Xin nhờ anh linhanh1986 luận giúp!
Nội qui chuyên mục
Đây là chuyên mục dành cho việc xem quẻ: Lục nhâm, Thái ất, Lục hào, Mai hoa... Các bài mang tính trao đổi học thuật xin vui lòng đăng trong mục Kiến thức Dịch lý.
Các bài không liên quan sẽ bị chuyển khỏi chuyên mục này.
Đây là chuyên mục dành cho việc xem quẻ: Lục nhâm, Thái ất, Lục hào, Mai hoa... Các bài mang tính trao đổi học thuật xin vui lòng đăng trong mục Kiến thức Dịch lý.
Các bài không liên quan sẽ bị chuyển khỏi chuyên mục này.
TL: Xin nhờ anh linhanh1986 luận giúp!
Ô cê, cảm ơn anh. Lại mần sách vậy, coi xem ra làm sao!
Dạy em lập quẻ đi, lần mò mãi ko biết lấy quẻ trên lyso ấy. Lần trước, có gặp anh ID Vũ Chấn Phong - anh ấy cho gieo quẻ trên phần mềm, cũng 3 đồng xu. Gieo trên phần mềm tiện thật đấy... Haiz, có khi sau này em lấy chồng, chồng em lại cũng biết về tử vi chứ đùa đâu @@
Dạy em lập quẻ đi, lần mò mãi ko biết lấy quẻ trên lyso ấy. Lần trước, có gặp anh ID Vũ Chấn Phong - anh ấy cho gieo quẻ trên phần mềm, cũng 3 đồng xu. Gieo trên phần mềm tiện thật đấy... Haiz, có khi sau này em lấy chồng, chồng em lại cũng biết về tử vi chứ đùa đâu @@
TL: Xin nhờ anh linhanh1986 luận giúp!
Tiện qua chỉ bạn Phiêu luôn nhé: https://lyso.vn/layquedich.php" target="_blank
D: 1, A:0, D động: o, Â động:x
Gieo đc ntn thì điền vào thế ấy. vd: 101o1x chẳng hạn. Nhớ ghi lại ngày giờ gieo. Muốn học luận thì tìm sách dịch lý mà ngâm cứu.
Done!
D: 1, A:0, D động: o, Â động:x
Gieo đc ntn thì điền vào thế ấy. vd: 101o1x chẳng hạn. Nhớ ghi lại ngày giờ gieo. Muốn học luận thì tìm sách dịch lý mà ngâm cứu.
Done!
- linhanh1986
- Ngũ đẳng
- Bài viết: 1926
- Tham gia: 19:42, 19/12/11
- Đến từ: Việt nam
- Liên hệ:
TL: Xin nhờ anh linhanh1986 luận giúp!
Cái phần mềm này là dùng cho khi đã có quẻ sẵn rồi căn cứ vào đó mà bấm ra quẻ , nói chung nó chỉ dùng cho người tư vấn , chứ ko dùng lấy quẻ đc !phuongavn đã viết:Tiện qua chỉ bạn Phiêu luôn nhé: https://lyso.vn/layquedich.php" target="_blank
D: 1, A:0, D động: o, Â động:x
Gieo đc ntn thì điền vào thế ấy. vd: 101o1x chẳng hạn. Nhớ ghi lại ngày giờ gieo. Muốn học luận thì tìm sách dịch lý mà ngâm cứu.
Done!
Nếu lấy thì hên xui mà đg thôi !
- linhanh1986
- Ngũ đẳng
- Bài viết: 1926
- Tham gia: 19:42, 19/12/11
- Đến từ: Việt nam
- Liên hệ:
TL: Xin nhờ anh linhanh1986 luận giúp!
Vào đây làm theo hướng dẫn mà lấy quẻ !Phiêu đã viết:Ô cê, cảm ơn anh. Lại mần sách vậy, coi xem ra làm sao!
