Nghiệm lý về hình dáng, tướng mạo qua Tử vi

Dành cho thành viên giao lưu, kết bạn, buôn chuyện
Hi Du
Ngũ đẳng
Ngũ đẳng
Bài viết: 2236
Tham gia: 22:27, 14/05/23

TL: Nghiệm lý về hình dáng, tướng mạo qua Tử vi

Gửi bài gửi bởi Hi Du »

LadyR đã viết: 08:13, 25/05/23 Ah.. “nợ tình” ở đây theo em hỉu là hứa hẹn với người ta này nọ về mặt tình cảm muh hok đáp ứng ý bác :>
Có họ Hứa, họ Đỗ nên có thể có tên:
Hứa Văn Tình
Đổ Vì Tình…

Nhưng có thể họ không phải vậy! :))
Được cảm ơn bởi: LadyR, Tudotutronghanhphuc
Đầu trang

Hình đại diện của thành viên
十面埋伏
Lục đẳng
Lục đẳng
Bài viết: 2593
Tham gia: 20:30, 05/09/22

TL: Nghiệm lý về hình dáng, tướng mạo qua Tử vi

Gửi bài gửi bởi 十面埋伏 »

Mỗi con người được sinh ra trên đời do một chữ Duyên. Và chữ Duyên bao giờ cũng thường gắn với chữ Nợ. Có những món nợ được coi là tiên thiên, định sẵn khi người ta vừa chào đời, lại có những món nợ xuất hiện khi người ta bước chân vào dòng đời, chịu bao xô đẩy thăng trầm của số phận. Cho đến khi người ta nhắm mắt xuôi tay, đa số các món nợ có thể được hóa giải, nhưng trong vài trường hợp đặc biệt, vẫn có món nợ phải truyền cho hậu thế. Bài viết này vì thế muốn làm một việc liều lĩnh là tổng kết lại những món nợ có thể xảy đến trong cuộc đời mỗi con người.

1.Khi một đứa trẻ chào đời, món nợ đầu tiên đã sớm được xác lập, đó là nợ ơn sinh thành, tiếp theo đó là ơn dưỡng dục, nuôi nấng cho đứa trẻ nên người. Nếu đứa trẻ được sinh ra là con trai, nó sẽ sớm được giáo dục phải lãnh nhận lấy món nợ của chí làm trai, nghĩa là phải lập được công danh, phải sống một cuộc đời hiên ngang khí phách tung hoành trong trời đất. Trong bài thơ “Chí làm trai”, Nguyễn Công Trứ đã dùng chữ "nợ tang bồng": “Vòng trời đất dọc ngang ngang dọc/ Nợ tang bồng vay giả giả vay/ Chí làm trai Nam Bắc Đông Tây/ Cho thỏa sức vẫy vùng trong bốn bể”.

Người xưa khi sinh được con trai, thường làm cái cung (hồ) bằng gỗ dâu (tang), buộc một loại cỏ tên là cỏ bồng và bắn tên (thỉ) đi khắp sáu hướng (Nam, Bắc, Đông, Tây, trên trời, dưới đất), ngụ ý muốn con sau này có công danh sự nghiệp lẫy lừng, vì thế mà có thành ngữ “tang bồng hồ thỉ”. Khát vọng lập công danh của nam nhi còn được Nguyễn Công Trứ nhắc đến trong những bài thơ khác: “Đã mang tiếng ở trong trời đất/ Phải có danh gì với núi sông” (Đi thi tự vịnh)

Thực ra từ thế kỷ XIII, Phạm Ngũ Lão trong bài “Thuật hoài” đã sớm nhắc tới món nợ công danh mà kẻ anh hùng phải trả: “Nam nhi vị liễu công danh trái/ Tu thính nhân gian thuyết Vũ hầu” (Công danh nam tử còn vương nợ/ Luống thẹn tai nghe chuyện Vũ hầu).

