THĂNG THIÊN VẤN BẦN
Thì năng chi thị thôi văn lộ,
Ngã tương bình bộ, thượng thăng thiên.
Nhớ thuở xưa Tý hội khai thiên,
Mới biết được nhất nguyên nơi Giời ở.
Hói quê quán nhà Giời đâu hử,
Có tiện đường ta thử lên chơi
Chốn đông tây ấy ngõ nhà giời
Chấn môn xuất nhi loài môn nhập.
Nhớ thuở trước Phan Long mạc cập,
Đường thăng thiên cung bậc ngại ngùng thay.
Buổi văn minh ta gặp hội này,
Lên giời sẵn tàu bay không mấy chốc.
Giương thẳng cánh vặn xoay máy trục,
Thẳng gió đưa thông thốc bay lên,
Cứ kim nam châm phương bắc chỉ miền,
Cứ gióng thẳng, Đông thiên là nẻo ấy.
Năm giờ sáng tàu bay lên tới đấy,
Rạng đông rồi Giời mới ló ra
Liền chắp tay bái lạy Giời già
Giời mới hỏi đi đâu mà sớm thế.
Trình rằng:” Có nhân gian sự thể,
Lên hỏi Giời, Giời kể cho hay
Tưởng Giời đông mà hóa riêng tây
Chi nỡ để lòng này thêm buồn bã.
“Đồng thời tiên quang, đồng thời dã
Kỷ nhân phú quý, ký nhân bần”.
Đã làm người ai chẳng là thân
Người giàu có kẻ nợ nần không kể xiết,
Sao có chỗ ăn không hết, có người lần đến mệt không ra
Thế mà Giời ở công a, sao lại bảo sinh ra thời phải dưỡng”.
Giời đỏ mặt mắng:” Thằng nói bướng,
Của đứt giây rơi xuống rõ con nhà
Nhác trông mình phong độ nho gia
Người đọc sánh sao mà không nhớ sách.
Chữ công bằng phải cho minh bạch
Bất vi bần, còn oán trách chi ông
Tạo hóa đây cân nhắc rất là công
Người đọc sách lẽ đâu ông có phụ.
Si lung ám á gia hào phú ( kẻ điếc câm ngọng mà giàu có, người khôn
Trí tuệ thông minh khước thụ bần. ngoan lại phải nghèo hèn)
Tỵ nạnh chi những lũ si nhân,
Câu quân tử đa truân ai mà chả.
Nó vụng dại chẳng cho nó khá
Tài nó hèn làm chả nên ăn.
Người ta khôn ngoan dù có khó khăn,
Tay thu xếp tảo tần thôi cũng đủ.
Nhân gặp hội cao long đắc vũ,
Cũng đủ chung mà cũng đủ cân đai.
Này ta cho ta có bảo ai,
Rôi mới biết không sai tay tạo hóa.
Kìa Vương Khải,Thạch Sùng đó nạ,
Ta quay đi mà tiền phú hậu bần,
Đến nghèo như Mông Chính, Mãi Thần,
Ta ngoảnh lại, tiền bần hậu phú.
Việc hạ giới lắng nghe ta nhủ,
Mau trở về bảo với lũ nhân gian,
Đừng thấy nghèo mà vội phàn nàn,
Đừng thấy có mà toan vắt vẻo,
Như con túng con thời phải chịu,
Tiền bạc nghèo, tai mắt có nghèo đâu.
Con về phải nghĩ cho sâu,.
Đừng mơ tưởng sự giàu cùng sự khó.
Chúng nó có mặc cha chúng nó,
Mình có tài, có ngày có vinh hoa.
Đừng trách Giời, đừng giận người ta,
Ai như thế mới là người học thức ».
Nghe Giời giải, xuôi lòng buồn bực
Tạ Giời xanh mà lạy đức cao minh,
Quay tàu ra nhẹ bước đăng trình,
Giang thẳng cánh rập rình xuôi hạ giới.
Việc túng bấn bỏ qua không nghĩ ngợi,
Ta có Giời, Giời lại có ta
Lẽ đâu chịu thế này a !
Vương Hưng học truyền khẩu từ năm 7 tuổi
thanhlonghungtran sưu tầm biên soạn ngày 30/4/2011
VẤN THIÊN- GIÀU NGHÈO LÀ SỐ MỆNH
Nội qui chuyên mục
Đây là chuyên mục dành cho việc xem phong thủy. Các bài mang tính trao đổi học thuật xin vui lòng đăng trong mục Kiến thức Phong thủy.
Các bài không liên quan sẽ bị chuyển khỏi chuyên mục này.
Đây là chuyên mục dành cho việc xem phong thủy. Các bài mang tính trao đổi học thuật xin vui lòng đăng trong mục Kiến thức Phong thủy.
Các bài không liên quan sẽ bị chuyển khỏi chuyên mục này.
-
- Nhất đẳng
- Bài viết: 230
- Tham gia: 17:35, 24/06/10
- Đến từ: Thanh Hoá
VẤN THIÊN- GIÀU NGHÈO LÀ SỐ MỆNH
Được cảm ơn bởi: Quan Nguyen, linhanh1986
-
- Nhất đẳng
- Bài viết: 230
- Tham gia: 17:35, 24/06/10
- Đến từ: Thanh Hoá
TL: VẤN THIÊN- GIÀU NGHÈO LÀ SỐ MỆNH
Sửa lại:" Kỷ nhân phú quý, kỷ nhân bần".
không phải: Kỷ nhân phú quý, ký nhân bần
không phải: Kỷ nhân phú quý, ký nhân bần