Dạy em lập quẻ đi, lần mò mãi ko biết lấy quẻ trên lyso ấy. Lần trước, có gặp anh ID Vũ Chấn Phong - anh ấy cho gieo quẻ trên phần mềm, cũng 3 đồng xu. Gieo trên phần mềm tiện thật đấy... Haiz, có khi sau này em lấy chồng, chồng em lại cũng biết về tử vi chứ đùa đâu @@
http://www3.xemtuong.net/boi/gieo_que_dich_so/index.php
TL: Xin nhờ anh linhanh1986 luận giúp!
Thì nó đâu phải phần mềm gieo quẻ. Mà gieo quẻ nên gieo bằng tay cho chắc ăn. Gieo bằng phần mềm thông qua máy tính không biết có tin tưởng được ko?
- linhanh1986
- Ngũ đẳng
- Bài viết: 1926
- Tham gia: 19:42, 19/12/11
- Đến từ: Việt nam
- Liên hệ:
TL: Xin nhờ anh linhanh1986 luận giúp!
VẠN PHÁP DUY TÂM TẠO được tất !
Nếu cậu có học dịch , nhìn cái bàn phím của vi tính rất giống với đồ hình phương trận của kinh dịch !
Nếu cậu có học dịch , nhìn cái bàn phím của vi tính rất giống với đồ hình phương trận của kinh dịch !
TL: Xin nhờ anh linhanh1986 luận giúp!
Haiz, em chả biết em có đúng là sinh tâm vọng ảo ko nữa. MÀ sao cái em nói mà ngta cứ nói em là tưởng tượng hay gì gì đó tà đạo thế nhỉ?
>>__<< Không biết mới hỏi, chứ có rảnh đâu mà nghiên cứu nhiều cho mệt óc, hại não ra. Biết nhiều khổ nhiều, cứ ngu ngư lại bình yên hóa lại hay. Thế nên giờ em cũng chẳng muốn kể lể, mở mồm ra hỏi nữa... ko lại bảo hoang tưởng. Ví như ngồi thiền nhiều, lâu thì lại khác... Em thật sự chả ngồi nhiều ( 6 tháng chưa đuọc 50 lần ngồi) mà mỗi lần ngồi ko quá 15 hay 30 phút. Nếu sinh tâm vọng ảo đc thì đã tốt :'(
>>__<< Không biết mới hỏi, chứ có rảnh đâu mà nghiên cứu nhiều cho mệt óc, hại não ra. Biết nhiều khổ nhiều, cứ ngu ngư lại bình yên hóa lại hay. Thế nên giờ em cũng chẳng muốn kể lể, mở mồm ra hỏi nữa... ko lại bảo hoang tưởng. Ví như ngồi thiền nhiều, lâu thì lại khác... Em thật sự chả ngồi nhiều ( 6 tháng chưa đuọc 50 lần ngồi) mà mỗi lần ngồi ko quá 15 hay 30 phút. Nếu sinh tâm vọng ảo đc thì đã tốt :'(
- linhanh1986
- Ngũ đẳng
- Bài viết: 1926
- Tham gia: 19:42, 19/12/11
- Đến từ: Việt nam
- Liên hệ:
TL: Xin nhờ anh linhanh1986 luận giúp!
Em đang nói một mình hả !

Ông trời sinh ra con người có 2 con mắt 2 lỗ tai , nhưng chỉ có 1 cái mồm . Nếu ko muốn hỏi nữa tất là gần đến đạo rồi


Ông trời sinh ra con người có 2 con mắt 2 lỗ tai , nhưng chỉ có 1 cái mồm . Nếu ko muốn hỏi nữa tất là gần đến đạo rồi

TL: Xin nhờ anh linhanh1986 luận giúp!