Khi sinh ra chẳng may gặp phải thời loạn, kẻ làm trai mang chí lớn lại càng cần phải hun đúc hơn tinh thần quả cảm, sắt đá của mình. Khi chưa làm gì để trả được món nợ sông núi phải thấy hổ thẹn: “Xuân ơi xuân xuân có biết cho chăng?/ Thẹn cùng sông buồn cùng núi tủi cùng trăng/ Hai mươi năm lẻ đã từng chua với xót” (“Bài ca chúc Tết thanh niên” - Phan Bội Châu). Vì thế mà cái chí làm trai ấy phải tuyên ngôn rõ ra thành lời: “Trong khoảng trăm năm cần có tớ/ Sau này muôn thuở há không ai/ Non sông đã chết sống thêm nhục/ Hiền thánh còn đâu học cũng hoài/ Muốn vượt biển Đông theo cánh gió/ Muôn trùng sóng bạc tiễn ra khơi” (“Xuất dương lưu biệt” - Phan Bội Châu).

2. Sau món nợ của chí làm trai được xác lập ngay từ rất sớm, con người ta lớn lên thêm chút nữa, theo quy luật "trai lớn dựng vợ gái lớn gả chồng", tất sẽ mắc vào món nợ gia đình. Nhiều người tin rằng, vợ chồng đến với nhau là do món nợ từ kiếp trước, do nhân duyên đã định, vì thế mà ca dao mới có những câu: “Chồng gì anh, vợ gì tôi/ Chẳng qua là món nợ đời chi đây” hay:“Mỗi người một nợ cầm tay/ Đời xưa nợ vợ đời nay nợ chồng”.

Người ta còn kể một câu chuyện rằng: Một anh chàng bị vợ bỏ đi theo một người khác, bèn tìm đến một bậc chân nhân xin chỉ giáo. Vị đó cho anh ta xem một tấm gương soi được quá khứ vị lai, ở đó hiện lên hình ảnh một cô gái đang hấp hối bên vệ đường giữa trời đông giá lạnh, một người đàn ông đi qua cởi tấm áo đắp lên người cô gái, một người đàn ông khác đi qua, lúc ấy cô gái đã chết, liền lo liệu việc an táng cho nàng.

Vị chân nhân bảo chàng trai: "Con đừng buồn, vì kiếp trước cô ấy chỉ nợ con một tấm áo nên kiếp này sống được cùng con vậy thôi, còn người kia đã chôn cất cô ấy, đó mới là món nợ cuối cùng cô ấy phải trả". Khi sinh ra những đứa con, người ta tin rằng đó cũng là những món nợ. Nhiều người tin rằng, đứa con gái là người tình kiếp trước của cha, còn đứa con trai là người mà kiếp trước đã từng chịu ơn sinh tử của hai vợ chồng. Nhà thơ dân gian Nguyễn Bảo Sinh khi bàn về con cái lại có một góc nhìn khác, dí dỏm và trào lộng: “Con ta không phải của ta/ Tai họa của nó mới là của ta/ Của chìm của nổi trong nhà/ Của ta rồi cũng sẽ là của con”.

3. Trong đời, dù muốn dù không, đôi khi ta vẫn mắc những món nợ vật chất. Những món nợ vật chất ấy, đa phần được quy về tiền. Nhưng nợ tiền và trả tiền cũng có nhiều dạng khác nhau. Nhớ tích xưa bên Tàu, khi Phùng Hoan được Mạnh Thường Quân sai đến ấp Tiết để thu tiền lãi, tiền nợ thì việc đầu tiên của ông là mở tiệc rượu thật to để tiếp đãi các con nợ (nhờ mở tiệc mời nên các con nợ không ai vắng mặt).

Kế đó, ông đốt ngay những giấy tờ nợ của những người không có khả năng trả. Mạnh Thường Quân lúc đầu thì giận, nhưng sau đó phải muôn phần bội phục bởi Phùng Hoan đã thu được cho ông một thứ còn quý hơn tiền, đó là nhân tâm. Danh tiếng của Mạnh Thường Quân còn vang xa hơn trước bởi biết đặt việc nhân nghĩa cao hơn tiền bạc.

Ở nước ta, có tích Chúa Chổm trả nợ không kém phần thú vị. Giai thoại kể rằng, khi nhà Mạc cướp ngôi nhà Lê, một giọt máu của vua Lê vẫn còn lưu lạc trong dân gian và cậu bé ấy có tên là Chổm. Chổm ăn uống chịu của các hàng quán rất nhiều, sau này khi được Nguyễn Kim đón về làm vua, gây dựng nên thời kỳ mà sử gọi là Lê Trung Hưng, các chủ nợ chạy theo xa giá để đòi các món nợ cũ. Các quan hầu bèn nghĩ ra một cách là đứng trên kiệu rồi vung tiền xuống cho ai muốn nhặt được bao nhiêu thì nhặt. Đoàn người đòi nợ vẫn ngày càng đông ùn ùn tiến vào đến kinh thành.

