Ngày xưa, có một nhà vua trị vì vương quốc nọ rất thịnh vượng.
Một hôm, ông quyết định vi hành đến những miền đất xa xôi của đất nước. Khi trở về cung điện, ông than phiền chân ông rất đau đớn vì lần đầu tiên đi một chuyến dài ngày như thế trên những con đường rất gồ ghề và lởm chởm đá vụn. Nhà vua ban lệnh cho mọi người phải phủ da thuộc lên khắp các con đường của vương quốc. Rõ ràng việc này cần hàng triệu bộ da bò và sẽ tiêu phí rất nhiều tiền của.
Một hầu cận thông minh dũng cảm tâu với nhà vua: - Sao bệ hạ lại dùng tiền một cách không cần thiết như thế? Sao bệ hạ không đo cắt một miếng da vừa với chân mình???
Nhà vua rất ngạc nhiên, nhưng rồi ông chấp thuận gợi ý của người hầu cận để cho làm một ''đôi giày'' cho riêng mình.
Kết quả thật tuyệt,nhà vua đi lại không còn đau chân nữa!
* * * Bài học vô giá từ câu chuyện này là:Để thế giới này trở thành một nơi hạnh phúc với mọi người, tốt hơn hết Hãy thay đổi chính mình chứ Đừng thay đổi thế giới!
Câu chuyện 1:Mẹ đã lạnh hơn con lúc này phải không mẹ?
Vào một đêm Giáng sinh, một thiếu phụ mang thai lần bước đến nhà một người bạn nhờ giúp đỡ. Con đường ngắn dẫn đến nhà người bạn có một con mương sâu với cây cầu bắc ngang. Người thiếu phụ trẻ bỗng trượt chân chúi về phía trước, cơn đau đẻ quặn lên trong chị. Chị hiểu rằng mình không thể đi xa hơn được nữa. Chị bò phía bên dưới cầu.
Đơn độc giữa những chân cầu, chị đã sinh ra một bé trai. Không có gì ngoài những chiếc áo bông dầy đang mặc, chị lần lượt gỡ bỏ áo quần và quấn quanh mình đứa con bé xíu, vòng từng vòng giống như một cái kén. Thế rồi tìm thấy được một miếng bao tải, chị trùm vào người và kiệt sức bên cạnh con.
Sáng hôm sau, một người phụ nữ lái xe đến gần chiếc cầu, chiếc xe bỗng chết máy. Bước ra khỏi xe và băng qua cầu, bà mẹ nghe một tiếng khóc yếu ớt bên dưới. Bà chui xuống cầu để tìm. Nơi đó bà nhìn thấy một đứa bé nhó xíu đói lả nhưng vẫn còn ấm, còn người mẹ đã chết cóng.
Bà đem đứa bé về và nuôi dưỡng. Khi lớn lên, cậu bé thường hay đòi mẹ nuôi kể lại câu chuyện đã tìm thấy mình. Vào một ngày Lễ Giáng sinh, đó là sinh nhật lần thứ 12, cậu bé nhờ mẹ nuôi đưa đến mộ người mẹ tội nghiệp. Khi đến nơi, cậu bảo mẹ nuôi đợi ở xa trong lúc cậu cầu nguyện. Cậu bé đứng cạnh ngôi mộ, cúi đầu và khóc. Thế rồi cậu bắt đầu cởi quần áo. Bà mẹ nuôi đứng nhin sững sờ khi cậu bé lần lượt cởi bỏ tất cả và đặt lên mộ mẹ mình.
- Chắc là cậu sẽ không cởi bỏ tất cả, bà mẹ nuôi nghĩ, cậu sẽ lạnh cóng!
Song cậu bé đã tháo bỏ tất cả và đang run rẩy. Bà mẹ nuôi đến bên cạnh và bảo cậu bé mặc đồ trở lại. Bà nghe cậu bé gọi người mẹ mà cậu chưa bao giờ biết: "Mẹ đã lạnh hơn con lúc này, phải không mẹ?"