Thì thấy lạ nên mới hỏi thôi. Ví như tuốt tuồn tuột chuyện trong thiên hạ mà biết thì có mà thành người dzời rồi. Chỉ là, sao người ta luôn áp đặt suy nghĩ bản thân lên người khác, luôn coi lời mình nói ra là đúng... bla bla... Nếu có phản biện lại thì lại bị nói là Chấp.
Thật, em thấy người ta cứ nghiên cứu này kia, đọc sách này kia... nhưng luôn muốn tỏ ra mình hơn người. Nói hay, viết hay để dạy người... Nhưng, ai đã đi qua để kiểm chứng hay chỉ được truyền đạt lại, đc dạy, đc đọc từ sách mà ra thôi??? Liệu, sau những thứ tốt đẹp ấy, lời nói hoa mỹ ấy có cái gì đó mờ ám, đen tối không???
Chả có câu: KHông biết thì hỏi còn gì.
Người nói tiếng nói câu tầm thường thì vẫn cho là câu có giá trị
Người tầm thường nói lời hoa mỹ thì lại ví như tâm sinh vọng tưởng... ma tà...
Haiz, thiệt đúng là lòng dạ con người chả biết đâu mà lần. Dường như hỏi cũng là 1 cái tội
Thật, em thấy người ta cứ nghiên cứu này kia, đọc sách này kia... nhưng luôn muốn tỏ ra mình hơn người. Nói hay, viết hay để dạy người... Nhưng, ai đã đi qua để kiểm chứng hay chỉ được truyền đạt lại, đc dạy, đc đọc từ sách mà ra thôi??? Liệu, sau những thứ tốt đẹp ấy, lời nói hoa mỹ ấy có cái gì đó mờ ám, đen tối không???
Chả có câu: KHông biết thì hỏi còn gì.
Người nói tiếng nói câu tầm thường thì vẫn cho là câu có giá trị
Người tầm thường nói lời hoa mỹ thì lại ví như tâm sinh vọng tưởng... ma tà...
Haiz, thiệt đúng là lòng dạ con người chả biết đâu mà lần. Dường như hỏi cũng là 1 cái tội
- linhanh1986
- Ngũ đẳng
- Bài viết: 1926
- Tham gia: 19:42, 19/12/11
- Đến từ: Việt nam
- Liên hệ:
TL: Xin nhờ anh linhanh1986 luận giúp!
Người đẹp mà lời nghe chua chua quá nhưng đúng sự thật đấy .
Mặt thật của cuộc sống hình như không phải là những cái sáng rõ mà ta nhìn thấy được thì phải . Mà nó luôn nằm trong bóng tối và phải thật sáng suốt thì mới thấy được .
Nội dung bài viết của người đẹp làm anh nhớ tới nội dung thuyết nan của HÀN PHI TỬ tuyệt vời khi nói đến lòng người , rảnh thì đọc cho vui !
Hàn Phi biết cái khó trong việc du thuyết nên viết chương Thuyết Nan rất đầy đủ, được Tư Mã Thiên tóm tắt như sau:
Cái khó trong việc du thuyết không phải là ở chỗ biết những điều cần phải đưa ra nói. Nó cũng không phải ở chỗ mình không biết biện luận. Cũng không phải ở chỗ không trình bày được rõ ràng ý nghĩ của mình. Cũng không phải ở chỗ không dám nói ngang nói dọc cho hết cái ý của mình. Phàm cái khó trong việc du thuyết chính là ở chỗ làm thế nào biết được cái tim của con người mình muốn thuyết phục để dùng cái thuyết của mình mà đối phó.