Về sau, một viên võ tướng mới viết vào mảnh giấy hai chữ Cấm Chỉ dán ở khu vực giữa phố gần vườn hoa cửa Nam, ra lệnh ai chạy theo đòi nợ nữa thì chém ngay. Đó chính là sự tích của tên ngõ Cấm Chỉ thuộc quận Hoàn Kiếm, Hà Nội ngày nay.

Trong trường ca “Khúc hát người anh hùng” của Trần Đăng Khoa, có đoạn kể về việc cụ Đình bị giặc Pháp mổ bụng nhét lựu đạn vào và cho nổ vì cụ nhất định không khai nơi ẩn nấp của cô Mạc Thị Bưởi. Trước khi qua đời, cụ có kêu to với cả dân làng về mấy món nợ của mình: “Xóm làng ơi/ Ai có nghe thì nhắn lại hộ tôi/ Tôi còn nợ bà Tròn lưng thúng thóc/ Nợ ông Ba Yên hai chục bạc/ Còn bác Xoan tôi hứa lợp giúp nhà/ Bây giờ tôi đi xa/ Cho tôi xin những gì tôi còn nợ...”.

Những câu thơ làm người đọc xót xa về tâm hồn trong sạch của một người nông dân, dũng cảm ngoan cường đến giây phút cuối cùng, sắp chết đến nơi vẫn không quên về những điều mà ông cảm thấy còn áy náy...

4. Nợ vật chất tiền nong xét cho cùng vẫn còn là những món nợ dễ trả. Món nợ khó trả nhất trên đời là nợ tình cảm, ân nghĩa. Vì tình cảm thuộc về giá trị tinh thần, không tiền bạc nào đo đếm được. Trong tình yêu, với những đôi lứa không đến được với nhau, không thành duyên chồng vợ, nhiều người trong số họ sẽ mang một cảm giác nợ người kia đến hết đời.

Bắt đầu từ câu ca dao xa xưa của người Việt: “Nợ tình chưa trả cho ai/ Khối tình mang xuống tuyền đài chưa tan” cho đến thi ca bác học sau này: “Anh còn nợ em công viên ghế đá/ Công viên ghế đá, lá đổ chiều êm/ Và còn nợ em dòng xưa bến cũ/ Dòng xưa bến cũ con sông êm đềm/Anh còn nợ em chim về núi nhạn/ Trời mờ mưa đêm trời mờ mưa đêm/ Anh còn nợ em nụ hôn vội vàng/ Nụ hôm vội vàng nắng chói qua rèm” (“Anh còn nợ em” - Nhạc: Anh Bằng, thơ: Phan Thành Tài).

Một trong những tình khúc để đời của nhạc sĩ Trịnh Công Sơn có tên gọi “Xin trả nợ người”: “Hai mươi năm xin trả nợ người/ Trả nợ một thời em đã bỏ ai/ Hai mươi năm xin trả nợ dài/ Trả nợ một thời em đã phụ tôi…”.

Có lẽ chữ Nợ là thứ vẫn còn đeo đẳng mãi với thế gian này. Ta nợ người, người nợ ta và cũng có khi ta mắc nợ chính mình. Nhưng thế gian đâu chỉ có chuyện người nợ người, thiên nhiên dường như cũng nợ nhau đời đời kiếp kiếp. Ví như cánh chim còn nợ khu rừng, cơn gió còn nợ hàng cây, và vầng trăng kia còn nợ dòng sông như lời ca của Trịnh Công Sơn mãi ngân lên dìu dặt: “Em đi qua chuyến đò ối a trăng nay đã già/ Trăng muôn đời thiếu nợ mà sông không nhớ ra/ Em đi qua chuyến đò lắng nghe con sông nằm kể/ Trăng ơi trăng rất tệ mày đi nhớ chóng về...” (Biết đâu nguồn cội).

Đỗ anh vũ

https://m.youtube.com/watch?v=cRlUXSqgcss
Được cảm ơn bởi: LadyR, Tudotutronghanhphuc, TLXD, kphungng
Đầu trang

Hình đại diện của thành viên
Đan Trì
Ngũ đẳng
Ngũ đẳng
Bài viết: 1853
Tham gia: 13:12, 30/10/14

TL: Nghiệm lý về hình dáng, tướng mạo qua Tử vi

Gửi bài gửi bởi Đan Trì »

Thể loại: tâm lý, hiện thực xã hội, không tình cảm, có mùi gió.
Tình yêu qua góc nhìn thực tế mà phũ phàng.


