tự nhiên thì nó chỉ làm kìm hãm sự phát triển của nhân loại mà thôi. Tu tĩnh là gì? là hãy để cho moi việc, mọi vật đi theo quy luật tự nhiên vôns co của nó vì chẳng có ai, chẳng tôn giáo nào, thể chế nào có thể làm thay đổi được điều đó. Đừng tự ru ngủ mình trong những giấc mơ thần thánh. Vì sao con người sinh ra, và vì sao con người có buồn vui sướng khổ hay se diệt vong đó củng chỉ là một câu hỏi mà chỉ có quy luật phất triển tự nhiên có câu trả lời đúng đắn nhất, và chỉ có nó chứ không phải bất kỳ ai, bất kỳ thể chế nào hay tôn giáo nào tìm ra được đáp án. hãy cứ thế mà tận hưởng cuộc sống này đi em à!
Xin gởi tới bạn lời khai thị của đức Lạt Lai Lạt Ma về Lẽ Vô Thường:
Những bằng hữu thân thiết từng gắn bó lâu dài sẽ phải xa lìa,
Của cải và tài sản có được với rất nhiều nỗ lực sẽ bị bỏ lại,

Tâm thức, một người khách, sẽ rời khỏi khách sạn thân xác
Từ bỏ những bận tâm của cuộc đời này là thực hành của một Bồ Tát.


Thường thì những mối bận tâm thế tục sẽ chỉ mang lại đau khổ và thất vọng trong đời này và đời sau. Những sự xuất hiện của sinh tử thì chẳng có gì là bền vững, luôn luôn thay đổi và vô thường, như tia chớp vụt sáng qua bầu trời đêm. Việc quán chiếu về sự vô thường của mọi hiện tượng giúp cho bạn xoay chuyển tâm hướng về Giáo Pháp. Như có câu nói:
Mọi sự được sinh ra sẽ chết đi,
Mọi sự được tụ hội sẽ tan tác,
Mọi sự được tích tập sẽ trở nên cạn kiệt,
Mọi sự ở trên cao sẽ rơi xuống thấp.
Trong sự mê lầm của ta, ta thấy mọi sự việc thường hằng và thực sự hiện hữu. Nhưng trong thực tế các hiện tượng thì vô thường và không có bất kỳ hiện hữu chắc thật nào. Ta muốn tin rằng bằng hữu, vợ (chồng), của cải, và thế lực của ta sẽ trường tồn mãi mãi nhưng tự bản chất, những điều đó buộc phải thay đổi. Vì thế, thật là điên rồ khi quá bận tâm về chúng.
Trong khắp vũ trụ, sự vô thường của các hiện tượng duyên hợp thì thật rõ ràng. Chẳng hạn ở đây, bạn hãy nhìn xem bốn mùa thay đổi ra sao trên trái đất. Vào mùa hạ, những tán lá xanh tươi thơm ngát tràn ngập khắp nơi và cảnh vật giống như thiên đường. Vào mùa thu, cỏ cây khô héo và úa vàng, những bông hoa biến thành trái quả và cây cối bắt đầu rụng lá. Sang mùa đông, miền đất có thể bị tuyết trắng phủ kín và tuyết tan đi khi hơi ấm của mùa xuân xuất hiện. Bầu trời có thể bị mây che phủ vào buổi sáng, và buổi chiều thì trở nên trong trẻo; những con sông có thể dâng tràn hay khô cạn; mặt đất rắn chắc có thể lay động và rung chuyển thật rõ ràng, và một vùng đất có thể bị truồi đi và trượt mất. Ở khắp mọi nơi trong thế giới bên ngoài, ta không thể tìm được duy nhất một hiện tượng nào là vững chắc.
Điều này cũng hoàn toàn đúng với con người. Chúng ta biến đổi trong từng khoảnh khắc trôi qua. Chúng ta biến đổi từng giây phút, từ khi còn trẻ tới lúc già nua, từ lúc già cho tới khi chết. Những quan điểm, tư tưởng và kế hoạch của ta thường xuyên thay đổi và biến chuyển. Chẳng có gì chắc chắn là một kế hoạch đã bắt đầu sẽ được hoàn tất, cũng chẳng có gì chắc chắn là nó sẽ tiến triển theo cách ta đã dự định. Như Đức Longchen Rabjam nói:
Ta muốn sống mãi với những người ta yêu mến,
Nhưng chắc chắn ta sẽ phải chia tay họ,
Ta muốn mãi mãi ở một nơi dễ chịu,
Nhưng chắc chắc ta sẽ phải ra đi.
Ta muốn mãi mãi vui hưởng tiện nghi và lạc thú,
Nhưng chắc chắn ta sẽ phải lạc mất những điều đó.