Nếu con người mình muốn du thuyết chỉ nghĩ đến cái danh cho cao, mà mình lại đem cái lợi lớn ra thuyết với họ, thì họ sẽ cho mình là bọn hèn hạ, và đối xử như với bọn ti tiện. Thế là thế nào họ cũng vất bỏ ta thật xa. Nếu con người mình muốn du thuyết chỉ nghĩ đến cái lợi cho lớn, mà mình lại đem cái danh cao ra thuyết với họ thì họ sẽ cho ta không chú ý gì đến thế sự, nói chuyện viễn vông, và thế nào họ cũng không dùng. Nếu con người mình muốn du thuyết trong bụng nghĩ đến cái lợi cho lớn nhưng bên ngoài làm ra vẻ muốn cái danh cho cao, mà ta đem chuyện danh cao ra thuyêt thì bên ngoài họ làm ra vẻ dung nạp cái thân ta, nhưng thực ra thì bỏ rơi ta. Nhưng nếu ta đem chuyện lợi lớn ra nói với họ, thì trong bụng họ dùng lời nói của ta, nhưng bên ngoài họ sẽ vất bỏ cái thân của ta. Đó là những điều không biết không được.
Phàm việc làm mà thành là do chỗ bí mật; lời nói mà thất bại là do chỗ bị tiết lộ. Bản thân mình chưa chắc đã tiết lộ ra, nhưng chỉ cần nói đến cái mà người ta giấu thì đã nguy đến thân rồi. Nhà vua có điều sai mà người du thuyết lại dùng những lời sáng tỏ, dùng cái nghĩa lý hay để suy luận ra sai lầm của nhà vua thì nguy đến thân.
Nếu ta chưa được ân huệ nhà vua tưới đến mà lại đem hết những điều ta biết ra nói thì hoặc là cái thuyết của ta sẽ được dùng đem đến kết quả, nhưng ta chẳng được ơn đức; hoặc là cái thuyết không được dùng xảy ra thất bại, thế là ta bị nghi ngờ. Như thế thì nguy đến thân.
Phàm nhà vua được cái kế của ta, nhưng muốn xem đó là công lao của mình, mà người du thuyết lại muốn cùng biết, thế thì nguy đến thân. Nếu nhà vua rõ ràng muốn làm một việc gì và cho đó là công lao của mình mà kẻ du thuyết lại cùng biết điều đó thì nguy đến thân. Nếu mình cưỡng ép nhà vua bắt làm những điều nhà vua quyết không làm, bác bỏ những điều nhà vua quyết không bỏ, thì nguy đến thân.
Cho nên nói: Nếu ta đem những người tôn quí trong triều ra nói với nhà vua, thì nhà vua sẽ cho là ta ly gián; nếu ta đem những người thấp hèn ra nói với nhà vua, thì nhà vua sẽ cho ta muốn bán quyền. Ta bàn đến cái nhà vua thích, thì nhà vua sẽ cho là ta nịnh hót; ta bàn đến cái vua ghét, thì nhà vua sẽ cho ta thăm dò nhà vua.
Nếu ta nói tóm tắt, ít lời, thì nhà vua sẽ cho ta không có kiến thức gì và khinh ta. Nếu ta nói mênh mông, lời lẻ phu phiếm, thì nhà vua sẽ thấy là nhiều quá và chán. Nếu ta cứ trình bày sự việc theo ý muốn nhà vua, thì nhà vua sẽ bảo ta "nhút nhát không dám nói hết sự lý". Nếu ta suy nghĩ sự việc và nói rộng, thì nhà vua sẽ bảo ta "thô lỗ và ngạo mạn". Tất cả những điều khó này trong việc du thuyết không thể không biết đến.
Phàm việc thuyết phục là cốt ở chỗ biết tô điểm cho cái mà nhà vua quý trọng, từ bỏ cái mà nhà vua ghét. Hễ nhà vua tự cho cái kế mình là sai, thì ta chớ nêu chỗ nó sai lầm mà bắt bẻ đến cùng.
Nếu nhà vua tự cho mình dũng mãnh ở chỗ quyết đoán một việc gì, thì ta chớ đưa ý của ta ra chống lại để làm cho nhà vua nổi giận. Nếu nhà vua cho sức lực mình đủ để làm một việc gì, thì ta chớ đem chuyện khó khăn ra cản trở. Nếu nhà vua muốn mưu việc gì cùng với một người khác, hay khen một người mà nhà vua cùng bàn mưu với họ, thì ta nên tô điểm cho họ và chớ nói gì có hại cho họ. Nếu nhà vua và người ấy thất bại, thì hãy cố gắng tô điểm làm như họ không sai lầm.