Tình yêu là gì. Như có ông nào đó nói: “đố ai định nghĩa được tình yêu”.
Không phải ông ta không biết, nhưng lỡ nói toạc móng heo ra thì sao tán được gái nữa. Chẳng lẽ nói: anh yêu em vì bộ ngực tràn đầy sức sống, anh yêu em vì đường cong khêu gợi… Không không, vì ông ta là nhà thơ, nên phải màu mè hơn 1 tí, lãng mạn bay bổng 1 tí. Anh yêu em vì anh yêu em mà thôi, chứ không định nghĩa được.

Thôi vào chủ đề chém gió chính. Đó là sự thật và phũ phàng.

Con người ta, sinh ra có 2 bản năng mạnh nhất, đó là sinh tồn và duy trì nòi giống. Mà cái thứ 2 thường mạnh hơn cái thứ nhất. Bởi vậy mà người mẹ sẵn sàng lao vào nguy hiểm cứu con. Còn người cha dù biết vất vả, khổ sở và tốn kém nhưng vẫn cứ lao đầu vào ... các mẹ.
Bản năng vốn là tự nhiên, lại còn duy trì từ thời cổ đến thời nay. Nên sinh ra ta đã có tư tưởng:
Nam --> đi kiếm con mái nào có khả năng duy trì nòi giống.
Nữ --> kiếm con đực nào có khả năng duy trì nòi giống.

Nam thì đơn giản lắm. Cứ có khả năng duy trì là được. Thời cổ cứ em nào nhìn khỏe mạnh đẫy đà là các anh ưng. Thời phong kiến cũng chuộng người đẫy đà. Bởi vậy các cụ mới có câu: “to mông rộng háng mới đáng chữ tiền”.
Nhiều khi mình cũng chẳng hiểu, rất nhiều anh mê các em ngực to. Ngực to để làm gì. Chắc là nhiều sữa cho con bú (và cho các anh nữa cũng nên).
Còn nữ thì phức tạp hơn. Vừa phải đẹp trai, cao to vạm vỡ (thế mới truyền giống được), và phải tài năng giỏi giang (thế mới kiếm ra tiền được).

Nhưng xã hội và văn hóa phát triển, thì mọi sự cũng phức tạp lên. Phụ nữ đẻ mổ được, ừ thì không cần mông to, vẫn đẻ tốt. Đàn ông không phải săn bắn nữa, ừ thì chẳng cần vạm vỡ lắm đâu, cứ nhiều tiền là em ưng.

Nhưng thế vẫn chưa xong. Bởi vì xã hội ắt sẽ phân ra những người đủ điều kiện, và những người không đủ điều kiện. Những người hơn và những người kém. Trong khi ai cũng muốn chọn con mái, con trống tốt nhất. Mà trong tranh đấu, thì không từ thủ đoạn, cốt sao là để hoàn thành nghĩa vụ thiêng liêng trời giao. Vậy nên mới sinh ra hàng đống đống những quy tắc, luật lệ cộng với hàng đống đống những văn thơ, tiểu thuyết… màu mè, hoa mỹ.

- Em à, 1 túp lều tranh 2 trái tim vàng. Bla blo…
- Em à, lấy chồng là phải chung thủy với chồng, dù anh trym ngắn trym teo cũng phải chung thủy. Bla blo…
- Em à, anh yếu, anh kém tài, anh không kiếm được tiền, nhưng nhà anh giàu. Bla blo…
- Anh à, mông nhỏ vẫn đẻ tốt, mà mông nhỏ săn săn mới đẹp. Blo bla…
- Anh à, ngực bé nhưng vừa tay là được anh ạ, to dễ chảy sệ lắm. Blo bla…


Đấy đấy, và trước đây tôi cũng bị tiêm nhiễm bởi vô khối thứ như thế. Cũng không trách được, vì cha mẹ, ông bà cho đến cụ kị nhà ta, từ khi đẻ ra cũng bị nhiễm những “văn hóa” như thế rồi. Lúc đó mới than vãn: “đời là bể khổ, mà chúng sinh thì không biết bơi”.
Có khi cứ tự nhiên như mấy đứa dân tộc, ra phố liếc nhau ưng phát là về. Con đẻ ra sòn sòn.
Vậy nên cứ thẳng thắn nhìn nhận: Tình yêu là 1 thứ mà do con người vẽ ra, để có thể ràng buộc lẫn nhau.

