Rất hay! Nhiều cái để học hỏi!

Vì nhiều người tò mò về việc ngồi tại nghĩa địa, nên tôi sẽ kể rõ cho quý vị nghe. Ngày đầu ngồi nơi đó, thử thách lớn đến. Ban ngày không có việc gì xảy ra, nhưng ban đêm có một đàn chó săn đến. Những con chó này đã được quân Nhật huấn luyện. Chúng rất hung tợn và thường ăn thịt người. Những người giàu sang thường nuôi chúng để giữ nhà. Họ thường thả lỏng chúng vào ban đêm. Chúng thường tụ tập với nhau để săn mồi, tiến lui như quân binh của một tiểu đội du kích. Thấy tôi ngồi bên phần mộ, chúng dự đoán là sẽ có buổi tiệc ngon. Vài chục con hung hãn, đi xung quanh tôi khoảng năm mươi bước, rồi từ từ tiến gần đến. Trước hết là con đầu đàn, rồi kế tiếp là cả bầy. Dầu chống lại một con cũng không dễ dàng, còn nói chi đến việc chống cự cả bầy. Tôi nghĩ thầm là mình chỉ có hai cách: Đầu hàng hay chống cự. Tuy nhiên, không có vũ khí như súng, lựu đạn, dao găm, tre gậy, thì làm sao chống cự? Thôi thì chỉ việc ngồi đây thủ hiếu, chẳng màng chú ý đến chúng, dẫu bị cắn xé đến chết, cũng chẳng nề hà. Trong hoàn cảnh đó, tôi phải chịu chết, chứ biết làm gì nữa, nên nhắm mắt chờ đợi.
Bầy chó tiến đến, cách tôi khoảng ba mươi bước. Thấy tôi không động đậy, chúng bò sát từ từ dưới đất, sủa và gầm gừ, cho đến khi chỉ cách tôi khoảng mười thước. Khi ấy, không biết vì sao, tự nhiên chúng bắt đầu kêu oăng oẳng và cắn lẫn nhau, giống như bị ai đánh đập, rồi cả bầy xoay đầu bỏ chạy. Đó là ngày đầu tiên, tôi vượt qua thử thách, không bị chó sói ăn thịt. Lúc làm những việc thiện, nghiệp chướng sẽ thử mình. Nếu muốn thành Phật, sẽ bị ma quỶ thử thách. Vì tôi hành hạnh thủ hiếu tại phần mộ mẹ hiền, nên những chủ nợ đến tìm kiếm. Có lẽ bầy chó sói là kẻ thù của tôi trong đời quá khứ. Ngày nay, chúng đến đây để tấn công khi tôi không có gì để chống cự. Tôi không chống lại cũng không đầu hàng, nhưng cuối cùng chúng lại bỏ đi. Thật ra, chẳng phải do tôi khiến chúng bỏ chạy, mà tự chúng cắn xé lẫn nhau rồi bỏ đi.
Bầy chó sói vừa đi thì bầy muỗi đến. Vào tháng ba, miền đông bắc chẳng hề có muỗi. Song, một bầy muỗi mòng bay đến vào tối hôm thứ hai. Bay vù vù, bầy muỗi mòng này to lớn và rất khát máu. Tôi thầm nghĩ: Bây giờ chỉ là tháng ba, thời tiết vẫn còn lạnh lẽo, vậy thì bầy muỗi này từ đâu bay đến? Thêm một thử thách nữa. Hôm qua là chó sói. Hôm nay là muỗi mòng.
Tôi có thể đập chúng, nhưng nếu giết chúng thì làm sao nhìn mặt mẹ mình? Tôi tự bảo: Quý vị cứ tự nhiên uống máu của tôi.
Tôi cởi áo phần thân trên ra. Chúng bay và đậu trên thân tôi, nhưng lại bỏ đi nơi khác mà chẳng hề hút máu. Từ đó, không còn muỗi mòng nào bay đến nữa. Trong vùng đất hoang vu, có rất nhiều muỗi mòng, nhưng tôi chưa hề bị chúng cắn. Tuy nhiên, có rất nhiều người đến thăm tôi, thường bị muỗi cắn, nên họ nói đùa là được bác sĩ chích ngừa. Đó là việc tôi vượt qua thử thách vào ngày thứ hai.
Chắc quý vị nghĩ rằng đây là những câu chuyện bông đùa. Tuy nhiên, tôi xin nói là chẳng có chút gì vui cả. Nếu tôi không cởi áo ra, để chúng hút máu cho thỏa thích, thì chắc gì được yên thân. Lúc đó tôi nói thầm: Quý vị cứ việc hút khô máu. Tôi sẵn sàng chết nơi đây, mà không thù oán gì cả, vì muốn kết duyên lành với quý vị. Khi tôi thành Phật, quý vị sẽ là những người mà tôi cứu độ trước nhất.