Kẻ đại trung không dùng lời lẽ làm phất ý nhà vua, lời can gián cũng không cốt đả kích bài bác gì ai, lời can ngăn hợp lẽ thì thế nào cũng được nghe. Người làm tôi phải biết kiên nhẫn và lựa lời. Sau đó mới đem cái tài biện luận và cái khôn của mình ra. Như thế cho nên gần gũi với nhà vua, không bị nhà vua ngờ vực.
Biết hết cái đạo thờ vua là khó. Phải chờ đến khi nào quen biết đã lâu, đã được ân huệ nhiều, bày mưu kế sâu mà không bị nghi, cãi lại ý nhà vua mà không bị tội, lúc bấy giờ mới bày rõ điều lợi hại, để lập được công, nói thẳng điều phải điều trái để cho cái thân mình được sung sướng. Khi nào vua và tôi đối với nhau được như vậy lúc đó là lúc việc du thuyết thành công.
Y Doãn làm người nấu bếp. Bách Lý Hề làm người nô lệ đều do con đường hèn hạ mà gặp nhà vua. Cho nên họ đều thành đạt từ chỗ được nhà vua dùng. Hai người này đều là những bậc thánh nhân mà còn không thể không lấy thân mình làm tôi tớ, để bước vào đường đời một cách nhục nhã như vậy. Như thế đủ biết đó không phải là điều làm cho những bầy tôi tài giỏi phải xấu hổ. Nước Tống có người nhà giàu. Trời mưa, tường hư hỏng. Người con nói: "Nếu không xây tường thì sẽ bị kẻ trộm ăn trộm". Cha của người hàng xóm cũng khuyên như vậy. Đêm ấy, quả nhiên trong nhà mất của. Nhà ấy khen người con là khôn, mà nghi cha của người hàng xóm.
Ngày xưa, Trịnh Vũ Công muốn đánh Hồ, bèn gả con gái cho người Hồ. Nhân đấy, nhà vua hỏi quần thần:
– Ta muốn dùng binh, nên đánh ai?
Quan Kỳ Tư nói:
– Nên đánh Hồ.
Nhà vua bèn giết Quan Kỳ Tư, nói:
– Hồ là nước anh em của ta, tại sao nhà ngươi lại nói nên đánh?
Vua nước Hồ nghe tin ấy, cho nước Trịnh là chỗ thân thiết với mình nên không để phòng. Nước Trịnh đánh úp và lấy Hồ.
Hai điều nói trên chứng tỏ là hai người đều biết đúng sự thực nhưng người rủi nhất thì bị giết, người bị thiệt hại ít nhất, cũng bị nghi. Như thế đủ biết cái khó không phải ở chỗ biết, cái khó là ở chỗ dùng cái biết của mình. Ngày xưa, Di Tử Hà được vua nước Vệ yêu, theo pháp luật của nước Vệ, ai tự tiện đi xe của nhà vua là bị tội chặt chân. Được ít lâu mẹ Di Tử mắc bệnh. Có người nghe tin đang đêm đến báo với Di Tử Hà. Di Tử Hà trái lệnh, đi ra bằng xe ngựa của vua.
Nhà vua nghe tin cho là người hiền, nói:
– Thực là người có hiếu! Vì mẹ mà phạm tội bị chặt chân.
Di Tử Hà đi chơi với nhà vua trong vườn quả. Di Tử Hà ăn quả đào thấy ngon, không ăn hết, dâng nhà vua.
Nhà vua nói:
– Anh ta thật yêu ta! Quên cái miệng của mình mà nhớ đến ta.