========
Về bản chất, tình yêu là cảm xúc.
Mà nói gì tình yêu, tất cả mọi thứ vui, buồn, đau khổ, hạnh phúc … của chúng ta, đều là cảm xúc.
“Cuộc đời là cuộc chơi của những cảm xúc.”
Cảm xúc thì phân ra cảm xúc tốt, và cảm xúc xấu.
Con người, luôn cố tìm cách để đạt được cảm xúc tốt (vui, hạnh phúc, yêu đời…) và xa lánh cảm xúc xấu (lo lắng, sợ sệt, buồn bã…).

Cảm xúc thì có 2 dạng: bản năng và phản xạ có điều kiện.
Tương ứng với nó, tình yêu cũng có 2 dạng là : Bản năng và phản xạ có điều kiện.
Phản xạ có điều kiện.
Tức là đọc sách báo nói rằng: có hoa thì mới gọi là tình yêu. 8/3 đòi hoa, 20/10 đòi hoa, sinh nhật đòi hoa, và chủ nhật cũng đòi hoa.
Tại vì đọc sách của bọn Êu rô pờ nó nói rằng: socola vừa ngọt vừa đắng, thể hiện 2 mặt của tình yêu. Ừ thì phải socola.
Tại vì mấy ông nhà văn bố láo nói rằng: tình yêu là phải trải qua gian khổ, thử thách, thì mới vững bền. Á, em thích anh rồi nhá. Nhưng mà anh cứ tán đi, chưa đủ nửa năm thì còn lâu em mới đồng ý. Anh không khổ sở vì em, thì sao chứng minh được tình yêu, chứng minh đê.
Khổ thế đấy.

Thực ra, khi ta lớn lên, tình yêu nó đơn giản và trong sáng lắm. Bởi vì đó là tình yêu bản năng. Cứ thích là được. Nhưng vì xã hội cấm đoán, vì bao nhiêu văn hóa lễ nghĩa, nên các chàng các nàng phải nín nhịn, không dám tùy ý hành động. Không dám vồ vập tự do.
Nhưng rồi, chúng ta dần tiếp cận với ti vi, sách báo, phim ảnh, tiểu thuyết, và cả những câu chuyện kể của bà, của mẹ…
Thế là tình yêu trong đầu chúng ta bắt đầu phức tạp, rối rắm, loạn xị ngậu lên.
------------

Trước ngồi nói chuyện với chú, chú nói chuyện rất hài:
- Tán gái à cháu, như chú đây này, ngày xưa đi thuyền qua sông thấy em nào thích thích thì tán luôn rồi bám theo về tận nhà.
- Thời giờ mà thế nó lại tưởng bám theo làm gì, ăn đấm chú ạ :v
- Ngày xưa đi tán vợ cho em trai chú, 3 anh em cùng đi, làm cô kia e thẹn mà chẳng biết anh nào tán :v

Thế mới thấy, tình yêu xưa kia nó hơi bị “đơn giản”.

Hồi nhỏ mình đọc 1 số chuyện cổ, rất thắc mắc. Thắc mắc là vì có anh nào đến hỏi cưới, cô gái nhìn qua, rồi phụ huynh cô gái hỏi: được không con, cô gái gật đầu e lệ.
Và như 1 thầy giáo dạy sinh học của mình từng nói: “càng học cao, tình yêu càng phức tạp”.
Tôi thì chẳng nghĩ vậy, chính ra chuẩn phải nói là : “càng đọc tiểu thuyết, sách báo, xem phim, giao lưu xã hội nhiều, tình yêu càng màu mè, phức tạp”.

Vì lúc đó phải để ý từng câu nói, hành động xem có giống phim không, từng bông hoa, món quà, ngày lễ này nọ có giống tiểu thuyết không, và các chỉ tiêu về người yêu, có giống lũ bạn nói không. Thời gian tán phải bao lâu mới đủ, nhận lời sớm là dễ dãi, ứ đâu, phải cò cưa.
Với con trai thì học theo mà có bao nhiêu lời chém gió như rót mật vào tai gái, rồi bí kíp tán gái này nọ. Cuối cùng trai gái đều cáo hơn. Và tình yêu vô hình chung cũng phức tạp hơn.
Sau đó trai gái cùng quy kết: “tình yêu phải như thế, sau này nó mới vững bền”.

