Anh lúc nào chẳng khen em thật lòng và hết nhời chứ
Đây này, bằng chứng đây, xem là khen hay chê
Năm 1980 có nhóm ca khúc chính trị của sinh viên T/p HCM lên Pailin giữa mùa khô cháy bỏng, họ là 8 cô gái rất trẻ & xinh, ai cũng biết chơi 2 - 3 thứ nhạc cụ. Bộ đội quý các cô vô ngần, ai cũng thầm ao ước được cầm bàn tay của họ 1 lần rồi chết cũng vui. Nhưng sự giáo dục chu đáo & kỷ luật quân đội ko cho phép bất kỳ ai làm gì sai quấy. Hôm ấy tôi về cứ nhận quân lên bổ sung tuyến 1, đó là trung đoàn 10 biên phòng mới từ Việt Nam sang, ai nấy cao to vạm vỡ, mặt mũi sáng ngời ngời. Nhóm ca khúc chính trị gấp rút biểu diễn trước khi bộ đội hành quân. Chúng tôi ngồi lặng phắc nuốt ừng ực bằng tai bằng mắt từng lời hát tiếng đàn & dáng nét kỳ diệu đang lung linh trên bục diễn kê bằng mấy thùng đạn. Hồi đó làm gì đã có tục tặng hoa, mà bói đâu ra hoa giữa rừng khộp đại ngàn? Vậy là chàng lính quê Nam Định đề nghị cùng hát song ca bài "Cuộc đời vẫn đẹp sao", bài tình ca tráng lệ nhất lịch sử âm nhạc Việt Nam mà tôi biết. Khi âm hưởng bài hát còn chưa thôi lay động lòng người thì chàng nhìn cô bạn diễn với vẻ nghiêm túc: "Dứa nhé?" Cô gái ngơ ngác nhưng vẫn mỉm cười gật đầu. Sao có thể nghi ngờ nét mặt chân thành tử tế dường kia? Thế là chàng ta hôn cô mấy phát thắm thiết!
Viên chỉ huy giận tím mặt nhảy lên bục diễn yêu cầu anh chàng táo tợn kia phải xin lỗi nạn nhân vụ hôn. Chẳng chút bối rối trước ánh mắt nghiêm khắc của cấp trên, hắn leo lẻo: "Báo cáo! Tôi đã nói rõ & cô ấy đã đồng ý ạ." - "Đồng chí nói rõ cái gì?" - "Tôi hỏi: Dứa nhé?" - "Cô ta đồng ý 'Dứa' mà sao cậu lại hôn?" - "Báo cáo! Dứa ngoài Bắc là Thơm trong Nam, mà ngoài Bắc hiểu Thơm có nghĩa là Hôn trong Nam ạ!" - "...." Cô sinh viên Sài Gòn ngớ người giây lát rồi ào tới ôm chầm lấy anh lính hôn như mưa bão: "Trời ơi! Các anh hay quá hà!" Đến lượt viên chỉ huy lúng túng còn bộ đội thì vỗ tay rung chuyển rừng già, cười nghiêng ngả cả trời xanh. Kể từ đấy tôi biết kiêng dè dân Nam Định!...
Nguyen A đã viết:Anh lúc nào chẳng khen em thật lòng và hết nhời chứ
Đây này, bằng chứng đây, xem là khen hay chê
Năm 1980 có nhóm ca khúc chính trị của sinh viên T/p HCM lên Pailin giữa mùa khô cháy bỏng, họ là 8 cô gái rất trẻ & xinh, ai cũng biết chơi 2 - 3 thứ nhạc cụ. Bộ đội quý các cô vô ngần, ai cũng thầm ao ước được cầm bàn tay của họ 1 lần rồi chết cũng vui. Nhưng sự giáo dục chu đáo & kỷ luật quân đội ko cho phép bất kỳ ai làm gì sai quấy. Hôm ấy tôi về cứ nhận quân lên bổ sung tuyến 1, đó là trung đoàn 10 biên phòng mới từ Việt Nam sang, ai nấy cao to vạm vỡ, mặt mũi sáng ngời ngời. Nhóm ca khúc chính trị gấp rút biểu diễn trước khi bộ đội hành quân. Chúng tôi ngồi lặng phắc nuốt ừng ực bằng tai bằng mắt từng lời hát tiếng đàn & dáng nét kỳ diệu đang lung linh trên bục diễn kê bằng mấy thùng đạn. Hồi đó làm gì đã có tục tặng hoa, mà bói đâu ra hoa giữa rừng khộp đại ngàn? Vậy là chàng lính quê Nam Định đề nghị cùng hát song ca bài "Cuộc đời vẫn đẹp sao", bài tình ca tráng lệ nhất lịch sử âm nhạc Việt Nam mà tôi biết. Khi âm hưởng bài hát còn chưa thôi lay động lòng người thì chàng nhìn cô bạn diễn với vẻ nghiêm túc: "Dứa nhé?" Cô gái ngơ ngác nhưng vẫn mỉm cười gật đầu. Sao có thể nghi ngờ nét mặt chân thành tử tế dường kia? Thế là chàng ta hôn cô mấy phát thắm thiết!
Viên chỉ huy giận tím mặt nhảy lên bục diễn yêu cầu anh chàng táo tợn kia phải xin lỗi nạn nhân vụ hôn. Chẳng chút bối rối trước ánh mắt nghiêm khắc của cấp trên, hắn leo lẻo: "Báo cáo! Tôi đã nói rõ & cô ấy đã đồng ý ạ." - "Đồng chí nói rõ cái gì?" - "Tôi hỏi: Dứa nhé?" - "Cô ta đồng ý 'Dứa' mà sao cậu lại hôn?" - "Báo cáo! Dứa ngoài Bắc là Thơm trong Nam, mà ngoài Bắc hiểu Thơm có nghĩa là Hôn trong Nam ạ!" - "...." Cô sinh viên Sài Gòn ngớ người giây lát rồi ào tới ôm chầm lấy anh lính hôn như mưa bão: "Trời ơi! Các anh hay quá hà!" Đến lượt viên chỉ huy lúng túng còn bộ đội thì vỗ tay rung chuyển rừng già, cười nghiêng ngả cả trời xanh. Kể từ đấy tôi biết kiêng dè dân Nam Định!...