Đến khi Di Tử nhan sắc kém, lòng vua yêu bớt đi, lại phạm tội.
Nhà vua nói:
– Nó đã có lần tự tiện đi xe ngựa của ta, lại có lần bắt ta ăn quả đào thừa của nó.
Cho nên việc làm của Di Tử không khác, nhưng lần trước được khen là hiền, lần sau lại phạm tội.
Đó là vì lòng yêu ghét hết sức thay đổi. Cho nên được nhà vua yêu thì cái khôn của mình càng làm cho mình được thân, bị nhà vua ghét thì cái tội của mình càng làm cho mình bị ruồng bỏ. Những kẻ sĩ đi du thuyết không thể không xét đến chỗ nhà vua yêu và ghét cái gì, rồi sau đó mới thuyết phục.
Rồng là một vật có thể đùa bỡn, thậm chí có thể cưỡi. Nhưng ở dưới cái cổ của nó có cái vảy ngược dài một thước. Ai động đến thì bị nó giết ngay. Các vị vua chúa cũng có cái vảy ngược, kẻ du thuyết không sờ phải cái vảy ngược của vua chúa thì ngõ hầu mới là người giỏi.

Mặt thật của cuộc sống hình như không phải là những cái sáng rõ mà ta nhìn thấy được thì phải . Mà nó luôn nằm trong bóng tối và phải thật sáng suốt thì mới thấy được .
Nội dung bài viết của người đẹp làm anh nhớ tới nội dung thuyết nan của HÀN PHI TỬ tuyệt vời khi nói đến lòng người , rảnh thì đọc cho vui !
Hàn Phi biết cái khó trong việc du thuyết nên viết chương Thuyết Nan rất đầy đủ, được Tư Mã Thiên tóm tắt như sau:
Cái khó trong việc du thuyết không phải là ở chỗ biết những điều cần phải đưa ra nói. Nó cũng không phải ở chỗ mình không biết biện luận. Cũng không phải ở chỗ không trình bày được rõ ràng ý nghĩ của mình. Cũng không phải ở chỗ không dám nói ngang nói dọc cho hết cái ý của mình. Phàm cái khó trong việc du thuyết chính là ở chỗ làm thế nào biết được cái tim của con người mình muốn thuyết phục để dùng cái thuyết của mình mà đối phó.
Nếu con người mình muốn du thuyết chỉ nghĩ đến cái danh cho cao, mà mình lại đem cái lợi lớn ra thuyết với họ, thì họ sẽ cho mình là bọn hèn hạ, và đối xử như với bọn ti tiện. Thế là thế nào họ cũng vất bỏ ta thật xa. Nếu con người mình muốn du thuyết chỉ nghĩ đến cái lợi cho lớn, mà mình lại đem cái danh cao ra thuyết với họ thì họ sẽ cho ta không chú ý gì đến thế sự, nói chuyện viễn vông, và thế nào họ cũng không dùng. Nếu con người mình muốn du thuyết trong bụng nghĩ đến cái lợi cho lớn nhưng bên ngoài làm ra vẻ muốn cái danh cho cao, mà ta đem chuyện danh cao ra thuyêt thì bên ngoài họ làm ra vẻ dung nạp cái thân ta, nhưng thực ra thì bỏ rơi ta. Nhưng nếu ta đem chuyện lợi lớn ra nói với họ, thì trong bụng họ dùng lời nói của ta, nhưng bên ngoài họ sẽ vất bỏ cái thân của ta. Đó là những điều không biết không được.
Phàm việc làm mà thành là do chỗ bí mật; lời nói mà thất bại là do chỗ bị tiết lộ. Bản thân mình chưa chắc đã tiết lộ ra, nhưng chỉ cần nói đến cái mà người ta giấu thì đã nguy đến thân rồi. Nhà vua có điều sai mà người du thuyết lại dùng những lời sáng tỏ, dùng cái nghĩa lý hay để suy luận ra sai lầm của nhà vua thì nguy đến thân.