Cũng không hẳn. Có câu “ngu si hưởng thái bình”. Tức là những người ngu, thì sẽ không có những đau khổ của những người giỏi.
Những người học hành kém, chỉ làm công nhân, nông dân, thì họ nhìn những người học cao với con mắt ước ao. Nhưng họ không biết rằng, càng học cao, càng trí thức, thì càng đau đầu, và chưa chắc đã thấy thoải mái, hạnh phúc hơn họ. Nhất là khi công nhân, nông dân nhiều khi còn kiếm tiền nhiều hơn trí thức.

Trong tình yêu cũng vậy, có những người kiểu như “ngu si” trong tình yêu, họ lại có những tình cảm rất đẹp, rất bền, mặc dù họ có thể gặp cái đã yêu, thích cái đã nhận lời. Tình yêu của họ thiên về bản năng nhiều hơn.
Vì tiêu chuẩn trong tình yêu của họ rất thấp, suy nghĩ trong tình yêu của họ đơn giản, cảm xúc của họ đơn giản và mộc mạc, tự nhiên và chân chất. Không cần hoa, không cần lời lẽ ngọt ngào, không cần sự quan tâm đưa đẩy hằng ngày, không cần hỏi han xem em ăn chưa, em ở đâu, em mệt không...
Ít tiêu chuẩn --> ít đau khổ, ít suy nghĩ. Yêu thì vẫn cứ yêu. Ai dám chắc tình cảm sẽ không bền nào.

Chỉ là nếu so sánh, thì rõ ràng bên “ngu si” không có những phút giây gọi là lãng mạn như trong phim mà thôi.
Nhưng tôi nghĩ cũng chẳng thiết. Khi tiêu chuẩn chị cao, chị cần 1 bó hoa to, ở 1 khung cảnh xào xạc lá vàng rơi, chị mới rùng mình xúc động.
Còn khi tiêu chuẩn chị thấp, cầm tay chị cái chị cũng rùng mình xúc động rồi cũng nên :D . Cảm xúc đưa lại là như nhau.
Nhớ lại lần đầu cầm tay người bạn thích mà xem, cảm xúc nó cũng phiêu lắm ấy chứ.
Được cảm ơn bởi: Tudotutronghanhphuc, LadyR, 十面埋伏, TLXD, kphungng
Đầu trang

LadyR
Lục đẳng
Lục đẳng
Bài viết: 3560
Tham gia: 14:26, 26/09/12

TL: Nghiệm lý về hình dáng, tướng mạo qua Tử vi

Gửi bài gửi bởi LadyR »

Trùi ui, công lực “chém gió” của thầy Đan Trì quả là “siêu đẳng” hihi Thầy kịp vít từ lúc nào muh được dài và phân tích kỹ càng, “ngóc ngách” đến vậy :>

Quá hay, thầy ah! Đi đúng vào "bản chất sự việc", hok ngại nói ra những thứ muh người đời né tránh........... ;;)
Được cảm ơn bởi: Tudotutronghanhphuc
Đầu trang

Hình đại diện của thành viên
Đan Trì
Ngũ đẳng
Ngũ đẳng
Bài viết: 1853
Tham gia: 13:12, 30/10/14

TL: Nghiệm lý về hình dáng, tướng mạo qua Tử vi

Gửi bài gửi bởi Đan Trì »

LadyR đã viết: 09:02, 25/05/23 Trùi ui, công lực “chém gió” của thầy Đan Trì quả là “siêu đẳng” hihi Thầy kịp vít từ lúc nào muh được dài và phân tích kỹ càng, “ngóc ngách” đến vậy :>
Trên là phần 1. Còn 3 phần nữa. Nếu quan tâm thì vào đây đọc nhé
Part 2: https://www.lethuc.com/2016/08/tinh-yeu ... -te-2.html
Part 3: https://www.lethuc.com/2016/08/ban-ve-s ... -thuy.html
Part 4: https://www.lethuc.com/2016/08/tinh-yeu ... -te-4.html
Được cảm ơn bởi: LadyR, Tudotutronghanhphuc
Đầu trang