Hãy nhìn vào số người mà bạn đã biết từ khi bạn còn rất nhỏ - bao nhiêu người vẫn còn sống? Tạm thời vào lúc này, bạn có thể vẫn còn sống với cha mẹ, bằng hữu, vợ (chồng) bạn và v.v.. Nhưng bạn không thể thoát khỏi sự thật là vào lúc chết bạn sẽ bị lấy ra khỏi họ như một sợi tóc được lấy ra khỏi thỏi bơ – không chút bơ nào còn dính vào sợi tóc.
Không thể biết rõ khi nào bạn chết, và hoàn cảnh mà cái chết sẽ xảy đến thì không thể biết trước. Giống như một con ếch trong miệng một con rắn, bạn đã ở trong miệng Thần Chết. Cái Chết có thể đánh xuống bất kỳ lúc nào mà không báo trước, và là kết quả của tất cả những loại nguyên nhân và hoàn cảnh. Một số người chết trẻ, một số người chết già, một số chết vì bệnh, một số chết trong chiến tranh hay vì một tai nạn dữ dội bất ngờ như bị rơi xuống vách núi. Một số người chết khi ngủ, một số chết khi đang đi, một số chết lúc đang ăn. Một số người chết thanh thản, một số tan nát bởi sự bám luyến đối với những người thân và của cải của họ. Dù thế nào chăng nữa, tất cả chúng ta đều phải chết. Jigme Lingpa đã nói:
Người ta mệt nhoài trong cái nắng mùa hạ
Thưởng thức ánh trăng thu mát mẻ, trong trẻo
Nhưng không kinh hãi khi nghĩ rằng
Một trăm ngày trong đời họ đã qua đi và trôi mất.
Cuộc đời phù du như một hạt sương trên đầu ngọn cỏ. Không cái gì có thể ngăn chặn cái chết, giống như không ai có thể làm ngưng lại những cái bóng kéo dài mà mặt trời hoàng hôn thả xuống. Bạn có thể vô cùng tươi đẹp, nhưng bạn không thể quyến rũ cái chết. Bạn có thể tràn đầy uy lực, nhưng bạn không hy vọng chi phối được cái chết. Ngay cả của cải khó tin nhất cũng không thể mua thêm cho bạn vài phút của cuộc đời. Cái chết là điều chắc chắn đối với bạn cũng như đối với người bị một lưỡi dao đâm thủng ngực.
Vào lúc này bạn thấy khó chịu đựng nổi nỗi bực dọc nhỏ bé khi bị gai nhọn đâm hay khi tiết trời nóng bức. Nhưng nỗi thống khổ bạn sẽ phải đối diện sẽ ra sao vào lúc chết? Chết không giống như một ngọn lửa tắt ngúm hay như nước thấm hết vào mặt đất. Tâm thức vẫn tiếp tục; khi bạn chết, tâm thức từ bỏ thân xác bạn, và chỉ có những dấu vết của nghiệp do những hành động tốt và xấu trước đây của bạn gây ra là đồng hành với nó. Khi đó tâm thức bị buộc phải lang thang trong những con đường của bardo, trạng thái nhất thời giữa cái chết và một sự hiện hữu mới. Bardo là một nơi khủng khiếp mà ta không biết tới, đôi khi tăm tối thật khó tin nổi, không có một khoảnh khắc an bình. Trong thời gian bạn ở trong bardo, đôi khi bạn nghe những tiếng động kinh hoàng hay nhìn thấy những điều khủng khiếp. Như một kẻ tội phạm bị đưa tới nơi hành quyết, bạn có thể bị lôi kéo, xô đẩy bởi các sứ giả của Yama, Thần Chết. Họ la hét “Giết nó!” và “Đưa nó lại đây!” Đó không phải là một nơi thoải mái và dễ chịu.
Tiếp theo những đau khổ khủng khiếp của bardo là những đau khổ của đời sau, dù đó có thể là khổ đau nào chăng nữa. Đau khổ mà bạn phải chịu đựng là kết quả vô tận của những hành động tiêu cực mà bạn đã mắc phạm trong quá khứ. Khi sao lãng Giáo Pháp, bạn đã đắm mình trong sự xấu ác trong vô lượng cuộc đời. Như Đức Phật đã nói rõ trong Kinh Giáo Pháp Siêu việt về Hồi ức Rõ ràng,(1) nếu bạn phải chất đống tất cả tứ chi từ vô số cuộc đời bạn đã sống, ngay cả những cuộc đời mà bạn bị tái sinh làm một con kiến, đống tứ chi ấy sẽ cao hơn ngọn núi cao nhất trên mặt đất. Nếu bạn phải thâu thập tất cả những giọt nước mắt bạn đã nhỏ xuống trong những đời quá khứ khi các mục đích của bạn không thực hiện được, chúng sẽ tạo thành một đại dương còn lớn hơn tất cả những đại dương được hợp lại trên trái đất.
