klausan đã viết:Vô_Niệm đã viết:klausan đã viết:
Hóa ra chị em mình đều có những trải nghiệm phong phú thời đi ở trọ liền

. Kinh nghiệm ở trọ vs các bạn thật là quý báu chị nhỉ, vì nó giúp m dễ thích nghi hơn vs nhiều kiểu ng, giúp ích cho đi làm sau này. Chứ em nói thiệt, hồi em mới đi trọ, hết tháng đầu là bạn cùng phòng em chuyển đi luôn, chắc tính em khó ưa quá

. Nhưng nhờ vậy mà em rút kinh nghiệm, ko dám lơ tơ mơ nữa .
Vâng, họ nấu sao cũng được, em lựa rau mà gắp, mà rau này là nấu chung vs đồ mặn luôn chị nhá -:s . Như vậy có được ko chị nhỉ?
Em nghĩ chị em mình tu tập, nếu chân thành và đúng pháp thì gia đình và bạn bè mình rồi cũng sẽ bén duyên với đạo Phật thôi, như vậy là mừng rồi

. Chứ em kể xong mà bố em vẫn giãy nảy lên, em cũng chưa dám nói gì nhiều hịc hịc.
Em ăn rau trong thịt làm chị nhớ đến câu chuyện của Ngài Lục Tổ trong những năm sống chung với các thợ săn để chờ thời . Lúc ấy là Ngài bất đắc dĩ, ko thể cưỡng cầu làm 1 cách nào khác nên Ngài mới đã phương tiện hóa các thứ, kể cả việc Ngài ăn rau trong thịt .
Nhưng hoàn cảnh của em ko có nghiệt ngã như Ngài, nghĩa là ko phải phương tiện hóa vì sanh tử mà phải làm thế . Nếu em muốn phát tâm ăn chay, em nên phát tâm ăn cho thanh tịnh hẳn đi em. Nếu em ko muốn phiền các bạn thì em có thể mua rau salad về rửa ra, cắt nhỏ, và ăn ko vậy với tàu hủ chiên + các loại đậu (ví dụ: đậu phộng, hạt điều rang sẳn bán ở chợ, v.v). Em tự làm salad dressing đơn giản cũng dc, bằng dùng dấm, đường, dầu olive, chút muối, nước tương chay ....trộn các thứ lại và chan vào dĩa rau xanh của em. Rất đơn giản, lại thanh tịnh, và ko phiền toái các bạn của em, mà em có thể ngồi chung bàn và ăn với các bạn ấy . Bữa tối em ăn thế giản dị, vì bữa tối ko nên là bữa chính của em trong ngày, mà chủ yếu bữa phụ để lót dạ và chung vui với các bạn của em thôi. Bữa chính của em nên là các bữa khác trong ngày; nếu thế em có thể tự quản dc. Như thế em vừa ăn chay thanh tịnh, lại có thể ngồi chung ăn với các bạn vào bữa tối . Em đã mất công ăn chay thì nên ăn cho thanh tịnh .
Đó là ý kiến của chị . Dĩ nhiên em đọc để tham khảo thôi; quyết định thế nào thì tùy em, tùy hoàn cảnh của em mà tự quyết .
Em ở tuổi đó và trong lứa tuổi học hành mà ráng ăn chay như thế thật là đáng quý . Những sự cố gắng đó sẽ ko luống uổng, vì em sẽ gặt dc cái quả tương xứng .
ok c, em nghe chị, sẽ cân nhắc vân đề này dần đi là vừa, chứ kiểu này cũng hơi kì cục

.
Ngài Lục Tổ là 1 vị Phật sống thị hiện để độ tận chúng sanh. Đó là 1 vị đã giác ngộ, tâm Ngài thanh tịnh . Những vị Thánh tăng ấy làm gì đều là vì chúng sanh mà làm, tâm của các vị ấy thanh tịnh, ko có phiền não: tham, sân, si như phàm phu chúng ta. Bởi thế, thân, khẩu, ý của các Ngài là thanh tịnh . Ngài làm gì, nói gì, nghĩ gì đều từ tâm thanh tịnh mà làm, là lợi tha, nên nhiều lúc các Ngài ấy thị hiện làm những gì như phàm phu chúng ta để hòa nhập vào để độ chúng, nhưng sự khác biệt là Ngài làm từ cái tâm Thanh Tịnh mà ra, chứ ko phải tâm bất tịnh (đầy dẫy tham, sân, si) như chúng ta. PHàm phu chúng ta làm đều tự tư, tự lợi, nhưng các Ngài thì ko phải vậy nên việc trước mắt dường như thấy các Ngài cũng như chúng ta mà kỳ thật ko phải vậy . NÓi 1 cách khác, chúng ta và các Ngài khác nhau là ở chỗ dụng TÂM.
Tại sao chị lại nói điều trên!? Đó là vì khi phàm phu chúng ta tu tập, chúng ta ráng cố gắng làm theo lời Phật dạy, càng thanh tịnh càng tốt . Đó là bởi vì chúng ta là những người đang cố gắng hoàn thiện lấy mình để giảm sự tham, sân, si. Nếu nói rằng chúng ta đừng nên "chấp" những gì chúng ta ăn thì nếu chúng ta chưa ít nhất chứng thánh quả A La Hán thì vẫn còn tham, sân, si (tức sự chấp trước) thì chúng ta phải tập để giúp chúng ta tiến dần tới sự thanh tịnh cần thiết như lời Phật dạy . Nếu chúng ta còn là phàm phu mà ko cố gắng làm và nói đừng quan trọng hóa qu'a, đừng chấp trên hình thức, thì theo chị thấy đó là vì chúng ta chưa thật muốn tu (vì tu là sửa, mà tham, sân, si ...tham ngũ dục tức là: tài, danh, sắc, thực, thùy). Rau nấu chung với thịt tất nhiên sẽ có vị thịt và sẽ làm vị giác chúng ta dc kích thích mà vị thịt phàm phu chúng ta quen ăn, cho là ngon, nên việc ăn rau trong thịt tức nhiên là chúng ta dễ dàng tham đắm hơn là khi chúng ta ăn rau 1 cách thanh tịnh (tức nấu riêng với thịt). Tu hành khi có sự thành tựu là Sự và Lý sẽ viên dung. Khi chúng ta còn đang tu tập chưa có thành tựu gì thì nên xem trọng Sự, chứ cứ dùng Lý để nói thì chúng ta sẽ biến Phật pháp thành Phật Học chứ ko phải là HỌC PHẬT. Bởi thế, thà chúng ta chấp có như núi Tu Di chứ chớ chấp KO nhỏ như hạt cải . Sự và Lý viên dung là kết quả; khi chưa thành đừng nên dùng LÝ mà bỏ SỰ .
Đó là sự hiểu biết nông cạn của chị mong dc chia sẻ cùng em vậy!