LadyR
Lục đẳng
Lục đẳng
Bài viết: 3560
Tham gia: 14:26, 26/09/12

TL: Nghiệm lý về hình dáng, tướng mạo qua Tử vi

Gửi bài gửi bởi LadyR »

Tưởng thầy chỉ quan tâm mỗi Tử vi thui hihi Đã trót “an phận” rùi muh thầy còn phân tích mổ xẻ chủ đề tình yêu đôi lứa 1 cách nghiêm túc vậy á ;;)
Được cảm ơn bởi: Tudotutronghanhphuc
Đầu trang

Hình đại diện của thành viên
Đan Trì
Ngũ đẳng
Ngũ đẳng
Bài viết: 1853
Tham gia: 13:12, 30/10/14

TL: Nghiệm lý về hình dáng, tướng mạo qua Tử vi

Gửi bài gửi bởi Đan Trì »

LadyR đã viết: 09:15, 25/05/23 Tưởng thầy chỉ quan tâm mỗi Tử vi thui hihi Đã trót “an phận” rùi muh thầy còn phân tích mổ xẻ chủ đề tình yêu đôi lứa 1 cách nghiêm túc vậy á ;;)
À, ngoài Tử Vi thì mình còn quan tâm đến Tứ Trụ, Phong Thủy, Lịch Sử, Văn Hóa và Tâm Lý Học.
Được cảm ơn bởi: LadyR, Tudotutronghanhphuc, kphungng
Đầu trang

LadyR
Lục đẳng
Lục đẳng
Bài viết: 3560
Tham gia: 14:26, 26/09/12

TL: Nghiệm lý về hình dáng, tướng mạo qua Tử vi

Gửi bài gửi bởi LadyR »

Vâng ạ.. em nghe đến đây rất mừng, vì có nhìu chủ đề trong đó em cũng quan tâm theo dõi ạ hihi

Thầy đa năng đa tài như vậy.. hok bít thuộc Mệnh gì đây ạ :>

Có nhã hứng và những lúc rảnh rỗi mời thầy vào chia sẻ quan điểm và kiến thức về những lĩnh vực liên quan ạ ;))
Được cảm ơn bởi: Tudotutronghanhphuc, Đan Trì
Đầu trang

Hi Du
Ngũ đẳng
Ngũ đẳng
Bài viết: 2236
Tham gia: 22:27, 14/05/23

TL: Nghiệm lý về hình dáng, tướng mạo qua Tử vi

Gửi bài gửi bởi Hi Du »

LadyR đã viết: 08:36, 25/05/23 Em hỉu sơ sơ qua thì câu chuyện này dạy là “Khôn ngoan hok lại với giời” hay “Người tính hok bằng trời tính”, phải hok bác? ;;)
Cái này thì đúng nhưng nghe nó hơi trần trụi!
Mọi chuyện tùy duyên thôi, không nên cưỡng cầu!

Tử vi phụ thuộc vào hoàn cảnh xh. Qua một thời gian nói chuyện với em trên này, anh nhận thấy một số nhận định trước đây chưa chuẩn lắm! Ví dụ em nói thầy 69 là người đạt nhất đến ngưỡng em iu, thì có lẻ đúng! :))

Em thì cố gắng tình cảm và khéo nói, nhưng giọng văn khá cứng cỏi, cách biểu hiện cũng hơi “Nga ngố”, không phải gái Việt thuần. Anh đoán em có thời gian sống ở Nga lâu, có thể bố mẹ LĐXK Liên Xô và em sinh ra và lớn lên ở đấy!
Sửa lần cuối bởi Hi Du vào lúc 09:27, 25/05/23 với 1 lần sửa.
Được cảm ơn bởi: LadyR, Tudotutronghanhphuc, Đan Trì
Đầu trang

Hình đại diện của thành viên
十面埋伏
Lục đẳng
Lục đẳng
Bài viết: 2593
Tham gia: 20:30, 05/09/22

TL: Nghiệm lý về hình dáng, tướng mạo qua Tử vi

Gửi bài gửi bởi 十面埋伏 »

Bài này Đan Trì viết khi lấy vợ đc 2, 3 năm à?
Sao thật thà thế :))
Được cảm ơn bởi: LadyR, Tudotutronghanhphuc, Đan Trì
Đầu trang

Trả lời bài viết