Anh có khi nào ngồi thiền định chưa vậy anh??? E thì chưa ngồi thiền lần nào hết Lúc nào trong đầu cũng có hàng trăm suy nghĩ cho nên e ko thể thiền dc
Trần Tiến Nam đã viết:Trách nhiệm thêm mệt Làm ng bt hay biết mấy
he he - Anh em mình vẫn bình thường cơ mà - chỉ có người "không bình thường" mới nhận ra cái "không bình thường " của anh em mình thôi.
Đọc bài này nhé:
Chúng Ta Phải Có Một Khái Niệm Đúng Đắn Về Tu Hành
Điều quan trọng nhất trong sự tu hành đó là có được một khái niệm đúng đắn và một phương pháp tu hành chính đáng. Bấy nhiêu đó cũng đủ tạo cho chúng ta sống một cuộc sống bình thường thoải mái và hạnh phúc. Những tư tưởng sai lạc và những phương pháp tu hành không hợp cách sẽ tạo ra những sự chướng ngại sau này. Cứ vậy luân hồi trong chín mươi mốt vô lượng kiếp! Quí vị có thể tưởng tượng xem sống trên thế giới Ta Bà này đã chín mươi mốt vô lượng kiếp rồi, mỗi ngày ăn uống, vui đùa, chưng diện áo quần, lập gia đình và sau đó luân hồi trở lại, và lại ăn uống, vui đùa, chưng diện áo quần, lấy chồng lấy vợ nữa, tái sinh giống như vậy trong chín mươi mốt vô lượng kiếp. Ai có thể chịu đựng được tất cả những điều ấy? Chỉ có ăn và uống mà không có một chút xíu trí huệ, dầu chúng ta là một vị vua hoặc là một người giàu sang như thế nào tái sinh lại chín mươi mốt vô lượng kiếp như vậy có tốt không? Khiếp quá! Đó là do công đức của sự bố thí tạo nên. Cho nên thật may mắn hay là chúng ta không có nhiều tiền để bố thí. (Sư Phụ và mọi người cười.)
May mắn hơn nữa nếu chúng ta không phải tái sinh trở lại dù là làm người một người giàu có, vì không có cái gì đảm bảo rằng chúng ta có thể sống một cuộc sống êm đềm, đúng không? Sẽ có rất nhiều kẻ thù và nhiều oan gia, rất nhiều kẻ địch và rất nhiều người ghét chúng ta. Tóm lại, như thế đâu có phải là một cuộc sống thanh thản. Không có lý chút nào nếu bảo rằng không có những sự bất ngờ không vừa ý trong chín mươi mốt vô lượng kiếp. Ngay cả quý vị mỗi lần chào đời với một mảnh vải, thì sao. Một mảnh vải hay là hai mảnh vải, không có tốn tiền là bao. (Mọi người cười.) Đáng giá bao nhiêu một mảnh vải? Giá quá rẻ ai cũng mua được.
Chúng ta nên mừng cho chúng ta khi có được một pháp môn tốt. Lối tu hành của chúng ta rất là thong thả. Chúng ta không cần thiết phải bố thí. Chúng ta chỉ cho khi có đủ lượng sức và không cho nếu không có. Điều này không có hệ trọng gì cả. Trước khi thành Phật, Ngài Thích Ca Mâu Ni Phật đã bố thí những gì? Không có gì cả, có phải không? Sau khi Ngài ra đời, Ngài chỉ ăn, uống và hưởng lạc cuộc đời cho đến khi Ngài ba mươi tuổi, lúc ấy Ngài mới rời khỏi hoàng cung mà đi tu hành. Thời đại ấy Ngài đi ăn xin từ những người dân và chính họ đã bố thí cho Ngài. Cho nên, chúng ta bố thí pháp là điều quan trọng nhất để cho họ có một khái niệm chính xác về tu hành để họ có thể đạt được sự giải thoát cho chính họ, một sự giải thoát vĩnh cửu. Chỉ có điều này mới thật là quan trọng nhất chúng ta không nên cầu mong những gì về vật chất !