Nếu ta chưa được ân huệ nhà vua tưới đến mà lại đem hết những điều ta biết ra nói thì hoặc là cái thuyết của ta sẽ được dùng đem đến kết quả, nhưng ta chẳng được ơn đức; hoặc là cái thuyết không được dùng xảy ra thất bại, thế là ta bị nghi ngờ. Như thế thì nguy đến thân.
Phàm nhà vua được cái kế của ta, nhưng muốn xem đó là công lao của mình, mà người du thuyết lại muốn cùng biết, thế thì nguy đến thân. Nếu nhà vua rõ ràng muốn làm một việc gì và cho đó là công lao của mình mà kẻ du thuyết lại cùng biết điều đó thì nguy đến thân. Nếu mình cưỡng ép nhà vua bắt làm những điều nhà vua quyết không làm, bác bỏ những điều nhà vua quyết không bỏ, thì nguy đến thân.
Cho nên nói: Nếu ta đem những người tôn quí trong triều ra nói với nhà vua, thì nhà vua sẽ cho là ta ly gián; nếu ta đem những người thấp hèn ra nói với nhà vua, thì nhà vua sẽ cho ta muốn bán quyền. Ta bàn đến cái nhà vua thích, thì nhà vua sẽ cho là ta nịnh hót; ta bàn đến cái vua ghét, thì nhà vua sẽ cho ta thăm dò nhà vua.
Nếu ta nói tóm tắt, ít lời, thì nhà vua sẽ cho ta không có kiến thức gì và khinh ta. Nếu ta nói mênh mông, lời lẻ phu phiếm, thì nhà vua sẽ thấy là nhiều quá và chán. Nếu ta cứ trình bày sự việc theo ý muốn nhà vua, thì nhà vua sẽ bảo ta "nhút nhát không dám nói hết sự lý". Nếu ta suy nghĩ sự việc và nói rộng, thì nhà vua sẽ bảo ta "thô lỗ và ngạo mạn". Tất cả những điều khó này trong việc du thuyết không thể không biết đến.
Phàm việc thuyết phục là cốt ở chỗ biết tô điểm cho cái mà nhà vua quý trọng, từ bỏ cái mà nhà vua ghét. Hễ nhà vua tự cho cái kế mình là sai, thì ta chớ nêu chỗ nó sai lầm mà bắt bẻ đến cùng.
Nếu nhà vua tự cho mình dũng mãnh ở chỗ quyết đoán một việc gì, thì ta chớ đưa ý của ta ra chống lại để làm cho nhà vua nổi giận. Nếu nhà vua cho sức lực mình đủ để làm một việc gì, thì ta chớ đem chuyện khó khăn ra cản trở. Nếu nhà vua muốn mưu việc gì cùng với một người khác, hay khen một người mà nhà vua cùng bàn mưu với họ, thì ta nên tô điểm cho họ và chớ nói gì có hại cho họ. Nếu nhà vua và người ấy thất bại, thì hãy cố gắng tô điểm làm như họ không sai lầm.
Kẻ đại trung không dùng lời lẽ làm phất ý nhà vua, lời can gián cũng không cốt đả kích bài bác gì ai, lời can ngăn hợp lẽ thì thế nào cũng được nghe. Người làm tôi phải biết kiên nhẫn và lựa lời. Sau đó mới đem cái tài biện luận và cái khôn của mình ra. Như thế cho nên gần gũi với nhà vua, không bị nhà vua ngờ vực.
Biết hết cái đạo thờ vua là khó. Phải chờ đến khi nào quen biết đã lâu, đã được ân huệ nhiều, bày mưu kế sâu mà không bị nghi, cãi lại ý nhà vua mà không bị tội, lúc bấy giờ mới bày rõ điều lợi hại, để lập được công, nói thẳng điều phải điều trái để cho cái thân mình được sung sướng. Khi nào vua và tôi đối với nhau được như vậy lúc đó là lúc việc du thuyết thành công.