Vì vậy, khi bay trên người tôi, chúng cũng muốn làm bạn, mà không nỡ lòng hút máu. Do đó, sau khi xuất gia, tôi tự gọi mình là tỳ kheo muỗi mòng. Tôi thường dùng tên này vì danh Độ Luân hay Tuyên Hóa, khiến người khác nghe đến liền cảm thấy nhức đầu chóng mặt. Đó là lý do mà tôi có tên tục là muỗi mòng.
Nếu có ai nghĩ rằng tôi chỉ kể chuyện suông thôi, thì cứ cho là như vậy đi. Tôi kể cho quý vị nghe thêm một thử thách trong đêm thứ ba. Chúng là kiến, có cả hàng ngàn con. Lúc ngồi nơi đó, chúng bò lên thân và cắn cùng thân mình. Tôi biết rằng chúng muốn đuổi mình đi hoặc thử lòng thành của mình. Lần nữa, tôi không kháng cự gì cả, chỉ tự nghĩ: Quý vị muốn đuổi tôi đi nơi khác, nhưng tôi không hề muốn đuổi quý vị; muốn bò lên đầu, mặt mũi, lỗ tai, miệng, v.v..., chỗ nào cũng được, xin hãy tự tiện.
Sau khoảng nửa tiếng, chúng bò đi hết. Lạ lùng thay! Từ đó, không còn một chú kiến nào đến quấy rầy tôi nữa. Bầy kiến chắc nghĩ rằng không thể xâm chiếm đất được, nên phải bỏ đi nơi khác.
Từ ba sự kiện này, tôi nhận thấy rằng nếu chúng ta không kháng cự lại kẻ thù, tức xem họ như thân thuộc, thì từ từ họ sẽ xem mình là bạn. Do đó, tôi tự đặt tên mình là chú kiến nhỏ nhoi. Hôm nay, biết chú muỗi mòng và chú kiến nhỏ nhoi đang thuyết pháp giảng kinh, nên rất ít người đến nghe, vì họ sợ muỗi mòng, kiến, trùng cắn chích. Những ai dám đến đây tức là sẵn sàng làm bạn với muỗi cùng kiến. Tôi không muốn nói nhiều vì e rằng quý vị sẽ thêm sợ hãi.
Ngày thứ tư, chó sói, muỗi mòng, kiến đều bỏ đi, nhưng lại đến phiên chuột, với thân mình to lớn như mèo. Tôi không biết có phải chúng là những con chuột cống ở Đài Loan, thường trốn trên mái nhà hay không? Ban đầu, tôi tưởng là mèo, nhưng nhìn kỸ thì thấy chúng là một đàn chuột trắng và xám với những cặp mắt ti hí và tinh ranh như trộm cướp, thường chui dưới những cánh đồng, nhiều vô số kể. Chúng bắt đầu giở trò, bò và nhảy lên cùng thân mình, đầu cổ tôi. Tuy nhiên, khi chúng nhảy lên đầu, tôi lấy tay trùm lại, nên bị chúng cắn tay, khiến chảy máu dầm dề. Khi ấy, tôi nghĩ thầm: Được rồi! Tôi không kháng cự nữa đâu. Hãy tiếp tục cắn đi.
Tôi để chúng tự do leo lên đầu cổ mình mẩy. Khoảng hai mươi phút sau, cả bầy chuột đều bỏ chạy. Đây là chuột thử thách vào ngày thứ tư.
Ngày thứ năm, tôi bị một đàn rắn rít độc hại lớn nhỏ, dài ngắn vây quanh. Thường ngày, rất ít thấy rắn trong vùng đó, nhưng hôm ấy, chúng lại kéo đến làm thịt tôi. Lần nữa, tôi nghĩ: Quý vị cứ việc cắn đi; nếu phải chết, thì có sao đâu.
Tuy nhiên, không có con nào cắn tôi. Ngày thứ sáu, một bầy bò cạp đột nhiên xuất hiện. Chúng dài cả ba bốn tấc. Tôi đã từng thấy qua những con bò cạp lớn tại chùa Từ Hưng trên núi Đại Tự và chùa Tây Lạc Viên tại Hương Cảng, nhưng chưa bao giờ thấy những con bò cạp lớn như thế. Cỏ dại lao xao khi chúng bò đến từ khắp nơi. Tôi tự bảo: Quái lạ thật! Mình bị chó sói, muỗi mòng, kiến, chuột, rắn rít tấn công. Bây giờ lại đến phiên bò cạp. Dầu con gì đến, mình sẽ để chúng cắn.