Và cậu bé òa lên nức nở...
2)Câu chuyện thứ 2: Mẹ tôi.
Suốt thời gian thơ ấu và cả khi lớn lên, lúc nào tôi cũng ghét mẹ tôi. Lý do chính, có lẽ, vì bà chỉ có một con mắt. Bà là lý do để bạn bè trong lớp chế giễu, châm chọc tôi. Mẹ tôi làm nghề nấu ăn để nuôi tôi ăn học. Một lần bà đến trường để kiếm tôi làm tôi phát ngượng. Sao bà lại có thể làm như thế với tôi? Tôi lơ bà đi, ném cho bà một cái nhìn đầy căm ghét rồi chạy biến. Ngày hôm sau, một trong những đứa bạn học trong lớp la lên:" Ê, tao thấy rồi. Mẹ mày chỉ có một mắt! ".
Tôi xấu hổ, chỉ muốn chôn mình xuống đất. Tôi muốn bà biến khỏi cuộc đời tôi. Ngày hôm đó, đi học về, tôi nói thẳng: " Mẹ chỉ muốn biến con thành trò cười ". Mẹ tôi không nói gì. Còn tôi, tôi chẳng để ý gì đến những lời nói đó, vì lúc ấy, lòng tôi tràn đầy sự giận dữ. Tôi chẳng để ý gì đến cảm xúc của mẹ. Tôi chỉ muốn thoát ra khỏi nhà, không còn liên hệ gì với mẹ tôi. Vì thế tôi cố gắng học hành thật chăm chỉ, và sau cùng, tôi có được học bổng để đi Singapore.
Nhiều năm sau đó, tôi lập gia đình, mua nhà và có mấy đứa con. Vợ tôi là con nhà gia thế và danh giá. Tôi giấu nàng về bà mẹ của mình. Tôi nói mình mồ côi từ nhỏ. Tôi rất hài lòng với cuộc sống, vợ con và những tiện nghi vật chất tôi có được ở Singapore. Tôi mua cho mẹ một căn nhà nhỏ, thỉnh thoảng lén vợ gửi một ít về biếu bà, tự nhủ như thế là đầy đủ bổn phận. Tôi buộc mẹ không được liên hệ gì với tôi.
Một ngày kia, mẹ bất chợt đến thăm. Nhiều năm rồi bà không gặp tôi, thậm chí bà cũng chưa bao giờ nhìn thấy các cháu. Khi thấy bà già trông có vẻ lam lũ đứng trước cửa, mấy đứa con tôi có đứa cười nhạo, có đứa hoảng sợ. Tôi vừa giận vừa lo vợ tôi biết chuyện, hét lên: "Sao bà dám đến đây làm con tôi sợ thế? Đi khỏi đây ngay! " Mẹ tôi chỉ nhỏ nhẹ trả lời: " Ô xin lỗi, tôi nhầm địa chỉ! " và lặng lẽ quay đi. Tôi không thèm liên lạc với bà trong một khoảng thời gian dài. Hồi nhỏ, mẹ đã làm con bị chúng bạn trêu chọc nhục nhã, bây giờ mẹ còn định phá hỏng cuộc sống đang có của con hay sao?
Một hôm, nhận được một lá thư mời họp của trường cũ gửi đến tận nhà, tôi nói dối vợ là phải đi công tác. Sau buổi họp mặt, tôi ghé qua căn nhà của mẹ, vì tò mò hơn là muốn thăm mẹ. Mấy người hàng xóm nói rằng, mẹ tôi đã mất vài ngày trước đó. Do không có thân nhân, Sở an sinh xã hội đã lo mai táng chu đáo.
Tôi không nhỏ được lấy một giọt nước mắt. Họ trao lại cho tôi một lá thư mẹ để lại cho tôi:
" Con yêu quý !