Y Doãn làm người nấu bếp. Bách Lý Hề làm người nô lệ đều do con đường hèn hạ mà gặp nhà vua. Cho nên họ đều thành đạt từ chỗ được nhà vua dùng. Hai người này đều là những bậc thánh nhân mà còn không thể không lấy thân mình làm tôi tớ, để bước vào đường đời một cách nhục nhã như vậy. Như thế đủ biết đó không phải là điều làm cho những bầy tôi tài giỏi phải xấu hổ. Nước Tống có người nhà giàu. Trời mưa, tường hư hỏng. Người con nói: "Nếu không xây tường thì sẽ bị kẻ trộm ăn trộm". Cha của người hàng xóm cũng khuyên như vậy. Đêm ấy, quả nhiên trong nhà mất của. Nhà ấy khen người con là khôn, mà nghi cha của người hàng xóm.
Ngày xưa, Trịnh Vũ Công muốn đánh Hồ, bèn gả con gái cho người Hồ. Nhân đấy, nhà vua hỏi quần thần:
– Ta muốn dùng binh, nên đánh ai?
Quan Kỳ Tư nói:
– Nên đánh Hồ.
Nhà vua bèn giết Quan Kỳ Tư, nói:
– Hồ là nước anh em của ta, tại sao nhà ngươi lại nói nên đánh?
Vua nước Hồ nghe tin ấy, cho nước Trịnh là chỗ thân thiết với mình nên không để phòng. Nước Trịnh đánh úp và lấy Hồ.
Hai điều nói trên chứng tỏ là hai người đều biết đúng sự thực nhưng người rủi nhất thì bị giết, người bị thiệt hại ít nhất, cũng bị nghi. Như thế đủ biết cái khó không phải ở chỗ biết, cái khó là ở chỗ dùng cái biết của mình. Ngày xưa, Di Tử Hà được vua nước Vệ yêu, theo pháp luật của nước Vệ, ai tự tiện đi xe của nhà vua là bị tội chặt chân. Được ít lâu mẹ Di Tử mắc bệnh. Có người nghe tin đang đêm đến báo với Di Tử Hà. Di Tử Hà trái lệnh, đi ra bằng xe ngựa của vua.
Nhà vua nghe tin cho là người hiền, nói:
– Thực là người có hiếu! Vì mẹ mà phạm tội bị chặt chân.
Di Tử Hà đi chơi với nhà vua trong vườn quả. Di Tử Hà ăn quả đào thấy ngon, không ăn hết, dâng nhà vua.
Nhà vua nói:
– Anh ta thật yêu ta! Quên cái miệng của mình mà nhớ đến ta.
Đến khi Di Tử nhan sắc kém, lòng vua yêu bớt đi, lại phạm tội.
Nhà vua nói:
– Nó đã có lần tự tiện đi xe ngựa của ta, lại có lần bắt ta ăn quả đào thừa của nó.
Cho nên việc làm của Di Tử không khác, nhưng lần trước được khen là hiền, lần sau lại phạm tội.
Đó là vì lòng yêu ghét hết sức thay đổi. Cho nên được nhà vua yêu thì cái khôn của mình càng làm cho mình được thân, bị nhà vua ghét thì cái tội của mình càng làm cho mình bị ruồng bỏ. Những kẻ sĩ đi du thuyết không thể không xét đến chỗ nhà vua yêu và ghét cái gì, rồi sau đó mới thuyết phục.
Rồng là một vật có thể đùa bỡn, thậm chí có thể cưỡi. Nhưng ở dưới cái cổ của nó có cái vảy ngược dài một thước. Ai động đến thì bị nó giết ngay. Các vị vua chúa cũng có cái vảy ngược, kẻ du thuyết không sờ phải cái vảy ngược của vua chúa thì ngõ hầu mới là người giỏi.