Có lần một Khampa (người tỉnh Kham) đến gặp Drupthop Chöyung, một trong những đệ tử lỗi lạc nhất của Đức Gampopa,(2) cúng dường ngài một khúc vải và cầu xin giáo lý. Mặc dù người này đã nài nỉ vài lần, Drupthop Chöyung vẫn thoái thác lời khẩn cầu. Người Khampa van nài một lần nữa và cuối cùng vị Đạo sư cầm tay ông và nói ba lần: “Ta sẽ chết, ông sẽ chết.” Và sau đó ngài nói thêm: “Đó là tất cả những gì Thầy ta dạy cho ta; đó là tất cả những gì ta thực hành. Hãy chỉ thiền định về điều đó. Ta cam đoan là không có điều gì vĩ đại hơn thế.”
Gyalwa Götsangpa nói:
Hãy thiền định về cái chết và sự vô thường
Bạn sẽ cắt đứt những ràng buộc với quê hương,
Những vướng bận tham luyến với người thân của bạn,
Và sự khao khát thực phẩm và của cải.
Việc nghĩ tưởng về cái chết xoay chuyển tâm bạn hướng về Giáo Pháp, nó khiến cho bạn nỗ lực và cuối cùng giúp bạn nhận ra sự quang minh chói lọi của Pháp thân. Nghĩ tưởng này nên luôn luôn là một chủ đề chính yếu trong các thiền định của bạn.
Khi bạn nghĩ về samsara (luân hồi sinh tử), nếu bạn cảm nhận như thể bạn đang ở trên một con tàu bị đắm, như thể bạn bị rơi vào một cái hố đầy rắn độc, hay như thể bạn là một tội nhân sắp được giao cho đao phủ, thì đây chắc chắn là những dấu hiệu cho thấy bạn đã vứt bỏ sự tin tưởng vào tính chất thường hằng của mọi sự. Đó chính là sự hiểu biết xác thực về lẽ vô thường đang ló dạng trong tâm bạn. (3) Kết quả là bạn sẽ không còn bị vướng mắc vào sự phân biệt giữa bằng hữu và kẻ thù. Bạn sẽ có thể cắt đứt mối đan kết dày đặc của những phóng dật vô nghĩa. Nỗ lực của bạn sẽ mạnh mẽ, và mọi sự bạn làm sẽ hướng về Giáo Pháp. Những phẩm tính tốt lành của bạn sẽ bừng nở hơn bao giờ hết.
Thân thể là đầy tớ của tâm thức; nó có thể hành xử một cách tích cực hay tiêu cực. Bạn có thể sử dụng thân thể này như một khí cụ để đạt được giải thoát, hay như một vật gì đó khiến bạn ngập chìm hơn nữa trong luân hồi sinh tử. Chớ phí phạm thời gian của bạn. Hãy tận dụng cơ hội bạn đang có hiện nay để gặp những vị Thầy tâm linh và thực hành Giáo Pháp. Trong quá khứ, các hành giả đã thành tựu giác ngộ bằng cách lắng nghe các giáo lý về sự vô thường và cái chết, bằng cách nhớ tưởng và quán chiếu về chúng, và bằng cách hòa nhập với chúng qua sự thiền định. Như có câu nói:
Ngay bây giờ ta phải sợ hãi cái chết,
Và nhờ đó trở nên vô úy vào lúc chết;
Còn nếu ta cẩu thả vào lúc này,
Khi cái chết đến ta sẽ đấm ngực trong nỗi đớn đau.
Đức Atisha nói:
Hãy bỏ lại mọi sự và ra đi.
Đừng làm gì hết,
Đừng mong muốn gì hết.
Chớ quan tâm quá mức về những công việc tầm thường của cuộc đời này. Hãy chỉ tập trung vào Giáo Pháp. Hãy bắt đầu một ngày bằng cách phát khởi ước muốn đạt được giác ngộ. Vào buổi tối, hãy xem xét tất cả những gì bạn đã làm trong ngày, sám hối mọi điều sai trái, và hồi hướng mọi điều tốt lành để làm lợi lạc tất cả chúng sinh. Hãy lập nguyện rằng ngày mai bạn sẽ làm tốt hơn nữa.
Bà la môn Upagupta đặt sang một bên một viên sỏi đen mỗi khi khởi lên một tư tưởng tiêu cực, và một viên sỏi trắng mỗi khi ông có một niệm tưởng tốt lành. Lúc bắt đầu, hầu như ông gom được toàn sỏi đen. Nhưng dần dần, bằng cách duy trì chánh niệm và sự tỉnh giác, ông nhanh chóng thấy mình chỉ còn thâu thập những viên sỏi trắng.
Được cảm ơn bởi: cocacola, Onedream

Đã khóa