Vì không có tâm sợ hãi hay thù hằn, chúng tự giải tán và biến mất. Ngày thứ bảy lại khác hơn sáu ngày trước. Mùi hương lạ, khác hẳn với hương thơm thế tục, bay đầy khắp hư không. Sau bảy ngày, mọi việc đều tĩnh lặng.
Lúc ngồi bên cạnh phần mộ người mẹ, vì không có ai mang thức ăn, nên tôi chịu nhịn đói. Tuy nhiên, sau ngày thứ bảy, cha tôi mang thực phẩm đến. Khi đó, cha tôi tuổi khoảng bảy mươi. Ông vừa khóc vừa khuyên tôi hãy trở về nhà. Dầu nhịn ăn trong bảy ngày, tôi vẫn không cảm thấy đói. Vì người cha mang thức ăn đến, nên tôi phải cố gượng ăn. Sau đó, tôi thưa với cha mình rằng xin đừng mang thêm thức ăn gì nữa, rồi nhấn mạnh rằng sẽ không nhận thức ăn hay vật gì của thân nhân đem đến.
Bao việc xảy đến khi tôi ngồi bên phần mộ, nhưng chưa bao giờ gặp ma quỶ. Những khi đói bụng, tôi ăn cỏ dại và lá hoang. Ngày nọ, ăn nhằm một loại nấm mà khiến cho tôi muốn cười suốt ngày. Từ đó, tôi biết được nấm có chất hoá học, khích thích cười đùa. Thời gian sống bên ngôi mộ người mẹ là một trong những lúc cực khổ nhất của cuộc đời. Dùng lá tranh, tôi xây am nhỏ thành hình chữ A, nhưng nó không thể chống đỡ gió mưa sương tuyết. Những khi ngoài trời tuyết rơi thì trong am cũng trắng bạch. Lúc mưa to gió lớn thì am thất cũng ướt nhèm.
Tập tánh của con người thay đổi theo hoàn cảnh bạn ah. Nếu sống ở VN thì ít người hiền lành chất phác được lắm. Tất nhiên là cũng tùy vào tố chất bẩm sinh của ng đó, do thiện căn từ nhiều kiếp trước cũng khống chế và ảnh hưởng tính cách của đời này 1 phần nào đó.Vô_Niệm đã viết: Chào, bạn! Thanks, bạn, cho lời chúc mừng nhé Mình vui lắm, bạn ạ, khi má của anh ấy thay đổi ý niệm như thế
Mình vừa dắt cô nọ đi phóng sanh về Mình chở cô ấy và con trai của cổ đi mua và chỉ cách làm lễ phóng sanh (in nghi thức phóng sanh cho cô ấy sử dụng). Vậy là từ giờ cô ấy sẽ biết cách làm! Mỗi lần mình đi cũng có mua giúp cho 1 bác nọ nữa nên mình đi mua chủ tiệm nói ko có 3,000 con để bán cho N; N đành phải trở lại hôm khác mua phần cho N thôi; hôm nay ổng bán có 2,000 con cho N thôi (1,000 cho cô hôm nay đi cùng N còn 1,000 con cho người bác nọ N mua đem đến nhà giúp bác ấy; năn nỉ quá trời ông mới bán 2,000 cho, ko có ổng nhất định bán 1,000 con thôi hịc). Ông chủ tiệm muốn bán lẻ thì ổng bán dc nhiều tiền hơn còn bán cho N thì ko dc bằng nên lúc trước N mua 1,000 con cho mỗi mình N thì ổng ok. Giờ mua tới 3,000 con thì ko có bán cho N huhu. Ổng kêu N phải đặt hàng trước thì mới có đủ con số đo thì N ko chịu, do vậy mất hết ý nghĩa của sự phóng sanh rồi! Bữa khác N phải trở lại mua 1,000 cho phần N thôi BÂy giờ N đi phóng sanh là honey của N khuyến khích mình lắm, còn nhắc nhở nữa chứ Anh ấy bận rộn quá với công việc nên ko cùng mình đi dc hịc! Thấy anh ấy co sự tiến bộ cũng mừng
N chở cô ấy và con trai của cổ nữa (con trai của cổ dc 20 mấy tuổi rồi). Con trai gì đâu mà hiền lành, chất phát quá Hịc, thấy N ngồi xe đợi để chở má con cậu ấy đi mà cậu ấy ra cổng chờ N tới, nhưng khi thấy N thì ko dám lại xe mà đợi má của cậu ấy ra mới dám tới gần N. N đâu có ăn thịt cậu ấy đâu mà thanh niên VN sao nhát thế ko biết hịc! Lắm cậu thanh niên hiền lành và nhát quá nhỉ Nhưng cũng có nét dễ thương riêng của sự nhút nhát đó (cậu ta làm N nhớ tới honey của N khi xưa)
Bạn cố gắng lên. Đừng nản khi duyên chưa tới mà khi duyên tới thì gia đình bạn sẽ đổi ý thôi. Bạn cứ hồi hướng công đức cho gia đình; lâu dần bạn sẽ thấy sự thay đổi theo chiều hướng tốt
Bạn của bạn quả là có căn lành Tịnh Đô.! NgưỜi có căn lành bạn gieo duyên là họ tin sâu và làm theo! Như thế người bạn của bạn cũng nhờ bạn mà căn lành Tịnh Độ dc tăng trưỞng! THật là hoan hỉ!