Lúc nào mẹ cũng nghĩ đến con. Mẹ xin lỗi về việc đã dám qua Singapore bất ngờ và làm cho các cháu phải sợ hãi. Mẹ rất vui khi nghe nói con sắp về trường tham dự buổi họp mặt, nhưng mẹ sợ mẹ không bước ra khỏi giường để đến đó nhìn con. Mẹ ân hận vì đã làm con xấu hổ với bạn bè trong suốt thời gian con đi học ở đây.
Con biết không, hồi con còn nhỏ xíu, con bị tai nạn và hỏng mất một bên mắt. Mẹ không thể ngồi yên nhìn con lớn lên mà chỉ có một mắt, nên mẹ đã cho con, một con mắt của mẹ. Mẹ đã bán tất cả những gì mẹ có để bác sĩ có thể thay mắt cho con, nhưng chưa bao giờ mẹ hối hận về việc đó. Mẹ rất hãnh diện vì con đã nên người, mẹ kiêu hãnh vì những gì mẹ đã làm cho con. Con đã nhìn thấy cả một thế giới mới, bằng con mắt của mẹ, thay cho mẹ...
Mẹ yêu con lắm,
Mẹ"
Được cảm ơn bởi: binhminh212, sunspacevn, khrystal1102
Em xin gửi lời chúc 20-10 đến toàn thể các cô, các chị, các bạn bữ ... trên diễn đàn
Chúc các cô các chị các bạn niềm vui, hạnh phúc và sức khỏe
Chúc các bà mẹ con cái ngoan ngoãn, giỏi dang
Chúc các chị tìm được đức lang quân như í
Chúc các bạn xinh đẹp và học hành tốt!
Em xin được gửi tặng một bài thơ viết lại:
LÒNG MẸ
Lòng mẹ - bọc sông hiền mênh mông Con làm sóng reo êm giòn tan vồn vã vỡ òa hơi thở trong mắt biếc ngây thơ
Cho con dạt vào lòng mẹ muôn cánh hoa ươm linh hồn xứ sở bồi vào lòng mẹ phù sa niềm vui con hớn hở chảy vào cánh đồng mơ mộng hóa xanh, vàng non biếc bao la…
Sông đã sinh ra sóng và gió của yêu thương sẽ thổi con đến những bến bờ đầy nắng.
* * * *
Lòng mẹ - nôi bầu trời trong xanh. Con làm mặt trời bé bỏng tròn trĩnh, long lanh bồng bềnh trong lời ru mây trắng cưỡi cánh cò mơ ước sáng trong
Ngày lại ngày đi chẳng hết thinh không biết mẹ ngóng chờ trắng những đêm xanh con sẽ về mỗi sớm mẹ con mình hát bài ca đằm thắm dạt dào thành năm tháng qua những miền không tuổi không tên.
Cho con thức dậy mỗi sớm gọi vào lòng mẹ rạo rực muôn tiếng chim hòa vào muôn sắc ánh âm thanh mỗi ngày con vui sống
Có bầu trời mới có nơi mặt trời trú ẩn và đi tới miền nao… con vẫn sẽ mãi tỏa sáng trong tình mẹ dạt dào!
2 câu chuyện THB post ở trên cảm động quá chừng, đọc lại mà vẫn rớt nước mắt ... Chị đã làm mẹ nên hoàn toàn có thể hiểu tâm trạng của những người mẹ khi hy sinh tất cả vì con cái.
Kể từ khi ta biết cuộc sống này ta chỉ có thể dựa vào chính ta mà thôi. Đứng và đi trên đôi chân mình. Hãy vận động và luôn giữ cho tâm hồn trong sạch. Rộng lượng thứ tha... Hãy tự cứu lấy chính mình và theo đuổi đến cùng lý tưởng cao thượng. không giết được ta đâu. hồn ta như cỏ hoang. tâm ta như xương rồng sa mạc. khổ đau chỉ là thứ đất bụi vun xới cho ta từng ngày. cuộc đời dẫu mưa gió thất thường nhưng tim ta luôn có ánh mặt trời...