十面埋伏 đã viết: 09:49, 04/12/23
Trúc Lâm đã viết: 08:59, 04/12/23
Thật ra theo em thì truyện Phong Thần vẫn phản ánh được tư tưởng "vô vi" của Đạo Giáo.
Vì dù là các vị Tu Tiên nghĩ rằng mình đã nắm được đạo hoặc vượt ra ngoài đạo nhưng thực ra vẫn là nằm trong đạo. Cũng giống Tôn Ngộ Không và bàn tay Phật Tổ vậy...
Khi người Tu Đạo quá nhiều... thì tự họ sẽ tranh đấu giết nhau ngươi chết ta sống để... "tổn hữu dư, bổ bất túc" một cách "vô ý thức"... kể cả người "có ý thức" cũng tham gia tranh đấu như một phần của thiên đạo...
Những người "có ý thức" này là "vô vi"...
Từ đó nhìn ra thế giới hiện tại... khi con người ngày một đông thì hàng loạt thiên tai, dịch bệnh, chiến tranh... xảy ra để giảm số lượng... đây đều là "tổn hữu dư, bổ bất túc"...
Bèo tưởng như trôi vô định... nhưng thật ra là trôi theo thiên đạo đó nha... bởi vì nhiệm vụ của bèo là trôi... và việc nó trôi đến chân vịt hay trôi đến bãi bồi... đều là thiên đạo vận hành cả... khác nhau ở chỗ là trôi "vô thức" hay có "ý thức" thôi...
Tư tưởng Vô vi của Lão tử, trang tử nó khác khái niệm sắc sắc ko ko của Phật giáo
Tư tưởng vô vi của Lão giáo vẫn ở trong cuộc đời dù không bon chen, tranh dành, nhưng khi có vẫn nhận hưởng, còn tư tưởng vô vi của Phật giáo bắt đầu từ chữ “không” và có khuynh hưóng xuất thế vậy nên không giống nhau.
a/ “Nhân duyên” Phật giáo với “cái nguyên lý ban đầu” của Lão Tử
Phật Lão là hai triết thuyết lớn ảnh hưởng quan trọng tới đời sống tinh thần của người phương đông. Ngã Phật từ bi, Lão chủ vô vi, đối tượng của Lão Tử là các bậc Đế vương, còn Phật gia chỉ mong độ chúng sanh thành Phật đạo. Bàn về vô vi thì luận trong tư tưởng của Lão giáo và Phật giáo là đúng rồi. Thật sự có khác nhau về cơ bản trong tư tưởng vô vi của hai giáo, đó là sự chấp nhận “cái nguyên lý ban đầu” của Lão không giống “nhân duyên” của Phật, còn hành xử vô vi thì giống nhau.
Lão viết: “Đại đạo phế hữu nhân nghĩa”, lại viết “hành vô vi chi đạo” tức là Lão tin rằng có một quyền năng rất lớn bao trùm thế giới đó là Đạo, Đạo có sức mạnh lan tỏa khắp vũ trụ ảnh hưởng tới thịnh suy của mọi đời người, mọi thời cuộc. Đó là cái “Nguyên lý ban đầu” mà Lão Tử đã đưa ra như một đấng toàn năng điều khiển thế giới, đó là nguyên lý “hữu thần” trong hầu hết giáo lý của các tôn giáo ngoại trừ Phật giáo. Phật chỉ ra rất nhiều thế giới thần linh nhưng tất cả đều bị chi phối của luật nhân quả, nên dưới góc nhìn của Phật giáo chúng: thần, thiên, nhơn, a-tu-la .v.v…cũng chỉ là quảng đại chúng sanh cần phải tu tập, tuyệt nghiệp mới thành Phật đạo. Phật nói “Ta là Phật đã thành, chúng sanh là Phật sẽ thành”, tức chỉ nhân duyên sanh quả Phật do tu đắc mà thành, chứ không có vị Phật nào của các vị Phật điều khiển sự thành Phật của chúng sanh, hay nói khác đi là sự suy thịnh của mọi đời người, mọi thời cuộc do chính nhân duyên của đời người đó, thời cuộc đó quyết định. Đây là nguyên lý “Vô thần” của Phật giáo và nó là sự khác nhau cơ bản về tư tưởng so với các tôn giáo khác trong đó có Lão giáo.
Lão Tử cho rằng “Vô danh thiên địa chi thủy, hữu danh vạn vật chi mẫu”[6], vạn vật bắt nguồn từ “không” (vô) mà thành có (hữu) như thế chính là đã có đầu mối, có điểm khởi đầu (hữu) và điểm kết thúc (vô). Trái với Phật giáo quan niệm tất cả các pháp đều do duyên khởi mà tạo thành hay sanh diệt (có sanh tức có diệt) nên vốn không có đầu mối, điểm xuất phát (vô thỉ).
“Hành vi vô chi đạo”
Nghĩa đen không là gì cả, có nghĩa bảo ta không làm cái không nên làm chứ không phải bảo ta làm biếng, các bậc Đế vương thấy được cái không nên làm để không làm tức là Thánh đế, nhưng lẽ thường người đời thường xảo biện nên Đạo lớn của Lão Tử khó thành.
Lão Tử than:
“Đại đạo phế hữu nhân nghĩa
Huệ trí xuất hữu đại ngụy”
(Đạo lớn bị phế bỏ rồi mới có nhân nghĩa
Trí xảo xuất hiện rồi mới có sự lừa dối lớn)[7]
Lão Tử dùng trí tuệ theo nghĩa đặc biệt, tức là đầu óc đầy thủ đoạn xảo trá. Chứ không phải là trí tuệ của nhà Phật, giúp con người giác ngộ và giải thoát. Cũng không phải trí tuệ dùng các phương tiện thiện xảo để khai ngộ cho chúng sanh. Lý tưởng của Lão Tử là để cho mọi người sống phù hợp với luật đắc tự nhiên, thì con người sẽ sống thiện, xã hội đất nước sẽ yên bình, thịnh vượng. Loài người càng khôn ngoan hơn thì sự dối trá càng nhiều hơn và dùng “Lễ” để che đậy khéo léo hơn và cái sự làm “cái không nên làm” ngày càng nhiều hơn, chính vì thế mà Lão Tử vô cùng kính “Lễ” đặt nó xuống cùng trong trật tự xếp đặt của Ngài đó là Đạo-Đức-Nhân-Lễ-Nghĩa.
Có lẽ không đắc thời để phổ biến thuyết Đại Đạo của mình nên Lão làm cái nên làm của mình là mất đi, mặc cho hậu thế bình phẩm. Vì Lão Tử dùng vô vi để dạy cách làm vua, chính trị, sử thế….Đạo Đức Kinh là một cuốn sách nói về cách trị thế, cho nên tư tưởng vô vi của Lão Tử cũng chỉ là chính trị, là thái độ nhân văn của cách tự thế mà thôi. Còn tư tưởng vô vi trong Phật giáo là tánh chân thật của pháp giới, là duyên khởi thuộc về thế giới tự nhiên nói theo ngôn ngữ khoa học.
https://phatgiaoquangnam.com/tu-tuong-v ... phat-giao/