Thấy bạn tinh tấn quá; chắc hẳn căn lành của bạn ko nhỏ rồi! Chúng ta đều cố gắng nhé
Thay mặt cả nhà , thanks chịVô_Niệm đã viết: Thank you, em. Em lặn đâu mà sâu dữ vậy!?Yes, em, chị vui lắm khi dc má của anh cho chị biết như thế
Điều chị vui là má của anh rất hoan hỉ khi chia sẻ cùng chị điều trên. Chị thì vẫn cho má ảnh biết rằng chị phóng sanh, in kinh, niệm Phật đều có hồi hướng cho ba má của anh và cũng đã chia sẻ về những linh nghiệm khi chị phóng sanh để cầu chuyện gì, và việc chị ăn chay là trực tiếp cũng là hình thức phóng sanh vậy! Chị chia sẻ cho má anh biết những gì chị làm để má của anh cũng phát thiện tâm, để biết chị care, chứ chị ko dám nói má anh nên làm này làm nọ (mình dù sao cũng là phận con cái phải giữ cái lễ với bề trên ko thôi bị la mắc công phải kiếm nơi độn thổ thì khổ hịc) nên chị chia sẻ những gì chị làm để má anh cùng biết; khi má anh nghe và cùng hoan hỉ là sẽ dc hưởng phần tùy hỷ công đức; tùy hỷ công đức là công đức ngang ngửa công đức của người thực hiện công đức đó (cho nên khi em làm Phật sự gì, em nên lựa cách chia sẻ cho gia đình em biết để nếu gia đình em cũng phát tâm hoan hỉ thì đó là phần tùy hỷ công đức vậy)
Hì, chị dắt anh đi phóng sanh cùng và tự tay anh phóng sanh các con vật ấy, cũng như dắt anh đi cho các con vật ăn ngoài rừng nên anh có dc cảm nhận của việc phóng sanh cũng như ăn chay, ko cúng giỗ mặn .....anh cũng đã bắt đầu ý thức việc này ...và nhờ anh ý thức nên đã hứa với chị là anh sẽ đem ý thức này chia sẻ cùng ba mẹ của anh biết, nhất là vụ cúng giỗ mặn là phải chấm dứt! Chị rất vui là có kết quả mỹ mãn, và má của anh tiếp nhận 1 cách hoan hỉ về việc ko nên cúng giỗ mặn nữa, và còn cho chị biết kể cả nuôi chim lồng, cá chậu cũng ko nên
Kế hoạch tiếp theo của chị là giúp cả nhà anh phát tâm niệm Phật cầu sanh Tịnh Độ! Việc này cứ phải từ từ thôi! Hiện tại má của anh biết niệm Phật (nhưng chưa biết cầu vãng sanh mà chị thì ko dám nói nhiều, lựa đúng lúc, đúng thời điểm, đúng phương tiện mà chia sẻ thôi ko có bị la chết vì dù sao chị cũng là phận con cái trong nhà thôi hịc). Ba má của anh đã phát tâm ăn chay 1 tháng 2 ngày rồi, và anh cũng vẫn tinh tấn niệm Phật hằng ngày (còn nghe kinh nữa)![]()
Chúc em và gia đình, cùng tất cả các em/bạn năm mới an khang, thịnh vưỢng, và tinh tấn trong việc hành trì niệm Phật!
Hehe tớ đọc rồi , cũng đã trải nghiệm , nhưng ở cấp thấp nhất thôi :"> hồi hè năm ngoái í . Tự cho muỗi đốt thấy cũng rất bình thường tự chủ , tầm chục chiến sĩ, rồi sau tự muỗi cũng đi mà k đốt nữa .gold đã viết:Veronica đọc cái bài , nằm ở nghĩa địa của chị Niệm kia kìacái đoạn muỗi đốt ấy