Nhất Niệm đã viết:
Chị chỉ chia sẻ Phật pháp với những người thật tâm muốn chia sẻ chứ chị ko chia sẻ với bất kỳ 1 ai, do chị biết khi họ chưa sẳn sàng đón nhận sự chia sẻ với tâm trạng cởi mở thì họ sẽ bài bác Phật pháp, là 1 tội rất nặng.
Lần sau khi những người ấy thắc mắc với em về Phật pháp thì em trả lời rằng: Tu hành tức là tu sửa thân tâm! Mình còn khiếm khuyết nên mới tu; khi mình thấy mình toàn vẹn thì ko cần tu nữa rồi . Do đó, tu hành tức là học biết bổn phận của mình, sống có trách nhiệm với gia đình, với xã hội, với tất cả! Tu hành tức là học sống 1 cách chân thành từ thân, khẩu, ý! Tại sao lại nói người tu là ko có trách nhiệm!?
Dạ, đại khái em cũng có giải thích như vậy chị àh. Thật ra vì lúc đầu 2 người đều mệnh Dương Lương tại mão và cũng có ý nghiệm lý nên em mới chia sẻ vấn đề hiện tại em có tín ngưỡng và hỏi người đó có như vậy hông. Rồi thì vấn đề đi quá đà, lẽ ra em cũng định im lặng, nhưng nghĩ nếu họ cùng mệnh với mình có lẽ dễ nói chuyện (vì em cũng tự hiểu bản thân mình mà), và cuối cùng sau khi mất nhiều thời gian thì em xin thua

Nếu có tư tưởng đó chắc là do họ nghĩ tu hành phải bay lên tận cái núi nào mà sống lơ lửng trên đó; họ đã siêu hình hóa chữ "tu" mất rồi nên mới có ý nghĩ đó! Âu cũng là sự hiểu sai về ý niệm này từ cơ bản nên mới ra cớ sự!
Đúng là nhiều người có tư tưởng như vậy chị àh! Họ nghĩ rằng người xuất gia thì kô mang lại lợi ích cho xã hội, chỉ biết gõ mõ, tụng kinh, niệm Phật, kô làm được việc gì thiết thực. Còn những người cư sĩ tại gia là suốt ngày chỉ biết đắm chìm trong việc tu học mà kô lo làm việc kiếm tiền. Đại loại đó là tư tưởng định kiến của nhiều người. Nói chung họ cho rằng những người lo "tu" là mê muội. Nếu xã hội này toàn những con người nghe theo lời Phật lo "tu" thì xã hội sẽ bị thụt lùi, con người sẽ kô tiến bộ được. Lẽ ra em nên hiểu được suy nghĩ đó là khó tháo bỏ mà im lặng cho nó lành

Còn thì trong tu học, theo lý thuyết của Tam Học, tức là kim chỉ nam cho tất cả những người tu theo Phật pháp do bất kỳ một pháp môn nào là: Giới, Định, Tuệ! Tu học Phật phải lấy Giới làm Thầy vì khi giử giới đức trang nghiêm, thân tâm sẽ dc chỉnh đốn 1 cách đúng đắn và như thế tâm thanh tịnh mới dc duy trì và như vậy chúng ta sẽ dc an lạc trong chánh niệm! Nếu ko giử Giới, có những hành vì xằng bậy làm tổn hại người khác thì Nhân Quả nào sai sót; khi có những hành vi xằng bậy thì cái tâm sẽ bị loạn động, bất an thì tâm thanh tịnh ko thể đạt dc. Khi nghiêm ngặt giử giới và an lạc trong chánh niệm với câu A Di Đà Phật để buộc chặt vọng tưởng, và thân tâm sẽ dần dc thanh tịnh hóa nên dần sẽ buông xả vạn duyên.
Định tức thiền định, tức tâm thanh tịnh, tức như như bất động trước các nhân duyên. Đạt định cũng như duy trì Định lực là bước rất quan trọng trong tu học để tiến vào Huệ, là cấp bậc thậm thâm vi diệu trong Phật pháp! Định lực càng sâu thì trí huệ càng mở! Do đó, Giới, Định, Huệ sanh cho nhau và bổ sung cho nhau ko ngừng nghỉ!
Khi Huệ khai mở thì lúc ấy vạn pháp đều duy tâm; pháp môn vô lượng thệ nguyện học có thể thực hành dc! Chẳng những dc mà lúc này còn học tất cả mọi pháp môn 1 cách viên mãn nữa là khác!
Người đang trong quá trình tu học thì lấy việc giử Giới làm đầu để dần tiến vào Định! Phải dùng vào 1 pháp môn hiệu nghiệm để giúp chúng ta đạt dc điểm này! Khi Huệ chưa khai mở thì đừng nói ko chấp pháp môn vì phải lấy hữu pháp để đạt dc vô pháp! Vô pháp tức là vạn pháp duy tâm, tức là cảnh giới ko còn chấp vào tướng nữa vì tất cả những gì có hình tướng đều là huyễn! Nhưng trước khi đạt dc cảnh giới đó, đừng nói là ko chấp pháp do nếu thấy pháp môn nào hay, nhiều công đức mà cứ xăng xăng chạy theo mà bỏ luôn pháp môn mình đã tinh tấn hành trì trước đó thì tâm thanh tịnh ở nơi nào!? Sự Tín tâm ở nơi nào!? Chúng ta nên học các bậc Thầy Tổ, nhất là những vị mà đã giúp rất nhiều người vãng sanh Cực Lạc! Đó là điển hình của sự tu hành thành thật, là cách tu đúng đắn mà thời Mạt Pháp này chúng ta phải rất cẩn thận . Nếu chúng ta ko thể tự độ thì khi bị người độ cho là rất mệt!
Em cố gắng tinh tấn lên! Âm thầm hành trì để đạt dc điều em muốn! Khi có duyên chia sẻ với ai thì em nên làm; đừng cưỡng duyên ko thì em sẽ bị phiền não quấy nhiễu do họ sẽ phản đối niềm tin của em! Em diệu dụng đúng phương thức mà giới thiệu Phâ.t pháp cho họ, nhưng tất cả mọi thứ ko nằm ngoài khái niệm Tùy Cơ, Tùy Thời, tùy Duyên!
Cài dòng in đậm đó chị, ý của vị nói với em chấp 1 pháp môn nào cũng là như vậy đó chị. Tại vì người ta cũng kô cho em được mở miệng nói. Khi em muốn dùng lý lẽ để bảo vệ niềm tin em đang theo đuổi thì bị cắt ngang kô cho em nói và em chỉ được phép lắng nghe. Vị này là tự đến nói chuyện với em. Vị tự làm quen va chia sẻ Phật Pháp, sau đó thì em mới chia sẻ là em đang theo pháp môn Tịnh Độ, chứ hông phải tự nhiên em đi nói với người ta chị àh

Còn thì thời gian gần đây cũng có vài người nhỏ tuổi hơn hỏi em về đạo, cách niệm Phật ntn, em đưa link cho mấy bé đó đọc và chia sẻ người thật việc thật, chứ để gọi là chia sẻ Phật Pháp em tự cảm thấy mình kô đủ trí huệ. Và kô ngờ là sau đó họ tinh tấn hơn em nhiều. Thật đáng xấu hổ :">.
Cảm ơn chị đã chia sẻ cùng em vì thú thật em cũng đã có phiền não khi nghe những lời mà tâm ko mong muốn và bị bắt buộc phải nghe. Nhưng tuyệt đối em kô hề có suy nghĩ phan duyên, vì thân này em còn lo chưa xong mà
